Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương

Chương 20

20.1

Ngài Danbridge ngước mắt lên khỏi lá thư khi cánh cửa mở và người ông gọi bước vào.

"Anh mất khá nhiều thời gian," quý ngài nói.

"Sức ép công việc," vị khách trả lời. Cánh cửa khép lại yên lặng sau lưng anh

Quý ngài Danbridge đứng lên từ ghế ngồi và bước qua phòng để bắt tay vị khách. "Ồ, ta rất vui vì được gặp anh – mặc dù anh để cho ta một đống lộn xộn cần tháo gỡ."

"Hãy cảm tạ đó không phải thứ tôi cần tháo gỡ cho chính bản thân mình. Hai bà góa đau đớn – hay tham lam?, một ông cố vấn pháp luật gàn dở, một ngài hầu tước sắp sửa từ trần. Chưa kể tới người hầu trung thành của tôi lải nhải không nghỉ suốt tháng qua với các biến thiên của "tôi đã bảo ngài rồi." Ông ta quả là một con quỷ xấc xược chết tiệt. Lẽ ra tôi phải cho ông ta cuốn gói từ mấy năm trước," quý ngài Felkoner phàn nàn.

"Theo ta hiểu thì Hedgrave đã hồi phục rồi."

"Thể chất thì có. Padji cho ông ta uống một thứ thuốc bớt độc hại. Tôi ước giá như tên Ấn Độ ít kiềm chế hơn. Tôi đã làm mọi cách có thể để giữ cho quý ngài yên lặng ở Derbyshire. Giờ thì ông ta khỏe lại, ông ta không chịu yên lặng nữa. Nếu tôi không chịu đuổi theo họ - mà tôi nói như đinh đóng cột với ông ta là tôi sẽ không – ông ta nói sẽ tự mình đuổi theo. Tôi mang ông ta theo vì ông ta muốn nhìn, và vì tôi hi vọng ngài có thể nói chuyện phải trái với Me xừ."

Quý ngài Danbridge lắc đầu buồn bã. "Ái chà, chàng trai của ta, đó là một việc không hay. Lẽ ra ta không bao giờ nên lôi cậu vào chuyện đó." Ông ta đi ra và chỉ vào một chiếc ghế. ""Chàng trai của ta," chính thế," ông lẩm bẩm. "Vẫn cứ nghĩ cậu như gã thanh niên trẻ ngông cuồng ta đã gặp bao năm qua. Giờ là "quý ngài" rồi – và ta không thấy phiền gì khi nói mình mừng cho ngài, Philip ạ."

Tử tước Felkoner ngồi vào chiếc ghế được mời. Chủ nhà ngồi xuống chiếc đối diện.

"À này, làm sao cậu thoát khỏi đó còn nguyên vẹn vậy?" Danbridge hỏi.

"Đơn giản thôi. Tên Ấn Độ không giết tôi. Đừng hỏi tại sao. Hắn khó hiểu cũng ngang như sự đô con của hắn. Tôi tỉnh dậy bởi cái đầu đau như búa bổ và âm thanh du dương từ quý ngài ấy, hầu tước Hedgrave, đang nôn ọe ra thảm."

"Dickie tội nghiệp," quý ngài Danbridge lẩm bẩm. "Cũng nóng nảy bộp chộp và bướng bỉnh y chang cậu. Cũng chưa bao giờ hi vọng sẽ được thừa kế, cậu biết đấy. Ba người anh lớn đã xếp hàng rồi. Vậy nên ông ta đi tới Ấn Độ. Cũng phải quỵ lụy nhưng xây được cơ đồ như ông ta tính toán. Chỉ có điều chưa tính đến đàn bà. Dĩ nhiên cậu không thể hiểu được. Ta dám nói giờ bà ấy đã qua thời hoàng kim lâu rồi. Vậy nên... ôi chao, Philip. Bà ta là một con mèo hoang, một con mèo hoang xinh đẹp nhất ta từng thấy."

Ông lưu luyến mỉm cười vào chiếc ly rỗng không. "Quá dữ dội và nguy hiểm đối với gu của ta. Ngay cả chồng bà ấy cũng sợ. Dickie thì không. Bà ấy là những gì ông ta muốn. Ông ta chưa bao giờ chú tâm đến những người đàn bà dè dặt – bất cứ cái gì dè dặt. Ta nghĩ ông ta thèm những gian nan y như những người đàn ông thèm rượu hay thuốc phiện."

Philip ngọ nguậy liên tục trong ghế.

"A, cậu không muốn nghe ta nói lảm nhảm về những ngày xưa cũ," chủ nhà nói nhanh hơn.

"Tôi đoán ngài có lý do gọi tôi tới đây."

"Phải." Quý ngài Danbridge hơi nghiêng về phía trước. "Ta biết Dickie quay lại với trò đu quay của ông ta. Ông ta đã viết cho cô Cavencourt, cậu thấy rồi đấy. Cô ấy đã đích thân cho ta xem lá thư-"

Philip cứng người lại. "Ngài đã gặp cô ấy?"

"Ồ, ta đã gặp cô ấy," tiếng trả lời thảm não đáp lại. "Xoáy tít như những thiên thần báo thù và bảo ta làm gì. Chẳng hiểu sao mà cô ấy lại buộc ta vào chuyện đó."

"Padji," Philip nói. "Hắn biết mọi chuyện."

"Dù thế nào thì cô ấy cũng bảo ta hãy cảnh báo "quý ngài loạn óc đó – đúng những từ cô ấy nói – rằng nếu ông ta hay những tên vô lại ông ta thuê tới gần cô trong vòng 5 dặm, cô sẽ đưa câu chuyện lên báo."

Philip kìm tiếng cười. "Tôi hình dung rằng cô ấy thể hiện mình cũng mạnh mẽ không kém quý ngài ấy."

"Không. Cô ấy nói sẽ không cố gắng nói chuyện với ông ta bởi ông ta là ứng cử viên hàng đầu cho vào Bedlam, cần được quản thúc suốt đời vì sự an toàn của quốc gia. Cô ấy bảo cô đến chỗ ta vì đoán ta còn chút ít lý trí. Ta có trách nhiệm thật thú vị là thông báo cho Dickie nếu không tránh xa thì cô ấy sẽ hạ cái đầu ngu dốt ông ta hoặc gây ra một vụ bê bối thật lớn. Ta cũng nghĩ cô ấy sẽ làm."

"Cô ấy sẽ."

"Điều đó có nghĩa, ta e là tên tuổi lừng lẫy của cậu cũng bị kéo xuống bùn đen tuốt. Không phải cô ấy nhắc tới tên cậu," quý ngài Danbridge thêm vào. "Ta đoán cô ấy chưa thấy sự liên hệ."

"Cô ấy ít khi đọc báo," Philip trả lời. "Bên cạnh đó, chúng ta đã giữ lại các chi tiết về Philip Astonley lặng lẽ, người mới trở về từ phương Đông, đã thừa kế tước vị Tử tước Felkoner. Chỉ có ít người mới liên hệ vị đó với Chim ưng." Anh ngừng lại, hai tay siết chặt thành ghế. "Cô ấy không nhắc tới Chim ưng sao?"

""Những tên tội phạm đánh thuê. Loại trộm cắp và lưu manh hạ tiện nhất."Chim ưng chưa bao giờ được nhắc thành tên, chưa."

"Tôi hiểu. Bây giờ cô ấy ở đâu?"

Quý ngài Danbridge nhìn anh. "Cậu không cần phải lo sợ Hedgrave sẽ tìm ra cô ấy. Cô ấy-"

"Cô ấy vẫn còn ở London chứ?" Philip gặng hỏi.

"Trời đất, không. Cô ấy đến gặp ta vì cô đang định trở lại Ấn Độ, cô ấy nói, và không muốn bị quấy nhiễu với bất kỳ "tay chân" nào của Dickie nữa."

Philip bật dậy từ ghế ngồi. "Không. Cô ấy sẽ không. Chết tiệt thật, này ông, ông gặp cô ấy khi nào thế."

"Gần nửa tháng trước. Ta đã viết cho cậu ngay sau đó." Danbridge gắng đứng dậy từ ghế. "Cái quỷ quái gì vậy?"

Quý ngài Felkoner quay đi khỏi cái nhìn chăm chú sắc sảo của người thầy và lao ra phía cửa. "Một người đàn bà," anh lẩm bẩm. "Một người đàn bà, quỷ bắt cô ta đi." Anh đóng sầm cửa lại.

20.2

***

Đến giữa chiều người ta thấy tân tử tước Felkoner cứ điên cuồng đâm bổ tới các bến tàu ở Gravesend, các thủy thủ mặc đồng phục và phu khuân vác. Theo đuôi ngài là Jessup đang cáu điên lên và kiệt sức.

Cuối cùng, người hầu cũng đuổi kịp ông chủ và chộp lấy cánh tay quý tộc của ngài. "Ngài ơi, họ đâu có dối ngài," ông ta hét lên. "Con tàu chết tiệt đó đi rồi. Nó đã đi được gần một tuần và cô ấy đi cùng nó. Ngài đang hành động như một kẻ điên rồ chết tiệt."

Philip giũ ông ta ra. "Còn có những con tàu khác. Cô ấy chỉ đi trước có vài ngày thôi. Chúng ta có thể đuổi kịp ở Lisbon."

"Chúng ta?" Jessup nhắc lại. "Ngài không bắt tôi lên con tàu nào nữa được đâu. Không, xin cám ơn, quý ngài toàn năng ạ. Tôi sẽ không gói ghém cho ngài bởi vì đó là một việc ngu ngốc, và tôi sẽ không đi với ngài nữa, bởi vì nó còn điên hơn. Ngài cứ đặt chân lên Ấn Độ rồi ngài chết chắc, và tôi không có ý định đứng nhìn ngài chết hay chết bên cạnh ngài đâu." Ông ta gọn gàng cúi chào và quay gót, dậm chân đi mất.

***

Đôi chân nhức mỏi của Jessup và cái bụng rỗng không mang ông đi tới căng tin gần nhất.

Ông bước vào, ngã vào trong chiếc ghế trống đầu tiên, tựa khuỷu tay lên bàn và rống lên gọi phục vụ.

Lát sau, một bóng đen đổ lên chiếc bàn.

"Có phải ngài không, ngài Wringle, gây ra tiếng rống đáng sợ đến thế? Cáu kỉnh ư? Ồ, đó là những gì xảy đến khi không chịu chăm sóc cho bản thân đúng cách phải không?"

Jessup đưa cặp mắt giật nảy lên hình bóng đứng bên vai mình. Rồi ông chớp mắt. Hai lần. "Bella, cô gái của tôi, đó là em ư?" ông thì thào không tin nổi.

"Thế ai đấy, tôi muốn biết?" cô đáp lại sỗ sàng.

"Em đang làm gì ở đây thế?" ông hỏi.

Bella chỉ vào góc phòng nơi một phụ nữ trung tuổi tóc màu nâu vàng đang dùng bữa với một người đàn ông tóc xám trong trang phục thuyền trưởng. "Thuyền trưởng Blayton viết cho bà ấy rằng ông sẽ tới, và bà ấy mang tôi theo để gặp ông. Thật không phải phép nếu một quý bà lại đi có một mình. Tôi không nghĩ bà ấy sẽ tiếp tục làm bà góa nữa," cô thổ lộ bằng giọng thấp hơn.

"Nhưng em vẫn ở đây, còn cô chủ của em đi sao? Sao em không đi với cô ấy?"

"Em đủ ngoại đạo rồi," Bella nói chắc chắn. "Dù sao đi nữa, Jane bé nhỏ ấy đã xin được ra đi, mặc dù bà ấy sẽ giúp gì được cho cô Amanda tội nghiệp của em, em chẳng thể biết được. Cô bé ấy chẳng biết làm cái gì. Nhưng cô ấy học cũng nhanh thôi và cô sẽ lo được trên tàu, em đoán thế, với lại những cô hầu đúng mực cũng có đầy ở Calcutta. Ông Roderick – à quý ngài – ngài ấy sẽ lo chuyện đó. Và nếu ngài ấy không làm, thì sao người đàn bà độc ác kia -"

"À, cô gái của tôi, đừng có quan tâm tới họ nữa," Jessup nói khi ông ta cầm lấy tay cô và áp lên má mình. "Chỉ cần tới ngồi bên tôi thôi và để tôi nhìn vào đôi mắt đen sinh động của em, em yêu. Tôi nhớ em vô cùng. "

***

20.3

Quý ngài Felkoner đang tranh cãi hăng hái với một thuyền trưởng tàu đại dương đang mệt lử người thì một quý ông bước vào văn phòng tàu thủy êm ru.

"Ta sẽ trả ông gấp đôi. Gấp ba," ngài tử tước gào lên. "Ta sẽ mua con tàu chết tiệt này."

"Quý ngài ơi, đây có phải tàu của tôi đâu mà bán," viên thuyền trưởng nhã nhặn trả lời. "Hơn nữa, chúng tôi mới cập cảng. Hàng hóa đã dỡ xuống đâu. Nếu ngài vui lòng, vẫn còn vài chiếc khác-"

"Tất cả chúng đều mới tới, chết tiệt. Chẳng lẽ không còn con tàu đáng nguyền rủa nào-"

"Felkoner," một giọng nói lặng lẽ, chắc chắn xen vào.

Philip quay lại. "Quý ngài," anh nói vẻ kiểu cách.

"Thêm một chuyến đi phương Đông nữa hả, ta đoán thế? Có lẽ là Calcutta?"

"Đó không phải công việc chết dẫm của ông, thưa quý ngài."

"Ta e là có," quý ngài đáp. Ông ta gật đầu về phía cửa. "Đi nào, chàng trai."

Mắt Philip tóe lửa và người anh cứng lại. "Tôi không phải là chàng trai chết tiệt của ông, quý ngài ạ. Hơn nữa-"

"Ồ, im lặng nào, Felkoner. Và cẩn thận lời nói của mình nhé. Cậu mang gương xấu cho thủy thủ đấy. Bây giờ đi mau lên."

"Tôi không còn là người làm thuê cho ông nữa. Tìm ai đó khác-" Một khẩu súng hiện ra và câu nói của Philip đành dang dở.

"Thưa quý ngài," viên thuyền trưởng hốt hoảng bắt đầu.

"Giờ thì ông ngó ra ngoài cửa sổ đi, thuyền trưởng," Hầu tước Hedgrave lịch sự đề nghị. "Ông là người thông minh. Ông chẳng nhìn và nghe thấy gì cả."

Ông ta chỉ khẩu súng về phía cửa và Philip vâng lời đi theo hướng đó.

"Đừng có cố làm gì dại dột, chàng trai của ta," hầu tước dịu dàng khuyên bảo. "Chẳng có mánh nào cậu biết mà ta lại không học từ nhiều năm trước đó, từ khi cậu vẫn còn bò trong nôi." Ông dừng lại một chút rồi thêm. "Dù cho cả cuộc đời mình, ta không thể nói rằng ai trong chúng ta ngu ngốc hơn."