Muôn Trùng Nghìn Dặm

Chương 13

San nói tiếp - "Hôm qua chị ôm cứng lấy tôi, khóc lóc van nài tôi đừng rời bỏ chị. Thế nên tôi mới đưa chị về nhà Min. Cậu ta sống một mình, tiện hơn nhà tôi." 

Cô có ôm hắn? Khóc lóc nài nỉ hắn đừng bỏ cô sao? Sao cô thấy giống như hắn đang kể chuyện cô đóng phim người đàn bà bị phụ tình ra sức níu kéo người yêu thế? 

Hạc nheo mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ - "Sao tôi có cảm giác cậu thêm mắm dặm muối vào câu chuyện vậy?" 

San nhún nhún vai - "Nếu chị không nhớ gì, tôi không phải là nhân chứng duy nhất ở hiện trường sao? Chị không muốn tin tôi thì tin ai?" 

Cô lầm bầm - "Tin cậu, tôi rất có khả năng sẽ phải bán nhà bán cửa bán cả lúa giống." 

Không ngờ hắn lại nghe được, liền hỏi cô - "Nhà, cửa và lúa giống chị có cái nào để bán?" 

"..." - Cô im lặng một chút rồi thất thiểu đáp - "Không có cái nào cả..." 

Cô nghe thấy hắn khẽ cười. 

Khi xe đỗ đến trước cửa công ty, Hạc cũng hơi ngạc nhiên. Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần hắn sẽ hỏi cô về nguồn gốc căn bệnh của cô, khộng ngờ hắn một chữ cũng không đả động đến. Ngoài chuyện xác nhận cô có bệnh sợ xe máy ra, còn lại hắn dường như còn bẻ lái câu chuyện đi hướng khác. 

"Ngẩn ra cái gì thế? Lại muốn níu kéo không muốn tôi rời xa chị sao?" - Hắn giễu cô. 

Cô ngập ngừng một chút, mở cửa leo ra khỏi xe. Khi chuẩn bị đóng cửa xe, cô không kiềm được tò mò ló đầu vào hỏi hắn - "Cậu không muốn hỏi tôi vì sao lại sợ xe máy sao?" 

Hắn có lẽ hơi ngạc nhiên vì nghe câu hỏi đường đột của cô, chỉ đáp - "Muốn." - Sau đó hắn ngừng một chút rồi giải thích thêm - "Nhưng tôi có cảm giác nếu tôi hỏi sẽ khiến chị nhớ lại nhiều chuyện chị không muốn nhớ đến." 

Hạc bỗng nhiên thấy trong bụng nhộn nhạo. 

Cô hỏi - "Tối nay cậu có bận đi ăn cơm với người khác không?" 

Hắn nhìn cô nghi hoặc - "Chị hỏi để làm gì?" 

"Tôi muốn mời cậu đi ăn cơm, xem như cảm ơn cậu chuyện ngày hôm qua được không?" 

Cô thấy mắt hắn đột nhiên sáng lên, liền vội vã thêm vào - "Nói trước cho cậu biết. Cơm bình dân, không phải cơm khách sạn 5 sao đâu." 

"Mấy giờ chị tan ca?" 

"5 rưỡi." 

"Vậy chiều tôi ghé qua đây đón chị." - Hắn nói chắc nịch, rồi sau đó lái xe đi mất. 

Tuy buổi sáng Hạc đến muộn nhưng vì tối qua cùng trưởng phòng tiếp khách đến khuya, cho nên vẫn được cho ra về đúng giờ. Cô đứng trước cửa công ty chỗ hắn thả cô xuống lúc sáng kiên nhẫn chờ đợi. Chờ được 5 phút hắn gọi điện báo cho cô nói hiện tại chỗ hắn đang kẹt xe, sẽ phải đến trễ 10 phút. 

Cô nói - "Không sao, tôi không gấp, cậu cứ thong thả." 

Cô đứng chờ một lúc, nhiều đồng nghiệp tan cả trễ hơn đi ngang qua thấy cô chờ ở cửa cũng chào hỏi sơ sơ. Đột nhiên cô lại trông thấy Huy đi ra. 

Anh mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, mái tóc đen ngắn thư sinh, dáng người hơi cao mảnh khảnh sải chân bước ra khỏi thang máy. 

Khi anh nhìn thấy cô ở cửa, dường như có chút kinh ngạc, sau đó từ tốn bước lại chỗ cô. Khi anh đứng trước mặt cô, một cơn gió chợt thổi qua, mang theo giọng nói nhẹ nhàng từ tính của anh truyền đến tai cô - "Sao lại đứng đây?" 

Hạc cúi đầu nhìn xuống mũi giày, nhỏ giọng nói - "Em đứng chờ bạn." 

Hai người cùng trầm mặc một chút, vẫn là Huy lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng của họ - "Em gần đây thế nào?" 

"Vẫn thế ạ." - Cô vẫn không ngẩng lên đáp - "Còn anh?" 

"Vẫn vậy." - Anh đáp. 

Cô im lặng một chút, rồi hỏi - "Còn mẹ anh?" 

Anh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt thoáng động, nhưng vẫn bình ổn trả lời - "Gần đây sức khoẻ vẫn tốt." 

Hạc cảm thấy trong cổ họng đăng đắng, đã bao lâu rồi nhỉ? Một năm? Hai năm? Cô quên rồi, nhiều ngày tới mức cô cũng không nhớ nổi cái quãng thời gian ấy rốt cuộc là cách đây bao xa. 

Lúc đó, anh cũng đứng trước mặt cô như thế, cũng dùng chính giọng nói từ tính này nói với cô hai chữ - "Xin lỗi." 

Cô đã hỏi anh - "Anh xin lỗi chuyện gì?" 

Anh không giải thích, vẫn chỉ cúi đầu đáp - "Xin lỗi em." 

Không có lời chia tay chính thức, nhưng cả hai người họ đều tự hiểu. 

Những ngày sau đó ở trên công ty, mỗi khi nhìn thấy Huy cô đều tránh đi. Cô không dám gặp anh, sợ nếu mình đứng trước mặt anh, sẽ không kiềm được mà rơi nước mắt. 

Cô đã từng rất nhiều lần suy nghĩ đến chuyện đổi công việc, thậm chí đã nhận được thư mời phỏng vấn của một số nơi khác, cô vẫn không đi. 

Cô tự nhủ, tại sao phải trốn tránh? Chỉ có những kẻ ngốc mới trộn chung tình yêu và công việc. Bạn trai cũ thì sao? Làm cùng công ty thì sao? Không có anh ta cô cũng vẫn sống vui vẻ đấy thôi. Mỗi người lại ở một tầng, cũng chẳng có mấy cơ hội đâu mà gặp. 

Nhưng bản thân cô biết, là tự mình lừa dối mình. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại mâu thuẫn như thế. Không thể gặp, nhưng lại chẳng muốn rời đi. 

Cũng giống như hiện tại, đứng trước mặt anh như thế, cô lại tự gạt mình, cố gắng khuyên nhủ bản thân phải đứng lại nói cho anh ta biết cô vốn sống tốt như thế nào, thế nhưng rõ ràng một chữ cũng không thể nói. Cô lại tự nhủ bản thân nếu đã không nói được thì phải mau chóng rời đi. Rốt cuộc vẫn là đứng chôn chân ngây người như một cô gái ngốc trước mặt anh. 

Vừa lúc đó điện thoại của cô rung lên, cô giống như túm được vàng, liền đưa lên a lô, ngay cả tên người gọi là ai cũng không kịp nhìn. 

"Tôi đang đậu xe ở bên kia đường đối diện công ty chị, muốn qua bên đó phải đi đường vòng xa quá, chị tự qua đây đi." 

Cô ngẩng lên, nhìn thấy chiếc xe của San đậu bên kia đường cách đó không xa, liền đáp - "Được, tôi qua liền." 

Hạc dập máy quay sang Huy nói - "Bạn em đang ở bên kia đường. Em phải đi rồi." 

Nói rồi cô cúi đầu chào anh quay bước đi. Cô chưa đi được ba bước, Huy đột nhiên kéo tay cô một cái, khiến cả người cô quay người lại, anh mở miệng gọi tên cô - "Hạc." 

Tim cô khẽ rung lên. Cô ngơ ngác nhìn anh. 

Huy nhìn vào mắt cô, trong thoáng chốc cô như quay ngược thời gian, bị nhấn chìm trong ánh mắt dịu dàng của anh. 

Huy há miệng, muốn nói - "Anh..." - Có điều lời còn chưa thốt ra hết thì chợt có tiếng còi "bang bang bang" ba tiếng mất kiên nhẫn từ chiếc xe đậu ở đối diện bên đường vang lên. 

Cả Huy và Hạc cùng giật mình quay sang. Tiếng còi giống như làm cho Hạc tỉnh mộng, cô nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Huy - "Em phải đi, bạn em đang chờ. Ở đây không được đậu xe." - Sau đó cô rảo bước qua đường, mở cửa leo lên xe. 

Khi Hạc vừa yên vị ở ghế phụ, liền nhìn thấy gương mặt vô cảm với hàng lông mày nhăn tít của San đang nhìn mình. Môi hắn mím lại thành một đường thẳng. 

"Là cái gì?" - Hắn hỏi. 

"Gì cơ?" - Cô ngơ ngác nhìn hắn. 

"Anh ta là cái gì?" - Hắn hất đầu ra khỏi cửa sổ. Từ chỗ của họ, có thế thấy được Huy ở bên kia đường, vẫn đứng nguyên một chỗ nhìn về phía họ. Dáng người cao gầy giống như một bức tượng tĩnh lặng giữa dòng người náo nhiệt. 

Cô nặn ra một nụ cười cứng nhắc - "Bạn trai cũ."

Hắn càng nhíu mày nhìn cô. Sau đó lại quay sang nhìn chàng trai kia. 

Hạc cũng nhìn theo hắn. 

Một giây sau hắn quay lại nhìn cô. Cô vẫn không rời mắt khỏi cửa sổ, cũng không phát hiện ra hắn đang chằm chằm nhìn mình. 

"Đi đâu?" - Hắn hỏi nhưng cô dường như không nghe thấy, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. 

San rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, hắn giơ bàn tay to lớn bóp mặt cô, kéo cho cô quay lại đối mắt với hắn. 

"Tôi hỏi chị đi đâu?" 

"Đi đâu gì cơ?" - Trong mắt cô phát ra một tia hoảng hốt, vì cô phát giác mặt hắn thật sự đang rất gần mặt mình, cũng không để ý giọng mình bị bàn tay người kia bóp mặt mà nghe ú ớ. 

San nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, giống như là muốn trấn tĩnh bản thân để khỏi ném cô ra ngoài cửa, hoặc bóp nát luôn xương hàm của cô cho cô khỏi mở miệng, rít qua kẽ răng - "Lúc sáng chị nói mời cơm tôi." 

"À mời cơm, đúng, đúng..." - Cô gật gật 

"Chị muốn đi ăn ở đâu?" - Hắn nhẫn nhịn hỏi tiếp. 

"Đi đâu..." - Hạc cũng hơi ngơ ngác nhìn hắn, hiện tại trong đầu cô là một mớ hỗn độn, nhất thời không biết phải đào chỗ nào trong não mình để ra cái tên tiệm cơm cô định mời hắn lúc sáng. 

Tâm tình của hắn càng thêm tồi tệ, quát một câu khiến Hạc giật bắn người - "Không biết cũng đòi mời. Tôi chọn chị cấm có ý kiến." - Nói xong hắn đạp ga phóng đi. 

Qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy dáng gã con trai kia vẫn đứng nguyên tại chỗ như chôn chân trong đất, đầu hướng theo xe họ. Hắn càng bực dọc đạp mạnh chân ga. 

Rốt cuộc họ bị kẹt xe ở một đoạn trọng điểm trung tâm thành phố, đường tan tầm ở trung tâm thành phố đông nghèn nghẹt, đi xe máy còn kẹt muốn ná thở chứ đừng nói đến xe hơi. 

Xe nhích như rùa bò. San ngồi sau tay lái vô cùng thiếu kiên nhẫn, liên tục bang bang đập còi xe. Người đông, ai cũng muốn đi nhanh, hắn bấm còi thì cả đống người khác cũng bất mãn đáp trả. Con đường càng thêm ồn ào, còi xe thi nhau vang lên điếc cả tai. 

Hạc ngồi một lúc không nhịn được, nhắc hắn - "Đừng bấm nữa, có bấm cũng chẳng đi nhanh hơn được." - 

San lập tức quay ngoắt sang, trừng mắt nhìn cô oán hận - "Còn dám mở miệng, đều là tại chị." 

"Tại tôi? Rõ ràng là cậu đến trễ." 

"Tại chị tôi mới phải dùng xe hơi để đi." - Hắn gằn giọng. 

"Tôi đâu có ép cậu xài xe hơi." 

"Chị...." - Hắn nói không nên lời, cuối cùng nạt - "Tốt nhất ngày hôm nay chị đừng nói chuyện với tôi nữa." 

Thực tế thì xe kẹt quá lâu, hai người ngồi cùng một xe mà lại không nói gì cả đúng là cực hình. Hạc ngồi một lúc cảm thấy nếu mình cũng như hắn vì chuyện cỏn con mà cãi nhau thì thật ấu trĩ. 

Cô dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh tay cầm lái của hắn, hỏi - "Chúng ta đi đâu thế?" 

Hắn nhất quyết không mở miệng. Cô chọc thêm mấy lần nữa hắn vẫn như cũ chưng bộ mặt sắt, một lời cũng không hé răng. 

[...] 

Hạc không ngờ San lại đưa cô tới cửa một khách sạn. Cô nhất thời á khẩu khi hắn thô bạo lôi cô ra khỏi xe. 

Cô cố giằng ra khỏi tay hắn, nói - "Tôi đã bảo tôi không mời cậu đi ăn khách sạn 5 sao rồi cậu không nghe sao?" 

"Tôi không mượn chị mời." - Hắn vẫn kéo cô đi sền sệt vào trong sảnh. 

"Không lẽ cậu mời?" 

"Chị nằm mơ giữa ban ngày đấy à?" 

Cô bĩu môi. Trông bộ dạng hắn đúng là đồ nhà giàu, nhưng thật keo kiệt. Nếu không phải cô mời cơm hắn, hắn cũng không phải mời cơm cô thì hắn lôi cô đến khách sạn làm gì? 

Lông mi của Hạc giật giật. Hay là hắn muốn trả thù vụ trên xe, đưa cô đến khách sạn vùi dập? 

Nghĩ đến đây, Hạc không khỏi rùng mình một cái. San thấy biểu hiện của cô, dừng chân nheo mắt hỏi - "Chị lại đang nghĩ đến cái gì đen tối phải không?" 

Hạc nuốt nước bọt nhìn hắn - "Cậu, có hay không có hứng thú với cơ thể tôi?" 

San trừng mắt nhìn cô, sau đó phun ra một câu - "Bưởi bằng chừng này tôi không thèm." 

Hạc không ngờ hắn dám giữa thanh thiên bạch nhật nhìn ngực cô, còn bình luận kích thước thản nhiên như thế, lùi lại, một tay ôm ngực, một tay chỉ vào mặt hắn - "Cậu...cậu đê tiện." 

Hắn nhếch miệng cười, rõ ràng là vô cùng vui vẻ trước phản ứng của cô. Hắn chợt nhớ đến lần trước cái cô gái vô dụng kia ở trong vũ trường cũng ba lần mắng hắn đê tiện, có điều hình như cảm giác thoã mãn như chinh phục được đỉnh Everest khi bị mắng này, tuyệt đối chỉ có bà chị trước mặt hắn mới làm được. 

"Chị bày bộ dạng này làm gì? Lần trước chị xé đồ dòm cơ thể tôi sao không thấy chị xấu hổ?" 

"Cậu..." - Hạc thiếu điều muốn tắc thở vì câu nói của hắn. Cô đã chính thức hối hận, cứu hắn chính là việc làm sai lầm nhất cuộc đời cô - "Tôi cứu cậu một mạng cậu trả ơn tôi như thế hả?" 

"Vậy tôi có nên hay không cũng xé đồ chị để trả ơn?" 

Hạc giống như bị dính một chưởng Kame của hắn, nội thương tới mức máu trào lên não như thuỷ triều, cô lùi lại lắp bắp - "Cậu dám..." 

San nhìn phản ứng của cô, không nhịn được phá lên cười. Hắn cười đến kinh thiên động địa một lúc trong khi cô trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng mới ngẩng lên nhìn cô.

Trên miệng hắn vẫn tủm tỉm vương nụ cười dở dang ban nãy, nói với cô - "Vào thôi, trễ rồi, rất nhiều người đang đợi." 

"Vào đâu?" 

"Ăn cơm với người ta." - Giọng hắn nhẹ như nước chảy, vừa nói vừa nắm cổ tay cô kéo đi. 

Hạc rùng mình. 

Hắn vào vai rồi. 

Kim San số 2 miệng dẻo, tóc đen ngọt ngào. 

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- 

Để tớ kể cho bạn 1 bí mật. Truyện này lúc đầu tớ tính đặt tên là "Hoàng Tử Nồi Cơm Điện" cho hợp với tính cách bựa của câu chuyện. Nhưng mà tác giả không đủ can đảm post, đành sửa lại tên cho đàng hoàng... XD