Những bài học từ người mẹ

HAI BÔNG HỒNG

Bạn chỉ yêu những gì bạn biết nó có thể mất.

G.K.Chesterton 

 

Bà thật năng động! Bố mô tả mẹ như người có bốn miệng, mười một chân. Miệng của mẹ không ngừng ra lệnh cho ba người chúng tôi: Bố, chị, và tôi.

“Mặc áo ấm vào”, “Nhớ đem theo dù”, “Đi giày ống vô”, “Uống thuốc bổ mau”. Mẹ luôn đúng và sẵn sàng thử thách nếu có ai không đồng tình.

Làm người giữ sách nhiều năm nay, mẹ thích đọc mọi đề tài. Bà có kiến thức ở nhiều lãnh vực như nuôi con nhỏ, dinh dưỡng, chiến lược đầu tư, và nhiều thứ khác. Tôi thán phục bà ở cách tự trang bị cho một cuộc chiến bằng những kiến thức thu được trên các bài báo và sách vở. Tôi không thích cách mẹ hay tranh cãi để chứng minh những kiến thức mới mẻ.

Đó là Rose số một

Rose số hai là chị tôi. Hai người trùng tên, có dáng người thấp, cùng có mắt xanh nâu, nụ cười quyến rũ và giọng nói mạnh mẽ. Những nét giống nhau chỉ ngừng lại ở đó. Rose số hai là người trầm lặng, ít bất đồng. Chị không tranh cãi, không bao giờ áp đặt ý kiến của mình lên ai. Rose là một người ham đọc sách. Chị không bất đồng với người dẫn các buổi nói chuyện hay với khách mời mỗi khi xem tivi. Chị không làm tôi tức giận vì không tỏ ra kiêu ngạo về kiến thức của mình. Ngược lại, người mẹ thân yêu của tôi đánh mất khả năng tư duy vì căn bệnh Alzeimơ.

Bây giờ, bà thường ngồi một mình, mắt như nhìn cõi hư vô. Tôi rất thương mẹ. Ước gì mẹ ở đây với tôi, tranh cãi và làm tôi tức giận như mọi khi.

Thật mỉa mai vì những điều tôi từng mong mẹ thay đổi, nay tôi lại rất nhớ chúng. Tôi sẽ hạnh phúc nếu bị mẹ la rầy, ra lệnh cho tôi làm việc. “Con cần chấp nhận cả cái tốt lẫn cái xấu”, đó là điều mẹ từng khuyên răn tôi. Lúc đó, tôi chỉ thấy là một mệnh lệnh bình thường, giờ lại thấy có ý nghĩa vô cùng. Mẹ vẫn có thể áp đặt kiến thức của mình lên tôi dù bà không còn tranh cãi được. Mẹ chỉ tôi thấy khi thực sự yêu ai đó thì bạn sẽ yêu những khuyết điểm của họ: chấp nhận cả cái tốt lẫn cái xấu là như vậy. Rose lại đúng. Dù có mang tên gì đi nữa, Rose số một, người từng rất cứng rắn và bây giờ rất yếu đuối, sẽ mãi là mẹ tôi.

 

Jill Kimmel