Thiếu Phu Bất Lương

Chương 19: Đương gia tiểu thư (2)

“Nhị thiếu gia!” Bích Đạo kinh hỉ vạn phần, “Ngài đã trở lại!”

Vị Thiếu Quân cười bước vào, đến trước

mặt Bích Đào lấy cây quạt nâng cằm của nàng lên, “Nghe nói nãi nãi, bà

nội đem ngươi cho ta, vô luận thế nào ta cũng phải trở về nhìn một

chút.”

Trên mặt Bích Đào nổi lên một tầng ánh

sáng màu phấn hồng, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm ngọt động lòng

người. Nàng hướng Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng phúc thân, “Nhị thiếu gia về

sau phải thường xuyên về nhà mới tốt, ngài không ở vài ngày, thiếu nãi

nãi gặp không ít khó khăn đâu.”

Vị Thiếu Quân hừ hai tiếng, “Nên làm

đều làm, nàng khó khăn?” Dứt lời lại thở dài một tiếng, “Thật sự là

không thể tưởng tượng được a, ta cư nhiên cũng cưới về một nữ nhân chanh chua. Hoàn hảo còn có ngươi…” Hắn tựa đầu lên vai Bích Đào, vẻ mặt say

mê.

Bích Đào nhẹ lui từng bước, cắn môi dưới sẵng giọng: “Nhị thiếu gia….”

Vị Thiếu Quân cắn đầu lưỡi cười khẽ, “Chọn ngày tốt, thiếu gia cho ngươi tục chải tóc.”

Mặt Bích Đào càng hồng, ánh mắt nhìn

Hách Liên Dung ít nhiều có chút bất an, Vị Thiếu Quân cũng xoay qua…

nhìn Hách Liên Dung. Hách Liên Dung đã từ trong kinh ngạc hồi phục lại,

chán ghét mấp máy khóe miệng, cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến bàn

trang điểm ngồi xuống, cài lên trên đầu hai cây trâm thật tương xứng,

nghĩ đến lúc dùng cơm chiều cài lên, cảm thấy rất tốt.

Vị Thiếu Quân nhíu mày, lại cùng Bích

Đào cười cợt đôi câu, thấy Hách Liên Dung vẫn không sủa bậy, cũng thấy

không có ý nghĩa, đi đến trước mặt Hách Liên Dung trừng nàng nửa ngày,

cả người dựa lên bàn trang điểm, cười nói: “Liên Dong, làm sao không nói lời nào? Ôi chao ôi chao ôi chao~ có phải ghen tị hay không?”

Hách Liên Dung coi hắn như không khí,

đặt một cây trâm vào ngăn kéo lại tháo ra vòng ngọc đang đeo trên tay,

đang muốn chọn một cái vòng phối hợp với đồ trang sức, thình lình Vị

Thiếu Quân cầm lấy cổ tay nàng, ngắm nửa ngày, “Uy, đồ tốt a.”

Hách Liên Dung tránh khỏi hắn, quay đầu hướng Bích Đào nói: “Gọi Bích Liễu đến đây, ta muốn tới chỗ nhị phu nhân một chút.”

Bích Đào vội vàng lên tiếng trả lời,

vừa ra đến cửa liếc nhìn Vị Thiếu Quân, bị Vị Thiếu Quân nhìn đến, qua

vai thấy một trận cười xấu xa. Trên mặt Bích Đào nhất thời đỏ bừng, cũng không quay đầu lại dời đi. (TĐHS: cận thận trẹo cổ)

Trong phòng chỉ còn lại hai người Hách

Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân dương dương tự đắc. “Uy,

ngươi muốn đi tới chỗ nương ta nói bậy cái gì? Nàng đều không thèm nhận

ta. Ngươi còn chưa vừa lòng?”

Hách Liên Dung mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm chọn lựa vòng trang sức, quyết định không thèm để ý tới hắn. Vị

Thiếu Quân gảy gảy vài cái ở ngăn kéo, lấy ra một cái. “Này đi.”

Hách Liên Dung cũng vừa mắt thứ này,

bất quá cầm đồ trang sức trên tay Vị Thiếu Quân đem trở về ngăn kéo,

chọn một cái khác đeo lên trên cổ. Nàng khép lại ngăn kéo, soi gương sửa sang lại trang dung (dung mạo đoan trang), từ đầu tới cuối cũng không

thèm liếc nhìn Vị Thiếu Quân.

Vị Thiếu Quân trừng mắt nửa ngày. “Ôi chao…”

Hắn nói còn chưa nói thành tiếng. Bích

Đào liền dẫn theo Bích Liễu từ cửa tiến vào, hướng Vị Thiếu Quân phúc

thân rồi sau đó lại hướng Hách Liên Dung nói: “Thiếu nãi nãi là như vậy

đi tới chỗ nhị phu nhân?”

Hách Liên Dung gật gật đầu, đứng dậy đi tới cửa. Vị Thiếu Quân từ trên bàn trang điểm đứng dậy, tới trước mặt

Bích Liễu. “Tiểu Liễu Liễu, tiền tiêu vặt tháng này của bổn thiếu gia

đâu? Mau đem tới.”

Bích Liễu lại phúc thân, “Hẳn là hôm

nay phát, nhưng là trướng phòng bên kia có chút vấn đề, tam tiểu thư nói ngày mai phát sau.”

“Ngày mai phát?” Sắc mặt Vị Thiếu Quân

nhất thời suy sụp, “Nàng thật đúng là muốn làm đương gia? Không được, ta phải tới chỗ nàng phân xử, tiền hàng tháng của ta phải có trong hôm

nay!”

Hắn nói phải đi, người còn không kịp

nhúc nhích, Hách Liên Dung đã ở phía sau đẩy một cái khiến cho hắn đứng

ngoài cửa, mang theo Bích Liễu xuất môn.

Vị Thiếu Quân lảo đảo một chút, rồi sau đó kinh ngạc trừng mắt Hách Liên Dung: “Bảo ngươi khóc lóc om sòm ngươi liền động thủ, ta nói ngươi biết, đừng học theo Tiễn Kim Bảo, học không ra được cái điểm tốt nào!”

Hách Liên Dung cũng không để ý đến hắn, quay đầu hướng Bích Đào nói: “Thay ta coi chừng trang sức của ta, nếu

trong phòng có kẻ trộm, tiên tiêu vặt hàng tháng của ngươi về sau cũng

đừng lĩnh.”

Bích Đào kinh ngạc nhìn Hách Liên Dung, vừa liếc mắt nhìn Vị Thiếu Quân một chút, vẻ mặt háo sắc nói: “Thiếu

nãi nãi, việc này…. Nô tì….”

“Nếu thiếu bất cứ một món gì….” Hách

Liên Dung không quay đầu lại đi ra ngoài cửa, “Ngươi nên trách có người

không thương hoa tiếc ngọc đi.”

“Thiếu nãi nãi…” Thanh âm nhuyễn nhu

(mềm yếu) của Bích Đào lúc này có vẻ càng thêm khiến người thương tiếc,

nàng nhìn về phía Vị Thiếu Quân, đã thấy Vị Thiếu Quân nhăn mặt nhíu

mày, vẻ mặt đắc ý, hướng về phía bóng dáng Hách Liên Dung cười to, nói:

“Liên Dong, ngươi vẫn là ghen tị.”

Ăn! Ăn cái quỷ nhà ngươi! Hách Liên Dung mắng trong lòng, ra khỏi Thính Vũ hiên.

Thấy Vị Thiếu Quân, nàng thật sự muốn

xông lên quần ẩu hắn một chút, bất quá nơi này rốt cuộc vẫn là Vị gia,

nàng không dám khẳng định một khi thật sự ra tay, hạ nhân nơi này là

giúp nàng hay vẫn là giúp Vị Thiếu Quân… Tám chín phần là giúp Vị Thiếu

Quân! Xem ra, lần sau nếu Tiễn Kim Bảo nhắc lại chuyện đưa cho nàng bảo

tiêu, nàng vẫn là không vội cự tuyệt thì tốt hơn.

Hách Liên Dung đi theo Bích Đào tới chỗ ở của Ngô thị, mới đi được một nửa, liền gặp Hồ thị vội vàng đi tới,

Hách Liên Dung tiến lên phía trước tiếp đón, “Nương, ta đang muốn đi qua thăm người.”

U sầu trên mặt Hồ thị không giảm, “Ta nghe nói Nhị Thiếu đã trở lại?”

Hách Liên Dung “Ân” một tiếng, Hồ thị càng buồn, “Hắn nếu nói những lời gì vô vị, ngươi cũng đừng cùng hắn chấp nhặt.”

Hách Liên Dung khuyên ngăn Hồ thị tiếp tục bước tới phía trước, “Nương không cần lo lắng, ta không để ý tới hắn là được.”

Hồ thị gật gật đầu, lại hưỡng về phía Thính Vũ hiên nhìn một cái, hỏi Bích Liễu: “Nhị thiếu trở về làm gì?”

Bích Liễu nói: “Nói là trở về lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng, tam tiểu thư bên kia lại không phát, thiếu gia vừa mới nói muốn đi tìm tam tiểu thư phân xử đâu.”

Hồ thị lắc đầu, “Về chút tiền tiêu vặt hàng tháng này hắn sao lại để ở trong mắt.”

Hách Liên Dung tò mò nói: “Tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn là bao nhiêu?”

Bích Liễu noi: “Tiền tiêu vặt hàng

tháng của bốn vị thiếu gia đều là ha mươi hai, lão phu nhân hai mươi,

đại phu nhân mười hai, các phu nhân, tiểu thư, thiếu nãi nãi khác đầu là mười.”

Quả nhiên, vẫn là lão nương hiểu con

nhất. Hách Liên Dung nhớ tới lần trước ở trong hoa viên, Vị Thiếu Quân

tùy tay lấy ra ngân phiếu một trăm hai cùng chính mình đánh đố, hơn nữa, hắn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, hai mươi lượng bạc có đủ cho một

ngày chi tiêu của hắn hay không cũng không nói được, cho nên, hắn không

có lý nào lại để hai mươi hai lượng này vào mắt, lại càng không thể

trông mong hắn chạy về chỉ về một chút tiền tiêu vặt hàng tháng ấy.

Đó là vì cái gì? Là vì nhìn Bích Đào? Hách Liên Dung không nghĩ là Bích Đào có lực hấp dẫn hơn Bạch Ấu Huyên đi.

“Nhị thiếu nãi nãi, chúng ta vẫn là tới Thính Vũ hiên xem sao.” Hồ thị lo lắng mở miệng, “Ta sợ hắn thực sự đi

tìm tam tiểu thư kia quấy rối, tam tiểu thư bên kia vừa gây chuyện, hắn

lại đi, thật sự là sợ không đủ náo nhiệt.”

Nếu Hồ thị đã mở lời, Hách Liên Dung

liền gật gật đầu, bất quá nàng lại nói: ‘Nương, ngươi gọi ta bằng tên

đi, đừng gọi là nhị thiếu nãi nãi gì đó.” Tuy rằng gọi “Dung nhi” sẽ làm nàng có gánh nặng tâm lý, nhưng so với để cho mẹ chồng kêu chính mình

“Nhị thiếu nãi nãi” còn thoải mái hơn.

Hồ thị lắc đầu: “Tên gọi dễ gọi, ngày nào đó trước mặt mọi người nói ra lại phiền toái, liền cứ gọi như vậy đi.”

Hách Liên Dung thở dài một tiếng, đỡ Hồ thị quay về Thính Vũ hiên. Trở lại Thính Vũ hiên, Vị Thiếu Quân cư

nhiên đã đi rồi, Bích Đào mang vẻ mặt vui sướng nói cho Hách Liên Dung

nàng đã bảo vệ thành công đống đồ trang sức, cũng hoàn thành việc bảo vệ số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình.

Hách Liên Dung hừ lạnh trong lòng, thật thật đúng là người thương hương tiếc ngọc.

Hồ thị không thấy Vị Thiếu Quân, có

chút hốt hoảng, Bích Đào nói: “Nhị phu nhan yên tâm, thiếu gia đi tìm

tam thiếu gia, vẫn chưa đi tìm tam tiểu thư kia.”

Hồ thị lúc này mới yên tâm đôi chút,

bất quá buồn rầu trên mặt rõ ràng quá nặng, nói không nên lời là như thế nào thất vọng, Hách Liên Dung cũng không khỏi cảm thán bất kỳ đứa nhỏ

nào cũng sẽ có người thương yêu, tuy rằng Hồ thị đối với Vị Thiếu Quân

về sau cũng không nhận thức, nhưng hiển nhiên, lòng của nàng vẫn nhớ tới đứa con này.

Một chút nữa sẽ là thời gian cơm chiều, Hách Liên Dung liền cùng Hồ thị ở trong Thính Vũ hiên nói chuyện, Hách

Liên Dung tùy tiện hỏi thăm một chút tình hình trong phủ, Hồ thị chính

là hỏi gì mới nói, cũng không có suy nghĩ nhiều, có một số việc Hách

Liên Dung vừa nghe liền cảm thấy có vấn đề trong đó, Hồ thị vẻ mặt là

rất đáng tin không thể nghi ngờ, xem ra trời sinh ra không có tính bát

quái, không đào móc chân tướng sự việc. Tỷ như cô nãi nãi là bởi vì sao

bị hưu, Hồ thị nói là bởi vì nhiều năm không sinh được con, nhưng hai

ngày nay thái độ mọi người đối xử với cô nãi nãi có thể nhìn ra, cũng

không phải chỉ có nguyên nhân đơn thuần như vậy, huống hồ nhiều năm mà

không sinh con không chỉ có mình nàng, Ngô thị cũng không có con đâu,

như thế nào Vị gia không đem nàng hưu?

Vẫn là ngày đó hỏi Bích Đào còn thu hoạch được nhiều hơn.

Lại qua một hồi lâu, Bích Liễu đến gọi

hai người tới đại sảnh dùng cơm, Hách Liên Dung liền đỡ Hồ thị đi trước. Tới đại sảnh, tam phu nhân cùng tam tiểu thư, biểu tiểu thư, tứ thiếu

gia đang ngồi, Vị Thu Cúc ngồi ở vị trí Ngộ thị thường ngồi, sắc mặt có

chút âm trầm, đứng phía sau cũng không phải Bích Xảo, những người khác

không nói lời nào ngồi yên lặng một bên, không khí có vẻ nặng nề.

Hách Liên Dung cùng Hồ thị ngồi xuống,

biểu tiểu thư Nghiêm Yên hướng Hách Liên Dung gật gật đầu, Dương thị

cũng hướng Hách Liên Dung cười cười, muốn nói cái gì, nhìn tam tiểu thư

lại, khóe miệng nhếch lên lại nhịn xuống không nói, bất quá nét mặt bát

quái đã sớm nói lên tất cả.

Lại một lúc sau, đại phu nhân đỡ lão

phu nhân đi đến, sắc mặt lão phu nhân vẫn rất bình tĩnh, thấy Hách Liên

Dung cũng không nói gì, đại phu nhân hướng Vị Thu Cúc nói, “Thiếu Huyên

cùng Thục Cần sẽ không tới.”

Vị Thu Cúc nói: ‘Không biết tam ca trở về có đến hay không, đợi thêm một chút nữa?”

Lão phu nhân khoát tay, “Vừa ăn vừa chờ đi.”

Vị Thu Cúc liền đứng lên, làm đầu tàu gương mẫu đi tới nhà ăn.

Hoàn hảo, xem ra Vị Thu Cúc không nghĩ

dẫm lên vết xe đổ của Ngô thị, trên bàn ăn thật sự có hai ba món Hách

Liên Dung thích, chính là hương vị không được tốt lắm.

Mọi người hiển nhiên đều có suy nghĩ

giống như Hách Liên Dung, lão phu nhân thậm chí ăn nửa bát cơm liền dừng đũa, “Không có đại tẩu ngươi, cái gì cũng làm không tốt. Hôm nay phát

tiền tiêu vặt hàng tháng cũng loạn thành một đoàn, nhiều năm như vậy, Vị phủ chưa bao giờ khất nợ tiền tiêu vặt hàng tháng qua, thật làm cho hạ

nhân chê cười.”

Trên mặt Vị Thu Cúc hiện lên tia không

vui, “Vốn là đại tẩu chịu trách nhiệm, ta không nghĩ mọi người lúc này

mới quan tâm đem trọng trách này đặt trên vai bản thân mình, lại khiến

người ta nén giận.”

Lão phu nhân không nghĩ tới Vị Thu Cúc

có thể cãi lại, sắc mặt trầm xuống, “Ngươi là khuê nữ đã xuất giá, muốn

làm đương gia thì trở về nhà chồng ngươi làm đi, lát nữa ngươi liền đem

chìa khóa trả lại cho đại tẩu ngươi!”

Vị Thu Cúc vốn bởi vì chuyện của Bích

Xảo mà ôm một bụng lửa giận, hơn nữa, hôm nay lần đầu tiên làm đương gia chuyện gì cũng không thuận lợi, trừ bỏ tiền tiêu vặt hàng tháng không

phát kịp, quần áo giặt trễ, bồn cầu cọ không sạch sẽ, liền ngay cả này

đầu bếp nấu cơm cũng không để nàng vào mắt, hiện tại lão phu nhân lại

hợp thời sát muối vào vết thương của nàng, nàng rốt cuộc kiềm chế không

được, “bang” đứng lên, “Các nàng đều đã nổi giạn, khi dễ ta không thể

giận sao? Nhà các ngươi ở có gì tốt! Chờ Tử Hiên trở về, chúng ta lập

tức rời đi!”

Lão phu nhân trừng mắt, đại phu nhân vội lên tiếng, “Thu Cúc, như thế nào có thể cùng bà nội cùng các nãi nãi nói như vậy đâu!”

Vị Thu Cúc căm giận ngồi xuống, nghĩ nghĩ lại thật sự không nhịn được đẩy cái bàn, “Ta không ăn!”

Lão phu nhân tức giận nghẽn lên tận cổ, “Phản hết, phản hết rồi!”

Nói xong nàng đứng lên, cũng tính toán ra khỏi nhà ăn, cửa bỗng truyền đến một tiếng, “Ôi chao ôi chao ôi chao….”

Mọi người nhìn về hướng cánh cửa, đã

thấy Vị Thiếu Dương đi đến, vẻ mặt mọi người đều thực kinh ngạc, rất khó tưởng tượng Vị Thiếu Dương có thể nói như vậy.

Hách Liên Dung lại cẩn thận đánh giá,

bởi vì nàng hoài nghi Vị Thiếu Dương này là giả, bất quá không đợi nàng

đưa ra nhân định, phía sau Vị Thiếu Dương lại xuất hiện một người, khuôn mặt hi ha tươi cười nói: “Bà nội, nãi nãi làm chi tức giận như vậy.”

Cái này đúng rồi.

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt “quả nhiên”, có thể thấy được địa vị của hai người này trong lòng mọi người.

Ngoài dự kiến của Hách Liên Dung, lão

phu nhân thấy Vị Thiếu Quân cư nhiên ngừng cước bộ, trên mặt giận dữ

tiêu tan đôi chút, “Còn không phải tại tam muội ngươi!”

Vị Thiếu Quân cười hì hì đến bên người

lão phu nhân, đỡ nàng ngồi xuống, “Nàng chính là cái nữ nhân chanh chua, bà nội, nãi nãi ngươi đoan trang hiền thục như vậy, như thế nào cùng

nàng chấp nhặt!”

Lời này của hắn tự nhiên không hợp ý

đại phu nhân, dù sao nàng cũng là nữ nhân, nhưng lão phu nhân giống như

thập phần hưởng thụ, cư nhiên gật gật đầu, “Đúng, không cùng nàng chấp

nhất.”

Vị Thiếu Quân cười nói: “Cái này đúng rồi, người tức giận khiến cho tôn tử thật sự đau lòng a.”

Trên mặt lão phu nhân hơi lộ chút tươi

cười, bất quá khẩu khí vẫn không tốt, “Ta sớm muộn gì cũng sẽ bị tức

chết, ngươi thú người vợ này, hôm trước thiếu chút nữa ném chết ta.”