Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ

Chương 8: Cảm giác bất an

Siêu thị nằm ở phía trung tâm thành phố, cách biệt thự Tần gia không xa, tầm mười năm phút chạy xe.

Tần Cảnh Dật mỉm cười ưu nhã, mở cửa xe, hơi cúi người bày ra tư thế:

" Nữ vương điện hạ, mời người xuống xe."

Diệp Hàm Huyên bật cười. Đã lâu lắm rồi cô không cười vui vẻ đến vậy. Cô nắm lấy bàn tay của Tần Cảnh Dật, từ từ bước xuống. 

Hôm nay Diệp Hàm Huyên một thân váy trắng như tuyết. Nếu người bình thường mặc sẽ bị màu trắng đè mấy tông da. Diệp Hàm Huyên không những không bị ảnh hưởng, trái lại màu trắng càng tôn lên khí chất cao quý, trong trẻo của cô.

Tần Cảnh Dật y phục quân đội màu đen, Diệp Hàm Huyên màu trắng, tưởng chừng đối lập mà lại hoà hợp đến lạ thường. Hai người đi đến đâu đều thu hút mọi ánh nhìn.

Đoạn đường ngoài bãi gửi xe...

Kính Thiên Minh thẫn thờ trước hình ảnh người con gái mặt váy trắng đẹp đẽ tựa thiên thần. Đặc biệt là đôi mắt, linh động, long lánh như phản chiếu cả một bầu trời sao lấp lánh.

Tóc cô gái đen như nhung, dài tới tận hông, tung bung trong gió và nắng.

Mãi đến khi thân ảnh cô biến mất anh mới kịp hoàn hồn.

"Này, anh sao thế?" 

Bạch Thiên Ân đóng cửa ô tô lại, cô mới ở trong xe tìm chiếc khuyên tai đánh rơi, vừa bước ra thì thấy Kính Thiên Minh ngây người. Bước chân không nặng cũng không nhẹ, người có thính giác tốt như anh không thể không nghe thấy, vậy mà...

Kính Thiên Minh lắc đầu, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày. Anh tiến về phía chiếc Ferrari đời mới nhất, nói:

"Thiên Ân đi thôi!"

"Ai da, chẳng phải anh vừa ra ngoài hóng gió sao, để em hóng gió một chút không được sao?" 

Bạch Thiên Ân đang định kì kèo thêm thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của Kính Thiên Minh, cô lập tức im miệng, ngoan ngoãn mở cửa xe, ngồi ngay ngắn.

Chiếc Ferrari màu đỏ lao như tên bắn, chẳng mất chốc biến mất ở giao lộ...

....

Trong siêu thị. 

Sau hai tiếng đồng hồ, Tần Cảnh Dật và Diệp Hàm Huyên gần như càn quét cả cái siêu thị này, nhìn số tiền trong thẻ Tần Cảnh Dật ít đi, một trận ảo não nổi lên trong lòng cô.

" Dật, anh định mua đồ cả đời cho em dùng hả?" Diệp Hàm Huyên ai oán lên tiếng.

Tần Cảnh Dật thong dong đáp:

"Em bớt tự mình đa tình đi, anh đang tự mua đồ cho mình, tiện tay hàng khuyến mãi nên mới mua cho em."

Diệp Hàm Huyên, "....." 

Đây rõ ràng là muốn mua đồ cho cô nha! Anh ấy còn chối, không ngờ Dật cũng có mặt dễ thương như thế...

"Em có dự tính thế nào cho tương lai?"

Diệp Hàm Huyên thấy xót xa trong lòng, vẫn là anh ấy hiểu cô nhất, không hỏi quá khứ, mà chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của cô, dù năm năm trước cô bỏ đi không một lời từ biệt...

"Em vẫn làm ở Cục tình báo quốc gia."

Tần Cảnh Dật nghe thấy "cục tình báo quốc gia" đáy mắt anh lạnh đi vài phần, anh cương quyết lắc đầu:

"Không được, công việc quá nguy hiểm, không thích hợp với cô gái như em. Anh sẽ sắp xếp cho em làm ở Cục công an."

Diệp Hàm Huyên muốn quay về Cục tình báo Quốc gia đương nhiên có lý do riêng của cô. 

Cục tình báo là nơi nắm giữ tất cả các thông tin quan trọng của chính phủ, cô nhất định phải điều tra ra chân tướng năm năm trước.

"Dật, em thực sự không sao! Em biết mình thích gì và phải làm gì. Em không còn là cô bé cần anh bảo vệ nữa, xin hãy tin em."

Tần Cảnh Dật nhìn sâu vào đôi mắt cô, đầy quật cường, cố chấp. 

Năm năm trước anh đã không bảo vệ được cô, anh rất sợ cô em gái nhỏ này sẽ biến mất không quay trở lại nữa... 

"Không được."

Diệp Hàm Huyên mím chặt môi nói:

"Em nhất định phải làm công việc này, quyết không lùi bước."

Trên đường về không khí có chút nặng nề. Tần Cảnh Dật tiện tay mở đài truyền hình.

"Theo tin tức mới nhất, Tổng giám đốc Kính gia- Kính Thiên Minh, vừa gặp tai nạn giao thông hết sức nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng...."

Tổng tài Kính gia? Kính Thiên Minh?

Tần Cảnh Dật khẽ nhíu mày, đây không phải là vị hôn phu của tiểu Huyên Nhi sao? 

Anh đã cho người đi thăm dò về Kính Thiên Minh đó, quả thực không hề đơn giản, chắc chắn không chỉ là một tổng tài bình thường. Người này sâu không lường được.

Gả Huyên Nhi cho người như vậy bản thân anh cũng không yên tâm, chết cũng tốt.

Diệp Hàm Huyên bỗng nhiên cảm thấy bất an, cô đưa mắt ra nhìn thành phố nhỏ bé. Họ đang đi trên đoạn đường cao tốc phía trên thành phố.

Ánh hoàng hôn đỏ rực.

Một ngày lại sắp sửa kết thúc. Quy luật tự nhiên mà...

Diệp Hàm Huyên tự hỏi lòng, có gì đáng buồn cơ chứ? Không biết mỗi ngày kết thúc có bao nhiêu sinh mệnh rời bỏ nhân gian?