Pendragon 3 - Cuộc Chiến Bất Thành

Chương 2

TRÁI ĐẤT THỨ HAI

Mark Dimond và Courtney Chetwynde chụm đầu trong Ngân hàng Quốc gia Stony Brook, đọc nhật kí của Bobby gửi từ Trái Đất Thứ Nhất về. Nhật kí này khác hẳn những trang nhật kí trước kia.

Trước hết, đây không chỉ là những trang giấy rời, mà được đóng thành sách, bìa cứng màu đỏ đàng hoàng. Cũng không phải là những dòng chữ viết tay, mà được đánh máy... bằng một loại máy chữ đã lỗi thời. Hai đứa biết đó là loại máy chữ cổ, vì hàng lối không ngay và có cả tấn lỗi. Hơn nữa, năm 1937 làm gì đã có máy tính và máy in vi tính. Tuy nhiên cuốn nhật kí mới này rõ ràng đã có một bước tiến bộ dài so với những cuộn giấy da thuộc mà Bobby từng gửi.

Một sự khác biệt nữa là: Bobby chỉ gửi một lần một nhật kí. Mỗi khi viết xong một nhật kí, Bobby gửi về ngay, qua chiếc nhẫn Lữ khách, tới nhẫn của Mark. Nhưng lần này, trước mặt Mark và Courtney là bốn nhật kí. Sau khi đọc những gì xảy ra với hai tên găng-xtơ ở Trái Đất Thứ Nhất, hai đứa đã hiểu vì sao.

Chiếc nhẫn Lữ khách của Bobby đã bị trấn lột.

Cách thức gửi nhật kí đầy bí ẩn lần này càng chứng thực cho vụ mất nhẫn. Sáng hôm đó, Mark nhận được một cú phôn lạ. Một người đàn bà gọi từ Ngân hàng Quốc gia Stony Brook, yêu cầu nó và Courtney tới ngân hàng để thảo luận về một chuyện của một ông tên là Robert Pendragon. Đang nóng lòng chờ tin Bobby, nên chỉ nửa giờ sau, hai đứa đã có mặt tại ngân hàng.

Tới nơi, chúng được biết Bobby đã thuê một hộp tài khoản an toàn tại ngân hàng vào năm 1937. Bobby đã có chỉ dẫn rõ ràng là ngân hàng phải liên hệ với Mark đúng ngày hôm nay: 21 tháng Tám, sinh nhật thứ mười lăm của Mark.

Khi mở hộp, Mark và Courtney phát hiện bốn cuốn nhật kí. Bốn cuốn nhật kí đã nằm trong hộp hơn... sáu mươi năm!

Tất cả tình tiết này lại làm nẩy sinh thêm một điều quái lạ trong tình huống vốn đã quá nhiều điều kỳ quặc đến khó tin rồi. Bobby Pendragon đã cùng cậu Press rời khỏi quê nhà Stony Brook, Connecticut một cách bí ẩn gần chín tháng trước. Sau đó gia đình nó biến mất và rồi những trang nhật kí xuất hiện. Chỉ hai người bạn thân thiết nhất của nó được biết sự thật: Mark và Courtney. Hai đứa được Bobby tin tưởng gìn giữ những trang nhật kí, phòng khi có ngày cần tới.

Nhưng đối với Mark và Courtney, điều quan trọng hơn là: hình như việc viết nhật kí giúp cho Bobby được tỉnh táo. Hiện nay nó đang bị đưa đẩy vào giữa một chuyến phiêu lưu huyền hoặc, mà những gì sắp xảy ra trong tương lai đều đầy rẫy hiểm nguy. Dường như viết nhật kí là cách tốt nhất để giữ cho đầu óc nó còn được sáng suốt trong khi những sự kiện chung quanh luôn biến đổi, quay cuồng đến chóng mặt. Mark và Courtney đều biết, có ngày cuộc phiêu lưu này sẽ đưa Bobby trở về nhà. Nhưng cho đến lúc này, việc hai đứa có thể làm để giúp bạn mình chỉ là đọc, ráng tìm hiểu những gì Bobby trang trải qua, và giữ sao cho nhật kí được an toàn.

-Sắp tới giờ đóng cửa rồi.

Tiếng cằn nhằn khó chịu của Cô Jane Jansen làm Mark và Courtney giật nẩy mình.

Dù chỉ mới gặp, nhưng bà ta có vẻ không ưa hai đứa. Hình như bà ta chẳng ưa bất cứ thứ gì, mặt thường trực cau có nhăn nhó, cứ như trong túi bà ta luôn có một quả chanh để... chốc chốc lại nhấm mút.

Như bị bắt gặp đang làm điều không phải, Mark vội nói ngay:

-Ôi, xin lỗi. Tụi cháu chưa đọc xong. Mai trở lại được không ạ?

Cô Jane Jansen nạt:

-Mai là Chủ nhật. Đây là ngân hàng. Không phải thư viện. Hai nhóc đã ở lại đây quá lâu rồi.

Courtney không chịu nổi thái độ của Cô Jane Jansen. Lại càng không chịu nổi khi bị gọi là nhóc bởi một “bà cô” nhăn nhó, nhưng cô bé vẫn cố giữ giọng lễ phép, hỏi:

-Vậy... nếu không thể đọc tại đây, tụi cháu sẽ phải làm sao?

-Những gì ở trong hộp là thuộc về các người. Muốn làm gì thì làm.

Mark vội hỏi:

-Nghĩa là tụi cháu có thể đem về nhà?

-Tôi nói rồi. Muốn làm gì thì làm.

Nghe giọng gắt gỏng của Cô Jane Jansen, Courtney lên tiếng hỏi:

-Sao bà không cho biết ngay từ đầu? Bà vẫn đối xử với khách hàng theo lối cửa quyền như vậy sao?

Mark nhăn nhó. Nó rất ghét kiểu “ra điều ta đây” của Courtney.

Cô Jane Jansen trợn trừng hai mắt:

-Cô Chetwynde, tôi là nhân viên của ngân hàng này hơn hai mươi năm rồi, và luôn tư vấn tỉ mỉ, phục vụ khách hàng tận tình đúng nghiệp vụ.

-Cháu đảm bảo sẽ ghi thêm những lời cô vừa nói vào báo cáo gửi ông chủ tịch ngân hàng. Cháu muốn thử tìm hiểu nhân viên cư xử với những trường hợp đặc biệt ra sao. Cho đến lúc này, cháu có thấy bà tư vấn tỉ mỉ và phục vụ khách hàng tận tình tí nào đâu. Phải vậy không ạ?

Mắt Cô Jane Jansen còn trợn thô lố hơn nữa. Đột nhiên, thái độ bà ta bỗng mềm mỏng thân thiện hẳn:

-A... ừ... Nếu hai cháu có điều gì không vừa lòng. Tôi rất vui lòng được đích thân giải quyết ngay cho hai cháu.

-Dạ có đấy. Nếu sẵn lòng giúp, xin bà đặt cái hộp này lại vào ngăn. Chúng cháu đem mấy cuốn sách này về nhà. Được không ạ?

Cô Jane Jansen nghiến chặt hai hàm răng. Việc của bà ta không phải là dọn dẹp những gì khách hàng bỏ lại. Nhưng bà ta vẫn nói với nụ cười giả tạo:

-Được chứ. Tất nhiên là được mà.

Mark vội vơ ngay bốn quyển nhật kí nhét vào ba-lô. Nó muốn ra khỏi đây ngay trước khi Courtney gây thêm rắc rối. Mark nói với giọng nhã nhặn chân thành:

-Cám ơn bà. Bọn cháu không làm phiền bà nữa.

Courtney ngọt ngào nói theo:

-Cảm ơn đã tận tình giúp bọn cháu. Bà mà chịu làm phụ tá thì tuyệt quá rồi.

Mark kéo Courtney ra khỏi nhà kho, bỏ lại Cô Jane Jansen với nụ cười méo xệch đau điếng. Một phút sau hai đứa ra khỏi ngân hàng, bước vào đại lộ Stony Brook. Courtney tí tởn tười, nhưng Mark hầm hầm tức giận:

-Bạn điên à? Chọc ghẹo bà ta chi vậy? Lỡ bà ta tống cổ tụi mình ra thì sao? Suýt mất mấy quyển nhật kí rồi.

-Còn lâu. Không nghe bà ta nói sao? Những gì trong hộp là thuộc về tụi mình. Với lại, bà ta đáng bị như vậy. Cứ làm như hai đứa mình là hai cục phân không bằng.

Mark lẩm bẩm:

-Phải, nhưng... còn những chuyện quan trọng hơn cái... cái tính tự cao của bạn.

-Bạn nói đúng, Mark. Mình xin lỗi.

Mark nhoẻn cười, nhìn Courtney gật đầu:

-Kể ra... bà ấy cũng đáng để bạn chọc quê.

Hai đứa đều bật cười. Vụ ngân hàng tạm xếp lại. Sau bao tháng đợi chờ, bây giờ tất cả ý nghĩ của chúng đều dồn vào vấn đề quan trọng hơn: nhật kí của Bobby. Mừng hơn nữa là có tới bốn cuốn. Trong ba-lô của Mark lúc này là toàn thể chuyến phiêu lưu mới. Chúng không thể nào chờ đợi thêm được nữa. Mark bảo:

-Không biết bạn thế nào, còn mình, khi đã bắt đầu đọc là không thể ngừng lại được.

-Đồng ý. Mình cũng vậy.

-Nhưng bây giờ muộn rồi. Hay là đợi tới mai đọc tiếp?

Courtney phản đối:

-Giỡn à?

-Thật đó. Mai là Chủ nhật. Mình sẽ tới nhà bạn thật sớm... khoảng tám giờ. Tụi mình xuống xưởng mộc của ông già bạn, đọc cho tới hết luôn.

Ngần ngừ một lúc, Courtney bảo:

-OK. Mình sẽ làm mấy cái xăng-uých, bạn đem theo một ít khoai tây chiên nghe. Tụi mình sẽ “đua” đường dài đó.

-Tuyệt. Mình sẽ đem theo cả mấy lon Dew.

-Tùy cậu.

Courtney không hảo nước cam lon có vị cà phê. Mark la lên:

-Tuyệt vời!

Đúng tám giờ sáng hôm sau, chuông cửa nhà Courtney reo vang. Ba của cô bé mở cửa. Thấy Mark đang đứng với một bao giấy căng phồng, ông nói với đôi mắt ngái ngủ:

-Chào cháu, Mark. Đi picnic à?

-Dạ... không. Courtney và cháu đang làm một dự án của trường dưới hầm nhà bác. Chắc phải cả ngày mới xong, nên tụi cháu cần lương thực.

-Thật à? Bây giờ là tháng Tám...

Mark vụt nghĩ nhanh, đáp:

-Đúng vậy. Nhưng là lớp hè ạ.

-Courtney đâu có học hè.

Mark quýnh quáng vì đã bịa ra câu nói dối chẳng thông minh chút nào:

-Cháu biết. Nhưng... cháu học ạ.

Mark mỉm cười ngây ngô trước cái nhìn của ba Chetwynde.

-Được. Cháu vào đi.

Ông nhún vai, vừa ngáp vừa nói rồi đứng tránh lối cho Mark bước vào.

Mark quá rành đường xuống căn hầm. Nó và Courtney đã từng nhiều lần sử dụng căn hầm này như một nơi riêng biệt để đọc nhật kí của Bobby. Ông Chetwynde đã tạo căn hầm thành một xưởng nhỏ, nhưng chẳng bao giờ dùng tới. Ông không phải là người khéo tay trong công việc tự sửa chữa đồ đạc trong nhà. Mark và Courtney có thể ở đó cả ngày, kể cả ngày Chủ nhật, mà không sợ ai xuống làm phiền.

Mark vừa ngồi xuống cái đi-văng to đùng bụi bặm thì Courtney vừa chạy xuống thang vừa nói:

-Xăng-uých trong tủ lạnh. Khi cần là chúng mình có ngay.

Cô bé ngồi xuống bên Mark, chờ bạn rút bốn cuốn nhật kí từ ba-lô ra, “kính cẩn” đặt lên cái bàn thấp trước mặt hai đứa. Rồi cả hai đều ngồi ngây ra đó, nhìn chằm chằm chồng sách quý giá, không ai chịu “ra tay” trước. Sau cùng Mark nói:

-Mình thấy nôn nao kỳ lạ quá.

-Đúng vậy. Mình vừa háo hức vừa sợ. Mình sốt ruột muốn chết, mong biết chuyện gì đã xảy ra cho Bobby. Nhưng lại lo là chuyện chẳng lành.

Hai đứa lại nín lặng, lom lom nhìn mấy cuốn sách. Rồi Mark trầm ngâm nói:

-Còn chuyện này nữa: Toàn bộ cái vụ Trái Đất Thứ Nhất này làm mình lo ngại.

-Tại sao?

-Cứ như Saint Dane đang tiến gần... chúng ta. Trái Đất Thứ Hai của chúng ta là một lãnh địa như tất cả các lãnh địa khác. Sẽ có một ngày Saint Dane tới đây. Lúc đó, công việc của chúng ta không chỉ còn là ngồi đọc những trang nhật kí kể lại những gì xảy ra tại... nơi này.

-Trừ khi Bobby và các Lữ khách ngăn chặn được hắn trước, đúng không?

Mark không trả lời. Nó nhìn chồng sách nghĩ ngợi, rồi cầm lên cuốn trên cùng, nói:

-Hãy đọc đã. OK?

Courtney hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, rồi đề nghị:

-Lần này tụi mình thử cách khác. Thay phiên nhau đọc lớn lên.

Mark thầm mừng. Giải pháp này thật hoàn hảo. Vì nó đọc nhanh hơn Courtney nhiều. Lần nào nó cũng phải chờ cho cô bạn theo kịp. Đưa cuốn một cho Courtney, Mark bảo:

-Ý kiến hay đó. Bạn đọc trước đi.

Courtney đón cuốn sách, lật trang bìa, hỏi:

-Tụi mình đã đọc tới đoạn Bobby và Spader phóng tới Veelox rồi, phải không?

Ngả mình lên lưng đi-văng, vòng tay ra sau đầu, Mark ngồi thoải mái, nói:

-Chính xác. Bắt đầu đi.

Courtney lật tới trang đã đọc dở dang hôm qua, bắt đầu lên tiếng đọc:

“Một giây sau, hai đứa mình đã bị ánh sáng và tiếng nhạc hút vào ống dẫn. Điểm dừng chân kế tiếp sẽ là... Veelox”.