Mùa Hè Định Mệnh

Chương 13

Cũng đêm hôm đó, vào lúc hơn hai giờ, Johnny đang ở trong tâm trạng rất tồi tệ. Hắn chạy xe máy dọc những con đường vắng vẻ của Tylerville, cảm thấy hân hoan trước tiếng động cơ xe gầm rú. Nó kêu lên như bảo hắn rằng bộ giảm thanh cần được sửa chữa. Đó là một đêm thật đẹp, ấm áp và gần như không có mây, nên hắn có thể nhìn đường rất rõ nhờ ánh trăng tròn mờ ảo. Chẳng cần đèn đường, mà cũng chẳng có vì Tylerville chỉ có vài cái đèn như thế. Nơi này thật tù túng. Sẽ không đến nỗi tệ nếu hầu hết những công dân nổi trội nhất của thị trấn không khăng khăng đòi duy trì nó như vậy. Khi nào có thể chôn vùi đi cái quá khứ đã ám ảnh hắn suốt mười năm qua, hắn sẽ biến khỏi đây, không thể để nơi này hút cạn ý chí của hắn như nó đã hút cạn từ những người khác được.

Cảm giác làn gió lướt trên mặt và đôi tay trần của hắn thật tuyệt. Chiếc xe dưới chân hắn rất nhanh và mạnh mẽ, và cả hắn cũng thế. Bụng hắn đã no, hắn đã uống nhiều bia hơn giới hạn thông thường, và hắn đã được thỏa mãn thân xác. Vậy tại sao hắn lại cảm thấy mình như đống phân rữa thế này?

Hắn biết câu trả lời, nhưng chuyện đó cũng chẳng giúp hắn thấy khá hơn tí nào.

Người phụ nữ mà hắn đã quan hệ cũng không phải là người hắn muốn. Glenda là bạn cũ, và cô ấy có thân hình rất đẹp, còn hắn không bỏ lỡ cơ hội được làm điều mà hắn thiếu thốn suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng Glenda không phải là người mà chỉ cần nhìn thôi đã khiến hắn cương cứng.

Người đó là Rachel. Cô Grant. Cô giáo. Hắn đã thích cô ngay từ hồi học cấp ba. Cô sẽ sốc lắm nếu đọc được những điều trong đầu của cậu học trò mà cô dạy môn tiếng Anh. Hắn đã dành gần như tất cả các tiết học, và cả một phần ban đêm của hắn nữa, tưởng tượng xem cô mà trần truồng thì sẽ như thế nào. Sẽ cảm thấy ra sao. Cô sẽ rên rỉ như thế nào khi lên đỉnh. Nếu cô lên đỉnh.

Nhưng cậu học trò đó chưa bao giờ làm gì nhiều hơn là tưởng tượng. Hắn đã chấp nhận sự thật rằng cô quá cao quý so với hắn, đến mức nhảy lên mặt trăng còn dễ hơn cả việc chui vào quần cô. Tất nhiên là cả sự chênh lệch về tuổi tác nữa. Ở tuổi mười sáu, mười bảy, mười tám, khoảng cách năm tuổi chẳng khác nào một phần tư thế kỉ. Lại còn một thực tế là cô là giáo viên của hắn nữa chứ, còn hắn là một học sinh của cô – một điều cấm kỵ rõ rành rành. Nhưng trở ngại lớn nhất giữa họ, ít nhất là trong suy nghĩ của hắn, là vị trí của hai người trong xã hội. Rachel và gia đình cô có tiền. Họ có một ngôi nhà khổng lồ, những chiếc xe hảo hạng, được giáo dục tử tế, có một người làm vườn và một người giúp việc.

Trong suy nghĩ của cậu chàng Johnny mới lớn, như thế là quá thượng lưu rồi. Trong khi bản thân hắn, theo như những gì mà hắn nhớ được, dường như từ lúc sinh ra đã sống trong một gia đình nghèo kiết xác. Cả thị trấn coi khinh họ. Những đứa trẻ khác đùa cợt vì ông bố bà mẹ suốt ngày say xỉn của hắn, những bộ quần áo tả tơi và cơ thể bẩn thỉu của hắn, chúng còn không thèm mời hắn đến nhà dự tiệc sinh nhật. Khi hắn lớn lên đủ để biết tự chăm sóc cho mình, đủ tàn nhẫn để nhồi nhét nỗi sợ hãi vào những đứa trẻ ấy thì chúng tôn trọng hắn trước mặt, nhưng những đứa khá hơn, những đứa có bố mẹ kiểm tra bài tập về nhà, được rèn giũa theo khuôn khổ và một ngày nào đó sẽ được vào đại học, lại tránh xa hắn. Như đã được mặc định, hắn giao du với bọn xấu. Và từ hồi đó, hắn tự cho mình là đứa xấu nhất trong nhóm.

Rachel Grant không thể nào qua lại với một kẻ như hắn.

Johnny mỉm cười cay đắng khi nhớ lại mình trước đây là một đứa trẻ như thế nào. Hắn đã có những kế hoạch, những kế hoạch lớn. Hắn sẽ rời Tylerville ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba và bước ra thế giới rộng lớn để tìm kiếm vận may, mặc dù hắn chưa nghĩ ra mình sẽ phải làm điều đó như thế nào. Hồi đó tiểu tiết không quan trọng. Quan trọng là lúc nào giàu có rồi, hắn sẽ quay lại và vênh mặt lên với những kẻ hợm hĩnh trong vùng – những kẻ đã khinh thường hắn và gia đình hắn, và hắn sẽ tìm cách mua chuộc để có được tình yêu của cô Rachel Grant. Được lòng tự tin của tuổi trẻ vỗ về, hắn thấy chuyện đó như nằm trong tầm tay.

Nhưng cuộc đời lại có cách để chặt chân người ta, và hắn không phải là ngoại lệ. Mười năm cuộc đời hắn đã bị đánh cắp. Bây giờ hắn không thể lãng phí thêm một phút giây nào nữa. Hắn muốn trải nghiệm tất cả mọi thứ mình đã để lỡ, được ăn uống, đọc sách, làm việc và làm tình theo ý thích. Những giấc mơ của hắn giờ đã nhỏ bé đi rất nhiều, nhưng vẫn là giấc mơ, và hắn sẽ theo đuổi chúng với tất cả những gì mình có.

Ưu tiên số một là đưa cô Grant lên giường. Theo như cái cách mà tối nay cô ôm lấy hắn thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ thành công.

Có thể hắn không đủ tư cách để ngồi ăn cùng cô, nhưng hắn đủ giỏi để mang đến cho cô niềm sung sướng nhất mà cô từng biết.

Chiếc xe rồ máy trên đường Main. Cửa hàng đồ dân dụng đã hiện ra phía trước, Johnny đang định giảm ga thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ trước mặt. Động cơ đã tắt, đèn cũng tắt, nếu không hắn đã nhìn thấy nó sớm hơn. Mắt nheo lại, hắn đang nghĩ tới chuyện đổ thêm xăng và tiếp tục phóng đi. Nhưng ở Tylerville chẳng có chỗ nào để đi, và thậm chí nếu hắn trốn được họ thì ngày mai họ cũng sẽ biết phải tìm hắn ở đâu.

Johnny lái vào khu đậu xe và phanh lại, một chân chống xuống đất, người vẫn ngồi trên xe. Viên cảnh sát ra khỏi xe và đi về phía hắn. Một đèn pin bằng kim loại mà Johnny nghĩ là dài gấp đôi gậy tuần tiễu ban đêm được túm chặt trong tay ông ta.

Viên cảnh sát là một gã to lớn và vạm vỡ, và khi gã đó đến gần, Johnny nhận ra đó là cảnh sát trưởng Wheatley. Hồi hắn bị bắt vì tội giết người, ông ta cũng là cảnh sát trưởng.

Không sáng dạ cho lắm, nhưng về cơ bản là công minh. Johnny nghĩ chí ít thì hắn cũng không sợ bị đánh vô cớ.

“Ông muốn gì?” Sự hung hăng toát lên trong giọng nói của Johnny.

“Cậu tắt máy đi được không?” Wheatley phác một cử chỉ ra hiệu vì tiếng gầm của động cơ đã át đi tiếng của ông ta.

Johnny lưỡng lự, sau đó tắt máy. Trong khoảnh khắc im lặng đột ngột tiếp theo, hắn xuống xe, dựng chân chống. Sau đó hắn cởi mũ bảo hiểm, treo nó vào cánh tay rồi quay lại đối diện với viên cảnh sát.

“Tôi phạm luật gì mà tôi không nhớ à?”

“Cậu uống rượu phải không?”

“Có lẽ thế. Tôi không say. Nếu ông muốn kiểm tra thì cứ việc.”

Wheatley lắc đầu. “Tôi không nghĩ cậu ngu ngốc đến thế, mặc dù trước đây tôi đã sai lầm một lần.”

Mất một lúc hai người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn nhau đầy nghi ngờ. Có điều gì đó rất lạ trong cung cách của người cảnh sát, gần như là thăm dò. Nó làm cho Johnny, vốn đã quen với sự dọa dẫm và bạo lực đàn áp của luật pháp, hơi sợ hãi.

“Ông có điều gì muốn nói với tôi, hay tối nay ông chỉ đang ở đây ngắm sao?”

“Đồ tài lanh.” Wheatley mím môi và đập chiếc đèn pin vào chân hắn. “Tôi có tin xấu.”

“Tin xấu gì thế?”

“Có một vụ tai nạn.”

“Tai nạn ư?” Rachel. Cái tên đó đột ngột vang lên trong đầu Johnny. Thật là ngu ngốc. Nếu có chuyện gì đó xảy ra với Rachel, hắn sẽ là người cuối cùng được báo tin.

“Phải. Tai nạn rất nặng. Bố cậu.”

“Bố tôi ư?”

“Phải.”

Johnny cảm thấy như đột nhiên toàn bộ hơi thở bị rút ra khỏi phổi. Hắn cố hít hơi để ép mình nói ra cái từ thẳng thừng đó.

“Chết rồi!”

“Phải. Chết rồi. Ông ấy bị tàu đâm, chỗ ngã tư giao cắt với đường ray gần nhà. Có vẻ như ông ấy đã say, nhưng chúng tôi không chắc lắm.”

“Lạy Chúa tôi.” Johnny không có ý định để lộ ra quá nhiều cảm xúc đến thế, không phải là trước mặt viên cảnh sát này. Nhưng hắn không đừng được. Tin này khiến hắn đau buốt, phơi bày, chảy máu như thể một động mạch vừa bị cắt đứt. Bố hắn, ông già ích kỷ đồi bại ấy, đã chết rồi.

Johnny mím chặt môi lại và ép mình hít một hơi thật sâu qua mũi. Hắn đã học được cách tự kiềm chế trước cơn khủng hoảng vì hắn đã từng gặp phải. Hắn cũng học được rằng, chỉ cần hắn tiếp tục thở được thì cơn khủng hoảng sẽ qua.

“Tôi không muốn đề nghị cậu điều này, nhưng chúng tôi cần một người để nhận diện xác chết. Đó là thủ tục thôi, không còn nghi ngờ gì về danh tính người đã chết nữa. Nhưng…”

“Chắc chắn rồi.”

“Tôi sẽ lái xe đưa cậu đi. Đi nào.”

Đó là lần đầu tiên trong đời hắn bị đưa đi bằng xe cảnh sát mà không phải là bị bắt.