Nắm Lấy Tay Em

Chương 20: Mẹ!

Khi Diễm Thu và Thiệu Hằng đến, Vọng Thiên đang ngồi trên ghế. Diễm Thu bước nhanh hơn một bước. Gương mặt lạnh nhạt của cô đầy lo lắng. Nhưng khi Diễm Thu đang định ôm lấy Vọng Thiên vào lòng, bỗng nhiên cậu bé lùi lại, chạy vào vòng tay của người mới đến đằng sau:

- Ba!!!!!!!!!!

Thiệu Hằng ôm lấy con vào lòng. Thì ra mất con lại đáng sợ đến vậy. Thiệu Hằng bỗng nhận ra một điều quan trọng. Mắt anh chỉ dõi theo Diễm Thu mà quên đi một dáng hình bé bỏng bên cạnh…Vọng Thiên là máu thịt của anh, chỉ có con mới cần anh, thương cha của nó mà thôi.

Đó cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua, Thiệu Hằng đối diện với Hạo Thiên mà lòng không giận dữ. Ánh mắt Diễm Thu cũng không chăm chú vào anh ta nữa, thế mà Thiệu Hằng không hề nhẹ nhõm vì chuyện đó. Mối quan tâm của anh, bây giờ có lẽ là đứa con trai.

- Cảm ơn anh!

Thiệu Hằng thật lòng cảm ơn. Hạo Thiên nhẹ nhàng:

- Tôi không làm gì cả. Người anh nên cảm ơn là vợ tôi.

- Cảm ơn chị!

Một người phụ nữ mảnh khảnh, không xinh đẹp. Nhưng cô có nụ cười dịu dàng quá đỗi. Vọng Thiên thường bài xích người lạ, thế nhưng lúc cô ta xoa nhẹ đầu thằng bé, Vọng Thiên không hề né tránh, lại còn đưa mắt nhìn cô:

- Về nhà ngoan nhé cháu. Nếu thích, cháu cứ qua chơi.

- Dạ…

Khải Hoa và Khải Lạc cũng thức giấc. Cô bé Khải Hoa mỉm cười với Vọng Thiên:

- Anh có vuốt Tiểu Đồng không?

- Không.

- Anh có qua trồng cây với anh hai của em nữa không?

- Anh không biết nữa.

- Em và anh hai ở đây qua Tết lận. Anh tới chơi nha.

Khải Hoa cười nhiều hơn trước. Khải Lạc cũng trở nên thân thiện. Chỉ có Vọng Thiên, nét buồn vẫn vương vấp trên mi mắt…Lâm Hân nhẹ chạm vào tay chồng. Hiểu ý, Hạo Thiên nhẹ nhàng:

- Đã lâu không gặp, nếu anh Trương không phiền, tôi muốn nói chuyện với Diễm Thu một chút. Có được không anh?

Bình thường Thiệu Hằng sẽ lồng lộn lên vì ghen tức. Anh không muốn Diễm Thu có bất cứ mối quan hệ gì với người yêu cũ. Song, sau lần mất tích này của Vọng Thiên, một số suy nghĩ trong đầu Thiệu Hằng đã thay đổi. Anh chỉ muốn ôm con trai vào lòng, muốn nhìn con an toàn và say ngủ. Đó có lẽ là bản năng thường thấy của những người cha một khi suýt chút đã đánh mất con mình.

- Chúng ta về thôi con. Cảm ơn anh chị rất nhiều.

Anh quay sang Diễm Thu, ánh mắt trở nên điềm tĩnh, giọng bỗng nhẹ tênh:

- Anh sẽ bảo chú Lý ở lại chờ. Bây giờ anh đưa con về trước….Chào em…

Vọng Thiên níu nhẹ túi áo sơ mi của ba, gương mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi. Lúc nãy cậu bé định hỏi, sao không đợi mẹ về, nhưng rồi thôi…Ba không nói là không thích…Vọng Thiên mệt rồi, chỉ muốn ngủ thôi.

Cả nhà họ Kỷ đã tự giác lui vào trong. Chuyện của ba người hãy để ba người giải quyết. Ông bà không can thiệp, Hiểu Dung cũng im lặng về phòng.

Lâm Hân là người chủ động phá tan sự yên tĩnh. Cô cúi xuống hai đứa con, nói nhỏ với Hạo Thiên:

- Em đưa hai con vào ngủ trước. Anh và cô Lâm cứ nói chuyện đi!

…Câu chuyện của Hạo Thiên đều đều vang bên tai Diễm Thu. Cô nghe mà hồn không để đó. Diễm Thu cũng không hiểu rõ cảm giác của mình lúc này nữa. Cô không phải chỉ hận Thiệu Hằng nên mới hành hạ anh đến vậy. Cô muốn mang cuộc sống địa ngục đến cho Thiệu Hằng. Diễm Thu muốn trả thù anh bằng thái độ lạnh nhạt và tâm hồn như đã chết. Nhưng…nhưng sao bây giờ, Hạo Thiên mong nhớ suốt bao nhiêu năm đang ngồi trước mắt. Câu chuyện tình một đêm của anh không làm Diễm Thu đau lòng gì cả. Cô chỉ nhớ, chỉ nghe tim mình quặn thắt khi nhớ đến thái độ của Vọng Thiên lúc nãy. Con cô né tránh cô…Ánh mắt nó nhìn cô, vừa muốn tránh xa lại vừa lạnh nhạt. Vọng Thiên…Vọng Thiên…

- Tiểu Diễm.

Đó là tên ngày xưa Hạo Thiên hay gọi. Bây giờ nghe lại, Diễm Thu lại ngơ ngác. Rồi cô bỗng bật khóc…Khóc ngon lành:

- Anh Thiên…Anh Thiên ơi, Vọng Thiên sao lại đối với em như thế? Con của em….Em có lỗi với con nhiều lắm phải không anh? Em…Anh Thiên…

Mỗi lần gặp chuyện, Diễm Thu hay gọi Hạo Thiên bằng cách gọi anh Thiên thân thiết. Như một cô em gái cần anh trai nương tựa vậy. Mọi chuyện dù lớn đến mấy cô cũng không sợ, đã có anh Thiên ở đó che chở, giải quyết, chỉ cho Diễm Thu một đường ra.

Nhưng chuyện này thì anh không biết làm sao cả? Hạo Thiên cũng không thể như lúc nhỏ, mỗi lần Diễm Thu buồn lại chở cô trên chiếc xe đạp vòng quanh phố phường nhộn nhịp. Không thể như khi 20 tuổi, cho cô gối đầu vào vai nữa…Bờ vai anh vốn đã tình nguyện cho người khác tựa đầu rồi.

- Tại sao cô lại đặt tên cho con là Vọng Thiên?

Lâm Hân bất ngờ lên tiếng. Cô là một người phụ nữ có phần khép kín, có phần nhút nhát….Song bây giờ Lâm Hân lại mang một bộ mặt khác. Cô là một người mẹ…Một người mẹ lại tra vấn một người mẹ khác ngay trước mắt chồng mình.

- Tôi…

- Tôi đặt tên cho con tôi là Khải Lạc và Khải Hoa. Khải Lạc là niềm vui bắt đầu, Khải Hoa là thời điểm bắt đầu hoa nở. Khi tôi đặt tên đó, tôi đang ở trong tình trạng nhà không có, không công việc, bản thân tôi không đủ sữa nuôi con. Tôi có lúc phải đi lượm phế liệu. Sau đó tôi làm lao công ở nhà hàng, soát vé xe buýt…Nhưng tôi vẫn muốn con tôi là những đứa trẻ luôn ở những thời điểm vui vẻ nhất của cuộc sống? Còn cô, ngay khi cô đặt tên con, cô đã muốn nó trở thành đề tài cho người ta bàn tán. Khi cô đặt tên con mình, cô có nghĩ, sau này con cô sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc nói về ý nghĩa tên mình với các bạn không?

Cảm giác của Lâm Hân khi nghe Trương Cửu Hồng nói về tên của Vọng Thiên không phải là cảm giác hờn ghen hay nghi ngờ, tủi phận. Cô chỉ cảm thấy thương đứa trẻ mang cái tên đó xiết bao.

Nhưng rồi, biết đứa trẻ đó là cậu bé trong nhà mình, tình thương kia đã biến thành sự phẫn nộ. Nếu trước đây còn có chút lo sợ khi biết tình cảm của Hạo Thiên và cô gái ấy thì bây giờ Lâm Hân không sợ nữa. Nếu một người như vậy có thể làm Hạo Thiên rung động, làm anh tình cũ không rủ cũng tới thì anh cũng không đáng làm chỗ dựa cho mẹ con cô nữa. Lâm Hân cảm thấy khinh ghét cô gái ấy, khinh ghét rất nhiều.

- Tôi…

Một người mẹ thực sự sẽ không như cô ấy. Một người mẹ thực sự sẽ không khiến đứa con của mình phải khóc…Một người mẹ thực sự sẽ không mang cái tên của con mình làm một công cụ trả thù.

- Khi cô bị anh Thiệu Hằng cưỡng bức, cô có dùng thuốc tránh thai không?

Câu hỏi của Lâm Hân đột ngột và trực tiếp. Hạo Thiên cũng ngẩn người…Sắc mặt Diễm Thu tái nhợt…Cô nhớ lại…Khi ấy mình rất hận, ngoài hận ra thì…thì không có làm gì.

- Khi tôi và Hạo Thiên xảy ra quan hệ, tôi không dùng thuốc tránh thai vì tôi cho là, có một đứa bé cũng không sao cả. Còn cô, không lẽ kiến thức sơ đẳng đó cô cũng không có. Cô để mang thai, sau đó lại viện lý do đó mà chấp nhận lấy anh Thiệu Hằng làm chồng? Vì có con nên không lấy không được. Đó là quyết định của cô, tại sao lại phải cố chấp cho là do người khác ép buộc mình?

Muôn ngàn câu hỏi tại sao cứ ong ong trong đầu Diễm Thu. Trong những ngày ấy, cô có quyền quyết định hay sao? Thiệu Hằng anh ta cứ…Anh ta cứ hăm dọa. Anh ta…

- Thiệu Hằng có băng sex của tôi và anh ấy…Anh ấy bảo nếu…nếu tôi không đáp ứng sẽ phát tán băng này đến mọi người. Cho nên tôi…

Lần đầu tiên bị cưỡng bức có lẽ…có lẽ là chưa có. Thiệu Hằng sinh vào tháng 8, thời gian Diễm Thu bị cưỡng bức là tháng 7 năm trước. Anh ta dùng băng hình khống chế, sau đó…sau đó Diễm Thu còn quan hệ với Thiệu Hằng nhiều lần nữa. Tuy là miễn cưỡng, nhưng mà…nhưng kết quả của một trong những lần đó là Vọng Thiên đã tượng hình.

Hạo Thiên có thể hình dung đến tâm trạng của Diễm Thu lúc ấy. Một thiếu nữ chưa có kinh nghiệm sống phong phú đột ngột bị người khác cưỡng hiếp và khống chế, tâm trạng đương nhiên vừa hoang mang vừa sợ hãi. Anh lúc đó lại quá vô tình…Anh…

Lâm Hân không như Hạo Thiên. Cô không hề xúc động, giọng vẫn lạnh lùng:

- Cô học hơn tôi nhiều, có lẽ cô biết điều này…Thỏa hiệp với tội ác có nghĩa là chấp nhận chúng. Tôi nghĩ…một cô gái xuất thân gia đình danh giá như cô, nếu khởi kiện hành vi đó thì cũng không đến nỗi là không có phần thắng. Cô yêu Hạo Thiên song lại gián tiếp phản bội anh ấy, lấy lý do là mình bị ép buộc. Đời không dồn người vào bước đường cùng. Cô chỉ có thể trách mình nhu nhược. Sau đó cô lại chấp nhận lấy anh ta làm chồng, khác nào tiếp tục chấp nhận để anh ta dày vò mình một cách hợp pháp? Cô muốn trả thù, nhưng rồi cô có hạnh phúc không, có vui vẻ không vậy cô Lâm?

Vui vẻ…Hạnh phúc….Diễm Thu có vui vẻ và hạnh phúc không? Đương nhiên là không có.  Đêm nào cô cũng khóc…Đêm nào cô cũng nguyền rủa cái ngày định mệnh đó. Cái ngày mình nhẹ dạ để Thiệu Hằng có cơ hội cưỡng bức mình…

Cô trả thù…Song rồi được gì? Người chồng đau đớn, Diễm Thu có hạnh phúc không?

- Tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học, bản thân không xinh đẹp, không có khả năng gì đặc biệt. Tôi có hai đứa con. Con của tôi cần cha của chúng. Tôi cũng có rất nhiều nỗi sợ -Lâm Hân nhẹ giọng, nhìn thẳng vào Diễm Thu như đang tâm tình- Tôi sợ mình có một người chồng quá hoàn hảo. Tôi sợ mình không xứng với anh ấy. Tôi sợ tất cả là mơ mộng, một khi tỉnh lại sẽ không còn gì hết. Nhưng tôi vẫn kết hôn với Hạo Thiên. Tôi cố gắng để anh ấy không xem mình là một gánh nặng…Thật lòng, tôi vẫn chưa yêu anh ấy…. Nhưng tôi cần anh ấy cùng tôi dạy dỗ Khải Hoa và Khải Lạc…Chúng ta là một người mẹ. Nhiều khi chúng ta phải hi sinh bản thân mình một chút, cô Lâm à…Chúng ta nghĩ đến con của mình, làm tất cả để con mình được vui vẻ. Nếu cô cảm thấy hận anh Trương, cô đừng nên để Vọng Thiên cũng nhìn thấy là cô không thương ba nó. Chấm dứt đi là tốt nhất! Chúng ta là những người mẹ… Cô hiểu ý tôi chứ, cô Lâm?…