Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 25

Mấy ngày nay, Diệp Chu vẫn luôn không thể tĩnh tâm, lúc thấy Thương Tấn luôn là bộ dạng như đang muốn nói lại thôi.

Đối với việc mấy ngày trước Thương Tấn đi đưa dù cho cậu, Diệp Chu vẫn không thể quên được.

Tại sao Thương Tấn phải đưa dù cho cậu?

Diệp Chu lắc lắc đầu, ánh mắt không nhịn được rời khỏi quyển sách đến trên người Thương Tấn.

Không chỉ đưa dù cho cậu, còn tìm cớ để cậu không chút gánh nặng tiếp nhận.

Cái loại công phu thâm tàng và tác phong này thật giống như Lôi Phong còn tại thế!

(*Lôi phong: Đây là một chiến sĩ của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha khiêm tốn, một người hết lòng vì Đảng Cộng Sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Hoa. Lôi Phong từng được trở thành đề tài của nhiều cuộc vận động tuyên truyền, trở thành tấm gương mẫu mực về lòng vị tha, tốt bụng, là kiểu mẫu để nhân dân Trung Quốc noi theo.)

Diệp Chu sờ cằm, chẳng lẽ trải qua khoảng thời gian sống chung, Thương Tấn đã quỳ dưới dáng vẻ tuấn dật tươi mát của cậu?

Thương Tấn, cậu cũng có ngày này!

Đáng tiếc, đáng tiếc, tiểu gia tôi chỉ thích những nam sinh vừa đáng yêu vừa không có lực công kích như Đường Đông Đông thôi. Cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận nếu Thương Tấn thật sự tỏ tình với cậu, trong lòng cậu không những không bài xích, ngược lại còn sẽ giống như nông nô một buổi sáng đã có thể xoay mình ca hát, hận không thể nổ pháo ăn mừng.

“Cậu có thể đừng dùng ánh mắt lộ liễu như vậy nhìn tôi không?” Đang chìm trong ảo tưởng của mình, Diệp Chu đột nhiên nghe thấy tiếng của Thương Tấn. “Mấy ngày này, dù tôi để cậu theo đuổi tôi cũng hi vọng cậu đừng khiến tinh thần tôi bị áp lực. Cẩn thận tôi thu hồi quyền lợi theo đuổi tôi của cậu.”

Bốp một phát, lập tức đâm thủng bong bóng ảo tưởng của Diệp Chu.

Phi phi phi! Quả nhiên là cậu nghĩ nhiều, sao Thương Tấn có thể thích cậu, có thể ngày đó đưa dù thật sự chỉ là tiện đường, Thương Tấn cũng không thèm nói dối đâu.

“Bớt dát vàng lên mặt đi, tôi thấy có phải mấy ngày nay mặt cậu lại dài ra rồi không, nếu không sao mỗi lần đến phòng học, người đi bên cạnh đều chạy theo cậu chụp hình.” Về chuyện này, thời gian trước Diệp Chu đã tính nói, có điều thấy Thương Tấn thật sự làm ra dáng vẻ không cảm nhận được, cậu cũng không chủ động mở miệng, dù sao người trong cuộc còn không để ý, cậu có gì phải tỏ thái độ.

Thương Tấn thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu, nhớ lại một chút, nói: “Không phải chứ, mày ngày nay tôi đi ăn cơm cũng không còn ai chụp hình tôi mà?” Trước khi kết thúc lại như có ngụ ý bồi thêm một câu. “Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu?”

“Chuyện xưa nhắc lại thì có gì đáng nói?” Diệp Chu không nhịn được nắm chặt nắm đấm, lịch sử đen tối! Tuyệt đối là lịch sử đen tối! Hơn nữa còn là lịch sử đen tối không cách nào phản bác!

Thương Tấn nhún vai nói: “Tôi thật sự không cảm thấy.”

“Đó là năng lực quan sát của cậu yếu!” Diệp Chu khinh thường. “Nếu là ở cổ đại, cũng không biết cậu bị ám sát bao nhiêu lần rồi! Hơn nữa còn chết không rõ ràng!”

Thật ra thì chuyện này không thể trách Thương Tấn, dĩ nhiên Diệp Chu cũng không nói dối.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi tiến vào tháng mười hai, Diệp Chu và Thương Tấn trừ lúc có tiết thì cùng nhau lái xe ba bánh đi học, thời gian còn lại ai cũng bận rộn.

Lúc đó là thời kỳ sinh viên đại học A nào cũng muốn nhìn trộm hình dạng của ‘hiệu Thương Tấn’ nổi tiếng này, cho nên chỉ cần bọn họ đi xe ba bánh, người đi trên đường sẽ không ngừng chụp lại. Mà lúc bọn họ đi xe ba bánh, dù Thương Tấn là nhân vật có chút danh tiếng trong trường, ở trong trường một năm, người khác thấy anh nhiều lắm là thảo luận một chút, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện chụp lén này. Dù sao hình Thương Tấn, ở trong BBS trường có không ít, tội gì phải làm hành động để bị nghi là ‘si mê’ này.

Văn Nhân Húc và Lưu Dư Thiên cơm nước xong về đến phòng nghe được đoạn đối thoại của Diệp Chu và Thương Tấn.

Lưu Dư Thiên đẩy cửa ký túc xá, đứng trước mặt Diệp Chu thần bí nói: “Tớ biết.”

“Cậu biết cái gì?” Diệp Chu buông sách xuống, mấy hôm nay đều học tập, ngay cả trong phòng thì buổi tối cũng rất yên tĩnh, Diệp Chu nhịn nhiều ngày như vậy, đúng là cần giải phóng, cậu tuyệt đối không che giấu trí tò mò của mình. “Là thật sự có người chụp lén Thương Tấn?”

“Hừm hừm.” Lưu Dư Thiên dùng lỗ mũi hừ cười vài tiếng, đưa một ngón tay lắc lắc. “Không phải vậy. Đúng là người trong trường có chụp lại nhưng được chụp không phải là Thương Tấn, mà là xe yêu của hai người ‘hiệu Thương Diệp’!”

“A?” Diệp Chu có chút lờ mò, mỗi lần cậu đi xe cùng Thương Tấn đều thấy rất nhiều người quay về phía họ chụp hình, liên tưởng đến độ nổi tiếng trong trường của anh, Diệp Chu đương nhiên cho rằng nhân vật chính là Thương Tấn, không nghĩ tới là… không đúng. “Sao lại là ‘hiệu Thương Diệp’???”

Văn Nhân Húc mở máy tính, mở BBS của trường, nói: “Ầy, chính là bài post này.”

Diệp Chu xoay ghế qua, miệng còn không phục nói: “Tại sao lại là hiệu Thương Diệp, tại sao không phải là hiệu Diệp Thương? Tại sao ngay cả tên của một chiếc xe cũng chèn ép mình?”

Thương Tấn sao còn quản một đống lớn tại sao của Diệp Chu, đi thẳng tới sau lưng cậu cùng nhìn.

Hai tên rất ít lên BBS, hoàn toàn không biết bản thân lại yên lặng gợi lên một trận chụp hình ở đại học A.

Tên post rất đơn giản, , cũng chính là chủ post này, thành công tuyên truyền hiệu Thương Diệp ra ngoài.

Diệp Chu tức giận trợn mắt nhìn Thương Tấn một cái, nhất định là người này làm, nếu không sao ngay cả tên cũng phải viết trước cậu.

LZ: Hôm nay, vẫn giống như những ngày trước, chủ post ăn cơm tối xách bình nước nóng từ từ đi bộ về ký túc xá. Ngay vào lúc này, trước mặt chợt lóe kim quang, thành công khiến mắt tôi cay cay. Một chiếc xe ba bánh đủ mọi màu sắc lẳng lặng đậu trong bãi gửi xe, xấu xí đến độc hành, xấu xí đến lập dị khiến chủ post không chỉ cảm thán, thế gian này lại có chiếc xe ba bánh khác biệt như vậy, hoàn toàn khác với những thứ đồ xinh đẹp ngoài kia, con mắt của chủ post đã bị nó thuyết phục hoàn toàn. Cái này phải thù hận đến mức nào, lại có thể hủy một chiếc xe tươi đẹp đến mức này, mà người ra tay, không chỉ không sợ phiền phức, còn viết to hai chữ ‘Thương Diệp’ ra sau xe. Bản thân mang lòng chính nghĩa, chủ post lập tức đi thám thính, cuối cùng là ai thảm như vậy, gặp phải chuyện xui xẻo đến nhường này. Sau đó, tốn nửa tiếng, cuối cùng tôi cũng biết… thì ra Thương Diệp là cmn chủ nhân của chiếc xe này! Giờ khắc này, tôi như nghe bé ba bánh mang khuôn mặt còn lạnh hơn cả tờ giấy nói: “╮(﹀_﹀)╭ Tôi có thể làm gì, tôi cũng rất tuyệt vọng đây.”

Tốt bụng đăng hình về bé ba bánh một chút.

[Hình mặt trước]

[Hình mặt sau]

[Bên trái]

[Bên phải]

1L: Ha ha ha ha, đây là một câu chuyện bi thương!

2L: Chủ post báo tọa độ! Tôi muốn vây xem!

3L: Ha ha ha ha, cùng cầu tọa độ.

4L: Ba bánh: Lạnh lùng.jpg

Mấy bình luận phía dưới cũng không cần xem, tất cả đều là ha ha ha ha.

Diệp Chu tức không còn gì để nói: “Có xấu đến như vậy không?”

Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc cùng dời tầm mắt.

Diệp Chu mạnh miệng: “Tớ cảm thấy rất được.”

Thương Tấn đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy không tệ.”

Cuối cùng đến lúc lật đến hai trang sau, bài post bắt đầu xuất hiện hình của xe ba bánh. Sau đó, bài post này liền như biến thành post ảnh, tất cả đều do sinh viên trong trường chụp lại hình xe ba bánh từ mọi ngõ ngách.

Còn có mấy tầm chụp luôn cả mặt Diệp Chu và Thương Tấn.

Mọi người tất nhiên nhận ra Thương Tấn, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Nhưng đối với gương mặt xa lạ của Diệp Chu, càng ngày càng nhiều người hỏi thông tin về người còn lại thường xuất hiện cùng xe ba bánh trong hình.

Nhịp tim Diệp Chu đập nhanh, lần đầu tiên, ánh mắt của mọi người đều tụ tập trên người cậu.