NGÀY TÀN NGỤY CHÚA

Chương 8

Docsach24.com

ho tới ngày 30 tháng 12 năm 1962, những bữa tiệc mừng mùa Giáng sinh do ngài Đại sứ tổ chức rồi cũng qua đi, sau đó lại đến cái buổi sáng cô gái đang tuổi cập kê của ông Corning lên máy bay trở lại trường Đại học. Buổi tối chia tay cuối cùng tại căn phòng lờ mờ tối ở khu chung cư, chỉ một chút nữa thôi là D. Marnin đã không thể kiềm chế được bản thân mình trước những cử chỉ đầy mời mọc được cô gái dành riêng cho anh.

Vì phải tháp tùng ông Đại sứ đến thăm xã giao ngài Thủ tướng nên khi tới dự bữa tiệc do Claudio tổ chức thì đã khá muộn và một vài vị khách đã tản ra ngoài hiên uống rượu. Nhìn lướt qua mấy dãy ghế xung quanh bàn tiệc, anh nhận ra lác đác có các phóng viên quen thuộc như Miranda Pickerel, Klaus Buechner, Mandelbrot; bên ngoại giao có vợ chồng ông Frank Gascon, John Mecklin thuộc Phòng đối ngoại, Helen Eng Bí thư Đại sứ quán và một số khách người Việt như Đinh Triệu Dã, phụ tá Tổng thống và bạn gái của Mandelbrot, một cô gái chủ cửa hàng bán quần áo. D. Marnin còn đặc biệt vui mừng khi nhìn thấy bóng dáng của Lily Đỗ Bá Xằng, người đã nhảy cùng anh mấy lần liền trong bữa tiệc ông Corning tổ chức cho cô con gái Amanda. Kể từ lần đó tới nay, hai người cũng mới chỉ gặp nhau một vài lần ngắn ngủi.

Cầm lấy một ly rượu Whisky từ trên chiếc khay của một cậu bé giúp việc, D. Marnin chậm rãi bước ra ngoài hành lang để tìm kiếm mấy người bạn thân đang quây quần ở đó thì bất chợt anh gặp một anh chàng người Mỹ gầy nhẳng, tóc cắt ngắn và xử sự như một tay nhà binh. Anh ta cao khoảng 5 phít 7, mặc quần soóc bằng vải ka-ki rộng lùng thùng, đi đôi giầy hiệu GI bóng loáng, áo sơ-mi thể thao có in hình hoa oải hương theo kiểu của người Hawaii nhưng đã bạc thếch. Đôi mắt màu xanh xám của anh ta mặc dù rất phờ phạc nhưng vẫn ánh lên sự mãnh liệt như một kẻ cuồng tín.

Chẳng cần phải hỏi ai nhưng D. Marnin cũng đoán ra đây chính là John Henry Mudd, người vừa bất ngờ rút về từ vùng chiến sự để lăn xả vào một kỳ nghỉ ngơi và tiêu khiển (R&R). Mới đây trong một kỳ nghỉ như vậy, nhờ sự giới thiệu của người bạn đang sống cùng là Claudio, anh ta đã bố trí để đón tiếp cùng lúc sáu người đẹp còn non tơ của bà Chung về nhà hú hí với nhau. Sau hai ngày vật lộn với các em theo thứ tự hai em một lần anh ta lại đáp máy bay trực thăng trở về Mỹ Tho để sẵn sàng thực hiện bất cứ nhiệm vụ nào mà dịp Tết đón năm mới yêu cầu.

Nếu có rất ít những người đàn ông có thể trở thành những huyền thoại với bạn bè họ, đồng minh, của họ và với cả những người đương thời, thì càng có ít hơn những người đàn ông trong số họ ở trong quân ngũ có thể thoát khỏi bùn lầy của hàng chuỗi những mệnh lệnh mang tính quan liêu, nơi mà sự không dung thứ và lòng đố kị luôn lan tràn như một bệnh dịch kinh niên khác hẳn với những phần còn lại của thế giới bên ngoài. Thế nhưng nếu như có ai đó hỏi rằng liệu có thể tìm đâu ra một hình tượng như vậy trong vô số các nam diễn viên đang tham gia vào vở kịch trên sân khấu Việt Nam cho dù người đó là phóng viên hay chiến binh, là người Mỹ hay người Việt thì đó sẽ chính là Trung tá John Henry Mudd.

Không ai có thể đảm nhiệm cương vị chỉ huy chiến đấu cho các đơn vị vừa mới được trang bị máy bay trực thăng Hueys và xe thiết giáp M-113 hiệu quả hơn Trung tá Mudd. Sư đoàn biệt kích số 7 của anh ta đã luôn luôn sẵn sàng triển khai, sẵn sàng ra trận và khắc phục bất cứ khó khăn nào để tới hiện trường một cách nhanh nhất. Chính điều này đã khiến cho Mudd trở thành một huyền thoại trong những nhân vật nổi tiếng ở đây, một khách mời danh dự thường xuyên của Phòng thông tin tuyên truyền thuộc Bộ Tư lệnh Viện trợ Quân sự Mỹ tại Việt Nam (MACV). Anh ta đã từng được lựa chọn vào nhóm 3 cố vấn Mỹ trong hàng trăm cố vấn Mỹ được hưởng quy chế kéo dài thời gian nghỉ ngơi đặc biệt ngay trong năm thứ hai tới Việt Nam vì đã cống hiến có hiệu quả đặc biệt cho quân đội Mỹ. Kết quả là Willis Mandelbrot đã viết một bài mang tên: “Người cố vấn Mỹ ấy” đăng trên tạp chí Sunday Times (Nhật Báo) để tán dương và ca ngợi John Henry Mudd. Vậy nhưng, bài báo bày tỏ lòng tôn sùng với người anh hùng của Mandelbrot lại làm cho giới quân sự Mỹ ở Sài Gòn điên tiết lên vì nó mang ngụ ý rằng giá như tất cả những người Mỹ khác ở Việt Nam làm tốt công việc chỉ bằng một nửa những gì mà Mudd đã từng làm thì có lẽ cuộc chiến tranh ở đây đã kết thúc từ rất lâu rồi.

Vào lúc này, viên Trung tá đang thao thao bất tuyệt kể về trận thắng lớn hồi tháng 7 năm ấy khi lực lượng Sư đoàn 7 đã gần như tiêu diệt toàn bộ lực lượng thuộc Tiểu đoàn số 514 của Việt Cộng trong một trận càn trên sông Hậu Giang. Hầu hết khách mời đang ngồi trên dãy ghế làm bằng thép trắng kê theo hình bán nguyệt còn anh ta thì vừa diễn thuyết, vừa đi tới đi lui sau cái bàn cao được đặt trước mặt họ. Anh ta nhìn thẳng vào đám đông với một kỹ năng khống chế khán giả tốt hơn bất kỳ một nhà diễn thuyết tài ba nào. Anh ta nói:

- Đấy là một trận càn vào ban đêm. Đó chính là điểm mấu chốt của vấn đề. Chúng tôi có thông tin tình báo rất chính xác vì thế chúng tôi đã triển khai nhanh tới đó. Chúng tôi đã biết rõ vị trí tập kết của họ, thậm chí chúng tôi còn biết phiên hiệu của đơn vị này là Tiểu đoàn số 514. Thế nhưng, điều đó vẫn là chưa đủ bởi lẽ trong vòng hai mươi ngày trước đó, chúng tôi đã có cả chục lần nắm được các thông tin như thế. Chính vì vậy chúng tôi cũng không quá sốt sắng. Bởi vì cứ mỗi lần chúng tôi tới được địa điểm thì không còn tìm thấy VC ở đấy nữa. Thực ra mấy anh chàng mắc dịch ở chỗ chúng tôi đã không cẩn thận trong việc bảo đảm bí mật trên thông tin liên lạc cho nên đối phương đã biết được quá nửa số lần chúng tôi xuất quân. Thế nhưng trong lần này mọi việc đã khác trước bởi vì họ không ngờ rằng chúng tôi sẽ tấn công họ vào ban đêm.

Trần Cao, Sư đoàn trưởng của chúng tôi đã rất muốn nhổ tận gốc cái đơn vị này. Ông ấy đang nợ họ một trận thắng lớn. Vậy nhưng Ban tham mưu Sư đoàn vẫn cho rằng ông ấy cần phải chờ đợi thêm nữa. Tôi thấy vậy liền nói với ông ấy rằng chúng ta đã trở thành một lực lượng không quân vận rất mạnh với các máy bay trực thăng, nhưng nếu chúng tôi đợi đến sáng ngày hôm sau thì chắc chắn các máy bay đó sẽ được điều đi thực hiện một nhiêm vụ khác được ưu tiên hơn. Một trong những điều dở hơi nhất trong cuộc chiến tranh này chính là việc các máy bay trực thăng chỉ được điều động theo các công lệnh đặc biệt và các công lệnh đó lại được MACV đưa ra trong từng trường hợp cụ thể. Lực lượng Quân lực Cộng hòa (ARVN) không hề có các phương tiện tác chiến đường không riêng của họ. Chính vì vậy, anh ta có thể soạn thảo kế hoạch tác chiến nhưng lại không có cách nào thực hiện các kế hoạch đó bởi vì anh không chủ động được phương tiện vận chuyển lực lượng của anh tới mặt trận.

Well, Tôi ở lại sở chỉ huy Sư đoàn cùng Sư đoàn trưởng Trần Cao để liên lạc với Thiếu tá Jock Waggoner, Sỹ quan tác chiến đường không bậc một, người đang nắm giữ trọng trách chỉ huy mũi tấn công chính. Họ đang tiến tới bãi hạ cánh nằm ở tọa độ mà chúng tôi đã xác định trước thì bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng Thiếu tá Waggoner kêu lên trong bộ đàm:

- Chó chết thật - Xin lỗi các quý bà - Chó chết thật, chúng ta đang ở ngay trên đầu bọn chúng. Ngay sau đó, anh ta cho bay lên cao. Tôi cảm thấy như việc gì đó rất hệ trọng sắp xảy ra. Tôi vội vồ ngay lấy máy bộ đàm và vài quả pháo sáng rồi gọi ngay chiếc trực thăng dự phòng dành riêng cho tôi. Chỉ mười lăm phút sau chúng tôi đã có mặt tại khu vực chiến sự. Chúng tôi bắn xuống một quả pháo sáng. Mọi thứ ở bên dưới đều hiện ra rõ như ban ngày.

Nói tới đây, Mudd đã làm một việc hết sức quái gở. Từ chỗ đứng dưới sàn, anh ta hứng chí nhảy hẳn lên mặt bàn trước mặt, sau đó làm động tác như đang đứng bên cửa máy bay nhìn xuống đám khách khứa của Claudio giống như đang nhìn xuống chiến trường thật sự. Cho dù động tác ấy không thể coi là phù hợp với đôi dày đi trên phố, nhưng anh ta thực hiện động tác tiếp đất còn thành thục hơn cả ngón nghề sở trường của một vận động viên chuyên nghiệp. Nếu như anh ta không nhảy đúng giữa cái bàn chênh vênh như vậy thì chắc chắn anh ta và cả cái bàn sẽ đổ nhào xuống đất thì chẳng hóa ra anh ta đã tự biến mình thành thằng ngu rồi sao. Đứng vắt vẻo trên mặt bàn chênh vênh, anh ta vừa cố gắng thể hiện kỹ năng giữ thăng bằng của mình vừa kể nốt câu chuyện.

-... cái làng ấy ở dưới đó... mấy hàng cây cũng ở dưới đó... dòng sông Hậu Giang cũng ở dưới đó. Lực lượng chủ lực của Charlie cũng đang đóng quân ở dưới đó. Xin lỗi các quý bà - Mọi chuyện đều đã vượt quá sức tưởng tượng. Cả chúng tôi và VC đều bị sốc bởi cuộc chạm trán lần này nhưng những tay súng của chúng tôi luôn hiểu rằng họ đang đứng trước một cơ hội có một không hai. Ở đây, chỉ có hai lựa chọn hoặc là họ giết chết đối phương hoặc là họ bị đối phương giết chết. Điểm thuận lợi của họ chính là họ đang ở ngay trên đầu và ở chính giữa vị trí đóng quân của đối phương.

Chúng tôi nhanh chóng tản ra trên các hướng. Trận địa của VC bị vỡ hoàn toàn, họ chỉ còn giải pháp duy nhất là bỏ chạy càng nhanh càng tốt. Họ đổ xô đến phía bờ sông Hậu Giang để cố gắng vượt qua con sông ấy sang đất Căm-pu-chia nơi mà họ vẫn cho là thiên đường an toàn. Họ chạy rất nhanh bởi vì họ biết họ chỉ cách biên giới khoảng gần 3 Km. Tôi tiếp tục bay ngay trên đầu họ và thả xuống một quả pháo sáng khác rồi lệnh cho các máy bay trực thăng Hueys cũng như các xe thiết giáp M-113 chặn ngay hướng rút lui của đối phương. Vậy nhưng điều đáng tiếc là từ Sài Gòn người ta bảo với tôi rằng không có một chiếc Hueys nào có thể hỗ trợ được vào đúng thời điểm đó. Nó đang được bảo dưỡng đặc biệt để chuẩn bị cho một chiến dịch lớn hơn được tổ chức vào ngày hôm sau. Thêm vào đó, lực lượng thiết giáp đang đóng ở Cần Thơ cũng trả lời, các xe bọc thép M-113 cũng không thể tới hỗ trợ vào lúc này. Vậy đấy, chúng tôi chỉ biết ngồi đực mặt trên máy bay ngắm nhìn hàng trăm quân Cộng sản tháo chạy về hướng biên giới. Chúng tôi bay ngay trên đầu họ mà không thể làm được gì hơn là dùng súng M-16 giết chết một vài người trong số họ.

Mudd dừng lại trong giây lát rồi nói tiếp:

- Đúng thế, chúng tôi đã có một trận thắng nhưng điều đáng tiếc là chúng tôi không thể quét sạch cái Tiểu đoàn 514 quỷ quái ấy. Rồi sau đó, họ tập hợp lại lực lượng và gây cho chúng tôi không biết bao nhiêu là thiệt hại.

Anh ta thở dài một cách ngán ngẩm rồi nhảy khỏi chiếc bàn, chiếc bàn rơi đúng vào chỗ mà lúc trước anh ta đã đứng lúc đầu tiên khi Maldelbrot yêu cầu anh ta kể lại câu chuyện cho mọi người. Mọi người đều vỗ tay tán thưởng nhưng không một ai trong số họ chắc chắn rằng họ tán thưởng kỹ năng nhảy lên và nhảy xuống chiếc bàn của một nghệ sỹ xiếc hay vì ngưỡng mộ kỳ tích của người anh hùng trong trận đánh này nữa.

Khi mọi người đều đã ngồi vào bàn tiệc, Claudio thông báo rằng tại bữa tiệc này tất cả được nói chuyện về tình dục, tôn giáo, hay bất cứ thứ gì mà họ muốn nhưng không được nói về chiến tranh và chính trị. Mọi người đều phá lên cười và gật đầu tán thưởng nhưng ngay sau đó họ lại quên mất và quay lại tranh luận với nhau về chiến tranh và chính trị.

Chiến tranh luôn là chủ đề quen thuộc với người ta ở mọi lúc mọi nơi. Nó giống như thức ăn và đồ uống mà họ vẫn dùng hàng ngày mà không bao giờ cảm thấy đủ. Thực tế thì Lily Đỗ Bá xằng chính là người đầu tiên vi phạm lệnh cấm của chủ nhà khi hỏi Mudd là trong vòng một tháng nữa thì ai sẽ phải là người rời khỏi Việt Nam, cũng như là theo anh ta thì Quân lực Việt Nam Cộng hòa (ARVN) cần phải có yếu tố gì mới có thể giành chiến thắng? D. Marnin thật sự ngạc nhiên khi viên Trung tá hung hăng khi nãy bây giờ lại muốn biến mình thành một nhà ngoại giao. Có thể anh ta muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối vói người chồng đã quá cố của quý bà xinh đẹp hoặc là anh ta muốn tạo sự chú ý của Đinh Triệu Dã, một trong những phụ tá thân cận nhất của Ngô Đình Diệm, người cũng đang lắng nghe câu chuyện của họ. Anh ta nói rằng trong hai năm qua anh ta đã được tận mắt chứng kiến việc ARVN được cải thiện đáng kể. Đã có những chính sách nhằm tăng cường sức mạnh của ARVN thì tất nhiên sẽ không có lý do gì để nghĩ rằng việc đó không thành công.

Câu chuyện này giữa hai người đã khiến cho Mandelbrot nảy ra ý định muốn thuyết phục Muddd kể lại một trong vô số các câu chuyện về sự phi lý vẫn đang tồn tại trong ARVN. Nhưng Mudd cũng đủ thông minh để hiểu rằng anh ta không nên ăn phải bả của Mandelbrot vào lúc này. Trái lại, để gây sự chú ý của người khác đối với thời gian được phục vụ trong đội quân viễn chinh của Pháp trước đây, Frank Gascon cho rằng người Việt quả thật là những tay súng cừ khôi mà đặc biệt là khi họ chiến đấu ở quê hương mình. Ông ta còn nói thêm rồi sẽ có một ngày nào đó ARVN sẽ trở thành một trong những lực lượng tinh nhuệ nhất trong khu vực. Do cảm thấy Mudd đang ủng hộ mình nhưng không muốn nói ra, cho nên Gascon đã cố gắng lấy nốt phần thòi gian còn lại của bữa tiệc để kể lại hàng chuỗi những sự kiện đã từng xảy ra với ông ta khi ông ta phiêu bạt tới những cộng đồng người thiểu số hồi đầu những năm năm mươi. Khi ông ta kể đến đoạn ông ta cố gắng sống sót trong rừng rậm như thế nào thì mọi người bắt đầu quay ra ăn món tráng miệng. Ông ta cho hay ông ta đã từng là một phần của nhiệm vụ bí mật của Tướng Ed Lansdale người đã có công dựng nên cả Magsaysay ở Philippines và bây giờ là Ngô Đình Diệm. Vừa đẩy chiếc đĩa không ra xa và bật lửa châm một điếu xì-gà, Gascon tiếp tục câu chuyện bằng cách kể lại những khó khăn mà Tướng Lansdale đã gặp phải khi thực hiện nhiệm vụ dựng lên Chính phủ Ngô Đình Diệm ở Sài Gòn vào năm 1954.

- Nếu các anh nghĩ rằng tình hình bây giờ có nhiều rủi ro - Ông ta vừa nói vừa búng mạnh điếu thuốc vào không khí bất chấp việc người ngồi bên phải ông ta là Helen Eng phải hoảng hốt ngồi lùi lại sau ghế. - Các anh nên nhìn nhận sự việc theo cái cách nhìn của những ngày ấy. Ai cũng hiểu rằng giờ đây chúng ta đã có cả 100% thuận lợi hơn rất nhiều so với ngày này của bảy năm về trước.

- Frank ạ, ông nói như cứt ấy - Mandelbrot phản đối - vào năm 1955 ở đây vẫn còn đôi chút hy vọng. Còn bây giờ mọi thứ đã hoàn toàn chấm dứt rồi. Mọi thứ đang tồi đi thì đúng hơn.

- Nếu như đúng như những gì mày nói - Gascon phản bác - thì cũng chỉ tại mấy thằng chắp bút như chúng mày mà thôi.

- Ông nói vậy là cái chó chết gì chứ? - Mandelbrot trợn mắt hùng hổ - Ông bảo tại thằng chắp bút như tôi là có ý gì?

- Nếu mày không biết? - Gascon cũng đáp lại mà không kém phần hung hăng - vậy thì còn ai hiểu được mày đã viết cái cứt gì chứ?

- Được rồi. Nếu ông muốn biết kiểu chắp bút của tôi là thế nào thì tại sao ông không dám bước ra ngoài kia tôi sẽ chỉ cho ông thấy.

Mandelbrot đẩy chiếc ghế ra sau rồi đứng dậy sẵn sàng ra tay. Gascon cũng đứng dậy một cách nặng nề và hai người đàn ông mặt đối mặt hùng hùng hổ hổ. Người chiến binh rừng rậm năm nào đang cố gồng mình lên như một con bò tót chuẩn bị lâm trận với cái đầu hình viên đạn Loáng bóng mồ hôi hướng thẳng vào mặt anh chàng phóng viên có tính hay gây gổ. Lúc này, anh chàng Mudd như một con gà chọi vội vàng chen vào giữa hai người còn D. Marnin cũng tiến tới đằng sau anh ta để cố gắng đẩy hai người hùng mã thượng sang hai bên.

- Hai ông quá chén rồi. - Mudd gào lên - Thôi đi đã đến lúc quên mọi thứ đi được rồi đấy. Tôi nói cho các ông biết ở đây còn nhiều phụ nữ nữa đấy.

- Được rồi, được rồi - Mandelbrot đã xuống giọng như vẫn cố tình bảo vệ quan điểm của mình - tôi sẽ bỏ qua nhưng tôi cũng nói thẳng cho ông biết trong năm nay mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều.

Tới lúc này bữa tiệc bắt đầu tàn hẳn, Mandelbrot bình tĩnh lại cũng nhanh như lúc anh ta nổi nóng vậy. Anh ta vui vẻ bắt tay giàn hòa với Gascon và cũng không quên xin lỗi Claudio một cách rất nhà nghề.

- Bữa tiệc rất vui - anh ta nói - Tôi xin lỗi vì tính tôi hơi nóng.

Claudio nhún vai trả lời:

- Cậu nên cẩn thận với cái mồm đấy, ông bạn ạ.

Mandelbrot cười nhăn nhở:

- Thì mẹ tôi cũng đã nói với tôi điều đó hơn hai tám năm nay rồi đấy ông ạ.

Khi Mandelbrot và Gascon đều đã ra về, Miranda thốt lên:

- Ôi dào, lại thêm một bữa tiệc tao nhã nữa ở Sài Gòn đây.

Claudio ngước mắt nhìn cô gái

- Thôi đi bà - anh ta sán tới đưa tay ôm lấy eo cô ta rồi nói tiếp - dòng máu Yanquis trong người em đang làm tôi hóa điên rồi đây này.

Tới lúc này, chẳng còn ai chú ý đến D. Marnin nữa. Anh đưa mắt tìm khắp dãy ghế bên bàn tiệc bởi vì với anh việc quan trọng nhất lúc này là làm thế nào để được Lily đồng ý cho anh đưa cô về nhà.