Tên Của Khí Trời

III. Bão câm lặng

III. Bão câm lặng

Fatma thôi không còn lắng nghe người đời còn dễ hơn cả nếu như nàng điếc, giống như ai đó tự để mình bị xâm chiếm hoàn toàn bởi một thứ âm nhạc khác: một giọng mê hồn, một bài ca mời gọi. Nàng không thôi nhìn thấy cặp mắt những người ở quanh nàng, nhưng cái nhìn của nàng xuyên thấu chúng, gần như khiến chúng bị thương, rồi lại lui vào xa xăm, mở những ổ khóa vô hình, để chạm vào cái gì đó như là đáy của khí trời.

Nàng hầu như không nói: nàng chỉ thốt những câu cần thiết nhất, không để một từ thừa nào thốt ra qua nụ cười bồn chồn của nàng. Ban đầu ai cũng nghĩ tâm trạng nàng không vui hoặc nàng đang buồn chỉ vài giờ thôi. Ít lâu sau, người ta chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận rằng Fatma đã rút sâu vào trong chính nàng, trên một cuộc hành trình không trở lại, và sự thay đổi bên trong nàng là một trong những vết thương chẳng bao giờ lành.

Cuối cùng ai đó nói nàng đã bị hồn một người chết ám, hồn này đòi nàng phải trút trọn tâm trí nàng vào hồn; người khác thì quả quyết rằng Fatma, trong những giấc mơ của mình đã đi qua mấy ô cửa cấm của Lâu đài Trắng Bí mật rồi ở lại đó vĩnh viễn do đem lòng yêu một trong các cư dân vô hình của lâu đài. Theo một số phụ nữ ở Mogador, chỉ có thể là Fatma bị một câu thần chú hớp hồn, chứ nếu chỉ là đãng trí hay ưu phiền thì khó lòng giải thích cái gì đang ngự trị cặp mắt nàng.

Người ta tiếp tục bàn tán thôi thì đủ thứ chuyện về nàng, về ô cửa sổ của nàng, về cái kiểu lạ lùng khi mắt nàng săm soi thân thể mọi người: nhìn từ xa nhưng lại thấu tận bên trong, gây cho người ta cảm giác gai gai như bị kim châm, cái gai gai càng nặng thêm bởi gió và bởi lòng ham muốn sâu xa hòng thay đổi con đường của nàng, hòng lôi cuốn hoặc cự tuyệt nàng, hòng ngăn không để nàng vun trồng những cử chỉ mà không ai cắt nghĩa được chính xác.

Với cư dân Mogador, Fatma chẳng mấy chốc đã trở nên xa cách hơn cả thân xác một người nước ngoài. 

Dẫu biết nàng, họ hoàn toàn chẳng biết gì về nàng, không thể nào khám phá được ý nghĩ của nàng che giấu cái gì; những ai gặp nàng thì gán cho nàng vài ý nghĩ của chính họ: những ai dễ cáu gắt cho là nàng đang cáu gắt, những ai kém chịu lạnh thì tin chắc nàng bị viêm phổi, người nào suốt ngày nơm nớp sợ mất đồ thì tự hỏi nàng có thể là tòng phạm trong vụ trộm cướp nào, đám doanh nhân cố hình dung xem nàng đã tự bán mình cho ai mà những gì thu được lại tồi đến thế, còn những ai không nhìn ra được ở nàng cái gì cụ thể hầu quy kết thì cũng nói lên ý nghĩ mình bằng mọi cách, nói mà cảm thấy cái hơi ẩm đầy cám dỗ của những nếp gấp giữa hai chân nàng.

Tiếng xì xầm gần như vỗ vào lưng nàng mỗi khi nàng ra chợ (chợ Soko lớn), đến chỗ đài phun để uống nước hay tới bếp lò công cộng. Nàng có thể tìm thấy cõi riêng cho mình ở nhà tắm (Hammam) nhờ hơi nước và các hốc tường. Và nàng cảm thấy mình ít bị người ta theo dõi nhất những khi đi dạo một quãng ngắn từ đài quan sát nơi cửa sổ xuống chỗ mép cầu tàu. Ở đó, nơi có những tảng đá lớn nhất, gần bức tường thành, bên eo biển nơi những con thuyền lướt vào cảng, Fatma ngắm biển gợn sóng lăn tăn giữa những tảng đá.

Những ai thấy nàng khi đó cho rằng nàng đang tìm cái gì đấy trong nước, cũng như nàng dường như đang tìm cái gì đó trong không khí những khi ngồi nơi cửa sổ. Trong ngọn gió nàng nhận biết được cũng một rung động nhịp nhàng như nàng thấy lúc này, nhanh hơn, giữa những tảng đá: nước chảy ra vào các lối thông trổ xuyên qua đá, lay động đám rêu chuyển màu từ đỏ sang xanh lục trong mấy cái hang nhỏ xíu. Trong lớp bọt nước mỏng tan biến đi trước mắt nàng, Fatma hình như thấy một ô cửa sổ sáng loáng mở vào đáy biển. Dưới cái nhìn của nàng, đáy biển và đáy khí trời có cùng những quang cảnh ẩn giấu như nhau, cùng những cư dân thoắt hiện rồi thoắt biến như nhau.

Và dường như Fatma biết khi nào là đúng cái khoảnh khắc sự trong suốt của nước và của khí trời hợp nhất với nhau ở đằng xa, tạo nên ánh lung linh nơi đột nhiên mọi thứ đều hiển lộ.

Sau những lúc đó nàng thường trông mụ mị, và chẳng bao giờ thiếu những người muốn hỏi nàng về tương lai, xin nàng lời khuyên trong việc thu xếp vụ làm ăn rủi ro nào đó, hoặc nhờ nàng khẳng định rằng trong tương lai họ sẽ hạnh phúc cho dù cuộc hôn nhân của họ bấp bênh đi nữa. Ngộp thở, Fatma phớt lờ tất cả đám người này. Trong vùng sâu tối nhất của cặp mắt nàng, họ giống những đốm pháo hoa yếu ớt và vô nghĩa giữa cái gì đó như một đêm giông bão dài dằng dặc; có lẽ là một trận bão câm lặng.