Sự chờ đợi của Lương Thần

Chương 2: Anh gọi “Tô Lương Thần”, giọng hờ hững xa lạ. Trái lại tim Lương Thần bỗng nhói đau

Thì ra sau nhiều năm xa cách, cái thay đổi không chỉ là nụ cười của anh!

Từ đài truyền hình đi ra, Chu Bảo Lâm nói: “Thực sự rất cảm ơn anh đã tham gia chương trình của tôi”.

Lăng Diệc Phong mỉm cười: “Bạn cũ sao phải khách khí vậy”.

Chu Bảo Lâm nhìn anh định nói điều gì đó nhưng lại thôi.

“Bây giờ bạn đi đâu? Mình tiễn bạn”, Lăng Diệc Phong quay sang hỏi.

“À, không cần đâu.” Cô dịu dàng, thực ra điều Bảo Lâm e ngại nhất là ngộ nhỡ anh và Lương Thần gặp nhau, điều đó mới thực sự là phiền.

Lăng Diệc Phong cũng không nài, gật đầu nói: “Vậy hôm khác lien lạc sau”.

“Được.”

Sau khi Chu Bảo Lâm gọi taxi ra về, Lăng Diệc Phong mới đi vào gara ô tô dưới tầng hầm của Đài truyền hình, anh điều khiển chiếc Porsche màu đen bóng loáng hòa vào dòng người hối hả trên đường.

Bốn giờ rưỡi chiều, gần đến giờ cao điểm, dù đường khá rộng nhưng xe cộ vẫn đông như mắc cửi. Ở ngã tư, hầu như thời gian của đèn đỏ luôn dài hơn đèn xanh. Lẫn trong dòng xe lúc đi lúc dừng, Lăng Diệc Phong lơ đãng liếc nhìn cây cối và kiến trúc bên đường.

Thành phố này thay đổi quá nhiều so với lúc anh rời đi năm năm trước, những tòa nhà chọc trời như rừng cây lãnh đạm và tẻ nhạt dưới nắng chiều.

Thành phố này không phải là sự lựa chọn tốt nhất cho sự nghiệp của Diệc Phong sau khi về nước, nhưng anh vẫn quay trở về nơi này. Hơn nữa với tư cách là Tổng Giám đốc Tập đoàn truyền thông LC, bỏ qua tạp chí truyền hình dưới quyền, trao cơ hội lần đầu công khai xuất hiện cho một chương trình truyền hình của thành phố, hành động của anh gây không ít ngạc nhiên cho người trong giới. Không một ai đoán ra nguyên nhân thực sự.

Đang đi trên đường nhận được điện thoại, Lăng Diệc Phong đeo tai nghe, ngay sau đó là giọng nói của Trình Kim: “Em đã nhìn thấy xe của anh”.

Như một phản xạ Diệc Phong ngước nhìn gương chiếu hậu, hỏi: “Em đang ở đây?”.

Tiếng cười lanh lảnh vọng ra: “Đương nhiên la trong nhà ở Los Angeles. Xem ti vi thấy đang giới thiệu dòng xe Porsche, vậy là em gọi cho anh”. Cô gừng giây lát rồi lại hỏi: “Có phải anh đang ở trên xe?”.

“Ừ.”

“Trở về nước cảm giác thế nào? Tháng sau có kì nghỉ, em cũng về chơi, anh đón em nhé.”

“Được.”

Lăng Diệc Phong đánh vô lăng sang phải, chiếc xe đi lên cầu vượt rồi rẽ vào một con đường nhựa hẹp.

Sau năm năm, trường đại học Z quả có nhiều thay đổi. Con đường bê tông ngang dọc như bàn cờ, cây ngô đồng cao lớn vẫn uy nghi đứng nguyên chỗ cũ, dưới gốc cây lác đác những chiếc là chớm vàng theo gió bay xa. Dãy nhà thấp cũ ngày trước đã bị dỡ từ lúc nào, thay vào đó là các kiến trúc đồ sộ kiểu châu Âu. Nhưng tòa nhà chính vẫn không thay đổi, vẫn màu vàng nhạt cổ kính, lặng lẽ đứng sau đài phun nước.

Đúng vào lúc tan học, sinh viên từng tốp đạp xe nói cười rôm rả. Bước chân vô tình đưa Lăng Diệc Phong đến cổng sau của trường.

Chiếc cổng thông với một con đường không dài lắm, con đường tuy không rộng nhưng là nơi sinh viên thích tụ tập nhất. Trời vừa tối, các quán xá lập tức đua nhau tấn công các vỉa hè, vô cùng náo nhiệt. Ngày trước, mỗi buổi chiều sau khi tan học, anh đều bị Lương Thần kéo đi, xuyên qua nửa ngôi trường đến chỗ này. Anh đưa cô đi ăn hết quán này quán khác. Hồi đó anh thường lấy làm lạ, một thiếu nữ kiêu ngạo như cô sao lại thích ăn vặt đến thế?

Lại nghĩ đến cô...

Đây là lần thứ mấy trở về nước?

Năm xưa cô nói chia tay một cách mập mờ, sau đó bặt tin nhau, lần đầu tiên trong đời anh bị bỏ rơi không thương tiếc. Anh tưởng anh sẽ hận cô đến tận xương tủy, nhưng những năm tháng qua, khuôn mặt cô vẫn hiện lên trong tâm trí của anh.

Anh cau mày, thong thả bước, lòng buồn bã.

Các quán ăn lộn xộn năm xưa có lẽ đã được chấn chỉnh, con đường dường như sạch sẽ và quy củ hơn, nhưng có một điều không thay đổi: Các quán năn ở đây vẫn rất đông khách. Dựa vào trí nhớ, anh tìm đến một quán trước đây vẫn thường hay đến, Diệc Phong nhận ra nơi này vẫn không thay đổi. Bốn năm cô sinh viên ngồi quanh một chiếc bàn, quán không rộng lắm nay đã không còn chỗ trống, anh ngồi xuống một cái bàn sát cửa ra vào.

Vẫn ông chủ ngày trước, nhanh nhẩu đưa thực đơn cho khách. Ông chủ quán trung niên đã bắt đầu béo ra, ông mặc một chiếc áo bu dông màu xanh hơi cũ, tay cầm thực đơn đứng trước mặt anh, phân vân hỏi: “Cậu...ngày trước, cậu học ở trường này phải không?"

Diệc Phong gật đầu: “Vâng”.

Ông chủ quán cười: “Tôi vẫn nhớ cậu! Trước đây cậu thường đến quán này cùng với bạn gái”.

Diệc Phong sững người rồi mỉm cười. Lương Thần thích đồ ăn ở đây nhất nên hồi đó hầu như tuần nào họ cũng đến đây hai lần, thỉnh thoảng gặp lúc quán vắng khách còn nói chuyện phiếm với ông chủ. Không ngờ bằng ấy năm rồi mà vừa gặp lại ông ta đã nhận ra anh.

“Cảm ơn cậu ngày trước hay đến ăn ở quán chúng tôi”. Ông chủ quán vẫn hào hứng tiếp tục câu chuyện. “Hôm nay cậu muốn ăn gì? Mấy năm ăn cơm Tây, nhưng cơm ta vẫn ngon hơn cả đúng không?”

Diệc Phong kinh ngạc nhìn người đàn ông: “Sao bác biết tôi đi nước ngoài?”.

“Thì bạn gái của cậu nói vậy mà.” Ông ta cười, ngồi xuống ghế bên cạnh: “Hai năm trước cô ấy có quay lại đây. Đấy ngồi chỗ kia kìa”. Ong ta chỉ vào chiếc bàn sát bên cửa sổ. “Lúc đó tôi nhận ra cô ấy ngay, cô ấy vẫn đẹp như trước. Chúng tôi cũng nói chuyện vài câu, tôi hỏi cái cậu ngày trước thường đi với cô như hình với bóng bây giờ đâu rồi. Cô ấy bảo đã ra nước ngoài.” Ông ta dừng lại, hỏi: “Đúng không, đúng là cậu đã ra nước ngoài chứ?”

“Vâng”, Diệc Phong trả lời.

Hai năm trước...Thì ra sau khi tốt nghiệp cô có quay trở lại thành phố này.

Cô biệt tăm sau khi nói chia tay, vậy là cuối cùng cũng quay trở lại.

Ồ, mà cô ấy cũng lạ thật.” Ông chủ tiếp tục: “Nói chuyện với tôi một hồi, cô ấy quay ra xem bóng đá trên ti vi. Xem được một lát, tự dưng bật khóc... Có lẽ xấu hổ nên vội vã bỏ đi, từ đó không thấy quay lại nữa”.

Diệc Phong lặng lẽ ngồi nghe không nói.

Cô khóc? Ở bên nhau lâu như vậy, anh đã bao giờ nhìn thấy nước mắt của cô, thậm chí anh còn chưa bao giờ thấy cô buồn.

Tô Lương Thần trước đây vẫn bị anh gọi là người máu lạnh, rốt cuộc vì sao mà khóc?

Nhưng vừa rồi ông chủ quán nói hai năm trước, lúc đó họ đã chia tay, cô khóc, dù là vì lẽ gì, có lẽ cũng không liên quan đến anh.Trên đường về, không kiềm chế được, anh bắt đầu đoán.

Khi thầm nghĩ cô khóc vì một người đàn ông nào đó, anh bỗng nhận ra mình đang ghen.

Lăng Diệc Phong, mi thật lạ lung! Anh tự nhủ.

“Cậu không trách tớ không nói trước với cậu chứ?” Chu Bảo Lâm hỏi khi hai người ngồi trong tiếng nhạc du dương của một nhà hàng.

“Tất nhiên là không.” Lương Thần tay cầm tách trà, hơi ngửa đầu ra sau, hơi nước trong cốc phả vào cằm nhồn nhột, cô mỉm cười: “Mình và anh ấy chia tay đã lâu, từ lâu đã không còn cần thiết phải tìm hiểu thông tin về nhau nữa”.

Thấy thái độ Lương Thần có vẻ bình tĩnh, Chu Bảo Lâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ xem ra mình đã lo lắng vô ích. Có lẽ, cùng với thời gian, Lương Thần đã thực sự quên anh ấy.

Lương Thần nghiêng đầu quan sát khuôn mặt trông nghiêng của người nhạc công đang chơi dương cầm trên sân khấu nhỏ, nói chậm rãi: “Thực ra mới rồi mình đã gặp cậu em họ của anh ấy”.[Truyenky.vn]“Cái gì? Lăng Diệc Phong còn có em sao?”

“Em họ, đang làm việc cùng với công ty của mình, mà lại cùng phòng nữa. Thế giới bé nhỏ đến nực cười.”

“Vậy cậu ta có biết quan hệ giữa hai người không?”

Lương Thần nhìn Chu Bảo Lâm, lắc đầu: “Có lẽ không”. Ngoài chuyện bức ảnh, cô không thấy Lăng Dụ nhắc tới chuyện nào khác, có lẽ cậu không còn biết gì hơn.

“Còn nữa”. Cô thận trọng sửa lại: “Không còn “hai người” nữa, tớ và anh ấy không thể có lien lạc trở lại”.

Bảo Lâm lưỡng lự, cuối cùng nói vẻ dứt khoát: “Nhưng mình nhận thấy anh ấy vẫn chưa quên được cậu…có lẽ…”.

“Dựa vào đâu mà cậu nói như vậy?”, Lương Thần mỉm cười ngắt lời.

“Trực giác!”

Lương Thần không cười nữa. Trực giác! Xem ra mỗi phụ nữ đều có trực giác riêng. Nhưng cô vẫn tin vào một sự thật đã định.

Nhạc công chơi hết bài này đến bài khác, sau mười phút giải lao, khi trở về bên cây đàn, anh ta lại tiếp tục công việc của mình. Lần này là bản nhạc có tên Mười năm.

Lương Thần bỗng bật cười: “Thật là hợp cảnh hợp tình”, và nhận được cái lườm của người đối diện.

Ăn cơm xong, lúc ra về Bảo Lâm hỏi: “Hình như anh ấy không biết cậu cũng trở về thành phố này?”.

“Có lẽ.” Gió lạnh ùa tới, Lương Thần thu hai bàn tay vào túi áo.

Năm ấy, sau khi nói chia tay, co thu xếp đồ đạc trở về nhà ở Thượng Hải, hầu như cắt đứt lien lạc với bạn học cũ. Mãi đến hai năm trước, bất chấp sự phản đối của gia đình, cô nhất quyết trở về thành phố này bắt đầu sự nghiệp.

“Có lẽ anh ấy tưởng cậu không lien lạc với mọi người, chiều nay lúc ở đài truyền hình không thấy anh ấy hỏi thông tin về cậu.”

Lương Thần ngẩng đầu, nhìn vầng trăng vàng vọt trên bầu trời, không ngạc nhiên, cô cười nhạt: “Anh ấy kiêu ngạo như vậy, những chuyện như thế anh ấy không làm đâu”.

Huống hồ bây giờ anh đã có bạn gái mới, không phải thế sao?

Lăng Diệc Phong xuất hiện trong cuộc đời Tô Lương Thần vào buổi tối ngày lễ Valentine năm thứ nhất đại học.[Truyenky.vn]

Năm học mới bắt đầu chưa lâu, Lăng Diệc Phong đã đổi ngành học, từ khoa Phát thanh của Học viện Truyền Thông sang khoa điện tử có giá vào loại nhất nhì toàn quốc. Chuyện chuyển từ khoa xã hội sang khoa tự nhiên của anh chàng có tên Lăng Diệc Phong nào đó, Tô Lương Thần cũng nghe đồn đại phong thanh. Nghe nói, hình như lăng Diệc Phong có chỗ dựa rất lớn nên chuyện như vậy chẳng có gì khó khăn. Những tin vỉa hè kiểu đó Lương Thần không mấy bận tâm. Về sau, khi cô chuyển hẳn vào sống trong kí túc xá, bắt đầu cuộc sống sinh viên thực sự, cái tên Lăng Diệc Phong lâu dần cũng quên luôn.

Dưới sự khích lệ của Chu Bảo Lâm, Lương Thần cũng ghi tên tham gia vào ban truyền thông của Học viện, phụ trách chương trình ca nhạc. Thời gian trôi mau, học kỳ hai vừa bắt đầu thì đến lễ Valentine. Buổi tối hôm đó, theo lịch, đến lượt Lương Thần trực tổng đài, khi thời gian sắp hết, đột nhiên có hai nữa sinh xông vào.

Hai người này không gõ cửa, Lương Thần cau mày, nhìn họ: “Các bạn có việc gì không?”“Gửi tặng bài hát”, cô mặc váy ngắn nói.Lương Thần nhìn đồng hồ, theo quy định đã hết thời gian gửi bài hát theo yêu cầu, nhưng hôm nay là ngày Valentine, nên cô gật đầu: “Các bạn muốn gửi bài hát gì, cho ai?”

Hai cô gái nhìn nhau, vẫn là cô váy ngắn nói: “Lăng Diệc Phong khoa điện tử 97. Có bài hát của Mariah Carey không?”.

Thời kỳ đó đường phố tràn ngập bài hát của các ca sĩ Hồng Kông, dài truyền thanh của học viện rất ít bài hát tiếng Anh, Lương Thần lắc đầu: “Rất tiếc không có, thay ca sĩ khác đi”.

Lúc đó cô bạn bên cạnh kéo tay cô váy ngắn nói thầm.

Lương Thần nghe loáng tháng, hình như là: “…Nghe nói đây là ca sĩ anh ấy thích nhất…”

Thời buổi này người ta rành mọi thứ! Ngay đến sở thích riêng tư của người khác cũng tỏ tường như vậy.

Quả nhiên “cô váy ngắn” vẫn kiên quyết: “Chỉ cần đúng ca sĩ ấy, bài nào cũng được, có bài gì không?”.

Lương Thần mỉm cười lắc đầu, lại nhìn đồng hồ: “Xin lỗi tôi sắp phải đi rồi, các bạn…”.

Vốn định nhắc nhở đối phương nhanh chóng quyết định, không ngờ chưa nói hết câu cô đã bị người ta nổi cáu vặn lại: “Đài truyền thanh các vị làm ăn kiểu gì vậy? Không những không đáp ứng được nhu cầu của sinh viên lại còn lười biếng, không làm hết trách nhiệm!”

Lương Thần ngẩn người trong giây lát, sau đó liếc nhìn thái độ trịch thượng cũng như kiểu ăn mặc, trang điểm lộ liễu của hai cô sinh viên, mặc dù rất bực nhưng vẫn cố nhã nhặn, nói: “Sao các bạn không để tôi nói hết? Nếu hai bạn nhất quyết muốn gửi bài của Mariah Carey…”, dừng một lát, Lương Thần tự nhiên thấy buồn cười hỏi: “ Vậy thì có phải bất kì bài hát nào của ca sĩ này đều có thể? Bởi vì quả thực nguồn bài hát của học viện rất hạn chế, tôi đành cung cấp đĩa riêng của tôi”. Nói xong, cô lấy chiếc băng vẫn mang theo người, giơ trước mặt hai cô gái đợi hồi âm.

Có lẽ là do trân trọng thành ý của đối phương, hai cô gái không kịp suy nghĩ vội gật đầu đồng ý.

Lương Thần cảm thấy hài long, đẩy tờ giấy và hai cây bút đến trước mặt hai cô gái: “Xin hãy viết, yêu cầu bài hát của Mariah Carey, tặng Lăng Diệc Phong khóa 97”.

“Lại còn phải viết ra nữa à, phiền chết!”

“Quy định là thế.” Giải thích xong Lương Thần bắt đầu quay ra thao tác với cái máy hát kiểu cổ.

Cho đến khi âm nhạc dừng lại, gửi xong lời chúc ngày valentine, hai cô gái mới hài long ra về.

Lương Thần ngồi ngả đầu vào thành ghế, chỉnh âm lượng cao hơn một chút, nhắm mắt, yên lặng nghe.

Đĩa hát này gồm toàn những bài hát nổi tiếng của Âu Mỹ, rất may trong đó có một bài tủ của Mariah Carey, hệ thống loa đặt ở các khu vực khác nhau trong đường truyền đi giọng hát êm dịu ngọt ngào và tiếng dương cầm quyến rũ.

Bài Withuot you hoàn toàn không hợp với không khí của ngày hôm nay. Trong buổi tối thần tiên của ngay Valentine sao lại để cho một cô gái mất người yêu hát những câu bi lụy như vậy? Nhưng chẳng có cách nào khác. Lương Thần mỉm cười nhắm mắt. Ai bảo người tặng không để ý, huống hồ đây lại là bài cô thích. Coi như là món quà tinh thần bù đắp cho sự vất vả của cô suốt mấy tiếng đồng hồ vừa qua vậy!Nghĩ lại chuyện hồi đó, đôi lúc Lương Thần cảm thấy cô làm vậy là hơi quá, mặc dù bực mình vì thái độ của hai cô bạn nhưng trong ngày lễ Valentine mà lại phát một bài hát như thế, nói theo kiểu mê tín thì đó là điềm báo không hay.

Công việc của Lương Thần vẫn bận rộn như thường lệ, rất nhiều kịch bản cần chỉnh sửa, khách hàng liên tục gõ cửa. Có lúc cô thầm nghĩ, làm việc ở công ty quảng cáo có tiếng nhất thành phố cũng chẳng sung sướng gì. Chỉ có ngày lĩnh lương, nhìn Đường Mật ngắm nghía cái thẻ ngân hàng mỏng manh, cười ngất, gật gù: “Công sức bỏ ra coi như được đền bù xứng đáng” thì cô mới nhận ra cái gì cũng có cái giá của nó.

Bình thường công việc vất vả, Lương Thần cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có những lúc đối diện với bộ mặt khắt khe của khách hàng, với sự chỉ trích của sếp, cô đàng phải cố chịu, hy sinh thời gian rỗi của mình. Nhưng cô hiểu mình tự làm tự chịu, ngày trước cô đã bất chấp sự phản đối của cha mẹ, một mực đến sống ở thành phố này, bây giờ khổ mấy cũng phải chấp nhận.

Khách hàng hiện nay cùa Lương Thần là một công ty mỹ phẩm khá lớn, mối hàng này là do người khác phụ trách, vừa mới chuyển sang cho cô. Buổi tối cô có hẹn dùng cơm với ông giám đốc công ty đó, địa điểm là lầu trên của nhà hàng Nhật Bản ở trung tâm thành phố.

Lương Thần có thể ăn được bít tết chỉ tái một nửa, nhưng không thể nào ăn được hải sản sống, cô cũng rất ghét vị hăng của rau hẹ, nhưng thực đơn là do khách hàng lựa chọn, cô không có cách nào khác. Nửa giờ trôi qua, công việc bàn bạc xong, sau khi hai ly rượu trắng đi vào dạ dày, ông giám đốc đang phát phì bắt đầu nhích thân hình độ sộ về phía Lương Thần, cái mùi vốn không dễ chịu gì từ miệng ông ta cơ hồ cũng phả vào mặt cô.

Lương Thần ngồi bất động, bụng cười thầm, trước đây cô có lần nghe nói giám đốc của đối tác “có máu dê”, có lẽ đúng là nhân vật này.

Khi bàn tay người đàn ông với những ngón tay vừa ngắn vừa thô một lần nữa dịch lại gần cô, Lương Thần không thể né tránh nhưng tự dưng thấy ghét ông ta, cô đứng phắt dậy, nói: “Giám đốc Lý, xin lỗi, tôi muốn trang điểm lại.”

Thực ra cô không bao giờ trang điểm lại giữa bữa tiệc, nhưng đối phương lại tưởng đó là vì ông ta nên gật đầu lia lịa: “Được, được”, đoạn rút tay về tiếc rẻ.

Lương Thần ra khỏi cabin, qua một hành lang rộng, vòng qua bức bình phong, đi vào phòng vệ sinh ở cuối hành lang, cô rửa tay, hơ hơ tay dưới máy sấy, rồi mới mở cửa đi ra.

Cô không vội trở lại bàn ăn, đứng tựa vào bức tường ở hành lang, lần trong xắc tay lấy bao thuốc, rút một điếu rồi châm lửa. Cả nhà hàng này, ngoài nơi cô đang đứng không có chỗ nào được phép hút thuốc. Lương Thần vốn không hút thuốc, bao thuốc này là do nhân viên tiếp thị nào đó nhét vào tay khi cô cùng đồng nghiệp đến dự lễ khai trương nhà hàng mấy hôm trước. Bây giờ lấy ra hút chỉ là giết thời gian, để khỏi phải ở bên người đàn ông khó chịu kia.

Nhà hàng mới khai trương chưa lâu, lớp sơn tường vẫn còn tươi mới. Những bức hoạ trên tường được vẽ một cách công phu, phần lớn là các nhân vật quý tộc, võ sỹ, hoặc ca sỹ với dáng vẻ mỹ miều của các triều đại trước, ngoài ra phối cảnh còn có hoa cỏ chim muông và âm nhạc dân gian Nhật Bản du dương. Trong không gian khá rộng ở đây, một phút sao nhãng khiến cô đột nhiên không biết mình đang ở chốn nào.

Lương Thần khép hờ mi mắt, nhìn những sợi khói mỏng vấn vương trước mặt, bỗng dưng thấy buồn. Nhưng ngay sau đó, tiếng bước chân từ phía sau bức bình phong khiến cô chú ý, bước chân mỗi lúc một gần, cô đột nhiên quay đầu lại.

Nửa điếu thuốc chưa cháy hết vẫn kẹp giữa hai ngón tay, Lương Thần sững sờ nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, ánh mắt cứ dán vào khuôn mặt tuấn tú, tuyệt đẹp của người đó như bị thôi miên, trong tích tắc, cô dường như không thở được.

Là anh sao? Cô nhắm mắt rồi mở ra, có cảm giác người trước mặt chỉ như là ảo ảnh.Nhưng khi vừa mở mắt, người đàn ông có thân hình cao lớn, dáng dong dỏng đó đã đứng trước mặt cô bằng xương bằng thịt: “Đã lâu không gặp, Tô Lương Thần”.

Anh gọi cô là “Tô Lương Thần”, giọng hờ hững, xa lạ. Trái tim Lương Thần bỗng nhói đau.Trong ánh đèn hành lang mờ mờ, Diệc Phong đứng sững, mắt đăm đăm nhìn người phụ nữ đứng cách chừng ba mét mà thoạt nhìn giống một người vô tri. Không ngờ sau bằng ấy năm, hai người lại gặp nhau ở đây.

Cô đã uốn tóc, ăn mặc trang điểm đúng kiểu phụ nữ trưởng thành, khuôn mặt trong sáng thuần khiết ngày xưa phủ một lớp phấn nhẹ và…lại còn…hút thuốc. Nhưng bằng đấy năm, ánh mắt cô dường như vẫn không thay đổi, vẫn trong sáng, thoáng chút kiêu sa, mặc dù lúc này như bị thất thần nhưng vẫn hoàn toàn là cái nhìn thân quen.

Thì ra cô ở thành phố này.

“Phản ứng của em giống như nhìn thấy ma vậy”. Vẫn đứng nguyên chỗ cũ, khoé miệng thoáng nụ cười nhạt, Diệc Phong nói vẻ giễu cợt. “Nhìn thấy tôi khiến em ngạc nhiên đến thế sao?”

Lương Thần chau mày, đôi môi động đậy nhưng không phát ra tiếng. Có gì đáng ngạc nhiên? Cô biết anh đã trở về, không phải sao? Nhưng vì sao lòng vẫn ngấm ngầm đau, đau đến tận đầu ngón tay, đau đến mức toàn thân bắt đầu run rẩy.

Diệc Phong bước tới, nhún vai hỏi: “Hay là em đã định cả đời này không nhìn mặt tôi, đúng không?”

Lương Thần chợt nhận ra người đàn ông đứng trước mặt cô rất xa lạ, vẫn đôi mắt quen thuộc nhưng ánh mắt sắc lạnh, lạ lùng như chưa từng quen.

Do thấp hơn đối phương mười mấy phân nên cô không thể không ngẩng đầu, yên lặng một lát, cuối cùng cô cũng đã tìm lại được giọng nói của mình. Cố trấn tĩnh, cô lên tiếng: “Đã lâu không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?”

Cô vẫn có thể không thay đổi sắc mặt hỏi một câu xã giao như vậy! Diệc Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn rất đẹp, cố kiềm chế không chạy lại bóp cổ cô, hỏi cho rõ tại sao năm xưa cô đột ngột đoạn tuyệt. Sự phẫn nộ bị kìm nén lâu ngày tất phải trào ra, nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Rất tốt, còn em?”

“…Cũng tốt.” Lương Thần nhìn vào mắt anh, không biết tia sáng vừa loé lên trong đó có ý nghĩa gì.

Dường như anh đang tức giận!

“Vậy sao?” Diệc Phong lại cười nhạt. “Tôi cũng đoán thế.”

Không khí giữa họ đột nhiên lắng lại, có vẻ như ngoài chào hỏi, giữa họ không còn gì để nói. Cuối cùng, Lương Thần nói nhỏ: “Tôi đi đây, người ta đang đợi”.

“Không dám làm phiền!” Diệc Phong nghiêng người nhường đường. Lương Thần cúi đầu, lướt qua. Vị hăng của lá hẹ và vị khách háo sắc kia đều trở nên xa xôi, lòng cô đắng chát, thái độ hờ hững của anh khiến cô không chịu nổi, chỉ muốn bỏ đi thật nhanh.

Nhưng chính vào lúc cô tưởng sắp thành công, sau lưng lại có tiếng gọi: “Tô Lương Thần.”

Cô quay đầu lại.

Diệc Phong đứng trong ánh điện mờ mờ, sắc mặt không chút biểu cảm đang nhìn cô, môi mấp máy: “Tạm biệt.”