Muôn nẻo đường yêu

Chương 23

Tôi chỉ nghĩ rằng, đợi đến khi con tôi trưởng thành, tôi sẽ dắt nó đến trước mặt Bắc, tôi sẽ phải để anh ta hối hận suốt đời, tôi độc ác quá, nhưng cơ hội để được độc ác đã không còn nữa, tôi đã để mất đứa con đó – kết quả tình yêu giữa tôi và Bắc. Đúng là tôi có thai thật.

Đúng vậy, tôi đã có thai. Đây là một điều bất ngờ.

Hiểu Lối bảo, cậu không thể giữ đứa con này.

Tôi và Hiểu Lối đứng trước cổng bệnh viện phụ sản, gió thổi tung tóc tôi, mặt tôi điềm tĩnh như mặt hồ Thanh Hải không chút gợn sóng.

Tớ muốn giữ lại. Tôi nói, tớ muốn có đứa con này.

Đây là lần đầu tiên tôi có thai, hơn nữa đây là con của tôi và Bắc, tôi muốn sinh nó không phải vì muốn kéo Bắc quay trở về mà muốn ghi dấu cho mối tình từng có này.

Nó đã khiến tôi phải khắc cốt ghi xương, ruột đau như cắt.

Tôi cứ tưởng rằng, Cố Vệ Bắc chính là người sẽ đi cùng tôi đến cùng trời cuối đất, nhưng không ngờ anh ta lại phụ tình tôi nhanh đến như vậy, phụ bạc tình yêu của tôi.

Tôi nghĩ rằng chuyện này không thể cứu vãn được nữa, Hiểu Lối thở dài một tiếng và bảo, lầu hồng mộng vô hạn, ai hay duyên dữ lành.

Cô đã bỏ vẽ tranh từ lâu. Ngày ngày ra vào các điểm vui chơi công cộng, quần là áo lượt, chơi với đủ loại đàn ông. Từ lâu Hiểu Lối không còn là cô gái lạnh lùng, trong trắng như xưa, cô đã biến thành con người ăn nói đưa đẩy, nhìn gió lái tay chèo, điệu đà nũng nịu, thậm chí có phần hơi sa đoạ.

Nếu thiên sứ biết được niềm vui của sự sa đoạ thì nàng cũng sẽ lựa chọn việc sống sa đoạ. Hiểu Lối đã nói với tôi như vậy, cô ngày một nghiện thuốc lá, ngày càng cách tôi xa.

Tôi bắt đầu ra công ra sức ăn, vừa ăn vừa nôn. Nôn tôi cũng vẫn ăn, tôi phải ăn vì đứa con trong bụng tôi.

Hàng ngày sau khi tỉnh giấc, tôi không thể biết mình đang ở đâu. Tôi vẫn cứ ngỡ là mình đang ở Thượng Hải, mở mắt ra là nắm được tay Bắc, nhưng kết quả chỉ là hai tay không, tôi đã đánh mất Bắc.

Đối với tôi, Thượng Hải chỉ là một thành phố chết vì đã không còn Bắc.

Hiểu Lối về nhà và bảo, Bắc gọi điện thoại cho tớ, anh ấy như người lên cơn điên, anh ấy hỏi có gặp cậu không?

Lúc đó tôi đang ăn ngấu nghiến Hamburger, một chiếc Hamburger kẹp thịt gà, một chiếc kẹp thịt bò. Tôi nhai nhồm nhoàm, trông khó coi vô cùng.

Thế cậu có nói cho anh ta biết không?

Hiểu Lối bảo, tớ đã lựa chọn sự im lặng.

Cậu chán đời thế, tôi mắng Hiểu Lối, cậu còn muốn hại chết tớ nữa hay sao, trên thế giới này bây giờ người tớ không muốn gặp nhất chính là Cổ Vệ Bắc! Nếu cậu sợ tớ ở đây sẽ làm phiền cậu thì tớ sẽ đi ngay lập tức.

Không phải thế, không phải thế, Hiểu Lối thanh minh, tớ chỉ thấy bọn cậu chia tay thế này thì tiếc quá, tớ muốn tạo cho anh ấy một cơ hội.

Anh ta có xứng đáng không? Anh ta có xứng đáng để tớ yêu không, hả? Anh ta là kẻ lưu manh nhất trên thế gian này! Nếu cậu gọi anh ta tới thì tớ sẽ nhảy lầu ngay lập tức, cậu có tin không hả? Tôi lồng lộn như một con điên.

Được rồi, được rồi, cậu bình tĩnh đã nào, hôm nay tớ phải đi tham dự một buổi giới thiệu sách mới của một tác giả nữ xinh đẹp, quay về tớ sẽ nói chuyện với cậu, Cổ Vệ Bắc muốn tìm cậu phải thông qua tớ, nếu cậu không đồng ý thì thôi vậy.

Sau khi Hiểu Lối đi, tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Tôi thầm nghĩ, ăn nhờ ở đậu không bằng tự mình mưu sinh, tiền tôi mang theo người cũng không còn nhiều. Tôi không muốn lấy tiền của Bắc từ giờ trở đi tiền của anh ta không liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ có một chiếc ba lô đơn giản và một thân xác yếu ớt mong manh. Tôi phải ra đi, một mình đi đến một nơi xa xôi nhất.

Khi tôi đến ga Tây Bắc Kinh và đi đi lại lại ở đó, nghe đến hai chữ Trùng Khánh, lập tức tôi nước mắt lưng tròng. Đúng vậy, tôi phải đi Trùng Khánh, mảnh đất đã lưu giữ những năm tháng thanh xuân, những ước mơ cháy bỏng, tình yêu và bao quyến luyến, gắn bó của tôi. Mảnh đất đã từng khiến tôi đặt bao niềm tin và nhớ nhung, mảnh đất đã khiến tôi đau đáu yêu thương!

Mấy năm sau, tôi lại mua vé tàu từ Bắc Kinh về Trùng Khánh. Chuyến tàu T9, vẫn là chuyến tàu đó, tôi mua vé nằm. Giờ thì không chỉ có một mình tôi, tôi đã có đứa con trong bụng.

Lên trên tàu tôi ngủ say như chết, giống như người mấy ngày liền không được ngủ.

Tôi đã mất tích như vậy đấy, tất cả mọi người không ai biết tôi đi đâu.

Xuống tàu, tôi một mình chạy đến sông Gia Linh, đứng trên bờ mà nước mắt tuôn trào như suối.

Tôi hận anh, Cổ Vệ Bắc, hận đời đời kiếp kiếp.

Tôi bắt đầu một cuộc sống mới ở Trùng Khánh, rồi tôi bắt đầu tìm việc. Tôi sống trên một ngôi đình nhỏ trên núi. Trùng Khánh nhiều sương quá, hầu như ngày nào trời cũng mù mịt sương, ngày nào tôi cũng bước từng bậc tam cấp xuống để đến công ty. Tôi đã có bầu nên không thể làm những việc quá nặng nhọc, công việc tôi tìm được là làm đồ án cho một công ty quảng cáo, thử việc ba tháng, lương bổng ít ỏi, một tháng 800 tệ.

Những đồ án mà tôi thiết kế không được đẹp lắm, so với khi tôi sống ở Thượng Hải. Tôi như biến thành một con người hoàn toàn khác, mệt mỏi, chán chường, mặt mày xanh xao, sức khoẻ giảm sút, có cảm giác như có thể ngất bất cứ lúc nào.

Tôi vẫn nôn, liên tục nôn, cơn nghén hành hạ tôi sống dở chết dở, và điều này đã không giấu nổi giám đốc. Chị ta bảo, Tiểu Bạch, cô có bầu thì nên nghỉ ngơi, công ty chúng tôi không thể tuyển một nhân viên đang có bầu, mời cô… Tôi không để cho chị ta kịp nói tiếp mà đỡ lời ngay với giọng khách khí cảm ơn chị.

Tiếp đó tôi không ngừng làm việc, đổi việc, tôi phải tiếp tục sống, phải để đứa con trong bụng tôi được chào đời.

Quần áo tôi cũng đã cũ sờn, tóc tôi cũng vàng khô, sắc mặt tôi ngày càng tồi tệ. Hàng ngày tôi lang thang trên các con đường, các ngõ nhỏ một thời từng rất quen thuộc với mình. Giống như thời gian đang quay ngược trở lại, giống như tôi lại quay về với thưở còn 18, hăng hái xuống tàu va chạy đến bên chàng trai khôi ngô tuấn tú, anh bảo tôi giống như dân thợ xây. Rồi anh bế bổng tôi lên và hôn tới tấp.

Tất cả giờ đã khác xưa.

Thỉnh thoảng tôi cũng đi ăn một bát mì cay. Đã lâu lắm rồi tôi không ăn cay, vừa ăn vừa khóc. Tôi nói chuyện với mọi người bằng tiếng Trùng Khánh mà ngày xưa tôi học được. Không ai hỏi tôi từ đâu tới, không ai hỏi tôi sẽ về đâu, tôi ngồi trên ghế gần cửa sổ và ăn mỳ cay Trùng Khánh, bên tai tôi vẫn là những âm thanh ồn ào, sôi động nhất. Sự náo nhiệt đó khiến người ta không còn cô đơn, lòng tôi dần đã trở nên thanh thản hơn.

Mùa đông đã đến, tôi đã đến Trùng Khánh ba tháng. Cơ thể tôi cũng bắt đầu trở nên cồng kềnh, đứa con trong bụng tôi đã được bốn tháng tuổi, nó đã biết nghịch, tối nào cũng vậy, dù mệt bã người nhưng tôi vẫn thủ thỉ chuyện trò với nó: con yêu quý, hôm nay con có ngoan không? Hôm nay mẹ mệt lắm con ạ, nhưng ngày mai mình sẽ được sống tốt hơn, ngày mai mẹ sẽ đưa con đến đập Sa Bình dạo chơi nhé!

Dường như mỗi nơi tôi đặt chân đến đều là chốn xưa. Tôi nhớ đến Lí Trác, nhớ đến những người bạn học của Bắc trước kia, nhớ lại những nơi tôi và Bắc đã từng đến. Trùng Khánh đã trở thành vết thương lòng đeo đẳng tôi trong suốt cuộc đời còn lại, những thứ đầu đời bao giờ cũng khó quên. Tôi chưa bao giờ quên, ở đây, có mối tình đầu của tôi, có người từng khiến lòng tôi ngày đêm mong nhớ, có những năm tháng tuổi trẻ bồng bột nông nổi của tôi.

Có lúc tôi tự nghi ngờ mình, tôi đang lưu luyến tình yêu, đang lưu luyến những năm tháng đã trôi qua hay đang lưu luyến hình bóng mình trong những năm tháng mãi mãi đọng lại trong ký ức?

Tôi không giải thích nổi.

Tôi lại đổi công việc, vì đã có bầu, vì thời gian làm không dài nên công việc của tôi ngày càng tồi tệ. Lần này tôi đến một công ty du lịch để phụ trách công việc tư vấn khách hàng, tôi phải đi đến một số công ty để tìm nguồn khách hàng. Thu hút họ đi du lịch ở Cửu Trại Câu. Khách hàng càng đông thì tôi càng được nhiều tiền phần trăm.

Thời tiết mỗi ngày một tệ, sương rơi mỗi lúc một mịt mù.

Sáng hôm đó, dậy hơi muộn nên tôi phải sấp sấp ngửa ngửa chạy đến công ty. Tôi quên rằng hôm nay trời lạnh, đường trơn, tôi quên rằng nếu không ăn sáng thì tôi không thể đủ sức làm việc, tôi quên rằng tối qua hơn 10h tôi mới về đến nhà, tôi quên rằng huyết áp của tôi rất thấp, tôi quên rằng trong bụng của mình vẫn còn một đứa con bé bỏng.

Tôi vội vàng leo từng bậc tam cấp xuống núi, và rồi chân tôi bị trượt rất mạnh, lúc đó, theo bản năng, tôi đã ôm ngay bụng mình, giờ thì tôi mới biết bậc tam cấp của Trùng Khánh trơn đến nhường nào, giờ thì tôi mới hiểu hàng ngày số bậc tôi phải leo cao đến chừng nào….Tôi lăn xuống, lăn hết mười mấy bậc, lăn xuống tận dưới cùng.

Tôi mơ hồ cảm nhận có một cái gì đó trơn trơn nóng nóng vuột ra khỏi cơ thể tôi. Tôi muốn ngồi dậy nhưng không còn đủ sức, tôi muốn gọi mọi người nhưng không thể cất lên lời.

Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong trí óc tôi là Cố Vệ Bắc, tôi như nhìn thấy anh đang tiến về phía tôi, anh dắt tay tôi và đi trên bậc tam cấp của Trùng Khánh.

Đến khi tỉnh lại tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện.

Một bà cụ đi tập thể dục buổi sáng trông thấy tôi nên đã đưa tôi đến đây.

Cô bác sĩ bảo tôi rằng, chị ạ, đứa con trong bụng chị không còn nữa.

Ánh mắt tôi nhìn với vẻ đầy tuyệt vọng, chị nói gì cơ ạ?

Cô bác sĩ nhắc lại một lần nữa. Tôi hất chăn ra và gào lên như điên, đây là bệnh viện gì, cô là bác sĩ gì hả, tại sao mọi người lại để con tôi chết? Con tôi đâu, con tôi đâu….Tôi đã quên khóc mà chỉ biết kêu gào thảm thiết, tôi đã không kiềm chế nổi mình, tôi giống như người đang lên cơn điên.

Tôi lại quay về với cảnh một thân một mình, tại thành phố quen thuộc, nhưng thật lạ lẫm này, tôi đã đánh mất con mình, nó đã bỏ tôi mà đi.

Ngày ngày tôi ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, tiền viện phí tôi nợ bệnh viện không thể thanh toán, mấy lần bệnh viện giục tôi, họ hỏi, chị phải có bạn bè chứ? Người nhà chị ở đâu?

Tôi thẫn thờ, tuyệt vọng. Ngồi ngắm nhìn bầu trời lạnh lẽo, u ám bên ngoài, mặt tôi đờ đẫn. Tôi không biết cười nữa, cũng không muốn nói gì nữa.

Bác sĩ nói với tôi rằng, con chị đã thành hình rồi, một cậu con trai.

Tôi thầm nghĩ, chắc chắn lớn lên nó sẽ rất đẹp trai, nó sẽ rất giống Cố Vệ Bắc.

Tôi không còn muốn lấy chồng. Tôi chỉ nghĩ rằng, đợi đến khi con tôi trưởng thành, tôi sẽ dắt nó đến trước mặt Bắc, tôi sẽ để anh ta phải hối hận suốt đời. Tôi độc ác quá, nhưng, cơ hội để được độc ác đã không còn nữa, tôi đã đánh mất đứa con đó – kết tinh của tình yêu giữa tôi và Bắc.

Thời yêu nhau say đắm nhất, chúng tôi đã từng mơ ước có một đứa con như thế, chắc chắn nó sẽ rất giống vẻ tuấn tú của Bắc và vẻ xinh xắn của tôi. Nếu là con gái sẽ là một công chúa có đôi mắt to và làn da trắng. Nếu là con trai sẽ là một hoàng tử khôi ngô, phong độ. Bắc bảo , dĩ nhiên rồi, tốt nhất là mình nên đẻ sinh đôi, nếu không, đẻ con gái thì em sẽ ghen, đẻ con trai thì anh sẽ ghen. Bắc từng nói rằng, trên thế gian này tôi chỉ được phép yêu một mình anh, con trai cũng không được tôi yêu như vậy.

Đã từng có một thời yêu nhau như thế.

Mùa đông Trùng Khánh thật lạnh, lạnh đến mức người ta không biết trốn đâu hết lạnh. Ngoài trời sương giăng mù mịt, mấy lần bệnh viện thúc nộp tiền viện phí. Tôi muốn gọi điện thoại cho Hiểu Lối, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất, đã từ lâu cô ấy không còn là cô gái Hiểu Lối ngày xưa. Hiểu Lối thay đổi quá nhanh, thực dụng, dung tục, tầm thường, thậm chí khiến người ta cảm thấy ghê sợ.

Thẩm Quân.

Đúng vậy, bất giác tôi nhớ đến Thẩm Quân.

Thẩm Quân từng nói với tôi rằng, sau này, nếu em cần, bất luận em ở đâu, nhất định anh sẽ đến bên em.

Hai năm đã trôi qua, không biết anh còn dùng số điện thoại cũ không?

Anh có còn đi hát không? Còn sống một mình không?

Tôi thử gọi điện thoại cho Thẩm Quân, người đàn ông đưa cho tôi điếu thuốc đầu tiên đó, tôi chỉ định thử cho biết, không ngờ điện thoại đã thông.

Lâm Tiểu Bạch, Lâm Tiểu Bạch! Thẩm Quân hét lớn.

Tất cả đã được an bài.

Tôi đã có cơ hội làm lại cuộc đời, thế giới này sẽ không bao giờ để bất cứ người nào biến mất một cách vô ích, duyên số rồi sẽ lại đến.

Tôi ngồi trên giường, châm một điếu thuốc là và chờ đợi Thẩm Quân xuất hiện.

Tình yêu là như vậy, anh có nợ với tôi nên anh phải trả.