Quyến Rũ Người Đẹp

Chương 7

“Anh cảm thấy thiếu thốn,” Christian nói.

Cô đã giữ lời và đến ăn tối. Anh đã ăn trước đó để cô không cảm thấy phải có nghĩa vụ đút cho anh ăn trong khi anh vẫn bịt mắt. Sau đó, cô dẫn anh đi đến chiếc trường kỷ để anh thưởng thức một ly rượu khác và rút về góc bên kia của phòng khách để ngắm nhìn những dấu chân hóa thạch kỹ hơn.

“Em đang ở trong phòng của anh, anh nên vui mừng tột độ mới phải.” Cô không hề nhân nhượng.

“Anh vui mừng. Nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng anh bị thiếu thốn. Nếu anh không thể nhìn thấy mặt em, thì lẽ ra anh phải được nhìn thấy phần còn lại của em. Và nếu anh không thể nhìn thấy em tí nào, lẽ ra anh phải được tự do chạm vào em.”

Cô khịt mũi, không hề thông cảm với tình cảnh của anh chút nào. Anh mỉm cười. Với tước hiệu và cách cư xử khó gần, anh thường khiến hầu hết phụ nữ và phần lớn đàn ông sợ hãi. Tuy nhiên, cô không hề có chút hối cải về việc đặt anh vào đúng chỗ của mình.

Ngón tay anh chạm vào thứ gì đó, chiếc mũ của cô. Anh cầm lên và quay tròn nó trong tay. “Nói cho anh biết em đang làm gì đi.”

“Liếc mắt đưa tình với những vết chân, tất nhiên. Em còn ở đây vì cái gì nữa?”

Anh tự giải trí cho mình bằng cách tưởng tượng cô liếm phiến đá. “Giống như lý do em đến đây tối qua... Để hiểu anh nhiều hơn.”

“Tối qua em đã có đủ để dùng trong vài năm rồi.”

Anh cười nắc nẻ, đặt chiếc mũ xuống đầu ghế bên kia. “Anh không thể quyết định xem đó là một lời khen hay một lời xúc phạm.”

“Khi tôi khen ngài, thưa công tước, ngài sẽ biết ngay.”

“Ái chà! Em đã củng có quyết tâm của anh, thưa quý bà. Em sẽ khen anh trước khi đêm nay qua đi.”

“Ngài có những hóa thạch rất đẹp, thưa ngài... Và đó là tất cả những lời khen ngài có được.”

Anh mỉm cười và uống một ngụm rượu. “Anh rất thích thử thách.”

*

* *

Một sự tự tin rất thoải mái, dễ nhận thấy. Và không hề có chút gì khoe khoang khoác lác dễ vỡ của Tony, điều mà cô đã không nhận ra cho đến khi quá muộn.

“Hãy kể cho em nghe, có phải anh xuất thân từ một thị tộc cầu tiến không?”

“Không,” anh nói, giọng anh hoàn toàn bình thản và thân thiện, không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy có thể anh đang rình mồi. “Đúng ra là, dòng họ de Montfort luôn luôn thủ cựu. Dòng họ của anh không buồn hạ cố nói tiếng Anh cho đến thời của Shakespeare.”

Cô xoa một bàn tay đi găng dọc một vết chân nhỏ hơn. “Anh có gặp phản đối nào từ gia đình khi anh quyết định trở thành một nhà tự nhiên không?”

“Cha anh cực kỳ phản đối.”

Anh dốc cạn ly. Cô không thể rời mắt khỏi cổ họng anh. “Điều đó có gây ra nhiều phiền toái không?”

Anh đặt ly xuống thảm. Đó có phải là dấu hiệu anh đã sẵn sàng vồ mồi? “Ông nổ ra một vài tràng đả kích lúc này lúc kia, nhưng muốn kéo anh ra khỏi con đường anh muốn theo đuổi là không hề dễ dàng. Nói chung anh phớt lờ ông.”

Ngón tay anh khẽ lần theo vành ly. Cô không thể không nhớ đến đêm hôm trước anh đã chơi đùa như thế nào với cơ thể căng như dây đàn của mình bằng những cái vuốt ve khéo léo như thế. “Hầu hết những người trẻ khó mà gạt bỏ mệnh lệnh của cha mẹ.”

Anh ngồi thẳng dậy, cánh tay dài đặt trên thành ghế, một cử chỉ quả quyết, cởi mở. “Cha anh tự cho mình là cực kỳ quan trọng, nhưng ông lại là một người vô tích sự, điều đó khiến anh dễ dàng ngoảnh cái tai điếc về phía ông. Bên cạnh đó, anh biết nhà bếp ở đâu, bắt anh lên giường mà không được ăn tối không phải là điều đáng sợ.”

Gần như cô đã ép lưng vào phiến đá. “Gia đình em luôn chú ý nhắc nhở để em không trở thành một người tự nuông chiều chính mình. Điều đó và quan điểm của chồng em đủ để thuyết phục em rằng nếu cố tình tìm kiếm hóa thạch để khai quật, em đang theo đuổi một cơn bốc đồng ích kỷ và gàn dở.”

Anh mỉm cười rất khẽ. “Em dễ bị thuyết phục như thế sao?”

Họ có còn nói về hóa thạch nữa không? “Em cũng không hoàn toàn tán thành thú vui của riêng mình. Em muốn tìm thấy những bộ xương hóa thạch lớn hơn, đẹp hơn và bất ngờ hơn những gì đã được khai phá, chứ không phải vì em là một nhà tự nhiên nghiêm túc cố gắng khám phá ý nghĩa của thế giới.”

Anh đứng lên. “Muốn một thứ gì đấy lớn hơn, đẹp hơn và bất ngờ hơn không có gì là sai. Khao khát săn lùng luôn là động lực thúc đẩy chúng ta, cho dù chúng ta tìm kiếm một hành tinh khác, một định luật vật lý mới, hay là những hóa thạch ẩn chứa tri thức cho biết chính xác tại sao cuộc sống rời khỏi đại dương và bước lên đất liền.”

Anh vẫn còn ở tận bên kia phòng, vẫn bịt mắt. Và cô đã không thể thở được. “Em nên đi,” cô buột miệng.

Anh hơi nghiêng đầu sang một bên. “Em an toàn với anh. Em biết thế mà.”

Anh đã sai. Cô đã không ở trong tình trạng nguy cập như thế này trong một thời gian dài, rất dài. Cô ngu ngốc làm sao, hy vọng rằng anh sẽ quyết định thay cô. Không phải cô đang chơi với lửa, mà là cô đang tung hứng những bó thuốc nổ đã châm ngòi. Với mỗi chút niềm vui cô dám tiếp nhận lúc này, cô sẽ trả giá bằng đau đớn gấp nhiều lần sau này.

“Cảm ơn vì bữa tối. Cảm ơn vì niềm vui được nhìn thấy tetrapodichnites.” Lời nói ríu vào nhau khi cô vội vã bỏ đi.

“Em sẽ khiến đêm nay trở nên rất dài với anh.”

“Em xin lỗi, nhưng thực sự em không thể ở lại lâu hơn nữa.”

Anh đối mặt trực diện với cô. “Vậy thì chúc ngủ ngon. Sáng mai anh sẽ gặp em cùng thời gian và địa điểm để đi dạo.”

Cô lắc đầu. “Chúng ta gặp lại chẳng có ý nghĩa gì.”

“Anh nghĩ anh đã bày tỏ rất rõ rằng mình thích sự bầu bạn của em ngay cả khi em không trần truồng bên dưới anh.”

Miệng cô khô đi. Ký ức về sự phóng đãng đêm hôm trước, của khoái cảm anh chất lên cô..., cô phải hắng giọng trước khi có thể tiếp tục nói. “Vì dù sao chúng ta cũng sẽ đường ai nấy đi, có lẽ chúng ta nên làm thế sớm còn hơn muộn.”

Anh ngồi xuống lần nữa, bàn tay anh nắm lấy chính giữa chóp mũ. “Anh xin lỗi vì ý kiến của chúng ta không giống nhau,” anh chậm rãi nói, ngón tay vuốt trên mép tấm mạng che mặt.

Cô muốn bàn tay anh trên cơ thể cô, tự do vuốt ve cô. “Nếu anh đưa mũ cho em, em sẽ tự ra ngoài.”

“Nếu anh không bao giờ nhìn thấy em nữa, anh xứng đáng có một nụ hôn tạm biệt,” anh nói. Anh chuyển từ sự tán đồng dễ chịu sang đòi hỏi không thể thay đổi được một cách trơn tru.

“Như thế là không khôn ngoan,” cô yếu ớt nói.

“Anh sẽ để nguyên hai tay trên mũ. Hơn nữa, em nợ anh điều đó.”

Tại sao cô không thể chỉ muốn một thứ mà thôi? Tại sao cô phải khao khát thứ nguy hiểm như điện giật ngay cả lúc cô đang tuyệt vọng bám lấy sự an toàn, một sự an toàn cô độc, nhưng là nơi ẩn trốn duy nhất cô từng biết?

Cô đẩy người ra khỏi phiến đá, tiến qua phòng, ngồi xuống mép trường kỷ, và chạm môi vào môi anh trong một giây rất nhanh.

“Đừng lừa anh, đó không phải là một nụ hôn.”

Công tước Lexington đã nói, ngài không thể bị từ chối.

Cô chống tay trên tay ghế cuộn của chiếc trường kỷ và ngả người về phía trước. Môi cô chạm vào môi anh. Cô hít một hơi thở sâu và dấn tới.

Anh có vị rượu vang, rượu vang đỏ mạnh nhiều năm tuổi hơn cả tuổi hai người cộng lại... Và ham muốn. Cô đã quen bị người khác khao khát. Nhưng khi cô lần lưỡi theo răng anh, chính sự căng thẳng của cơ thể anh, như thể anh phải kìm chế mình để không chế ngự cô lại kích thích cô.

Không ai từng muốn cô nhiều như anh.

Cô chấm dứt nụ hôn nhưng không di chuyển, môi cô lơ lửng trên môi anh vài phân. Hơi thở của họ hòa trộn, rối loạn và đứt quãng. Đột nhiên cô không thể chờ. Bàn tay cô dò dẫm trên khóa quần anh. Anh kéo chiếc váy hẹp lên và đẩy sang một bên. Cô rên lên khi ngón tay anh chạm vào cô qua đường may của bộ áo liền quần mặc trong.

Anh cắt đứt nụ hôn. “Anh có một miếng bọt biển ở đâu đó.” Giọng anh nghe như thể vừa trèo cầu thang cả tiếng đồng hồ.

“Không cần, em không thể mang thai.” Cô níu lấy tay anh và hôn anh dữ dội hơn, bị khuất phục bởi một dục vọng mạnh mẽ sánh ngang với dục vọng của anh.

Và sau đó không còn những từ ngữ, chỉ có sức nóng, sự khẩn thiết, và khoái cảm chồng lên khoái cảm.

*

* *

Christian chơi đùa với những ngón tay mảnh mai, mềm dẻo của nữ nam tước.

Anh đã đưa mình lên đỉnh ba lần. Còn với cô, anh không thể đếm được, cô đã đạt đỉnh gần như ngay khi anh đi vào trong cô. Và vẫn còn ngây ngất cuồng dại trong một lúc lâu sau đó.

Anh mỉm cười. Cô khiến anh cảm thấy ấn tượng với chính mình. Như thế này thật không giống anh. Anh tin rằng một quý ông nên có đủ khả năng ở trên giường, một kỷ năng cơ bản giống như điều khiển ngựa và bắn súng: Không có gì để ba hoa. Nhưng bây giờ anh cảm thấy mình giống một con gà trống vừa mới xung trận giữa một chuồng gà: Sẵn sàng nhảy lên mái và gáy vang.

Anh không thể nhớ rõ mọi chi tiết, nhưng lúc nào đó, anh đã tắt đèn, giật chiếc khăn bịt mặt ra và bế cô lên giường. Và bây giờ họ nằm dưới những tấm chăn một cách ấm áp, đầu cô đặt trên vai anh.

“Anh không nghĩ mình từng tự hào như thế này về bản thân, ngay cả lần đầu tiên phát biểu ở Hiệp hội Hoàng gia.”

“Ừm,” cô lẩm bẩm. Trong một phút anh băn khoăn không biết có phải cô đã co mình lại lần nữa hay không. Nhưng cô nói, “Ngài đánh giá cao những điều kỳ lạ, công tước ạ.”

“Em là một điều kỳ lạ, chắc chắn rồi, nữ nam tước à, nhưng em là một điều kỳ lạ xinh đẹp.”

Cô động đậy. “Anh không biết em trông như thế nào.”

“Và điều đó làm em bớt đẹp đi? Anh không nghĩ thế.”

“Chúng ta mới biết nhau hai ngày rưỡi, ba ngày? Em dành phần lớn thời gian đó từ chối ngủ với anh hoặc thay đổi quyết định và ngủ với anh. Việc đó có gì đặc biệt đáng yêu hay sao?”

Anh ôm mặt cô. “Em có nhớ cuộc nói chuyện sáng nay và đánh giá của em về những quý ông trong phòng giải lao không? Có một anh chàng trẻ đi cùng bà cô già bị một họa sỹ tự tin cuốn hút. Anh đã nói chuyện với anh chàng đó chiều nay. Cậu ta kể với anh là em đã cảnh báo cậu ta về ông Egbert.”

“Ai cũng sẽ làm thế.”

“Ai cũng nên làm thế, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng gánh chịu phiền phức như thế.” Anh vuốt thẳng một sợi tóc rối của cô. “Và em có biết tại sao em từ bỏ việc đeo đuổi những cuộc khai phá hóa thạch vĩ đại khác không? Bởi vì em trân trọng hạnh phúc của chồng em hơn hạnh phúc của chính mình. Anh ta không xứng đáng như thế, nhưng điều đó không làm thay đổi sự thật là em luôn nhường nhịn và biết quan tâm đến người khác.”

“Hoặc chỉ là một cô gái rất trẻ, rất không chắc chắn về bản thân mình.”

Anh xoay mặt cô lại và hôn lên cằm. “Em đang cố gắng làm anh nghĩ về em bớt tốt đi đấy à?”

“Không, nhưng em không muốn anh nghĩ em tốt hơn những gì em xứng đáng.”

Cô rút tay ra khỏi tay anh. Khi ngón tay anh rời khỏi mặt cô, anh nhận ra rằng bàn tay cô đang bắt chéo ở cổ họng, cánh tay che ngực đi. Như thể bây giờ cô phải bảo vệ mình khi mà những đam mê đã dịu đi.

Anh hôn lên bờ vai cô, làn da bên dưới môi anh mềm mượt đến không ngờ. “Vậy em đáng được nghĩ đến như thế nào?”

Cô không trả lời.

“Em đang đối mặt với một người đàn ông làm khoa học em yêu. Để thay đổi quan điểm của anh, em không thể đưa những chứng cứ chung chung, mà phải thật xác đáng. Hoặc là anh sẽ tiếp tục nghĩ rằng em là một vị thánh trong cơ thể của một kỹ nữ.”

Cô thở dài, một âm thanh bất đắc dĩ. “Em đã từng nói với anh là em không thể mang thai rồi phải không? Mười tám tháng sau khi kết hôn, chồng em quyết định đi khám bác sĩ. Hai vợ chồng em đã tư vấn một loạt bác sĩ trong vòng hai năm. Em sẽ...”, giọng cô ấp úng. “Em sẽ bỏ qua cho anh những miêu tả cụ thể. Nhưng anh sẽ sai lầm nếu nghĩ rằng anh ta khăng khăng yêu cầu em khám tất cả những bác sĩ đó. Không, sau người bác sĩ đầu tiên nói rằng em không thể mang thai, em là người đã đi đến hết người này đến người khác, gồng mình gánh chịu hết cuộc kiểm tra này đến cuộc kiểm tra khác, tất cả chỉ vì em muốn chứng tỏ rằng anh ta là người chịu trách nhiệm cho bệnh vô sinh. Anh gọi như thế là nhường nhịn và biết quan tâm đến người khác hay sao?”

“Có lẽ là không, nhưng em sẽ không bao giờ thuyết phục được anh đứng về phe hắn ta để chống lại em.” Thực ra, anh đang muốn khai quật xương cốt của gã đàn ông đó lên và cho hắn một cú đá thích đáng. Tên khốn kiểu gì mà lại đẩy vợ mình đến tình trạng khốn khổ như thế? Và chỉ sau một năm rưỡi, trong khi rất nhiều cặp vợ chồng đã không sinh con trong một thời gian dài hơn nhiều. “Vậy, cuối cùng điều gì đã khiến em từ bỏ?”

Bàn tay cô siết chặt vào nhau. “Một cô hầu gái đến gặp em. Chồng em đã quan hệ với cô ta trước đó. Cô ta nói với em rằng bụng cô ta đang lớn dần lên, rằng cô ta có một kẻ theo đuổi khác sẵn sàng kết hôn với cô ta nếu em cho cô ta một phần hồi môn nhỏ. Em cho cô ta tiền, cô ta bỏ đi, và em không đi khám thêm bác sĩ nào nữa.”

Anh quay cô về phía mình và ôm thật chặt. “Anh rất tiếc.”

“Lúc đó em rất trẻ. Em thậm chí chưa muốn có con. Tất cả những gì em muốn làm là chứng tỏ cho chồng em biết anh ta sai lầm như thế nào về chứng vô sinh của em. Em đã tin rằng nếu em làm thế, em có thể chứng minh rằng anh ta còn sai lầm ở những việc khác, và đó không phải là cách suy nghĩ của một người rộng lượng, tình cảm.”

“Em sai rồi,” anh nói chắc chắn. “Để anh kể với em vài điều về mẹ kế anh, một trong những người rộng lượng, tình cảm nhất mà anh đã may mắn được biết. Cha anh thì hoàn toàn ngược lại. Em biết bà làm gì không? Bất cứ khi nào ông mang nhân tình về nhà, bà ném phi tiêu vào bức chân dung ông tặng bà vào ngày cưới. Cả hai bọn anh cùng làm, và đã trải qua những giờ vui vẻ nhất khi anh còn trẻ, ném phi tiêu vào chân dung của cha anh.

Anh không nghĩ xấu đi về bà. Ngược lại, anh đánh giá cao vì bà đã không biện hộ cho ông. Cha anh là một con lừa, tại sao bà cứ phải vờ như ông không phải như thế? Và tại sao em lại không nên chứng minh là chồng em sai? Không may là ngay cả một chiếc đồng hồ hỏng cũng đúng hai lần trong ngày, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không sai trong những việc còn lại.”

Bên dưới anh, bàn tay cô thả lỏng. Cô tặng anh một nụ hôn nhanh vào má. “Cảm ơn anh. Em hiếm khi được nghe tiếng nhạc nào ngọt ngào hơn và chắc chắn rằng chưa nghe được những từ ngữ nào ngọt ngào hơn.”

Anh đáp lại bằng một nụ hôn vội vào trán cô. “Vậy tối nay em sẽ ở lại chứ?”

Giọng cô đầy phiền muộn. “Em có thể biến thành một quả bí ngô vào lúc bình minh.”

“Anh sẽ bịt mắt ngủ. Không sợ nhìn thấy quả bí nào đâu.”

Cô cười khúc khích. “Anh sẽ làm thế vì em?”

“Tất nhiên. Đó là điều ít nhất anh có thể làm vì em.”

Cô ấp lòng bàn tay vào má anh. “Anh không phải làm như thế, em sẽ ở lại.”

Họ làm tình một lần nữa. Sau đó, cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Anh lắng nghe hơi thở của cô sâu hơn trong giấc ngủ, nhịp điệu và sự nhẹ nhàng của nó thân mật hơn bất cứ điều gì anh từng biết.

Christian là người thức dậy trước, anh luôn là người dậy sớm.

Anh không thấy một quả bí trên giường. Nằm trong vòng tay anh, cô vẫn là một người đàn bà, làn da mềm mại, cánh tay ấm áp và mái tóc mượt mà. Cô đã đạp một phần chăn tung ra. Trong bóng tối mờ ảo, bàn chân và bắp chân cô thật thon gọn và quyến rũ.

Nếu anh quay đầu lại, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô.

Anh đã hứa với cô là sẽ không làm thế. Nhưng còn có thứ gì khác ngoài danh dự ngăn cản anh. Đó là... Tự nguyện không nhìn vào mặt cô có nghĩa là đã vượt qua những định kiến liên quan đến diện mạo phụ nữ của anh.

Anh nhấc chăn lên, bước ra khỏi giường, và không trở lại cho đến khi đã buộc chặt khăn lên mắt.

*

* *

Người phụ nữ trong gương thật xinh đẹp.

Venetia nhìn chằm chằm vào chính mình. Những đường nét quen thuộc của cô đã biến đổi. Bởi sự phấn khích, hân hoan và sự cẩn trọng đã quăng vào trong gió. Cô trông giống như một phụ nữ mới bắt đầu cuộc đời, hơn là một người bị đè nặng và đã hóa đá bởi những giấc mơ không thành.

Cô không phải là người duy nhất chú ý. “Madame est très, très belle ce matin – même plus que d’habitude,” (Sáng nay quý bà rất, rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn ngày thường) cô Arnaud nói.

“Merci,” cô lẩm bẩm.

“On dit que Monsieur le duc est beau.” (Nghe nói rằng công tước cũng đẹp trai)

Vậy là tin đồn về cuộc tình của họ đã lan truyền. Chuyện này là tất nhiên, tàu Rhodesia là một thế giới chật hẹp, nhàn rỗi.

Một tiếng gõ cửa vang lên. Nhịp tim của cô tăng lên. Công tước đến thăm ư? Cô nghĩ họ đã ngầm hiểu với nhau rằng nơi ở, cũng như danh tính của cô sẽ được giữ kín.

“Ai đấy?” Cô Arnaud hỏi.

“Chúng tôi là phục vụ trên boong tàu,” một người đàn ông trả lời bằng giọng Ai-len. “Chúng tôi mang đồ đến cho nữ nam tước.”

Chúng tôi. Đồ vật gì mà cần đến nhiều hơn một người mang?

Ba người phục vụ, cùng với sự trợ giúp của một chiếc xe đẩy, mang vào phòng cô một vật lớn hình chữ nhật, gói bằng vải dầu.

“Từ đức ngài, công tước của Lexington,” một người phục vụ nói.

Bàn tay Venetia đưa lên che miệng. Cô không thể tin được việc này. Cô ra lệnh cho những người đàn ông cởi bỏ lớp vải dầu và một lớp bạt khác.

Đúng là công tước đã tặng cô dấu chân hóa thạch.

“Vật này rất lớn. Nhưng nếu là tôi, tôi thích sô-cô-la hơn,” cô Arnaud nói.

Sô-cô-la, trời. Venetia sẽ vui vẻ từ bỏ tất cả sô-cô-la nếu cô có thể có được một di chứng thời tiền sử tuyệt vời như thế này. Cô boa cho mọi người thật hậu hĩnh, bao gồm cả cô Arnaud. “Tự mua sô-cô-la cho mình giúp tôi.”

Khi cô còn lại một mình, cô quỳ trước phiến đá và vuốt ngón tay vẫn còn đi đôi găng tay sạch nhất trên những dấu chân. “Còn tôi,” cô lẩm bẩm, “Đây chính xác là thứ tôi thích hơn.”

Trước khi cô rời khỏi phòng để gặp công tước, cô nhìn mình một lần nữa trong gương. Người đàn bà nhìn lại cô trông thật quyến rũ, vì không có gì đẹp hơn hạnh phúc.