Mẹ Đơn Thân - Single Mom

Chương 8

Sáng hôm sau Tâm đến trường học của Kitty sớm, đêm qua cô gần như không thể ngủ được vì thương cho con gái. Cô cũng không hỏi Kitty quá nhiều, ngược lại cô mua kem và chơi cùng con.

Ngồi ôm con đợi trước cổng trường mà trong lòng cô mệt mỏi đến cực độ.

Tầm 7g30 cô giáo đến, mẹ của bé Phú vẫn chưa đến, Tâm được cô giáo mời vào phòng họp của giáo viên, còn Kitty thì được về lớp chơi với bạn.

Một lát sau, mẹ bé Phú cũng đi vào, là một người phụ nữ tầm 30, gương mặt bình thường không quá ưa nhìn.

Cô giáo nói sơ qua về tình hình 2 bé ở lớp, Kitty tương đối ngoan còn bé Phú lại nghịch ngợm nói nhiều. Một lát sau cô giáo mới tập trung vào vấn đề chính.

- Hôm qua bé Phú và bé Đan có đánh nhau, trên mặt bé Đan bị trầy xước chảy máu còn bé Phú thì không có gì. Thật ra thì ở trường học các bé chơi với nhau hay xảy ra mâu thuẫn, nhưng mà... mâu thuẫn của 2 bé lại xuất phát từ phía người lớn.

Cô giáo nhìn 2 phụ huynh, xong đó nói tiếp:

- Mẹ bé Phú có thể đừng nói những chuyện người lớn cho bé nghe được không ạ?

Mẹ Phú nhìn Tâm, bà ta ương ngạnh:

- Nói là việc của tôi, con bé nghe được rồi tự nó hiểu thôi, con nít bây giờ thông minh lắm.

Tâm nhịn hết nổi, cô nói:

- Tôi không quen chị sao chị nói với con chị là tôi quyến rũ đàn ông rồi còn nói tôi là hồ ly tinh nữa là sao?

Mẹ Phú giả ngơ:

- Tôi không biết, tôi không có nói.

Tâm giận đến run người:

- Chị nói sao dễ nghe vậy, sao nói mà không dám nhận?

Cô giáo thấy tình hình không được ổn cho lắm thì hòa giải sau đó giải tán 2 vị phụ huynh, về phía cô giáo yêu cầu việc của người lớn đừng để ảnh hưởng đến bọn trẻ.

Tâm cũng không nói gì nhiều, cô canh mẹ Phú vừa chạy ra khỏi cổng thì nhào đến, hỏi cho ra lẽ.

- Chị xuống xe tôi nói chuyện.

Bà kia cũng không vừa:

- Cô muốn nói gì, tôi nói sai gì hả, có con rồi còn mê trai chưa vợ, nói cho cô biết dì Oanh biết rồi, tôi chỉ giúp cho thằng Phúc không bị cô lừa thôi.

Tâm ngạc nhiên, cô không hiểu sao lại liên quan đến mẹ Phúc nữa.

- Chị với tôi có quen nhau đâu mà sao chị nói như biết rành tôi quá vậy?

- Tôi không quen cô nhưng tôi quen chú Phúc, thấy chú ấy đón con gái cô thấy chướng mắt. Mà tôi nói cô biết chú Phúc cũng nói con cô là cháu thôi chứ không có nói là con đâu, cô đừng có mơ nữa.

Tâm không hiểu, cô thật sự không hiểu mấy người trong xã hội này là cái loại gì nữa. Rõ ràng chuyện này liên quan gì đến bọn họ, là cuộc sống của cô mà. Thấy chướng mắt, sao không thấy mấy người giàu có hóng hách chướng mắt mà lại chướng mắt mẹ con cô?

- Chị rảnh rỗi thật đó, nhưng tôi nói cho chị biết chị nói tôi thì tôi bỏ qua chứ chị nói làm con gái tôi buồn tôi không bỏ qua cho chị đâu. Con chị vừa gây sự vừa đánh con gái tôi, chị không thấy có lỗi còn làm như mình hay ho lắm vậy.

Bà chị kia nghẹn cứng miệng, cũng không thèm nói lại gì liền rồ máy xe chạy đi mất. Tâm ở đây hậm hực suốt buổi, lát sau cô mới bình tâm được mà đi về đi làm. Ấy vậy mà chuyện xui xẻo đến là kéo đến một lượt không dứt.

Cô nhận được điện thoại của dì Oanh mẹ Phúc, bà nói muốn gặp cô, muốn nói với cô chút chuyện. Cô vâng dạ vài tiếng, trong lòng cũng rối bời, có khi nào bà tìm cô là vì chuyện của Kitty không?

Về nhà xin nghỉ một buổi, cô thay bộ quần áo tươm tất hơn, bắt xe ôm đến nhà của Phúc. Đứng trước cổng, cô hồi hộp ấn chuông, mãi một lát sau mới có người ra mở cổng.

Một cô gái trẻ mặc chiếc váy hình gấu bông ra mở cửa cho cô, cô gái ấy nhẹ nhàng nói:

- Chị vào đi, dì chờ chị trong nhà.

Tâm gật đầu, cô đi vào trong, thấy dì Oanh đang ngồi nghiêm túc nhìn về phía cô. Thấy thế cô gật đầu chào một tiếng:

- Con chào dì.

- Ừ ngồi đi.

Tâm tìm chỗ ngồi xuống, cô nhìn về bà Oanh, thấy bà ấy gương mặt có chút khó chịu. Nói trước nói sau gì cũng phải nói, cô quyết định nói trước với bà Oanh một tiếng.

- Dì cho gặp con có gì không dì?

Bà Oanh nhìn cô, giọng bà không mấy vui vẻ, nói:

- Sao cô có con riêng mà không nói cho tôi biết, cô định qua mặt tôi về làm dâu nhà này hả?

Tâm giải thích:

- Dạ dì hiểu lầm rồi, con...

Bà Oanh lớn tiếng:

- Con cái gì, nếu không phải cô hàng xóm nói cho tôi biết thì đến khi nào cô mới nói, hay là muốn cưới nhau rồi mới nói luôn hay sao. Tôi tưởng cô thế nào hóa ra không gặp mấy năm cô vẫn lừa con trai tôi được.

Tâm im lặng, cô biết bây giờ có giải thích gì thì bà Oanh cũng không thể hiểu. Thôi, do cô không nói từ đầu thì chịu chứ cũng không dám oán trách ai.

- Dạ dì con xin lỗi, con cũng sắp xếp sẽ nói cho dì biết về Kitty. Nhưng mà..

Bà Oanh thở dài, giọng hòa hoãn hơn rất nhiều:

- Dì cũng không làm khó con, đàn bà thì nên thông cảm cho nhau nhưng mà dì chỉ có mình thằng Phúc. Nếu con với nó đã yêu nhau thì trước sau gì cũng tính đến chuyện tương lai. Thôi thì bây giờ theo ý dì, con cưới thằng Phúc thì về đây sống, còn con của con gửi ai nuôi thì nuôi, dì sẽ nói thằng Phúc phụ tiền chu cấp. Thằng Phúc là cháu nội đích tôn đâu thể nuôi con hoang của người khác được con.

Tâm đứng bật dậy, cô kiên quyết:

- Không được, con không thể sống xa con của con được mà Kitty cũng không phải con hoang.

Bà Oanh cũng giận dữ:

- Nếu không được thì chia tay thằng Phúc đi rồi con sống với con của con.

Tâm gật đầu không do dự:

- Được, con và con dì sẽ chia tay, từ nay về sau không ai liên quan đến ai nữa.

Bà Oanh không ngờ cô lại quyết liệt đến như vậy, bà tức đến mức thở không thông, cùng lúc ấy Phúc cũng về đến, thấy mẹ đang ôm ngực thở không đều còn Tâm thì đứng đối diện trừng mắt không chịu đỡ mẹ anh. Anh chạy đến đỡ bà Oanh, vẻ mặt đầy lo lắng:

- Mẹ mẹ có sao không, bác sĩ nói không được tức giận mà.

Bà Oanh thấy con trai về thì rưng rưng nước mắt, nói:

- Mẹ định nói chuyện với Tâm về con riêng của nó mà nó nạt lại mẹ..

Phúc thoáng giật mình, chắc anh không nghĩ được việc mẹ anh biết chuyện của Kitty nhưng dù thế anh vẫn đang tức giận vì Tâm vô tâm với bà Oanh, giọng anh không mấy vui vẻ, nói:

- Sao em thấy mẹ không khỏe mà còn nói cho mẹ giận lên, nếu có chuyện gì em chịu được không?

Tâm sững sờ, đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại Phúc có thái độ như vậy với cô. Lần cuối cùng anh giận dữ cũng là 5 năm về trước, cô và anh cãi nhau vì ngày giỗ mẹ cô anh lại muốn cô đi theo anh về dự sinh nhật bà Oanh trước. Cô không đồng ý, hai người cãi vã sau đó ngầm giận nhau cho đến khi cô bắt gặp anh chở cô gái khác. Nhưng khoan...cô gái đó giống với cô gái khi nãy đến 8 phần...

- Em...

Phúc giận dữ:

- Em xin lỗi mẹ đi, mau lên.

Tâm ngước mắt lên nhìn anh, anh bênh mẹ, thương mẹ cô có thể hiểu, nhưng không hỏi không tra lại bắt cô xin lỗi... đây là kiểu đạo lý gì vây?

- Em làm sai gì mà xin lỗi, anh phải hỏi rõ rồi nói chứ Phúc?

Bà Oanh nghe được liền giả vờ khóc:

- Thôi Phúc, con đừng trách con Tâm, chắc mẹ nói gì không hợp ý nó thôi con.

Tâm trơ mắt đứng nhìn, cô thường thấy trong phim các bà mẹ chồng oái oăm thường dùng mấy chiêu này để chia rẽ tình cảm vợ chồng con trai mình, người chồng nào đần độn một chút liền hiểu lầm vợ ngay. Những lúc đó cô thường cười khinh bỉ và chỉ nghĩ chỉ có trong phim chứ ngoài đời ai rảnh để diễn kịch nhiều đến vậy. Nhưng bây giờ xem ra không chỉ có ngoài đời mà chính cô còn gặp phải, hay thật!

- Con của con không phải con hoang, con cũng không muốn rời xa con bé một chút nào với lại con với Phúc cũng không chắc là kết hôn nên dì đừng nói con phải bỏ lại con bé cho ai nuôi để vui vẻ đi lấy chồng. Con không chấp nhận chuyện đó được.

Một câu nói đầy đủ ý nghĩa nhưng Phúc lại chỉ nhắm trúng duy nhất đoạn không chắc kết hôn, đang tức lại gặp Tâm nói năng tuyệt tình, anh tức đến lạc cả giọng:

- Em nói cái gì Tâm, em nói lại xem?

Bà Oanh ra sức khuyên con trai:

- Thôi con, bỏ đi con, từ từ tính.

Tâm ghét nhất lòng người giả tạo, cô cũng xác định sẽ chấm dứt tất cả với Phúc.

- Em nói cho anh biết luôn, em không muốn kết hôn càng không bao giờ để con em sống một mình.

Phúc giận dữ, anh đi đến nắm lấy tay Tâm, hỏi lớn:

- Em không muốn cưới anh, là vì em còn yêu thằng Khanh hả?

Tâm ngạc nhiên, cô không thể ngờ anh lại lái theo chiều hướng như vậy.

- Anh bị điên hả, buông ra em còn về đi làm, buông tay em ra.

Phúc đã giận đến xanh cả mặt, mắt anh long sòng sọc ánh đỏ nhìn rất đáng sợ. Bà Oanh một bên nhìn thấy cũng muốn nhảy dựng lên can ngăn.

- Hôm trước anh thấy em lên xe thằng Khanh, em với nó lên xe làm gì, em ngủ với nó đúng không, em còn yêu nó phải không?

Vừa nói anh vừa siết cổ tay cô, lại còn vung tay lên cao như muốn đánh.

Tâm hoảng sợ thật sự, cô gằn tay ra khỏi tay anh, hét lên:

- Anh bị điên rồi, thả em ra, nhanh lên.

Phúc nhìn cô, thấy cô vì đau mà rơi nước mắt, lúc bấy giờ anh mới buông tay cô ra. Phúc vừa buông tay, Tâm liền co chân chạy ra ngoài, nước mắt trên mặt cô giàn giụa, một mạch chạy đi không hề quay đầu nhìn lại.

- Tâm anh...

Phúc định chạy theo liền nghe tiếng của Trâm, anh quay lại thấy bà Oanh đã muốn ngất đi.

Phúc chỉ biết đỡ lấy mẹ mình, mắt thì nhìn theo Tâm, trong đáy mắt có bao nhiêu là sự hối hận..

Phía bên kia, Trâm đưa mắt nhìn theo anh, mặt cô biến sắc, sự khó chịu không giấu được vào đâu.

Tâm chạy ra ngoài, cô bắt xe về nhà, thay bộ đồ đi làm, cô mệt mỏi chán nản đến mức không muốn phải ở nhà một mình..

Siêu thị vào tầm này cũng không có ai, vì là ca ngày nên chỉ có một mình cô trông coi. Dì Thoa chủ tiệm thấy cô, bà có chút khó chịu:

- Hết phép rồi nha, nghỉ hoài tôi trừ lương đó.

Tâm gật đầu, môi muốn cười nhưng lại không thể mở ra được.

Bà chủ cũng không nói gì khó nghe chỉ kiểm tra qua một chút thì đi về. Trông một chút nữa thì đến giờ cơm, bên ngoài một ông chú đã già chạy đến giao cơm cho cô. Nhận cơm đi vào, hôm nay là món gà kho canh bí. Hốc mắt tự dưng lại ửng đỏ, chẳng còn biết vì điều gì lại rơi nước mắt lã chã trên khay cơm..

- Anh ơi..

Cô đau lòng gọi một tiếng "Anh ơi " dù biết chắc là anh không trả lời lại được. Cô từ nhỏ đã mất mẹ, bố có vợ khác, bà nội cũng không quá thương cô, chỉ còn mỗi anh hai là xem cô như châu báu trên tay. Ngày trước anh hay nấu cho cô món gà này, không phải anh nấu ngon gì, chỉ là biết cô thích ăn nên anh luôn sẵn sàng xuống bếp nấu cơm cho cô em gái nhỏ. Ấy vậy mà đã mấy năm rồi, đến cả nhìn mặt anh cô cũng không thể nữa...

Múc một muỗng cơm đầy, cô há miệng to ăn nhai hết, lại múc thêm một muỗng nữa.. Cổ họng chắc biết vì sao lại nghẹn đắng không nuốt thêm được miếng nào..

Uống một ngụm nước, cô cứ thế trượt xuống dưới bàn tính tiền mà òa khóc. Cuộc đời cô còn cái gì khổ hơn bây giờ nữa không???

Từng ấy năm qua mang trên vai mình gánh nặng của việc làm ba làm mẹ một đứa trẻ, chưa kể những lời gièm pha dị nghị của những kẻ vô duyên. Trái tim cô như muốn đóng băng, đóng luôn cả những thứ tình cảm nam nữ vô dụng..

Những thứ mà cô chứng kiến ở nhà Phúc giống như mở cho cô một con đường sáng về cuộc sống hôn nhân của một người phụ nữ từng có con riêng. Cô không yêu Phúc, cô biết cô không yêu anh nhưng những hành động vô tâm của anh gần như làm cô tổn thương đến cực điểm. Anh vì mẹ, bỏ qua luôn cảm xúc và lòng tự trọng của cô, cũng một lần nữa bỏ qua luôn mối nhân duyên ngắn ngủi này. Cô không nên yêu ai cũng không nên nghĩ đến chuyện kết hôn với bất kỳ người đàn ông nào nữa!

Nuốt đi những giọt nước mắt, cô lau mặt, lại phải cố gắng, nếu không cố gắng thì con của cô cũng sẽ gục ngã theo cô mất.. Kitty...con bé là tất cả sự sống của cô!!!