Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 5

Lúc Mạnh Tây Nam đuổi theo qua, bác sĩ đang xem phim chụp của Ngôn Dụ, vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy một người đàn ông to lớn xông vào văn phòng. Bác sĩ không vui bày tỏ; "Đã có bệnh nhân rồi, nếu cậu muốn khám bệnh, thì đợi ở cửa trước đi."

Cả buổi tối Hàn Kinh Dương thật sự rất bận, tuy là tính cách anh giỏi xử lý vấn đề, nhưng đối với tình hình hôm nay cũng có chút bất đắc dĩ.

Mạnh Tây Nam nhìn Tưởng Tĩnh Thành đang dựa trên tường, bực bội, "Sao cậu không nói chuyện?"

Tưởng Tĩnh Thành hai tay ôm ngực, cười một tiếng, "Nếu không cậu nói trước xem? Vì sao cậu cũng không biết cô ấy trở về?"

Mạnh Tây Nam cứng đờ, Tưởng Tĩnh Thành từ trước đến nay không phải người nói nhảm. Anh không định bỏ qua cho Mạnh Tây Nam.

"Cậu con mẹ nó còn là anh trai ruột của cô ấy đấy."

Mạnh Thanh Bắc đứng bên cạnh vành mắt ửng đỏ, nước mắt liều mạng đảo quanh, Tưởng Tĩnh Thành không nói với cô ta một chữ, nhưng cô ta cảm thấy mỗi một chữ của anh đều đang đánh lên người mình.

Mạnh Thanh Bắc cúi đầu, cổ tay cô ta sưng lợi hại, từ nãy đến giờ, Tưởng Tĩnh Thành cũng không quan tâm lấy một câu. Rõ ràng cô ta quen biết anh tiểu Thành trước, vì sao tầm mắt của anh mãi mãi đều chỉ rơi trên người Ngôn Dụ?

Mạnh Tây Nam sầm mặt, mắt nhìn chằm chằm văn phòng của bác sĩ, cửa để ngỏ, để anh nhìn thấy rõ ràng bên trong. Ngôn Dụ yên lặng ngồi trên ghế, bác sĩ đang kiểm tra bệnh án của cô. Cô hơi nghiêng mặt, vẻ mặt hờ hững.

Anh buồn bực hỏi: "Ngôn Ngôn sao thế?"

Tưởng Tĩnh Thành không trả lời anh, vẫn là Hàn Kinh Dương thấp giọng nói: "Xảy ra chút chuyện nhỏ, không có ngoại thương gì, chỉ là đến kiểm tra chút thôi."

Mạnh Tây Nam lại lo lắng, nghểnh cổ muốn xông vào, may mà được Hàn Kinh Dương ngăn lại.

Bác sĩ đang giải thích tình huống trên phim với Ngôn Dụ, may là không có trở ngại gì lớn, chỉ là xương bả vai hơi nứt. Bên này còn chưa nói xong thì bên ngoài truyền đến một hồi ầm ĩ, có một y tá xông vào, nói với bác sĩ: "Bác sĩ Triệu, có tai nạn xe, đưa đến ba bệnh nhân."

Bác sĩ lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.

Quý Khải Mộ ngẩn người nhìn xong xoay đầu hỏi: "Nào có ai khám cho bệnh nhân lại khám đến một nửa chứ?"

Ngôn Dụ thản nhiên: "Không phải anh ấy nói vấn đề không lớn sao."

Quý Khải Mộ không đồng ý, nhấn mạnh: "Nhưng mà anh ta cũng nói, xương bả vai cậu hơi nứt."

Ngôn Dụ không để ý: "Trở về dưỡng một chút là được."

Cô nói xong thì muốn đứng dậy, Quý Khải Mộ đột nhiên đứng dậy đi đến trước cô, thấp giọng nói: "Ngôn Ngôn, để tớ chăm sóc cậu đi."

Ngôn Dụ vẻ mặt không vui, đè thấp giọng: "Quý Khải Mộ, đừng phát bệnh."

Quý Khải Mộ nói xong, lại quỳ một gối ở trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn. Cậu ta hơi ngửa mặt, trên mặt mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy: "Ngôn Ngôn, tớ rất có tiền, lúc bố tớ mất, đã để lại quỹ tín thác mười tỷ đô la cho tớ. Sang năm, trễ nhất là sang năm thì tớ có thể tùy ý điều khiển quỹ này. Tớ có thể chăm sóc cậu."

Ngôn Dụ nhìn cậu, cậu ta lại nói tiếp: "Có phải cậu không thích tớ càn quấy hay không? Thực ra tớ cũng không thích thế này chút nào, nếu cậu không thích, về sau tớ không đi bar nữa."

"Ngôn Ngôn, tớ thật sự rất thích ở cùng cậu."

Lần này Ngôn Dụ ngẩng đầu lên, cách một cánh cửa, người đứng ngoài cửa nhìn thấy rõ ràng Quý Khải Mộ quỳ một gối trước mặt cô, nhẹ nhàng dựa ở bên chân cô, tư thế thân mật không khoảng cách.

Tưởng Tĩnh Thành yên lặng nhìn một màn này, sau cùng khóe môi nhếch lên, lộ ra vẻ mặt giễu cợt.

Mắt Ngôn Dụ nhìn chằm chằm anh, lúc nhìn thấy nụ cười giễu cợt kia của anh cô khẽ nói: "Nhưng làm thế nào đây, tôi đã có người thích rồi."

Rất thích, cho nên mặc kệ có đi bao xa, cũng muốn trở về.

Cho dù chỉ nhìn anh ấy một lần thôi cũng được.

Quý Khải Mộ càng bị ngăn cản càng dũng cảm, nói tiếp: "Không sao, tớ chắc chắn sẽ khiến cậu yêu tớ."

Tâm trạng hỗn loạn của Ngôn Dụ lúc này mới chầm chậm khôi phục, cô cúi đầu nhìn Quý Khải Mộ, nhàn nhạt nói: "Khải Mộ, về sau đừng nói lời này nữa, nếu không tôi bảo đảm với cậu, sang năm cậu sẽ không lấy được cái quỹ kia đâu."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng đầy cảnh cáo, Quý Khải Mộ chợt ngậm miệng.

Ngôn Dụ đẩy cậu ta ra, đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta nên về khách sạn rồi."

Cách một cánh cửa, giọng nói của cô rõ ràng truyền đến bên ngoài. Mạnh Tây Nam vẫn không nhịn được, đi vào.

"Ngôn Ngôn, em đã về Bắc Kinh rồi thì nên về nhà ở, nếu không bố mẹ biết được, trong lòng họ sẽ nghĩ thế nào," Mạnh Tây Nam cau mày, hiển nhiên là bất mãn với cách làm này của cô.

Hai anh em đã sáu năm không gặp, Mạnh Tây Nam là quân nhân phục vụ tích cực, không có công vụ thì không được ra nước ngoài. Ngôn Dụ ở Mỹ sáu năm, vẫn không trở về, gặp mặt lại thì Ngôn Dụ xảy ra tai nạn xe đến bệnh viện, gặp anh cũng đưa Mạnh Thanh Bắc đến bệnh viện.

Mạnh Tây Nam gãi gãi da dầu của mình, đè thấp giọng giải thích: "Anh luôn ở chiến khu Tây bộ, cũng mới về tháng trước. Đưa Thanh Bắc đến, là vì cổ tay nó bị thương, không thể nào lái xe."

Ngôn Dụ thấy trên mặt anh là vẻ gấp gáp, gật đầu: "Tôi hiểu."

Nhưng mà hiểu cũng không đại biểu là chấp nhận, giống như rất nhiều khi, anh mãi mãi sẽ suy nghĩ đến Mạnh Thanh Bắc trước tiên.

"Ngôn Ngôn," Mạnh Tây Nam nhìn vẻ mặt cô, bỗng nhiên nhụt chí, nhiều năm không gặp, anh gần như không nhận ra được nha đầu này nữa. Rõ ràng trước đây là một cô gái yên lặng yếu đuối, nhưng bây giờ giống như hoa hồng có gai, thực sự là xinh đẹp hơn, nhưng cũng khiến người ta suy nghĩ không thấu.

Anh nói: "Về nhà đi."

Ngôn Dụ cúi đầu, chóp mũi chua xót.

Đến khi cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh, cô nói: "Tôi còn nhiều việc phải xử lý, qua mấy ngày nữa sẽ về nhà."

Lúc này một hàng người cũng đi đến văn phòng, đều mặc vest đen, vóc dáng cao lớn rắn chắc. Lúc người đàn ông đi đầu đứng ở cửa, thì vẻ mặc Quý Khải Mộ khẽ biến "Sao anh gọi bọn họ đến đây?"

Ngôn Dụ nhìn người ở cửa: "Tiếu Văn là người bảo vệ của cậu."

Tiếu Văn là người phụ trách an toàn của Quý Khải Mộ, Quý gia là một gia đình người gốc Hoa cổ xưa, bắt đầu từ cuối triều nhà Thanh đã cắm rễ ở Mỹ. Gia tộc sinh sôi nảy nở ở Mỹ đã trải qua trăm năm mưa gió, đáng tiếc gia tộc thì to lớn, nhưng lòng người lại phức tạp.

Ba năm trước, bố của Quý Khải Mộ chết vì bị ám sát ở Mỹ, sau khi ông chết thì để lại quyền cổ phần kếch sù, trở thành nguyên do đấu tranh của cả gia tộc.

Trong vòng hai năm Quý Khải Mộ đã bị ám sát ba lần, sau một lần may mắn thoát khỏi vụ tấn công bom xe, cậu ta được đưa đến Trung Quốc.

Vừa rồi trên đường Ngôn Dụ đến bệnh viện, đã gửi tin nhắn cho Tiếu Văn bảo anh ta đến đón họ.

Cô hôm nay đã xúc động, nghĩ đến đây cô lại cúi đầu mỉm cười.

Tính cái gì?

Xung quan tức giận vì lam nhan?

Lúc cô nghĩ như vậy, theo ánh mắt nhìn về phía người đàn ông vẫn đang dựa ở bờ tường hành lang bên ngoài, anh cũng mặc một bộ đồ đen, áo jacket phi công màu đen, chân dài mặc quần dài màu đen, vốn cao lớn, áo khoác ngắn lộ rõ thắt lưng, liếc mắt nhìn sang, chân dài bắt mắt.

Vì thế Ngôn Dụ cầm áo khoác của mình, nói với Quý Khải Mộ: "Đi thôi."

Tiếu Văn không biết người khác, vẫn dựa theo cách bảo vệ bình thường, bảo vệ Quý Khải Mộ và Ngôn Dụ ở giữa họ. Quý Khải Mộ đắc ý, cảm thấy Ngôn Dụ là chọn mình, không chọn người đàn ông kia.

Thế là lúc đi ra khỏi văn phòng bác sĩ, cậu ta còn hất cằm khiêu khích với Tưởng Tĩnh Thành, đi đường cũng đi sát Ngôn Dụ.

Tưởng Tĩnh Thành nhàn nhạt nhìn họ, hai tay vẫn đút trong túi. Từ nãy đến giờ, anh cứ đứng ở đó, không mặn không nhạt, không rời đi mà cũng chẳng đi vào văn phòng.

Lúc Ngôn Dụ đi ngang qua người anh, thì anh hơi cụp mắt.

Đập vào mắt là đôi chân dài, nhỏ, trắng bên trong quần tây màu đen kia.

Mắt thấy họ dần rời đi, chân dài trong tầm mắt đã biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân.

Quý Khải Mộ còn ngại không đủ giống, cố ý nói: "Ngôn Ngôn, cậu yên tâm, chỉ cần có tớ ở đây, thì ai cũng đừng nghĩ động đến......"

Chữ cậu kia cậu ta còn chưa nói xong thì bả vai đã bị người ta đập mạnh, cả người bay về phía tường. Nếu không phải vệ sĩ kịp thời ngăn lại, thì cậu ta đã đập lên tường rồi.

Động tác của Tưởng Tĩnh Thành quá nhanh, lúc mọi người lấy lại tinh thần, thì anh đã đè Ngôn Dụ lên trên tường bên kia. Sau eo Ngôn Dụ được anh nắm chặt, cả người bị anh đưa ra khỏi vòng bảo vệ của vệ sĩ, giữ ở trên tường.

Tiếu Văn lập tức tiến lên, cảnh cáo nói: "Vị tiên sinh này, mời anh thả Ngôn tiểu thư ra."

Nghe được lời này của anh ta, Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu, khóe môi cong lên nụ cười, lúc ngẩng đầu lên lại thì anh nhìn thẳng Ngôn Dụ, mắt đen thâm thúy sáng bức người.

Anh nói: "Nếu anh muốn động em, em cảm thấy bọn họ có thể ngăn được?"

Ngăn không được, Ngôn Dụ không nói chuyện, yên lặng nhìn anh. Anh mặc áo sơ mi trong áo khoác đen, cổ áo có hai nút không cài, ngực hơi mở ra, áo sơ mi mỏng manh căn bản không che giấu được đường cong cơ bắp. Lúc anh nói chuyện, hầu kết nhô ra trượt lên trượt xuống, hơi thở hóoc môn ùn ùn kéo đến bao vây cô.

Trái tim Ngôn Dụ đập bình bịch, cô nghĩ: Chỉ cần anh mở miệng, em sẽ đi theo anh.

Nhưng Tưởng Tĩnh Thành ở trong ánh mắt cô, lại buông tay ra, xoay người rời đi. Anh đi quá tiêu sái, lúc bóng anh biến mất ở cuối hành lang thì tất cả mọi người mới lấy lại tinh thần.

Hàn Kinh Dương thở dài, đuổi theo.

Đến dưới tầng, phát hiện anh đứng bên cạnh tòa nhà bệnh viện hút thuốc, chỗ anh đứng tối om. Nếu không phải có ánh lửa sáng lập lòe thì suýt nữa Hàn Kinh Dương không phát hiện ra.

Tưởng Tĩnh Thành đứng ở bên dưới tòa nhà, thẳng đến khi bóng dáng Ngôn Dụ xuất hiện lần nữa.

Mấy vệ sĩ bảo vệ cô lên xe, sau đó chiếc xe biến mất trong màn đêm.

Hàn Kinh Dương đưa anh về đại viện, đến khi anh xuống xe, Tưởng Tĩnh Thành cũng không nói chuyện. Giờ đây Tưởng gia cũng là một ngôi nhà đơn độc, có điều bố mẹ ngủ sớm, lúc này mười giờ trong nhà đã yên yên lặng lặng.

Hàn Kinh Dương còn muốn nói gì đó, thì người ngoài xe đã phất tay, không quay đầu lại.

"Về nhà ngủ đi."

*

Lúc hiệu lệnh rời giường vang lên, Tưởng Tĩnh Thành mở mắt ra, rèm cửa kéo chặt, ánh sáng ban ngày bên ngoài cũng chưa sáng hẳn, trong phòng tối đen.

Anh nằm trên giường, sáng sớm thức dậy, chỗ kia cứng như thanh sắt. Tưởng Tĩnh Thành nhắm mắt lại, cảnh tượng trong mơ ban đêm hiện lên. Cứ mơ đến khuôn mặt hờ hững yên tĩnh kia, vậy mà đêm qua đã thay đổi rồi, trở nên thành thục hơn, đẹp hơn.

Vòng eo mảnh mai, anh một tay có thể dễ dàng nắm trọn, còn có đôi chân dài kia kẹp lấy eo anh......

Tưởng Tĩnh Thành đưa tay kéo thọa tủ đầu giường, lấy bật lửa và thuốc bên trong ra.

Hút xong một điếu, phản ứng trên cơ thể cũng dần lùi đi.

Anh trở người xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi đi ra thì mở tủ quần áo, trang phục huấn luyện treo ngăn nắp bên trong. Tưởng Tĩnh Thành mặc quần áo, xuống lầu. Sau khi anh chạy 3 km trên thao trường đại viện thì sắc trời sáng rỡ, sáng sớm người đi làm đi học, đều lục tục ra khỏi nhà.

Lúc đi về, đúng lúc gặp Hàn Kinh Dương ra cửa.

Hàn Kinh Dương chậm rãi dừng xe lại, hạ kính xe xuống, hỏi anh: "Không phải cho cậu nghỉ phép à, một ngày cũng không chịu ngồi yên?"

Tưởng Tĩnh Thành ghé lên cửa sổ xe anh, nói: "Vội đi làm không? Nếu không vội, cùng đi ăn sáng, tớ mời."

"Anh em còn thiếu chút tiền mấy bữa sáng của cậu hả," Hàn Kinh Dương chế giễu, hất đầu: "Lên xe."

Chỗ ăn sáng là ở phố đối diện, nói đến họ từ nhỏ đã thích ăn sáng ở quán này, bánh bao làm rất ngon, da mỏng thịt dày, cắn một miếng thì miệng đầy dầu. Thực ra trong đại viện cũng có nhà ăn, cơm sáng làm cũng ngon, chỉ là ở nhà ăn ăn quen rồi, thì luôn nhớ bên ngoài.

Sau khi Tưởng Tĩnh Thành trở về, lần đầu tiên đến chỗ này ăn cơm, không ngờ bà chủ còn nhận ra anh.

Vừa nhìn thấy mắt cũng sáng cả lên, vội vàng đi tới chào đón: "Về lúc nào thế? Loáng một cái, đã rất nhiều năm không nhìn thấy rồi đấy."

Cũng không phải Tưởng Tĩnh Thành không dễ về Bắc Kinh, mà trở về cũng chỉ là để điểm danh, để bố mẹ nhìn.

Họ là khách quen, bà chủ là người có trí nhớ tốt, họ thích ăn gì trong lòng đều rõ ràng. Vừa ngồi xuống, thì con gái học cấp ba trong nhà bà chủ, đeo balo xông ra, trong miệng còn nói mãi, xong rồi xong rồi, sắp muộn rồi.

Nhưng vừa đi ra, nhìn thấy hai người đang ngồi trong quán nhà mình, đặc biệt là người đàn ông mặc trang phục huấn luyện, một khuôn mặt cực anh khí, khiến cô bé đứng ngây người ở đó.

Bà chủ gói cho cô hai cái bánh bao, đẩy cô gái nhỏ một cái: "Không phải nói đi học sắp muộn rồi sao, còn không đi nhanh." Vì thế cô gái nhỏ, đi một bước lại xoay đầu ba lần.

Hàn Kinh Dương nhìn một màn này ở đáy mắt, người bạn này của anh ấy mà, từ nhỏ đã có duyên với phụ nữ.

Hai người ăn cơm đều nhanh, đặt biệt là Tưởng Tĩnh Thành, một chén sữa đậu nành, một ngụm đã uống hết. Ngược lại Hàn Kinh Dương thả đũa trước, đang nhìn anh.

Qua một lúc lâu, anh mới hạ quyết tâm hỏi: "Tiểu Thành, tớ thấy Ngôn Ngôn đối với cậu vẫn còn......"

Tưởng Tĩnh Thành ngẩng đầu, khuôn mặt cực anh tuấn kèm theo không kiên nhẫn.

"Ông đây là người dễ có được như vậy à?"