Một Đoạn Nhân Duyên

Chương 21: Thả hay không thả

Tim nàng nhảy thót lên một cái khi thấy hai thứ trên bàn, một là bức tranh truy nã, hai là cái hợp gỗ nàng để lại ở nhà A Cẩu.

Thật sự bị phát hiện rồi sao?! Huhu ông trời lúc nào người cũng ghét con như thế sao?

-Thế nào?Ngô Thanh Tâm?!

Cái giọng mềm mỏng nhẹ nhàng này dọa được nàng sao? Nàng đành giả ngu.

-Nhị vương gia người nói gì nô tỳ không hiểu.

Du Thiên Ân không gấp, cười nhẹ nhàng, rồi nói.

-Trước đây ta có quen một cô nương, cô nương ấy cứu ta thoát chết một lần, đến nay ta vẫn tìm tung tích cô nương ấy để báo ân, nay biết được ngươi cùng tên cùng họ, dáng đi khuôn mặt điều có điểm giống chẳng hay...có phải chính là ngươi?!

Biết nàng là ân nhân luôn kìa, eo ôi nghe mà nổi hết da gà, ân nhân của mình mà lại truy bắt để lấy tiền thương, ngươi trơ trẻn qua rồi.

-Nhị vương gia có lẽ ngày đã nhầm lẫn, tiểu thư trong bức vẽ đẹp nghiên thành như vậy làm sao lại là nô tỳ được, khuôn mặt nô tỳ...từ..từ nhỏ đã như vậy rồi...

-Còn bức vẽ này? Nàng chưa kịp nói hết thì Du Thiên Ân đã lấy bức vẽ khác ra, lần này hình ảnh rỏ nét, chuẩn đến từng chút, người nàng cứng đơ.

Hắn là yêu quái sao? Nàng cố lấy lại bình tĩnh, bây giờ mất bình tĩnh là thua.

-Nhị vương gia thứ lỗi, bây giờ nô tỳ thật sự có chuyện phải làm, nô tỳ cáo lui trước.

Nàng không để cho hắn kịp mở miệng, nàng chuồn nhanh, nào ngờ vừa đi được ba bước hắn đã lên giọng.

-A Triệu, ngươi nói ngươi đã gặp qua đứa bé tên A Cẩu gì đó sao?

-Vâng.

-Đứa bé ấy giờ có an toàn không?

-Vâng, rất an toàn.

Chỉ vỏn vẹn hai câu hỏi mà làm chân nàng rung lên, A Cẩu...dám dùng A Câu uy hiếp nàng, quá lắm rồi, hắn đường đường là hoàng thân quốc thích, là người có tiền vậy cớ gì vì mấy đồng bạc lẻ đó mà dùng thủ đoạn này ép nàng lộ diện.

Giỏi cho Du Thiên Ân, hôm nay nàng, Ngô Thanh Tâm nhất định không nhịn hắn nữa, quyết liều sống chết với hắn.

Nàng xoay người, ánh mắt giận dữ nhìn hắn, thân ảnh áo xanh nhàng nhạ uống trà, vẻ mặt không dính chút bụi trần đó.

Nàng hùng hổ bước đến, chân phải đạp mạnh lên ghế, hai phải chóng ngang hông, tay trái chỉ thẳng mặt Du Thiên Ân.

-Từ lúc ta đặt chân đến đây chưa bao giờ thấy ai vô sĩ, xấu xa như ngươi, ngươi nói ta là người có ơn cứu ngươi, vậy thì sao ngươi ba lần bốn lượt bắt ta để lãnh thưởng, ta khó khăn lắm mới có thể sống xót đến giờ, bây giờ ngươi lại dùng thủ đoạn hèn như vậy để ép ta lộ diện, A Cẩu và mẹ nó có tội gì, mà ngươi bắt họ, hoàn cảnh của họ chưa đủ khổ sao?? Lương tâm ngươi vứt cho chó gặm rồi sao hả?!!! Mấy đồng tiền đó ngươi cần đến vậy sao??!

Xổ một tràng uất ức, Du Thiên Ân và A Triệu đứng hình, đến khi chén trà A Triệu rót tràn ra ngoài bọn họ mới hoàn hồn. 

A Triệu ái ngại nhìn nàng.

-Thanh Tâm cô nương, cô nương đừng thô lỗ như vậy dù gì chủ nhân cũng là vương gia!

Nàng nghe được từ vương gia lại phát cáu.

-Vương gia thì có thể ức hiếp người khác như vậy sao? Ta nói cho ngươi biết người đang làm trời đang nhìn, ngươi làm nhiều việc xấu như vậy ta xem ngươi sồn được bao lâu!

A Triệu đập bàn đứng dậy, giọng tức giận.

-Cô nương ngươi quá lời rồi, chủ nhân danh phận cao quý sao ngươi có thể...

Du Thiên Ân ngăn A Triệu không để hắn nói nữa, hắn đứng lên tiến một bước đối diện nàng, hắn nở nụ cười nhẹ nhàng.

-Đúng là người đang làm trời đang nhìn, ta Du Thiên Ân chưa bao giờ làm trái với trời nên không bao giờ sợ, và bây giờ cô nương đã thừa nhận mình là Ngô Thanh Tâm?

-Hỏi dư thừa, các ngươi mau thả A Cẩu ra nếu không ta sẽ báo cảnh sát...à không báo quan bắt các ngươi, còn nếu quan phủ bao che các ngươi ta sẽ tố cáo với hoàng thượng, ta không tin không ai trị được ngươi.

-Ngô Thanh Tâm ngươi quên mình đang bị truy nã khắpnoisao? Ngươi hóa trang như thế này giấu được bao lâu? Ngươi không lo cho mình ở đó mà bao đồng lo chuyện người khác, cộng với tội vừa lăng mạ hoàng thất dù mấy cái đầu cũng không đủ chém! A Triệu tuông một tràn.

Nàng nghe mà thấy gì đó sai sai, không phải vụ truy nã đã kết thúc ở Quang Châu rồi sao? Cáo thị cũng được xé bỏ, nàng lại phạm lỗi gì nữa à? Sao chính nàng cũng không biết thế này.

-Hai ngươi nói bậy bạ gì đó?! Sao ta lại bị truy nã khắp nơi?

Du Thiên Ân nhíu đôi chân mày, nhìn nàng rồi nói. 

-Ngươi không biết mình bị truy nã?

-Ta có làm gì sai mà xuốt ngày các người ở đây đòi bắt ta lấy thưởng, ta đâu có phạm mấy tội như giết người, cướp của, cưỡng hiếp dân nữ đâu, rốt cuộc ta đã làm gì?!! Nàng uất ức.

Du Thiên Ân có chút nghi ngờ, bèn hỏi lại.

-Trước đây ngươi đã từng gặp qua hoàng thượng chưa?

Nàng thành thật lắc đầu.

-Từ lúc đến kinh thành chỉ nghe một hai lần mấy công công đến bảo hoàng thượng mời tam vương gia vào cung, một góc áo của hoàng thượng còn chưa nhìn thấy nói gì gặp, nhưng có liên quan gì đến ta, rồi chuyện bị truy nã nữa?!

Du Thiên Ân đâm chiêu suy nghĩ, có lẽ vì thấy tờ cáo thị ấy nên hoàng huynh của hắn cũng nhầm lẫn, và đưa Trương Uyển Nhi thật vào cũng lập phi, nào ngờ lại nhầm lẫn.

-Ngươi muốn biết thì đi theo ta, ta sẽ kể hết đầu đuôi cho ngươi nghe.

-Sao ta phải đi theo ngươi, người đừng giở trò dụ dỗ! Nàng lườm hăn.

Du Thiên Ân nhìn nàng, rồi liếc qua A Triệu.

-Ngươi đến báo với quản gia, ta cần một nô tỳ mang đồ nên mượn tạm nô tỳ Thanh Tâm một lúc.

A Triệu nghe lệnh vâng một tiếng rồi chạy nhanh đến tìm quản gia, nàng trừng mắt với Du Thiên Ân.

-Ngươi đùa chắc, đừng có giỡn mặt với ta, ta còn lâu mới theo ngươi.

Nàng dùng dằn bỏ đi, nhưng sau lưng lại nghe giọng khiêu khích.

-Ngươi không muốn biết A Cẩu và mẹ của nó sống chết ra sao hả? Chỉ cần một câu của ta có thể ngay ngày mai sẽ đưa đến cho ngươi hai món quà đẹp mắt.

A Cẩu ơi A Cẩu, rốt cuộc làm sao để bị bắt thế này hả?? Số nàng bao giờ hết đen đây?! Ông trời người thật không công bằng, giúp sức cho bọn ác như thế sao!

Nàng bị tên Du Thiên Ân lôi cổ ra phố, trên đường đi còn hành hạ nàng, qua bất cứ hàng nào hắn điều mua một món, lại bắt nàng cầm hết, còn tên A Triệu giả vờ không nhìn thấy nàng để khỏi mang giúp,grừ!! Xấu xa luôn hết phần người khác vậy à? Du Thiên Ân, nhất định nàng sẽ không bỏ qua.

Đi ra luôn tận ngoại ô kinh thành, có một đình nghĩ mát cạnh hồ, hắn thảnh thơi vào đó, nàng thì khổ sở theo sao.

Bà nó, xem cái tướng ngồi uống trà kìa, kiềm chế dữ dội nàng mới không xô hắn xuống hồ.

-Nhị vương gia ngày có thể thả A Cẩu ra không, dù sao nó cũng chỉ là đứa bé, mẹ nó cũng ốm đau bệnh tật, ngày làm vậy không sợ trời phạt sao một mạng người là bảy tháp chùa hai mạng là mười bốn cái lận. con cháu ngài sau này sẽ rất có phúc!

Nàng dùng những lời cảm động nhất, vậy mà hắn vẫn không lung lai, cuối cùng cũng ép nàng đến nổi này, thôi dù sao nàng có bị bắt có bị gì gì đó, thì cũng cứu được hai mạng người, tích đức nếu sau này có gặp lão diêm vương cũng có một chút lợi thế, có thể thương lượng để được đoàn tụ với ba mẹ, với nhóc con kia.

-Được rồi, nếu nhị vương gia chịu thả mẫu tử A Cẩu ra, và để ta thấy họ an toàn, thì Ngô Thanh Tâm ta nhất định tình nguyện để ngươi dẫn đi lãnh thưởng!

Du Thiên Ân đang thưởng thức trà nghe câu này của nàng, mà dẫn đến ho sặc sụa, tên A Triệu luống cuống tìm khăn cho hắn, nàng thấy tội quá vỗ vài cái vào lưng hắn.

Hắn giật mình hất tay nàng ra, gì nữa,nhìn lại tay mình khi nãy đồ chất cao quá nên vấp té mấy lần tay cũng dính đầy đất, xí cái tên cuồng xanh biến thái lại cộng thêm bệnh sạch sẽ.

Hắn lấy lại tinh thần, giọng nhẹ nhàng.

-Ngươi nghĩ vương gia ta nghèo đến nổi cần ngân lượng đó sao.

-Đừng nhiều lời, ngươi thả hay không thả? 

-Không.

Nàng nổi điên, vung tay định đánh hắn, hắn lại nói tiếp 

-Vì ta không giam giữ bọn họ, do ngươi suy nghĩ nhiều thôi, vì ta đây muốn trả ân tình cứu mạng nên mới sẵn lòng giúp, nhưng lại bị cô nương hiểu lầm nghiêm trọng như vậy ta...khụ...khụ...khổ tâm lắm. 

Phụ họa thêm mấy cái ho nữa, Du Thiên Ân ngươi đúng là..

Nàng khoanh tay, hất cằm về phía Du Thiên Ân.

-Thật sự ngươi không bắt A Cẩu? 

Du Thiên Ân gật đầu, nàng nhìn hắn thấy hắn cũng không đến nổi nào là phường bắt cóc.

Nàng lại hỏi tiếp 

-Vậy ngươi nói ngươi báo ân, thế lúc ở Quang Châu ngươi cho người đuổi bắt ta đó là ý gì đây?! Không phải vì tiền thưởng Trương phủ thì gì cớ gì?

Du Thiên Ân xòe quạt giấy ra, nhẹ nhàng quạt mấy cái, tóc mai phớt phơ, tạo nên một hiệu ứng mê người, hắn còn dùng ánh mắt nhẹ nhàng như cánh hoa nhìn nàng thật là....định quyến rũ nàng sao!!!

Nàng tặng cho hắn một cái lườm dài, nàng tùy tiện ngồi xuống ghế đối diện hắn, hối thúc hắn trả lời, hắn nhíu mày sau đó lại nhẹ nhàng nói tiếp.

-Cô nương thật sự không biết đào hôn với hoàng thượng sẽ phạm tội khi quân xử trảm cả nhà, ngày đó ta cứ hiểu lầm ngươi là Trương tiểu thư sợ ngươi và gia quyến ngươi chết nên ta mới có lòng đưa ngươi về phủ nào ngờ ngươi lại trốn đi, nếu hôm đó ta không đến dự yến cũng không phát hiện....khụ khụ..

Du Thiên Ân ho khan, A Triệu đưa khăn lụa cho hắn, A Triệu cũng thắc mắc lắm, mọi khi chủ nhân nói chưa cùng lắm là mười câu, hôm nay lại nói nhiều như vậy.

-Nhưng hiểu lầm ta với Trương Uyển Nhi thì liên quan đến việc ta bị truy nã?! Nàng thấy khó hiểu.

Du Thiên Ân không thèm nhìn nàng, mà mắt chuyển hướng sang mấy con vịt đang bơi dưới hồ, mấy giây sao mới nói.

-Là do ngươi giỏi, đánh cắp thân phận tiểu thư rồi còn đánh cắp luôn trái tim của hoàng thượng.

Gì chứ đến hoàng thượng nàng còn chưa gặp đánh cắp cái gì đánh cắp, đồ điên. 

-Cho ngươi biết ta chưa hề gặp qua hoàng thượng gì đó, nhưng dù có nhầm lẫn đi chăng nữa có cần truy nã rầm rộ như vậy không?

Du Thiên Ân nói nhiều nãy giờ cũng mệt rồi, nếu giải thích thêm cho nàng nữa e rằng bệnh hắn cũng tái phát cho xem.

-Ngươi cũng không cần phải hiểu rõ mọi thứ, chỉ cần biết ngươi đang bị nguy hiểm, và bổn vương gia ta...đứng về phía ngươi.

Nghe câu này tim nàng nhảy thịch một cái, câu thoại này cộng hiệu ứng hình ảnh, nếu không kiềm chế thì nàng có lẽ đã bị sét đánh rồi, hú hồn bé bi.

Du Thiên Ân rất dư thời gian, hắn ngồi ở đình nghĩ mát cũng gần hết một ngày, đến mặt trời gần lặng hắn mới cho nàng về.

Lết cái thân rã rời mới vừa về đến cổng, thì tai quạ lại ập đến.

Ông trời ơi, con hận ông!!!!