Night Of Love (Đêm Tình Yêu)

Chương 2

Meg tự hỏi không biết cô có còn đang thở không nữa. Cô đang bị trêu chọc, nhưng Steve không có vẻ hay dấu hiệu gì cho thấy anh đang đùa cả. “Steve...” cô thì thầm. Đôi mắt anh hạ xuống miệng cô khi đầu cô dựa vào ngực anh. Gương mặt anh biến đổi khi tên anh được thốt ra từ miệng cô. Đôi tay anh ôm chặt lấy eo cô đến mức có thể làm nó thâm tím và khuôn mặt anh căng ra “Miệng như cánh hồng xinh”, anh nói với giọng là lạ. “Tôi gần như đã ôm em một lần, Meg”

Cô cảm thấy chính mình đang rung lên, như một dây đàn u sầu. “Anh đã đẩy em ra” cô thì thầm.

“Tôi phải thế!” Có một sự giận dữ trong sâu thẳm đôi mắt ánh bạc của anh. “Em mù quáng như một cô ngốc.” Anh nhả ra từng từ. “Đến bây giờ em vẫn không biết vì sao ư?”

Cô không biết. Cô đơn giản nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xanh dương mở to, trong vắt và vô cùng nghiêm túc.

Anh gầm gừ “Meg!”. Anh trút một hơi thở dài, thô nhám rồi mạnh mẽ buông bàn tay đang nắm chặt và đẩy cô ra. Anh thọc tay vào túi quần và nhìn chăm chăm một lúc lâu vào đôi mắt mở to, trong sáng của cô. “Không, em không biết, phải không?” anh nói nặng nề. “Tôi nghĩ rằng em đã trưởng thành khi ở New York”. Đôi mắt anh nheo lại và anh cau mày. “Vậy chuyện về người nào đó muốn bảo trợ em là như thế nào, hử?”

Cô bẽn lẽn mỉm cười. “Ông ấy là người trông nom căn hộ của em. Ông ấy muốn nhận nuôi em”

“Chúa nhân từ!”

Cô mơn man những ngón tay mình trên cánh tay anh, cảm nhận sức mạnh của chúng, âu yếm chúng. Cô nghiêng đến bên anh dịu dàng với niềm vui sướng dịu nhẹ làm tăng thêm sức mạnh khiến anh rút tay khỏi túi và nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô. “Thật sự là cuộc sống của em không có chỗ cho những rắc rối” cô buồn bã nói “Thậm chí là với anh. Điều đó là không khôn ngoan” Cô cố thốt ra một tiếng cười từ cổ họng tắc nghẹn “Bên cạnh đó, em chắc là anh đã có đủ những người phụ nữ anh cần rồi”

“Dĩ nhiên” anh đồng ý với sự thiếu thận trọng đáng bực mình và một vẻ đề phòng nghiêm túc “Nhưng tôi đã muốn em từ rất lâu rồi. Chúng ta hãy bắt đầu điều chúng ta chưa bao giờ kết thúc. Tôi muốn tẩy sạch em ra khỏi cơ thể tôi, Meg, một lần và mãi mãi”

“Anh có quan tâm đến việc thuê một thầy phủ thuỷ không?” cô hỏi, viện đến cả sự hài hước. Cô bỡn cợt đẩy vào ngực anh, cảm thấy nhịp tim anh đập bên dưới đôi tay cô. “Thế còn việc dán một bức ảnh của em vào danh sách những người phụ nữ của anh thì...” Anh nhẹ nhàng lay cô “Đừng nói chuyện đó”. “Bên cạnh đó” cô nói, thở dài và vòng tay quanh cổ anh, “Em có thể có thai và sẽ tạo ra một vụ bê bối trong cộng đồng hàng không. Sự nghiệp của em sẽ chấm dứt, danh tiếng của anh sẽ bị phá hủy và chúng ta sẽ có một đứa con mà cả hai đều không mong muốn”. Kỳ quặc là nỗi lo sợ cho việc mang thai không làm cô kinh hoảng lâu, cô vẩn vơ nghĩ.

“Mary Margaret, đây là thế kỷ 20 rồi” anh vừa cười vừa rì rầm “Bây giờ phụ nữ sẽ không có thai nếu họ không muốn nữa rồi.”

Cô khẽ ngẩng đầu ngước nhìn anh, đôi mắt mở rộng “Ôi, Ông Ryker, ông có vẻ quá thạo đời làm sao. Tôi đoán rằng ông giữ một tủ đầy những đồ phòng hộ hử?”

Anh phì cười “Trời đất”

Cô mỉm cười với anh “Đừng có câu kéo em” cô nói “Em không muốn ngủ với anh và phá hỏng một tình bạn đẹp. Chúng ta đã là bạn một thời gian dài rồi, Steve, mặc dù là cũng hơi dè chừng nhau”

“Bạn bè, kẻ thù, đối tác cho những vụ tranh luận” anh đồng ý. Nụ cười đột nhiên mang lại cho cái nhìn khép kín vẻ biểu cảm đang lấp lánh một cách nguy hiểm trong đôi mắt ánh bạc của anh. Ngực anh nhô lên, hạ xuống dồn dập và anh luồn một tay vào trong mái tóc dày buộc nơ sau gáy của cô và đột ngột nắm chặt lấy nó. Anh giữ đầu cô thật chặt trong khi anh dần cúi xuống cô.

“Steve...” cô lưỡng lự kháng cự.

“Một nụ hôn thôi” anh thô bạo thì thầm. “Liệu có quá nhiều để yêu cầu không?”

“Chúng ta không nên” cô thì thầm trên môi anh.

“Tôi biết...” Bờ môi cứng rắn của anh chậm rãi cà lên môi cô, dò hỏi. Thân hình mạnh mẽ của anh trở nên cứng nhắc và bàn tay còn lại di chuyển lên cổ cô, dịu dàng mơn trớn nó. Ngón tay cái của anh kéo bờ môi dưới còn đang ngoan cố mím lại và phá vỡ đường viền cứng ngắc đó.

Đôi tay cô ấn lên vạt trước áo anh, bị mê hoặc bởi cơ bắp mạnh mẽ, nóng ấm và nhịp tim nặng nề. Cô không thể có cách nào để đẩy anh ra nữa.

“Mary Margaret” anh thở hổn hển, và sau đó chiếm lấy môi cô.

“Ôi, thiên đường...” cô rên lên, run rẩy. Đó là một cú choáng như bị nhấn chìm vào nước đá. Nó cháy bùng qua thân thể và huyết quản cô, làm cô căng ra với cơn khoái cảm vô ý thức. Anh còn thiện nghệ hơn 4 năm trước đây rất nhiều. Lưỡi anh dịu dàng dò tìm đường đi của nó trong vùng tối ấm nóng của miệng cô và cô thở hào hển trước những cú phóng đói khát trong cuộc xâm lăng của nó. Anh có vị thuốc lá và bạc hà, và miệng anh thô nhám, như thể anh đang khát thèm những nụ hôn.

Trong khi cô dần tự nguyện thôi chống cự lại anh, anh với xuống và nâng cô lên ôm sát vào vòng tay mạnh mẽ của anh, tì sát cô vào vồng ngực rắn chắc như bức tường trong khi những nụ hôn ngấu nghiến của anh làm cô quên lãng mọi thứ trừ niềm khao khát. Ở trung tâm của thế giới là Steve và sự khát khao của anh, bất ngờ, đầy choáng váng, cô cố hết sức mình để thỏa mãn nó, thỏa mãn anh, với đôi tay cô vô thức quấn quanh cổ anh.

Anh rứt miệng miệng ra để hít vào một hơi thở rời rạc, còn cô treo trên người anh với đôi môi tím bầm, đôi mắt mở rộng, và thở như thể vừa chạy cả chặng đường dài.

“Nếu anh không dừng lại” cô căng thẳng thì thầm. “Em sẽ khóc ướt áo anh và cưỡng hiếp anh ngay trên tấm thảm này đó!” Mặc cho cơn đói khát đáng sửng sốt của anh, câu nói đùa đó đã phá vỡ nó, như nó vẫn luôn thế những lúc ở bên cô, chỉ với cô thôi. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào khác có thể làm anh cười phá lên, làm anh cảm thấy sống động như thế.

“Ôi, Chúa ơi, em không thể im miệng trong năm phút sao?” anh cố nói qua trận cười bất đắc dĩ.

“Để tự vệ thôi” cô nói, cũng cười phá lên, vẫn còn hụt giọng vì dư âm của đam mê. “Ôi, Steve, anh có thể hôn nữa!” cô rên rỉ.

Anh lắc đầu, bị đánh bại. Anh thả cô trượt dọc người anh xuống sàn nhà, đủ gần để cảm thấy điều gì đã xảy ra với anh.

“Xin lỗi” cô ranh mãnh thì thầm.

“Chỉ với em thôi, cưng” anh nói nặng nề, niềm yêu mến đến dễ dàng trong khi anh chưa bao giờ quen với chúng. Anh giữ chặt tay cô trong một phút trước khi anh để cô đi với một nụ cười buồn và quay đi châm một điếu thuốc khác. “Kỳ lạ, phản ứng đó. Tôi luôn cần một chút thời gian với hầu hết phụ nữ. Chưa bao giờ như thế với em”

Cô không nghĩ về điều đó trong bốn năm. Bây giờ cô phải nghĩ, và anh đúng. Phút giây anh chạm vào cô, anh đã bị kích thích. Cô đã thừa nhận với bản thân rằng anh chưa bao giờ cần cô, nhưng trí nhớ của cô không đủ mù quáng để quên đi kích thước và sự cứng rắn của anh trong cơn khuấy động. Lần đầu tiên, cô đã hơi sợ anh khi điều đó xảy ra, trong thực tế, mặc dù anh đã cam đoan với cô rằng họ xứng hợp với nhau ở mọi khía cạnh, đặc biệt ở khía cạnh đó. Cô không thích nhớ lại họ đã thân mật với nhau thế nào, bởi vì vẫn còn quá đau đớn để nhớ lại nó đã kết thúc như thế nào. Nghĩ mà xem, dường như không thể có chuyện anh có thể đi với Daphne sau khi họ tranh cãi, trừ phi...

Cô cứng người lại khi cô nhớ lại anh đã khao khát cô tuyệt vọng đến mức nào. Phải chăng anh đã quá tuyệt vọng đến nỗi anh cần phải xả sự khao khát đó với một người khác?

“Steve” cô mở lời.

Anh liếc sang cô “Cái gì?”

“Điều anh đã nói, lúc trước đó. Nó quá khó khăn với anh” cô nói chậm chạp “để kìm chế lại?”

“Đúng” khuôn mặt anh biến đổi. “Rõ ràng là nó đã không xảy ra với em bốn năm trước” anh mỉa mai.

“Nhiều thứ đã không xảy ra với em bốn năm trước” cô nói. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi đang nhen nhóm mà cô không muốn để lộ.

“Đừng làm trí nhớ của em căng thẳng” anh nói với một nụ cười châm chọc. “Chúa không cho phép em có thể phải xét lại vị trí của em. Đã quá muộn rồi, thậm chí nếu em muốn”

“Em biết điều đó. Em sẽ không... em có sự nghiệp của mình”

“Sự nghiệp của em” anh gật dầu, nhưng có vẻ gì đó chưng hửng trong cách anh nói, trong cách anh nhìn cô.

“Tốt hơn là em nên đi xem món thịt nướng” cô thầm thì, rút lui.

Anh dò xét gương mặt cô với vẻ quan tâm hoàn toàn mang tính chất đàn ông. “Tốt hơn hết là tô son môi em đi, trừ phi em muốn David bắt gặp những dấu vết đáng sửng sốt”

“David khiếp sợ em” cô thông báo cho anh. “Em đã một lần đánh anh ấy nhừ tử ngay trước mặt một nửa đám bạn học của chúng em”

“Điều đó cậu ấy đã kể với tôi, nhưng cậu ấy đã lớn lên rồi”

“Chưa đủ” Cô chạm vào môi mình. Nó hơi đau do lực ép từ những nụ hôn cuồng bạo của anh. Cô không trông chờ nhiều thế nỗi đam mê từ anh sau bốn năm.

“Tôi làm em đau à?” anh lặng lẽ hỏi. “Tôi không định thế”

“Anh luôn hơi thô bạo khi chúng ta âu yếm nhau” cô nhớ lại với một nụ cười buồn. “Em chưa bao giờ sẵn sàng”

Đôi mắt anh ánh lên và trước khi anh có thể làm điều gì với biểu hiện của anh, cô tẩu thoát vội vã vào trong bếp. Anh quá mạnh ở cự ly gần, và cô không thể chống chọi lại anh. Cô không định thử. Sống qua việc mất anh một lần, cô biết cô sẽ không thể nào sống sót nổi nếu lại trải qua điều đó lần nữa. Anh vẫn còn muốn có cô, nhưng đó là tất cả. Cô bị chôn vùi dưới công việc chưa kết thúc, và có điều gì đó hơi đáng nghi ngờ về thái độ của anh với cô. Đó không phải chút đam mê không được thỏa mãn ở phần anh, cô căng thẳng nghĩ. Đó còn hơn cả giống một mối bất hoà đã bị chôn vùi xuống tầng tầng đất sâu, được nuôi dưỡng lâu dài. Có lẽ tốt hơn cô nên quay về New York sớm, cô lơ mơ nghĩ. Và không một phút nào là quá sớm cả. Đầu gối cô vẫn còn quá run rẩy đến nỗi cô cảm thấy khó mà bước đi nổi, và đó mới chỉ là hậu quả của một nụ hôn. Nếu anh lại thổi bùng lên nhiệt tình, như anh vẫn luôn thế trong suốt thời gian họ bên nhau, cô sẽ không bao giờ có thể từ chối anh. Sự khao khát cô cảm thấy lúc này khó mà chế ngự nổi. Cô là một người đàn bà và cô phản ứng đúng như thế. Thật là may kinh khủng cho cô khi người đàn ông duy nhất khuấy động cô lại là một người đàn ông cô không dám ngừng chống cự lại. Nếu Steve thật sự đang nắm giữ một mối hận thù chống lại cô vì đã hủy bỏ việc đính hôn của họ, nhượng bộ anh sẽ là một cách dẫn đến tai họa.

Bữa tối diễn ra còn hơn cả lặng lẽ, với Meg nghiền ngẫm nội tâm và Steven lầm lì trong khi David một mình cố gắng dẫn dắt các cuộc nói chuyện.

“Hai người không thể nói gì à? Chỉ một vài từ trong khi tôi thử thưởng thức món nướng được nấu tuyệt khéo này?” David gầm gừ, liếc từ khuôn mặt mang vẻ hình sự này sang khuôn mặt khác. “Hai người đang có một cuộc chiến mới à?”

“Chúng em chưa bao giờ thôi chiến tranh” Meg nói một cách ngây thơ vô số tội “Phải không, Steve?”

Steven nhìn xuống đĩa của mình, thận trọng cắt một mẩu thịt mà không trả lời.

David giơ hai tay lên trời “Tôi sẽ không bao giờ hiểu nổi cả hai người!” anh lầm bầm. Tôi sẽ đi xem món tráng miệng, được chứ? Tôi đi đây” anh nói, nhưng vẫn chỉ là lời độc thoại khi anh rời khỏi phòng.

“Em không muốn ăn đâu” cô gọi với theo.

“Đúng, cô ấy không muốn” Steve đột nhiên nói, nhìn vào mắt cô “Em quá gầy. Nếu em gầy thêm hai hay ba pao nữa, em sẽ có thể đi qua một cây đàn hạc đó”

“Em là một vũ công” cônói “em không thể múa với một thân hình béo mập được”

Anh nhẹ nhàng mỉm cười. “Đúng đó. Đấu khẩu với tôi đi” Có cái gì đó xa lạ nhá lên trong đôi mắt anh và hơi thở anh trở nên nhanh hơn.

“Ai đó cần làm thế” cô trả lời với sự bông đùa gượng ép. “Tất cả cái thói bợ đỡ của đàn bà đã làm hỏng anh. Mẹ anh nói bây giờ có những hàng dài phụ nữ ở những nơi anh đi qua.”

Đôi mắt anh suy ngẫm nhìn xuống cốc cafe đầy chăm chú và lông mày anh nhăn lại. “Bà nói thế?” anh hỏi một cách lơ đãng.

“Nhưng anh chưa bao giờ đón nhận họ một cách nghiêm túc” Cô cười to, nhưng không vui vẻ cho lắm. “Anh thậm chí chưa bao giờ nghĩ về chuyện kết hôn à?”

Anh nhìn lên, vẻ mặt anh thoáng thù địch. “Chắc rồi. Có một lần”

Cô cảm thấy không thoải mái. “Nó sẽ không xảy ra.” Cô nói gượng gạo “Em sẽ không chia xẻ anh, thậm chí khi em mới 18 và còn ngây thơ”

Mắt anh nheo lại “Em nghĩ tôi đủ hiện đại trong quan niệm của mình để giữ một người vợ và một nhân tình cùng một lúc sao?”

Câu hỏi đó làm cô phiền lòng “Daphne đẹp và sành điệu” cô trả lời “Em còn quá non nớt. Hoàn toàn tự do. Em thường gây rắc rối cho anh...”

“Không bao giờ!” có một sự hung bạo câm lặng trong những từ ngữ vừa bùng nổ đó.

Cô liếc lên anh một cách căng thẳng “Nhưng em đã thế! Cha anh nói rằng đó là lý do anh không bao giờ thích đưa em ra chỗ đông người...”

“Cha tôi. Một nhà vô địch giỏi giang làm sao.” Anh nâng cốc cà phê lạnh ngắt lên môi và nhấm nháp. Nó cũng lạnh như anh đang cảm nhận bên trong mình. Anh nhìn Meg và đau đớn. “Bọn họ, mẹ em và cha tôi đã làm một phi vụ tốt đẹp khủng khiếp hả?”

“Daphne là một thực tế” cô trả lời ngay tắp lự.

Anh hít vào một hơi dài, mệt mỏi “Đúng. Chính cô ta, phải không? Em đã nhìn thấy điều cần cho chính em trên tờ báo đó”

“Em chắc chắn đã thấy.” Cô nói vẻ chua chát. Cô ghét để lộ các cảm xúc của mình. Cô gượng mỉm cười. “Nhưng, như họ nói, không có tổn thất nào. Em đã có một sự nghiệp tươi sáng trước mắt và anh là một triệu phú khi thời gian trôi qua”

“Tôi đã thế, đúng vậy. Tôi nhìn vào gương hai lần một ngày và nói, may mắn cho anh”

“Đừng chòng ghẹo nữa”

Anh xoay tay và liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng mỏng dính “Tôi phải đi” anh nói, đẩy ghế ra sau.

“Anh phải tới một cuộc họp làm ăn à?” cô nhẹ nhàng dò hỏi.

Anh nhìn cô chăm chú mà không nói gì trong vài giây, chỉ đủ dài để cho anh một lợi thế tâm lý. “Không” anh nói “Tôi có một cuộc hẹn. Như mẹ tôi đã kể với em.” Anh nói thêm với một nụ cười lạnh lùng, “Dạo này, tôi không gặp vấn đề phiền toái gì với phụ nữ cả”

Meg không biết làm cách nào cô có thể nặn ra một nụ cười, nhưng cô đã cười. “Cô nàng may mắn” cô rì rầm dưới một tiếng thở dài kéo dài.

Steve trừng mắt với cô. “em chưa bao giờ ngừng lại hả?”

“Em có thể giúp gì điều đó nếu anh vẫn đang tàn phá?” cô đốp lại “Em không đổ lỗi cho những người phụ nữ vẫn phải lòng anh suốt. Em cũng đã từng thế”

“Không lâu lắm”

Cô quan sát gương mặt cứng rắn của anh một cách nghiêm túc “Em nên nói chuyện với anh về Daphne, thay vì chạy trốn”

“Để quá khứ ngủ yên” anh nói khàn khàn. “Chúng ta không còn như trước nữa”

“Một người trong chúng ta chắc chắn đã thay đổi” cô khô khan suy tưởng. “Anh chưa bao giờ từng hôn em như thế”

Anh nhướn một bên mày “Em có hy vọng tôi duy trì tình trạng không quan hệ tình dục trong khi em đã đào ngũ?”

“Dĩ nhiên không” cô trả lời, nhìn đi chỗ khác. “Điều đó sẽ không nghi ngờ gì là không thể”.

“Lòng trung thành phụ thuộc vào một mối quan hệ thật tâm” anh nói.

Cô nhìn xuống tay mình mà không nhìn anh. Lúc ấy, cuộc sống dường như quá trống rỗng. Thậm chí múa cũng không lấp đầy khoảng trống to lớn trong tim cô. “Bên nhau trong một mối quan hệ thật lòng sẽ không vấn đề gì” cô thì thầm “Em nghi ngờ liệu anh có thể chung thuỷ với chỉ một người phụ nữ không, với thành tích quá khứ của anh và tất cả. Và em khó đóng vai thành một người đẹp đắm đuối như Daphne”

Anh thoáng cứng người lại, nhưng không có phản ứng nào bộc lộ trên mặt anh. Anh quan sát cô và quắc mắt với cô “Một cố gắng dễ thương, nhưng nó không kết quả đâu”

Cô liếc nhìn lên, kinh ngạc “Cái gì không kết quả?”

“Vẻ tổn thương và thất vọng đó” anh nói. Anh căng người, và các cơ bắp hằn lên dưới chiếc áo sơ mi ôm sát “Tôi biết em quá rõ, Meg” anh nói thêm “Em luôn luôn đóng kịch” Cô nhìn chằm chằm vào anh không hề chớp mắt “Anh có thích điều đó không nếu em nổi điên trước cửa căn hộ của anh sau khi em nhìn thấy ảnh chụp anh và Daphne trên báo?”

Khuôn mặt anh rắn lại như đá “Không” anh thừa nhận. “Tôi ghê tởm mấy cảnh đó. Tất cả những điều tương tự, không có lý do gì để nói dối về nguyên nhân em muốn phá vỡ việc đính hôn của chúng ta. Em đã nói với mẹ em rằng được múa là điều còn quan trọng hơn cả tôi, rằng chân em đã tê cóng và bỏ chạy vì nó. Đó là tất cả những gì bà ấy nói với tôi”

Meg sửng sốt, nhưng có lẽ Nicole đã quyết định lờ đi vị trí của Daphne trong cuộc sống của Steven. “Em đoán rằng bà đã quyết định lý do tốt nhất trên đời là để anh tin rằng sự nghiệp của em là lý do em bỏ đi”

“Đúng thế. Mẹ em đã quyết định” anh chỉnh lại, và đôi mắt anh sáng lên lạnh lẽo. “Bà ấy hét lên “hey ếch”, và em nhảy lên. Em luôn sợ bà”

“Ai không chứ” cô thì thầm. “Bà là một người cực kỳ giỏi giang và em là một đứa trẻ được nhốt trong cũi. Em không biết gì về đàn ông cho đến khi anh đến”

“Em vẫn không biết” anh nói lạnh nhạt. “Tôi ngạc nhiên là cuộc sống ở New York vẫn chẳng làm thay đổi em”

“Anh vẫn sẽ là anh, dù cho anh sống ở đâu” cô nhắc anh. Cô lại nhìn xuống, bị tức điên lên vì anh. “Em múa. Đó là điều em làm. Đó là tất cả những gì em làm. Em dành hết sự quan tâm trong cuộc sống của em cho bale, và bây giờ em đang bắt đầu thu hoạch phần thưởng cho điều đó. Em thích cuộc sống của mình. Vì nó có lẽ là một điều tốt đẹp, nhờ nó em phát hiện ra anh cảm thấy gì về em đúng lúc, phải vậy không? Anh đã có một cuộc đào thoát may mắn, Steve” cô chua chát nói thêm.

Anh dịch đến gần hơn, chỉ đủ gần để làm cô cảm thấy sợ hãi, đủ để cô nhận biết về anh và ngước nhìn lên.

Anh mỉm cười hơi tàn nhẫn “Vận may tốt đẹp của em sẽ đủ đền bù chứ?” anh hỏi với vẻ châm biếm nhẹ nhàng.

“Cho cái gì?”

“Cho việc hiểu những người phụ nữ khác thích thú nằm dưới vòng tay tôi trong bóng tối nhiều như thế nào”

Cô cảm thấy sự bình tĩnh của cô tiêu tan, và biết điều đó bởi nụ cười mà anh đã nhìn thấy trong đôi mắt cô “Quỷ bắt anh!” cô rủa.

Anh quay đi, cười phá lên. “Đó là điều tôi nghĩ” anh dừng lại ở lối cửa. “Nói với anh trai em mai tôi sẽ gọi cho cậu ấy” Mắt anh nheo lại “Tôi căm ghét em khi mẹ em đưa cho tôi chiếc nhẫn em gửi lại bà. Em là lỗi lầm tệ hại nhất trong đời tôi. Và, như em đã nói, nó là một cuộc đào thoát may mắn. Cho cả hai chúng ta.”

Anh quay ngoắt và rời đi, tiếng bước chân đều đều của anh vang vọng cả tiền sảnh trước khi cửa mở ra và sập mạnh sau lưng anh. Meg đứng ở nơi anh bỏ mặc cô lại đó, đau đớn từ đỉnh đầu đến tận ngón chân với nỗi khốn khổ vừa được nhắc lại. Anh đã nói trong quá khứ anh căm ghét cô, nhưng nó vẫn còn đó, trong đôi mắt anh, khi anh nhìn cô. Anh chưa thôi phẫn nộ với cô vì điều cô đã làm, bất chấp thực tế rằng anh đã không chung thủy với cô. Anh đã sai, vậy tại sao anh lại đổ lỗi cho Meg?

“Steve đâu rồi?” Anh trai cô hỏi khi anh quay lại.

“Anh ấy phải đi. Anh ấy có một cuộc hẹn nóng bỏng” cô nói rít qua kẽ răng.

“Lão già giỏi giang Steve. Anh ấy chắc chắn có thể quyến rũ mọi em. Anh ước anh có được một nửa của anh ấy... Em đi đâu đấy?”

“Đi ngủ” Meg trả lời từ những bậc cầu thang, và giọng cô không khuyến khích câu hỏi nào thêm nữa.

Meg chỉ ước cô có chỗ nào đó để đi, nhưng cô đã mắc kẹt ở Wichita trong thời gian tới. Mắc kẹt với Steve luôn ở quanh, ném những cuộc chinh phục mới của anh vào mặt cô. Cô đi khập khiễng vì tai nạn kia, và các dây chằng đang được điều trị, nhưng không đủ nhanh như cô hy vọng. Bác sĩ đã không chắc chắc là liệu chỗ tổn thương cuối cùng có phục hồi như cũ không, và người trị liệu mà Meg đến gặp ba lần một tuần cũng không hé răng. Hãy nói chuyện với bác sĩ, bà ta đã khuyên Meg thế. Nhưng Meg không hỏi, vì cô thấy cô không tiến triển gì nhiều và cô sợ biết lý do.

Với tình trạng thương tổn của cô, không có việc gì ở New York cho cô làm lúc này. Vũ đoàn của cô không thể trình diễn mà không có nguồn tài chính, nếu họ không sớm gọi được vốn, cô sẽ không có việc làm. Thật là khốn khổ khi lãng phí nhiều năm cuộc đời như vậy cho một canh bạc thế này. Cô yêu bale. Giá như cô có đủ tiền để đầu tư mở một vũ đoàn của riêng cô, nhưng lợi nhuận nhỏ nhoi từ chứng khoán của cô ở Ryker Air thật sự không đủ.

David cũng không có tiền, nhưng Steve thì có. Cô nhăn nhó với suy nghĩ đó. Steve sẽ ném tiền đi hay thậm chí đốt nó trước khi anh cho Meg vay mượn. Vì điều đó cô sẽ không bao giờ hỏi anh, cô tự hứa. Cô có quá nhiều tự trọng.

Cô cố gắng không hoảng sợ với ý nghĩ sẽ không bao giờ được múa lại nữa. Cô tự an ủi mình bởi một giấc mơ nho nhỏ của chính cô, về việc mở một trường dạy bale ở đây, tại Wichita này. Sẽ thật tuyệt khi được dạy những cô gái nhỏ múa thế nào. Sau tất cả, Meg đã học bale từ sinh nhật thứ 4 của mình, cô chắc chắn có đủ hiểu biết, và cô yêu trẻ nhỏ. Đó là một lựa chọn mà trước đây cô chưa bao giờ nghiêm túc cân nhắc, nhưng bây giờ, với chấn thương của mình, nó trở thành một sự phủ lấp an toàn. Nó là điều giữ cô tiếp tục. Nếu cô thất bại ở lĩnh vực này, cô vẫn có nhiều hy vọng ở lĩnh vực khác. Đúng, cô còn nhiều hy vọng.

Buổi sáng hôm sau, trời mưa. Meg nhìn ra cửa sổ trước và mỉm cười bâng khuâng, vì cơn mưa đang phủ xuống đám cỏ mới nhú lên và những cây cối đang đâm chồi thật phù hợp với tâm trạng cô. Đã là cuối xuân. Có những bông hoa đang nở, và ơn chúa, không có bão táp sau cơn mưa rào này. Cơn mưa thật tuyệt, nó không hề được trông chờ.

Cô luyện tập, trừng trừng nhìn mắt cá chân vẫn còn cứng ngắc và đau đớn sau nhiều tuần kiên nhẫn luyện tập. David ở văn phòng và không nghi ngờ gì Steve cũng thế - nếu anh không quá mệt nhoài sau đêm qua, cô điên tiết nghĩ. Làm sao mà anh lại dám nhắc đến cuộc chinh phục mới của anh trước cô và ra vẻ châm chọc, khổ sở như thế?

Anh không phải là người cô đã biết khi mười tám tuổi. Đó là một người đàn ông trầm lặng không có sự tàn nhẫn như người đàn ông mới này, người sử dụng phụ nữ rồi quăng họ sang một bên. Hay có lẽ anh đã luôn như thế, nhưng Meg đã luôn nhìn anh qua đôi mắt yêu thương và không nhận thấy tất cả những thói xấu của anh.

Cô không hy vọng gặp lại anh sau sự cay nghiệt của anh đêm qua nhưng David vừa gọi điện trước khi anh rời văn phòng nhắn một lời mời ăn tối từ Steve.

“Bọn anh vừa ký một hợp đồng mới với một người quyền thế ở vùng Trung Đông. Bọn anh mời đại diện của ông ta ra ngoài ăn tối và Steve muốn em đi cùng.”

“Tại sao lại là em” cô hơi chua xót hỏi lại “Em được mời như một món chiêu đãi cho khách hàng của anh ấy hay anh ấy định bán em làm nô lệ trên bờ biển Barbary? (Barbary Coast: Một bãi biển ở Bắc Phi, đã từng khét tiếng là nơi ẩn náu của cướp biển) Em biết là những cô nàng tóc vàng vẫn còn được ưa chuộng ở đó.”

David không nhận thấy sự chua chát trong giọng cô. Anh cười phá lên một cách ồn ào, rồi che ống nói và lầm bầm gì đó. “Steve nói rằng đó không phải là một ý kiến tồi, và đề nghị em mặc một bộ quần áo cung nữ.”

“Nói là anh ấy không may rồi” cô lẩm bẩm “Em còn chưa chắc mình có muốn đi không nữa. Chắc chắn là Steven có nhiều phụ nữ có thể giúp anh ấy tiêu khiển cho đối tác của anh ấy.”

“Đừng khó khăn thế” David khiển trách “Ra ngoài một tối sẽ tốt cho em mà.”

“Được rồi ạ. Em sẽ sẵn sàng khi anh về nhà.”

“Tốt.”

Cô treo máy, tự hỏi tại sao cô lại nhượng bộ. Steven có thể mời một trong những người phụ nữ của anh và sẽ phô trương trước mặt cô cuộc chinh phục mới này. Bản thân cô không nghi ngờ gì sẽ bị quăng sang Arab làm món tráng miệng. Được, anh sẽ có một sự ngạc nhiên nếu anh nghĩ rằng cô sẽ thuận theo mưu đồ của anh!

Lúc David mở cửa trước, Meg đã mặc xong bộ quần áo cô mua cho bữa tiệc Halloween ở New York: một chiếc váy đầm đen phủ dài từ dưới tai đến tận mắt cá chân, được thắt gọn bởi một thắt lưng bạc bản rộng và đôi giày đế bằng lấm tấm ánh bạc. Cô vẫn không thể đi giày gót cao, và mặc dù chân cô không khập khiễng rõ ràng lắm, nhưng đi giày đế bằng cũng vẫn hơi khó khăn. Tóc cô được búi thành búi nhỏ và cô không trang điểm gì. Cô không nhận ra rằng với vẻ đẹp trong sáng của cô việc trang điểm là không cần thiết. Cô có làn da mịn thanh nhã như kem với nét ửng hồng tự nhiên trên gò má.

“Wow!” David huýt gió.

Cô lườm anh. “Anh đừng làm vẻ tán thành. Em định nổi loạn đấy. Đây là trang phục của nhà cách mạng, chứ không phải của cô gái mới vào đời đâu.”

“Anh biết điều đó, và Steve cũng sẽ thế. Nhưng...” anh nhăn nhở khi nắm lấy tay cô và dẫn cô ra cửa “... tin anh đi, anh ấy sẽ tán thưởng.”