Resident Evil 3 - Thành Phố Chết

Chương 3

Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas

Leon đến ngoại ô thành phố trong vòng chưa đầy hai mươi phút, nhưng anh đã quyết định là đừng mong có một bữa tối ra trò. Những lần viếng thăm trước đây cho Leon biết có vài cái máy bán hàng tự động, và anh có thể vớ lấy vài thứ gì đó ăn tạm cho qua. Kẹo sữa cũ rích và đậu phộng chẳng tốt cho cái bao tử sôi sùng sục của anh chút nào, nhưng đành chịu thôi, ai bảo anh đã không tính tới tình trạng giao thông ở New York.

Lái được xe đến thành phố đúng giờ đã làm nguội đi nỗi lo lắng của Leon; anh đi qua vài trang trại phía đông thành phố, đất đai và chuồng trại khá tươm tất, rồi xe dừng lại ở điểm phân cách giữa thành phố và nông thôn. Ý nghĩ về việc mình sẽ đi tuần trên những con đường này, bảo vệ an toàn cho chúng, khiến cho anh có một cảm giác hạnh phúc và hơi hãnh diện. Không khí chớm thu thật trong lành mát mẻ làm sao, và mặt trăng đang rọi lên mọi vật một làn sáng bạc dịu dàng. Anh sẽ không bị trễ, chỉ trong vòng một giờ nữa thôi, anh sẽ là một phần của thành phố Raccoon.

Khi Leon rẽ chiếc Jeep vào đường Bybee, hướng tới một trong những con đường Bắc-Nam dẫn đến toà nhà RPD, anh nhận thấy một dấu hiệu đầu tiên của sự bất thường. Trong vài dãy nhà đầu tiên, anh ngạc nhiên một nửa; đến dãy thứ năm, anh bắt đầu sốc. Không chỉ là kỳ lạ, mà là … không thể tin được.

Bybee là con đường thực sự đầu tiên của thành phố từ phía đông, nơi chẳng có mấy những cao ốc đông người. Có nhiều quán bar và quán ăn rẻ tiền, một rạp phim tồi tàn chẳng chiếu gì ngoài những phim kinh dị và khiêu dâm hài – và do đó đây là nơi lui tới thường xuyên của giới trẻ ở Raccoon. Thậm chí còn có vài nhà trọ kiểu mới phục vụ bia và rượu mạnh cho những đám sinh viên ưa trượt tuyết mùa đông. Vào tối thứ bảy, từ chín giờ kém mười lăm trở đi là lúc Bybee tràn đầy sinh khí.

Nhưng hiện tại Leon gần như chỉ thấy toàn bóng tối trong những cửa hiệu và nhà hàng dọc hai bên đường, vài chỗ có ánh sáng thì chẳng có người nào bên trong. Có cả đống xe hơi đang đậu dọc theo con đường hẹp té, vậy mà anh vẫn chưa nhìn thấy bất cứ ai; Bybee, nơi lui tới thường xuyên của đám choai choai và học sinh trung học, đang hoàn toàn vắng vẻ.

"Mọi người chui vào xó xỉnh nào rồi không biết?"

Đầu óc Leon căng ra tìm câu trả lời khi chiếc xe của anh thận trọng lăn bánh trên con đường vắng tanh, đánh liều tìm kiếm một lý do – và tìm cách giải tỏa bớt sự căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh đang bám lấy mình. Chắc là có một sự kiện nào đó, buổi họp mặt nhà thờ chẳng hạn, hay một bữa tiệc spaghetti. Hoặc Raccoon tổ chức một lễ hội tháng mười, và tối nay là lúc khởi đầu.

"Phải, nhưng chả lẽ mọi người đều biến đi cùng một lúc à? Phải có ai đó không tham gia tiệc tùng chứ?"

Lúc này Leon mới chợt nhận ra là anh đã không thấy chiếc xe nào chạy trên đường, kể từ lúc bị con chó làm giật mình mười phút trước. Một chiếc cũng không. Và rồi một cảm giác khác ập đến với anh – không ấn tượng mấy, nhưng hầu như ngay lập tức.

Thứ gì có mùi rất gớm. Nói cho đúng là giống như mùi phân.

"Y như một con chồn hôi bị chết. Có lẽ là bị quẳng ra ngoài trước khi chết."

Leon đã giảm tốc chiếc Jeep và chuẩn bị rẽ trái chỗ đường Powell, ngay dãy nhà đằng trước, nhưng cái mùi kinh khủng và sự thiếu vắng hoàn toàn sinh khí đã khiến anh thấy ghê rợn đến nổi gai ốc. Có lẽ anh nên dừng xe và kiểm tra một chút, xem có dấu hiệu nào của sự sống không.

“Hey!”

Leon nhe răng cười, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Có một cặp đang đứng ở góc đường, chính xác là đằng trước bên phải của anh; ánh đèn đường không soi tới đó nhưng anh vẫn có thế thấy bóng của họ đủ rõ – một cặp, người phụ nữ mặc váy và người đàn ông to lớn mang giày bốt. Khi đến gần hơn, Leon có thể thấy họ đang di chuyển về phía nam Powell và có vẻ như đã uống quá chén. Cả hai khập khiễng bước vào trong bóng tối bên cạnh một cửa hàng, và ra khỏi tầm nhìn của anh – “dừng lại và hỏi xem có chuyện gì xảy ra thì đâu có sao chứ?”

"Chắc là mới ra khỏi quán O’Kelly. Có thể đã uống nửa hoặc cả lít chứ chẳng chơi, may mà họ chẳng lái xe, nếu không là bị mình phạt rồi. Và mình sẽ là đồ đần nếu họ bảo rằng tối nay có buổi hòa nhạc lớn, hoặc có một bữa tiệc ngoài trời có-đủ-thứ-cho-bạn-chén…"

Phát chóng mặt với những giả thiết, Leon rẽ ở góc đường và liếc nhìn vào bóng tối đen kịt, tìm kiếm hai người hồi nãy. Anh không thấy họ, nhưng có một lối đi chen giữa nhà kho và một cửa hiệu bán đồ trang sức. Có lẽ hai người bạn say xỉn của anh đã chui vào phòng tắm hay một đâu đó không hợp pháp cho lắm…

“Chết tiệt!”

Leon phanh gấp khi thấy nửa tá bóng đen bay lên khỏi mặt đường, dưới ánh đèn xe trông như những chiếc lá khổng lồ đang quay cuồng. Bị giật mình, nên mất một giây sau anh mới nhận ra đó là những con chim; chúng không hề kêu rít lên, mặc dù anh ở gần đến mức có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh trong không trung.

Lũ quạ, chắc đang thưởng thức một bữa tiệc muộn dưới đường, cái gì trông như …

"Ôi, lạy Chúa."

Có một thi thể nằm ngay giữa đường, cách đầu xe Jeep chừng hai chục bước. Mặt úp xuống, nhưng trông có vẻ là phụ nữ, và từ cái chất lỏng màu đỏ vấy khắp chiếc áo khoác đã-từng-màu-trắng, có thể thấy đây không phải là một sinh viên uống say và quyết định làm một giấc tại một nơi như thế này.

"Tông rồi bỏ chạy. Thằng khốn nào đó tông vào cô ta rồi chạy mất. Lạy Chúa, thật là …"

Leon tắt máy và trườn nửa người ra ngoài trước khi những suy tưởng ập đến. Anh lưỡng lự, một chân đang đặt lên lớp nhựa đường, cái mùi hôi thối nặng nề của tử thi vẫn lởn vởn trong không khí lành lạnh. Trí óc của anh khăng khăng cho rằng không nên suy tính quá, nhưng anh thì biết rõ, rằng đây không phải là một bài thực tập, đây là đời thực.

"Nếu không phải là tông và bỏ chạy thì sao? Nếu việc không một ai quanh đây là kết quả luyện tập của một tay súng tâm thần thì sao? Mọi người có thể đang ở trong nhà, nằm sát đất – có thể người của RPD đang đến hiện trường, và biết đâu những người say xỉn hồi nãy không phải là say, họ bị bắn và đang cố tìm sự trợ giúp …"

Anh chuồn vào trong chiếc Jeep và lôi từ dưới ghế ra món quà tốt nghiệp của anh, một khẩu Magnum loại.50AE hiệu Đại Bàng Sa Mạc có báng súng mười inch, sản phẩm của Israel. Cha và chú của anh – đều là cảnh sát – đã cùng đi mua nó; không phải loại tiêu chuẩn của RPD, thật ra là hỏa lực còn mạnh hơn. Leon lôi băng đạn trong tủ đựng găng tay ra và lắp vào súng, cảm nhận sức nặng của vũ khí trên cánh tay hơi run rẩy, anh tin chắc đây là món quà hay nhất mà anh từng được nhận. Anh nhét thêm hai băng đạn vào túi đựng ở thắt lưng, mỗi cái chỉ có sáu viên đạn.

Chĩa khẩu Magnum xuống đất, Leon bước ra khỏi xe và xem xét một lượt xung quanh. Anh không quen thuộc với buổi tối ở Raccon lắm, nhưng anh biết rằng tối như thế này là không bình thường. Nhiều ngọn đèn dọc đường Powell ở phía xa dường như đã bị bắn, hoặc không được bật, và bóng tối dày đặc đang bao phủ lên cái thây đẫm máu; nếu không nhờ đèn xe thì anh đã chẳng trông thấy nó.

Anh lườt về phía trước, cảm nhận một mối lo lắng khi rời khỏi chiếc xe đang làm vỏ bọc cho mình nãy giờ, nhưng anh nghĩ rằng người phụ nữ kia biết đâu còn sống; trông không giống lắm, nhưng ít nhất anh cũng phải kiểm tra đã.

Tiến thêm vài bước nữa, và anh nhận ra đây chắc chắc là một phụ nũ trẻ. Mái tóc đỏ duỗi thẳng che khuất khuôn mặt, bộ đồ đồng phục có vải bông sọc. Những vết thương bị che khuất bởi chiếc áo thun vấy máu, nhưng có vẻ là cả tá những lỗ rách bươm trên lớp vải ướt bị xé rách, lớp thịt và màu đỏ của cơ nằm bên dưới.

Cố kìm nén một cách khó khăn, Leon chuyển súng sang tai trái và cúi xuống sát bên cái thây. Anh cảm nhận một làn da lạnh lẽo khi chạm đầu ngón tay vào cổ cô ta, áp hai ngón tay lên động mạch chủ. Vài giây trôi qua, những giây phút làm anh cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ khi nhớ tới những cách thức sơ cứu khẩn cấp, và khi ngay bắt đầu cầu nguyện thì anh cảm thấy một nhịp đập.

"Đến đến năm, thở hai hơi ngắn, khuỷu tay giữ cho cẩn thận, làm ơn đừng có chết nhé …"

Leon không thể chờ thêm phút giây nào nữa, anh nhét khẩu Magnum vào thắt lưng và xốc vai cô ta dậy để xem xét hơi thở, nhưng khi vừa nâng lên thì có một thứ khiến anh phải bỏ cô ta nằm xuống trở lại, tim anh đập loạn xạ trong lồng ngực.

Chiếc ao thun của nạn nhân bị dứt hẳn ra khỏi đồ lót, đến mức anh có thể nhận thấy xương sống và một phần ngực của cô ta đang trần trụi, những khối thịt ẩn hiện có màu đỏ, phần thịt chỗ xương sườn đã biến thành một khối rách bươm. Cứ như thể cô ta bị đánh gục và bị … nhai ngấu nghiến. Những thông tin mà Leon vốn không coi là quan trọng thình lình trỗi dậy, và bất chấp việc đã dựng được một vài lập luận thì anh vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi thật sự đang xoắn chặt lấy tâm trí của mình.

"Lũ quạ không thể gây ra những vết thương như vậy, vì chúng phải tốn hàng giờ cho việc này, vả lại có bao giờ quạ lại tụ tập trong đêm để ăn thịt đâu? Và cái mùi ấy không phải phát ra từ cô ta, cô ta vừa chết thôi, và …

Lũ ăn thịt người. Lũ sát nhân.

Không. Không thể nào. Không lý nào chuyện như thế lại xảy ra, không lý nào một người bị giết và bị ăn thịt ngay giữa con đường trong thành phố mà không ai can thiệp …

…và có đủ thời gian cho những con chim ăn xác nhập tiệc – nếu có chuyện như vậy thì tên sát nhân hẳn phải thanh toán phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả cư dân. Có thật vậy không nhỉ? Có thể lắm. Chứ cái mùi đó là gì? Và mọi người đâu hết rồi?"

Phía sau Leon có một tiếng rên khẽ. Tếng lê bước, và một một âm thanh khác. Một tiếng động ướt át. Anh chỉ có một giây để đứng lên và quay lại, bàn tay chộp lấy khẩu Magnum theo bản năng. Chính là hai kẻ say xỉn đang lắc lư đi về phía anh, cùng sự gia nhập của một kẻ thứ ba, một gã lực lưỡng với … với máu dính đầy trên áo và trên tay, và nhễu nhão ra từ miệng; một cái miệng đỏ lòm trông như bằng cao su đặt trên một bộ mặt thối rữa sền sệt, nhìn cứ như một vết loét toang hoác. Gã đàn ông mang giày bốt và áo dây nhìn cũng chẳng khác gì, và chữ V trên áo khoác hồng của người phụ nữ tóc vàng nổi bật trong bóng tối, trông cô ta giống y như hai tên kia.

Bộ ba ấy lảo đảo tiến về phía anh, qua khỏi chiếc Jeep, giơ cao cánh tay nhợt nhợt trong tiếng rên rĩ đói khát. Một thứ chất lỏng đen ngòm ộc ra khỏi cái mũi của gã đàn ông lực lưỡng, chảy xuống cái lưỡi đang đung đưa, và Leon hoàn toàn hiểu rằng cái mùi kinh khủng anh nghe thấy là mùi thịt thối phát ra từ chúng…

… và có thêm một đứa nữa bước ra từ một cánh cửa bên đường, một phụ nữ trẻ mặc áo thun vấy bẩn, tóc buộc đằng sau với một bộ mặt trống rỗng và uể oải.

Một tiếng rên phát ra sau lưng anh, Leon liếc qua vai để thấy một thanh niên tóc đen với những cánh tay thối rữa đang lê bước ra khỏi bóng tối của một mái hiên cửa sổ bên lề đường.

Leon nâng súng lên nhắm vào tên gần nhất, gã mặc áo có dây, trong lúc bản năng đang gào lên với anh là phải chạy ngay. Anh đang khiếp đảm, nhưng lập luận theo bài bản của anh khăng khăng cho rằng có một sự giải thích cho những gì đang thấy, rằng anh không phải đang giáp mặt những cái thây biết đi.

"Kiểm soát tình hình, theo phương pháp, mày là cảnh sát mà …"

“Đủ rồi! Không được tiến thêm nữa! Không được cử động!”

Giọng anh mạnh mẽ, đầy mệnh mệnh và quyền uy, và anh đang mặc cảnh phục, và lạy Chúa, sao chúng thèm ngừng? Gã mặc áo dây lại rên lên, bất chấp họng súng đang chĩa vào ngực và tiến tới cùng với đồng bọn, bây giờ chỉ cách anh không đầy mười bước.

“Không được cử động!”, Leon lặp lại, và nỗi sợ hãi của anh tăng thêm một bậc khi liếc sang hai bên, thấy có thêm những kẻ lừ đừ rên rĩ bước ra từ bóng tối.

Cái gì đó chộp lấy mắt cá chân anh.

”Không!”, Leon hét lên, quay súng lại – thấy cái thây của nạn nhân vụ tông-và-bỏ-chạy đang níu giày bốt của anh với một cánh tay lấm lem máu, cố lết cái thân đến gần anh hơn. Tiếng rên rĩ hổn hển của một cơn đói điên cuồng hòa cùng với những tên còn lại trong khi nó cố cắn chân anh. Nước bọt hòa lẫn với máu đang nhễu ra từ cái cằm trầy trụa, nhỏ lên lớp da thuộc.

Leon bắn vào phía trên lưng, tiếng nổ đanh gọn của vũ khí hạng nặng đã nới lỏng tay nắm của cái thây, và có lẽ tầm bắn rất gần đã làm thủng luôn tim của nó. Cái thây co lại, lăn xuống đường – và khi anh quay lại thì thấy những tên kia chỉ còn cách không tới năm bước, anh bắn thêm hai phát, đạn tạo thành những bông hoa máu trên ngực của đứa gần nhất. Máu từ miếng vết thương phun thành vòi.

Gã mặc áo dây chẳng có vẻ gì lúng túng với hai cái lỗ thủng trên người, hắn chỉ dừng bước có một giây. Hắn mở rộng cái miệng đầy máu và phát ra một tiếng rên đói khát, tay lại giơ lên trong khi vẫn tiến thẳng về phía anh.

"Chúng là thứ quái quỉ gì đó, chứ hỏa lực cỡ này có thể hạ gục cả một con voi …"

Leon lùi lại và siết cò lần nữa. Lần nữa. Và lần nữa. Và thêm những tiếng lanh canh rơi trên mặt đường, lại siết cò. Và chúng vẫn tiến tới, phớt lờ những viên đạn găm trên lớp thịt thối tha. Một giấc mơ tồi tệ, một bộ phim kinh khủng, không phải là đời thực; và Leon biết anh sẽ chết nếu không chịu tin vào chuyện này. Bị ăn sống bởi những…

"Thôi nào, Kennedy, thừa nhận đi. Những con zombie."

Bị chắn lối quay lại xe Jeep, Leon chỉ còn cách chạy trong lúc vẫn tiếp tục bắn.