Mí Sình đi chợ

- 10 -

 

Em thả con thuyền

Xuống dòng suối nhỏ

Con thuyền có cỏ

Bồng bềnh lênh đênh...

 

- Ai bảo mày đó là con thuyền lá cỏ, thuyền giấy chứ.

- Anh chẳng hiểu gì, em đọc thơ mà, trong thơ là con thuyền lá cỏ thì em đọc là lá cỏ chứ có phải thuyền giấy đâu mà em đọc thuyền giấy. Em thả thuyền lá rồi, thuyền lá sim anh ạ, lá cỏ bé quá nước làm chìm nhanh lắm.

- Lá sim hay lá cỏ gì tao không cần biết, sao mày không đọc là thuyền giấy, mày đang thả thuyền giấy đó thôi.

- Anh lại chẳng hiểu gì rồi, cho thuyền giấy vào đấy thì còn gì là thơ nữa, nó ngang phè phè, đọc lên nghe như bị muỗi chích vào tai. Anh ơi, anh về lâu không? Lúc nào anh dạy em gấp thuyền giấy nhé.

- Ừ, tao được nghỉ có bốn ngày, thứ hai tới là phải đi rồi, thứ ba vào học.

- Anh ơi, học ở huyện có khó không, có giống học ở bản mình không?

- Cũng không khó lắm đâu, cố gắng là học được. Mày cố gắng học cho giỏi, sang năm lên lớp sáu xin ra huyện học với tao.

- Ở ngoài huyện đẹp lắm anh nhỉ, ngày xưa bác xin cho anh ra đấy học à?

- Tao học giỏi, được cử đi đấy. Mày cố gắng học cho giỏi sẽ được cử.

- Thích nhỉ. Bố mẹ anh không nói gì à?

- Nói gì. Mà mày hỏi lạ.

- À, em sợ bố mẹ em không cho đi.

- Sao mày lại nói vậy?

- Chị Dua học hết lớp chín muốn ra huyện học bố mẹ em có cho đi đâu. Em sợ không được đi.

- Chắc chị mày là con gái nên không được đi.

- Sao là con gái lại không được học thêm nữa?

- Tao chỉ đoán vậy thôi, muốn biết rõ về hỏi bố mẹ mày mới biết được. Từ trước tới giờ đàn bà con gái bản mình có ai được học hành đến nơi đến chốn đâu, thậm chí còn chưa ai học hết lớp chín, bố mẹ mày thuộc diện tiến bộ nhất rồi đấy.

- Anh học được hai năm chưa nhỉ?

- Hơn một năm thôi.

- Vậy mà em cứ tưởng. Những ngày đầu anh có nhớ nhà, nhớ bản mình không?

- Nhớ chứ, nhớ nhiều lắm! Nhớ nhất dòng suối này, nhớ những ngày tao với mày ra đây tắm, nhớ những buổi đi bắt cá, nhớ nhất cái hôm mày chui vào bụi cỏ kia kìa, tao ngoi lên chẳng thấy mày đâu cứ tưởng bị chết đuối, lặn ngụp tìm mãi không thấy định về gọi bố mày ra tìm thì mày chui ra, nhớ cả ánh chiều vàng rực cỏ cây,... Nhớ lắm chứ, nhớ đến thắt lòng.

- Hì...hì...hì... Hôm ấy em đuổi theo con cá khi ngoi lên thấy đầu mình ở giữa bụi cỏ, thấy anh đang ngơ ngác tìm, em để yên xem anh làm gì. Anh ngoi lên lặn xuống mấy lần, anh tìm quanh mãi không thấy em, thấy anh lo lắng em định chui ra nhưng không hiểu sao em lại cố nán lại. Đến khi anh khóc bước lên bờ định về thì em mới chui ra. Nhìn mặt anh lúc ấy buồn cười lắm.

- Buồn cười thế nào?

- Nó méo sẹo đi ấy, nước mắt chảy ra giàn giụa. À, anh có muốn nghe em đọc nốt bài thơ không?

- Ừ, đọc xem nào.

- Đọc từ đầu nhé!

- Ừ.

- Em thả con thuyền

Xuống dòng suối nhỏ

Con thuyền lá cỏ

Bồng bềnh lênh đênh

 

Mai em lớn lên

Mơ đời thuỷ thủ

Trong lòng ấp ủ

Một ngày không quên

 

Em thả con thuyền

Xuống dòng suối nhỏ...

 

- Đọc như mày có đọc cả ngày không hết. Em thả con thuyền, xuống dòng suối nhỏ, con thuyềnlá cỏ, bập bềnh lênh đênh... lặp đi lặp lại kiểu vòng tròn thế á. Nhạt phèo!

- Sao lại bập bềnh lênh đênh? Em có đọc là bập bềnh đâu.

- Thế mày đọc là gì?

- Là bồng bềnh chứ.

- Bồng bềnh với bập bềnh thì có khác gì nhau?

- Khác chứ, bồng bềnh đẹp hơn nhiều. Chưa nghe đọc hết đã bảo thơ của người ta nhạt phèo. Đây mới là hai câu cuối này:

Ước mơ em đó

Đưa tàu ra khơi.

- Vậy à, thế mà tao cứ tưởng.

- Sau này lớn lên anh có mơ ước làm thuỷ thủ không?

- Tao không thích làm thuỷ thủ.

- Vậy anh thích làm gì?

- Tao muốn làm bác sĩ chữa bệnh cho mọi người.

- Muốn làm bác sĩ sao anh lại gấp thuyền, đáng lẽ ra anh phải gấp ống nghe chứ?

- Tao học được ở trường, gấp chơi cho vui. Mày thích làm thuỷ thủ hả?

- Không, em thích làm thầy giáo đi dạy chữ.

- Muốn làm thầy giáo sao mày lại nhờ tao dạy gấp thuyền, sao không gấp bảng hay gấp sách, vở ấy?

- Thấy anh gấp đẹp em cũng muốn được như vậy thôi mà. Anh ơi, con thuyền giấy lại về này, rõ ràng em đã thả nó đi rồi kia mà.

- Mày có nhìn thấy tảng đá kia không, bên này là nước chảy đi, bên kia là nước cuộn lại, con thuyền đã đi vào bên kia nên bị cuộn lại trôi về chỗ cũ.

- Anh giỏi thật đấy!

- Giỏi cái gì, nhìn bọt nước thì biết, nó chạy theo vòng tròn đó thôi. Thầy giáo dạy cho cách quan sát đấy, để ý một chút là thấy thôi mà.

- Anh bảo lần này con thuyền trôi đi hay quay lại?

- Tao không biết. Về đi, trời tối rồi.

- Anh đợi một chút xem con thuyền có trôi đi không đã. Anh nhìn nó quay quay kìa. Nó vào dòng nước bên này hay bên kia? Nó vào bên này rồi, nó trôi đi rồi, trôi nhanh quá, nhanh thật đấy. Liệu có bao giờ nó quay trở lại không, anh?

- Tao không biết. Về thôi, ngày mai ra xem nó có trở lại không?

- Ừ nhỉ, ngày mai ra xem nó có trở lại không nhỉ.