Resident Evil 3 - Thành Phố Chết

Chương 13

Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas

Sherry Berkin đã chuồn mất, mà Claire thì không thể nào chui vừa vào cái ống thông gió để rượt theo cô bé. Bất cứ cái gì hoặc bất cứ ai đã gào thét và hù dọa đứa bé vẫn chưa chịu lộ mặt, nhưng Sherry thì đã không ở đây nữa, có lẽ vẫn còn trườn bò một cách điên cuồng trong đường hầm tối thui và dơ bẩn. Claire nấp bên cạnh đường ống trong một chốc; có một bao giấy gói kẹo rỗng và một cái chăn cũ ẩm mốc ngay chỗ khe hở chui vào, một nơi ấn náu khá thảm hại phía sau ba bộ giáp đứng.

Khi nhận ra rằng Sherry sẽ không quay lại, Claire liền nhanh chóng quay về văn phòng của Irons, hi vọng hắn có thể nói cho cô biết lối ra của đường ống ở đâu, nhưng Irons đã bỏ đi, cùng với xác của con gái ngài thị trưởng.

Claire quan sát cái văn phòng được bài trí theo cách nhìn của một kẻ có đầu óc bệnh hoạn, lần đầu tiên kể từ khi tới thành phố, cô thấy không biết nên làm gì mới phải. Thoạt tiên cô tìm kiếm Chris, một mục tiêu bao gồm những lo lắng về cách tránh bọn zombie, rồi nhập bọn với Leon, và tránh xa ông sếp Irons kinh tởm, khá nhiều mục tiêu để làm. Nhưng ngay khi nghe tiếng cô bé rú lên, mức độ ưu tiên của cô đã thay đổi đột ngột. Một đứa bé đã bị lôi vào cơn ác mộng này, một cô bé nhỏ nhắn tin rằng có một con quái vật đang săn đuổi nó.

“Có lẽ là vậy. Nếu mình đã tin rằng Racoon có zombie, thì tại sao lại không có quái vật chứ? Quỷ tha ma bắt, sao không có thêm ma cà rồng hay lũ người máy hủy diệt luôn cho rồi?”

Cô muốn kiếm Sherry, và không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô cần người anh trai của cô, nhưng thật sự vô vọng vì cô cũng không biết anh ấy ở đâu – Cô bắt đầu tự hỏi liệu anh ấy có biết chuyện gì đang xảy ra ở Raccoon hay không.

Lần cuối cô nói chuyện với anh ấy, anh ấy đã cố tránh né các câu hỏi về tại sao S.T.A.R.S. bị đình chỉ, khẳng định là không có gì phải lo cả - Rằng đó là do anh ấy và tòan đội bị dính vào các vấn đề về chính trị ở văn phòng, và mọi việc đã được dàn xếp ổn thỏa. Cô đã quen với sự che chở và bảo vệ của anh ấy, nhưng nghĩ lại, liệu anh ấy có vẻ lẩn tránh thái quá? Và S.T.A.R.S. lúc đó đang điều tra về các vụ giết người tàn nhẫn, cũng không có gì lạ khi liên tưởng các vụ ăn thịt người đó với tình thế hiện tại…

“…điều đó có nghĩa gì chứ? Rằng Chris đã khám phá được tội ác nào đó và che đậy chúng?”

Cô không biết. Tất cả những gì cô biết hiện giờ là cô không tin anh ấy đã chết, và bây giờ mà kiếm Chris hay Leon thì sẽ trì hoãn việc kiếm Sherry. Tình thế cũng không đến nỗi tệ lắm, Claire có thể tự vệ được – cô có một cây súng, ít nhất cô có những cảm nhận của một người trưởng thành, và sau gần hai năm với việc chạy bộ mỗi ngày năm dặm, cô có một vóc dáng hoàn hảo. Nhưng Sherry Berkin thì không quá mười một hoặc mười hai tuổi, và dễ bị tổn hại bởi bất cứ thứ gì của thế giới bên ngoài, từ những hạt bụi trên mái tóc vàng thiên thần ấy đến những lo âu tuyệt vọng trong ánh mắt xanh to tròn – cô bé đã khiến những bản năng che chở của Claire trỗi dậy…

Rầm!

Một tiếng động lớn và nặng rung chuyển cả trần nhà, làm các chiếc đèn treo lộn xộn trong văn phòng của Irons rung lên. Claire lập tức nhìn quanh, tay nắm chắc khẩu súng. Không có gì khác ngoài gỗ và thạch cao, và âm thanh đó tắt hẳn.

“Có gì đó trên trần nhà… nhưng cái gì có thể làm nên tiếng động lớn như vậy chứ? Một con voi đang tập nhảy tự do chăng?”

Có thể đó là con quái vật của Sherry. Tiếng gầm rú hoang dã họ đã nghe được trong phòng trưng bày tư trang cá nhân xuyên qua từ đường ống hoặc ống thông gió, khó mà xác định được nơi phát ra âm thanh đó, nhưng nó có thể ở trên trần nhà. Claire chưa chuẩn bị tinh thần để đốt mặt với cái thứ vừa thét lên, nhưng Sherry đã khẳng định là con vật đó đang theo cô bé…

“…Vậy thì đi kiếm con vật đó, kiếm cô bé? Một kế hoạch không hoàn hảo cho lắm, nhưng mình cũng không còn sự lựa chọn nào khác vào lúc này; đó có thể là cách duy nhất để kiếm cô bé.”

Hoặc có thể Irons đang ở trên đó không chừng. Mặc dù cuộc gặp gỡ với hắn đã để lại một cảm giác ơn ớn, nhưng cô vẫn hối hận vì đã không kịp lấy thêm thông tin từ hắn. Dù có điên đi nữa, nhưng hắn cũng đã không đối xử với cô quá ngu

ngốc; cũng không hẳn là ý kiến tồi khi gặp lại hắn lần nữa, ít nhất để hỏi một số vấn đề về hệ thống thông gió ở đây.

Cô sẽ không biết được thêm chuyện gì khác chừng nào chưa thử qua chúng. Claire rẽ vào cánh cửa văn phòng mở sẵn ở hành lang phía trước, chỗ cô đã dập tắt đám cháy của chiếc trực thăng. Khói bốc từng cột nhỏ kế bên đại sảnh, và mặc dù không khí vẫn còn ấm, nó cũng không còn giống nhiệt độ của một vụ cháy. Tại chỗ đó, ít ra cô cũng đã thành công…

Claire bước trở lại vào sảnh đường chính, tránh tầm mắt khỏi những gì còn sót lại của viên phi công…

… và crắ-ắc!

…Cô đứng sững lại, nghe một tiếng xé toạc gỗ và theo sau đó là tiếng bước chân dày, nặng của người nào đó chắc chắn là phải to con lắm di chuyển ngoài hành lang, ngang qua ngã rẽ, tiếng động nặng nề và chậm chạp. Tên đó hẳn phải nặng cả tấn, và có chúa mới biết tại sao cánh cửa vẫn chưa bị bể ra…

Claire phóng tầm nhìn về phía hành lang chỗ văn phòng của Irons, bản năng mách bảo cô nên chạy đi, trí não cô mách bảo cô rằng đó là ngõ cụt, cơ thể cô đang luỡng lự…

…và một người đàn ông to nhất từ trước giờ cô từng được thấy đã bước vào tầm mắt, được che bởi làn sương mù của khói từ trong những bức tường đổ nát. Hắn mặc một bộ áo khoác lính màu xanh lá chỉ có thể có một cho kích cỡ của hắn, và cao như là một siêu sao bóng rổ – thậm chí cao hơn, nhưng kích thước cân đối hơn. Một sợi dây nịt dày cui quấn quanh eo hắn, và ở đó cô không thấy món vũ khí nào, cô có thể cảm nhận được sát khí của hắn đang tỏa ra như một làn sóng vô hình. Claire có thể thấy được gương mặt đờ đẫn bịnh hoạn của hắn, không có tóc, sọ bị mốp – và hầu như vô tình, Claire chắc chắn rằng hắn chính là con quái vật đó, con quái với găng tay đen, cái nào cũng bự cỡ đầu người…

“Bắn! Bắn nó!”

Claire nhắm vào hắn nhưng còn do dự, sợ rằng cô đang phạm một lỗi lầm nghiêm trọng – cho đến khi nó bước thêm một bước chấn động tới cô bằng đôi chân to như thân cây, và cô có thể nghe được tiếng lắc rắc đang muốn toạc ra của sàn gỗ bên dưới bàn chân to bè, thấy đôi mắt đen, đen và viền đỏ. Giống

như là dung nham được chôn trong cục đá trắng không có hình thù nhất định, trống rỗng nhưng chắc chắn là không mù, cái nhìn của hắn lia trúng cô – và hắn giơ nắn đấm chắc nịt đầy thịt của mình lên một cách cực kì nguy hiểm.

“-bắn bắn bắn-”

Cô bóp cò, một viên, hai viên, và thấy sự tiếp xúc của những viên đạn – cái ve áo nổ thành từng miếng nhỏ bên dưới cái cổ của hắn, phát thứ hai xé ngang cái cổ…

…hắn tiến thêm bước nữa, không có vẻ biểu lộ gì là đau đớn, nắm đấm vẫn được giơ lên, tìm kiếm mục tiêu, kiếm gì đó để bóp nát…

Cái lỗ đen đầy khói súng trong cổ họng của nó không hề chảy máu.

“Chết tiệt!”

Trong một thoáng kinh hãi tức thì, Claire chỉ khẩu súng vào trái tim của con vật đó và bóp cò liên tục, tên khổng lồ tiến thêm bước nữa, tiến vào làn đạn mà không hề nao núng…

…Và cô không điều khiển nổi những phát súng nữa, không thể tin là nó vẫn có thể tiến tới, chỉ cách chưa đầy mười bước nữa trong khi đạn vẫn găm vào bộ ngực đồ sộ của nó…

…Và khẩu súng hết đạn, mặc dù con quái vật đã dừng lại trong sự nặng nề của nó, đung đưa như một tòa nhà đồ sộ trước cơn gió to. Không rời mắt khỏi gã khổng lồ dị dạng, Claire nạp thêm một băng đạn nữa từ áo khoác một cách hối hả, cố gắng trấn tĩnh lại trước con quái vật dị hình này.

“Kẻ Hủy Diệt, quái vật của Frankenstein, Tiến sĩ Ma Quỷ, ngài X.”

Dù nó là gì đi nữa, hơn bảy loạt đạn vào ngực cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng. Từ từ, cái con vật to lớn quỵ xuống bên phải, ngã xuống một cách nặng nề xuống bức tường bị cháy đen và nứt toác đằng kia – không ngã xuống hoàn toàn nhưng cũng không di chuyển nữa.

“Thật kì lạ, vậy là xong, hắn đã chết, ngã xuống bởi sức nặng của chính nó…”

Claire không di chuyển gần thêm, vẫn chĩa khẩu súng một cách thận trọng về phía cái thây khổng lồ bất động. Đây có phải là tên đã gào lên không? Từ sức mạnh và cái vẻ vô nhân tính của nó, cô không nghĩ thế; Đây cơ bản không phải thuộc dạng loài quỷ điên cuồng, luôn gào thét vì máu. Ngài X này giống như một cỗ máy không có linh hồn hơn, một khối thịt máu lạnh có thể phớt lờ … hoặc chịu đựng đau đớn.

“Dù gì thì mày cũng chết rồi”, Claire thì thầm, cố gắng gạt đi những dòng suy nghĩ tàn nhẫn đó. Cô phải nghĩ, phải hiểu rõ điều này có nghĩa là gì – “Đây chắc không phải là một con zombie đột biến, vậy nó là cái quái gì? Tại sao nó lại không ngã xuống khi mình bắn sạch gần như một băng đạn – liệu có ai nghe tiếng súng không, liệu Sherry hay Irons hoặc Leon hoặc bất cứ một ai đó có thể đang tìm kiếm cô quanh trụ sở? Mình có nên ở lại đây và chờ không?”

Con quái vật mà cô gán cho nó biệt danh “ngài X” đã ngừng thở hoàn toàn, cơ thể đầy cơ bắp của nó hoàn toàn bất động, mặt của nó trông như đã chết thật sự rồi. Claire cắn môi dưới của mình, nhìn vào con vật vẫn đang đứng yên và dựa vào tường đó, cố gắng gạt bỏ nỗi sợ hãi…

…Và thấy mắt của hắn mở ra, cặp mắt đen và đỏ bóng. Không có vẻ gì là đau đớn, “Ngài X” đứng dậy ngay tức thì, chắn ngang đại sảnh, đôi tay khổng lồ của hắn lại giơ lên…

…Và với một cái quạt tay đầy uy lực, hắn tung cú đấm vào không khí, cánh tay dài của hắn mém chạm vào cô khiến cô té nhào. Lực đấm quá mạnh khiến cho hai bàn tay khổng lồ của hắn lao vào bức tường đối diện. Cơn chấn động trùm lên nắm đấm của hắn, cánh tay kẹt một nửa vào trong gỗ và plastic tới khủy tay.

“Mình, không thể là mình được…”

Cô sẽ bị mắc kẹt nếu trở lại văn phòng của Irons. Không cần phải suy nghĩ nhiều hơn, Claire di chuyển, chạy nhanh qua “Ngài X” và bay người ngang qua hắn, cánh tay phải của cô sướt qua cái áo khoác dày của hắn, tim cô như muốn ngừng đập khi cái chất liệu ấy chạm vào da cô.

Cô chạy, rẽ trái và ào vào hành lang đầy sương mù, cố nhớ xem sau phòng chờ là chỗ nào, cố không nghe âm thanh của

“Ngài X” dị hợm với cánh tay khổng lồ đang đuổi theo cô phía sau.

“Chúa ơi, nó là cái gì vậy…”

Claire chạy ngang qua phòng chờ, đóng sập cửa phía sau lại rồi chạy tiếp, quyết định là sẽ nghĩ chuyện đó sau. Cô chạy và cố không nghĩ gì khác ngoài việc làm cách nào để chạy nhanh hơn.

----

Ben Bertolucci ở trong cái gian cuối cùng của căn phòng xa gara nhất, nằm bất động trên một cái giường bằng thép và ngáy rè rè. Ada quyết định để Leon đánh thức hắn dậy để tỏ ra hoàn toàn trung lập. Cô không muốn tỏ ra quá háo hức, có một chuyện cô biết chắc về đàn ông, rằng sẽ dễ kiểm soát họ hơn nếu để họ nghĩ rằng đang khống chế được tình hình. Ada nhìn Leon và chờ đợi với một sự kiên nhẫn mà cô chưa từng trải qua.

Họ đã kiểm tra cái cũi trống và bức tường bê tông uốn éo trước khi tìm thấy hắn, và mặc dù cái lạnh, ẩm và tối của không khí hòa trong mùi máu và mùi ẩm mốc của virus, họ không thấy bất cứ cái xác nào – Điều đó thật lạ, dựa vào cuộc tàn sát mà Ada biết là nó đã xảy ra tại cái gara ẩm ướt này. Cô tính hỏi Leon chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại quyết định là càng ít nói chuyện với nhau càng tốt; chẳng có gì hay ho trong việc anh ta quen với sự hiện diện của cô kế bên. Ada thấy miệng cống, rỉ sét và khuất trong một góc tối, và hài lòng trước sự hiện diện của cây xà beng trên cái kệ bên cạnh. Cùng với việc Bertolucci đang nằm ngáy ngay đó, Ada cảm thấy cuối cùng thì mọi chuyện cũng đang nằm trong tầm tay của cô…

“Để tôi đoán xem”, Leon nói to, và trèo lên trên quầy bar bằng thép với cây súng thận trọng trên tay. “Hẳn ông là Bertolucci, phải không? Thức dậy nào.”

Bertolucci ngáp một cách uể oải và từ từ ngồi dậy, gãi gãi bộ râu cằm của mình. Ada mém chút bật cười khi thấy bộ mặt cau có mệt mỏi của hắn nhìn về phía họ; trông hắn như đống phân… quần áo nhàu nát, cái dáng cao tả tơi. Vẫn còn mang cà vạt trên cổ, thật buồn cười. Cái tên bẩn thỉu ấy còn nghĩ là như vậy sẽ khiến hắn trông giống một nhà báo thực thụ hơn...

“Các người muốn gì? Tôi chỉ đang cố gắng ngủ ở đây thôi mà”. Hắn nói một cách cộc cằn, và một lần nữa Ada phải cố gắng nhịn cười. Không có gì lạ khi thật sự khó khăn để tìm kiếm hắn. Leon liếc qua Ada bằng một ánh mắt không chắc chắn: “Phải hắn đây không?”

Cô gật đầu, nhận ra rằng Leon có thể đang nghĩ Bertolucci là một tù nhân. Chỉ cần vài lời giải thích là sẽ xóa bỏ được cái ý nghĩ đó thôi, nhưng cô lại không muốn cho Leon biết quá nhiều hơn những thứ anh ta cần biết; cô phải lựa lời thật kỹ.

“Ben”, cô nói, trong giọng nói có chút liều lĩnh. “Ông đã nói với ủy ban thành phố là ông biết chuyện gì đang diễn ra, phải không? Ông đã nói gì với họ?”

Bertolucci đứng dậy và nhìn chằm chằm vào cô, môi của hắn cong lên: “Và cô là ai chứ?”

Ada có thể tiếp tục đánh liều bằng cách vờ như phớt lờ câu hỏi của hắn, nhưng có lẽ vô ích; cô không muốn đóng vai một người phụ nữ yếu ớt, như vậy thì sẽ mâu thuẫn với việc làm thế nào cô sống sót được đến tận bây giờ.

“Tôi đang cố gắng kiếm một người bạn, John Howe. Anh ta làm việc cho một chi nhánh của Umbrella tại Chicago và biến mất cách đây vài tháng, tôi nghe phong phanh là anh ấy đang ở đây, tại thành phố này…”

Cô ngưng lại, quan sát thái độ của Bertolucci. Chắc chắn là hắn biết gì đó, nhưng cô không nghĩ là hắn sẽ khai ra.

“Tôi không biết gì cả”, hắn trả lời cộc cằn. “Và dù tôi có biết gì đi chăng nữa, tại sao tôi lại phải nói cho các người biết chứ.”

Thành thật mà nói, nếu không có cảnh sát ở đây, mình sẽ bắn chết cái tên này. Nhưng chắc cô sẽ không làm vậy, Ada không phải thuộc dạng thích giết người, và nghĩ rằng chắc cô sẽ có thể moi thông tin từ hắn bằng cách thuyết phục hơn – Nếu sự dịu dàng của cô không thành công thì thế nào cũng có một phát súng vào đầu của hắn cho coi. Tuy nhiên cô không thể làm gì khi mà có nhân viên cảnh sát Leon đang ở đây. Cô đã không tính trước được cuộc gặp mặt của họ, nhưng vào lúc này

thì cô lại kẹt với anh ta.

Chàng cảnh sát tất nhiên không vui vẻ gì với cách trả lời của tay nhà báo. “Được rồi, vậy chúng ta cứ để hắn ở đó”, anh nói một cách tức giận với Ada, nhưng lại nhìn vào Bertolucci với sự khinh bỉ.

Bertolucci nhoẻn cười, thò tay vào túi và rút ra một chùm chìa khóa bằng bạc được đính với nhau bằng cái vòng tròn lớn. Ada không có gì là ngạc nhiên, nhưng Leon trông càng thêm bực mình.

“Tôi thì ổn thôi”, Bertolucci nói một cách châm chọc. “Tôi cũng không định rời khỏi khu vực nhà giam này. Đây là nơi an toàn nhất trong tòa nhà rồi. Không chỉ có lũ zombie ở đây đâu, tin tôi đi.”

Từ cái cách hắn nói chuyện, Ada nghĩ rằng cô trước sau gì cũng sẽ giết chết hắn. Những chỉ dẫn của Trent đã rất rõ ràng – nếu Bertolucci biết gì về chuyện Berkin nghiên cứu G-virus thì hắn phải bị thủ tiêu; tại sao, cô không biết chắc, nhưng đó là công việc. Nếu cô có thể tranh thủ một vài phút với hắn, cô sẽ có thể xác định rằng hắn đang biết những gì. Nhưng vấn đề là làm cách nào? Cô không muốn bắn Leon; Đó là luật lệ của cô, không thích giết kẻ vô tội – và bên cạnh đó, cô thích cảnh sát. Không có gì là cao cả, nhưng bất cứ ai làm công việc của những kẻ bảo vệ mạng sống người khác đều khiến cô nể. Và anh ta có thị hiếu rất tài trong việc sử dụng súng – Desert Eagle là loại súng hạng nhất…

“…Vậy thì suy nghĩ làm chi? Mình bỏ rơi anh ta trước và quay lại, không có nghĩa là mình mềm mỏng…”

“Ggrraaaa!”

Một tiếng gầm khủng khiếp hoang dã xé tan sự yên tĩnh. Ada lập tức cầm khẩu Beretta của cô lên, chĩa vào cánh cổng dẫn về khu vực nhà giam trống. Dù nó là cái gì, nó đang ở dưới tầng hầm…

“Cái gì vậy?”, Leon thở mạnh phía sau cô, và Ada ước gì cô biết câu trả lời. Tiếng vang của tiếng gầm đó không giống bất cứ thứ gì cô từng nghe qua – và cô cũng không muốn nghe gì cả, kể cả những nghiên cứu của Umbrella.

“Tôi đã nói, tôi sẽ không rời khỏi nhà giam này”, Bertolucci nói, giọng ngắt quãng. “Giờ thì cút khỏi đây trước khi các người dẫn nó tới chỗ tôi!”

“Một gã hèn nhát…”

“Nghe này, có lẽ tôi là nhân viên cảnh sát duy nhất còn sống sót ở trong tòa nhà này”, Leon nói, và có gì đó pha trộn giữa sợ hãi và mạnh mẽ trong giọng nói khiến cho Ada quay lại nhìn anh. Viên cảnh sát trẻ vẫn nhìn chằm chằm vào Bertolucci, đôi mắt xanh của anh ta đầy cương nghị và sắc bén.

“…nên nếu ông còn muốn sống, ông sẽ phải đi theo chúng tôi.”

“Quên đi”, Bertolucci nạt lại. “Tôi sẽ ở đây đến khi nào đội cứu viện tới – và nếu các người thông minh một chút, các người cũng sẽ làm vậy.”

Leon lắc đầu: “Có thể đến nhiều ngày nữa mới có người tới đây, cơ hội tốt nhất của chúng ta là phải tìm đường ra khỏi Raccoon – Và ông có nghe tiếng thét vừa rồi không. Ông có muốn bất cứ thứ gì vừa thét như vậy tới thăm ông không?”

Cô bị ấn tượng mạnh; những vật thí nghiệm của Umbrella có thể đang tiến đến chỗ họ, thế mà Leon vẫn đang cố gắng cứu một tay nhà báo vô dụng đang lẩn trốn.

“Tôi sẽ liều”, Bertolucci nói. “Và chúc may mắn khi ra ngoài kia, các người sẽ cần đến nó…”

Tên nhà báo nhàu nát leo lên quầy bar, nhìn về đằng trước rồi đằng sau họ, giơ tay trên mái tóc bóng bẩy của hắn.

“Nhìn này”, hắn nói, giọng nhỏ nhẹ hơn. “Có một đường ống phía sau tòa nhà, với một lỗ thông gió trong đó. Các người có thể đến đường cống ngầm bằng đường đó, đó có lẽ là đường nhanh nhất ra khỏi thành phố.”

Ada thở dài trong họng. Hay thật đấy; quá nhiều thứ cản trở lộ trình bí mật của cô đến phòng thí nghiệm. Nếu cô bỏ rơi Leon bây giờ, thì anh ta sẽ vẫn có thể kiếm được cô trong năm phút.

“Mày lúc nào cũng có thể giết hắn, nếu như thật sự phải như thế, hoặc… Mày có thể bỏ trốn ở trong đường cống và quay trở lại với Bertolucci khi anh ta đang dọn đường cho mày.”

Không giống như Bertolucci, cô không muốn ngồi chờ cái thứ vừa thét lên và giờ thì cô biết hắn sẽ ở lại, dụ người cảnh sát đi chỗ khác có lẽ là ý hay nhất bây giờ.

“Chuyện mình làm chỉ là tránh sự giết chóc không cần thiết mà thôi…”

“Được rồi, tôi sẽ đi coi coi nó là cái gì”.Cô nói, và không cần đợi Leon trả lời, cô quay lại đi về phía cánh cửa.

“Ada! Ada, chờ đã!”

Cô lờ anh ta đi, nhanh chóng lướt qua những chắn song trống rỗng và trở lại hành lang lạnh lẽo kia, cảm thấy bớt căng thẳng khi đường đi vẫn an toàn và cảm thấy hơi mệt vì hành động bất đắc dĩ của mình để làm đơn giản hóa tình hình. Mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều nếu cô cứ giết cả hai, một việc mà cô có lẽ sẽ không do dự nhiều trong một hoàn cảnh khác. Nhưng cô đã quá chán cái chết, chán và mệt khi phải suốt ngày che giấu cho các việc làm của Umbrella; cô sẽ không giết người cảnh sát khi thật sự không cần thiết.

“Và nếu như mình phải làm thế thì sao, nếu như mình phải giết người vô tội để hoàn thành công việc thì sao?”

Cô phải tự hỏi mình câu hỏi đó nhiều lần để khẳng định vể việc cô đang làm. Ada bước tới cánh cửa chỗ ống thông gió, hít một hơi dài, cố rũ bỏ hết mọi âu lo và suy nghĩ, và bước trở lại vào trong để đợi Leon Kennedy.