Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 13

La Thụy đi theo Diệp Hoài Tây vào văn phòng, chờ hắn đứng trước bàn công tác, còn đang suy nghĩ câu nói kia của thiếu tướng, là lo lắng thanh niên không chịu nhận thẻ tinh tạp sao?

Diệp Hoài Tây không biết La Thụy đang suy nghĩ cái gì, cũng không chú ý. Đem hình dáng của nữ nhân xinh đẹp mà tối hôm qua mình theo dõi chuyển toàn bộ thông tin cho La Thụy, lấy ra một tời giấy viết vài chữ lên trên, sau đó lại ký tên mình, ngẩn đầu dặn dò La Thụy: “Đi điều tra cô gái này, chủ yếu điều tra người có quan hệ thân thiết với cô ta. Tìm ra người có liên hệ với thủ đô.”

La Thụy giơ tay tiếp nhận tờ giấy, cúi đầu nhìn vài lần, bên trên viết địa chỉ, xem tên cũng không phải là địa phương đứng đắn gì.

“Tôi đã gửi hình ảnh của cô ta cho cậu, đây là địa phương cô gái xinh đẹp này hay đi, cậu cho người chú ý nhiều một chút.” Diệp Hoài Tây nói thêm.

“Vâng, thiếu tướng.” La Thụy tính toán sắp xếp hướng đi tốt nhất, mày thỉnh thoảng nhăn lại.

Chuyện thuốc ức chế ở thủ đô bị người lợi dùng con đường đặc thù mà được buôn bán ở toàn bộ ngân hà, hắn cũng là một trong những người tham dự án kiện này, chẳng qua bởi vì liên quan đến chức vị, nên chưa từng có đi sâu vào, ngẫu nhiên sẽ làm trợ thủ cho Diệp Hoài Tây, nhiều lắm là chân chạy việc. Chủ yếu vì tránh hiềm nghi. Án tử này quân đoàn Hổ gầm không phải là người chịu trách nhiệm, mặc dù hoàng đế bệ hạ khâm điểm cho Diệp Hoài Tây làm chủ điều tra án kiện này, nhưng là chỉ thế thôi, không thể cho quân đoàn Hổ gầm tham dự, vậy chứng minh hoàng đế hy vọng án tử này sẽ không có liên quan gì đến quân đoàn.

Từ cổ chí kim đều nói, tâm tư người thượng vị ngươi vĩnh viễn không thể đoán được, gần vua như gần cọp ở trên người vị hoàng đế này được thể hiện rất đầy đủ.

“Còn có, giúp tôi loại bỏ ghi chép xuất nhập của một người.” Diệp Hoài Tây suy nghĩ một lát, quyết định làm người tốt đến cùng, giúp Cố Tử Khung một phen. Chẳng sợ chuyện Cố Tử Khung đến quán bar là có chuyện gì hay không, sau đó lại được giúp đỡ, hắn vẫn còn khắc sâu ở trong lòng, sẽ không dễ dàng quên. Con người Diệp Hoài Tây ân oán rõ ràng, trong lòng  hiểu được Cố Tử Khung đã giúp đỡ mình, vậy một phong thư để cử coi như là trả hết nợ, dứt khoát giúp đối phương thêm một lần, coi như báo ân, cũng khiến cho trong lòng hắn không còn trở ngại.

“Ngài nói.” La Thụy kính cẩn lễ phép nói.

Môi Diệp Hoài Tây khẽ nhúc nhích, ba chữ Cố Tử Khung đến bên miệng như thế nào cũng không nói ra được, mười phút sau có chút bực bội nhíu nhíu mày, lông mi thật dài còn phụ trợ cho đôi mắt phượng xinh đẹp trời sinh kia càng thêm cảm giác lãnh diễm. La Thụy đợi nửa ngày không thấy Diệp Hoài Tây nói chuyện, nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn, kết quả lại nhận được ba chữ viết trên giấy, hắn luông cuống tay chân nhận lấy, đầu bút lông viết lên ba chữ sắc bén hiện ra trước mắt hắn, chờ hắn nhìn rõ tên ở bên trên, liền cảm thấy mình bị cái tên này chọc mù mắt.

Nếu hắn nhớ không lầm, Diệp thiếu tướng vừa nói kêu hắn loại bỏ bản ghi chép xuất nhập của một người, tương ứng với cái tên này, thật đúng là một kích thích thật lớn.

La Thụy cảm thấy chính mình thực bình thường, khẳng định là Diệp thiếu tướng bị huyễn hoặc, thế nhưng kêu mình loại bỏ bản ghi chép xuất nhập của nhị hoàng tử, đây là muốn làm gì? Là không muốn cho người khác biết Cố Tử Khung đã rời đi Vân Tiêu tinh sao?

“Đi làm, chờ cậu ta rời đi Vân Tiêu tinh, cậu loại bỏ bản ghi chép rồi đến báo lại với tôi.” Diệp Hoài Tây bắt đầu không kiên nhẫn đuổi người, trong ánh mắt kia không thèm che dấu xấu hổ làm cho La Thụy hơi hơi kinh ngạc, tình huống gì đây? Hắn cái gì cũng chưa nói, mà vẻ mặt của thiếu tướng lại giống như là ‘ngươi nói nhiều lắm’ vậy? La Thụy ngây người bị người máy trí năng trong văn phòng Diệp Hoài Tây đẩy ra khỏi cửa, cửa bị đóng lại vang dội ở sau người, sau khi La Thụy có phản ứng, chỉ cảm thấy chính mình so với Đậu Nga trong lịch sử còn oan ức hơn.

Khi trong văn phòng chỉ còn một mình Diệp Hoài Tây, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, giống như người giả trang lạnh lùng như băng, bộ dáng giống như không thích hợp lắm, hơi hơi thả lỏng thân mình, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi. Trong đầu bất ngờ lại hiện ra những lời buổi tối hôm qua Cố Tử Khung nói với hắn: Diệp thiếu tướng, nếu khi chúng ta gặp lại, ngươi vẫn lẻ loi một mình, vậy có thể xem xét làm bạn đời của ta, thế nào?

Thế nào? Diệp Hoài Tây hơi hơi hí mắt, có vài phần không rõ với cảm xúc phức tạp ở trong đầu, giống như là thúc dục hắn đồng ý. Diệp Hoài Tây nhíu nhíu mi, nâng tay để sau cố, miệng vết thương do răng nanh Cố Tử Khung lưu lại đã muốn kết vảy, không có làm cho tim người ta đập gia tốc, nhưng lại làm cả người khô nóng muốn nhũn ra. Giống như hơi thở alpha ở cổ không thể biến mất hoàn toàn vậy.

Tuy rằng hắn chính là omega, nhưng cho tới nay Diệp gia đều coi hắn như alpha mà nuôi dưỡng. Hắn cũng không có nghĩ tới chủ động đi tìm hiểu về tính chất của omega này, hôm nay có thể là chịu ảnh hưởng của cảm xúc, hắn thế nhưng sinh ra ý nghĩ muốn đi tìm hiểu về những xúc động của omega. Lý trí hắn đúng lúc ngăn lại, bây giờ còn chưa được, hắn là thiếu tướng liên bang, mọi cử động sẽ khiến người khác chú ý, chờ thêm một thời gian nữa đi.

Thời gian nhoáng một cái mà qua, một lúc sau La Thụy đẩy ra cửa ban công của Diệp Hoài Tây, bước vài bước đến trước bàn công tác, đem toàn bộ tin tức đã xử lý tốt trình chiếu ra, gõ vài cái mật khẩu đã mở ra khóa bên trong, đúng là bản ghi chép Cố Tử Khung cầm thư để cử viết tay của Diệp Hoài Tây rời đi Vân Tiêu tinh. Liên bang đối với xuất nhập của mỗi tinh cầu quản lý rất nghiêm khắc, dưới tình huống bình thường đối với người xuất nhập đều tiến hành chứng minh thân phận, chứng minh vân tay cùng thẩm tra đối chiếu hình ảnh, những quy trình này đều khiến người ta rất đau đầu.

Hiện tại xuất nhập ở Vân Tiêu tinh không dứt, những người xuất nhập ở Vân Tiêu tinh đều phải tiến hành đăng kí ở nơi quân đoàn Hổ gầm treo biển, điều kiện xuất hành phù hợp thì mới được Diệp Hoài Tây kí tên vào giấy thông hành, so với trước đây càng phiền toái hơn. Công dân ở Vân Tiêu tinh mỗi ngày đi lại dày như tường thành, đành phải nén giận Diệp Hoài Tây gây phiền toái cho bọn họ, còn phải tán tụng hắn ở trên mạng, nói hắn vì Vân Tiêu tinh cúc cung tận tụy. Công dân liên bang giống như tre già măng mọc hỏi: “Các người không phải bị mù chứ?!

Chất vấn này giống như một đi không trở lại, bao phủ trong thanh âm khổng lồ của công dân Vân Tiêu tinh ca ngợi Diệp Hoài Tây, làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

“Thực đi học viện quân sự hoàng gia Tắc Bá Thản?” Diệp Hoài Tây vẫn không tin tưởng Cố Tử Khung sẽ đi, kia cũng không phải là nơi tốt gì, tất cả mọi người đều biết.

“Thiếu tướng, thật có lỗi, cậu ta sau khi ra khỏi Vân Tiêu tinh liền đi lên một con thuyền phiêu lưu khắp nơi ngắm cảnh tinh hạm, tôi cũng không thể xác định cậu ta cuối cùng sẽ đi đâu.” La Thụy trở lời.

Vài năm này liên bang có tên chiến thần Diệp Hoài Tây tọa trấn, bên trong hệ ngân hà đều bình an vô sự, mọi người an cư lạc nghiệp, hải tặc cũng không dám dễ dàng mạo phạm, dù sao còn có bạn thân tám năm đuổi theo bọn họ, trốn còn không kịp, không có thời gian đi xâm phạm liên bang. Các tinh cầu trong liên bang cùng các địa phương biên cảnh gần hệ ngân hà, phong cảnh tuyệt đẹp, các ngôi sao rất nhiều, loại tinh hạm ngắm cảnh này đúng thời cơ sinh ra, thường thường tinh hạm ngắm cảnh ở mặt ngoài đều có liên hệ với chính phủ, lần này đến để gia tăng thuyết phục, vì tránh oanh động đến dân chúng, tinh hạm ngắm cảnh không tuôn ra hợp tác chân chính lần này với quân đoàn, còn là quân đoàn Phượng Loan số một của liên bang.

Không giống như Hổ gầm cùng Long ngâm, quân đoàn Phượng Loan ban đầu thành lập là do hoàng hậu nắm giữ, xưa nay đã như vậy. Kéo dài đến nay lại nhập vào trong tay hoàng đế, đây cũng không phải là chuyện đáng tự hào gì, dù sao vì quân đoàn này mà ảnh hưởng đến cả mạch máu kinh tế của liên bang, hoàng đế bệ hạ cũng không tiếc xử lý hoàng hậu omega mĩ mạo của hắn.

Vị lãnh đạo quân đoàn Phượng Loan bị xử chết kia chính là mẫu thân của Cố Tử Khung. Mà hoàng hậu đương nhiệm là mẫu thân của đại hoàng tử Cố Thiên Lung. Nghị luận chuyện tình yêu của người khác ở sau lưng là không lễ phép, Diệp Hoài Tây vẫn biết điều này, nghĩ đến đây suy nghĩ của hắn lại trở về trên người Cố Tử Khung.

“Điều tra rõ ràng xem cậu ta đi đâu.” Diệp Hoài Tây nói.

“Vâng.” La Thụy đáp, nghĩ thầm rằng: thiếu tướng coi trọng nhị hoàng tử?