MƯA MÙA HẠ

Chương 23

Vào lúc đang diễn ra cuộc chiến đấu quyết liệt của con người chống dòng nước lũ ở khúc đê Nguyên Lộc, có một gã trai phóng chiếc Hon-da đỏ đến cuối quãng đê ấy.

Gã đó là Thưởng.

Gửi chiếc xe máy vào một quán nước bên đường đê, gã chạy xuống bờ sông. Nước sông to, trôi phăng phăng, tất cả các đò ngang, đò dọc đều díu lại ở bên bờ. Thưởng vật nài với một chủ đò, bỏ một trăm đồng thuê một chiếc thuyền nan ra Bãi Soi, nơi cả xóm đã dọn đi, chỉ còn trơ lại căn nhà của hắn; lúc này, bãi đất như con thuyền thủng dập dềnh nửa nổi, nửa chìm trên dòng lũ.

Phải vất vả lắm con thuyền mới ngược được dòng nước lũ. Và người lái đò mạo hiểm, sau khi được Thưởng cho thêm một trăm đồng nữa, mới liều mạng đánh con đò sang ngang. Sóng vật, mấy lần thuyền xuýt ụp, nhưng may mắn, hai giờ sau đó nó tạt được vào khu vườn rậm cuối bãi Soi. Thưởng nhảy lên bãi đất. Bãi đất chưa ngập hết. Thưởng dò dẫm lội vào xóm. Thỉnh thoảng hắn lại tái nhợt mặt mày hết hồn né tránh những con rắn chạy nước bơi ngang qua trước mặt.

Xóm trống vắng. Nhà nhà đã chuyển đi gần hết. Cây lưu niên bị chặt hoặc bị bứng đi, các lùm cây thấp chìm vật vờ trong nước, khiến quang cảnh trở nên rất khác lạ và dường như là khó hiểu. Còn lại duy nhất lúc này ở đây là căn nhà mái ngói mũi hài ba gian của Thưởng. Cũng là một sự bất đắc dĩ, uỷ ban xã đã ra lệnh gọi hắn về. Về để chuyển nhà, để đi đắp đê, để làm những nghĩa vụ của một người dân. Bà cô hắn cũng đã nhắn ra thành phố năm lần bẩy lượt nhưng ông cháu vẫn biệt tăm. Bà đâu có biết lúc này hành tung gian tặc của ông cháu bà đã bị phát giác và ông đang trốn chui trốn lủi trước sự truy nã ngày càng gắt gao của các lực lượng an ninh. Bà cô nguyền rủa ông cháu là vì mê mẩn cô vợ thành thị mà quên cả quê hương bản quán, rồi sau đó bà đành bỏ lại căn nhà, dọn vào trong đê khi dòng lũ đầu tiên xô về đọng đầy váng bọt trong khu vườn.

Giờ thì nước đã ngập khu vườn và bắt đầu tràn lên cái sân gạch. Lội qua cái sân gạch, Thưởng nhảy lên bậc thềm, đẩy cửa bước vào nhà. hắn nhận ra bàn ghế, giường tủ, đồ đạc đã chuyển đi cả. Còn lại đây chỉ là cái xác nhà trống, mấy cái cót rách. Đi qua gian ngoài, bước vào căn buồng bên chái nhà, hắn dừng lại một lát để định tâm nghe ngóng một lát, hắn nhận ra xung quanh thật yên tĩnh và an toàn, nghĩa là không có ai theo dõi hắn cả. Thở phào một hơi, hắn bắt đầu bước trên những hòn gạch vuông lát nền và lẩm nhẩm đếm. Ba ngang, bẩy dọc. Chà! Đây rồi! Hắn ngồi xuống, định reo to một tiếng, vì nhận ra nền nhà còn hoàn toàn khô ráo và chưa hề có dấu vết đào bới. Ôi, cái toạ độ vàng bí mật này! Hắn ì ra không chịu rỡ nhà chuyển đi, cũng là vì cái toạ độ bí mặt này đây.

Dưới đất này là một kho vàng. Kho vàng này có từ đời ông cha hắn, cái lão lý Hữu keo kiệt, chết cũng không chịu chỉ cho hắn chỗ chôn giấu để hắn phải truy tầm mãi mới tìm ra. Chao! Thì ra hắn giầu. Hắn rất giầu. Nhưng không như những kẻ lêu lổng chỉ biết tiêu pha, thậm chí phát tán của cải, tiền bạc, ông cha để lại vào các lạc thú, hắn biết làm cho vàng sinh sôi. Được buổi dở giăng dở đèn kích thích, tên bất lương trẻ tuổi lao vào cuộc buôn bán tráo trở, kết hợp với các thủ đoạn cướp đoạt tàn nhẫn, vô xỉ nhất. Tới nay, với của cải moi móc được của xã hội, Thưởng đã là tên giầu có nhất thành phố này rồi. Và cũng đang trở thành đối tượng săn đuổi ráo riết số 1 của các đối thủ cùng giới. Còn cái tổ uyên ương của hắn thì sau tuần trăng mật, hai anh chị mới nhận ra ngoài nhu cầu tình dục ra, cả hai đều chỉ là những kẻ muốn lợi dụng nhau trong cuộc kiếm chác để thoả mãn lòng tham lam của riêng mình thôi. Tình dục động no chóng chán. Thưởng là kẻ phóng đãng, y coi Loan hơn gì một gái làng chơi, sau lúc đã thoả cơn động dục. Lòng tự ái bị kích thích, Loan liều lĩnh xông vào cuộc kiếm chác, cò con thôi, nhưng cô đã phải nhận một cái kết cục bi thảm là bị sa thải ra khỏi cửa hàng. Ông thợ vẽ Hảo phong tình như một trang công tử hào hoa đã xuất hiện đúng lúc ấy, và thế là một đoạn đường lầy nữa đã lại hiện ra trước mắt cô.

“ Kệ cha nó, nó theo thằng cha ấy thì càng đỡ vướng”. Nghĩ đứt dóng, Thưởng lật ngược ống quần bò lên, bắt đầu vào công việc đào bới. Hắn thọc mũi xà beng vào rìa viên gạch. Nhưng chưa bẩy được viên gạch, cái xà beng đã buột khỏi tay hắn. Cái xà beng reo một tếng động inh tai. Hắn hốt hoảng nhặt cây xà beng; nắm nó trong tay, hắn càng hốt hoảng hơn; cái ngón chỏ bị chặt đốt đầu ở bàn tay phải sẽ còn gây ra chưa biết những rầy rà nào nữa cho hắn đây. Nắm cái xà beng, không có đốt ngón trỏ như không có cái mỏ khoá, dễ buột quá. Tệ hơn, cái dấu vết tự huỷ hoại này lại còn là cái hình tích cho các cuộc săn đuổi. Mà bây giờ thì hắn lại đang cần giấu mình, đang cần hoà vào số đông và tìm cách để ra đi cho trót lọt, rắc rối thế!

Tuy vậy, sập tới Thưởng cũng moi từ lòng đất lên được một cái hũ sành. Mở nắp hũ, thọc tay vào hắn rên lên nức nở. Còn, nguyên vẹn cả. Những lá vàng sư tử. Những nhẫn, vòng, xuyến. Và cả một viên kim cương, cái viên kim cương trong cơn dửng mỡ hắn đã gài lên tóc Loan đêm cưới ấy. Còn nguyên cả...

Đút hết vàng và kim cương vào túi quần, thưởng đứng dậy, xoa tay. Giờ hắn chỉ còn mỗi một việc là ra khỏi nơi đây để đêm nay có mặt ở thành phố và ngày mai, bỏ ra ba lượng cho một thằng ma cô dẫn đường xuống vùng biển để ra khơi thôi.

Hào hứng, hắn băng ra cửa.

Nhưng, bước ra ngoài thềm Thưởng mới nhận ra rằng dự định của hắn không thể thực hiện được. Nước đã ngập đầy sân, trời tối và không thể kiếm đâu ra cái bè chuối để vượt sông lúc này.

“ Ngủ một giấc lấy sức đã. Công an nào dám mò vào đây mà sợ”. Hắn nghĩ, tìm tấm cót, trải ra nền nhà. Lì lờm đã quen, đặt mình xuống, hắn ngủ được ngay. Nhưng chỉ được một lát hắn giật mình tỉnh giấc. Có những con vật móng chân rất sắc bò qua người hắn. Bật bật lửa, hắn nhận ra có đến hơn chục con chuột to đang chạy quẩn trong buồng và con nào lông da cũng ướt nhẫy, và hai con mắt ti hí đỏ ngầu.

Nước từ ngoài sân đã tràn vào nhà, đang luồn qua khe hở, chảy róc rách vào căn buồng đầu hồi. Tốc độ nước lên thật nhanh. Loáng cái, khi trời nhờ nhờ sáng, nước đã vào đầy căn buồng và lũ chuột tinh khôn đã bám tường leo lên cái quá giang bằng gỗ lim. Nước đổ vào buồng ồ ồ, lát sau đã tới đầu gối Thưởng, Thưởng chồng gạch, đứng lên, tiếc mình không phải là chuột, bám leo vật vã một hồi mới lên được cái xà nhà. Lũ chuột thấy hắn chiếm mất chỗ, cuống quýt nhảy tung toé.

Ngồi ru rú trên xà nhà, Thưởng ngủ gà ngủ gật. Trời sáng hẳn. Hắn choàng tỉnh và giật mình. Nước đã dâng tới nửa cái xà ngang. Lom khom đứng dậy hắn đấm vỡ mấy viên ngói và lát sau chui lên mái nhà. “ Thế là ổn!”. Thưởng reo thầm. Nhưng hắn biết ngay là mình lầm. Hắn thấy choáng váng vì trơ trọi giữa một vùng nước sôi réo bao la.

Quả là chưa bao giờ tên bất lương trẻ tuổi rơi vào một khung cảnh rùng rợn như thế. Đồng bọn kề lưỡi dao vào cổ, hắn cũng không sợ như bây giờ. Bây giờ, mưa gió mịt mù, hai bờ sông roãng rộng tít tắp và nước từ xa vẫn sùng sục đổ về, quẩn riết quanh ngôi nhà hắn. Xa hơn, giữa dòng nước vùn vụt trôi những bè củi rêu rác, thỉnh thoảng lại ầm ầm lao qua trước mặt hắn những cây cổ thụ kềnh càng cả bộ rễ và lá cành. Nghe một tiếng nổ đánh ùm, quay lại, hắn nhận ra sau hắn đã là một khoảng trống trơ: cây mít lớn vừa bị nước quật ngã. Trong chốc lát, bụi cây lau lách quanh hắn đã chìm nghỉm, mặt nước trống trơn một màu sáng rợn.

Tình thế thật là nguy hiểm. Căn nhà của hắn lúc này như cái bè nổi bập bềnh và chỉ cần một thân cây nhỏ, một khúc gỗ nhỏ từ phía thượng nguồn trôi xuống, mắc vào thì ôi thôi!

Tuy nhiên, chính là trong nguy nan hắn nhận ra mình một bản lĩnh không tầm thường. Đời hắn đã quen với hiểm nguy. Vả chăng, trong cái cuộc sống luôn diễn ra trong trạng thái căng thẳng của mình, bao giờ hắn cũng giữ lại một khoảng yên tĩnh của trí não để suy sét, tìm cách đối phó. Và kỳ lạ, điều kỳ diệu không bao giờ là hiếm hoi cả, kể cả những khi hắn gặp phải những hoàn cảnh hiểm nguy ngặt nghèo. Trong cái khó có cái khôn. Thưởng đã tìm được lối thoát.

Sung sướng, hắn mò xuống nước, bơi xuôi dòng, chếch về phía phải ngôi nhà.

Quả là Thượng đế ăn ở rất công minh, bù trừ rất sòng phẳng cho mỗi người. Tình thế tuyệt vọng nào cũng lấp ló một điểm sáng hy vọng. Đức Giê-hô-va gây nạn hồng thuỷ, nhưng lại bảo Nô-ê đóng tàu chạy lụt. Giờ cũng vậy, Thưởng đã tìm được con tàu Nô-ê của hắn. ấy là một cây gạo bánh tẻ mọc đã hơn chục năm nay ở cuối vườn nhà hắn. Cây gạo to gần một người ôm, vỏ trắng phếch, gai góc sần sùi.

Bơi tới gần cây gạo, vừa định đưa tay bám lấy một cái cành là là mặt nước, Thưởng vội rụt tay lại. Một con rắn cạp nong khúc đen, khúc vàng đã quấn quanh thân cây tranh chỗ của hắn. hắn lui ra, bơi đứng. Không thể được. Hắn phải giành lại chỗ của con rắn. Quả nhiên, vừa té nước, vừa đập ùm ũm quanh thân cây, hắn đã làm con rắn sợ hãi, tuồn xuống nước, loằng ngoằng bơi đi.

Thưởng bám vào cây, leo lên. Đứng trên một cành cây nhỏ, hắn thở phào. Vừa lúc ấy trời ngớt mưa và trên bầu trời trắng nhạt có tiếng động cơ nổ rầm rầm. Một chiếc máy bay trực thăng từ phía hạ lưu đang bay ngược lên, dọc theo triền sông bên phải. Nó đi cứu hộ, đi thả bánh mì cho những người bị mắc kẹt giữa bốn bề sông nước.

Mừng quá, quên cả thân phận kẻ đang bị truy nã, Thưởng định cất tiếng gọi. Nhưng, hắn bỗng giật thót mình. Trên đầu hắn, tít mít trên ngọn cây gạo, vừa cất lên một tiếng gọi thống thiết:

- Cứu tôi với ới ới, ông tàu bay ơi ơi ơi!

Thưởng ngẩng lên. Người đứng trên ngọn cây gạo thân thẳng đuỗn, trông như người bị treo cổ. Và rướn cao cổ, Thưởng đã nhận ra được nét quen thuộc ở ông ta

- Ông Long! Ông Long đấy, hả?

Người đứng trên ngọn cây chính là ông Long thủ cống Nguyên Lộc. Nghe thấy tiếng Thưởng gọi ông không đáp lời. Ông thủ cống lợi dụng thời cơ những người chống lụt trên đê bận rộn vào việc cứu nguy cái tổ mối nổ, đã thoát khỏi cơn phẫn nộ của công lý, đã bỏ chạy trốn sang đây ư? Không! Ông đâu có sợ hãi. Thoát hiểm, chứng nào tật ấy, đêm qua ông đã mò về Bãi Soi. Ông về đây để đón những bè gỗ quý và hôi của. Giờ ông cũng đang ở trong cơn nguy khốn.

- Ông Long, tôi lên trên ấy với nhé!

Ông Long lại câm lặng. Mặc! Câm lặng thì câm lặng, Thưởng cứ ôm thân cây nhoai lên và mừng rỡ vì có kẻ cùng cảnh ngộ, hắn khoẻ hẳn lên.

Thưởng đã tới cái chạc cây trên. Nhưng sắp tới cái chạc cây thứ hai, hắn bỗng bật ngửa cổ và đưa một tay xuống con dao nhọn đeo bên sườn. Hắn định đề phòng kẻ trên ngọn cây giở trò giáo dở với đồng bọn lúc hoạn nạn chăng?

Không!

Khủng khiếp quá! Và bất ngờ quá! ở chỗ chạc cây thứ hai bốn năm cái đầu rắn vừa ngóc lên và chõ xuống. Mà không phải chỉ có thế. Quấn quanh chạc cây là cả một búi rắn. Hổ mang chì xám xì, hổ mang gầm cổ bạnh. Cạp nong. Cạp nia. Rắn ráo. Rắn nước. Lùng nhùng, nhuồi nhuội cả một đám nhẽo nhèo, ướt lạnh, nhầy nhẫy. Vừa cắn nhau kêu những tiếng chi chí man rợ, chúng vừa tranh nhau những con chuột đang nhẩy chuyền trên cành cây và khi thấy Thưởng vừa thò đầu lên, chúng liền quay hết cả lại, giương những cặp mắt ti hí lầm lì nhìn gã.

Bây giờ, Thưởng hiểu thêm rằng vì sao lão Long thủ cống trên ngọn cây lại đứng im phắc như cái thây ma thế. Lão sợ bọn rắn. Lúc này, như lão Thưởng cũng sợ lắm. Sợ, nhưng Thưởng không thể xuống được nữa rồi. Nước đã ngập cái chạc cây phía dưới.

Vậy thì Thưởng phải lên! Nước đuổi hắn thì hắn đuổi rắn, đuổi lão thủ cống. Đất sống rất hẹp. Vàng bạc khan hiếm. Chỉ kẻ mạnh mới có quyền tồn tại. Lấy lại lòng hăng hái, hắn nhích lên thận trọng, dự tính sẽ nhoài ra, tránh lũ rắn độc, bám vào đầu một cành nhỏ ở phía bên trái, rồi từ đấy sẽ có thế để đánh đuổi lũ rắn và tiếp tục leo lên.

Hắn nín hơi, lấy đà. Nhưng vừa bật mình nhoài ra, bàn tay phải vừa túm được đầu cái cành nhỏ thì hắn hiểu ngay rằng: mọi tiên liệu lúc này đều không thể lường hết được hết các mối hiểm nguy. Một cái đầu rắn hổ đã ngoắt lại nhanh như cắt. Thưởng cảm thấy cổ tay nhói buốt. Nghiến răng chịu đựng trong thế bung bênh giữa trời, hắn vẫn cố nắm chặt cành cây nọ và cố co tay như lên xà để cánh tay trái bắt nốt vào cành cây bên. Nhưng khốn nạn thay cho tính toán của kẻ gian ác cùng đường. Chuột đã chạy cùng sào. Vết rắn độc mổ gây đau nhức lên tận óc. Và nhất là lúc này, ngón tay chỏ cụt đốt do hắn tự huỷ hoại để trốn tránh một nghĩa vụ thiêng liêng đã thực hiện nghiêm túc luật quả báo. Ngón chỏ mất đốt đầu đã làm mất sức bám níu của bàn tay. Hắn buột tay.

- Ối giời ôi!

Kinh khủng quá! Từ trên ngọn cây, thủ cống Long tái nhợt mặt mày, lẩy bẩy chực ngã vì nhìn xuống thấy một súc thịt vừa rơi đánh ùm xuống nước. Lũ rắn ngay lúc ấy, như thấy hơi người, ngóc hết cả đầu lên ngọn cây.

- Cứu tôi với, ối ông tàu bay ơi ơi...

Ông thủ cống chột ngửa mặt lên trời, gào.