Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Chương 21

Dạo này anh rất ra dáng một người đàn ông của gia đình, hàng ngày đi làm, tan việc rất đúng
giờ. Trước kia sống chung, buổi tối phần lớn anh về rất muộn vì còn có
những hoạt động riêng bên ngoài, nhưng bây giờ trông anh như đang ra sức thể hiện thật tốt để lấy lòng cô, dù cho ngày ngày Tử Mặc vẻ mặt thờ ơ
không để ý đến mình, anh cũng sẽ có cách để ở ngay bên cạnh. Có lúc, cô ở trong thư phòng lên mạng, anh pha ly nước cho cô rồi im lặng ngồi chơi
game gần đó. Hay có khi cô nằm trên sô pha đọc sách, anh lại chiếm lấy
một góc khác xem tài liệu. Hai người thật yên lặng, nhưng giữa họ lại
toát ra một vẻ thân mật lạ kỳ.

Phải hơn một tháng sau, cô mới có đủ dũng khí gọi điện thoại cho Hình Lợi Phong, hẹn gặp nhau ở đâu đó. Sau khi cô chứng tỏ cho anh thấy hai
người không thích hợp đến với nhau, anh cũng không câu chấp mà còn tự
mình đưa cô về nhà. Có thể là anh che giấu nội tâm rất tốt, hoặc dường
như đã sớm biết trước kết quả sẽ như thế này, nên rất bình tĩnh tiếp
nhận. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy áy náy không yên.

Đón xe giờ tan tầm bao giờ cũng khó nên Tử Mặc đến trễ. Cô đẩy cửa
bước vào nhà hàng, từ xa đã thấy anh đang ngồi ở một góc. Tuy giữa hai
người chưa thể coi là có tình yêu thực sự, nhưng cô vẫn thấy hơi lúng
lúng. Nhác thấy Tử Mặc, Hình Lợi Phong giơ tay cười vẫy vẫy. “Anh gọi
trà sữa cho em rồi!” “Cảm ơn anh!” Cô ngồi xuống, nhìn anh: “Dạo này anh sao rồi?” Hình Lợi Phong bộc trực nói, giọng anh vẫn bình thường như
chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Vẫn vậy thôi em! Chuyện công ty vẫn bận
rộn như mọi khi, anh đoán có lẽ sang năm sẽ được điều sang chi nhánh
công ty ở Thượng Hải.” Nghe hơi hướng trong lời giám đốc Vu nói hôm nay, thì điều đó có nghĩa anh được thăng chức, chứ không phải bị điều đến
Thẩm Quyến làm tiêu thụ như tin đồn trong trong nội bộ thời gian vừa
rồi. Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Thượng Hải gần nhà hơn ở đây nhiều,
về đấy cũng dễ chăm sóc cha mẹ hơn. Dù sao họ cũng đã lớn tuổi rồi.” Cô
gật đầu. Có lẽ anh rời thủ đô đến Thượng Hải phát triển cũng tốt. Thấy
anh tươi tỉnh hơn rất nhiều, không còn mảy may vẻ âu sầu thiểu não trong quán lẩu bữa nọ nữa, lòng cô yên tâm không ít. Hôm nay anh trò chuyện
rất tự nhiên, không có chút gượng gạo nào, điều đó cũng khiến cô cảm
thấy nhẹ nhõm, thoải mái hơn: “Thật ra thì Thượng Hải rất tốt, nếu có cơ hội, em cũng muốn về đó phát triển.” Đang lúc hai người đang trò
chuyện, điện thoại Tử Mặc vang lên. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách
ra nhìn, trên màn ảnh nhấp nháy không ngừng hàng chữ: “Giang Tu Nhân
đang gọi.” Vừa nhấn nút trả lời, giọng anh lập tức truyền tới: “Em đang ở đâu?” Bây giờ càng ngày càng thích quản hành tung của người khác rồi
đây! Cô liếc Hình Lợi Phong một cái rồi thấp giọng nói: “Đang đi ăn với
bạn!” “Nam hay nữ?” Nghe chẳng đoán được trong giọng điệu của anh có ý
tứ gì. Không hiểu tại sao, cơn giận đột nhiên nổi lên, cô lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến anh!” Cạch một tiếng, cô cúp máy.

Ngẩng đầu lên, thấy Hình Lợi Phong đang nhìn, Tử Mặc cười ngượng:
“Sao anh không ăn đi?” Hình Lợi Phong hớp một ngụm rượu, đặt ly xuống,
nói: “Hai người thế nào rồi?” Tử Mặc nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Hình Lợi Phong cười hiền lành như một người anh, một nụ cười đầy bao
dung, không hề có bất kỳ ý trách móc nào: “Thực ra thì anh đã sớm biết
rồi! Em với tổng giám đốc Giang…” Mặt cô đỏ lên, không biết phải giải
thích tất cả mọi chuyện ra sao, chỉ sợ dù có giải thích như thể nào thì
sau này anh cũng không coi cô là bạn nữa. Cô vội phân bua: “Chuyện không phải như anh nghĩ đâu! Em với anh ấy chẳng qua chỉ là… chẳng qua là…”
Anh không nghĩ cô vì tiền hay những thứ khác mà chia tay đấy chứ? Nhưng
giả sử anh có nghĩ vậy thì bây giờ cô cũng chẳng làm sao giải thích cho
rõ ràng được.

Hình Lợi Phong nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tử Mặc, không phải như em
nghĩ đâu.” Cô không hiểu. Anh từ tốn nói: “Đừng có nghĩ tốt về anh như
thế. Thực ra anh cũng chỉ cảm thấy mình đến từng tuổi này thì nên có gia đình rồi thôi. Trong số những cô gái anh biết, em thân thiết nhất, mà
chúng ta lại là đồng hương, nên vô hình trung có cảm tình và gắn bó hơn
những người khác. Cũng không phải anh chưa từng yêu. Hồi đại học, cũng
đã có một thời yêu đương sôi nổi, bất chấp mọi thứ, từng vì một người
con gái mà cả đêm đứng dưới ký túc xá cô ấy gảy ghita, từng vì cô ấy mà
đánh nhau, giành chỗ ngồi ở thư viện cho cô ấy, hàng ngày mua đồ ăn sáng cho cô ấy…”

Thì ra, đó là những chuyện lúc còn trẻ ai cũng từng trải qua, giống
như những gì cô đã từng chứng kiến hồi học đại học. Nhưng nhìn anh bây
giờ, thật không thể tưởng tượng ra một Hình Lợi Phong ngày ấy. Cô yên
lặng lắng nghe.


Hình Lợi Phong châm điếu thuốc, hít một hơi: “Anh cứ nghĩ sẽ cùng cô
ấy nắm tay nhau đến trọn đời, nên sau khi tốt nghiệp, anh lao đầu vào
công việc. Người ta tan giờ làm lúc năm giờ, còn anh làm đến bảy, tám
giờ mới nghỉ. Người ta thứ bảy chủ nhật nghỉ ngơi, còn anh mấy ngày đó
đều chạy đến công trường theo dõi tình hình. Tất cả chỉ vì mong có thể
sớm mua được một ngôi nhà ở đây, sớm kết hôn, sinh con đẻ cái với cô ấy. Em thấy đấy, bây giờ có biết bao nhiêu người cố bám trụ thủ đô, nhưng
họ cứ vất vưởng như lục bình trôi, chẳng có gì để bấu víu, chung quy là
vì không có được một ngôi nhà ổn định. Cho nên bất luận có cực khổ đến
mấy anh cũng vui vẻ chịu đựng, có cô ấy ở bên, anh thấy làm gì cũng
đáng…” Giọng anh dần dần trở nên đau đớn, rồi im bặt. Anh ngửa đầu uống
cạn ly rượu, cười cười, nhưng nụ cười lẻ loi ấy lần đầu tiên cô thấy nơi anh. Từ trước tới giờ Hình Lợi Phong trông lúc nào cũng rất vô tư, rất
vui vẻ, khiến cô cứ ngỡ anh luôn là như thế. Anh chậm rãi nói tiếp: “Sau đó có một ngày anh phát hiện cô ấy đã thay đổi. Thực ra thì cô ấy vẫn
luôn thay đổi, nhưng đến ngày ấy, lúc ấy, anh mới phát hiện ra. Cô ấy
gây lộn với anh, chỉ trích anh không chịu ở bên cô ấy. Em biết đấy, anh
muốn làm điều đó biết chừng nào, muốn đi xem phim, muốn đi ăn cùng cô
ấy, muốn làm tất cả những gì mà người yêu nhau làm. Nhưng bọn anh cũng
còn phải sống nữa chứ, không thể cứ sống trong lãng mạn mãi mà bỏ mặc,
không lo nghĩ gì đến tương lai của hai đứa. Anh giải thích thì cô ấy
không nghe. Sau đó, ngày nào cũng gây lộn, ban đầu còn nho nhỏ, sau đó
lớn dần, rồi càng ngày càng ầm ĩ… Anh cứ nghĩ chờ đến một ngày mình có
được chút thành tựu thì cô ấy sẽ hiểu.” Anh cười chua chát: “Nhưng
không, cô ấy đã không chờ đến ngày đó. Cô ấy thấy đầu tư ở một kẻ mới
bước ra ngoài xã hội như anh quá vô ích nên nửa năm sau, cô ấy lên xe
hoa với giám đốc công ty!” Tử Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn
bên ngoài vẫn không ngừng nhấp nháy. Thì ra trong mỗi ánh đèn nho nhỏ ấy cũng mang theo một câu chuyện. Cô không an ủi Hình Lợi Phong, bởi không biết an ủi ra sao, cũng vì không thể nào an ủi, vì đó đã là một phần
trong cuộc đời anh. Dù là khổ, là đau, là yêu, hay là hận, là vui, tất
cả đều đã trở thành quá khứ.

“Sau đó, anh không còn muốn yêu nữa, chỉ vùi mình vào công việc.
Người ta ngày làm tám giờ, anh làm mười, mười hai, thậm chí mười bốn
giờ. Cứ thế hết năm này qua năm khác, rồi tới một ngày thấy người ta có
đôi có cặp, anh mới chợt vỡ lẽ thì ra mình đã đến tuổi phải có gia đình. Con người ta không thể cứ sống cho mình mãi được, anh còn có cha mẹ
nữa, dù không muốn lập gia đình thì anh cũng phải suy nghĩ cho họ. Cha
mẹ đã cực khổ cả đời, bây giờ là lúc hưởng phúc, vui vầy với con cháu
rồi. Cho nên anh bắt đầu đi coi mắt, rồi em là một trong số những cô gái đó… sau khi biết em, anh vẫn đi coi mắt người khác, và còn không chỉ
một người….”

Cô cười nhìn anh, không hề cảm thấy bị tổn thương một chút nào, chỉ
có cảm giác anh như một người anh càng trở nên mãnh liệt. Thì ra anh đã
từng chịu tổn thương nhiều như vậy, cô thấy thật đau lòng. Hình Lợi
Phong là một người vô cùng có trách nhiệm, ai lấy được anh nhất định sẽ
rất hạnh phúc. Hôn nhân cũng không hẳn phải có tình yêu cháy bỏng, vì
qua sự bào mòn của thời gian, tình cảm có mãnh liệt đến đâu cũng sẽ dần dần tiêu biến, hóa thành dòng suối mát lành, làm dịu mát mỗi người
trong cuộc sống gia đình.

Hình Lợi Phong dụi tàn thuốc: “Trong số nhiều người như vậy, ở bên em anh thấy thoải mái nhất, cũng hợp rơ nhất. Nhà chúng ta dưới quê gần
nhau, cha mẹ hai bên qua lại chăm sóc cho nhau cũng tiện. Hơn nữa em lại là một cô gái tốt. Tử Mặc, con gái thời nay rất nhiều, một nửa thế giới là phái đẹp kia mà, nhưng người tốt thì rất ít, và em chính là một
trong số đó! Em có tâm địa hiền lành, sống thật lòng, đâu ra đấy…” Cô
phì cười, thấy anh tâng mình lên đến tận chín tầng mây, chẳng còn là
người trên mặt đất nữa rồi. Hình Lợi Phong cũng cười: “ Anh nói thật
đấy. Thế nên anh mới đề nghị chúng ta thử đến với nhau. Anh biết em đã
cố gắng, nhưng đến ngày tổng giám đốc mời chúng ta đi dự tiệc cùng, anh
mới biết…”

Cô nhìn anh, băn khoăn. Anh biết những gì, và làm sao lại biết được?
Như để trả lời cho thắc mắc trong lòng cô, Hình Lợi Phong nói tiếp: “Hôm chúng ta đi nhờ xe của tổng giám đốc, anh thấy trên xe có hai chiếc gối ôm hình bướm, có khăn giấy em hay dùng, có khoai tây chiên và đồ ăn vặt em thích… Mới đầu anh cũng không để ý, vì không thể nào tưởng tượng
được hai người lại có quan hệ. Nhưng sau này, khi đến nhà em, vừa vào
cửa anh đã có cảm giác rất quen. Mùi hương trong nhà, những chiếc gối

hình bướm… Hôm ấy trên đường lái xe về, anh mới chợt nghĩ ra. Hóa ra
những thứ trong xe anh Giang cũng mang phong cách ấy, có mùi hương ấy.
Sau đó anh nhớ đến những lần tổng giám đốc cư xử thất thố gần đây, anh
ấy chưa bao giờ như vậy, chỉ những khi em có mặt… Lúc đó anh mới ngộ ra, người bạn gái mà anh ấy nói chính là… em, Tử Mặc!”

Cô khẽ thở dài: “Xin lỗi, đáng lẽ em phải nói rõ mọi chuyện với anh,
lúc đó em với anh ấy đã chia tay rồi.” Hình Lợi Phong cười: “Tử Mặc, hôm nay anh với em tới đây không phải là để tính toán nợ nần. Anh chưa bao
giờ kể về quá khứ của mình cho em nghe, nên em cũng không cần phải giải
thích. Vả lại, trong xã hội thời nay, ai mà chẳng có những chuyện đã
qua? Nếu em không chê thì hãy xem anh là anh trai, làm người yêu không
được thì ít nhất anh em mình cũng có thể thành bạn chứ!”

Cô gật đầu cười, gọi một tiếng “Anh!” “Ha ha, hay quá. Mất một cô vợ, thêm một cô em gái, tính ra anh vẫn còn lời chán.” Cô bị anh chọc cười, cảm thấy vô cùng dễ chịu, không biết đã bao lâu chưa được cười thoải
mái như vậy rồi.

Hình Lợi Phong nhìn cô nói: “Tử Mặc, em có dự định gì chưa?” Nụ cười
vụt tắt, cô trầm giọng nói: “Em chưa có dự định gì cả!” Ánh mắt Hình Lợi Phong chợt ánh lên nét tinh quái: “Đừng gạt anh, em yêu anh ấy!” “Kịch” một tiếng, chén trà trong tay cô rớt xuống làm ướt cả một vùng khăn
trải bàn, chiếc váy của cô cũng bất hạnh trở thành nạn nhân, bị ướt cả
một mảng lớn. Nhân viên phục vụ vội chạy tới, lễ phép hỏi: “Thưa cô, cô
có muốn vào phòng rửa tay để lau y phục không?” Vẫn trong trạng thái
sững sờ, cô lắc đầu theo bản năng, cười với anh ta. Hình Lợi Phong dịu
giọng: “Tử Mặc, nhìn thẳng vào tim mình đi, nếu không yêu, sao em còn
dây dưa với anh ấy?” Cô lặng người, không thốt ra lời nào. Mình thể hiện điều đó rõ ràng đến vậy sao?

“Tử Mặc, anh không biết hai người đã đến giai đoạn nào, nhưng em cứ
thử cố gắng xem. Nếu em hỏi anh có hối hận vì đã không giữ lấy bạn gái
trước đây không, thì anh cho em biết, anh đã từng cầu xin cô ấy, thậm
chí quỳ xuống van xin, nhưng cô ấy vẫn dứt khoát đá anh. Cho nên anh
tuyệt đối không hối hận, vì đã từng cố gắng. Tuy kết quả chưa chắc đã
được như mong muốn nhưng ít ra cũng đã nỗ lực, ngày sau sẽ không ân
hận!”

Cô hoang mang, đường đi ở phương nào đây? Trước giờ vẫn luôn né tránh là vì không muốn thừa nhận thực tâm của mình, bởi cô biết sẽ không có
kết quả, không có tương lai, chỉ có thể chuốc lấy đau khổ, nhưng bây giờ cô đã yêu thật rồi. Đất trời bao la, biển người rộng lớn, nhưng với cô
giờ đây chỉ có mỗi mình người ấy mà thôi!

“Ai có thể đoán trước được ngày mai hả em? Biết đâu sau này Trung
Quốc tổ chức tổng tuyển cử, em lại được bầu làm chủ tịch nước thì sao?
Nhưng nếu em không thử, không cố gắng, thì thua là cái chắc!”

Cô về đến nhà trong trạng thái hoang mang. Căn nhà tối đen như mực,
cô đẩy cửa bước vào, chẳng buồn bật điện, đi lững thững lên lầu. Anh
không có nhà, cũng tốt, cô có thể yên ổn mà ngẫm nghĩ.

Sau đó cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại thấy trời đã
sáng. Quay người lại thấy anh đang nằm bên cạnh, chợt thấy lòng ấm áp.
Lời nói của Hình Lợi Phong cứ quay cuồng trong tâm trí: “Em đừng nghĩ là mình không thể, bởi ai cũng là cô bé lọ lem trong lòng hoàng tử của
mình.” Cô không dám chắc. Cô không hiểu rõ con người Giang Tu Nhân.
Trước giờ cô vẫn nghĩ đây là một cuộc chiến giữa hai người, cứ dây dưa
mãi chẳng qua chỉ để định rõ anh thắng, cô thua mà thôi. Xưa nay trong
cuộc chiến giữa hai phái, có mấy khi phần thắng thuộc về bên nữ chứ? Một nhà văn nào đó đã từng nói, đàn ông thiện chiến hơn đàn bà, từ nhỏ họ
đã dựng nên được những mô hình máy bay chiến đấu, nên phái yếu chẳng bao giờ có thể thắng nổi. Cô luôn nghĩ, nếu mình cũng giống như những người phụ nữ trước đây anh thường lui tới, cũng thích những món đồ anh tặng,
cũng thích quẹt thẻ của anh để thỏa mãn nhu cầu vật chất, thì có phải
mọi chuyện đã sớm kết thúc rồi không? Nhưng vì chữ “nếu” đó chẳng bao
giờ có thể xảy ra, cho nên cô không tìm được đáp án.

Tiếng chuông báo thức lanh lảng vang lên từ di động của anh. Bên nhau đã lâu, cô cũng rành một số thói quen của anh. Nếu anh cài chuông buổi
sáng, chắc chắn hôm nay có chuyện quan trọng phải dậy sớm. Ý nghĩ đó vừa bật lên trong đầu cô thì anh đã tỉnh, một cánh tay theo thói quen quờ
tới chỗ thường ngày vẫn để di động, tắt báo thức. Biết chắc động tác kế
tiếp của anh sẽ là tung chăn dậy, cô xoay người qua ôm lấy anh. Anh hơi
giật mình, từ từ quay lại. Cô không nhìn vào mắt anh, bởi nếu nhìn sẽ
không còn dũng khí nữa. Cô từ từ đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Đôi mắt đầy kinh ngạc của anh sau một khắc đã hóa thành hân hoan. Từ lúc
dọn qua cho đến bây giờ, cô không để cho anh chạm đến. Hơn một tháng
nay, vẫn nằm bên cô nhưng anh không dám manh động, chỉ sợ lại làm cho cô giận. Vậy mà hôm nay cô lại chủ động, việc mà trước đây chưa từng xảy
ra… Rất nhanh, anh từ thế bị động chuyển sang chủ động, không phải là vì thấy cô lóng ngóng trong chuyện này, mà bởi vì đợi không kịp nữa… Thật
lâu sau, điện thoại kêu lên inh ỏi, nhưng chẳng có ai “chăm sóc” nó. Cô
huých anh, giọng nói nửa rên rỉ: “Điện thoại kìa…” Anh hôn lên môi cô,
mơ mơ hồ hồ nói: “Không cần để ý đến nó!” Thế nhưng điện thoại vẫn réo
như đòi mạng. Tử Mặc hơi thở hỗn loạn nằm trên giường, đến cả giơ tay ra cũng không còn sức, bực bội nói: “Điện thoại anh ồn chết đi được!”
Trong giọng cô có tiếng ngân nga sau cơn mê tình, vừa như hờn dỗi vừa
như nhõng nhẽo. Lúc này anh mới quơ tay mò mẫm tìm điện thoại dưới sàn
phòng. “Alô.” Đầu dây bên kia nói một tràng, anh chỉ ừ à mấy tiếng, quay đầu nhìn cô, nói: “Hôm nay tôi không qua đó được, cậu giải thích với
bọn họ giùm, hẹn hôm khác! Hôm nay bất kể có chuyện gì cũng đừng có quấy rầy tôi!”

Cô toàn thân vô lực, đang bình ổn lại hơi thở thì anh lại sán tới. Đã mệt mỏi rã rời, cô than thở: “Em mệt lắm rồi!” Anh cúi đầu hôn cô,
những nụ hôn nhè nhẹ như mưa bụi, nhưng lại mang theo ham muốn mãnh
liệt. Bên trong xuân ý dạt dào, mặc cho ngoài cửa sổ, gió bắc vẫn thét
gào với cái lạnh tê tái của mùa đông.