Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 2

Sau cái đêm tôi biết chuyện thì đến bây giờ đã 1 tuần rồi chẳng ai nói với tôi câu nào, mà không nói tôi cũng không hỏi, chắc mọi người vẫn đang suy nghĩ.

Ấy thế mà đêm hôm đó, trong lúc gia đình đông đủ mẹ chồng tôi mới lên tiếng.

- Giao, sẵn có anh chị ở đây mẹ hỏi con luôn.

Tim tôi đập thình thịch, anh chị chồng nhìn tôi không chớp mắt mà chồng tôi cũng lo lắng không kém.

- Mẹ nói đi mẹ.

Mẹ chồng tôi nhẹ giọng.

- Anh chị con không có con được, con cũng biết phải không? Hôm bữa cô Mai có ghé nói là mượn t*ng trùng thằng Viễn cấy vào trứng của con Mỹ, coi như giữ dòng giống cho họ nhà mình. Chi bằng đi mượn của người ngoài thì trong nhà mình, mình giúp nhau. Anh em tụi nó cùng một dòng máu nên chắc gien cũng giống nhau. Con nghĩ sao hả Giao?

Ba chồng tôi cũng lên tiếng:

- Con suy nghĩ đi, dù sao cũng chuyện quan trọng nếu không đồng ý....

Ông chưa nói xong đã nghe mẹ chồng tôi gắt.

- Sao không được?

Chị Mỹ cũng sụt sịt.

- Thật tình chị hết cách mới nghĩ đến việc này.

Anh chồng tôi cũng ủ rũ.

- Giao, anh chị không ép em, em cứ suy nghĩ đi.

Tôi nghe mọi người nêu ý kiến mà tim như muốn văng ra ngoài. Nhìn gương mặt xinh đẹp mà đau buồn của chị Mỹ lòng tôi nặng trĩu, lại quay sang gương mặt khốn đốn bất lực của anh Vinh tôi càng sầu. Chưa bao giờ tôi thấy cái chất đục đục trong trong kia lại quý giá đến như vậy nhưng mà đồng ý hay không tôi không thể trả lời ngay được,tôi lo lắm.

- Mọi người để con suy nghĩ được không, mai con sẽ trả lời.

Mẹ chồng tôi có vẻ không hài lòng nhưng bị ba chồng tôi cướp lời mất.

- Ừ việc quan trọng, suy nghĩ đi con.

Cả đêm đó tôi suy nghĩ mãi, đến cả tôi phải gọi về cho mẹ ruột của mình để hỏi ý kiến bà. Bà lại nhất quyết không chịu, bà bảo rằng cho mượn như thế khác gì chung chồng...

Mà tôi cũng không phải dạng người cổ hữu nhưng mà về vấn đề này tôi vẫn thấy nó kì kkì làm sao..

5 giờ sáng tôi vẫn không ngủ được, mà trời lại hầm quá, tôi mới rón rén đi ra ngoài định mở cửa tập thể dục một chút.

Vừa mở cửa đã gặp anh chồng tôi ngồi ngoài xích đu hút thuốc, tôi xém chút giật bắn người.

- Sao em dậy sớm vậy?

Tôi cười cười, trả lời anh Vinh.

- À em khó ngủ.

Tôi nhìn về phía anh Vinh thấy gạt tàn thuốc đã đầy đầu lọc, chắc hẳn anh hút nhiều lắm. Mà anh chồng tôi đó giờ tôi chưa thấy anh hút thuốc lần nào..

Tôi định đi vào thì nghe tiếng anh Vinh gọi lại.

- Giao, anh nhờ em việc này được không?

Tôi giật mình, quay lại nhìn anh.

- Việc gì anh Vinh?

Người đàn ông vốn đã gầy gò nay còn xanh xao hốc hác đến đáng thương. Anh nhìn tôi, nói.

- Cái việc tối hôm qua mẹ nói em đồng ý được không, xem như giúp anh một lần đi.

Tôi vẫn nhớ rõ lời mẹ ruột tôi nói, nên quyết từ chối thẳng:

- Em nghĩ không được đâu anh Vinh.

Anh Vinh không nói gì, anh đi đến trước mặt tôi trực tiếp quỳ phịch xuống, giọng run run.

- Anh có bệnh từ nhỏ, hôm trước anh đi khám phát hiện ra ung thư phổi giai đoạn cuối...

Ung thư phổi??? Tôi điếng người như không tin vào tai mình nghe được.

Tôi đỡ tay anh lên, giọng cũng run run theo.

- Anh nói giỡn gì vậy anh Vinh, gì mà ung thư?

Anh Vinh cúi đầu, tôi nhìn thấy được giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà.

- Anh không nói cho ai biết vì anh sợ làm mọi người đau lòng, từ nhỏ anh đã yếu đuối, cũng không biết nó chuyển biến xấu qua ung thư khi nào. Anh thương chị Mỹ lắm, anh biết xin em thì hèn hạ nhưng anh hết cách rồi. Nhìn chị Mỹ cắt cổ tay anh đau lòng quá...

Tôi không biết phải nói làm sao cho mọi người hiểu được cảm giác của tôi khi đó. Anh Vinh anh chồng tôi sống rất tốt, ngày vợ chồng tôi cưới nhau anh cho vợ chồng tôi một chiếc xe máy làm quà cưới. Mỗi khi tôi với anh Viễn gây nhau anh lúc nó cũng là người bênh tôi chằm chằm. Rồi là anh sống chan hòa với bà con xung quanh, làm bí thư nhưng chưa ăn của hối lộ 1 ngàn nào. Người tốt như thế sao ông trời lại nhẫn tâm cướp đi khi tuổi đời còn quá trẻ như vậy..

- Giao, em không hiểu được cảm giác mà khi anh là một thằng đàn ông phải đi xin t*ng trùng cho vợ mình có bầu đâu, anh nhục nhã ê chề lắm nhưng vì vợ vì tương lai vợ anh anh không ngại ngùng gì. Anh biết em lo sợ điều gì nhưng em tin thằng Viễn tin chị Mỹ đi được không. Có xin t*ng trùng cũng là con của anh, không liên quan gì đến thằng Viễn đâu em đừng lo.

Tôi câm lặng chẳng biết nói điều gì, cái tôi sợ là việc đó. Tôi sợ rồi đây nếu chị Mỹ sinh ra đứa bé thì đó xem như con của chồng tôi, mà tôi đây là vợ anh, việc nhìn anh có con với người khác cũng đủ khiến tôi đau đầu. Chưa kể sau này sẽ phát sinh ra bao nhiêu việc, còn đứa con của bọn tôi nữa, con anh chị con chúng tôi rồi sẽ ra sao. Nhưng nhìn anh chồng tôi quỳ xuống van xin mà lòng tôi đau đớn, tôi thật sự mệt mỏi...

- Anh Vinh anh đứng lên trước đi.

Anh Vinh vẫn nhất quyết không chịu, anh khóc, lần đầu tiên từ khi tôi về đây làm dâu tôi thấy anh khóc.

- Anh cầu xin em, em giúp cho anh lần này, anh sẽ bù lại cho em một căn nhà và tiền đứng tên em. Dù sao anh vẫn còn sống, anh sẽ đi điều trị sống được ngày nào hay ngày đó, anh sẽ dọn ra ngoài ở riêng để em không thấy mặc cảm về đứa con. Anh van xin em, cầu xin em.

Anh Vinh nắm lấy tay tôi, tôi thẩn thờ ngây dại. Đàn ông giữ kỹ nhất là sỉ diện nhưng vì vợ anh, anh có thể không ngại quỳ dưới chân tôi mà xin xỏ. Tôi siêu lòng, thật sự có chút siêu lòng...

Tôi nắm tay anh đỡ anh đứng lên

- Anh đứng dậy đi, em suy nghĩ, mai em sẽ trả lời.

Anh Vinh không thấy tôi đồng ý vẫn ủ rũ lắm nhưng anh vẫn không dám ép tôi. Anh nói:

- Việc này em đừng nói cho ai biết, anh không muốn mọi người loạn lên vì anh, nhất là mẹ bà mà biết sẽ bệnh mất...

Tôi gật đầu, tôi cũng không có ý định nói cho ai biết.

Đi vào trong phòng, tôi lại một lần nữa suy nghĩ thật nhiều. Cuối cùng vẫn không nhìn được, tôi gọi cho mẹ ruột kể hết với bà, lần này bà không phản đối nữa mà chỉ buồn buồn bảo tôi suy nghĩ cho kỹ, dù sao Viễn cũng là chồng tôi...

Mẹ tôi đã siêu lòng vì anh Vinh quá đáng thương, mà tôi cũng đã có câu trả lời!

Tối ngày hôm sau khi cả nhà đang ăn cơm tối, tôi lấy hết can đảm nói một hơi không cho ai chen vào.

- Mẹ cái việc hôm qua mẹ nói con suy nghĩ kỹ rồi con đồng ý.

Cả nhà buông đũa nhìn tôi chằm chằm, đến cả chồng tôi còn ngạc nhiên, anh hỏi:

- Em đồng ý hả Giao?

Tôi lại ủ rũ.

- Ừ.

Chị Mỹ vì mừng quá mà khóc, chị nói:

- Chị biết em khó xử nhưng mà chị hết cách rồi, xin người ngoài chị không yên tâm, dù sao chú Viễn cũng là anh em ruột với anh Vinh..

Mẹ chồng tôi cũng sụt sịt.

- Tốt quá rồi, để mẹ nói cô Mai, sắp xếp coi bữa nào làm được.

Ba chồng tôi cũng vui vui còn anh Vinh là vui mừng như điên.

Nhìn anh Vinh ôm chị Mỹ cười hạnh phúc mà lòng tôi sao ngổn ngang quá, tôi không biết mình quyết định đúng hay sai nhưng nhìn nụ cười của chị Mỹ trong tôi lại cố trấn an bản thân mình. Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, chắc sẽ như thế!!

Bước ngoặc cuộc đời tôi kể từ đó mà biến đổi....