Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 9: Thiếu niên kiệt ngạo (8)

Vừa cất xong, bạn ngồi cùng bàn của Tô Yên đi qua, do dự dò hỏi:

“Vừa nãy ··· cậu ở bên ngoài có nhìn thấy ai đi qua không?”

Tô Yên chớp chớp con ngươi, giọng nói mềm mại: “Ai?”

“Khương Nhiên a! Hơn nữa hắn đi qua lớp mình rất nhiều lần, cũng không biết đi làm gì.”

Bên tai, giọng nói của hệ thống Tiểu Hoa vang lên: “Ký chủ, căn cứ tư liệu ta tìm hiểu, lúc này, tốt nhất nên làm bộ mình không biết gì hết.”

Tô Yên nhìn bạn ngồi cùng bàn, ánh mắt sạch sẽ, giọng nói mềm mại:“Tớ không biết.”

Hệ thống Tiểu Hoa: “!!!!” Nó bảo cô giả vờ không biết, không phải bảo cô nói mình không biết gì cả! Vừa nãy ký chủ đứng ngay ở cửa, còn nói không biết?!

Lừa ai a??

Nhưng bạn cùng bàn vừa nghe lại thở dài: “Cũng đúng, cậu bình thường chỉ biết học, tám phần ngay cả Khương Nhiên là ai cũng không biết.”

Loại lý do này, thế nhưng cũng tin?!

Tô Yên không nói chuyện, cúi đầu từ trong túi móc ra một viên kẹo, bóc vỏ ăn.

Diêu Vũ Phỉ đang muốn tới hỏi Tô Yên chuyện vừa nãy.

Cô ta vẫn luôn chú ý, vừa nãy, hình như ··· ngoài cửa Khương Nhiên đang nói chuyện.

Nhưng nghe thấy Tô Yên nói, trái tim Diêu Vũ Phỉ lập tức thả xuống dưới.

Lộ ra một nụ cười, lắc lắc đầu.

Đại khái là ảo giác đi?

Cũng đúng, Khương Nhiên sẽ nói chuyện với nữ sinh khác lâu như vậy?

Sao có thể??

Trải qua một ngày, gió êm sóng lặng.

Tô Yên cũng vượt qua ngày đầu tiên trong thế giới này.

Hai ngày sau trôi qua, cũng thật sự bình thản. Chỉ là người nào đó ··· không thể bình thản được.

Trên sân bóng rổ, nam sinh mặc quần áo chơi bóng rổ, chơi khá giỏi, một cái xoay người cướp bóng, nhanh chóng di chuyển, xác định địa điểm, một cú ném ba điểm rơi xuống.

Trình Tinh Dương nhìn biểu hiện dũng mãnh của Khương Nhiên, thật sự không bình thường.

Cậu túm quần áo lau đầy đầu mồ hôi, đi đến trước mặt Khương Nhiên: “Ai, làm sao vậy? Cậu tính một mình chơi cả sân?”

Thần sắc Khương Nhiên có hơi lạnh lùng, liếc nhìn Trình Tinh Dương một cái: “Tôi hỏi cậu một chuyện.”

Khương Nhiên thế nhưng lại hỏi cậu, Trình Tinh Dương trước mắt sáng ngời cười nói: “Nói nghe xem nào.”

“Bởi vì đối phương không thực hiện lời hứa mà làm cậu vẫn luôn nhớ thương, đối phương có phải thiếu đánh không?”

Trình Tinh Dương vừa nghe, trực giác có vấn đề.

Cậu suy nghĩ một lát: “Vậy phải xem là chuyện gì. Ví dụ, chuyện này không quá quan trọng, đối phương bận quá, cũng có khả năng quên mất?”

Khương Nhiên hạ mắt, mồ hôi chả xuống theo khuôn mặt.

Không nói nữa.

Chỉ mới gặp hai lần thôi.

Lần đầu tiên hắn còn làm cô bị thương.

Hình như với cô mà nói cũng không quá quan trọng.

Nói như vậy, rất chính xác.

Lại làm hắn càng tức giận.

Hắn tức bản thân mình.

Chỉ gặp nhau hai lần mà thôi, cô cũng không nhớ rĩ, rốt cuộc mình đang nhớ thương cái gì?

Lại qua mấy ngày.

Tô Yên dậy sớm, sau khi sửa soạn xong, ra cửa đi học. Mấy ngày trôi qua, đã làm cô thích ứng với cuộc sống ở đây.

Theo thường lệ, cô đi siêu thị ngồi một lúc, mua một cốc trà sữa. Ngồi trên ghế, yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tiểu Hoa, bây giờ dung lượng não của ta là 1 phải không?”

“Đúng vậy, ký chủ.”

“Vậy những người xuyên qua dung lượng não cũng giảm xuống thành 1?”

“Không, tất cả hạn chế căn cứ theo những người khác nhau mà quy định.”