Sai Một Bước, Lạc Nhau Một Đời

Chương 16: Họp báo (tt)

Căn phòng lớn mở ra, giám đốc điều hành Mạc Khải Nghiên ngồi ngay ngắn trên ghế. Cánh phóng viên ùa vào phòng, ồn ào náo nhiệt, nếu không phải tiếng nói chuyện thì là tiếng máy ảnh “rắc rắc”, ánh đèn plash chấp choáng cả căn phòng khiến người ta nhìn vào hoa cả mắt.

Bảo Hân ăn mặc vô cùng nghiêm túc, váy công sở ôm sát, áo sơ mi nữ màu trắng trưởng thành, tóc buộc cao cá tính. Ương Khải Uy đi trước, Bảo Hân đi sau nhăn nhăn nhó nhó nói:

“Cha à! Kỷ Thị có như thế nào con đến cũng đâu có tác dụng gì.”

Ương Khải Uy từ đầu tới cuối nhất quyết không nói một lời nào, đưa cô vào phòng họp báo. Phóng viên nhanh tay lẹ mắt chụp lấy vài tấm ảnh của Mạc Khải Nghiên. Một vài phóng viên nữ chưa có gia đình xì xào to nhỏ về hắn. Nào là Mạc Khải Nghiên rất có khí chất, phong thái khác người... Cánh cửa mở toang, Ương Khải Uy đi vào phòng, Bảo Hân đi theo sau. Ông ta ngồi xuống ghế cổ đông, Hân Hân đứng sau lưng lão.

Mạc Khải Nghiên nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ đúng 15h30, hắn chỉnh lại micro, nói:

“Buổi họp báo bắt đầu.”

Câu nói vừa dứt, một phóng viên đứng dậy hỏi:

“Giám đốc Mạc, xin ông giải thích về sự việc đang đình đám gần đây. Có tin Ông và ca sĩ Hạ Tình có mối quan hệ mờ ám, hơn nữa Hạ Tình là người đã có gia đình. Vậy mối quan hệ kia có phải là sự thật không?”

Hai tay hắn đan vào nhau, gật đầu nói:

“ Tôi và Hạ Tình sự thật là có quan hệ, nhưng tôi chỉ xem cô ấy như một người bạn. Nếu không tin mọi người thể đối chiếu với Hạ Tình.!”

Hạ Tình đôi mắt thất thần vô hồn, lâu lắm mới nói được một câu:


“Đúng như lời của giám đốc Mạc nói.”

Phóng viên đứng dậy hỏi Hạ Tình, câu hỏi rất soi mói:

“Vậy những tấm ảnh kia từ đâu thưa cô Hạ?”

Hạ Tình xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt người phóng viên kia, lát sau mới nhận thấy ánh mắt căm phẫn của Mạc Khải Nghiên mới mở miệng:

“Thật ra...tôi...tôi...đã tạo scandal để...hại Mạc tổng. Thật ra...hôm đó tôi đã... lừa Mạc tổng uống rượu say, đưa anh ta lên phòng, chỉ chụp lấy vài tấm rồi đưa cho cánh phóng viên. Tôi và Mạc tổng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra...”

Thái độ của cánh phóng viên lại rất khinh bỉ, người phụ nữ xấu xa như vậy thật khó chấp nhận.

Nhiều người lại tỏ vẻ rất thương cảm cho Mạc Khải Nghiên. Nhiều người có biểu hiện tức giận như muốn đánh cả Hạ Tình.

Cách đây không lâu, vào một đêm mệt mỏi, Mạc Khải Nghiên đến quán bar “Đam mê” uống rượu giải khuây. Hạ Tình tuy là diễn viên nổi tiếng nhưng rất thường xuyên đến đây uống rược, xuất thân chưa chắc đã trong sạch. Hạ Tình tìm mọi cách quyến rũ cho bằng được hắn. Đối với phụ nữ, khi các cô đã muốn thì hắn sẽ không từ chối. Tuy nhiên hắn không phải là kẻ dễ dãi, bắt được người nào là vui vẻ với người đó. không biết rốt cuộc cô ta bỏ thứ thuốc gì vào ly rượu của hắn khiến hắn không còn biết đất dày trời cao. Cô ta chắc đã thừa cơ chụp vài tấm hình gửi cho cánh báo chí. Xem ra hắn không làm gì cô ta cả.

Câu hỏi của một phóng viên khác khiến hắn thoát khỏi hồi tưởng:

“Thưa ông, Hạ Tình đã thừa nhận mình bịa đặt. Vậy ông có định yêu cầu bồi thường hay không? Bởi lần này vì sự việc trên mà Kỷ Thị đã tổn thất rất lớn không phải sao?”

Mạc Khải Nghiên nghiêm mặt nói:


“Dù sao Hạ Tình cũng là diễn viên, trải qua những việc như vậy cô ấy mang không ít tai tiếng đối với giới trong nghề. Tôi sẽ không truy cứu. Còn nữa, việc này đã giải quyết xong, rất mong các bạn phóng viên từ nay về sau không đăng những bài báo ảnh hưởng tới Hạ Tình.”

Có vẻ như Hạ Tình làm sai nhưng Mạc Khải Nghiên lại rất thương hại, chắc là thông cảm.

Các phóng viên đều có ý đã hiểu. Cô phóng viên tiếp tục hỏi tiếp:

“Vậy thưa giám đốc Mạc, họp báo hôm nay chỉ để giải thích về sự việc kia thôi hay sao?”

Mạc Khải Nghiên nhìn về phía Ương Khải Uy, gật đầu. Ương Khải Uy ra hiệu cho Bảo Hân lại cạnh Mạc Khải Nghiên. Vốn dĩ cô chẳng ưa gì hắn cả, bị cha bắt ép phải nhăn nhó nghe theo. Mạc Khải Nghiên nở nụ cười nham hiểm rồi nhìn cô, xoay mặt về hướng báo chí, tay nhanh chóng nắm chặt cổ tay Bảo Hân nói:

“Tôi và Ương Bảo Hân- con gái của cổ đông lớn thứ ba của Kỷ Thị sẽ kết hôn.”

Tất cả phóng viên im lặng hoảng hốt.

Bảo Hân đột ngột bị nắm tay không kịp giằng tay hắn ra, nghe câu nói nhất thời hoá đá. Mạc Khải Nghiên nhanh tay rút điện thoại lên bàn, mở ra một tấm hình bên trong mẹ và em gái cô bị bắt trói. Hân Hân giận dữ nhìn hắn. Hắn vời ôm cô, ghé sát tai cô nói:

“Im lặng. Bằng không...”

“Hắn dám uy hiếp cô ư? “Bấy giờ cô chỉ muốn nói câu này.

__________________


Ở đâu đó Ương phu nhân và con gái đang hóng mát ở bờ biển. Phục vụ cung kính đưa nước dừa cho hai người.

“Mẹ, vậy là chị Hân Hân sẽ kết hôn với anh Khải Nghiên có đúng không ạ?”

Ương phu nhân gật đầu nói:

“Chắc là bây giờ thằng bé nhận được tấm ảnh kia rồi. Hân Hân sẽ không làm gì được nó.”

___________________

Cánh phóng viên nhanh chụp lấy bức ảnh quý hiếm kia. Cuối cùng thì “nhị hoàng tử lông bông” cũng có bến đỗ. Sau một hồi trả lời những câu hỏi xoay quanh vấn đề hôn nhân của hắn và Hân Hân. Lát sau mới có người hỏi một chủ đề khác:

“ Giám đốc Mạc, tại sao hôm nay chủ tịch Kỷ không đến?”

Hân Hân vừa đứng vừa trừng mắt với hắn, trong lòng uất ức mà không thể nói ra. Mạc Khải Nghiên nhướn vai ra vẻ vô tội. Cửa phòng bật tung, Kỷ Minh Hàn mặc comlê đen tiến vào trước sự ngưỡng mộ của mọi người. Bảo Bảo bị hắn kéo theo bước ngắn bước dài đuổi theo hắn. Nhiều phóng viên đứng dậy xách máy ảnh chụp lấy để. Có tiếng xì xào to nhỏ về Bảo Bảo. Mạc Khải Nghiên nhìn thấy Kỷ Minh Hàn trong lòng vô cùng vui vẻ, đứng lên theo lệ rồi cúi người chào theo nguyên tắc. Kỷ Minh Hàn ngồi xuống ghế, chiếc ghế uy lực nhất - ghế chủ tịch. Phóng viên liên tục tranh thủ lúc hắn ngồi trên bàn “xin” vài tấm hình. Bảo Bảo nhất thời loá mắt không kịp thích ứng nên giơ bàn tay lên che mắt lại.

Kỷ Minh Hàn chỉnh lại micro, nói:

“Tôi đến rồi. Mọi người có gì cứ hỏi?”

Phóng viên báo ngôi sao là người đứng dậy đầu tiên, hắn ta nhanh chóng đặt câu hỏi: “Kỷ tiên sinh, cuối cùng ông đã đến. Xin mạn phép hỏi thẳng. Gần đây tin tức ông hẹn hò với cô An Bảo Bảo có đúng hay không?”

Trong câu hỏi kia là sự soi mói vừa khẳng định. Kỷ Minh Hàn đứng dậy đi sang phía Bảo Bảo, nắm tay cô kéo lại gần mình, nói:


“Đúng vậy, tôi lấy danh là chủ tịch của Kỷ thị tuyên bố An Bảo sẽ là bà Kỷ tương lai.”

Tất cả phóng viên ai nấy đều hết hồn với lời tuyên bố này. Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn hắn, hắn nhìn cô nháy mắt một cái. Rõ ràng là hắn nói với cô đưa cô đến công ty xem kịch hay, kịch hay là thế này sao? Thì ra vở kịch này là cô cùng đóng nhưng là kịch thật.

Cuộc họp báo thành công tốt đẹp, cánh phóng viên tan, các cổ đông cũng đi ra khỏi phòng. Lát sau trưởng phòng kinh doanh không hiểu sao lại hớt ha hớt hải cầm máy tính bảng, xô cửa phòng chạy vào:

“Chủ tịch, chủ tịch, cổ phiếu tăng lên chóng mặt.”

Đúng như lời hắn nói, không lâu nữa giá cổ phiếu sẽ tăng gấp ba lần.

Kỷ Minh Hàn lấy máy tính bảng, nhìn con số đang lớn dần rồi gật đầu.

“Rất tốt, nhờ phó luật sư An và anh chuẩn bị cho tôi một bản hợp đồng với DBC, được chứ?”

Anh trưởng phòng gật đầu đi ngay. Kỷ Minh Hàn kéo tay Bảo Bảo ra khỏi phòng còn Bảo Bảo mãi quen thuộc với suy nghĩ:

“Tại sao lại là phó luật sư An, không phải anh Hạo nói rằng đang làm việc tại một công ty lớn, không lẽ là Kỷ Thị hay sao?”

Mạc Khải Nghiên bỏ cổ tay Hân Hân ra, Hân Hân ngay lập tức bá đạo nắm cổ áo hắn:

“Mau thả mẹ và em gái tôi ra. Tôi cảnh cáo anh, lợi dụng tôi không dễ đâu. Đừng nghĩ tôi không dám làm gì anh đấy.”

Mạc Khải Nghiên cười khẩy:

“Vậy em sẽ làm gì tôi?”