Scandal Đình Đám

Chương 1

Trong thang máy khách sạn, hai nhân viên mặc đồng phục trò chuyện rôm rả.

"Thật tốt, bây giờ tôi sẽ lập tức tan làm. Hôm nay là ngày ra mắt bộ phim mới của Tùy Trần, a a a, tôi lập tức có thể thấy anh ấy rồi."

"Hứ, không phải là người mẫu thôi sao, có cần đến mức như vậy không. . . . . ."

"Sai! Là ở trên màn ảnh lớn siêu việt!"

"Lại nói, nghe nói hắn có thể nổi nhanh như vậy, toàn bộ đều dựa vào chủ biên tạp chí lúc đầu cho hắn làm người mẫu trang bìa?

Tốt, giống như người chủ biên kia rất lợi hại vậy, rất nhiều người đại diện cũng phải nhìn sắc mặt cô ta."

"Cô nói Đỗ Ngôn Ngôn? Xí, hôm nay tôi nghe người bên đài VIP nói, bạn trai Đỗ Ngôn Ngôn thay cô ta đặt một phòng xa hoa ở khách sạn chúng ta trong một thời gian dài . . .

Cô ta lợi hại cái quái gì chứ, nếu tôi phải nói, thì là sau lưng cô ta có người đàn ông lợi hại chống đỡ. Bọn đàn ông kia đều có vô số phụ nữ bên người . . .

Thật tốt, trang phục đẹp đẽ bằng người là có thể gả vào trong nhà giàu, áo tới chỉ việc duỗi tay, cơm tới thiếu phu nhân chỉ việc há mồm, dáng vẻ như vậy không giống chúng ta bận tối tăm mặt mày - cực kỳ mệt mỏi."

"Cũng không phải tất cả đều như vậy, cô đừng cho là tất cả ai cũng giống nhau."

"Gì chứ, cô xem gần đây truyền đến một trận xôn xao của một tiểu người mẫu, tên gọi là gì nhỉ. . . . . . A, Thịnh Đản! Không phải nói . . .

Cô ta dùng quy tắc ngầm để giành được đại ngôn (phát ngôn), kết quả là chọc giận công ty, đang ầm ĩ hủy bỏ hợp đồng sao. Không làm được dạng người mẫu thời thượng (đẳng cấp) giống như anh ấy, so ra . . . ai cũng thế."

"Phải ha, nói như vậy Tùy Trần của các cô cũng có khả năng là bị chủ biên tạp chí nào đó bao dưỡng sao?"

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Oppa Tùy Trần là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đấy!"

. . . . . .

Kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Âm thanh gì?

Từng trận rất nhỏ lại cực kỳ quỷ dị, âm thanh từ góc thang máy truyền đến, cắt ngang nhiệt huyết nói chuyện bát quái của hai cô.

Hai cặp mắt đồng loạt nhìn về phía góc. . . . . .

Nơi này có người đứng lúc nào? !

Đó là một cô gái vóc người cao gầy – duyên dáng, mặc áo rộng thùng thình màu xám tro, kết hợp với quần màu đen bút máy . . .

Chân đi giày cao gót, đeo kính râm che hết nửa khuôn mặt, sắc mặt rất tái, ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc . . .

Hình tượng này khiến hai nhân viên khách sạn sinh ra cùng một nghi vấn hết sức ăn ý - - - cô ấy là người sao?

". . . . . . Phiền toái, nhường đường một chút."

Không rõ cô mở miệng nói chuyện giống như sinh vật nào, âm thanh mềm mại lại dễ nghe, nhưng nghiến răng tạo ra tiếng “kẹt, kẹt”, làm cho người khác vô cùng sợ hãi.

Hai người liếc nhìn nhau, lặng lẽ di chuyển bước chân, nhường ra một lối đi.

Hình dáng nhỏ gầy kia siết chặt hai nắm đấm, nhìn không chớp mắt lối đi giữa hai cô gái.

Cửa thang máy ở sau lưng cô từ từ đóng lại, phía sau cửa là hai người vẫn đang tâm niệm về bộ phim mới đỉnh cao của oppa Tùy Trần, cô gái chớp chớp mắt vài cái, bỗng nhiên hét to, vươn tay, run rẩy chỉ vào bóng lưng kia, "Cô, cô cô cô. . . . . . Thịnh, Thịnh Đản, cô chính là cái đó - quy tắc ngầm giành được phát ngôn, Thịnh Đản, A! Là người sống!" Tiếng thét chói tai xuyên qua cửa kính đã khép của thang máy, lọt vào trong tai Thành Đản, cô cắn răng chặt hơn.

Không sai, cô chính là Thịnh Đản, là người sống, không phải người chết!

Cho nên những lời như thế xin đừng nói trước mặt cô, cái gì cũng không biết lại tự cho là đúng lại bình luận linh tinh, đó là chuyện đáng ghét nhất!

Cho dù là vì nhấn mạnh gia thế oppa Tùy Trần vĩ đại, cũng không nên tạt lên trên người cô nước bẩn chứ.

Càng nghĩ càng giận, ra khỏi thang máy, mỗi bước đi của Thịnh Đản đều nặng nề, cho dù là giẫm lên trên thảm dày, cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn.

Một lúc lâu sau, cô dừng trước phòng số 1605, hít một hơi thật sâu, cố gắng hồi phục tinh thần, móc ra thẻ mở cửa phòng.

Tựa như trở lại nhà của chính mình, cô đạp văng giầy cao gót sang một bên, xuyên qua phòng khách xông thẳng về phía phòng ngủ.

Lúc nào Thịnh Đản cũng mê tín, cho rằng đi ngủ là có thể thoát khỏi số phận, cho nên giờ khắc này, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không để ý đến những lời đồn đại vô căn cứ kia nữa, ngủ say như chết.

"Ưmh. . . . . . Anh thật là hư. . . . . . Anh nói xem, nếu như cô ta biết chúng ta ở trong căn phòng này làm loại chuyện như vậy, sẽ nổi điên chứ?"

Thật ngoài dự tính của cô, trong phòng ngủ, truyền đến một giọng nữ, nũng nịu, mang theo tiếng thở gấp. Đôi mày thanh tú của Thành Đản nhíu lại, công ty PR chưa từng nói qua là sẽ có người ở cùng phòng với cô mà.

"Có phải hay không lòng em quá tham, anh đã vì em mà điên rồi, còn không thỏa mãn sao?"

Không đợi cô làm rõ, một giọng nói khác vang lên. Giọng nói người đang ông cực kỳ rõ ràng, giọng nói khêu gợi, mỗi một âm cuối đều khiến cho người khác mơ tưởng viễn vông.

Mà sự thật. . . . . .

Cô không cần suy nghĩ trong đầu, chỉ cần nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng đủ để chứng minh đúng với tưởng tượng của cô, tất cả đều chân thật.

Khắp phòng đều là kích tình, trong lòng Thịnh Đản là tiếng kêu sợ hãi, vẽ lên bức tranh không mấy hoàn mỹ dấu chấm hết.

Đột nhiên một đội bảo an xông vào trong phòng, khiến cho không khí chưa được trở lại bình thường lại rơi vào tình trạng giằng co.

Vừa nghe tin, quản lý chạy vội đến chiến trường phòng 1605. Sau đó chuyển sang phòng họp để bàn.

"Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, là khách sạn chúng tôi không làm hết chức trách. Bởi vì sáng nay người thay Đỗ tiểu thư bao căn phòng này gọi điện đến báo, là hủy căn phòng này đi không đặt nữa, nhân viên cũng chưa kịp thời báo lại cho Đỗ tiểu thư, đã đem căn phòng này giao cho khách khác, nên mới có hiểu lầm như thế. Khiến khách hàng bị quấy rầy như vậy, chúng tôi đồng ý bồi thường. . . . . ."

Quản lý khom lưng, cúi đầu nói lời xin lỗi, thanh âm tràn ngập bên tai, nhưng Thịnh Đản cũng không rảnh mà nghe, cô vẫn như cũ bị hoảng hồn chưa tỉnh lại, vừa nuốt nước miếng cho đỡ sợ, vừa vụng trộm nhìn người đàn ông kia.

Anh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng họp, hai chân bắt chéo, không nói câu nào, ưu nhã ngồi thưởng thức cafe.

Đó là khuôn mặt rất đẹp, mày rậm như mực, mắt đen thâm thúy giống như nước xoáy, không cần tốn nhiều sức mà vẫn hút người khác vào đó, sống mũi không chỉ cao thẳng, mà còn không thể bắt bẻ cánh mũi, môi đỏ như anh đào, khiến cả khuôn mặt càng them nổi bật, đáng tiêc bao quanh người hắn là khí lạnh khiến cho người khác không dám đến gần.

Hấp dẫn Thành Đản nhìn lần nữa, không chỉ là bộ dạng hoàn mỹ của đối phương, mà hơn nữa là vì . . . . . .

Cô quay đầu thu hồi tầm mắt, chán nản vỗ trán. Nghiệt duyên, nhất định là nghiệt duyên, tại sao lại gặp gỡ anh ấy chứ?

Mới vừa rồi, cô gái kia hình dung anh ấy là gì? Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?

Hừ! Căn bản anh ấy chính là một cái đầm bùn, cho nên ban ngày ban mặt dám làm chuyện như vậy!

"Tùy Trần, anh ở lại giải quyết tốt hậu quả, em không hy vọng chuyện ngày hôm nay sẽ có nhiều người biết đến."

Suy nghĩ của Thịnh Đản bị một giọng nữ ngang ngược cắt đứt.

Cô ngước mắt nhìn chủ nhân lời nói, giật mình nhìn thấy cô gái bên cạnh Tùy Trần không còn kiên nhẫn đứng lên, giầy cao gót tinh tế giẫm lên thảm dày, làm nổi bật lên cặp đùi trắng ngần. Quần áo ngắn tũn, hoa văn màu xanh, bên trên là áo ngực, dưới là váy ngắn, kết hợp với đai lưng bản to, khoe ra sự xa hoa, thân hình cũng không coi là cao nhưng hiện lên khí thế bức người, giống như mọi người đều thấp bé trước cô ta, ít nhất nó làm cho Thịnh Đản có cảm giác như vậy.

Cũng chính là cao cao tại thượng như vậy, thực ra cũng khiến cho Thịnh Đản trong một khoảnh khắc nhớ đến thân phận của cô.

- - Đỗ Ngôn Ngôn, chủ biên nổi tiếng của Fashion Magazine《 nam sắc 》.

Trùng hợp chính là để cho Tùy Trần tiến thân vào tạp chí hạng nhất “nam model”.

Cho nên, nói anh bị chủ biên tạp chí bao dưỡng, “Tiểu bạch kiểm”, cũng không phải là không có căn cứ?

Sau khi ý thức được việc này, một lần nữa Thịnh Đản nhìn về phía Tùy Trần, ánh mắt tràn đầy khinh thường. Thấy anh gật đầu một cái, giống như không để ý đến ánh mắt của mọi người nhìn anh, khi anh bị một người phụ nữ vênh mặt - hất hàm sai khiến, mà những chuyện như vậy thường ảnh hưởng đến tôn nghiêm của một người đàn ông, cô xem thường không một chút che giấu.

Trắng trợn khinh thường, tất cả đều bị Tùy Trần thu hết vào trong mắt, anh cong bĩu khóe môi, hướng về phía vẻ mặt khó xử của người quản lý, phất phất tay, "Không có việc gì rồi, tôi muốn nói chuyện một mình với vị tiểu thư này."

Đợi đến khi quản lý thức thời biến mất, trong phòng họp lại thanh tịnh như cũ, anh đặt tách cafe xuống, nhìn về phía Thành Đản.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt anh không chút thay đổi, trên mặt anh là một tảng băng khôn có chút vết nứt nào, lộ ra khí lạnh âm u.

Mặc dù như thế, lễ nghi vẫn trên hết, Thành Đản vẫn như trước mỉm cười với anh.

"Thịnh Đản phải không?" Bờ môi anh khẽ động, nói ra một câu.

Giọng nói vẫn lạnh như băng đi vào lòng người, khiến Thành Đản giật thót mình, lại vẫn như cũ duy trì lễ phép.

"Muốn bao nhiêu tiền để bịt miệng?" Chuyện như vậy, cũng không phải lần đầu tiên anh giải quyết, những câu trò chuyện khách sáo thì bỏ qua, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề để tiệt kiệm thời gian mới là quan trọng.

". . . . . ." Rõ ràng Thịnh Đản sửng sốt.

Chuyện này là thế nào? Cô ngồi đây giống như kẻ thiếu tiền?

Ách, được rồi, đúng là rất thiếu tiền không sai, nhưng mẹ cô có nói qua - - "cô gái ái tài, thủ chi hữu đạo!"

Thịnh Đản im lặng, cũng không có đổi lại được anh có chừng có mực, ngược lại càng tệ hại hơn, "Tin tức của cô tôi có nghe nói, hoặc là giúp cô giành được phát ngôn, cô có thể câm miệng?"

". . . . . ."

Giọng nói lạnh lẽo giống như lưỡi dao sắc bén, hung ác đâm vào chỗ mềm mại của Thịnh Đản.

"Thật ra thì loại người như cô nói với người khác, chưa chắc sẽ có ai tin. Cho nên, nhân lúc tôi với còn kiên nhẫn, cô tốt nhất nên quyết định nhanh một chút, không thì mất nhiều hơn được."

Cái gì mà loại người như cô nói chưa chắc đã có ai tin?

Rốt cuộc, cô là loại người như vậy sao?

A? !

Không thể nhẫn nhịn được nữa, đừng tưởng rằng cô không nói lời nào là dễ bắt nạt, cuối cùng Thịnh Đản không kiềm chế được nữa, bộc phát đập bàn, "Tôi cóc cần! Chúng ta quen thân lắm sao? Anh hiểu tôi được bao nhiêu? Tại sao lại dùng cái giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi! Đại vương trai bao, leo lên giường của chủ biên Fashion Magazine, lợi dụng quy tắc ngầm đế nổi tiếng mới đúng chứ! Tôi không có hứng thú đối với tất cả những chuyện hư hỏng của anh, nhưng anh làm tôi bực mình rồi đó! Nói để anh biết, cho dù anh có cho tôi bao nhiêu tiền cũng không bịt được miệng của tôi. Chuyện xấu xa của hai người tôi nhất định sẽ nói ra. Nhất định như thế!"

"À." Nghe vậy, anh "xuy" ra một tiếng ngờ vực, cười đứng lên.

Khí thế không thể thua! Thành Đản ép buộc bản thân phải ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt trợn tròn, chớp cũng không chớp, nhìn người đàn ông hai tay để trong túi quần, đang từng bước tiến lại gâng cô.

Tây trang màu đen đối với người đàn ông mà nói, vẫn luôn là cách ăn mặc an toàn nhất, nhưng không thể quên được tác phong.

Nhưng cho dù anh ấy không ăn mặc đồng nhất như vậy, thiết kế áo màu xám tro, tôn lên vẻ đẹp của trang phục, bên trong là áo sơ mi trắng, trên đó còn có một cái vòng cổ buông thỏng xuống trước ngực.

Bỏ qua thành kiến, không thể không thừa nhận, anh ấy có dáng người trời sinh, phong cách xuất chúng thiên bẩm.

-_-|||. . . . . . Kỳ lạ, ở trong hoàn cảnh như vậy, mà cô vẫn còn có tâm trạng đi thưởng thức dáng người của anh.

Anh bước đến càng lúc càng gần, Thành Đản cũng vô ý thức lùi về phía sau một bước.

Cô cho rằng bản thân đã chọc giận người đàn ông này, thậm chí còn nghĩ rằng anh ấy sẽ không có phong độ mà động thủ.

Nhưng kết quả, anh chỉ chân dài bước ra, sát qua bên người cô, trong nháy mắt lồng vào nhau, bước chân anh cũng không chậm lại, môi anh khẽ mở, lạnh giọng nói: "Vậy thì cứ chờ xem."

Hết chương 1