Thanh Long Giáo Chủ

Hồi 7

Sau ngày đến Lâm Ba hiên tại Tiên Tích sơn, báo thù cho bằng hữu Bùi Vịnh trở về, Yến Thiết Y dưỡng thương qua một thời gian, hiện tại thì chàng đã khôi phục bình thường rồi, nhưng các đệ huynh trong Thanh Long xã không muốn cho chàng hoạt động sớm, nên buộc chàng phải nghỉ ngơi thêm một ít lâu.Con người hiếu động mà ngưng hoạt động thì còn gì chán bằng!

Tuy nhiên, trường hợp của chàng thì càng ngày càng khả quan, mà tình hình chung của Thanh Long xã thì càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Bởi từ trước, dù sao thì Thanh Long xã cũng còn âm thầm, tuy đã tạo nên thinh danh lẫy lừng, song vẫn chưa công khai chen chân góp mặt với giang hồ, tranh từng tấc đất, giành từng thế lực.

Trước, thì kể như còn trong bóng tối.

Chỉ từ sau ngày báo thù cho Bùi Vịnh xong, thì giới giang hồ bắt đầu thì thầm bàn tán đến Thanh Long xã nhiều hơn trước.

Sự kiện đó, được xem như hoàn cảnh Thanh Long xã rời chỗ âm thầm, xuất hiện công khai trên đời.

Và, khi tổ chức công khai hoạt động, thì đương nhiên có chạm, có xung, bởi con người cần sống vững, phải có quyền lợi dồi dào, sống càng mạnh thì xung chạm càng dữ.

Sự nghiệp của Yến Thiết Y vừa bắt đầu thịnh vượng là phiền phức cũng bắt đầu kéo đến ùn ùn.

Phiền phức khắp các cơ sở rải rác mọi nơi, song chưa xâm nhập thực sự Sở Giác Lãnh.

Người trong Thanh Long xã đã cảm thấy những ngày sóng gió sắp đến với họ trong tương lai gần đây.

Hôm nay một ngày tốt trời.

Bình minh lên rạng rỡ, chẳng gợn chút mây nào.

Lãnh chúa Long Vân Kỳ là Đồ Trường Mục, ngoại hiệu Ma Thủ, hấp tấp đi theo con đường hành lang, thẳng đến gian phòng dành làm nơi nghỉ ngơi của Yến Thiết Y.

Nơi đó, có cái tên là Hắc Vân lâu, gồm phòng ngủ, phòng ăn, thư phòng của Yến Thiết Y.

Hắc Vân lâu ở ngay phía sau Long Hoa sảnh, một con đường hành lang nối liền hai bên.

Trong ba lãnh chúa của Thanh Long xã, Đồ Trường Mục là vị thủ lãnh, quyền uy của lão ta trên hết, lão chỉ nhường có mỗi một mình Yến Thiết Y thôi.

Niên kỷ vào trạc ngũ tuần, Đồ Trường Mục không có điểm gì đặc biệt hơn người, lão có đôi bàn tay cực thô, cực lớn, đôi bàn tay không thể biểu hiện được trí khôn vừa cao siêu vừa mẫn tuệ, thế mà lão lại được toàn Xã nể vì, xem như lão là nhân vật thứ hai trong Xã, sau Yến Thiết Y.

Đến trước cửa Hắc Vân lâu rồi, lão vội nắm chiếc vòng treo lủng lẳng nơi vách, cạnh cánh cửa, giật luôn mấy lượt.

Cửa mở ra, Hùng Đạo Ngươn xuất hiện.

Vừa trông thấy Đồ Trường Mục, Hùng Đạo Ngươn vội nở nụ cười vuốt, nghiêng mình, kêu lên:

– A! Đại lãnh chúa! Có sự gì quan trọng mà tôn giá đến sớm thế? Một điều vui lớn? Một tin may?

Đồ Trường Mục gạt ngang:

– Đừng nói nhảm. Khôi Thủ đã thức dậy hay chưa?

Hùng Đạo Ngươn đáp:

– Thức từ lâu rồi. Hiện đang sắp sửa dùng bữa sáng.

Đồ Trường Mục trầm giọng:

– Vào thông báo gấp, có ta cần gặp ngay Khôi Thủ.

Hùng Đạo Ngươn thốt:

– Xin đại lãnh chúa chờ đây một chút.

Y vào trong liền.

Từ vọng cửa đó đến phòng của Yến Thiết Y, phải đi qua một gian sảnh nhỏ, rồi theo một hành lang là đến nơi.

Hùng Đạo Ngươn gõ cửa, thốt:

– Đại lãnh chúa cầu kiến Khôi Thủ.

Đồ Trường Mục không đứng tại chỗ cửa, mà lại đi theo Hùng Đạo Ngươn đến đó.

Chính Yến Thiết Y ra mở cửa.

(mất trang)

Khẽ giật mình, Đồ Trường Mục hỏi:

– Khôi Thủ đã biết?

Yến Thiết Y lắc đầu:

– Thần sắc của ngươi tố cáo với ta như vậy. Ngươi cứ ăn đi, ăn rồi sẽ tường thuật sau cũng không muộn. Hoặc giả, ngươi vừa ăn vừa nói chuyện cũng được.

Chàng có thói quen, gọi người dưới tay bằng tiếng ngươi, điều đó chẳng phải tự cao, xem thường thuộc hạ, dù đối với hạng cao tuổi hơn chàng. Chàng cho rằng như thế là thân mật, là không khách sáo. Mà tất cả thuộc hạ đều hiểu như thế, nên chẳng ai phiền hà chi chàng.

Đồ Trường Mục thở dài.

Tâm sự làm cho lão ta hết nghe đói, thức ăn tuy ngon, lão đưa vào miệng rồi lại nuốt không trôi.

Yến Thiết Y thấy cần phải nâng tinh thần lão ta lên, nên an ủi lão:

– Việc trọng đại như thế nào, cũng chẳng đáng lo lắm, dù sao thì Thanh Long xã cũng là một cái sườn vững chắc, đủ sức che chở cho bất cứ cơ sở nào của chúng ta rải rác khắp nơi. Lo chi cho lắm, Trường mục!

Đồ Trường Mục lắc đầu:

– Chỉ sợ có kẻ âm thầm rút từng đoạn gỗ, từng mảnh ván, rồi cái sườn vững chắc đó thành yếu đi, không còn đủ sức bao quát những cơ cấu sinh hoạt của chúng ta!

Yến Thiết Y điểm một nụ cười:

– Sao hôm nay ngươi bi quan thế, Trường Mục? Đừng! Đừng vì một vài vấp ngã nhỏ mà sanh lạnh lòng, rồi nhút nhát, do dự, nhụt hết tinh thần phấn đấu. Kẻ nào to gan dám lật đổ Thanh Long xã chúng ta chứ? Lực lượng nào bao trùm Thanh Long xã mà toan trừ diệt chúng ta chứ?

Đồ Trường Mục trầm giọng:

– Gần đây, nhiều việc liên tiếp xảy ra, toàn là những việc bất lợi cho chúng ta.

Cũng vì tình nghiêm trọng, dồn dập như nước cuốn mây bay, cho nên lão phu cần phải hội kiến với Khôi Thủ.

Yến Thiết Y hỏi:

– Chứ ngươi không xử lý nổi sao? Việc gì nghiêm trọng khiến ngươi tự cho mình bất lực giải quyết?

Đồ Trường Mục cau mày:

– Từ ngày Khôi Thủ hoàn thành chiến dịch Tiên Tích sơn trở về dưỡng thương tại Hắc Vân lâu đến nay, thì mọi việc trong ngoài, đều do lão phu liệu lý, giả như chẳng có điều chi hiểm ác nguy nan, thì chẳng bao giờ lão phu dám làm phiền phức Khôi Thủ trong khi Khôi Thủ cần được an tịnh. Nhưng khốn nổi sự tình dồn dập, có tánh cách cực kỳ nghiêm trọng, tin tức từ các nơi đưa đến không ngừng, toàn là những tin đại bất lợi cả.

Mãi rồi lão phu cảm thấy như chìm đắm giữa những bất hạnh liên miên, suýt làm cho lão phu chếp ngộp. Bởi sự việc có tính cách nghiêm trọng và khẩn trương, lão phu nghĩ rằng nên báo cáo với Khôi Thủ, để nhờ Khôi Thủ quyết đoán, chứ lão phu không dám tự chuyện xử lý như trước.

Khi Đồ Trường Mục cảm thấy sợ sự việc thì sự việc đó phải có tầm quan trọng rất lớn lao. Yến Thiết Y thừa hiểu như vậy.

Đồ Trường Mục vốn là tay bình tĩnh nhất trong Xã, thế mà lão ta lại ưu tư đến lộ liễu, thì đủ biết tình hình nguy ngập vô cùng.

Chàng không nói gì, chờ nghe tiếp.

Đồ Trường Mục trầm giọng:

– Lão phu muốn tường trình cùng Khôi Thủ những việc mới nhất, vừa xảy ra trong mấy hôm gần đây.

Yến Thiết Y gật đầu:

– Nói đi, Trương Mục! Ta nghe đây.

Liếm quanh vành môi, Đồ Trường Mục trịnh trọng thuật:

– Trước hết, cách nay hơn tháng, tại phủ Hiệp Thành, thuộc hạt Tứ Xuyên, vị đại thủ lãnh của hàng Thiết Thủ Cấp trong cơ sở của chúng ta, đột nhiên thất tung. Mới đây cách ba hôm, hai vị thủ lãnh trong cơ sở của chúng ta tại huyện Phụng Tiết, bỗng dưng mất tích. Rồi tại Giang Lăng, một thuộc hạ đắc lực của đại thủ lãnh Lôi Bằng tên là Tô Xương chẳng rõ đi đâu, không ai tìm được dấu vết, Tô Xương là một đại đầu lãnh của hàng Thiết Thủ cấp trong cơ sở Giăng Lăng đó. Cách đây bốn hôm, vị đại thủ lãnh Đào Ngươn cho người phi ngựa từ Hàng Châu về, báo cáo là vị đại đầu lãnh hàng Thiết Thủ Cấp của y cũng mất tích luôn. Rồi hôm nay, lão phu vừa tiếp được hai tin tức, hồi sáng sớm, một báo cáo là vị đại thủ lãnh Thương Phó Dõng thuộc cơ sở Hiệp Phì lại mất tích!

Còn một tin nữa thì đề cập đến sự mất tích của các đệ huynh. Mất tích! Thất tung!

Bao nhiêu vụ mất tích thất tung hầu như xảy ra hằng bữa, làm lão phu điên cái đầu. Yến Thiết Y bình tĩnh bảo:

– Cứ nói hết đi, Trường Mục!

Đồ Trường Mục lại nói tiếp:

– Về vụ mất tích của Ngụy Tử Kỳ, đại thủ lãnh tại Hiệp Thành thuộc đất Tứ xuyên, thì tin tức đó cho biết, thủ cấp của Ngụy Tử Kỳ hiện đang treo bên dưới lầu thành phủ Quảng Ngươn, chính viên quan đầu phủ xử tử y, cắt lấy thủ cấp, hiệu lịnh tại vọng lầu.

Còn Tô Xương thì bị giết chết, thi thể bị quăng trong bụi rậm giữa một cái gò. Và mãi đến nay, tuy ban trinh sát đi khắp nơi truy tầm, nhưng cũng chưa tìm ra manh mối gì liên quan đến Thương Phó Dõng và hai vị thủ lãnh hàng Thiết Thủ Cấp tại Hiệp Phì. Cứ theo tình hình mà suy đoán thì mười phần hết chín, những kẻ mất tích thất tung, mà số phận chưa rõ ra sao, đều thiệt mạng hết chứ không hy vọng sống sót. Yến Thiết Y trầm ngâm lắc đầu, đoạn hỏi:

– Những việc đó, chỉ xảy ra trong vòng trên dưới một tháng nay thôi?

Đồ Trường Mục gật đầu:

– Phải! Lúc đầu, lão phu cho rằng trường hợp thất tung, mất tích không có gì là lạ cả, bởi sống cái kiếp giang hồ là chấp nhận trước mọi bất trắc, trong những khi xuôi ngược đó đây, hành sự thì tránh sao khỏi đụng chạm, oán thù, thì một ngày nào đó, nếu không chết công khai, thì cũng bị thanh toán âm thầm. Nhưng, càng ngày càng xảy ra những trường hợp tương tự, làm lão phu phải nghĩ đến một chủ trương của kẻ bí mật nào đó, chuyên mưu toan tỉa dần vây cánh của Thanh Long xã, lão phu đã suy nghĩ nát óc, chẳng tìm được tia sáng nào trong những vụ đó, cuối cùng phải đến đây, tường trình với Khôi Thủ. Yến Thiết Y cau mày:

– Theo ngươi thì có kẻ bí mật chuyên mưu hại chúng ta. Nhưng, lý do? Kẻ bí mật đó hành động như vậy, là do động cơ nào thúc đẩy?

Đồ Trường Mục thở dài:

– Phàm cây cao, tàng lớn, thì hứng nhiều gió. Tổ chức của chúng ta, càng ngày càng khuếch trương to rộng, đặt cơ sở khắp nơi, thu lợi tức dồi dào, thinh thế mạnh, trong sự kinh doanh, khó tránh khỏi kết oán gây thù. Thì lý do là báo phục, là tranh thế giành lợi, chứ còn gì nữa?

Yến Thiết Y nói:

– Nhưng, vấn đề là phải truy nguyên kẻ chủ trương. Một cá nhân chủ trương, hay một tổ chức? Đặt giả thuyết tranh giành quyền lợi, thì quyền lợi đó, thuộc phạm vi địa phương hay tổng quát, cả các cơ sở kinh doanh của Thanh Long xã? Đối phương muốn phá hủy một chi nhánh địa phương, hay toàn thể cơ cấu của Thanh Long xã? Đặt giả thuyết oán thù, thì oán thù thuộc phạm vi cá nhân của nạn nhân hay oán thù toàn thể nhắm vào toàn diện Thanh Long xã?

Đồ Trường Mục không đáp.

Một vấn đề phức tạp, làm sao lão dám vũ đoán?

Yến Thiết Y đi tới đi lui một lúc, rồi nghiêm giọng thốt:

– Chúng ta thử kiểm soát qua tình hình khởi đầu từ biến cố. Trước hết, chúng ta thấy rằng những người bị hại, đều là nhân vật trọng yếu của Thanh Long xã đó. Đối phương chủ động đả kích Thanh Long xã, chứ không nhắm vào một vài phần tử.

Dừng lại một chút, chàng tiếp:

– Trong số các đệ huynh thất tung, đến mấy người bị giết, nhưng giết với nhiều phương pháp, hoặc do quan viên đầu phủ xử tử, bêu đầu, hoặc bị kẻ bí mật giết, moi tim gan, ruột phổi quăng thi thể ngoài đồng hoang. Điều này, thật ra chẳng phải đối phương có ý gây hoang mang cho chúng ta, mà phải có một nguyên nhân rất thầm kín. Ta dám đoán định, là dù bị giết bằng nhiều phương pháp, chung quy tất cả các trường hợp đều do một chủ đích duy nhất, chủ đích đả kích Thanh Long xã!

Chàng lại dừng một chút, rồi lại tiếp:

– Không cần biết các đệ huynh thất tung của chúng ta, bị bọn quan quyền xử quyết hay kẻ hung tàn bạo ác nào đó sát hại, kết quả vẫn mất mạng, đó là điều thực tế, chúng ta cần để ý. Sự tử vong của các nạn nhân, không nhất quyết là trực tiếp do kẻ bắt họ, mà phải qua tay bọn đệ tam nhân, ta có cảm nghĩ như vậy đó, Trương Mục. Và hạng đệ tam nhân này, là cừu nhân chân chánh của các nạn nhân. Chính những cừu nhân của đệ huynh xấu số thực hiện giai đoạn cuối cùng, giai đoạn các đệ huynh về bên kia thế giới! Chứ bọn chủ mưu sau khi bắt được các nạn nhân rồi, chuyền họ sang kẻ thù chân chánh xong là rửa tay ngay, lui vào bóng tối, chực dịp tái diễn thủ đoạn.

Đồ Trường Mục cau mày:

– Lập luận của Khôi Thủ đành là có lý, song lão phu nghĩ, chỉ có lý ở một phía cạnh thôi, khía cạnh liên quan đến các đệ huynh bị giết rồi quăng thi thể nơi đồng hoang, hay tim, gan, phổi, ruột bị moi bỏ ra ngoài, làm mồi cho dã thú. Còn như người bị quan quyền xử quyết, treo đầu hiệu lịnh, thị oai, thì sao? Họ có thù với quan quyền chăng?

Yến Thiết Y lắc đầu:

– Không phải vậy. Nếu quan quyền có thù với tư nhân thì cùng lắm là sau khi nắm được kẻ thù rồi, thì chỉ có thể sát hại kẻ thù một cách âm thầm chứ không khi nào cắt đầu bêu lên thị chúng nhiều ngày cho khắp xa gần đều thấy. Những kẻ bị bêu đầu nêu gương, hầu hết là những tội nhân phạm trọng án, bị luật pháp bêu lên để làm gương cho mọi người. Ngươi thử nhớ lại xem, trước khi gia nhập bổn Xã, Ngụy Tử Kỳ có phạm tội lớn lao gì ngoài đời chăng?

Đồ Trường Mục suy nghĩ một lúc, chợt sáng mắt lên, đáp gấp:

– Lão phu nhớ ra rồi. Bốn năm trước đây, trong một tửu lâu tại phủ Quảng Ngươn, Ngụy Tử Kỳ nhân cao hứng uống quá nhiều rượu, lại sanh tranh chấp với hai thực khách.

Không dằn được tánh nóng, y chụp hai thực khách quăng ra cửa sổ lầu xuống đường, làm cho người ta vỡ sọ, gẫy xương sống mà chết. Hai thực khách đó lại là thân nhân của một vị đại phú ông trong thành, mà vị đại phú ông đó lại là bạn tâm giao của vị quan phủ đương thời. Lão phu còn nhớ rõ, lúc đó vị quan phủ có ra bố cáo truy nã hung phạm dán khắp phủ thành, đồng thời chuyển đến các phủ huyện lân cận.

Yến Thiết Y từ từ thốt:

– Nhưng, bọn quan quyền không hề thành công, bởi Ngụy Tử Kỳ sau đó về đầu bổn Xã, nương nhờ bổn Xã che chở y vững như vạn lý trường thành ngăn rợ Hồ. Đương nhiên, bỗng dưng có người đem Ngụy Tử Kỳ giao nạp, thì cả quan quyền lẫn vị đại phú ông đó phải hoan nghinh là cái chắc.

Đồ Trường Mục lại trầm ngâm một chút:

– Nhưng nguyên nhân giao nạp người, là sao? Kẻ kia có thừa lực lượng bắt được Ngụy Tử Kỳ, nếu có hận cừu đối với Ngụy Tử Kỳ thì sao không tự tay thanh toán kẻ thù, mà lại cố ý giao nạp kẻ thù cho quan quyền? Phàm ai ai cũng thế, tự mình thanh toán kẻ thù mới được khoái lạc chứ, vả lại khách giang hồ không có cái lối mượn tay ngoại nhân, nhất là mượn đến hạng quan quyền. Cái gì đến tay quan quyền là cái đó bị công khai hóa mất rồi, mà khách giang hồ thì dù sao đi nữa, cũng phải giữ hành động càng bí mật càng hay!

Yến Thiết Y chộp hai tay vỗ kêu bốp một tiếng, như vừa phát hiện ra một điểm gì làm cho chàng rất hài lòng.

Rồi chàng hỏi một hơi:

– Một trong hai nạn nhân tử vong dưới tay Ngụy Tử Kỳ là con trai độc nhất của Triệu Quán, tay đại phú tại phủ thành Quãng Ngươn, bạn tâm giao của phủ doãn, năm xưa, trong tờ bố cáo tập nã, quan quyền có hứa một phần thưởng xứng đáng cho bất cứ ai hoặc điểm chỉ, hoặc bắt đem nạp hung phạm chăng? Ngoài ra Triệu Quán có tuyên ngôn thưởng riêng tư gì nữa chăng? Kẻ bắt được Ngụy Tử Kỳ giao nạp, có phải là vì số tiền thưởng trọng hậu chăng?

Đồ Trường Mục gật đầu:

– Điểm đó cũng đáng cho chúng ta lưu ý đến.

Rồi, lão cau mày, tiếp:

– Nhưng, Ngụy Tử Kỳ là người của Thanh Long xã. Bắt Ngụy Tử Kỳ là chạm đến Thanh Long xã. Tại sao kẻ đó lại khiêu khích chúng ta bằng cách bắt Ngụy Tử Kỳ?

Yến Thiết Y gằn giọng:

– Còn tại sao nữa, nếu không vì cừu oán? Hung thủ, có thể là một cá nhân, có thể là một tổ chức quy tụ nhiều người. Cá nhân đó hay tổ chức đó có thù với chúng ta. Bất chấp mối thù đó đã phát sanh từ trước lâu hay mới có trong vòng mấy tháng gần đây, bất chấp họ công khai biểu hiện ý chí báo thù, hay âm thầm hoạt động, điều mà ta rút tỉa được trong các sự việc đã xảy ra, là cá nhân hay tổ chức ấy nhất tâm đả kích bổn Xã rõ ràng. Họ vừa báo được thù, vừa được lãnh một món tiền thưởng xứng đáng, làm một công mà được hai lợi như vậy, kể cũng sướng chứ! Này, Trương Mục, vô luận kẻ đó hay tổ chức đó là ai, chúng ta phải công nhận hành vi của họ cực kỳ độc ác. Nhất định là chúng ta không thể dung thứ họ được.

Đồ Trường Mục nhếch nụ cười khổ:

– Đương nhiên là vậy rồi, Khôi Thủ. Làm sao mà dung thứ cho những kẻ tàn độc cỡ đó chứ? Tuy nhiên, cái khó là kẻ đó hiện còn ở trong bóng tối, mà chúng ta thì chẳng nắm được manh mối gì, để khả dĩ hướng dẫn cuộc điều tra! Trong khi chúng ta truy tìm tung tích đối phương, chưa biết được họ là những ai, thì họ cứ hạ thủ đều đều, tỉa dần từng cộng sự viên của chúng ta! Chỉ sợ đến lúc hiểu được họ là ai rồi thì mình tả tơi như manh áo rách, chẳng còn làm nên trò trống gì nữa! Muốn hành động thì chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, bởi chúng ta chưa nắm được một manh mối nhỏ nào. Bất động thì có khác nào giương mắt nhìn đệ huynh lần hồi chết thảm! Khổ ơi là khổ!

Yến Thiết Y gằn giọng:

– Kẻ khổ nhất, chính là ta, chớ chẳng phải ngươi đâu!

Hùng Đạo Ngươn chen vào câu chuyện:

– Bẩm Khôi Thủ, những người hoặc chết, hoặc thất tung, đều là những nhân viên cao cấp trong bổn Xã, tài nghệ rất siêu việt, thế mà vẫn bị đối phương hạ sát dễ dàng, thậm chí hàng thủ não có vũ công cực cao cường mà cũng không tránh khỏi thủ đoạn của họ. Cho nên, dù đối phương là một cá nhân, hay một tổ chức, chúng ta phải tìm mọi cách trừ diệt mới xong. Và cuộc đối phó trong tương lai rất đáng cho chúng ta vận trù quyết sách! Thanh Long xã mà có đối thủ cỡ đó, mới xứng cho chúng ta trổ tài. Cả ba bàn tới bàn lui, chẳng tìm ra một phương cách nào hữu hiệu.

Cuối cùng, Đồ Trường Mục đề nghị:

– Lão phu thấy rằng, mình có thể phái người đến phủ Quãng Ngươn, điều tra xem nhân vật nào giao nạp Ngụy Tử Kỳ cho phủ doãn. Đồng thời, mình cũng phái luôn một số người đi khắp nơi điều tra xem những kẻ thù của đệ huynh khác hoặc thất tung, hoặc tử vong, cho biết những kẻ đó là ai. Đó là giai đoạn thứ nhất. Từ giai đoạn đó, mình sẽ suy diễn dần dần, thế nào cũng bắt được manh mối.

Yến Thiết Y gật đầu:

– Biện pháp đó khá đấy, tuy nhiên chúng ta phải đề phòng, đối phương sẽ có thể đánh lạc hướng sự điều tra của chúng ta bằng lối dàn cảnh giả tạo đấy. Nói cách khác, là đề phòng sa vào mê hồn trận của họ.

Đồ Trường Mục chớp mắt:

– Khôi Thủ muốn nói, đối phương có thể áp dụng biện pháp ly gián, giá họa cho người khác?

Yến Thiết Y gật đầu:

– Đúng vậy! Chẳng hạn, họ bắt một người, giao cho cừu nhân của người bị bắt, rồi tìm cách chỉ dẫn chúng ta đến tận nơi mà tìm, ta cứ tưởng chính cừu nhân hạ thủ chứ chẳng phải họ, ta quay mũi dùi thẳng vào cừu nhân, trong khi đó, họ ung dung chờ cơ hội tiếp tục kế hoạch. Cho nên, ngươi phải chọn kỹ người, để giao phó công tác, giữ sao cho không mắc kế đối phương. Chọn được người thì sai phái, không có người thì thôi, đừng sai phái hồ đồ mà tạo trò cười cho họ.

Đồ Trường Mục gật đầu:

– Lão phu sẽ lưu ý đến điểm đó.

Yến Thiết Y tiếp:

– Đồng thời, ngươi hãy ra lịnh cho toàn thể đệ huynh tại Sở Giác Lãnh cũng như ở khắp mọi nơi, hãy tăng gia sự giới bị, chú ý tới bất cứ cái gì qua tai, qua mắt, mà mình nghi là bất lợi cho mình, kể cả những cái không liên quan đến mọi sinh hoạt của mình. Tóm tắt là chúng ta từ nhỏ đến lớn, đều phải luôn luôn đề cao cảnh giác.

Đồ Trường Mục đứng lên:

– Lão phu ngay từ bây giờ, vận trù kế hoạch theo chỉ thị của Khôi Thủ. Khôi Thủ còn có phân phó điều chi nữa chăng?

Yến Thiết Y thấp giọng:

– Cứ như thế mà xúc tiến hành động. Chiếu theo tình hình biến chuyển, mình sẽ liệu cách đối phó, chứ bây giờ thì chưa biết sao mà hoạch định chương trình một cách rõ rệt được.

Đồ Trường Mục cáo từ lui ra.

Hùng Đạo Ngươn bước tới, trầm giọng thốt:

– Khôi Thủ, thuộc hạ tưởng giới bị như vậy còn chưa đủ!

Yến Thiết Y cau mày:

– Chứ ngươi muốn sao?

Hùng Đạo Ngươn nói:

– Trước hết, báo thù cho Ngụy Tử Kỳ, phái một số người đến phủ Quảng Ngươn, hạ sát vị phủ doãn, cùng cái lão Triệu Quán nào đó. Tiếp nối, theo dõi kỹ những kẻ liên lạc với đám cừu nhân của đệ huynh, nếu cần, giết một vài tên cảnh cáo.

Yến Thiết Y lắc đầu:

– Không được. Làm như vậy là hồ đồ, là động lúc chưa cần thiết, trong khi mình cần tịnh để quan sát. Đừng đập có đuôi rắn, thất sách lắm, Đạo Ngươn.

Hùng Đạo Ngươn hậm hực:

– Ai mà nhẫn nhịn được khi đối phương khiêu khích như thế? Chúng khinh thường Thanh Long xã quá!

Yến Thiết Y cười lạnh:

– Ta không biết tức như ngươi sao? Nhưng tức là một việc, hành động là việc khác, ngươi muốn báo thù phiến diện chỉ tổ làm cho đối phương đề cao cảnh giác, còn ta thì trước hết, ta muốn giăng một mẻ lưới bao la, rồi từ từ thâu hẹp lưới, bắt tất cả các con mồi. Dục tốc bất thành, tuyệt đối không nên để cho tính khí chi phối hành động.

Hùng Đạo Ngươn không nói gì thêm, nhưng xem ra y tức uất vô cùng.