Người Tình Bóng Tối

Chương 20

Portia hốt hoảng tìm kiếm khuôn mặt của cô cháu gái bên dưới những lọn tóc màu mật ong lộn xộn, giằng xé giữa nỗi sợ hãi và nhẹ nhõm. Cái miệng xinh xắn của Eloisa chu lại thành một nụ hồng hoàn hảo, gò má hồng hào với một sắc hồng mềm dịu. Cổ họng của cô bé không có dấu vết và vòm ngực đang nâng lên hạ xuống đều đặn bên dưới vạt áo ngủ viền đăng ten. Cô bé có vẻ còn sồng và chưa bị tổn hại gì.

Portia muốn tự đá mình khi cô nhận ra rằng Valentine chắc chắn đã đi ra từ căn phòng mà cả cô và Adrian đều chưa lục soát. Căn phòng với những vết bẩn kinh tởm trên sàn và những sợi xích trống trên tường – những sợi xích có thể kéo hoặc vặn để mở ra một căn phòng hoặc một lối đi bí mật.

Ngón tay cô chạm nhẹ vào cò cung tên. Cô biết rằng cô không hy vọng có được một cú bắn gọn vào trái tim Valentine – khi mà cô ả đang sử dụng Eloisa làm một cái khiên sống.

Eloisa đang cứng đơ như một con ngựa non nhỏ, nhưng cánh tay nhợt nhạt và thon nhỏ của ả ma cà rồng không hề cho thấy dấu hiệu căng thẳng. Sức mạnh siêu nhiên của ả có thể cho phép ả bế đứa trẻ trong nhiều giờ mà không phải chịu đựng gì nhiều cho dù là một cái giật khó chịu của cơ bắp.

“Ta đã từng có một đứa con, ngươi biết không”, Valentine nhẹ nhàng nói, nhìn xuống mặt Eloisa với vẻ âu yếm ớn lạnh. “Một bé gái rất giống đứa bé này”.

“Chuyện gì xảy ra với cô bé? Cô ăn nó à?”

Valetine bắn cho cô một tia nhìn lạnh giá, “Tất nhiên là không. Sau khi ta bị tấn công lúc đang đi dạo dọc bờ sông Seine và biến thành ma cà rồng, ta chưa bao giờ nhìn thấy con bé lần nữa. Ta thường tự hỏi con bé lần nữa. Ta thường tự hỏi con bé giờ này như thế nào”. Ả ta thở dài, đôi mắt màu lục bảo cuốn hút gợn lên chút dấu vết buồn bã. “Ta cho rằng bây giờ nó đã chết vì tuổi già từ lâu rồi”.

Portia gồng mình chống lại một cơn hối tiếc, biết rằng cô sẽ phát ốm nếu phải chịu đựng nó. “Nếu cô đã từng là một người mẹ, cô phải nhớ đến cảm giác chịu đựng sự sợ hãi vì đứa con của mình là như thế nào, Lúc này chị gái tôi đang phải chịu đựng nhưu thế, từng phút giây của chị ấy đang chìm trong ác mộng”. Cô đặt một bàn chân lên cầu thang, để gần với Eloisa thêm một bước, “Nếu có một chút nhân tính còn lại trong cô, một chút nhân từ, làm ơn đưa đứa bé lại cho tôi để tôi trả nó về với vòng tay của mẹ”.

“Ta thực sự ước rằng ta có thể làm như thế”, Valentine nói với một tiếng thở dài nuối tiếc, “Đặc biệt khi người đã đề nghị một cách dễ thương như vậy. Nhưng ta e rằng chị gái cô sẽ vẫn phải tiếp tục chịu đựng cho đến khi Julian trở lại trong vòng tay ta”.

“Đó là điều duy nhất tôi không thể trao cho cô! Vì tôi thậm chí không biết anh ấy đang ở đâu”.

“Chắn chắn anh ấy không chán ngươi nhanh thế chứ? Ngươi đã quên mất rằng ta biết ham muốn tình dực của anh ấy vô độ như thế nào? Lần đầu tiên chúng ta ở cùng nhau, phải mất một tuần vô cùng tuyệt vời anh ấy mới để ta ra khỏi giường”.

Bụng Portia quặn lại thành một cái nút đau đớn khô cô tuyệt vọng trong việc cố gắng không tưởng tượng Julian làm những việc ngọt ngào và hoang dại với Valentine như anh đã làm với cô.

“Tại sao anh ấy lại bỏ ngươi khi ngươi có thể trao anh ấy một thứ duy nhất ta không bao giờ có thế - tình yêu của ngươi?”

Trên môi của Valentine, từ đó nghe như một sự khinh bỉ. Eloisa ngọ ngậy không yên trên tay ả, lông mày cô bé nhăn thành một cái cau mày.

“Làm thế nào tôi có thể giải thích cho cô hiểu tình yêu của một người mẹ đối với một đứa con hay tình yêu của một người đàn bà đối với một người đàn ông?” Portia hỏi lại vào nhích thêm một bước nữa. “Tất cả những gì cô hiểu là tham lam, thèm khát, nhục dục và bạo lực. Tình yêu cần sự kiên nhẫn, chăm sóc và hy sinh chính mình vì lợi ích lớn hơn”.

“Tình yêu không có tác dụng gì ngoài việc làm người ta yếu đuối! Nó biến thành một mục tiêu của sự thương hại và chế nhạo – một sinh vật đáng thương rên rỉ không đáng sống bằng một con côn trùng quằn quại trên vỉa hè sau một cơn mưa lớn của mùa hè”.

Portia lắc đầu, “Đấy không phải là tình yêu. Đấy là sự ám ảnh. Tình yêu thực sự không làm người ta yếu đuối. Nó làm người ta mạnh mẽ. Nó cho người ta can đảm trải qua ngay cả những đêm cô đơn nhất”. Hàng lông mi của Eloisa bắt đầu động đậy, Portia liều thêm một bước nữa, “Tôi thường nghĩ rằng yêu có nghĩa là được nhấc bổng lên bởi một hoàng tử đẹp trai, người sẽ không bao giờ rời khỏi mình. Nhưng bây giờ tôi biết rằng hoàng tử có thể yêu mình nhiều đến mức anh ấy cảm thấy không có sự lựa chọn nào khác là để mình ra đi”.

Một giọng nam thích thú đến từ sau lưng cô, theo sau là một tràng vỗ tay khô khan, “Hoan hô! Tôi chưa tứng nghe thấy một màn biểu diễn nào cảm động như thế kể từ khi người ta dụ dỗ Sarah Siddons thôi nghỉ hưu để bước ra sân khấu của Nhà hát Drury Lane lần cuối cùng”.

Trước khi Portia có thể quay lại, Eloisa đã mở mắt, dang hai cánh tay nhỏ bé mũm mĩm về phía cánh cửa kiểu Pháp và bi bô, “Chú Jules! Chú Jules!”