Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 25

Mễ Kha không nghĩ tới Hình Khắc Lũy biết mẹ Ngải Lâm.

Bởi vì cô ở đây nên không biết, lúc cô dùng điện thoại Hình Khắc Dao gọi cho Hình Khắc Lũy thì anh vừa từ Mễ gia ra ngoài.

Hình Khắc Lũy nói được làm được, tối hôm qua đúng mười giờ, không liên lạc được với Mễ Kha, anh nhấn chuông cửa Mễ gia.

Mở cửa là má Vương, nhìn thấy Hình Khắc Lũy toàn thân quân trang, bản năng giống như lão gia cau mày: "Cậu tìm ai?"

Hình Khắc Lũy từ vẻ mặt của bà lĩnh ngộ được người Mễ gia đối với quân nhân khá nhạy cảm, anh hơi lùi một bước, khách sáo lễ độ hỏi: "Chào bác, cháu là bạn... Mễ Kha. Xin hỏi cô ấy có ở nhà không?"

Má Vương lịch sự trả lời: "Cô ấy ở bệnh viện."

"Bệnh viện?" Nói thật, Hình Khắc Lũy nửa tin nửa ngờ, "Cháu đã gọi cho đồng nghiệp của cô ấy ở bệnh viện, nói cô ấy đã về từ sớm."

Ngải Lâm nghe tiếng chuông cửa xuống lầu, quan sát người thanh niên cao lớn đẹp trai trước mặt, bà chậm rãi mở miệng: "Kha Kha đúng thật ở bệnh viện, hình như có việc gấp, vừa mới đi. Tôi là mẹ Mễ Kha, cậu là?"

Trưởng bối ở trước mặt, Hình Khắc Lũy rất đúng mực, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế trầm ổn, giọng điệu kính trọng mở miệng: "Bác gái, bác khỏe chứ, cháu là Hình Khắc Lũy, Kha Kha..." Anh dừng lại, không muốn cũng không thích nói chỉ là bạn Mễ Kha, sắp xếp lại từ ngữ, anh nói: "Đêm khuya ghé thăm đường đột. Bởi vì không liên lạc được với cô ấy, cháu có chút lo lắng, cháu đến chỉ là muốn xác nhận cô ấy không có chuyện gì."

Ngải Lâm ánh mắt có ý đánh giá, cảm giác gương mặt Hình Khắc Lũy có chút quen thuộc: "Hình Khắc Lũy? Chính là cậu hai lần cứu Kha Kha?" Thấy anh gật đầu, bà nói" "Kha Kha thường nhắc cậu với tôi, nhưng vẫn không có cơ hội gặp mặt cảm ơn."

Thấy Ngải Lâm khẽ khom người, Hình Khắc Lũy lập tức vịn tay bà ngăn lại: "Bác gái đừng khách sáo. Nếu không phải có cơ duyên trùng hợp, cháu cũng không gặp được cô ấy, đây là phúc khí của cháu mới đúng."

Ngải Lâm khẽ mỉm cười: "Hai người, kết giao bằng hữu?"

Hình Khắc Lũy nháy mắt lĩnh ngộ "Kết giao bằng hữu" ba chữ ẩn hàm ý tứ, anh thản nhiên trả lời: "Vâng"

"Vậy cậu cũng biết ba Kha Kha có thành kiến với quân nhân."

"Cháu biết rõ."

"Đến lúc này, không lo lắng ông ấy có ở nhà không?"

"Thật sự cũng nghĩ chọn thời điểm thích hợp hôm nào tới nhà thăm hỏi hai bác. Nhưng trời tối điện thoại cô ấy không gọi được, cháu rất lo lắng."

Ngải Lâm thấy anh thành thật rất hài lòng, "Đi vào ngồi một chút đợi con bé về."

Hình Khắc Lũy từ chối: "Cám ơn bác gái, không quấy rầy bác nghỉ ngơi, cháu đi bệnh viện xem cô ấy."

Ngải Lâm không miễn cưỡng: "Nếu như ba Kha Kha ở nhà, cậu tính sẽ đối phó như thế nào?"

"Cho dù bác trai không muốn gặp cháu hoặc ghét bỏ nghề nghiệp của cháu, cháu vẫn muốn cùng Kha Kha ở chung một chỗ, muốn gặp nhau mỗi ngày. Vì vậy mới đồng ý cùng cô ấy tạm thời không để người nhà biết, chỉ hi vọng cô ấy có thời gian thích ứng với quan hệ chúng cháu, cũng hiểu hơn về cháu. Nếu như trước khi chúng cháu hiểu rõ hơn về nhau bị bác trai phát hiện, cũng chỉ có thể nói," Hình Khắc Lũy vẻ mặt chân thành: "Cháu thích cô ấy, dù bác trai không chấp nhận cháu, cũng xin cho cháu một cơ hội."


"Thật ra nếu Mễ Kha kiên trì, chúng ta cũng không có biện pháp."

"Nhưng theo cá tính cô ấy, nếu vì ở cùng cháu mà mất đi ba mẹ, cô ấy sẽ không hạnh phúc. Tình yêu của ba mẹ, vĩnh viễn cháu không bù đắp được. Nếu như có thể để cô ấy không phải chịu bất cứ đau khổ gì, cháu nguyện ý cố gắng."

"Cậu thích Kha Kha ở điểm gì?"

Ngạc nhiên vì câu hỏi trực tiếp của Ngải Lâm, Hình Khắc Lũy mất năm giây suy nghĩ, sau đó nói một câu. Ngải Lâm mỉm cười, nụ cười xuất phát tự nội tâm, nụ cười này đại biểu cho việc tán thành. Sau đó bà hỏi vấn đề cuối cùng: "Bác mạo muội hỏi một câu, ba cháu tên là gì?"

Thông minh như Hình Khắc Lũy tất nhiên hiểu ra được ẩn ý trong đó, nhưng vẫn như cũ thành thật nói: "Ba cháu tên Hình Hiệu Phong!"

Ngải Lâm gật đầu, nét mặt có vẻ suy nghĩ cảm giác đúng như trong dự đoán.

Sau đó Mễ Kha dùng điện thoại Dao Dao gọi tới.

Khi Ngải Lâm đến bên giường ngồi xuống, Mễ Kha dưới ánh mắt áp lực của bà cúi đầu, ngập ngừng: "Mẹ, mẹ đã nhìn thấy. Con cùng anh ấy, chúng con," giống như hạ quyết tâm thật lớn, cô rốt cuộc ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngải Lâm tuyên bố: "Đang yêu nhau!"

Được khẳng định trong nháy mắt Hình Khắc Lũy cảm giác trong lòng có một loại xúc động gọi là mừng rỡ chiếm cứ. Có lẽ còn có vui vẻ cùng hạnh phúc ẩn chứa trong đó, tóm lại, cả người có vô số sắc thái tình cảm tràn ngập. Nụ cười trên môi lan tới anh mắt, anh kìm lòng không được, giơ tay, vô cùng dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô.

Là khích lệ, là cảm kích, cùng với --- yêu!

Mặc dù thừa nhận thân phận anh, nhưng vẫn e ngại mẹ đang ở trước mặt. Mễ Kha ghét bỏ đẩy tay anh, kéo cánh tay Ngải Lâm làm nũng: "Mẹ đã nói chỉ cần con thích, mẹ sẽ thích, có phải vậy hay không?"

Ngải Lâm vẻ mặt nghiêm túc, bà cố ý đem ánh mắt quan sát Hình Khắc Lũy, giống như lần đầu tiên gặp mặt, sau đó nói thẳng:" Vậy có phải hay không cần kiểm nghiệm xem có đáng giá để thích hay không?"

Nghe vậy, Hình Khắc Lũy cười đến căng thẳng.

"Từ chỗ nguy hiểm ra tay cứu người, phẩm chất coi như vượt qua, nhưng mà vì lí do an toàn hay là xem xét một thời gian, nếu không kiên quyết trả lại hàng." Mễ Kha cười hì hì vỗ ngực một cái: "Tất cả cứ để con lo."

Hình Khắc Lũy bị bộ dạng vỗ ngực của cô chọc cười, Mễ Kha liếc mắt cảnh cáo anh không cho cười nhạo cô.

Theo ánh mắt con gái, nhìn vào giữa lông mày Hình Khắc Lũy lộ ra vẻ ngang ngược ngông nghênh, Ngải Lâm môi mỉm cười.

Ngải Lâm đến bệnh viện là vì Mễ Kha một ngày một đêm không về nhà, mà Hình Khắc Lũy nhận ra bà vì hôm qua vừa gặp. Nhưng khi Mễ Kha hỏi, Ngải Lâm chỉ nói lúc trước gọi điện cho cô là Hình Khắc Lũy nhận, nên mới biết cô bị thiếu máu té xỉu chưa về nhà.

Không nhìn thấy Lão Mễ, Mễ Kha hỏi: " Ba đâu? Ba càng ngày càng không quan tâm con?"

"Chờ lúc ba quan tâm con, con sẽ không chịu nổi!" Ngải Lâm mỉm cười nói, sau đó lại hỏi: "Nếu như bây giờ người đứng trong phòng bệnh chính là ba con, con nghĩ kết cục sẽ như thế nào?

Mễ Kha đảo mắt: "Sớm muộn cũng phải bị biết, thay vì một mình con bị mắng, không bằng có anh ấy ở đây." Cùng Hình Khắc Lũy nhìn nhau, cô không có tiền đồ nói: "Dù thế nào đi nữa, anh ấy là tội phạm chính, con chỉ có thể coi là tòng phạm."

Ngải Lâm chỉ chỉ ngón tay vào trán cô: "Về điểm này thì có tiền đồ."


Vì vậy, trong phòng bệnh vô tình gặp phải tình huống này, cũng có thể nói được mẹ chấp thuận. Mễ Kha ngây ngốc suy nghĩ may mắn dễ dàng vượt qua cửa ải của mẹ, nhưng nghĩ tới lực sát thương của Lão Mễ trái tim nhỏ của cô vẫn đập thình thịch. Sau đó, Hình Khắc Lũy tự mình đưa bà Ngải Lâm cùng Mễ Kha về nhà.

Chuẩn bị rời khỏi, Hình Khắc Lũy đứng ở bên giường giúp Mễ Kha đi giày, buộc dây, mặc áo khoác, toàn bộ động tác liền một mạch, giống như vô cùng quen thuộc. Toàn bộ hành động này đều rơi vào mắt Ngải Lâm, trong lòng ghi nhớ.

Bên ngoài Mễ trạch, Ngải Lâm xuống trước nhường lại trút không gian riêng tư cho hai người. Hình Khắc Lũy tất nhiên biết đắn đo đúng mực, biết không nên giữ Mễ Kha lại quá lâu. Anh tỉ mỉ dặn dò cô mới vừa truyền máu nên ăn chút gì tẩm bổ, sớm nghỉ ngơi... Sau đó cúi người hôn nhẹ lên trán cô một cái nhỏ nhẹ nói: "Ngoan ngoãn." chuẩn bị thả người.

Có lẽ do ánh sáng đèn đường làm dịu đi sự bén nhọn của anh, hoặc có thể anh bản chất chính là một người dịu dàng, Mễ Kha cảm thấy giờ phút này Hình Khắc Lũy đem lại cho cô cảm giác ôn nhu dịu dàng không thể diễn đạt, chợt muốn được anh ôm. Quay đầu liếc mắt nhìn, xác định mẹ đã vào cửa, cánh tay vươn ra, cô nhẹ nhàng ôm lấy lưng anh, thân thể tiến sát vào trong lòng anh.

Cô bất ngờ có cử chỉ thân mật, khiến tim của Hình Khắc Lũy nháy mắt đập mạnh, loạn nhịp, ngay sau đó thu hẹp cánh tay ôm chặt cô, cúi người ở bên tai anh hạ thấp giọng: "Kha Kha"

Mễ Kha khẽ cười ở trong lòng anh ngọ nguậy.

Cánh hoa rơi rơi xuống, bông tuyết rơi đầy trời, sự vật đều mơ hồ, chỉ có hai người ôm nhau, ấm áp giữa ban đêm rét lạnh, dịu dàng trong mưa tuyết.

Đêm đó, Lý Niệm ở lại bệnh viện chăm sóc Dao Dao, Hình Khắc Lũy trông Hành Hành. Cậu nhóc từ trước đến giờ rất thích cậu nên náo loạn không chịu ngủ, đợi đến khi Hình Khắc Lũy thật vất vả mới dỗ được cậu bé ngủ, điện thoại di động kêu vang.

Nhìn thời gian, Hình Khắc Lũy hỏi: "Đã muộn thế này có chuyện gì Gia Nam?"

Đầu bên kia Thẩm Gia Nam giọng nói áy náy: "Quấy rầy anh nghỉ ngơi Hình đại ca?"

"Không có." Hình Khắc Lũy một tay đút vào túi quần đứng ở trước cửa sổ, trên cánh cửa thủy tinh chiếu ra bóng dáng của anh, "Chuyện công tác sao? Tôi cùng bên kia nói qua, em thứ hai qua báo cáo là được."

"Không phải chuyện này." Thẩm Gia Nam nháy mắt có chút do dự: "Mẹ em, hôm nay hỏi anh."

Hình Khắc Lũy cau mày.

"Bà gần đây thân thể không tốt lắm." Thẩm Gia Nam tiếp tục: "Em đã nói với bà anh rất bận, cho nên mới không qua được."

Hình Khắc Lũy trầm mặc chốc lát: "Tôi sẽ tranh thủ hôm nào tới thăm."

Thẩm Gia Nam cười: "Được. Anh hôm nào tới gọi điện cho em."

Hình Khắc Lũy thật lâu mới trả lời: "Được!"

Kết thúc cuộc nói chuyện, Hình Khắc Lũy ngồi một mình trong phòng khách tắt đèn, cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, Hình Khắc Lũy dẫn Hành Hành tới bệnh viện.

Mễ Kha theo Hạ Nhã Ngôn đi kiểm tra phòng, thấy Lý Niệm cúi người chỉnh lại chăn cho Hình Khắc Dao, Hình Khắc Lũy đang đút cơm cho Hành Hành, hai người đàn ông một nhu một cương, đường nét gương mặt đập vào mắt, Mễ Kha và Hạ Nhã Ngôn nhìn nhau cười.

Nhìn thấy Mễ Kha, Hành Hành khóe miệng dính hạt cơm non nớt gọi: "Mợ nhỏ"

Mễ Kha cười ngọt ngào giơ móng vuốt với cậu bé, đồng thời chào Lý Niệm, sau đó bị Hình Khắc Lũy kéo đến trước giường bệnh của Hình Khắc Dao, "Mễ Kha chị dâu em, đây là Dao Dao."

Hình Khắc Dao còn yếu, giọng nói yếu ớt âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Cám ơn chị dâu."

Một tiếng kêu "chị dâu" khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Mễ Kha nhất thời đỏ ửng, cô xấu hổ nói: "Lý Niệm tiên sinh hôm qua cảm ơn tôi rồi, cô lại cảm ơn tôi thật sự cảm thấy xấu hổ." Nhẹ nhàng cầm tay Hình Khắc Dao, cô an ủi: "Nghỉ ngơi cho tốt, phải sớm khỏe lại."

Hình Khắc Dao gật đầu, mỉm cười. Sắc mặt cô tái nhợt, nhưng vẻ mặt điềm tĩnh, ôn hòa, mặc dù đang bị bệnh, nhưng vẫn không che giấu được khí chất ôn nhu dịu dàng từ trong xương toát ra.

Hạ Nhã Ngôn kiểm tra thân thể Dao Dao, Mễ Kha tiến tới bên tai Hình Khắc Lũy nói nhỏ: "Dao Dao dịu dàng như vậy, sao lại có một anh trai lưu manh như anh?"

Hình Khắc Lũy siết chặt cằm nhỏ của cô, nghiêm trang trả lời: "Lưu manh cũng là một loại khí chất, không phải ai cũng có sẵn!"