Tên Của Khí Trời

VII. Trăng trong nước

VII. Trăng trong nước

Bức tường trắng bao quanh đảo Mogador tỏa sáng trong đêm. Cánh thủy thủ lại gần nàng, hoan hỉ cho rằng nàng cũng như vầng trăng, rằng nàng nằm trên mặt nước mà gọi họ. Khi họ lâu ngày xa thành phố quê hương trắng muốt trôi trên biển, nỗi khắc khoải lo âu tràn ngập trong lòng họ cho đến khi choáng ngợp, và, được dẫn lối nhờ nỗi hoài hương hơn là nhờ các vì sao, họ trở về neo những con thuyền có cột buồm dựng đứng vào dưới các cửa vòm và cổng lớn của bức tường phập phồng sức sống. Nếu hành trình về cố hương kéo dài, trong mơ họ thấy ập vào trong họ hình ảnh lạ lùng về một thành phố trần truồng, giống như một người tình đứng đợi nơi bến cảng. Làn da nhuốm màu trăng, ẩm ướt vì chờ đợi.

Trước khi nhìn thấy nàng, họ cảm được rành rành sự hiện diện của nàng. Thế nhưng cảm nhận được nàng như thế này không làm họ an lòng, mà đúng hơn là giục giã họ dấn tới nhanh hơn như những con chim nôn nả mù lòa. Cho đến khi bất ngờ họ nghe thấy tiếng nàng: Mogador là thành phố của những giọng ngân vang, và các bức tường của nàng giống như những đôi môi khuếch đại và chỉnh cho đúng giọng tiếng hát của nàng. Ngự trên từng tháp trong số sáu trăm sáu mươi sáu ngọn tháp trên tường thành, một con rồng đá rỗng ruột xoay trong gió như cái chong chóng, thu lấy những thanh âm của thành phố qua một cái phễu giữa hai chân sau rồi hắt mạnh chúng ra qua cuống họng, lúc này những âm thanh đó đã chuyển hóa thành một bài hát arabesque, bài hát mà người ta nói những ai nghe thấy lần đầu đều khóc vì xúc động. Dàn đồng ca của lũ rồng có khi là tiếng gầm vang, có khi là biểu lộ niềm hân hoan của thành phố cũng như lời than van của nó, bài hát trầm sâu buốt nhói nhất của nó. Với những người thủy thủ nghe thấy nó từ xa, nó như lời báo trước rằng thật may sao thể xác là yếu đuối và rằng nỗi bất an của họ, chỉ một khắc trước đây thôi hãy còn mơ hồ bất định, giờ đây sẽ mang một hình hài thú vị; như những linh hồn thuần khiết lạc lối, bơ vơ vất vưởng mà, trong một lần số phận lơ là bỏ qua, đã hân hoan được hóa thành xương thịt trong một khoảnh khắc thực sự tràn trề nhục dục. Ở Mogador, những dục vọng thoáng qua của một thủy thủ, của người đàn bà nơi cửa sổ, một người ngoại quốc, một nhà buôn cá, luôn luôn dường như có hình hài mỗi khi được hát lên qua dàn đồng ca của bầy rồng, và như cơn gió mạnh khi đập vào ao nước liền chuyển thành đá, chìm xuống nước trở thành cá, rồi từ mặt nước nhảy lên thì bay như chim và lại biến mất trong gió.

Trong khi đi dạo dọc khu vực cao nhất của thành phố, Fatma dừng lại mỗi khi một làn gió nhẹ làm chiếc khăn voan màu đỏ phủ lưng nàng bay phần phật. Khi gió lặng, sự im lặng sâu thẳm kéo dài chỉ một khoảnh khắc dường như đang cố nói gì đó với nàng. Thế rồi lại rộn lên tiếng rì rầm của đường phố, những giọng không nghe rõ, vật này vật nọ bị người ta đập, chó sủa chuông rung, lời than van, tiếng cười, tiếng bước chân: nhiều bước chân hòa lẫn với tiếng sóng gầm ở đằng xa. Một lần nữa gió trở lại, làm mọi vật rít lên, và im lặng bé nhỏ sẽ lại tự chui vào những khoảng trống trong tâm trí, len qua phần trắng nhất của đôi mắt. Vào trong đó rồi, nó sẽ thuyết phục được bất cứ ai rằng vạn vật đều sống động.

Một cách vô thức, Fatma thường ve vuốt bất cứ cái gì trong tầm tay: hòn đá nhẵn, dải vải thêu, đôi hoa tai sặc sỡ bằng vàng chạm lộng, chiếc lá ô liu. Đầu những ngón tay nàng hơi chệch hướng về phía bất cứ mặt vải nào, hồ như nàng có thể dùng đôi tay mà đoán được cái gì nằm ở đó. 

Trong mỗi vật, nàng cảm thấy năng lượng của những sự sống đã qua nay chưa tìm được cơ thể khác đặng hiện hình trở lại thành xương thịt, và giữa mười ngón tay nàng một cái gì đó bị thương, như là dục cảm của sự vật, lên tiếng nói.

Fatma nhìn lên một trong những con rồng dường như đang ngự trên bức tường sau chuyến hành trình vòng quanh thành phố, mà nghĩ rằng làn gió, trĩu nặng những giọng nói, cũng đã chuội qua giữa hai chân nàng, và đang làm tràn ngập trong nàng một tiếng hú ngọt ngào mà chẳng mấy chốc bật ra khỏi miệng nàng. Nhưng giữa các giọng nói đã tìm đường vào được trong mê cung thân thể nàng, chỉ một giọng làm ẩm ướt mê cung đó, duy nhất một giọng biết cách mở những cánh cửa bí mật của dục cảm nàng và tưởng tượng của nàng.

Đó là một giọng nữ, giọng của Kadiya, khuất giữa mọi thanh âm của thành phố, chính giọng đó giờ đang buộc Fatma nghe thấu đến tận cùng tiếng than van của mọi vật. Và cái vỏ sò rỗng của tai nàng, như cái vỏ sò cửa mình nàng, mở rộng để thu nhận cái giần giật phập phồng, tiếng thì thầm không nghỉ của làn da không khí.

Mỗi cử chỉ nàng đều khoan thai trò chuyện với bất cứ cái gì gặp nàng ở trên đường. Đối thoại đầy những ngạc nhiên. Một con mèo nhảy phóc qua tường một khu vườn, ngậm trong mồm mấy cái lông công. Một cái bình rơi xuống nước; người đánh rơi thở dài đoạn vừa lôi nó lên vừa ca cẩm. Những hạt đậu Garbanzo, đậu tằm, hạt phỉ nướng trên than hồng. Hai đứa trẻ vừa ăn vừa đến gần, tay giấu giấu cái gì: một quả dưa hấu. Chúng đập quả dưa vào một thân cây rồi thọc lút tay vào, tranh nhau mớ hạt. Chúng bỏ đi, bàn tay nắm chặt nhỏ ròng ròng nước đỏ. Cho dù không thấy bọn trẻ, người ta có thể nghe thấy chúng vẫn đang cười vang. Một bàn tay đen nhẻm bồ hóng để lại nguyên vẹn dấu trên từng cánh cửa: ấy là để ngăn không cho hồn người chết vào nhà. Fatma nghe tiếng hai nhà buôn cãi nhau. Một bị gạo đổ tràn ra đất. Hai con dao găm xuất hiện. Những tiếng la hét xen vào hòa giải và cả hai người nguôi giận.

Khi Fatma muốn băng qua một con phố hẹp, đám đàn ông mang biểu ngữ và trống lục lạc vô ý ngăn không cho nàng băng. Đằng sau họ, những người khác cưỡi la trắng lẫn la đen hát hò cầu nguyện, làm dậy lên đám bụi dày mù mịt dâng hầu như tới tận cổ họng họ. Fatma phải nép sát vào tường để không bị đám rước giẫm bẹp. Nàng phải ép chặt lưng, chân và gáy vào bức tường ẩm thấp quét vôi trắng. Bức tường nghe lạnh còn đám mây bụi khiến nàng tắc thở, âm thanh huyên náo khiến nàng mụ mị.

Giờ thì mọi chuyện đã chấm dứt trên đường phố và Fatma lại tiếp tục đi, cảm thấy không thoải mái, cho mãi tới khi một làn gió từ biển ùa nhanh về phía nàng. Trong khi chầm chậm hít làn gió ấy vào ngực, nàng cảm thấy nó trên mặt mình, mỉm cười mà nghĩ nàng nhận ra nó. Lại là Kadiya, và không ai khác ngoài Fatma dường như cảm thấy được sự hiện diện của cô. Ánh hào quang truyền qua không khí là nụ cười của Kadiya, ngời sáng trong ký ức Fatma như những buổi chiều nào đó, khi ánh sáng dường như không bao giờ rời đi, vì quá đỗi mãn nguyện. Fatma thấy chính mình vỡ tan thành hàng ngàn mảnh bị lôi cuốn về phía cái miệng thanh mảnh tươi cười của Kadiya, và chính khóe miệng nàng giữ lại tất thảy tàn dư đã bị từ hóa của những nụ hôn Kadiya, cả chúng cũng đã biến thành mạt giũa vô hình.

Dệt vào trong những hình ảnh đó là một vài từ được nói ra chậm rãi nơi vành ngoài của tai nàng, và chúng đã trở thành một trong những tiếng vang không bao giờ tắt hẳn. Bản thân cái tên Kadiya đã là một bí mật được canh giữ, âm vang, giống như mọi cảm xúc vào sáng hôm đó khi hai người gặp nhau lần đầu trong những đại sảnh ẩm ướt mờ mịt hơi nước của nhà tắm công cộng: Hammam.

 

Cũng như mọi phụ nữ ở Mogador, Fatma hay đến Hammam, nhà tắm công cộng mà vào buổi sáng chỉ mở hơi ẩm của mình cho tấm thân phụ nữ, còn nước buổi chiều thì dành để bôi trơn cái thô ráp của sự thông đồng nam giới. Hammam vào buổi sáng thì thế nào? Lốc xoáy bí ẩn: tiếng kêu, bánh xà phòng tan trong nước, tóc quấn tóc, cỏ thơm bốc hơi, khoảnh màu cam trong một đài phun gồm toàn hạt lựu, bạc hà và thuốc hashish trên những cặp môi đầy, nhổ tóc vội vàng, dép xăng đan bằng gỗ phồng căng, đất đỏ nhuộm tóc, một quả đào cắn dở, những đóa hoa múp míp, gạch lát sàn sống động, thịt da trần trụi đầm đìa di động tới lui tựa hồ ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. 

Cũng như chỗ bếp lò công cộng, nơi mỗi phụ nữ mang bột nhào đến và trò chuyện với các phụ nữ khác trong khi đợi đến lượt mình nướng bánh, Hammam là một trong những nơi mà phụ nữ Mogador có thể cùng nhau dệt các sợi chỉ tinh vi những sự thông đồng của họ. Không một tôn giáo nào trong ba tôn giáo chính của đảo này từng vươn những cấm đoán của mình vào được Hammam. Không một câu nào trong kinh Koran, kinh Talmud hay Kinh Thánh có thể được thốt ra bên trong các bức tường của nó, nói gì đến được viết ra, và người ta cho là thậm chí không bao giờ được ai nghĩ tới. Đám phụ nữ luôn cẩn thận bước vào bằng chân phải trước còn bước ra thì chân trái trước, như thể giữa vào và ra chỉ cần một bước duy nhất. Bằng cách đó, họ đặt Hammam ra ngoài không gian và thời gian. Do vậy, Hammam có luật của riêng nó - luật về sự thanh tẩy hoàn toàn thể xác, sự thanh tẩy mà qua đó người ta tìm cách rũ bỏ mọi u sầu, bởi u sầu là có hại, và trui rèn thân thể trong khoái lạc, bởi khoái lạc thì đem lại sức sống mới. Ấy là luật lệ của dạng thức ma thuật cổ xưa nhất vốn tìm cách kích thích cái đẹp và sự sống bằng cách giấu đi tình trạng suy vi của tuổi già.

Cái gì là trái phép ở bên ngoài thì, ở trong Hammam, nó cũng vô thực thể như một thứ quả mà vỏ tan biến trong không khí khiến người ta không còn phân biệt nổi thứ quả này bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu. Nhiệt độ cứ tăng dần, những thân thể từ trong hơi nước nhô ra tựa hồ đó chính là chất liệu làm nên chúng, những giọng nói và tiếng vang giọng nói, những xoa bóp chẳng mảy may sai chạy, cơn mệt mỏi vô cùng tận và sự đánh thức lơ mơ đờ đẫn, ấy là một vài trong số hàng ngàn gian ngoài hạnh phúc mà từng người trong số những ai đến Hammam sẽ đi qua trên hành trình vô mục đích của mình. Thư giãn và sạch sẽ không phải là những thứ đầu tiên người ta tìm kiếm ở Hammam, mặc dù có thể nằm trong số nhiều hệ quả của nó.

Cũng như các phụ nữ khác, Fatma biết rằng vào buổi chiều khi giới tính của cư dân Hammam thay đổi, bản thân tòa Hammam ấy sẽ khác với cái Hammam mà nàng biết, cũng như đêm khác với ngày. Tiếng rì rầm nghe được từ ngoài phố sau buổi trưa báo hiệu rằng chuyển hóa đã diễn ra. Nếu vào buổi sáng tiếng cười có âm sắc cao và đôi khi the thé, bóng loáng như những mũi kim đan vào đám rối bời những giọng, những tiếng kêu đung đưa qua lại giữa nức nở và hát hỏng, thì vào buổi chiều những đợt sóng cười sẽ trở nên thô ráp hơn, mấy lần lên cực điểm thành những tiếng hét la tách bạch, cường điệu một cách ồn ào những âm giai đầy nam tính của mình, hồ như muốn ấn cái hiện hữu cương cứng của chúng lên người khác.

Nhưng trong khi sự ngạo mạn của buổi chiều và cái cuồng loạn của buổi sáng là hai thái cực rắn câng giữ cho các bức tường của Hammam luôn căng thẳng, thì các gian phòng và đài phun của nó, cả sáng lẫn chiều, đều tháo cũi sổ lồng những mê cung vốn thích hợp cho các linh hồn và giới tính trung gian có thể tồn tại. Trên cửa vào Hammam, xoắn xuýt trong một dòng thư pháp đẹp đẽ khắc ba màu, là một câu viết bằng chữ cái to màu đỏ như sau:

Vào đi. Đây là ngôi nhà của thân thể khi thân thể bước vào thế giới. Ngôi nhà bằng lửa vốn từng là nước, bằng nước vốn từng là lửa. Vào đi. Hãy rơi như mưa, hãy cháy như rơm. Cầu sao đức hạnh của ngươi là lễ vật đầy niềm vui trong vòi phun của các giác quan. Hãy vào đi. 

Sáng hôm đó, Fatma bước vào Hammam mà lòng bực tức trước sự tương phản giữa ánh sáng rực rỡ ngập tràn ở bên ngoài với cảnh tranh tối tranh sáng lốm đốm những mảng màu của các ô cửa sổ nhỏ lắp kính, tự trên trần nhà chúng phân chia lượng nắng của mình trong gian phòng đầu tiên. Phòng này rộng thênh thang, một trong những phòng rộng nhất ở đó, tường quét tuyền vôi trắng, dọc tường có một hàng móc cao ngang đầu nơi các phụ nữ mắc toàn bộ quần áo của mình lên. Có một ghế ngồi cao cạnh cửa, ở đó một bà phục phịch giọng oang oang như lệnh vỡ ngồi trông chừng đồ đạc của mọi người và thu tiền từng phụ nữ một trước khi họ bắt đầu chuyến hành trình đi qua nước.

Bất chợt, Fatma trông thấy hơn một trăm tấm vải khác nhau treo trên các bức tường. Nơi những áo dài, áo choàng và mạng che ấy tập trung nhiều vải vóc hơn ở bất cứ kho chứa vải nào ở Mogador. Phô bày bên nhau ở đó những màu sắc và kiểu dáng mà lẽ ra người ta chẳng bao giờ thấy ở bên nhau được, ngay cả trên bàn cờ của đám nhà buôn từ phương Đông tới. Mỗi tấm vải dường như lại mềm hơn tấm vải kế bên và sự khác biệt giữa tấm này với tấm kia là tinh tế nhưng rõ rệt, như lưỡi một con dao. Fatma mường tượng thấy những ngón tay nàng sẽ nổi điên nếu chúng phải tìm đường giữa những mình vải kia mà không thể lựa chọn hay cự tuyệt bất cứ cái nào trong số đó. 

Cũng với nỗi sững sờ như vậy, nàng quan sát làn da những phụ nữ đang cởi những thước vải đó ra. Nàng thường tìm xem có sự tương ứng nào giữa cái mềm mại của một số tấm lưng với những tấm vải lanh hay lụa mà họ mặc không. Nàng hình dung rằng với thời gian và do được dùng nhiều, vải và da tiếp xúc với nhau, cùng nhau thực hiện một số cử động, rồi thì chúng sẽ truyền cho nhau những phẩm tính và nhược điểm của mình. Người đàn bà quấn một cái khăn choàng rách quanh eo để lộ một cái sẹo dài nơi bụng đập ngay vào mắt. Vết thương đó bắt đầu từ đâu? Trong tấm vải ư? Cái gì đến trước, chỗ mạng hay vết sẹo?

Một phụ nữ khác ở xa hơn thì làn da có cái màu mà chỉ một nhà làm thuốc nhuộm mới có thể tưởng tượng ra, người này trộn nhiều thứ cỏ trong mấy ngày thì mới thu được cái ánh thép mà ta chỉ thoáng thấy nơi những viên gạch trong một bếp lò sáng lửa. Khi Fatma phơi bụng ra, nàng tự cười mình mà nghĩ đến chất nhung bị vò nhàu; đoạn nàng chuồi mười ngón tay xòe rộng xuống dưới, giữa đám lông mềm mại rối bời đặng ban thân thể cho tấm vải đen của chính nàng.

Trong khi cởi quần áo và cảm nhận trên cơ thể mình ánh mặt trời giờ đã mạnh hơn và nhuốm màu những ô cửa kính trên trần, Fatma cảm thấy cái gì đó chạm vào nàng cũng nhẹ nhàng tinh tế như chạm vào bất cứ ai khác đã cùng nàng vào đây. Ánh sáng đó hợp nhất nàng với những người đàn bà khác, cho nàng mặc cùng một tấm áo, đồng thời xua đuổi những thiên thần hay nhiễu sự của tính thẹn thùng, những vị thần mà, trái với ánh sáng đó, có thể làm cho một phụ nữ dù đã bọc vải kín mít song vẫn cần thêm mạng che mặt. Khoác trên mình những màu sắc của thủy tinh, Fatma kín đáo bước thẳng vào cuộc chuyện trò của các phụ nữ khác chỉ bằng cách nhìn họ dưới cùng những ánh phản chiếu đó, và theo sau họ một quãng, nàng bước vào phòng thứ hai.

Ở đó các cửa sổ không còn che phủ cái nhìn của phụ nữ và làn da họ được trả về màu nguyên thủy. Các bức tường phủ đầy tranh khảm với những đường trang trí kỷ hà và những nét cong đầy gợi cảm mà đâu đâu cũng vừa khít với các nếp gấp sâu kín nhất của những tấm thân, trở thành tiếng vang vô tận của chúng. Không còn giấu những thân thể đi mà phân tách hiện hữu của chúng ra, nhân những bí mật của chúng lên: xóa mờ các thân thể bằng hình ảnh của chính chúng, ban cho chúng sự nối dài tế vi hơn cái bóng của chính chúng. Fatma để cái nhìn mình chìm sâu vào những khoảng rỗng vẽ trên tường - các khoảng rỗng mà giờ đây là của chính nàng. Nàng nhúng ướt những gợn sóng tóc mình trong làn nước một vòi phun, và bề mặt làn da ướt sũng của nàng bắt đầu thu lấy những ánh phản chiếu mà trước đó chỉ ngời lên trên các bức khảm.

Trong phòng đó nước không quá nóng. Trong ba phòng kế tiếp nhiệt độ tăng dần, cho đến khi người ta tiến tới phòng trung tâm, nơi một đài phun lớn ở chính giữa phun nước sôi sùng sục. Fatma dễ dàng băng qua từng nhiệt độ một trong số đó, biết chúng làm thành cái thang dẫn đến cánh cửa mà rốt cuộc mở ra vùng của những giấc-nửa-mơ, tương tự những giấc mà hàng ngày nàng vẫn thấy mỗi lần mấy giờ liền nơi cửa sổ phòng nàng.

Khi bước vào phòng trung tâm, nàng không thể không choáng ngợp trước đài phun khổng lồ dường như tự trên trần đổ xuống thành một thác nước sôi sùng sục, tỏa những làn sóng hơi nước ra ngùn ngụt khắp phòng. Quanh đài phun nước là những con sư tử đá xếp vòng tròn, phải trèo qua lũ sư tử đó thì mới múc nước vào thùng được. Một chất lỏng giống như thủy ngân tuôn ra từ mồm chúng, chảy theo những con kênh ngoằn ngoèo khúc khuỷu khắp phòng, dòng chảy uể oải phản chiếu những tấm thân trần trụi. Từ hậu môn bầy sư tử tuôn ra một thứ hơi nước dày đặc, nhuốm màu và đượm hương.

Luôn luôn có những người đàn bà đùa giỡn giữa bầy sư tử, dùng mõm và đuôi sư tử làm nên những tư thế tục tĩu cho người khác xem, những người khác thì ngồi lặng lẽ trên lưng sư tử mà xát xà phòng lên chân mình. Một khi nước sôi đã ở trên da họ, thì hơi nước từ mình họ bốc ra, từ xa và ngược sáng, trông như những ngọn lửa trắng.

Fatma bước vào mắt khép hờ để có thể ngạc nhiên trước cuộc diễu hành của các phụ nữ chói ngời trên mình bầy sư tử, mõm sư tử ngập lút giữa đôi chân họ. Họ là những con quỷ của cái hơi ẩm dâm dục và tinh tế đang áp bàn tay lên mặt đá một cách vô cùng êm dịu và lần lữa chần chừ đến nỗi tiết lộ rằng, chỉ một lát trước đây thôi, họ đã đặt tay lên cặp đùi tình nhân họ, cặp đùi vốn chẳng bao giờ rắn câng như thế.

Xung quanh họ, vài phụ nữ vừa trò chuyện vừa ngâm mình trong nước; những người khác xát xà phòng cho nhau và nhiều người làm ra thác bằng giọng của mình. Khi bước vào, Fatma thấy những cái bóng đẫm mờ hơi nước chuyển động theo nhịp điệu của đài phun, tự phơi bày mình cũng với cái khí lực tràn trề như những viên gạch lát tráng men, trượt từ bóng này sang bóng khác một cách tự tin như những dòng dương lưu tuôn qua biển, những dòng lưu chuyển mà bây giờ nàng sẽ nhập vào. 

Trong cái vòng tròn lưu thủy những người đàn bà dường như đi trên đám hơi nước mù mịt sàn phòng đó, Fatma quên mất thân thể hàng ngày của mình mà hân thưởng những phẩm tính mới, các phẩm tính mà một sự trần truồng đầy hương vị ban cho nàng. Nàng đã ra khỏi bản thân mình, hồ như nàng đã trôi chuội ra, và, khi đứng dậy, nàng đứng cạnh thân thể của chính mình. Và sự khác biệt nhỏ đó, mà rõ ràng chỉ mình nàng cảm nhận được, là một dải băng rộng mà trên đó chạy rần rật những niềm vui mới. Và nếu bây giờ thậm chí cả đôi tay nàng cũng khác, chúng có thể hồi sinh niềm phấn khích của nàng đến độ khiến nàng phải nhắm mắt lại, thì chỉ một chốc sau cũng trong buổi sáng đó, đôi tay của Kadiya sẽ làm đúng như vậy một cách còn lão luyện hơn.

 

Nếu từ cửa vào Hammam đến căn phòng có đài phun lớn chỉ có một lối đi duy nhất mà khi đi trên đó người ta ăn mặc khác nhau một cách tinh tế, thì khi họ rời khỏi căn phòng tràn trề nước chảy kia, những cánh cửa mở quy về một hướng nhân lên, và người ta có thể bước ra những khu vườn, những dòng suối ngợp nắng. Người ta nói có tổng cộng hai mươi lăm phòng ở nhà tắm công cộng này, rằng một số phòng dành riêng cho những người quyền thế, số khác là những không gian tách biệt: dành cho những ai bị bệnh ngoài da, cho các hoạn quan vẫn còn chảy máu, cho những ông những bà phì nộn tự lấy làm xấu hổ, cho những kẻ hung bạo vô phương kiểm soát, cho người nước ngoài, cho những ai cự tuyệt không chịu vuốt ve người khác, và cho những ai không chịu nổi nước và đến Hammam chỉ để gặp gỡ thiên hạ thôi. 

Cắt ngang bốn khu vườn là những tấm gương bằng nước và các đài phun tuôn ra những dòng thác có thể hát bằng hai mươi lăm giọng khác nhau. Một trong các phòng có một tấm gương bằng nước mà người ta đặc biệt khâm phục bởi thay vì ở trên sàn, nó nằm trên một bức tường mà trên đó các kiến trúc sư-thợ học việc-thầy phù thủy đã thành công trong việc khiến cho một bức màn nước khổng lồ rơi từ trần xuống sàn nhà chậm đến vậy, gần như bất động, đến nỗi người ta có thể thấy hình phản chiếu của mình trên đó rõ hơn cả trên mặt một hồ nước đứng yên. Ở một phòng khác, người ta vẽ trên tường những khung cảnh nhằm kích động trí tưởng tượng đầy dục vọng của bất cứ ai nhìn vào chúng, hoặc bất cứ ai sờ đến chúng, bởi các bức tường được đắp nổi sao cho những ai say đắm các ảo hình miêu tả sự thiêu đốt trong xác thịt thì đều có thể đà đận áp mình vào chúng.

Ở một phòng khác, những bức tranh không chỉ là ánh chớp lóe: chúng châm mồi lửa. Chúng minh họa cho những kẻ đi qua hàng ngàn cách để dùng môi mơn trớn dương vật, dùng lưỡi bao kín âm vật, để bú để nâng để cắn để mơn, lần lượt hoặc cùng một lúc, để lăn từ trên giường xuống rồi lại leo lên mà không tách nhau ra, để rũ bỏ sự cứng ngắc đầy ám ảnh và xua đi sự mềm quá sớm; để lại uống từ những cái giếng khô và làm khô những cái giếng ri rỉ xuống hai đầu gối.

Có những phòng dành riêng cho đấm bóp, ở đó cái thực tiễn nhất lại không hấp dẫn gì lắm. Nơi đó gồm một tay đấm bóp lực lưỡng mà tay chân quấn quít với tay chân của nạn nhân y, người được xoa bóp nằm sấp, mặt úp xuống sàn. Tay đấm bóp duỗi căng toàn thân y như cánh cung, cho đến khi các khớp của người kia kêu răng rắc. Từng người một, tay đấm bóp thu thập ba mươi hai cú rắc từ mỗi nạn nhân. Sau mỗi cú rắc, gã béo phát ra một âm thanh bằng miệng nghe như mảnh giấy bị xé hay một cái hôn khô, y thốt ra một câu (là lời cầu nguyện hay lời nguyền rủa thì chẳng ai biết chắc), rồi thay đổi tư thế một chút để tìm tiếng rắc mới. Vào buổi sáng, các bà đấm bóp rất có giá, người ta tìm đến họ không chỉ vì những cơ bắp khéo léo của họ mà còn bởi sự tròn đầy tuyệt đối của thân thể họ. Họ giống như những quả banh bằng thịt to đùng vừa lăn vừa hấp thụ những tấm thân nhạy cảm, và làm cho xương từ bỏ mối đe dọa của sự căng thẳng tích tụ dần. Họ cũng cố sao cho các khớp phát ra âm thanh của một cái chuông pha lê rơi và lăn quanh tấm thảm.

Có những phòng dành riêng để nhuộm tóc và nhuộm lòng bàn tay bằng một thứ đất màu đo đỏ hoặc vàng vàng gọi là rássul, thứ đất này chỉ tìm thấy ở ngoại ô thành phố Fez và hòa tan trong nước hoa hồng hay nước hoa cam. Người ta cũng vẽ mắt bằng quả hạnh nhân đắng đốt thành than để tô đậm lông mày và dùng phấn côn để viền mí mắt. Fatma thích dùng phấn côn của Hammam hơn là của mấy tay buôn ở ngoài cảng, vì phấn côn ở Hammam được phụ nữ làm tại nhà theo đúng mọi phép tắc giữ gìn mà đám nhà buôn thường không tuân thủ. Người ta phải thu thập đủ san hô, dầu đinh hương, hột quả ô liu đen, một loại hạt tiêu xuất xứ ở Sudan, và mấy viên phấn côn nhỏ. Điều quan trọng hơn hết là tất cả những thứ đó phải được nghiền bởi bảy thiếu nữ chưa dậy thì hoặc một phụ nữ “đã qua cái thời các chất lỏng sôi trong cơ thể” như Sách các Thực đơn và Lời khuyên cho Phụ nữ Mogador đã dạy. Nghiền xong, rây qua một tấm vải thô thì được một thứ bột mịn, bột đó hòa tan vào nước đái mèo sẽ làm cho mắt ánh ngời hơn, và dùng một cọng rơm cực mảnh để kẻ hai đường viền lên mí mắt.

Cũng trong phòng đó các phụ nữ Berber phơi bày trọn vẹn những hình xăm của họ còn các cô dâu thì phô ra những mái tóc bị nhổ, cẩn thận sao cho các hương liệu pha trong nước, cỏ thơm và sữa dê không làm thay đổi những dấu vết đau đớn trên da họ. Cái đẹp có được thông qua đau đớn, dù nhẹ đến bao nhiêu đi nữa - song luôn luôn được bày ra - là cái đẹp hoàn hảo nhất ở Mogador. Sự phô bày thịt da bị tổn thương, phô bày cái đau ghê gớm thoáng lộ qua lớp trang điểm, nở rộ ở nữ giới Mogador với những vẻ tinh vi phức tạp vô cùng tận. Fatma biết rõ sự sum suê nở rộ này, và bởi nàng không phô bày những hình xăm sâu thẳm như các phụ nữ khác, nên dường như nó cũng chẳng liên quan đến nàng mấy. Nhưng bầu không khí u sầu dần dần chiếm lĩnh nàng từ sau buổi sáng đó, tự nó sẽ trở thành một dạng thức tự nhiên để biểu thị cái đau, để trang điểm cho nàng bằng nỗi buồn của nàng, giống một con côn trùng dang rộng cánh lúc chiều muộn, bắt chước tàu lá chuối hay hoa mận.

Sáng hôm ấy hãy còn quá sớm nên Fatma chưa thể lộ ra nàng vui nhiều lắm hay buồn nhiều lắm, và nàng để một bà da đen người Ai Cập tên là Sofia kẻ mắt cho nàng bằng phấn côn. Bà này biết mọi thứ bí mật hầu giúp người ta thôi mắn đẻ, khỏi vô sinh, hết chứng bất lực và tránh được các tai ương khác. Vừa chăm chút cho cặp mắt Fatma, Sofia vừa khuyên nhủ một bà bốn mươi tuổi có làn da nhẽo nhợt và thắt lưng ẽo ợt, tinh thần èo uột. “Muốn giữ chồng thì tôi bảo gì bà phải làm nấy. Sáng sớm tinh mơ, khi hắn còn ngủ, và ngay trước khi hắn thức dậy, hãy nhắc đi nhắc lại vào tai hắn ba lần: Cầu Trời đốt bỏ tính hay quên này ra khỏi đầu anh, cầu cho sàn nhà rung anh bần bật, lật nhào anh và đánh thức anh ở sâu trong em. Bà phải làm thế trong tám ngày mà không để hắn nghe thấy khi thức dậy, và thứ đầu tiên bà cho hắn ăn vào buổi sáng phải là một mẩu chà là suốt đêm qua nằm ở trong bà. Nhưng không được để hắn nghi ngờ gì cả. Sau một tuần bà sẽ thấy nỗi đam mê của hắn lớn dần. Để giữ không cho hắn phung phí nỗi đam mê đó nơi những người khác, bà phải ăn cắp tấm trải giường mà một mụ đàn bà da đen và một gã đàn ông da đen đã làm cho ẩm bằng mồ hôi trong khi họ làm tình. Hãy đốt tấm trải giường đó dưới chân giường bà. Trộn tro đó với nước mưa, nhưng nước đó phải là nước chưa bị ai bước ngang qua, rồi mỗi ngày xoa một ít nước đó vào tất cả các lỗ trên người bà. Nếu không tìm được tấm trải giường bị một cặp da đen làm ẩm, bà có thể dùng tấm trải giường của một ả điếm. Nhưng dù thế nào, tấm trải đó bà phải ăn cắp thì tro đốt ra mới có tác dụng. Không được để những người làm ẩm nó trong đêm nghi ngờ gì cả, dù trước hay sau đó. Nếu có ai khác biết bà đã làm việc này khi nào và bằng cách nào thì quyền năng của phép màu sẽ tiêu tan.”

Fatma thật ấn tượng trước vẻ ngoan ngoãn của người đàn bà vừa lắng nghe vừa bất giác gật gật đầu, một tay siết thành nắm đấm mãi không buông còn tay kia sờ cổ họng mình. Fatma hình dung thấy bà ta thực thi cái nhiệm vụ lâu dài và gian khổ mà Sofia vừa bảo bà làm, nhưng lại thấy bà ta ngừng lại đầy đau khổ trước một trong những trở ngại. Hình ảnh sự thất bại hiện rõ trên mặt bà ta, như thể chính bà tin chắc rằng choán trọn tương lai mình là những điều không sao đạt tới.

Fatma cũng hình dung bà ta vượt mọi trở ngại nhưng rồi lại thất vọng khi chẳng thấy kết quả gì, bèn tự hỏi trong ngần ấy năm qua mình đã sai lầm ở bước nào, ở cử động nào, ở lời quyến rũ nào.

Fatma kinh sợ trước nỗi tuyệt vọng của người đàn bà này, mặc dù nàng đã thấy bà ngoài chợ, xúm xít quanh bà là những người cầu hôn mà bà khinh bỉ. Vào giờ đó trong buổi sáng, Fatma vẫn còn có thể tận hưởng cái xa xỉ của việc tin rằng thật ngu xuẩn nếu cứ khăng khăng thèm khát tình yêu của một người mà ta không thể có bên ta, trong khi lại khước từ tình yêu ở trong tầm tay. 

Khi Sofia nhận ra rằng Fatma càng lúc càng căng thẳng trong khi quan sát người đàn bà tuyệt vọng, mụ liền vội vã kẻ viền mắt cho nàng mà không biết mình đang trang điểm đôi mắt đó cho ai, rồi tống khứ Fatma bằng một cái hôn lên trán.

Fatma sợ bước vào một vài phòng ở Hammam đồng thời những gian phòng đó lại khiến nàng mê mẩn thế nào đấy, và khi đi qua chúng, nàng đứng nơi ngưỡng cửa nhìn, lưỡng lự. Trong phòng rắn, ba mươi con trăn hoàn toàn không có răng, mình bôi đẫy dầu trôi tuồn tuột giữa hàng trăm chiếc gối da và thân thể trần truồng của những người từ sáng đến chiều tận hưởng quyền ưu tiên của họ. Có người phô ra những con rắn mình thích, những người khác thì con nào thích họ lại giấu đi: những con rắn chỉ vừa mới lấy trong rổ ra lúc chủ nhân chúng đang có mặt. Fatma có lần mơ thấy mình đang cười to, mình quấn giữa bầy rắn, cũng với tiếng cười thảng thốt, cao vút mà nàng thường nghe các phụ nữ khác buông ra trước cái cảm giác này, cái cảm giác không bao giờ thôi trườn qua giữa hai chân. Fatma không bao giờ dám động vào lũ rắn, mặc dù một cái gì đó thật mãnh liệt lôi cuốn nàng lại gần chúng. Nàng khiếp đảm trước những con mắt nhìn trô trố và những cái nùi hung hãn mà lũ rắn chỉ cho phép tháo dần ra khi người ta thổi khói hashish vào tai chúng. 

Nhưng thậm chí dù Fatma không bước vào phòng đó, những sự mơn trớn còn táo tợn hơn cái mơn trớn của mười con rắn sẽ để lại dấu ấn vô tận của chúng giữa hai chân nàng. Và một cái nút trượt mà nàng vẫn chưa ngờ tới đang sắp sửa thít lại quanh ngực nàng, làm nàng tức thở, khiến nàng phóng những cái nhìn khao khát từ cửa sổ phòng nàng; giống như đám thủy thủ mong lại nhìn thấy Mogador biến thành một hình phản chiếu trần truồng dưới nước. Nếu dàn đồng ca của bầy rồng trên bức tường vây quanh thành có thể cảm được âm thanh từ rất lâu trước khi tiếp nhận các âm thanh đó vào thân hình rít vang của chúng, thì hẳn lúc này chúng đang hú - như bầy sói hú trăng - để cảnh báo cho Fatma. Kadiya đang ở gần kề.