Sự Trả Thù Quyến Rũ Của Một Nhà Triệu Phú

Chương 6

Ngày hôm sau Kia có lẽ thích tập trung vào công việc sắp tới, nhưng vì tất cả mọi người vẫn còn đang trong kỳ nghỉ, chỉ còn lại có mình cô với Brant trong dãy phòng làm việc của ban điều hành làm cho cô không dám thở. Đó là lý do tại sao cô cứ nhất quyết đòi làm việc trong văn phòng của mình ở xa tít tận đầu bên kia của tầng lầu. Cách xa anh. Cách xa cám dỗ. Và cách xa ranh giới kích thích dục tình.

Anh đã nhìn thẳng vào cô, nhưng cô vẫn giữ cao đầu khi cô nói với anh cô cảm thấy thoải mái hơn ở bàn làm việc của mình. Sự thật chỉ có thế thôi.

"Mang cho tôi hai mươi trang kế tiếp khi cô làm xong," là tất cả những gì anh nói giữa trưa, tia lấp lánh trong mắt anh như nói với cô rằng ngay cả một dự án quan trọng cũng không thể vượt qua sự cuốn hút này giữa họ.

"Dạ vâng, thưa ông," cô ngắt lời, quay gót rời khỏi phòng, nhưng không trước khi cô nhìn thấy sự kiêu ngạo trong mắt anh. Được rồi, vì anh là ông chủ mà, nhưng điều đó không có nghĩa là anh phải "điều khiển" cô thứ này thứ nọ. Nó chỉ làm cô bực bội, và kể từ đó, những ngón tay của cô lướt nhanh trên bàn phím, muốn kết thúc hai mươi trang càng sớm càng tốt để cô có thể tiến vào văn phòng của anh và đặt mạnh chúng xuống bàn.

Và chính xác đó là việc mà cô đã làm – nó mất một nửa thời gian như thường lệ. Nhưng cô hết sức ngạc nhiên khi đến văn phòng anh, không thấy anh ở đâu hết. A-dre na-lin đã mang đến sức mạnh cho các ngón tay cô tan biến đi, để lại cô kiệt quệ và thất vọng một cách lố bịch. Cô thở dài. Việc chú ý đến anh đã xảy ra có lẽ báo cho cô biết anh đã đi ra ngoài.

Cô đặt giấy tờ ở giữa bàn và quay trở lại phòng mình. Một bóng người đứng ở ngưỡng cửa làm cô giật bắn cả người. Trong một phút, cô nghĩ rằng đó là Brant. Khi mắt cô thích nghi, cô nhận ra đó là Lynette Kelly.

Kia hít sâu vào, tim cô gần như không đặt lại đúng chỗ. "Lynette, cô đang làm gì ở đây?"

Lynette đỏ mặt khi bước vài bước vào trong văn phòng. "Ồ, xin chào, Kia."

Cô ấy trông rất lo lắng Kia cảm thấy lấy làm buồn cho cô. "Tôi có thể giúp gì cho cô?" Cô hỏi nhẹ nhàng.

"Ơ... Tôi cần gặp Phillip. Tôi có gọi điện cho anh ấy ở nhà, nhưng không có ai bắt máy. Tôi nghĩ có thể anh ấy đang ở đây. "

"Tôi xin lỗi. Anh ấy không ở đây." Mặt Lynette xịu xuống u sầu và Kia đã nói trước khi kịp suy nghĩ. "Anh ấy đã trở về nhà ở Queensland trong một vài tuần."

Người phụ nữ kia mở to mắt. " Mà không có cô sao?"

Ánh mắt Kia nhìn ra xa sau đó quay lại. "Tôi phải ở lại đây để làm việc. "

"Ồ!" Hai vai Lynette nhẹ nhõm và cô quay đi chỗ khác. "Tôi nghĩ tốt hơn tôi - " Cô ấy quay ngoắt lại. "Kia, cô có thực sự yêu Phillip không? Ý tôi muốn nói là giống như .. như một người đàn bà yêu một người đàn ông đó? Làm ơn đi, tôi cần phải biết. "

Quả là có một nỗi đau đớn trong mắt cô ấy, tội lỗi như đâm bằng dao găm vào trong trái tim Kia.

"Kia, anh ấy cần tôi. Tôi biết anh ấy cần mà. Tôi yêu anh ấy bằng tất cả trái tim và tôi đang cố nuốt lòng tự trọng của mình trước mặt cô, xin cô hãy cho tôi biết sự thật."

Kia không thể chịu đựng nỗi đau của Lynette thêm nữa. Đúng là không phải khi cứ để cho người đàn bà đó sống trong mơ hồ. Cô còn nợ chuyện này với cô ấy— và với Phillip— để giúp cho sự việc trên rõ ràng hẵn ra.

"Không, Lynette. Tôi không yêu Phillip. Không phải theo cách đó. "

"Cảm ơn Chúa." Lynette chao đảo, sau đó nhanh chóng lấy lại chính mình, chớp chớp nước mắt vào trong. Khi cô ấy bình tỉnh lại, cô ấy chau mày có vẻ bối rối. "Vậy tại sao cô đính hôn?"

Kia nói với cô sự thật và giải thích cách mà một việc này dẫn đến việc kia như thế nào. "Tôi xin lỗi vì tất cả nỗi đau đớn mà chúng tôi đã gây ra cho cô, Lynette ạ. Tôi chỉ cố gắng giúp Phillip mà thôi. "

"Cô có ...?" Lynette nuốt vào. "Cô có nghĩ rằng anh ấy vẫn còn yêu tôi không hả?"

"Tôi biết anh ấy yêu cô mà."

Hy vọng tràn đầy trong mắt Lynette và làm cho nó tỏa sáng. "Tôi phải đi đến chỗ của anh ấy thôi."

Kia gật đầu. Đằng sau dáng vẻ mảnh mai thanh tú của của người đàn bà này, cô cảm nhận được sức mạnh nghị lực mà cô nghi ngờ sẽ làm ngạc nhiên Phillip. "Nếu anh ấy gây khó cho cô, bảo với anh ấy tôi nói anh ấy là một thằng ngốc."

Lynette nhanh chóng ôm chầm lấy cô. "Tôi hy vọng chẳng bao lâu nữa cô sẽ tìm thấy được người của mình."

"Tôi không chắc tôi muốn một ai đó," Kia nói với một nụ cười nhỏ. Người duy nhất thực sự đã từng gây ảnh hưởng đến cô là Brant. Và anh ấy ... cũng, không có gì để nói nhiều ở đó.

Lynette rời phòng quá hạnh phúc trông cô ấy như đang bay. Kia mỉm cười khi niềm vui lướt nhanh qua cô lúc cô nói với người đàn bà đó về tình yêu của Phillip. Bây giờ việc này là nằm trong tầm tay của Lynette.

Chính lúc đó, tóc gáy Kia dựng đứng hết lên. Ngay trước khi cô quay sang phía cánh cửa nối sang phòng khác cô chắc chắn Brant có lẽ là đang đứng ở đó.

Và đúng vậy. Anh đã ở trong phòng hội nghị nhỏ suốt nảy giờ. Một nỗi sợ hãi mà cô chưa bao giờ được biết đến râm ran dưới da cô. Nỗi sợ hãi căn bản, sợ hãi tình dục. Rốt cuộc cô cũng phải nhìn vào sự nổi giận trong mắt anh để hiểu rằng anh đã nghe tất cả.

"Um ... Brant. Tôi không biết anh đã ở đây. "

Trong chốc lát bầu không khí lơ lững giữa họ giống như một màn sương.

"Thì ra lương tâm của kẻ đào mỏ đã tìm ra được người tốt hơn của nó, có phải không?" anh nhạo báng, dựa người vào khuôn cửa, thoải mái gần giống như con cá sấu lười biếng phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.

Cô hít mạnh vào. "Đào mỏ?" Anh có điên không vậy? "Có phải anh đang ám chỉ tôi không ?"

"Quá tồi, em yêu. Cô đã bỏ lỡ cuộc hôn nhân lần này, nhưng tôi chắc chắn cô có thể tìm thấy một người đàn ông khác mê tít vì hành động vô tội đó. "

"Cái - cái gì hả?" Cô không hình dung anh đang nói gì.

"Đừng chối. Tôi thấy hình của cô trong tạp chí. Ngay cả nhà báo còn nói là một kẻ đi săn gia tài khi nhìn thấy nó. Thực ra hắn bình luận cách cô câu một trong những anh chàng độc thân giàu có nhất của Úc như thế nào. "

Có thật cô đang nghe chuyện này sao? " Nhà báo đó - và tôi dùng từ lỏng lẻo - đã gán nó cho tôi bởi vì tôi đã từ chối đi chơi với anh ta. Anh ta chỉ cố làm cho tôi trông xấu xa." Cô đã cảm thấy phát ốm khi nhìn thấy bức ảnh và lời bình luận mà anh ta đã viết..

"Thật ư?" Ánh mắt Brant cho biết anh không tin cô. "Dù cho đó là trường hợp này, chính tôi đã nghe cô nói chuyện trên điện thoại. Tai tôi không lừa dối tôi. "

Cô cau mày. "Nói chuyện trên điện thoại hả?"

"Đúng. Khi tôi từ Paris trở về tôi nghe cô khoe khoang với ai đó trên điện thoại về việc thật dễ dàng phải lòng một người đàn ông giàu có hơn là một một người nghèo khổ ." Môi trên của anh cong cớn. "Kế đó, cô và Phillip như hình với bóng và cô đính hôn với anh ta."

Cô đã cố gắng suy nghĩ. Sau đó, cô đã tìm ra. "Tôi đã nói chuyện với Gerald ... cha dượng của tôi. Đó là một trò đùa giữa chúng tôi. Trời ơi. Vậy ra đây là lý do tại sao anh là người hay khó chịu đối với tôi từ khi tôi gặp anh lần đầu? Anh nghĩ rằng tôi kết hôn với Phillip chỉ vì tiền sao? "

Anh nói nghe gay gắt. "Cô đã nhanh chóng nhận chiếc vòng cổ kim cương của anh ấy."

"Anh ấy yêu cầu tôi đeo nó đến dự tiệc Giáng sinh. Tôi đã trả lại vào ngày hôm sau. Anh hỏi anh ấy đi nếu như anh không tin tôi. "

Một cái gì đó thoáng qua mắt anh. "Còn chiếc Porsche ?"

"Cha tôi đã cho tôi. Ông ấy giao dịch buôn bán xe hơi, nhớ chưa? " Lòng cô đau nhói. "Ông muốn "Barbie" của ông đi kèm với những vật phụ thuộc."

Trong khoảnh khắc có một tia đồng tình, sau đó mặt anh đanh lại. "Nếu như cô không thích cha mình nhiều, vậy tại sao lại lấy chiếc xe?"

"Ba tôi đã đề nghị và tôi nghĩ tại sao không? Tôi tính toán người đàn ông này nợ tôi tất cả các thứ mà ông đã bắt tôi phải chịu. Nếu như ông muốn cho tôi một chiếc Porsche thì tôi lấy Porsche. Chả có gì sai trái cả." Cô ngưng lại. "Dẫu sao, nếu tôi muốn có tiền, tôi chỉ cần phải hỏi xin ông một ít ... không phải đó là thứ tôi muốn. Cha tôi có đủ tiền để nuôi tôi sống xa hoa cho đến cuối đời. Thật không may nó lại đi kèm với một mức giá. "

Quai hàm anh giật giật. "Dù là tất cả điều đó là sự thật, cô rõ ràng là rất giỏi trong việc lừa gạt mọi người. Cô đang giống hệt một người nói dối. "

Cô cau mày. "Vì lợi ích của Phillip."

"Và của riêng cô. Cô lợi dụng anh ấy nhiều cũng giống như anh ấy đã lợi dụng cô."

Cô hất cằm. Anh quá kiêu ngạo. " Tại sao bây giờ tôi phải làm điều đó?" Cô nói, rồi sau đó nhận ra đó là một thách thức.

Đột nhiên, anh quay lại và đóng cánh cửa thông phòng phía sau. "Để giữ cho chúng ta riêng biệt."

Ánh mắt cô phóng ngược tới tay nắm cửa nơi bàn tay cô vẫn còn đặt trên đó. "Chúng ta ư? Không có gì giữa chúng ta cả."

Anh sải bước ngang qua phòng đến cửa văn phòng chính. "Lại nói dối rồi, Kia?" Anh cũng đóng cánh cửa đó sau đó quay lại nhìn về phía cô ở giữa phòng.

Đầu gối cô bắt đầu run. "Ơ ... anh định làm gì hả?"

"Vậy em nghĩ anh đang định làm gì ?" Giọng nói của anh thấm qua cô dịu dàng như tơ lụa.

Họng cô trở nên khô khốc. "Anh đang làm bộ trêu ghẹo tôi."

"Không có trêu ghẹo, Kia. Không chút nào. "

Cô thẳng vai. "Brant, dừng lại đi. Điều này thật là vô lý. Anh là ông chủ của tôi. Tôi -"

"Sắp bị hôn ngay lập tức," anh thì thầm, dừng lại ngay trước mặt cô. Anh không chạm vào cô. Không chìa tay ra. Anh chỉ đứng đó nhìn cô. Và điều mà cô thấy làm tan chảy mọi mảnh xương trong cơ thể cô. Anh vẫn còn tức giận, nhưng ôi lạy Chúa, anh muốn cô ấy.

Cô liếm môi. "Brant, Tôi -"

"Anh quá tức giận em ngay lúc này đến mức anh có thể chửi rủi em hoặc hôn em."

Cô đã cố lùi lại.

Anh nắm lấy cánh tay cô để cản không cho cô di chuyển, sự đụng chạm của anh đang phóng ra sự khát khao thèm muốn đến tất cả các vùng trong cơ thể cô . "Và sau đó anh sẽ cởi bỏ quần áo ra cô khỏi thân thể thơm tho ngọt ngào và thưởng thức cả người em."

Cô cảm thấy căn phòng xoay tít quanh cô. "Tôi không biết đây có phải là một ý tưởng hay không."

Anh kéo cô đến gần hơn, đồng tử mắt anh thẫm lại. "Anh đã chờ đợi quá lâu rồi."

Một làn sóng mong đợi chạy qua cô khi cô thấy đầu anh hạ thấp hơn ... thấy đôi môi đó đến gần hơn ... và khi anh chạm vào cô, cô không còn có thể phủ nhận anh hoặc mình. Mỗi một khoảnh khắc kể từ giây phút cô gặp anh đang vội vã liều lĩnh hướng về nụ hôn này. Suốt từ cái nhìn đầu tiên của cô với anh trong chính văn phòng này, không có một điều gì khác có ý nghĩa, không có gì, ngoại trừ muốn có cảm giác sức ép của môi anh trên bờ môi ám ảnh của cô, như họ đang làm bây giờ.

Cuối cùng.

Nụ hôn kia vẫn còn mang đến cô bởi sự bất ngờ. Cô đã mong chờ anh cưỡng đoạt và làm cô mê mẫn trên thảm, nhưng anh đã không làm, và cô nhanh chóng quên đi tất cả sự tức giận của anh khi môi anh ấm áp nhẹ nhàng khuấy động từng dây thần kinh trên môi cô, trước khi anh dùng lưỡi trượt vào bên trong miệng cô .

Và ở đó anh lưu lại, khám phá chỗ sâu kín mềm mại nhạy cảm trong miệng cô cho đến khi cô nghĩ rằng cô ấy có thể tan chảy vì anh. Nhưng cô muốn anh gần gũi hơn. Cô vòng tay quanh cổ anh và úp vào gáy anh để giữ anh sát vào cô. Cô cảm thấy quá tuyệt để được như thế này với anh. Đây là nơi mà thuộc quyền sở hữu của cô. Giá như chỉ trong một lúc ngắn ngủi.

Nhấc miệng mình rời khỏi miệng cô, anh nhìn sâu vào trong mắt cô, quá sâu đến nổi cô đột nhiên lo lắng anh có thể nhìn thấy con người thật của cô. Không phải là vẻ bề ngoài mà là bên trong lòng cô. Anh chàng này không hiểu sao mà cô có thể điều khiển người đàn ông này .

"Có chuyện gì sao?" Anh nói, quan sát cô.

"Um ... không có gì." Ánh mắt cô nhìn ngược xuống ngực anh, hạ thấp rèm mi, nhanh chóng che mặt cô tránh anh. Cô vẫn muốn cứ như thế này không để cho anh thấy suy nghĩ của cô. Cô cần giữ lại một cái gì đó cho riêng mình.

Và rồi anh đã gỡ đi hai cánh tay cô đang vòng quanh cổ anh đặt chúng xuống hai bên cạnh cô. Anh nâng cằm cô, giữ cái nhìn chằm chằm của cô. "Anh không cho phép em giấu anh," anh cảnh báo nhẹ nhàng.

Cô hít vào một hơi run rẩy. "Anh sẽ không cho phép em sao?"

"Không." Anh đưa tay ra, mở cái nút trên cùng của áo cô, và đột nhiên cô không có sức mạnh để tranh cãi với anh. Cô đứng đó để cho anh cởi quần áo cô. Cô muốn anh làm điều đó. Muốn anh mở hết tất cả các nút và muốn thấy anh chạm vào da thịt mình. Muốn trao cho anh toàn bộ bản thân mình.

Hai bàn tay anh cẩn thận và không bao giờ bỏ lỡ một nhịp khi trượt xuống từ nút này tới nút kế tiếp, mở áo cô rộng hơn, đầy đủ hơn. Cho anh.

Cô nhìn thấy mạch ở cổ anh đập nhanh dữ dội và cô muốn đưa tay lướt nhẹ những ngón tay trên đó. Chạm vào anh sẽ như ném một que diêm vào dầu lửa.

Anh đẩy áo cô tuột khỏi vai và để cho nó trượt xuống cánh tay, xuống thân hình cô rơi đến thảm. Cô nghe anh rên rỉ khi cô đứng đó chỉ còn mặc chiếc áo ngực bằng ren, quần xì líp, không vớ, và mang giày cao gót. Trong khoảng khắc cô ao ước đã mặc chúng. Chúng có thể dựng lên một rào cản.

Nhưng cô đang lừa dối ai? Sẽ không có gì sẽ ngăn cản được điều này. Cô đã không muốn nó dừng lại, Chỉ có Chúa mới giúp cô.

"Anh thích màu da quả đào trên người em," anh thì thầm, ánh mắt loé lên khát khao nóng bỏng. "Nó tôn lên vẻ đẹp của em."

Cô rên rỉ và thì thầm, "Chạm vào em đi," và anh bất ngờ bế cô trong tay, mang theo cô, đi qua đến cái bàn làm việc thật lớn bằng gỗ gụ. Anh quét giấy tờ sang một bên chỉ bằng một tay, sau đó đặt cô vào giữa bàn. Bụng dạ cô nhảy lộn nhào khi anh đứng nhìn xuống mình.

"Anh đã mơ về em như thế này trong nhiều tuần," anh thì thầm, đưa tay ra lùa các ngón tay vào tóc cô, làm bung mớ tóc tóc vàng ở gáy cổ cô. "Và đây," anh nói, nâng mái tóc cô lên bàn tay anh, sau đó cúi người xuống vùi mặt anh vào trong mái tóc cô, hít thật sâu.

Cô lặng yên, thở trong hương thơm hòa lẫn giữa hơi nóng của cơ thể anh và nước hoa cạo râu cũng như nó thấm vào lỗ chân lông của cô ... cho đến khi đôi môi mềm mại của anh di chuyển đến tai cô, đến quai hàm cô và cuối cùng lại đến miệng cô lần nữa.

Cuối cùng anh đã ngừng hôn. "Ở đây, cho anh," anh thì thầm, ngón tay trượt theo dây áo ngực của cô và từ từ đẩy chúng tuột khỏi vai.

Cô run rẫy khi lòng bàn tay anh vuốt ve làn da trần ở đó trước khi lướt xung quanh đến lưng cô để cởi móc cài. Áo ngực của cô rơi xuống, và đột nhiên cô đã khỏa thân từ eo trở lên. Cô muốn che đậy, không phải với anh mà là với chính mình. Cô không biết liệu cô có cho phép mình làm như thế này không.

"Tuyệt đẹp," anh nói bằng một giọng làm cho bối rối, trêu chọc vú cô bằng hai bàn tay của mình cho đến khi hơi thở của cô dồn dập nhanh hơn nữa và cô đã phải nhắm mắt vì niềm khoái lạc tuyệt đối.

Đầu anh hạ xuống, miệng anh khép trên một nụ hoa cô, và cô thở hổn hển, bầu ngực cô căng lên với tất cả sự thân mật của nó.

"Brant!"

Anh kéo lùi lại, ánh mắt anh như đang thiêu đốt một đường trên mình cô. Và sau đó anh di chuyển, đôi môi anh theo sau trên cùng một con đường, hôn xuống giữa mình cô, trêu chọc rốn cô bằng đầu lưỡi của anh trước khi dừng ở phía trên đùi cô.

Anh hít sâu vào qua lớp ren mỏng, và cô gần như tan chảy. Cô chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này trước đây. Chưa bao giờ để cho một người đàn ông nào làm điều này với cô. Cô đã từng có một người yêu từ thời trung học và chẳng có gì kể từ đó.

Anh đẩy lớp vải qua một bên. "Anh phải thưởng thức em," anh nói, ngón tay anh tìm kiếm cái ấy của cô, mở nó ra cho anh. Anh đặt miệng mình sát vào cái của cô , và cô kêu lên tên anh khi lưỡi anh lao ra ngoài thưởng thức hương vị của cô, khám phá cô, vạch theo hình dạng của cô, trêu chọc cái nụ nhỏ bé của cô đến nổi cô đột nhiên cảm thấy như thể cô gần như sắp bị nổ tung.

"Oh, Brant," cô lại rên rỉ. Cô nhắm mắt khi một cái gì đó mạnh mẽ từ từ nhích lên bên trong cô khi mỗi lần lưỡi anh chạm vào. Cảm giác quá tuyệt ... quá tốt ... quá tinh tế.

"Ooh!" Cô đã bùng nổ với thêm một cú nữa, bùng nổ thành lửa giống như một đám cháy quét qua cô, thiêu đốt tất cả mọi thứ trong tầm nhìn, để lại không có thứ gì của cô mà không được đánh dấu. Cô không bao giờ có thể làm như thế nữa, không bao giờ quên cái mà giống như muốn người đàn ông này chạm vào cô như thế này.

Và khi cô mở mắt ra, Brant đang dựa vào ghế, nhìn cô với sự hài lòng chiếm hữu như thế làm cho hơi thở cô tắt nghẹn trong họng.

Tim cô đập nhanh gấp ba lần. Cô quay đi, chỉ là cô không thể. Có quá nhiều thứ giữa họ trong suốt những tuần này. Quá nhiều khao khát. Quá nhiều mong muốn lẫn nhau. Họ đã giành được thời khắc này giữa họ.

Brant nói đầu tiên. "Đây, chúng ta hãy giúp em mặc lại quần áo," anh nói sống sượng và nhẹ nhàng khép hai chân cô.

"Ồ, nhưng ..." Cô cảm thấy hai má mình từ từ đỏ lên khi anh đưa áo ngực của cô. "Em muốn ... um ... không biết chúng ta sẽ ...?"

"Làm tình ư? Chưa được."Anh đứng lên và giúp cô ra khỏi bàn trong lúc sự thất vọng dữ dội càn quét qua cô. Cô bắt đầu quay đi, nhưng anh đã ôm cô làm cho cô yên lòng. "Ở nhà anh. Bảy giờ. "

Cô chớp mắt. "Tối-tối nay sao?"

"Ừ." Anh lướt một ngón tay trên môi cô, ánh mắt anh một sự pha trộn giữa nhu cầu và sự giận dữ vẫn còn sâu sắc. "Không chờ thêm nữa. Cho cả hai người trong chúng ta. Và anh không thể làm tất cả mọi thứ anh muốn làm cho em trong văn phòng. "

Cô nuốt vào, đột nhiên hoảng sợ bởi tất cả tính chất nghiêm trọng của nó. Anh áp đảo cô. Anh làm cho cô cảm nhận những điều cô không muốn cảm thấy. Khiến cho cô làm những điều cô muốn làm.

"Không, em không thể. Em-"

"Giờ đây anh đã đặt dấu hiệu bản quyền của anh vào em, Kia. Em không thể phủ nhận điều đó. "

Cô hít vào một hơi run rẩy, nhận thức anh nói rất đúng. "Brant, đây chỉ là một ... khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi."

"Đó là một khúc dạo đầu," anh khẳng định, đặt tay dưới cằm cô. "Em đã sẵn sàng cho anh cách đây một phút trước," anh nhắc nhở cô, và cô gần như tan chảy lần nữa.

"Vâng ..." Cô hắng giọng. "Đấy là lúc đó. Còn đây là bây giờ. "

Mắt anh tối sầm nguy hiểm. "Kia, lẽ ra chúng ta đã là hai người yêu nhau cách đây nhiều tuần đấy."

Vai cô căng thẳng. Cô nhìn thấy sự tức giận của anh đối với Phillip vẫn còn âm ỉ bên dưới vẻ bề ngoài. "Cho dù anh đã nghĩ rằng em không ở với Phillip, nó cũng có nghĩa là-"

"Vâng, nó có đấy," anh ngắt lời cô. "Không còn nghi ngờ, Kia. Chúng ta sẽ là hai người yêu nhau. Em chỉ tự lừa dối mình nếu em nghĩ theo cách khác. "

Để chứng minh điều đó, tay anh lướt quanh eo cô và kéo cô đến gần. Cơ thể của cô ngay lập tức cong lại áp vào anh, các đường cong gần như trần truồng của cô rúc sát vào đường nét cứng cáp của anh. Sức nóng lan truyền dưới da cô và làm tâm trí cô ngạc nhiên choáng váng thành ra hiểu rõ một lần nữa anh đã đúng. Cô tự đẩy mình đi, và may mắn anh đã cho cô đi, nhưng tia nhìn âm ỉ trong mắt anh đã nói lên tất cả.

Cố gắng duy trì sự điềm tĩnh, cô vội vã vòng quanh bàn làm việc để lấy quần áo còn lại, cảm giác phơi bày ra bằng nhiều cách hơn là một cách. Ánh mắt anh vẫn nhìn cô chằm chằm, quan sát từng chuyển động của cô, cô thầm rùng mình khi cô mặc quần áo nhanh như có thể.

"Kia."

Cô đã cài tới cái nút cuối cùng, sau đó ngước nhìn anh. Sự ham muốn mãnh liệt trong mắt anh đã gửi đến một cơn chấn động qua cô.

"Em nợ chính em điều này," anh gầm lên, vẻ thách thức trong giọng nói anh.

Kia đã tự mình quay trở lại văn phòng trên đôi chân run rẩy và đổ sụp xuống ghế. Cô không thể tin những gì đã xảy ra. Có phải cô thực sự đã để cho mình bị dẫn dắt theo cách như vậy không? Không có người đàn ông nào đã làm tình với cô bằng miệng của anh ta trước đây, mặc dù cô biết đó là một khía cạnh của làm tình mà hầu hết các cặp vợ chồng đều thích thú. Lạy Chúa, bây giờ cô có thể hiểu tại sao.

Điều mà cô đã không ngờ là sẽ rời ra từng mảnh trong tay của Brant hoàn toàn theo cách mà cô đã có. Sự kiểm soát của cô ở đâu hả? Tư cách đứng đắn của cô đâu rồi? Cô biết cô là một sự thách thức đối với anh. Rằng anh chỉ muốn cơ thể của cô. Vì vậy, cô đã làm gì? Cô đã trao thân cho anh ta trên một dĩa gỗ, đó là cái mà cô đã làm.

Hay là một cái bàn, cô sửa lại, cảm thấy đỏ bừng xấu hổ mọc lên từ đầu các ngón chân. Làm thế nào mà cô có thể ngẩng cao đầu bây giờ? Đột nhiên, cô biết cô phải ra khỏi đó. Cô đã giành được quyền bỏ đi sớm ... bằng nhiều cách hơn là một cách.

Nhảy dựng lên, cô lấy túi xách và đi tới cửa. Nếu như cô vẫn ở đây một mình với Brant, anh chắc có thể bị cám dỗ để tiếp tục chỗ mà họ đã dừng lại và không chờ tới tối nay đâu.

Đêm nay.

Em nợ chính em điều này, anh đã nói.

Anh nói đúng, nhưng làm sao mà cô có thể xuất hiện ở nhà anh khi anh nghĩ rằng cô là kẻ đào mỏ ? Có phải anh đã nghĩ nó từ lúc ban đầu. Một người đàn bà đủ hám lợi để lợi dụng đàn ông vì mối lợi của riêng mình. Điều đó làm tổn thương.

Vậy tại sao lòng cô lại đắn đo cân nhắc ý nghĩ không làm tình với Brant?

Brant ném bút chì lên bàn. Anh cần làm xong những báo cáo này, nhưng tâm trí anh vẫn cứ nghĩ tới Kia. Có phải anh công nhận cô không phải là kẻ đào mỏ không? Câu trả lời của cô đã có ý nghĩa, nhưng không phải đó là điều mà những kẻ chuyên lừa gạt đã làm sao? Họ đã lừa bạn thành ra tin vào điều mà họ muốn bạn tin tưởng.

Và suốt những tuần qua cô đang sống trong dối trá bằng cách giả vờ bị dính dáng với Phillip. Thậm chí còn để cho mình trở thành đính hôn với anh ta. Cũng giống như Julia đã sống trong dối trá. Cho đến khi cô ta chạy trốn với em trai của anh.

Chết tiệt. Anh nghĩ anh đang nghe điều mà Kia đã nói với Lynette là cô không yêu Phil theo cách đàn bà yêu đàn ông. Cô đã nói dối với anh, mẹ kiếp. Anh đã từng hỏi thẳng cô là cô có yêu chồng chưa cưới của cô không và cô đã nói có.

Tại sao? Bởi vì cô biết anh muốn có cô ở trên giường rất nhanh, đó là lý do tại sao. Cô có lẽ không có khả năng tự cứu mình. Cô cũng muốn làm tình với anh.

Tuy nhiên, cô khác với những người phụ nữ có kinh nghiệm mà anh thông thường đã ngủ biết bao. Những phụ nữ này tự hào vênh váo với ngón nghề của họ. Những người đàn bà giữ quyền chủ động, cách mà anh thích. Những người đàn bà đã không tan chảy trong vòng tay của anh như là Kia. Niềm đam mê của cô, sự ngây thơ của cô theo cách này, thuyết phục anh là cô chưa ngủ với một người đàn ông nào hay trở nên sống động dưới miệng của một người đàn ông trong nhiều năm. Có một cái gì đó trong vẻ mặt của cô. Chắc chắn một kẻ đào mỏ sẽ không ngần ngại sử dụng cơ thể của mình để làm cho đàn ông yêu mình ? Ồ, mẹ kiếp. Quả thật anh không biết phải suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.

Điều mà anh đã biết được là cô thật hoàn hảo. Đã thưởng thức tốt hơn nhiều so với thành thạo. Đó là lý do anh đã tự kiềm chế ngăn mình lại và không chiếm đoạt cô hoàn toàn trong khi anh nhức nhối vì nó. Anh muốn yêu cô một cách từ từ, giữ lấy cơ hội của anh, đền bù cho tất cả những tuần lễ nhức nhối. Đêm nay anh sẽ đóng thương hiệu của anh lên cơ thể cô và làm cho cô là của anh.

Khi anh mở cửa căn hộ penthouse của mình tối hôm đó, Brant gần như quên thở. Lớp vải mềm mại màu xanh của chiếc đầm Kia mặc lộ ra bờ vai trần và cánh tay rám nắng, và rũ xuống âu yếm qua chiều dài thân hình cô đến ngay phía trên đầu gối, trong một thiết kế đơn giản mà có lẽ nhìn đơn sơ đối với người phụ nữ khác. Nhưng trên mình cô nó trông tuyệt đẹp. Cô không thể trông không hấp dẫn nếu như cuộc sống của cô phụ thuộc vào nó.

Anh lùi lại để cho cô vào trong. "Thư giãn đi. Anh sẽ không cưỡng hiếp em ngay tại chỗ," anh nói, ngay cho là ý nghĩ này cám dỗ nhiều hơn.

Cô đi ngang qua anh trong một đám nước hoa quyến rũ vô cùng, sau đó dừng lại ở giữa phòng và đối diện anh, mắt cô ánh lên vẻ tranh đấu. "Đó là một sự đền bù," cô nói đùa, hai má cô trở nên nhuốm đỏ.

Anh đóng cửa lại, biết rằng anh luôn luôn có thể trông đợi cô tỏ ra thách thức ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Và đây phải là sự khó khăn nhất đời cô. Nhưng tính bất định của cô không thay đổi điều này. Đêm nay họ sẽ làm tình.

"Ngồi đi trong lúc anh lấy đồ uống cho em." Anh chỉ về phía chiếc ghế sofa bọc da màu đen. "Gin và tonic, phải không?"

"Đặc biệt lớn."

"Ồ, không, em không được uống," anh nói lè nhè. "Anh không muốn em quên đi khoảnh khắc đêm nay. Anh chắc không có ý đó. "

Cô thấm ướt môi. "Brant, Em nghĩ chuyện này sai lầm. Em không nên đến đây. "

"Nó không phải là sai lầm. Nó được gọi là trưởng thành. Nó liên quan đến việc trở thành người lớn hơn, một tình huống mà cả hai chúng ta rõ ràng cần phải toàn tâm toàn ý. "

Cằm cô hếch lên ra điệu bộ. "Em nghĩ rằng nó trẻ con nhiều hơn khi anh cho và nhận điều mà anh muốn."

"Ah, nói vậy thì em thừa nhận em muốn anh," anh nói khi đang rót rượu ở quầy bar.

Cô nhìn anh trừng trừng. "Em nghĩ chúng ta nên để mặc mọi thứ vốn dĩ như chúng đang có. Việc ở đây của em chỉ sẽ làm vấn đề thêm phức tạp. "

Anh cầm ly rượu lên và đi về phía cô. "Một sự rắc rối mà anh sẽ sẵn lòng bắt lấy, nếu như em tha thứ cho trò chơi chữ."

Cô bỏ qua chuyện đó khi cô nhận ly rượu. "Làm sao mà anh biết em không bằng lòng giả mạo chuyện này hả? Sau cùng, em đã giả bộ đính hôn và anh không bao giờ biết được sự khác biệt, bằng tất cả kinh nghiệm rộng lớn của anh. "

"Anh nghi ngờ có điều gì đó không ổn."

Miệng cô mím chặt thành nét bướng bỉnh. "Em đã làm vì một lý do. Để giúp Phillip. "

"Và để bắt anh cách xa một sải tay."

"Nó đã có kết quả."

"Và bây giờ không còn nữa. Chấp nhận đi. "

Đôi mắt xanh của cô lóe lên tức giận. "Này, anh đã từng bảo rằng em là một kẻ đào mỏ. Vậy tại sao chọn em nếu anh cần đàn bà tối nay? Không một ai sẽ làm như vậy cả? "

Vẻ thích thú rời bỏ anh . "Không," anh nói gọn lỏn. Không có người đàn bà nào khác trên trái đất này có thể làm. Đó là lý do tại sao anh đã không trả lời bất cứ cuộc gọi nào của các cô bạn gái. Tại sao anh không làm tình trong tuần nay. Lý do tại sao anh lao mình vào công việc thậm chí còn nghiêm khắc hơn. Và tại sao anh hết sức cáu gắt với mọi người gần đây. Đúng là không có nhân đạo khi chỉ vì một người đàn bà cưỡng lại anh mà làm liên lụy tới các đối tác kinh doanh của mình.

Anh bật thở mạnh mà không nhận ra mình đang kìm lại. Đúng, cô đã bị dính dáng với Phil. Không thể nào đụng đến được. Ngoài tầm tay.

Nhưng cô đã không còn nữa.

Anh gật đầu lúc đẩy cửa kính trượt qua. "Ra ngoài ban công đi. Chúng ta dùng bữa tối ở ngoài đó. "

Vai cô cứng đờ. "Em không đói."

"Vậy có lẽ chúng ta nên bỏ qua bữa tối?"

Ngay lập tức cô bước về phía trước, sải bước qua anh để ra ngoài ban công, miệng cô định nói cho anh biết cô nghĩ về ý đó.

"Anh định sẽ thay đổi tâm trí em," anh thì thầm, theo sau cô ra đến lan can, cô đứng nhìn ra ngoài ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp của bãi biển Mindil và cảng Darwin. Ở đây thời tiết tuyệt vời quanh năm, ngoại trừ vào đầu mùa mưa như bây giờ, anh thích nhìn các tia chớp kì lạ hiện ra lóe sáng trong những đêm trời tối nhất.

Tuy nhiên, tối nay điều duy nhất anh muốn làm cho sáng lên là người phụ nữ đứng bên cạnh anh. Anh quay lại nhìn cô. Nắng chiều chiếu trên những đường nét tinh tế của gương mặt cô, làm cho nước da cô đặc biệt hồng hào khiến cô trông đẹp hơn.

"Anh phải nhìn vào em như thế sao?" Cô nói giọng khàn khàn, nét ửng hồng từ từ len vào hai gò má.

"Vâng," anh nói khàn khàn. Ngay bây giờ anh không nghĩ rằng anh đã nhìn đủ cô đến giờ.

Cô nuốt vào khó khăn. "Anh không làm việc này cho em dễ dàng hơn chút nào sao."

"Từ trước tới giờ không có chuyện quan trọng nào mà dễ dàng cả."

Cô quay sang đối diện anh, vẻ mặt cô dần dần trở nên bực bội. "Đó là sự lôi cuốn phải không, Brant? Anh không thể có em, vì vậy anh quyết định anh muốn em."

"Anh thừa nhận anh thích sự thách thức." Ánh mắt anh nhìn xuống đôi môi hé mở của cô. "Nhưng muốn em không phải là một quyết định mà anh đã chọn để thực hiện. Anh cần có một cái nhìn về em và biết quyết định này đã được anh thực hiện rồi. "

"Thú vị làm sao," cô nói với giọng mềm mỏng giả tạo.

Anh mỉm cười. Cô có thể chống lại bản thân mình y như cô muốn, nhưng nó sẽ không gây ra một dấu vết khác biệt. Cô sẽ ở trong vòng tay của anh tối nay. Và trên giường anh. Anh đã chắc chắn về điều đó.

"Chúng ta sẽ ăn chứ?" anh nói và hết sức thích thú trong việc đặt tay anh dưới khuỷu tay cô để dẫn cô đến bàn ăn nhỏ ở giữa ban công. Sự rùng mình của cô là từ lòng khát khao thèm muốn mà anh đã nhìn thấy trong mắt cô, và nó đã mang đến một sự đói khát mãnh liệt nhiều hơn thức ăn đua nhanh qua anh. Nhưng anh có thể chờ. Anh muốn nhấm nháp cô đầu tiên.

Họ ăn món hải sản tôm như món khai vị, tiếp theo là thịt cừu nướng với bí và cà chua mà người quản gia của anh đã nấu. Brant theo dõi thích thú qua sự cố gắng của Kia để ăn chậm lại khi cô nhai từng miếng như thể nó là món ăn sau cùng mà cô đã ăn từ trước tới giờ.

"Món này rất ngon," cô nói, lấy thêm một miếng thịt cừu nhỏ nữa. "Anh tự mình nấu món này à?"

Anh ném sang cô một nụ cười chế giễu. "Trông anh giống một người đầu bếp hả?"

Cô sững người. "Em nghĩ chẳng có gì sai trái với việc nấu ăn. Rất nhiều đàn ông thích làm việc đó. "

"Và rất nhiều đàn ông thích làm tình," anh nói, có ý định quyến rũ. "Có bao nhiêu thằng đàn ông đã làm tình với em, Kia?"

Cô gần như nghẹt thở, sau đó bình tỉnh lại nhanh chóng. "Anh đã làm tình với bao nhiêu người rồi?"

"Anh không thấy đàn ông hấp dẫn. Bởi vì đàn bà, đó là sở thích của anh nhiều hơn. "

Ánh mắt cô đầy vẻ chế nhạo. "Em đoán đó là một dạng nghệ thuật hơn là kỹ thuật đối với anh lúc đó."

Anh dựa vào ghế, tò mò lời nhận xét của cô.

Cô nhấn mạnh. "Em muốn nói rằng anh đã thực hành quan hệ tình dục rất nhiều."

"Chính xác. Nhưng anh luôn luôn thực hành tình dục an toàn, vì vậy em không phải lo lắng về lý do đó. "

"Em cảm thấy an tâm," cô nói tỉnh queo.

"Nó quan trọng hả, Kia."

Cô thở dài. "Em hiểu mà."

"Vậy thì, Kia." Anh ngừng lại và hớp một ngụm rượu. "Em đã từng có bao nhiêu người yêu hả?"

"Một."

Anh nhướng một bên mày, trong lúc bắp thịt ở phía sau cổ anh căng thẳng. Có thể cô thực sự ngây thơ với tất cả các điều đó?

Mắt anh nheo lại. "Anh biết trò chơi của em. Em nghĩ rằng anh sẽ quay lưng đi nếu em cho anh biết em thiếu kinh nghiệm. "

Cô đặt cái nĩa lên bàn. "Thực ra, em không quan tâm đến điều anh nghĩ đến. Đó là sự thật. "

Ruột gan anh siết chặt. "Nói cho anh biết."

"Tại sao em phải nói?"

"Bởi vì anh không muốn có thêm bí mật giữa hai chúng ta nữa, Kia. Không phải trên giường, dù thế nào đi nữa. "

Cô ngắm nghía anh thật là lâu. Sau đó, cô nói, "Em bị mất trinh trong một buổi tiệc lúc mười lăm tuổi. Đây là lần đầu tiên và duy nhất mà em đã say rượu và em đã trao nó cho cậu con trai đầu tiên để ý đến em bởi vì cha em vừa mới kết hôn và không muốn cô con gái ‘có vẻ ngoài mộc mạc’ của ông ở trong đám cưới của ổng và em cần cảm giác được yêu thương. Anh ta thậm chí không thèm hỏi tên của em nữa kìa. "

Cô ném sang anh một cái nhìn thách thức. "Này, anh hỏi đấy nhé, do đó, không đổ lỗi cho em nếu như anh không thích câu trả lời."

Cô nói một cách thản nhiên làm anh tin cô. Anh đã chửi thề nhỏ.

Cô nhún vai. "Em hầu như không nhớ nhiều đến chuyện đó. Em chỉ may mắn là không thấy mình mang thai. "

Anh cau có. “Anh chàng đó không dùng biện pháp bảo vệ ư?"

"Em đã quá say để mà báo trước."

"Nhưng chắc chắn—" Quai hàm anh mím chặt, sau đó anh buộc mình thư giãn. "Anh sẽ thỏa thuận với em. Chúng ta sẽ làm tình, nhưng nếu lúc nào đó em muốn anh dừng lại thì anh sẽ dừng. "

Họng cô thắt lại. "Anh sẽ làm điều đó thật sao?"

Một cái gì đó dịu lại trong lòng anh. "Anh muốn có một người đàn bà sẵn lòng trên giường. Anh không thích ép buộc phụ nữ." Đứng dậy anh giơ tay ra. "Anh cần em. Cần phải làm tình với em, Kia Benton," anh nói, cố ý nói tên cô, muốn cho cô biết rằng anh biết chính xác cô là ai, không giống như cậu bé đã tước đoạt trinh tiết của cô. "Anh hứa với em lần này sẽ không như lần đầu tiên của em."