Quảng Đông Án

Chương 9

Docsach24.com
áng ngày tiếp theo Triệu Thái đã thức dậy trước lúc bình minh. Anh vệ sinh cá nhân một cách nhanh chóng dưới ánh sáng của một ngọn nến do nhà trọ cung cấp, rồi thay trang phục. Khi choàng cái áo giáp qua đầu, anh cảm thấy hơi lưỡng lự. Anh vứt cái áo giáp nặng xuống ghế, và thay thế bằng một cái áo khoác có tấm đệm kim loại. 'Điểm yếu của mình chỉ có thể là một cú tấn công bất ngờ đằng sau lưng mà thôi!’ anh lẩm bẩm, và mặc cái áo choàng màu nâu che ngoài cái áo khoác. Sau khi thít chặt chiếc thắt lưng màu đen quanh bụng và đội vào một chiếc mũ đen, anh xuông lầu và bảo chủ nhà trọ lúc nào thấy có một chiếc kiệu đi tới đây, ông ta hãy bảo những phu khiêng kiệu hãy đợi anh quay trở lại. Rồi anh đi ra ngoài.

Trên con đường còn mờ tối anh mua hai cái bánh rán nóng hổi từ một xe bán bánh dạo với người bán hàng đang quạt mạnh tay. Nhai tóp tép chiếc bánh một cách hài lòng, anh đi bộ xuống cổng Kiều Tế. Trên chỗ cập bến của cầu cảng, anh nhìn thấy những tia nắng đỏ của bình minh làm rực rỡ những cột buồm đang căng lên ngoài xa. Tàu của Mansur đã rời đi.

Một chiếc thuyền chở đầy những người kinh doanh rau quả đi qua anh, mỗi  người mang một đòn gánh trên vai với hai giỏ đựng đầy bắp cải. Triệu Thái bắt chuyện với người cuối cùng, và sau một số nỗ lực mặc cả một cách khó khăn bằng điệu bộ anh đã mua lại toàn bộ các thứ, bao gồm cả chiếc đòn gánh với giá bảy mươi đồng. Người đàn ông khe khẽ hát một giai điệu Quảng Đông ngắn, hạnh phúc vì mình vừa thu lời lớn từ một gã miền Bắc, và tránh cho mình một vụ kinh doanh dài hơi trên thuyền.

Triệu Thái gánh chiếc đòn và bước vào đuôi chiếc thuyền đầu tiên bên cạnh bến cảng. Từ đó anh đi đến chiếc thuyền tiếp theo, và tiếp đến là chiếc thứ ba. Anh buộc phải bước đi một cách thận trọng, vì sương mù đã làm những tấm ván hẹp nối những chiếc thuyền trơn trượt hơn, và ngư dân hình như coi những tấm ván lên xuống thuyền là nơi thích hợp để làm sạch cá. Triệu Thái rủa thầm, bởi trên nhiều con thuyền bẩn thỉu những người phụ nữ đã đổ những xô rác từ ban đêm trên thuyền xuống bờ sông lầy lội, và mùi hôi thối tràn ngập khắp nơi. Ở đây, có một đầu bếp hỏi hàng rau của anh, nhưng anh chẳng để ý đến. Anh muốn tìm cô nàng vũ nữ trước, sau đó sẽ quan sát kỹ hơn những ‘con người sông nước’ này. Nghĩ về Zumurrud khiến anh có một cảm giác thít chặt kì lạ ở cổ họng.

Trời vẫn còn khá mát mẻ và gánh rau không quá nặng, nhưng vốn chưa quen với cách mang vác đồ vật đặc biệt này khiến anh chẳng mấy chốc đã đổ mồ hôi đầm đìa. Trên thân của một chiếc thuyền nhỏ, anh dừng lại và nhìn xung quanh. Anh không thể nhìn thấy các bức tường thành nữa, bởi anh đã bị bao vây tất cả các phía bởi một rừng cột buồm và những cái cọc, treo đầy lưới đánh cá và đồ giặt còn ướt. Những người đàn ông và phụ nữ di chuyển trên những con tàu như chạy đua. Những người đàn ông có chân ngắn nhưng cánh tay cơ bắp lại dài một cách nổi bật và bước đi mau lẹ, như đang nhảy vậy. Đôi gò má cao của họ nhô lên từ khuôn mặt ngăm đen, mũi tẹt và rộng, lỗ mũi phồng lên. Vài phụ nữ trẻ tuổi khá đẹp theo một vẻ hoang dã, họ có khuôn mặt tròn và đôi mắt lớn tinh nhanh. Ngồi xổm trên sàn những chiếc thuyền Tanka và đập đồ giặt với chiếc gậy tròn lớn, họ bận rộn trò chuyện với nhau bằng một thứ ngôn ngữ nghe hoàn toàn xa lạ.

Mặc dù những người đàn ông và phụ nữ đều cố tình phớt lờ Triệu Thái, anh vẫn có cảm giác khó chịu rằng mình đang bị lén lút quan sát nhất cử nhất động. 'Chắc là do có ít người Trung Quốc đến đây! "Anh lẩm bẩm. 'Những tên lùn xấu xí nhìn chằm chằm vào mình ngay sau khi mình quay lưng đi! "Anh mừng khi cuối cùng cũng nhìn thấy một kênh nước hẹp xuất hiện ở phía trước. Một cây cầu tre dẫn đến một dãy dài thuyền buồm Trung Hoa lớn, được sơn lòe loẹt, đuôi tàu được neo chặt vào thân cây. Bên cạnh dãy đầu tiên là dãy thứ hai, sau đó tới dãy thứ ba, nối với nhau bằng những tấm ván lớn được trang bị thêm lan can. Dãy thứ tư là cuối cùng, gần giữa dòng sông. Triệu Thái trèo lên đuôi chiếc tàu gần nhất và trông thấy một dải rộng lớn của sông Châu. Anh chỉ có thể phân biệt được theo những cột buồm của các con tàu thả neo dọc bờ bên kia. Anh đếm và thấy mình ở trên chiếc thuyền thứ ba của dãy thứ tư. Mũi con thuyền lớn như một chiếc thuyền quân sự. Cột buồm cao của nó được trang trí với các biểu ngữ lụa, và dọc theo mái hiên của khoang thuyền treo những vòng hoa nhàu nhĩ của những chiếc đèn nhiều màu, lắc lư qua lại trong cơn gió nhẹ của buổi sớm mai. Anh lên thuyền bằng cách đi dọc theo boong bên hẹp hơn của thân thuyền và giữ thăng bằng cẩn thận những cái thúng của mình.

Ba bồi bàn mắt ngái ngủ thơ thẩn gần cửa khoang thuyền. Họ nhìn anh với vẻ bình thường và tiếp tục cuộc trò chuyện của mình khi anh đi qua và bước xuống đoạn ván tối phía trước. Nó được che bằng cánh cửa tồi tàn và mùi dầu ăn rẻ tiền buồn nôn xộc lên trong không khí. Khi thấy không có ai, anh nhanh chóng đặt giỏ của mình xuống và tiếp tục đến các khoang sau.

Một cô gái khuôn mặt bình thường chỉ mặc một chiếc váy bẩn đang ngồi bắt chéo chân trên băng ghế gỗ, cắt móng chân của mình. Cô cho anh một cái nhìn lãnh đạm và thậm chí không thèm bận tâm đến việc kéo váy xuống. Mọi thứ trông khá ảm đạm, nhưng tâm trạng Triệu Thái đã trở nên căng thẳng khi anh đến phần giữa thuyền. Ở phía bên kia của khoang thuyền được dọn dẹp gọn gàng anh nhìn thấy một cánh cửa đôi cao, sơn màu đỏ tươi. Một người đàn ông béo trong một bộ đồ ngủ gấm đắt tiền đang đứng ở lan can, súc miệng một cách ồn ào. Một phụ nữ trẻ trông ủ rũ trong bộ váy trắng nhàu nát cầm bát trà cho ông ta. Đột nhiên người đàn ông phát ra tiếng ọe và nôn mửa, một phần qua lan can, một phần trên quần áo của cô gái.

"Vui lên, em yêu!" Triệu Thái bảo cô khi đi qua. "Hãy nghĩ về tiền hoa hồng béo bở em sẽ nhận được từ hóa đơn bữa rượu đêm qua! '

Phớt lờ lời vặn lại giận dữ của cô, anh lẻn vào trong. Một đoạn khoang sáng lờ mờ nhờ những chiếc đèn lụa trắng treo từ xà cong. Triệu Thái chăm chú nhìn những cái tên ghi trên cánh cửa sơn mài. ' Xuân Mộng "," Liễu Liễu "," Ngọc Hoa'-tất cả những cái tên đậm chất giang hồ, nhưng không thể có một nét Trung Quốc nào trong cái tên Zumurrud được. Cánh cửa cuối cùng, ở cuối hành lang, không mang tên, nhưng nó được trang trí công phu với những bức tranh thu nhỏ của các loài chim và hoa. Thử chạm vào cửa, anh nhận thấy cửa không bị khóa. Anh đẩy cửa và nhanh chóng bước vào trong.

Căn phòng tranh tối tranh sáng lớn hơn nhiều so với một khoang bình thường, và sang trọng hơn nữa. Một mùi xạ hương xộc lên mạnh mẽ trong không khí ngột ngạt.

"Vì anh đã tới đây, tại sao không đến gần hơn nhỉ? 'tiếng nói của nàng vũ nữ vang lên.

Bây giờ đôi mắt anh đã điều chỉnh được trong ánh sáng mờ ảo, anh nhận thấy ở phía sau căn phòng là một chiếc giường cao, với rèm màu đỏ kéo xuống một nửa. Zumurrud ở đó, ngả người trần truồng tựa vào một chiếc gối thêu kim tuyến. Cô không trang điểm và đồ trang sức duy nhất của cô là một chuỗi hạt màu xanh gắn trong khung chạm trổ bằng vàng.

Triệu Thái đi tới chỗ cô. Bối rối bởi vẻ đẹp tuyệt vời của cô, anh bỗng quên mất từ để nói. Cuối cùng anh buột miệng:

" Chuổi ngọc lục bảo đó ở đâu thế?"

"Tôi chỉ đeo nó khi nhảy múa, anh thật ngốc nghếch! Tôi có phòng tắm riêng của mình. Anh nên tắm một chút, anh đang ướt đầm mồ hôi đấy. Đằng sau bức màn màu xanh đó! '

Anh chọn lối đi cho mình vòng qua các bàn ghế đứng trên đống thảm dày. Phía sau bức màn màu xanh là một phòng tắm nhỏ nhưng trang nhã, trang trí đơn giản, những thớ gỗ tuyệt đẹp. Anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo, cúi xuống bồn tắm nước nóng và cọ rửa cho mình bằng cái thùng gỗ nhỏ. Trong khi lau người khô ráo với lớp lót của chiếc áo choàng, anh thấy một chiếc hộp đựng những que cam thảo nằm sẵn trên bàn trang điểm. Anh lấy một cái, nhai đến khi thành hình dạng cần thiết và cẩn thận cọ hàm răng. Sau đó, anh treo áo choàng và áo vest của mình trên giá quần áo tre và bước lại vào phòng, mặc chiếc quần rộng thùng thình duy nhất vào, cơ bắp, thân mình đầy sẹo của anh để trần. Kéo một chiếc ghế đến chiếc giường, anh nói thô lỗ:

"Tôi đã nhận lời mời đêm qua, như cô thấy đấy. '

'Anh chắc chắn đã mất thời gian do không tìm ra được chỗ này! "Cô nhận xét khô khốc. "Dù sao, anh đã khôn ngoan khi chọn sáng sớm, bởi đó là lúc duy nhất tôi có thể tiếp khách."

'Tại sao?'

"Bởi vì tôi không phải là một kỹ nữ bình thường, anh bạn của tôi ạ. Bất chấp những điều xúc phạm mà con chuột Mansur nói. Tôi không phải là để bán, bởi tôi có một người bảo trợ lâu dài. Một người giàu có, khi anh có thể thấy tất cả điều này. "Cô chỉ xung quanh với một cử chỉ bao quát cánh tay tròn lẳn của mình, sau đó bổ sung, "Ông ấy không muốn làm mất lòng các đối thủ."

"Tôi đến đây để làm việc công," Triệu Thái nói một cách cứng nhắc. 'Ai dám bảo tôi là một đối thủ? "

'Tôi. "Cô ta đặt tay ra sau đầu và vươn dài mình. Cô ngáp, sau đó liếc lướt qua anh bằng đôi mắt to của mình và hỏi gắt gỏng, 'Vậy, anh đang chờ đợi điều gì? Anh có phải là một trong những người đàn ông nhàm chán, những người cần phải tham khảo lịch để xem liệu ngày và giờ có tốt đẹp không vậy? "

Anh đứng dậy và ôm chặt cơ thể mềm mại của cô trong vòng tay. Trong suốt sự nghiệp tình ái dài và phong phú của mình, anh đã trải qua nhiều cảm xúc khác nhau của tình yêu. Giờ đây là lần đầu tiên, anh trải qua một tình yêu không chỉ lãnh đạm, mà còn là cuối cùng. Zumurrud đã đáp ứng một số nhu cầu không thể định nghĩa được sâu bên trong anh, khuấy động một cái gì đó anh chưa bao giờ nhận thức được, nhưng bây giờ đột nhiên nhận ra bản chất của toàn thể con người mình. Anh biết rằng anh không thể sống mà không có người phụ nữ này và thậm chí còn không ngạc nhiên trước khi phát hiện ra nữa.

Sau đó họ đã tắm một cách nhanh chóng với nhau. Khi cô đã mặc áo choàng the mỏng màu xanh, cô giúp Triệu Thái mặc lại trang phục. Cô nghiêng đầu nhìn vào cái áo khoác bằng sắt nhưng kiềm chế không nhận xét gì. Trở lại trong buồng cô ra hiệu anh ngồi xuống bàn trà nhỏ chạm khắc bằng gỗ hồng và thản nhiên nói:

"Sau khi vứt bỏ điều đó bây giờ, anh tốt hơn nên nói với em điều gì đó nhiều hơn về bản thân anh. Không có nhiều thời gian, vì bây giờ người giúp việc của em sẽ vào, và cô ta là một trong những gián điệp đã được trả tiền của người bảo trợ em. '

'Tôi muốn biết thêm về em! Tôi không biết gì về những người Ả Rập các em. Có phải em... "

'Những người Ả Rập không phải là đồng bào của em, "cô ngắt lời cộc lốc. "Cha em là một người Ả Rập, nhưng mẹ em là một gái điếm Tanka rẻ tiền. Điều đó có khiến cho anh bất ngờ không? "

"Không! Làm việc trong một nhà thổ chỉ là một nghề nghiệp khác mà thôi, tôi quan tâm gì về chủng tộc hay màu da chứ? Dù sao thì mọi người dân đều sẽ bị bắt buộc để trở thành người Trung Quốc, chỉ là sớm hay muộn thôi. Cho dù họ da nâu, xanh hoặc đen cũng vậy! Nếu một người đàn ông giỏi chiến đấu, và một người phụ nữ giỏi làm tình, tất cả chúng đều tốt thôi, như những gì cho đến nay tôi quan tâm! '

"Ít nhất nó cũng là một điều gì đó! Cha em là một thủy thủ Ả Rập. Khi ông trở về đất nước của mình, ông đã bỏ lại mẹ em với một đứa trẻ. Là em. "Cô rót một tách trà cho anh và tiếp tục, "Em bước vào nghề mại dâm lúc mười lăm tuổi. Em đã khiến mẹ thấy mình rất có triển vọng, vì vậy mẹ đã bán em vào một thuyền hoa lớn hơn. Em đã tiếp những người làm việc ở trạm hải quan, và vào thời gian rảnh rỗi em hầu hạ những gái điếm người Trung Quốc. Hành hạ em một cách độc ác hết sức có thể là một trò vui chơi yêu thích của những con chó cái đáng ghét đó! "

"Tuy vậy họ đã không đối xử với em quá tệ 'Triệu Thái nhận xét thô lỗ. "Không có một vết sẹo nào trên cơ thể đáng yêu của em cả!

"Không có gì tàn ác hơn là khâu vào da hoặc đánh đòn", cô chua chát nói. " Ông chủ đã cấm họ đánh dấu em, bởi vì anh thấy đấy: số tiền lớn trong tương lai từ em. Vì vậy, lũ chó cái đã treo em bằng mái tóc lên xà nhà và đâm kim nóng vào em, ngay khi có một buổi tối vắng khách nào đó. Và khi chúng đã thực sự chán, chúng sẽ buộc em lên với một con rết lớn trong quần. Vết cắn của nó không hiện rõ ra, anh chỉ có thể tiếp tục đoán mò xem nơi chính xác nó cắn ở đâu thôi! Em đã chịu đựng vết cắn, tất cả những vết cắn của nó. "Cô nhún vai. "Nhưng không sao, tất cả là quá khứ rồi và hãy sống với hiện tại thôi. Em nhận cho bản thân mình một người bảo trợ, người đã chuộc em ra ngoài và thuê nơi tốt này cho em. Công việc duy nhất em làm là nhảy múa ở các bữa tiệc, và số tiền mà em kiếm được ông ấy cho phép em giữ. Mansur đề nghị đưa em trở về quê nhà ông ta cùng mình và cho em làm người vợ cả. Nhưng em không thích ông ấy, và em không thích đất nước của người cha thân yêu của em từ những gì em đã nghe nói về nơi đó. Hãy tưởng tượng em ngồi trong một căn lều trong sa mạc nóng bỏng, với những con lạc đà và những con lừa để làm bầu bạn mà xem? Cảm ơn sự tử tế của anh khi đã nghe em nói! '

'Em có quan tâm nhiều tới người bảo trợ của em không?'

"Đối với ông ta à? Trời, không đâu! Nhưng ông ấy giàu có, và hào phóng lắm. Và cũng xấu nữa.' Cô dừng lại, trầm ngâm gãi tai mình. "Em quan tâm chỉ có một người đàn ông và ông ta là người đầu tiên yêu em. Nhưng em đã hành động như một kẻ ngốc chết tiệt và phá hỏng tất cả mọi thứ. "Đôi mắt mở to của cô nhìn chằm chằm vào anh với một vẻ ảm đạm.

Triệu Thái choàng tay quanh eo cô. "Em hãy đối tốt với tôi ngay bây giờ đi!" Anh nói đầy hy vọng.

Cô đẩy anh ra và đánh mất sự kiên nhẫn, "Để tôi yên! Anh chỉ cần có những gì anh muốn thôi phải không? Tôi rên rỉ và thở hổn hển vào những thời điểm đúng lúc, và quằn quại như một con lươn. Anh sẽ có nó, hãy kết thúc tất cả những điều rườm rà này đi, và đừng hy vọng tôi tiếp tục cuộc trao đổi này và thì thầm tâm sự điều gì bây giờ nữa! Bên cạnh đó, anh không phải là kiểu tôi thích về tất cả mọi thứ. Tôi thích những quý ông tinh tế, không phải những gã võ sĩ tầm thường như anh. "

'Đúng vậy,' Triệu Thái nói ngập ngừng, "Ta có vẻ chỉ là một võ sĩ, nhưng ta... '

'Hãy giữ lấy rắc rối của anh! Tôi đã học được cách để biết những người đàn ông có vẻ là người như thế nào. Tôi quan tâm tới việc họ nghĩ rằng họ là ai? Nếu anh muốn có một cuộc nói chuyện thực sự dài dòng và ấm áp về mình, anh tốt hơn hãy thuê một bảo mẫu ấy. Vì vậy, chúng ta hãy bắt đầu công việc của tôi đi. Tôi đã đến với anh bởi vì anh tình cờ là một sĩ quan của Lực lượng quân đội Triều đình, và theo Mansur thì anh là cánh tay phải của Thượng thư bộ Hình ở kinh đô. Điều đó có nghĩa là anh có thể thu xếp để tôi được nhận quốc tịch Trung Quốc. Anh thấy tôi là một thứ hạ đẳng theo luật pháp của anh, phải không? Một người phụ nữ Tanka, không được phép kết hôn với một người Trung Quốc, thậm chí không được cho phép trú ngụ trên đất Trung Quốc, đúng chứ? "

"Đúng vậy, đó là lý do tại sao người bảo trợ của em sắp đặt em trên thuyền này! '

'Anh nhất định là có một đấu óc tỉnh táo rồi! "Cô chế giễu. "Tất nhiên anh không thể nào cho tôi một ngôi nhà trên bờ được. Anh đang lăn trong tiền, nhưng anh không có địa vị chính thức nào cả. Tuy nhiên anh đến từ kinh đô, và vị quan của anh là quan tòa cao nhất ở đất nước này. Hãy đưa tôi cùng anh tới kinh đô, hãy giúp tôi được nhập quốc tịch Trung Quốc, sau đó giới thiệu tôi với một số người đàn ông thực sự có địa vị quan trọng. Phần còn lại anh có thể để lại cho tôi. "Cô mơ màng và tiếp tục với một nụ cười chậm rãi, "Trở thành phụ nữ Trung Quốc thưc sự, mặc váy gấm thêu kim tuyến, có nữ tỳ Trung Quốc của riêng mình, khu vườn của riêng mình..." Đột nhiên cô nói thêm bằng một giong nói bình thường của mình, "Khi đó, như một phần thưởng, tôi sẽ phục vụ anh tất cả những gì tôi có thể. Và chỉ ngay sau việc của chúng ta, anh sẽ đồng ý rằng tôi biết rõ công việc của tôi, tôi tin như vậy. Vậy, sẽ có một thỏa thuận chứ?

Lời nói thẳng thắn, lạnh lùng của cô nhanh chóng thắt chặt trái tim Triệu Thái. Tuy nhiên anh tự chủ lại để trả lời bằng một giọng đều đều:

'Đó sẽ là một thỏa thuận!

Anh tự nhủ với mình rằng sẽ thành công trong việc khiến người phụ nữ này rơi vào lưới tình với mình. Anh phải làm được như vậy.

"Tốt. Chúng ta sẽ có một cuộc hẹn khác sớm thôi, để sửa chữa các chi tiết. Người bảo trợ của tôi có một căn nhà nhỏ nơi ông ta trải qua cả buổi chiều với tôi khi ông ấy quá bận rộn để đến đây. Nó ở phía nam của đền thờ Quảng Siêu ở phía tây thành. Tôi sẽ gửi cho anh một tin nhắn ngay sau khi bờ sông đã vắng người. Để anh không  thể tiếp cận người bảo trợ của tôi. Dĩ nhiên không được. Ông ta sẽ không cho tôi đi, và ông ta có một cách nắm giữ khủng khiếp đối với tôi, có thể làm hại tôi, nếu ông ta chọn cách đó. Tuy nhiên một khi anh đã đưa tôi đến kinh đô, tôi sẽ cho anh biết ông ta là ai, để anh có thể trả lại anh ta số tiền ông ta đã trả cho tôi, trong trường hợp lương tâm của anh làm anh bận tâm!

'Cô chưa phạm tội nào, đúng chứ? "Triệu Thái hỏi lo lắng.

"Tôi đã phạm một lỗi lầm khủng khiếp, một lần." Cô đứng lên, kéo sát chiếc áo choàng mỏng vào cơ thể đầy gợi cảm của mình và nói: "Bây giờ anh thực sự phải đi, nếu không có thể gặp rắc rối. Tôi có thể liên lạc với anh ở đâu? '

Anh nói với cô tên của quán trọ của mình, hôn cô và rời khỏi khoang thuyền.

Trên sàn thuyền anh thấy đuôi con thuyền lớn nhất ở hàng tiếp theo trong tầm nhảy. Anh nhảy lên con tàu, sau đó thực hiện cuộc hành trình dài trở về bến cảng.

Anh vào lại thành phố bằng cổng Kiều Tế, và tản bộ đến nhà trọ của Ngũ bất tử. Trước cổng có một chiếc kiệu nhỏ. Anh vẫn hỏi những người khiêng kiệu liệu nó có phải đã được gửi tới bởi thuyền trưởng Ninh không. Họ đi tới, hét lên đồng thanh rằng đúng vậy. Anh bước vào kiệu và họ nhanh chóng rời đi.