Sát Phá Lang - Priest

Quyển 1 - Chương 9: Sát tâm

Lúc này, một tiếng gào khóc quen thuộc lọt vào tai, Trường Canh quay đầu lại nhìn thấy đầu Cát đồ tể treo trên lan can cùng đầu heo, bà vợ béo ú sắc mặt xanh mét, bị bức tường sập đè bên dưới, đã chẳng còn hơi thở. Tiếng khóc đứt quãng của tiểu bàn tử nhà họ từ không xa vọng đến, Trường Canh giật mình, chẳng màng lo lắng việc khác nữa, buột miệng nói: “Đó hình như là Cát Bàn Tiểu nhà đồ tể…”

Thẩm Dịch bay vút qua không dừng bước.

Trường Canh cho rằng y không nghe rõ: “Chờ chút!”

Thẩm Dịch nói: “Thần phụng mệnh bảo vệ điện hạ ra khỏi thành, không được chậm trễ.”

Tiếng y từ sau mặt nạ bảo hộ truyền ra, cực kỳ giống lãnh thiết đóng đầy vụn băng ngày Sổ cửu. (Sổ cửu là chín ngày đầu tiên tính từ Đông chí)

Trường Canh sững sờ.

Gió rít gào sượt qua tai, mồ hôi lạnh dinh dính hậu tri hậu giác xuôi cột sống chảy xuống, tay chạm đến đều là lãnh giáp huyền thiết – lạnh ngắt, hệt như thiết oản khấu vĩnh viễn không ủ ấm được trên cổ tay y vậy.

Cát Bàn Tiểu giỏi nhất là làm nũng, cười chỉ thấy răng không thấy mắt, cực kỳ tinh quái, không ai không thích gã.

Trường Canh chợt thấp giọng hỏi: “Đó không phải cũng là học trò của ngươi à?”

Trong mắt Thẩm Dịch, bọn học trò hai năm sớm chiều kề cận này chỉ là do hoàng mệnh sai sử ẩn nấp ư?

Cũng phải, đối với các đại nhân vật Huyền Thiết doanh thì Nhạn Hồi thành bé tí có tính là gì?

Con nhà đồ tể có tính là gì?

Trên đời này, đại khái có một số mạng người đáng giá hơn những người khác một chút, và chưa chắc đáng yêu thì đã quý.


Thẩm Dịch đương nhiên sẽ không lãnh huyết như lãnh giáp của y, nhưng lúc này y chỉ có một mình, dĩ nhiên phải ưu tiên nhiệm vụ, không cho phép một chút sơ suất.

Tây Vực mới quy thuận, quân tinh nhuệ của cả Huyền Thiết doanh đều ở bên đó trấn giữ, họ mang tới chỉ là một phần rất ít, tung lưới hai năm, phải một kích tất sát, bắt gọn con cá to.

Bắt được, thì có thể đổi lấy cho Bắc cương dăm ba năm an ổn thái bình, bằng không công lao sẽ đổ sông đổ biển.

Nguyên do trong đây rất phức tạp, một lời khó nói hết, dăm ba câu làm sao nói rõ được với đứa trẻ choai choai này?

Thẩm Dịch nghiêm nghị nói: “Điện hạ thứ lỗi… Điện hạ!”

Thì ra là Trường Canh nhân y chưa chuẩn bị, khom lưng mò đến chốt khóa chỗ khuỷu tay cương giáp huyền thiết.

Trọng giáp của Huyền Thiết doanh dĩ nhiên sẽ không bị y đẩy một cái là mở, lại giúp y thành công đẩy tay Thẩm Dịch ra một tấc – Thẩm Dịch không thể không lui tránh. Trường Canh lần đầu nhìn thấy huyền thiết trọng giáp, căn bản không biết chỗ khác biệt của huyền thiết trọng giáp tinh xảo với mớ đồng nát của Nhạn Hồi thành thủ – Nếu huyền giáp bị người ta dùng ngoại lực cố phá hoại, khóa bắn ra có thể đánh gãy gốc cây to bằng hai cánh tay ôm.

Nhờ một tấc này, Trường Canh nhanh nhẹn rút chân ra, lộn người phóng từ trên vai Thẩm Dịch xuống.

“Ta không phải điện hạ gì đó,” Trường Canh đứng cách hai bước nhìn y, sắc mặt còn u ám hơn huyền thiết, “Chân ta cũng không phải long trảo gì, mà là tàn tật do mẹ ta dùng mảnh gốm buộc thành. Nếu bà ta quả thật như ngài nói, có dây mơ rễ má với hoàng gia, không chừng chính là muốn tạo một kẻ giả mạo để làm lẫn lộn huyết thống hoàng gia. Ta thấy tướng quân đi gấp như vậy, chắc hẳn có trọng trách khác, ta không sợ chết, cũng không có ý trộm thân phận kim chi ngọc diệp, hiện tại nói rõ với ngài, không làm lỡ việc của tướng quân nữa.”

Mặt nạ huyền thiết bật lên, Thẩm Dịch sửng sốt nhìn thiếu niên trước mặt.

Trường Canh không nhìn y nữa, nhún người nhảy xuống đầu tường, chạy tới hướng Cát Bàn Tiểu kêu cứu.

Huyền thiết trọng giáp ở Nhạn Hồi thành con con đặc biệt dễ thấy, Thẩm Dịch chỉ hơi sững ra, tức khắc liền bị một tốp người man bám lấy. Trường Canh không hề lo lắng, dù là người ngoài nghề, y cũng có thể nhìn ra được, mấy kẻ đó căn bản là tới nộp mạng cho cao thủ Huyền Thiết doanh này, đủ thấy truyền thuyết dân gian bốn mươi Huyền Giáp là có thể quét sạch thảo nguyên năm đó mặc dù có chút khoa trương, cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.

Võ nghệ thiếu niên nhiều năm khổ luyện không hề là không có đất dùng, y cực kỳ nhanh nhẹn chui vào đường hẹp, vượt qua tường viện, nhìn thấy một người man một quyền đánh lõm ngực lão binh thủ thành Nhạn Hồi, lão binh kia ngã vật xuống mà chẳng rên được tiếng nào, xem chừng không sống nổi nữa.

Cát Bàn Tiểu mặt sưng phù như màn thầu, ôm đầu hoảng sợ co vào một góc.

Trường Canh vừa nhìn đã thấy thanh kiếm bay xa mấy trượng của lão binh nọ, nhân khi người man kia đưa lưng lại, y tiến lên một bước, cầm trọng kiếm trong tay, phần đuôi trọng kiếm phun ít hơi nước, là một thanh “cương giáp kiếm”, đáng tiếc lâu năm không bảo dưỡng, chẳng biết còn dùng được hay chăng.

Người man nghe thấy động tĩnh, lập tức cùng trọng giáp vụng về quay đầu lại, Cát Bàn Tiểu há hốc miệng –


Trường Canh xoay đệm hơi nước dưới cương giáp kiếm, một vòng lưỡi đao sắc bén xoay tròn trên đó, pha lẫn mùi khét lẹt, bên trong không biết hỏng mất mấy bộ phận rồi, khiến Trường Canh suýt nữa cầm không nổi, y quát to một tiếng, với tay chém một gốc đại thụ bên cạnh.

Cương giáp kiếm kêu vù vù tuy trông y như phế liệu nhưng chặt cây lại rất ngọt, không đợi tay người man kịp phản ứng, đại thụ đã đổ xuống, vừa vặn nện trúng hắn. Trường Canh gào lên với Cát Bàn Tiểu: “Còn không mau chạy!”

Cát Bàn Tiểu nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, hét ầm lên: “Đại ca!”

Còn không chờ gã lải nhải lời biệt ly, kẻ bị đại thụ đè kia chợt quát to một tiếng, hung hãn chém đôi khúc gỗ như xà nhà ném đi. Hắn hệt như một con trâu bị chọc giận, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm nhìn hai thiếu niên cơ hồ tay không tấc sắt trước mặt.

Trường Canh thấy sự tình không ổn, bèn dứt khoát nghênh chiến.

Y hít sâu một hơi, nghiêng người, vai hơi nghiêng, hai tay nắm chặt kiếm, vững vàng bày ra thức mở đầu.

Tiếc thay, vững vàng hơn cũng vô dụng, y vừa đứng yên liền nghe cái “Rắc”, thanh cương giáp kiếm kia triệt để khỏi dùng, cót két hai tiếng, phụt ra khói đen, rồi thành một mớ phế liệu hàng thật giá thật.

Cát Bàn Tiểu rùng mình: “Đây đây đây…”

“Tránh ra!” Trường Canh nói khẽ với Cát Bàn Tiểu.

Cát Bàn Tiểu không thẹn với mỹ danh quỷ lanh lợi, nghe vậy không ý kiến ý cò, co mình thành một cục thịt viên vô hại, lăn vào một góc, hoàn mỹ nhường sân.

Người man gầm lên một tiếng, tính dùng đôi thiết quyền đập tên oắt con không biết trời cao đất dày này nát như tương.

Trong chớp mắt thiết quyền to bằng cái nồi đến đỉnh đầu, Trường Canh khom lưng, mau chóng chui tọt ra, lướt qua bên cạnh thi thể lão binh, thấp người cực kỳ nhanh nhẹn bẻ tấm nẹp chân trên cương giáp của lão ta.

Lúc này, tiếng gió đã đến sau lưng, Trường Canh cuộn đôi “nẹp chân” ấy vào lòng, lăn mười tám vòng chui vào lỗ chó ở bức tường bên cạnh, nháy mắt hạ đất duỗi chân, không cần biết đúng sai gắn cái “nẹp chân” nọ lên chân mình.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, bức tường đất không mấy rắn chắc trong nhà bách tính bị người man kia một quyền đập nát, đất rào rào rơi xuống, nẹp chân của Trường Canh nhờ một chút hơi nước mà tử lưu kim sót lại chỗ mắt cá chân phun ra, thời khắc mấu chốt đẩy cả người y đi ba trượng.

Trường Canh cơ hồ có ảo giác là mình đã bay lên.

Trừ thiết oản khấu, đây vẫn là lần đầu tiên y đeo một bộ phận của cương giáp trên người, trong lúc sinh tử hiểm nguy, y cố giữ vững thăng bằng, bám một góc tường viện còn sót lại.


Cát Bàn Tiểu thét lên: “Cẩn thận -“

Người man tộc đã dùng sức mạnh làm gạch xây thành rung lên, cương giáp phát ra tiếng cót két khó lòng chịu nổi, hơi nước dưới chân như đằng vân giá vũ. Hắn hơi bất ngờ vì thiếu niên này khó đối phó, thu thiết quyền về, bánh răng trước ngực xoay một vòng nghe mà ê răng, đoản pháo đen sì nhắm vào Trường Canh.

Chuẩn bị tốc chiến tốc thắng rồi.

Trường Canh vẫn chưa học được cách chung sống hòa bình với đôi “phong hỏa luân”(1) dưới chân, nghe thấy “vù” một tiếng, lập tức theo bản năng lao về phía trước, sau lưng tức khắc đau rát, cát từ mặt đất bắn lên như đinh thép, đổ ập xuống đầu, y chỉ kịp dùng phế kiếm bảo vệ đầu và mặt.

Trên cương giáp của người Trung Nguyên tuyệt đối không dám gắn đoản pháo trước ngực, loại đoản pháo đầy uy lực này có thể chấn nát xương một người, chỉ có man tộc trời sinh sức mạnh vô địch mới dám làm vậy – Có người nói, sở dĩ năm đó tam đại Huyền Thiết doanh có thể quét sạch mười tám bộ lạc Bắc man, chẳng qua là nhờ người man màn trời chiếu đất còn chưa thể tự sản xuất cương giáp. Hiện giờ trong tay bọn họ không biết từ đâu ra số trọng giáp này, sau lưng lại có tử lưu kim chạy dài ngàn dặm dưới thảo nguyên, họ sẽ còn mặc cho người Trung Nguyên ức hiếp như cừu sao?

Chuyện này đáng sợ đến nhường nào, thiếu niên Trường Canh lúc này đã chẳng có thời gian nghĩ nhiều.

Khi Thẩm tiên sinh… Thẩm tướng quân dạy y về cương giáp, từng vô tình nhắc tới, đoản pháo trên cương giáp không gian có hạn, ống băng dùng làm lạnh không hề hữu hiệu như vậy, bởi thế để người trong giáp trụ không bị cháy khét, mỗi lần bắn đều cần thời gian làm lạnh tầm một nén nhang, lúc này đoản pháo trên cương giáp tự động khóa chết nòng, cho nên y còn đường tạm nghỉ.

Người man dùng tiếng Hán lơ lớ quát: “Mau chạy đi, con sâu nhép! Sợ chết rồi! Mau chạy đi!”

Trường Canh ánh mắt trầm xuống, từ chân tường trượt một vòng như mây bay nước chảy, lại quay người lao tới kẻ đang truy kích tốc độ cao kia.

Người man bất ngờ không kịp đề phòng, không liệu được y to gan lớn mật như vậy, theo bản năng dùng trường đao chém y. Trọng giáp kia cơ hồ cao gấp đôi thiếu niên, phía dưới dĩ nhiên có góc chết, Trường Canh nằm ngửa ra sau, dán sát mặt đất né tránh một đao thẳng vào mặt, nẹp chân ma sát mạnh với đá phiến, tóe lên tia lửa.

Trường Canh ném thanh kiếm thép đã ngỏm củ tỏi đi, nện thẳng lên hậu tâm người man, hắn theo bản năng né tránh, đúng lúc này, Trường Canh ấn thiết oản khấu trên tay, tụ trung ty như độc xà thè lưỡi xoay tròn phóng ra, đâm thẳng vào trọng giáp như thái dưa.

Trường Canh: “…”

Y chỉ thử thời vận thôi, hoàn toàn không liệu được thiết oản khấu Thẩm Thập Lục tiện tay ném cho y chơi lại là thần binh lợi khí như vậy.

Tụ trung ty xuyên thủng “kim hành kinh lạc” của trọng giáp, trọng giáp tinh xảo chớp mắt mất đi động lực, để phòng ngừa tử lưu kim rò rỉ nổ chết người bên trong, nó mở chế độ tự bảo vệ, tất cả các khớp từ cánh tay đến sau lưng tích tắc đã khóa chết.

Vào lúc này, nếu kẻ trong trọng giáp đầu óc tỉnh táo, nên nhân lúc còn nửa người cử động được mà tháo giáp trước rồi giết địch sau – Chẳng lẽ không có trọng giáp, một tráng hán man tộc cao to như hắn không làm gì được hai đứa trẻ choai choai sao?

Nhưng hắn ta tuy thông qua cách nào đó có được số trọng giáp này, hiển nhiên còn chưa thể hoàn toàn nắm giữ quái vật thiết này, trong nháy mắt trọng giáp khóa chết, kẻ bên trong tự mình đần ra trước, phản ứng đầu tiên lại là muốn dùng sức mạnh đối kháng với khóa máy móc.

Nhục thể phàm thai, dẫu trời sinh thần lực, sao có thể đối kháng trọng giáp kia?


Hắn lần này mất đi thăng bằng, ngã lăn quay ra đất.

Trường Canh kịp thời quyết đoán, không chút do dự tiến một bước, nẹp chân mở động lực lên mức cao nhất, nhắm ngay hộp vàng ở gần đoản pháo chỗ hậu tâm mà hung tợn giẫm xuống.

Nẹp chân dẫu quèn hơn, tăng lực lên cũng có thể đạp nát đá phiến dày ba tấc, hộp vàng theo đó nứt ra.

Nhưng nẹp chân của Trường Canh trong quá trình cứng đối cứng cũng bị hỏng, y giẫm quá mạnh, một phần lực đạo dội ngược lên cẳng chân, một chân nhất thời đau không còn cảm giác, chẳng biết đã gãy hay chưa.

Trường Canh cắn chặt răng, một chân quay người lui lại.

Ngay khoảnh khắc y thối lui, hộp vàng bị vỡ nổ tung, đương trường nổ nát óc tên kia, bắn tóe khắp nơi.

Trường Canh không thể tránh né bị bắn ít óc đỏ trắng nhầy nhầy lên người. Y co một chân, không biểu cảm mà lau khô máu trên mặt, trong mùi tanh khủng bố, lòng y lại không hề sợ hãi.

Có lẽ Tú Nương nói đúng, y trời sinh chính là một quái vật.

Cát Bàn Tiểu thời khắc quan trọng lại không thành xe đứt xích, dù rằng người run như cầy sấy, đầu óc vẫn hoạt động, gọi Trường Canh: “Đại ca, chúng ta mau tìm một chỗ trốn đi, đệ dẫn huynh đến hầm của cha đệ!”

Trường Canh vừa đi một bước, đau đớn nhói tim ở chân khiến y rên khẽ một tiếng ngã quỵ xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cát Bàn Tiểu thấy thế, không chút lề mề chạy tới, quát to một tiếng, cõng Trường Canh lên.

Gã tuy còn nhỏ tuổi nhưng cái xác đầy mỡ đã hết sức cao to, trong lúc chạy, theo lớp mỡ trắng hếu rung rung, Cát Bàn Tiểu cũng thở hổn hển.

Thở hồng hộc cũng không để lỡ việc thề nguyền son sắt tỏ lòng trung: “Đại ca, cha mẹ đệ bị chúng hại chết rồi, huynh đã cứu mạng đệ, về sau đệ sẽ đi theo huynh! Huynh bảo làm gì đệ làm nấy! Chúng ta giết sạch bọn mọi rợ này!”

Câu cuối cùng không thành âm, hơi nức nở.

Tay Trường Canh thoát lực không cầm được thanh phế kiếm kia, đành phải mặc cho nó rơi xuống đất vang một tiếng trầm trầm, cơ trên tay co rút, đồng thời y chật vật nở nụ cười, nói đùa với Cát Bàn Tiểu: “Ta cần ngươi làm gì, giữ lại chờ năm nào mất mùa làm thịt ăn à?”

Cát Bàn Tiểu: “Ít nhất đệ còn có thể rửa chân cho huynh mà…”

Đúng lúc này, tai Trường Canh động nhẹ, y nghe thấy tiếng “lẹp kẹp” không tốt, lập tức lên tiếng quát Cát Bàn Tiểu ngưng lại: “Suỵt!”


Cát Bàn Tiểu: “Mẹ đệ toàn nói đệ rửa chân rất sạch, rửa chân cho cha đệ xong còn trắng hơn màn thầu…”

Tiểu bàn tử ngừng bặt, chợt dừng chân, nơm nớp lo sợ lui hai bước.

Chỉ thấy nơi cuối con đường nhỏ, một người man mặc trọng giáp sáng như tuyết chậm rãi đi ra.

—Phong hỏa luân là đôi vòng lửa dưới chân Na Tra.