Mị Công Tử

Chương 20

var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);Đúng rồi, còn có bao tiền lì xì đây! Thật là quá tuyệt vời.

Song Hỷ vừa đi vừa mở bao tiền lì xì ra, xem thử tiền lương được bao nhiêu, không cẩn thận, liền đụng vào một lồng ngực cường tráng bền chắc.

"A!" Tiền của nàng lập tức văng tung tóe đầy đất.

"Là ngươi!" Đập vào trong mắt chính là gương mặt không hề có chút cảm xúc gì của Mai Đan Thanh.

Song Hỷ vội vàng ngồi xổm người xuống muốn nhặt tiền, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, thô bạo kéo về hướng hắn, không để cho nàng đưa tay đi nhặt.

"Không cho phép nhặt."

"Tại sao?"

"Ta nói không cho phép nhặt là không cho phép."

"Những đồng tiền kia là ta muốn trả lại cho ngươi, cũng coi như là tiền của ngươi, ngươi không phải là muốn tiền sao? Ta trả lại cho ngươi sớm một chút, ngươi không phải sẽ rất vui vẻ sao?"

"Ta thay đổi chủ ý, ta không muốn nàng trả tiền lại."

"A?" Nàng sửng sốt một chút, sau đó lộ ra nụ cười vui vẻ hỏi: "Ngươi đã đồng ý tha thứ cho ta sao? Không hề tức giận nữa chuyện ta hại ngươi thiếu chút nữa chết sao? Ngươi thật là một......"

"Ta muốn nàng dùng thân thể để bồi thường ta, theo ta mười lần, giữa chúng ta sẽ xóa sạch mọi ân oán."

Vốn muốn nói hắn là một người tốt, vừa nghe đến những lời này, Song Hỷ lập tức đổi lời nói: "Người thối tha!"

Hắn đột nhiên nắm lấy cằm của nàng, ép nàng đối mặt với hắn, "Phải không? Vậy ta sẽ để cho nàng ghét ta hơn, nếu như lần này nàng còn có gan cự tuyệt, ta sẽ để cho cha nàng tự mình đến cầu xin ta."

"Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......" Nàng giận đến mức không biết phải làm thế nào.

Tay nắm lấy cằm nàng không hề buông lỏng, ngược lại càng bóp chặt hơn, làm cho nàng đau đớn, ánh mắt thâm thúy âm lãnh quét qua quét lại trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, "Tại sao phải kinh ngạc như vậy?"

"Ta lại tưởng rằng ngươi là một người tốt."

"Hừ!" Khuôn mặt xinh đẹp của hắn bất chợt ánh lên vẻ giễu cợt, "Điều này chứng tỏ rằng nàng hoàn toàn không hề biết chút gì về ta. Bất quá ta cũng không cần nàng hiểu ta, ta chỉ muốn thân thể của nàng dâng cho ta là được rồi.”

"Ngươi, tên dâm tặc này, muốn nữ nhân sao không đi kỹ viện tìm, sao lại chà đạp những cô nương đàng hoàng như vậy...... A! Đau quá!" Cằm của nàng sắp bị hắn bóp nát tới nơi, đau đến mức nàng thiếu chút nữa cho là hắn thực sự muốn bóp chết nàng.

"Nàng không biết chà đạp phụ nữ đàng hoàng rất kích thích sao? Hơn nữa ta là nam nhân! Thứ không có được càng muốn chiếm cho bằng được. Tất cả mọi chuyện đều phải trách nàng, ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ không có chuyện gì, lại hết lần này tới lần khác ngược ý ta."

Nửa đêm canh ba đi ra ngoài hẹn hò với tình lang, còn nhận tiền mà tình lang gửi tặng chứ không nguyện ý tiếp nhận tình yêu thương của hắn, làm cho hắn rất tức giận.

Không thể cho phép nàng càn rỡ nữa, thứ hắn muốn có được liền nhất định phải lấy được.

"Đi tắm cho sạch sẽ thơm mát đi, ta ở trong phòng chờ nàng." Hắn lãnh khốc vô tình ra lệnh.

"Ta ——" Không muốn, hai chữ này vẫn không kịp nói ra khỏi miệng, liền bị hắn tàn nhẫn cắt đứt.

"Đừng nghĩ chạy trốn, nếu không ta sẽ để cho nàng thấy cái gì gọi là con của ác quỷ!"

"Tiền của ta......"

Không để ý tới nàng giãy giụa, hắn dùng lực lôi kéo tay của nàng, sải bước về hướng bên trong nhà.

Dọc theo đường đi, tình huống hai người lôi kéo nhau đưa tới một trận xôn xao. Mọi người nhìn thấy chủ tử nổi điên lôi lôi kéo kéo Song Hỷ, tất cả đều bị dọa không dám lên tiếng.

"Tứ Nương!" Mai Đan Thanh rống to.

"Có." Tứ Nương vội vội vàng vàng chạy đến, thấy một màn trước mắt này cũng bị hù chết.

"Vương gia, người đừng như vậy, dù Song Hỷ phạm vào lỗi gì, người đại nhân có đại lượng, không nên cùng nàng so đo."

"Đem nàng tắm rửa sạch sẽ, đưa đến phòng ta." Hắn hiện tại tuyệt đối không giống như đại nhân, ngược lại giống như một tiểu hài tử đang giận dỗi.

"Mai Đan Thanh, ngươi không thể, ngươi làm như vậy là muốn ép ta chết." Song Hỷ xấu hổ và giận dữ giãy dụa, không cách nào coi thường ánh mắt đồng tình hoặc là mập mờ của những người khác.

Ghê tởm! Còn mạnh miệng bảo nàng phải tắm rửa sạch sẽ là sao? Ngại nàng bẩn a? Nàng có cảm giác bị làm nhục, trong lòng càng thêm hận hắn.

"Nàng muốn chết sao?" Vẻ mặt lạnh lùng trào phúng càng làm cho hắn thêm tàn nhẫn vô tình.

Hắn không thể nào để cho nàng chết, hơn nữa hắn còn nắm được nhược điểm của nàng.

"Đừng quên sống chết của cha nàng cùng cả nhà nàng đều do nàng nắm giữ trong tay." Nói xong, hắn liền đem Song Hỷ đẩy tới trước mặt Tứ Nương.

May mà Tứ Nương kịp thời ôm lấy Song Hỷ, nếu không Song Hỷ nhất định sẽ ngã úp xuống đất.

Thấy Mai Đan Thanh tức giận rời đi, Tứ Nương nhìn sắc mặt tái nhợt, mắt rưng rưng muốn khóc của Song Hỷ, "Song Hỷ, con rốt cuộc đã làm gì để cho Vương gia tức giận như vậy?"

Hắn rất tức giận, khác rất xa so với vẻ cáu kỉnh thường ngày khi không có linh cảm.