Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 17 - Đà chủ đa mưu năng khiển tướng - Đương gia hội kế khả tranh công

Đoàn xe người ngựa ấy đi qua khỏi Nhạc-Vương-Miếu xa rồi, các đương gia Hồng Hoa Hội vẫn còn phân vân chờ ngóng tin tức thì Tâm-Nghiện từ lùm cây nhảy xuống đến trước mặt Trần-Gia-Cách thưa:

-Đoàn xa mã vừa đi ngang qua đây là một đại đội hành xa (#1) , gồm có nhiều chiếc xe lớn nhỏ chở đầy nhóc hàng hóa, chẳng hiểu là món gì. Đi theo hộ tống là những toán quân hùng dũng võ trang đầu đủ. Người chỉ huy là một viên quan chức của Mãn-triều cỡi một con chiến mã cao lớn chẳng kém gì chiến mã của Thập-nhất đương-gia. Ngoài viên tướng quân đó cũng còn thêm vài chục quan binh khác cũng cỡi ngựa mang gươm, trông như một cuộc hành quân quan trọng.

Báo cáo xong, Tâm-Nghiện lại trở ra. Trần-Gia-Cách liền mời mọi người ngồi lại chỗ cũ bàn thảo kế hoạch. Trần-Gia-Cách nói:

-Lần này xuất quân đông tiến chúng ta đem được đầy đủ lực lượng hùng hậu nhất. Vẫn biết rằng mục đích chính là giải cứu Văn tứ ca. Tuy nhiên chúng ta cũng đừng xem thường những chuyện lặt vặt bất thường khác có thể xảy ra. Để chuẩn bị cho những chuyện bên lề đó, coi bộ chúng ta phải cần thêm người! Có hai điều chính yếu chúng ta cần biết là: thứ nhất, đám người Duy kia đi đâu, định làm gì? Thứ hai, đoàn hành xa có quan binh triều đình hộ tống là của ai, đi đâu, với mục tiêu nào? Liệu hai đám này có tiếp tay cho cho kẻ thù của chúng ta hay không? Nếu việc ai nấy lo thì không nói, nhưng nếu gây trở ngại cho kế hoạch giải cứu Văn tứ ca thì chúng ta phải làm cách nào mà diệt trừ trước. Ý kiến các huynh đệ ra sao?

Tất cả mọi người đồng thanh đáp:

-Chúng tôi xin tuân theo mệnh lệnh của Tổng-Đà-Chủ!

Vô-Trần Đạo-Nhân bàn thêm:

-Trương-Siêu-Trọng là cao thủ hãn hữu trên đời, đối phó với hắn thật không phải dễ. Nghe nói từ trước đến nay hắn chưa hề gặp qua đối thủ. Những ai quyết tranh phong với hắn nếu không chết thì cũng bị trọng thương, trở thành phế nhân. Ngoài ra lại còn bao nhiêu cao thủ khác được triều đình mua chuộc nữa. Con số ấy chúng ta khó mà biết đích xác được, vì chắc chắn chỉ càng ngày càng đông thêm mà thôi. Như Tổng-Đà-Chủ vừa nói, thế nào lại không có những lực lượng bất ngờ, công khai tiếp tay với triều đình hoặc trong bóng tối ngầm ngầm hổ trợ, tìm mọi cách làm cản trở công việc của chúng ta. Vì vậy, lực lượng chúng ta tuy đông đảo và hùng hậu, nhưng quả thật là chưa đủ.

Lạc-Băng nói:

-Nghe đạo-trưởng nói, tôi như được khai sáng ra rất nhiều. Thật công việc cứu Văn tứ ca không đơn giản như tôi nghĩ chút nào. Trước kia tôi cứ tưởng là chỉ cần gặp được đám Trương-Siêu-Trọng là có thể giải cứu được Văn tứ ca ngay. Và tôi cũng từng có ý định sẽ một mình liều mạng với Trương-Siêu-Trọng.

Trần-Gia-Cách nhìn Lạc-Băng nói:

-Chính tôi biết rõ điều đó nên sai Tâm-Nghiện cản đường, không để tứ tẩu đơn thân độc mã tự ý hành động trước khi kế hoạch được hoàn tất.

Tây-Xuyên Song-Hiệp lại nói:

-Thật vậy, ý định của tứ tẩu quả hết sức nguy hiểm. Trong chúng ta đây, chưa chắc có được mấy người đủ sức chống nổi với Trương-Siêu-Trọng. Nếu không cứu được Văn tứ ca mà hy sinh vô lối thì nào có ích lợi gì? Vừa thiệt hại nhân mạng, vừa làm mất nhuệ khí của Hồng Hoa Hội, lại vừa làm lợi cho triều đình Mãn-Thanh thôi!

Triệu-Bán-Sơn nói:

-Chúng ta phải dùng mưu kế để dành thắng lợi chứ không thể ỷ lại vào sức mạnh hay tài nghệ cá nhân mà thành công được! Một lần nữa tôi xin nhắc lại là một khi chưa có lệnh của Tổng-Đà-Chủ thì không một ai được tự ý quyết định hay hành động bất cứ việc gì, cho dù lớn hay nhỏ!

Nghe Trần-Gia-Cách và các đương-gia thống trách Lạc-Băng, Dư-Ngư-Đồng sợ đến toát mồ hôi. Nhìn vào sắc mặt lạnh như tiền của Quỷ-Kiến-Sầu Thạch-Song-Anh, chàng lại càng thêm hồi hộp lo lắng. Nhìn nét mặt u sầu ảm đạm của Lạc-Băng, chàng cảm thấy đau lòng mà không dám nói một lời nào.

Vô-Trần Đạo-Nhân lại nói tiếp:

-Chúng ta đừng quên rằng sức mạnh của Trương-Siêu-Trọng không phải chỉ riêng ở đám Cẩm thị-vệ và Ngự-lâm quân cùng các cao thủ triều đình mang theo. Hắn còn được quyền huy động thêm lực lượng quan binh địa phương bất cứ lúc nào, tại bất cứ nơi nào khi cần đến. Vì vậy, cho dù các quan binh địa phương không có ác cảm, hay không muốn đụng độ với Hồng Hoa Hội chúng ta đi chăng nữa, nhưng một khi có lệnh của hắn, ắt không còn đường nào lựa chọn, bắt buộc phải trở mặt mà đối địch với chúng ta thôi.

Nghe nói đến đây, Lạc-Băng lộ vẻ thất vọng nói:

-Nếu không đụng được Trương-Siêu-Trọng thì còn mong gì cứu được tứ ca!

Trần-Gia-Cách bỗng đứng dậy nghiêm nghị, với vẻ mặt quả quyết nói:

-Dù cho Càn-Long có huy động binh lực toàn quốc mà hổ trợ cho Trương-Siêu-Trọng áp giải Văn tứ ca về Bắc-Kinh chăng nữa, chúng ta há lại sợ? Nếu khiếp sợ, chúng ta không xứng đáng với ba tiếng HỒNG HOA HỘI. Sức mạnh của chúng không phải chỉ ở võ công với lại số đông không thôi mà còn do ở tinh thần dũng cảm và lòng tự tin. Ngoài ra, xin mọi người đừng quên là chúng ta còn sức mạnh của nhân dân, bá tánh nữa! Một Trương-Siêu-Trọng với đám ưng khuyển, cộng thêm đám cao thủ triều đình và quan binh đây đó đã làm được gì?

Các đương-gia nghe lời nói cương quyết của Trần-Gia-Cách thì ai nấy đều hăng hái bội phần, tinh thần chiến đấu như quật khởi lên, nhất là Lạc-Băng.

Vô-Trần Đạo-Nhân nói:

-Lời của Tổng-Đà-Chủ là một huân lệnh, tất cả chúng ta phải tuân theo. Không trừ được Trương-Siêu-Trọng thì không thể nào cứu được Văn tứ đương-gia. Thực lực của Hồng Hoa Hội chúng ta hiện tại mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từng ấy người không lẽ lại chịu hèn với Trương-Siêu-Trọng mả không cứu nổi Văn tứ đương-gia hay sao? Đây cũng là cơ hội tốt cho chúng ta thử sức với cao thủ hạng nhất của Càn-Long.

Vô-Trần Đạo-Nhân vừa dứt lời, tiếng vỗ tay hoan hô tán đồng ý kiến vang lên không ngớt.

Thường-Thích-Chí nói:

-Hiện nay chúng ta đã rõ hành tung của Văn tứ ca thì việc giải cứu nên xúc tiến ngay. Cơ hội bất ngờ chính là lúc này. Chẳng hay Tổng-Đà-Chủ đã có kế hoạch chưa?

Trần-Gia-Cách nói:

-Tôi đã có sẵn kế hoạch nhưng chưa biết phải phân công thế nào. Các anh em có ý kiến gì không?

Vô-Trần Đạo-Nhân nói:

-Tôi thấy cần phải thử sức với Trương-Siêu-Trọng trước để đánh giá bản lãnh của hắn cho chính xác rồi sau đó mới rút kinh nghiệm để hành động cho khỏi sai lầm. Xin Tổng-Đà-Chủ cho tôi ra trận trước.

Trần-Gia-Cách nói:

-Đường kiếm 72 bộ Truy-Hồn Đoạt-Mệnh của đạo-trưởng trước nay vẫn là thiên hạ vô song. Có ai nghe thấy mà lại chẳng phục?

Thường-Bá-Chí nói:

-Dù sao Trương-Siêu-Trọng cũng là đồng môn của Lục-Phỉ-Thanh lão huynh tuy rằng hai người đã cắt đứt mối thâm tình trên 10 năm nay rồi. Tuy nhiên, tôi nhận thấy Lục lão ca là người trọng nghĩa hiếm có trên đời, lại có đại ân đại nghĩa với Hồng Hoa Hội chúng ta. Tôi e rằng cuộc đụng độ giữa đạo trưởng và Trương-Siêu-Trọng sẽ đem lại nhiều điều bất tiện. Lưỡi kiếm của đạo trưởng dù có thể đả bại được Trương-Siêu-Trọng, nhưng chúng ta biết phải ăn nói ra làm sao với Lục lão ca đây?

Thường-Thích-Chí nói:

-Tôi thì lại nghĩ khác. Đừng nói là Lục lão ca đã tuyệt giao với Trương-Siêu-Trọng, mà cho dù Lục lão ca vẫn còn luyến tiếc tình đồng môn chúng ta vẫn phải diệt trừ Trương-Siêu-Trọng như thường. Đem chính nghĩa đặt lên trên tất cả mọi tiểu tiết. Quốc gia và dân tộc luôn luôn trọng hơn cá nhân. Tôi tin chắc rằng Lục lão ca cũng không phản đối điều này đâu.

Trần-Gia-Cách và các đương-gia đều vỗ tay tán thành, cho rằng nghị luận của Thường-Thích-Chí rất là quang minh chính đại. Trần-Gia-Cách liền hỏi:

-Theo ý ngũ ca thì chúng ta cần hành động làm sao?

Thường-Thích-Chí đáp:

-Có hai cách. Sớm thì ngay bây giờ, còn không thì chờ đến giờ Mẹo ngày mai mà đón đường mai phục.

Trần-Gia-Cách lại hỏi:

-Nhưng mà chúng ta nên dùng cách nào?

Thường-Thích-Chí đáp:

-Cả hai cách đều có thể dùng được cả. Cách thứ nhất thì không dùng số đông, mà chỉ cần dùng một vài người, mà mục tiêu là Trương-Siêu-Trọng. Chủ ý là làm sao hạ được Trương-Siêu-Trọng cho lẹ rồi nhanh tay giải thoát cho Văn tứ ca, hoặc bắt sống Trương-Siêu-Trọng, áp lực hắn bắt phải đem Văn tứ ca để trao đổi tánh mạng. Còn cách thứ hai là vạn toàn, nhưng phải dùng đến toàn lực. Chúng ta đón đường mai phục triệt bớt lực lượng của chúng trước, sau đó một nhóm lãnh nhiệm vụ hạ Trương-Siêu-Trọng, còn một nhóm phụ trách việc cứu Văn tứ ca. Hai cách đó, xin Tổng-Đà-Chủ tự ý mà chọn lấy một.

Trần-Gia-Cách suy nghĩ vài giây rồi nói:

-Với người thường thì mạo hiểm được. Nhưng với Trương-Siêu-Trọng thì nên dùng cách an toàn. Cho dù chúng ta có người có thể thắng được Trương-Siêu-Trọng, nhưng không thể trong vài hiệp mà làm nổi chuyện đó. Nếu Trương-Siêu-Trọng chỉ cần cố gắng kéo dài trận đấu thêm một chút ắt trợ thủ của hắn sẽ tới kịp thì còn mong gì giải cứu được Văn tứ ca nữa! Cách thứ hai an toàn hơn, ta vừa có đủ nhân lực, có nhiều thì giờ hơn. Nếu vạn bất đắc dĩ phải đụng độ lâu cũng không đến nỗi bị thiệt thòi. Như thế chúng ta có thể vừa hạ được Trương-Siêu-Trọng lại vừa cứu được Văn tứ ca.

Trần-Gia-Cách sau đó mời mọi người dùng trà giả khát rồi nói tiếp:

-Lần đụng độ này, ngoài việc đụng độ với ưng khuyển triều đình, ta còn phải đụng với đám tiêu sư của Trấn-Viễn tiêu cục nữa. Theo tình thế hiện nay thì coi bộ chúng đã cấu kết với nhau rồi. Nếu là như vậy thì trước sau chúng ta cũng phải tìm cách mà tiêu diệt cả hai. Nhưng chuyện này thật không dễ dàng chút nào cả. Vương-Duy-Dương là một nhân vật phi thường, không dễ gì đối phó nổi. Nghe đâu bản lãnh của hắn cũng chẳng kém gì Trương-Siêu-Trọng, lại rất có uy tín với các môn phái võ lâm. Nếu chúng ta xử sự không khéo thì không chừng lại gây thù oán với toàn thể võ lâm chứ chẳng phải chuyện đùa.

Thường-Bá-Chí liền hỏi:

-Tôi không hiểu bản lãnh của Vương-Duy-Dương ghê gớm đến đâu mà trong giang hồ hễ nghe nói đến là ai cũng phải khiếp sợ là sao? Không lẽ hắn thật sự lợi hại đến độ không có ai là đối thủ?

Trần-Gia-Cách cười, nhìn Triệu-Bán-Sơn nói:

-Việc này Triệu tam ca rành hơn đệ nhiều, xin giải thích giùm cho ngũ ca đi.

Triệu-Bán-Sơn nói:

-Mặc dù chúng ta biết rất rõ ràng Vương-Duy-Dương là con dao hai lưỡi, là một con cáo già, nhưng thật khó mà làm gì hắn nổi. Hắn vừa khéo mua chuộc triều đình Mãn-Thanh lại vừa gieo được cảm tình khắp chốn võ lâm, và luôn cả quần chúng nữa. Vì thế, nếu chúng ta đụng độ với hắn thì quần chúng có lẽ chỉ đứng giữa mà chẳng biết phải theo bên nào. Các môn phái võ lâm cũng thế, tuy rằng một số lớn có cảm tình với chúng ta, nhưng số ủng hộ Vương-Duy-Dương cũng không phải là ít. Còn nói về triều đình Mãn-Thanh thì chúng ta phải nhượng Vương-Duy-Dương rồi! Ngũ đệ nghĩ xem, giữa chúng ta và Trấn-Viễn tiêu cục thì triều đình sẽ giúp bên nào? Nếu chúng ta kết làm vây cánh với Trấn-Viễn tiêu cục thì rất có lợi cho việc kháng Thanh, nhưng nếu Vương-Duy-Dương theo triều đình thì chúng ta gặp một kẻ thù đáng sợ vô cùng và nằm trong thế lưỡng đầu thụ địch (#2). Vì vậy, nếu phải diệt trừ Trấn-Viễn tiêu cục thì chúng ta phải từ từ diệt các vây cánh của chúng trước, chứ không thể nào hạ được chúng trong một sớm một chiều được đâu! Còn về bản lãnh của Vương-Duy-Dương thế nào thì theo ngu huynh được biết, năm nay hắn đã trên 70 mà chưa từng gặp qua đối thủ. Họa hoằn lắm thì cũng mới chỉ có một lần. Đó là lần hắn đụng với Lục-Phỉ-Thanh lão ca đây!

Mọi người nghe Triệu-Bán-Sơn nói đến đây đều háo hức vô cùng. Thường-Bá-Chí nhao lên, hỏi:

-Thật vậy hả tam ca? Ai thắng? Ai bại?

Triệu-Bán-Sơn không trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ nói thêm:

-Cuộc so tài giữa Lục-Phỉ-Thanh lão huynh với Vương-Duy-Dương không phải vì hiềm khích, vì công nghĩa, hay vì quyền lợi và danh dự. Nguyên nhân chỉ vì một sự kiện rất là lý thú.

Mọi người, kể cả Trần-Gia-Cách và Vô-Trần Đạo-Nhân, nghe Triệu-Bán-Sơn sắp kể lại trận đấu năm xưa giữa Lục-Phỉ-Thanh và Vương-Duy-Dương thì ai nấy thích thú vô cùng, đều im lặng mà lắng tai nghe.

Triệu-Bán-Sơn nói:

-Như chúng ta đã biết, những người võ công thượng thừa, khét tiếng trong võ lâm từ trước đến nay không có nhiều. Đó là Lục-Phỉ-Thanh, Trương-Siêu-Trọng, Vương-Duy-Dương, Châu-Trọng-Anh, Trần-Chánh-Đức và Thiết-cầm sát Hàn-gia huynh đệ ở Lạc-Dương. Những đại cao thủ này được coi là thiên hạ vô song vì lẽ chưa bao giờ nhường ai một chiêu nào. Tuy nhiên, tất cả cũng chưa phải là thiên hạ vô địch vì còn biết bao nhiêu là rồng nằm hổ phục, những người có bản lãnh siêu đẳng nhưng lại thích ẩn dật mà chứ chẳng bao giờ đi lại trên giang hồ. Trong số này, đáng kể nhất có thể nói là Viên-Sĩ-Tiêu. Lại còn một số nhân vật khác nữa, tuy chưa được nổi danh bằng các vị kể trên nhưng tài nghệ thật là anh hùng quán thế. Đó là tôi chưa kể đến các nhân vật Hồng Hoa Hội chúng ta vì các vị cũng đều là những anh hùng quán thế với bản lãnh siêu việt, đặc biệt là Trần tổng-đà-chủ và Vô-Trần Đạo-Trưởn nhị ca. Ngoài ra cũng còn Văn tứ đương-gia, Tây-Xuyên Song-Hiệp...

Trần-Gia-Cách bỗng nhiên cười rồi ngắt lời:

-Triệu tam ca còn kể sót một nhân vật thượng thừa nữa mà ai là người chẳng bội phục!

Triệu-Bán-Sơn nói:

-Xin Tổng-Đà-Chủ cứ dạy bảo mà bổ khuyết cho.

Trần-Gia-Cách cười lớn nói:

-Thì là Triệu tam ca đó chứ còn ai! Tôi nói vậy có đúng không các anh em?

Tất cả mọi người cùng cười lên đáp:

-Đúng! Đúng! Tổng-Đà-Chủ nói quả không sai chút nào!

Triệu-Bán-Sơn nói:

-Họ Triệu này làm sao dám sánh với tất cả các vị vừa kể ra!

Vô-Trần Đạo-Nhân nói:

-Khi đã đem các nhân vật thượng thừa trong giới giang hồ ra mà bình luận thì phải hoàn toàn chí công vô tư. Theo tôi thì một nhân vật như Triệu-Bán-Sơn đây thiết tưởng trong thiên hạ chắc gì có người hơn được? Chỉ kể tên những người khác mà không chịu kể tên mình là còn thiếu thành thật đấy!

Triệu-Bán-Sơn khẽ cúi đầu nói:

-Tôi xin thành thật nhận lỗi vớ Tổng-Đà-Chủ cùng Vô-Trần nhị ca về khoản ấy. Nhưng ở đây tôi chỉ kể qua một số nhân vật làm điển hình thôi chứ không tài nào kể hết được. Ngoài ra cũng còn biết bao nhiêu tên nữa mà tôi một lúc không thể nào nhớ ra được.

Trần-Gia-Cách nói:

-Việc ấy cũng không quan trọng. Bây giờ yêu cầu tam ca hãy kể lại trận đấu giữa Miên-Lý-Châm Lục-Phỉ-Thanh tiền bối và Uy-Chấn Hà-Sóc Vương-Duy-Dương cho tất cả mọi người cùng nghe.

Triệu-Bán-Sơn nói:

-Đúng ra tôi chỉ biết kết quả thôi chứ không biết rõ chi tiết vì Lục-Phỉ-Thanh lão huynh xưa nay vốn khiêm nhượng chẳng bao giờ thích khoe khoang nên khi nói đến trận ấy chỉ nói phớt qua thôi. Biết tính Lục lão ca như vậy thành thử tôi cũng chẳng bao giờ hỏi kỹ.

Đoạn Triệu-Bán-Sơn bắt đầu kể...

Từ xưa đến nay, Lục-Phỉ-Thanh và Vương-Duy-Dương không có xích mích vì công thù hay tư oán chi cả. Một hôm nghe các nhân vật đại cao thủ trong thiên hạ phần đông đều tán tụng võ công của Vương-Duy-Dương, cho đó là cao thủ thiên hạ vô song. Lúc ấy, Vương-Duy-Dương vừa mới thiết lập Trấn-Viễn tiêu cục, còn Lục-Phỉ-Thanh thì đi chu du khắp thiên hạ để chiêu nạp anh hùng hào kiệt để tổ chức Đồ-Long-Hội thực hiện cuộc cách mạng giải phóng dân tộc dưới danh nghĩa Khánh Thanh Phục Minh.

Lục-Phỉ-Thanh tự nghĩ rằng muốn tạo được uy tín cho chính mình để lãnh đạo một bang hội thì phải có bản lãnh trác tuyệt thì mới có thể đứng ra kêu gọi được người khác theo mình. Mà Lục-Phỉ-Thanh lúc đó cũng chưa được nhiều người biết đến nên không gì hay bằng đi thử sức với Vương-Duy-Dương, nếu thắng được sẽ có lợi cho việc đi chiêu mộ nhân tài vô cùng. Và Lục-Phỉ-Thanh cũng nghĩ rằng nếu thua thì chẳng thà đi tìm một nhân vật có tài đức và chí lớn để đầu quân mà theo đuổi chí lớn của mình là hơn.

Quyết định như vậy, Lục-Phỉ-Thanh đơn thân độc mã đến Bắc-Kinh vào thẳng trụ sở của Trấn-Viễn tiêu cục khiêu khích, gây sự với Vương-Duy-Dương để thách đấu.

Vương-Duy-Dương tức lộn ruột, đỏ mày đỏ mặt. Xưa nay Vương-Duy-Dương đi đến đâu chỉ có thiên hạ sợ uy mà né tránh mà bây giờ lại có kẻ dám tới tận nơi để gây sự với mình tại ngay đất nhà của mình thì thật là vào tận hang hùm mà vuốt râu hùm!

Chẳng nói chẳng rằng, Vương-Duy-Dương phóng ngay Bát-Quái-Quyền nhắm ngay những chỗ hiểm của Lục-Phỉ-Thanh đánh liên tục chẳng chút nương tay, định giết chết ngay kẻ dám cả gan khiêu khích mình.

Lục-Phỉ-Thanh biết Vương-Duy-Dương không nhân nhượng, vừa ra tay đã sử dụng ngay độc chiêu thì vội vàng dùng tuyệt kỹ của Võ-Đang để đối phó.

Nhìn thấy bản lãnh của Lục-Phỉ-Thanh, Vương-Duy-Dương biết ngay không phải tay vừa nên không dám liều lĩnh mà khinh địch. Cả hai biến vòng đai sâu rộng của Trấn-Viễn tiêu cục thành một đấu trường ác liệt. Người trong Trấn-Viễn tiêu cục kéo nhau đến xem còn đông hơn hội chợ. Hai bên đánh nhau đến mấy trăm hiệp mà vẫn không phân thắng bại, không ai đàn áp nổi ai.

Vương-Duy-Dương bỗng dừng tay lại nói:

-Này hảo hán vô danh! Tôi rất khâm phục quyền cước của anh. Thật là một cao thủ hiếm có. Nếu chúng ta cứ tiếp tục mà đánh nữa thì biết bao giờ mới phân thắng bại được đây? Bây giờ tôi đề nghị chúng ta thử so tài bằng binh khí. Bạn nghĩ sao?

Lục-Phỉ-Thanh cười, ôn tồn nói:

-Rất sẵn sàng. Nghe đồn Bát-Quái Đao của Uy-Chấn Hà-Sóc lừng danh thiên hạ, nay được dịp hầu tiếp thật là hết sức hân hạnh.

Dứt lời Lục-Phỉ-Thanh cũng rút đao ra thủ thế. Vương-Duy-Dương chẳng chút khách sáo xông tới tấn công như vũ bão, Lục-Phỉ-Thanh cũng múa đao đỡ lại, và tìm những chỗ sơ hở để phản công. Cả hai cùng trổ hết tuyệt nghệ ra thi triển khiến cho những người ở ngoài đứng xem phải mê mẩn say sưa. Hai bên chém qua chém lại đến mấy trăm hiệp cũng không ai hơn được ai.

Lục-Phỉ-Thanh cười nói:

-Điệu này chắc chúng ta có đấu năm này qua năm nọ cũng chẳng có kết quả gì đâu!

Vương-Duy-Dương nói:

-Ngươi hãy về mà luyện thêm, đợi năm sau tới đây tỉ thí với ta nữa để phân tài cao hạ.

Lục-Phỉ-Thanh cười đáp:

-Ngươi có thắng được ta đâu mà sao phách lối thế! Chẳng qua ta nghe đồn Uy-Chấn Hà-Sóc Vương-Duy-Dương chưa bao giờ có đối thủ nên tìm đến mà xem thử lời đồn kia có thật hay không thôi chứ có thù oán gì mà phải hẹn ngày hẹn giờ để thanh toán! Bây giờ ta mới chịu tin Vương-Duy-Dương quả không hổ danh là Uy-Chấn Hà-Sóc chút nào!

Vương-Duy-Dương nghe Lục-Phỉ-Thanh nói như thế thì rất hài lòng bèn vòng tay lễ phép nói:

-Thì ra hảo hán vì muốn thử sức tiểu đệ mà đành nhọc công đến thế! Nếu muốn thử sức thôi thì tại sao không chịu nói trước mà lại dùng lời khiêu khích để mất đi hòa khí như vậy?

Lục-Phỉ-Thanh cười nói:

-Nếu tôi không dùng lối khích tướng thì lão huynh đâu có chịu giở hết những ngón tuyệt kỹ ra mà đánh. Như thế chẳng hóa ra cuộc tỉ thí này thành vô ích lắm sao!

Vương-Duy-Dương cũng cả cười, hướng về Lục-Phỉ-Thanh ân cần mời mọc:

-Tiểu đệ xin mới huynh đài vào trong uống vài chung gọi là chút rượu kính để tỏ lòng ngưỡng mộ và kỷ niệm buổi tương kiến này. Mong huynh đài đừng từ chối!

Nhưng Lục-Phỉ-Thanh không nhận lời, dùng lời nói khéo để từ chối rồi từ giã Vương-Duy-Dương.

Có thể nói, trận đấu ấy là khởi đầu cho bước thành lập Đồ-Long-Hội của Lục-Phỉ-Thanh...

Trần-Gia-Cách nói:

-Như vậy thì võ công của Lục tiền bối quả là cao siêu huyền diệu. Hồng Hoa Hội được thêm một người đắc lực như thế giúp sức thì lo gì mà chẳng cứu được Văn tứ ca.

Vô-Trần Đạo-Nhân nói:

-Cứ theo lời của Triệu tam ca thuật thì trong chúng ta, ngoại trừ Tổng-Đà-Chủ, chưa chắc có ai sánh nổi với Lục lão huynh.

Trần-Gia-Cách nói:

-Ngày nay Lục lão tiền bối vì nghĩa khí mà gia nhập Hồng Hoa Hội, tôi chắc ông ta sẽ không vì chút tình đồng môn mà chính ông ta đã tự tay cắt đứt mà phiền hà chúng ta đâu. Việc giải cứu Văn tứ ca xem ra không bị trở ngại gì đâu. Bây giờ chúng ta nên đi ngay vào kế hoạch để mà thực hành đi. Tất cả anh em nghĩ sao?

Vô-Trần Đạo-Nhân đáp:

-Tất cả đang chờ mệnh lệnh của Tổng-Đà-Chủ đây. Tôi có điều thắc mắc là không biết Trương-Siêu-Trọng dùng biện pháp nào để canh giữ Văn tứ ca?

Trần-Gia-Cách nói:

-Điều này phải nhờ đến ngũ ca và lục ca thôi. Hai anh đã theo sát bọn chúng ngay từ đầu ắt đã biết qua mọi chuyện.

Thường-Thích-Chí nói:

-Theo chúng tôi biết thì đem trước Văn tứ ca ngủ chung một phòng với bọn ưng khuyển, có quân lính canh phòng cẩn mật bên ngoài, và đích thân Trương-Siêu-Trọng mang kiếm đi tuần tra từng giờ từng phút trong, ngoài. Văn tứ ca bị chúng xiềng hết cả tay chân, không người nào được nói chuyện hay bén mảng đến gần, chỉ có bốn tên giáo đầu Ngự-Lâm quân canh gác tứ phía.

Vô-Trần Đạo-Nhân suy nghĩ một chút rồi hỏi:

-Theo như ngũ đệ nhận xét thì Trương-Siêu-Trọng là người thế nào?

Thường-Bá-Chí nói:

-Trương-Siêu-Trọng tuổi không quá 40, hình dáng kỳ vĩ khôi ngô, trông tựa như một trang hào kiệt, một anh hùng trượng phu danh tiếng; râu y ngắn và rậm, đôi mắt sáng quắc, tướng mạo của một nhân vật dũng cảm đa mưu.

Thường-Thích-Chí cũng nói:

-Đạo trưởng à! Hai anh em chúng tôi lấy cặp mắt khách quan mà nhận xét Trương-Siêu-Trọng để nếu có phải ra tay quyết đấu sẽ không bị lầm lạc. Dù vậy, chúng tôi không khiếp sợ hắn đâu. Nếu hai bên giao chiến, chúng tôi quyết không chịu nhượng bộ hắn một chiêu nào đâu! Nếu hắn nổi danh là Hỏa-Thủ Phán-Quan thì hai anh em chúng tôi cũng là Tây-Xuyên Song-Hiệp. Cho dù Trương-Siêu-Trọng có lợi hại đến đâu đi chăng nữa chúng ta cũng đừng khiếp nhược để làm mất đi uy phong của mình.

Vô-Trần Đạo-Nhân cười đáp:

-Hồng Hoa Hội chúng ta vì chính nghĩa diệt thù chung để giải phóng ách nô lệ cho dân tộc, cho đến quân đội mấy trăm vạn quân của triều đình Mãn-Thanh kia còn chưa sợ thì lẽ nào lại đi sợ một tên ưng khuyển như Trương-Siêu-Trọng? Lão phu từ lúc cầm kiếm tung hoành trong thiên hạ vẫn hằng mong ước tìm được một đối thủ chịu đựng nổi mình một vài trăm hiệp nhưng tuyệt nhiên chưa lần nào được thỏa mãn nên vẫn khát khao mà ao ước. Bỏ lâu không dượt nên tay chậm kiếm lụt. Tuy nhiên, lão phu cũng quyết cho Trương-Siêu-Trọng thấy đường gươm của mình có lợi hại bằng bảo kiếm của hắn hay không!

Xoay qua Triệu-Bán-Sơn, Vô-Trần Đạo-Nhân nói tiếp:

-Tam đệ! Cái ngoại hiệu Thiên-Thủ Như-Lai của tam đệ có ai nghe mà không thán phục? Vậy tam đệ có quyết cùng Trương-Siêu-Trọng một trận thư hùng để cho rõ xem Hỏa-Thủ Phán-Quan hay Thiên-Thủ Như-Lai ai hơn ai kém không?

Triệu-Bán-Sơn nói:

-Nếu Vô-Trần đạo huynh mà thử sức với Trương-Siêu-Trọng thì đệ tin phần thắng sẽ về đạo huynh đó. Cứ căn cứ theo lời của Lục-Phỉ-Thanh lão ca thì coi bộ hắn với đệ tài sức nghiêng ngửa, là kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài, chưa biết được ai sẽ hơn ai. Tuy nhiên, đệ cũng muốn được một trận sống mái với tên ưng khuyển này để hắn khỏi tự phụ, cho mình là thiên hạ vô địch nữa! Khi dịp đã đến, có lẽ nào đệ lại bỏ qua?

Vô-Trần Đạo-Nhân vỗ tay cả cười, ông ta nói:

-Ngu huynh biết tam đệ khí phách hiên ngang, thủ đoạn anh hùng. Nhưng mong tam đệ hãy nhường cho ngu huynh đánh với Trương-Siêu-Trọng trước, chẳng hay tam đệ có đồng ý không?

Triệu-Bán-Sơn nói:

-Việc gì thì đệ không dám cãi, luôn luôn theo lời dạy của lão huynh chứ việc này thì đệ yêu cầu lão huynh phải nhường cho đệ vì sau khi Đồ-Long-Hội tan rã, một số anh em bang hội bị giết và bị bắt hay đi mai danh ẩn tích cũng chỉ vì cái tên khốn kiếp này! Mối thù này sở dĩ chưa rửa được là vì chưa có cơ hội chư nào phải là đệ sợ hắn đâu!

Vô-Trần Đạo-Nhân nói:

-Tên Trương-Siêu-Trọng kia nào phải là kẻ thù riêng của Đồ-Long-Hội mà tam đệ giành phải trả? Hắn là kẻ thù chung của Hán-tộc thì tất cả ai có một chút Hán huyết đều có quyền giết nó cả!

Triệu-Bán-Sơn nói:

-Đành là vậy! Nhưng nếu lão huynh để cho đệ cơ hội vừa tả thù chung lẫn thù riêng thì có hợp tình hợp lý hơn không?

Vô-Trần Đạo-Nhân lại nói:

-Cho dù là Đồ-Long-Hội ngày trước hay Hồng Hoa Hội ngày nay thì cũng đều là hai tổ chức cách mạng cùng theo đuổi một mục đích như nhau cả. Đồ-Long-Hội tức là Hồng Hoa Hội, tại sao tam đệ lại phải phân biệt như vậy? Ngu huynh mà diệt được Trương-Siêu-Trọng thì chẳng phải là trả thù cho các anh em Đồ-Long-Hội luôn đó sao? Theo cấp bậc thứ tự trong Hồng Hoa Hội thì huynh ở trên đệ, do đó đệ phải nhường cho huynh mới là hợp tình hợp lý!

Trần-Gia-Cách thấy Vô-Trần Đạo-Nhân và Triệu-Bán-Sơn cứ tranh nhau mãi trong việc quyết đấu với Trương-Siêu-Trọng thì vội xen vào can thiệp.

-Cứ theo thiển ý của tôi thì hai vị không nên tranh nhau làm gì. Chúng ta cùng nhau cáng đáng việc nước thì điều nào có lợi ích chung thì tự lực ra tay. Chúng ta nên cân nhắc điều lợi hại trước thay vì tranh giành nhau như vậy!

Mọi người nghe xong thì ai nấy đều tỏ vẻ tánh thành ý kiến của Tổng-Đà-Chủ. Không riêng gì Vô-Trần Đạo-Nhân và Triệu-Bán-Sơn, lúc bấy giờ ai nấy đều lộ vẻ hăng hái lạ thường, chỉ muốn được cùng Trương-Siêu-Trọng đánh nhau một trận sống chết để giải cứu cho Văn-Thái-Lai và diệt trừ một tên Hán-gian phản quốc, tội ác cao bằng non...

Sau đó, mọi người cùng nhau lo cơm nước, cỏ lúa cho ngựa để chuẩn bị lên đường thi hành công tác một khi có lệnh của Tổng-Đà-Chủ ban hành.

Sau khi nhận được tin tức đầy đủ và mọi việc đã quyết định xong xuôi, Trần-Gia-Cách tụ họp mọi người lại nói:

-Theo như tôi đã nhận xét kỹ lưỡng thì đám người Duy và đội xa mã có quân lính triều đình hộ tống kia mặc dù đi chung đường với bọn Trương-Siêu-Trọng nhưng có lẽ hoàn toàn vì chuyện riêng chứ không có liên hệ hay cấu kết với nhau. Như vậy, chúng ta cứ chờ cho họ đi qua khỏi rồi hẵng tấn công đám Trương-Siêu-Trọng để giải cứu Văn tứ ca ắt không sợ họ nhúng tay vào.

Xoay sang Dư-Ngư-Đồng, Trần-Gia-Cách truyền lệnh:

-Thập-tứ đệ! Em bất tất phải đi theo dò xét đám người Duy đó nữa mà làm gì! Hãy cùng thập-tam ca hợp sức với nhau mà đuổi theo đám hành xa có quan binh hộ tống kia mà canh chừng thì hơn. Trách nhiệm của hai người là đừng cho đám người này can thiệp vào công việc của chúng ta. Trong khi chúng ta giao chiến với đám Trương-Siêu-Trọng mà họ có ý định trợ lực cho hắn thì em và thập-tam ca phải cô lập chúng lại ngay. Nhưng có điều là hai người phải nhớ kỹ là cố đừng làm thương tổn đến mạng người. Chuyện đổ máu nếu phải xảy ra thì cố giữ sao ít chừng nào tốt chừng đó.

Tưởng-Tứ-Căn cũng như Dư-Ngư-Đồng, đều hội ý và tuân lệnh Trần-Gia-Cách ra đi thi hành nhiệm vụ. Xoay qua Vệ-Xuân-Hoa và Thạch-Song-Anh, Trần-Gia-Cách lại ra lệnh:

-Cửu đương-gia và thập-nhị đương-gia nên tức khắc lên đường bây giờ. Trách nhiệm của hai người là chặn đầu đám Trương-Siêu-Trọng lại.

Thạch-Song-Anh toan đi ngay nhưng bị Vệ-Xuân-Hoa nắm áo lôi lại. Cửu đương-gia lại hỏi vị Tổng-Đà-Chủ rằng:

-Chúng tôi chận đầu bọn Trương-Siêu-Trọng bằng cách nào, mong Tổng-Đà-Chủ cho biết rõ ràng hơn.

Trần-Gia-Cách nói:

-Hai người phóng ngựa thật mau qua mặt chúng rồi chặn giữ ở hốc núi. Đó là con đường duy nhất bọn Trương-Siêu-Trọng phải đi qua nếu muốn về Bắc-Kinh chứ không còn cách nào khác hơn nữa. Ngoài ra những người ngựa dù là ở các phía Đông, Tây cũng phải chặn lại hết, không cho qua.

Vệ-Xuân-Hoa và Thạch-Song-Anh nhận lệnh đi rồi, Trần-Gia-Cách quay sang tiếp tục phân công:

-Vô-Trần Đạo trưởng cùng Tây-Xuyên Song-Hiệp, hai vị, lãnh trách nhiệm đối phó với quan-sai, đừng cho chúng tiếp tay cho Trương-Siêu-Trọng. Triệu tam ca và Dương bát ca thì lo phận sự đối phó với bọn tiêu sư của Trấn-Viễn tiêu cục. Nếu cần cứ trừ hết chúng đi chứ đừng nhân nhượng. Đừng quên chúng đã tiếp tay với bọn ưng khuyển để Văn tứ ca bị bắt và thọc gậy bánh xe gây nên những cuộc tương tàn tương sát và khiến Thiết-Đảm-Trang biến thành một đống tro tàn. Một khi Vương-Duy-Dương đã cho bọn tiêu sư tiếp tay với đám ưng khuyển tức là đã công khai thù nghịch với chúng ta rồi, không còn phải nể mặt hắn làm gì nữa.

Triệu-Bán-Sơn và Dương-Thanh-Hiệp cũng vâng lời nhận lệnh. Nhìn Lạc-Băng và Tâm-Nghiện, Trần-Gia-Cách nói:

-Còn Văn tứ tẩu và Tâm-Nghiện thì thừa lúc bốn mặt giao tranh kịch liệt lập tức xông vào đoạt tù xa cứu Văn tứ ca, cứ tùy nghi mà hành động. Ai nấy cứ theo công việc của mình mà làm. Sau khi thu dọn chiến trường tôi sẽ có kế hoạch rút lui.

Nghe cách điều hành của Trần-Gia-Cách, ai nấy đều bội phục chẳng cùng, răm rắp vâng theo. Bỗng đâu Chương-Tấn hét lên một tiếng như long trời lở đất mặt đỏ bừng, nghiến răng đứng dậy nói lớn lên rằng:

-Tổng-Đà-Chủ! Còn thằng gù đây nữa để làm chi? Chẳng lẽ nó bất tài đến độ không đáng cho Tổng-Đà-Chủ tin cậy mà giao phó công việc hay sao? Từ ngày gia nhập Hồng Hoa Hội, Chương-đà-tử (#3) này đã bao phen đông xung tây đột rồi chứ nào có tham sinh húy tử bao giờ? Sao Tổng-Đà-Chủ lại không dùng?

Trần-Gia-Cách nói:

-Nào tôi có quên thập ca đâu? Và nào tôi có phủ nhận công lao của huynh đã hy sinh nhiều cho Hồng Hoa Hội? Tiểu đệ đang cần một người lãnh nhận một công tác hết sức quan trọng và biết chỉ có thập ca mới đủ sức hoàn thành công tác này nhưng chưa biết thập ca có sẵn lòng đảm nhiệm hay không nên vẫn còn do dự chưa quyết.

Chương-Tấn khảng khái nói:

-Dù cho việc đó có khó khăn đến đâu đi chăng nữa, Chương-Tấn này há sợ mà không dám nhận lãnh? Tổng-Đà-Chủ cứ cho biết tôn ý!

Trần-Gia-Cách nói:

-Trước khi tôi giao phó công việc này, tôi cần biết thập ca có chịu hứa là không uống một giọt rượu nào cho đến khi mọi việc hoàn tất không?

Chương-Tấn nói:

-Đối với Chương-Tấn này thì rượu là tất cả. Không có rượu thì buồn lắm, sẽ không làm được việc gì đâu. Nhưng nếu là vậy thì xin Tổng-Đà-Chủ cho tôi uống trước một bữa thật say sưa rồi sau đó sẽ chừa hẳn cho đến khi hoàn thành công tác.

Trần-Gia-Cách nghiêm mặt nói:

-Đây không phải là lúc cho thập ca đùa giỡn! Nếu có chịu hứa chắc thì tôi mới ủy thác trách nhiệm, không thì đành nhờ người khác hoặc chính tay tôi tự đảm nhiệm lấy chứ chẳng dám giao cho thập ca đâu!

Chương-Tấn tha thiết, nói như van nài:

-Nói thì nói vậy thôi, chứ có đời nào Chương-Tấn lại tham rượu để hỏng công việc chung bao giờ. Tổng-Đà-Chủ cứ phân công! Nếu cần thì đà-tử này xin làm quân lệnh trạng để Tổng-Đà-Chủ yên tâm.

Trần-Gia-Cách gật đầu nói:

-Được! Vậy thì thập ca hãy lắng nghe cho kỹ công tác đây. Thập ca phải cố gắng làm cho xong ba việc này. Thứ nhất, phải án ngữ một ngã đường trọng yếu, nếu thấy bọn quan binh và công sai nhắm hướng Đông mà chạy thì phải lập tức chặn lại không cho đi, nếu tên nào nhất định bước qua thì cứ việc hạ sát. Thứ hai, khi nào gặp hai đội của hai tiền bối Lục-Phỉ-Thanh và Châu-Trọng-Anh thì lập tức gọi đến yêu cầu trợ chiến. Và thứ ba, khi cứu được Văn tứ ca rồi thì thập ca lập tức cùng tứ tẩu hộ tống Văn tứ ca nhắm hướng Tân-Cương mà đi thẳng. Khi nào tới địa giới Tân-Cương, thập ca theo phía núi Thiên-Trì đưa Văn tú ca lên động giao cho sư phụ tôi là Thiên-Trì Quái-Hiệp Viên-Sĩ-Tiêu chăm nom điều trị thương tích. Những biến cố có thể xảy ra dọc đường thập ca không cần phải lo vì tôi đã có chủ kiến, sẽ cắt đặt người của Hồng Hoa Hội bảo vệ đâu đó thật chu đáo. Sau khi qua khỏi hang Tinh-Tinh thì mọi người ai nấy mau trở về tổng hành dinh ở Giang-Nam để cùng nhau bàn thảo kế hoạch tổng phản công.

Trần-Gia-Cách dặn câu nào, Chương-Tấn để ý chăm chú lắng tai nghe thật tỉ mỉ, tỏ vẻ hết lòng tận tụy với trách nhiệm giao phó. Nhận lãnh công tác xong, nét mặt Chương-Tấn tươi vui hớn hở như rất mãn nguyện.

Sau khi phân công đâu đó xong xuôi, mọi người ra khỏi Nhạc-Vương-Miếu thượng mã lên đường...

Lạc-Băng là người hăng hái nhất trong việc giải cứu Văn-Thái-Lai, lại nhờ có con thiên lý mã nên thành thử đi quá lẹ làm tất cả mọi người đuổi theo không kịp. Lạc-Băng phải năm lần bảy lượt dừng lại đợi. Vì quá nóng lòng giải cứu trượng phu, nàng đâm ra mất cả khôn ngoan, cho rằng mọi người không chịu cố gắng tích cực tham gia nên cố ý đi chậm để trì hoãn. Nàng buông lời than, hết trách người này sang người nọ, nhưng ai nấy đều thông cảm cho nàng nên chỉ mỉm cười mà không nỡ trách cứ. Thế nhưng nàng cứ nói mãi, lập đi lập lại nhiều lần khiến ai nấy đều phải bực mình.

Tây-Xuyên Song-Hiệp và Thạch-Song-Anh nhịn không nổi phải lên tiếng:

-Nếu tứ tẩu cho rằng chúng tôi cố ý diên trì để chậm trễ công việc thì sẵn có thiên lý mã cứ việc đi trước mà giải cứu Văn tứ ca. Chúng tôi đến sau cũng được. Lúc đó nếu Văn tứ tẩu chưa cứu được Văn tứ ca thì chúng tôi sẽ giúp sức, còn như nếu cứu xong rồi thì chúng tôi sẽ thẳng đường trở lại Giang-Nam lo chuyện khác cũng tiện.

Dương-Thanh-Hiệp và Tưởng-Tứ-Căn bình nhật rất mến Văn-Thái-Lai cũng như Lạc-Băng nhưng cũng không chịu được phải nói:

-Đây là việc chung của Hồng Hoa Hội chứ nào có phải chỉ là việc riêng của tứ tẩu đâu mà bảo là chúng tôi không chịu cố gắng? Chúng tôi thì sẵn lòng đi liên tục không nghỉ, tuy nhiên sức ngựa cũng có giới hạn thôi, không thể ép chúng quá đáng như vậy được!

Tâm-Nghiện bỗng xen lời nói một câu:

-Văn tứ tẩu vì quá nóng lòng cứu Văn tứ gia nên trót lỡ lời xúc phạm, xin các vị đương-gia niệm tình tha thứ cho.

Nghe Tâm-Nghiện nói, ai nấy đều giật mình. Xưa nay Tâm-Nghiện ngoài việc đi theo hầu hạ Trần-Gia-Cách chưa bao giờ dám phát biểu bất cứ một điều gì, thế nhưng bây giờ nó lại thốt lên một câu hết sức khôn ngoan và chí lý và lại đúng lúc vô cùng.

Trần-Gia-Cách cười, nhìn Lạc-Băng nói:

-Văn tứ tẩu nghĩ sao về câu nói của Tâm-Nghiện? Phải chăng tứ tẩu vì quá nóng lòng nên mới vô tình ngộ nhận hiểu lầm các đương-gia hay là nhất định giữ vững lập trường cho tất cả là không chịu cố gắng?

Trần-Gia-Cách, Vô-Trần Đạo-Nhân cùng Triệu-Bán-Sơn vẫn lo các đương gia kia bất mãn thì công việc giải cứu Văn-Thái-Lai lại càng trở nên khó khăn thêm. Chưa đụng độ với kẻ thù mà nội bộ đã lủng củng thì thật là điều không hay tí nào cả.

Câu nói của Trần-Gia-Cách vừa chấm dứt thì Lạc-Băng ôm mặt khóc. Nàng bèn hướng về phía Tổng-Đà-Chủ cùng các đương gia nói bằng một giọng như ăn năn:

-Lỡ chân còn gượng lại được, nhưng lỡ miệng thì đành chịu! Lạc-Băng lỡ miệng nói càn, nay hiểu ra thì đã muộn, chỉ còn biết cúi đầu xin Tổng-Đà-Chủ cùng các vị đương-gia tha thứ cho. Công lao khó nhọc của Tổng-Đà-Chủ và các vị đương-gia đã bỏ ra há Lạc-Băng lại không biết? Chẳng qua vì quá nóng lòng mà dại dột. Nếu các vị thấy không thể tha thứ được thì xin cứ trị tội cho!

Lạc-Băng khom mình xuống toan lạy thì Trần-Gia-Cách bảo Tâm-Nghiện đỡ dậy và nghiêm nghị nói:

-Chúng ta cùng là anh em một nhà cả. Văn tứ tẩu đã giác ngộ được mọi chuyện thì cũng đủ rồi, hà tất phải lạy lục làm gì cho mất tình thân. Chỉ trừ là trọng tội, phạm vào đại kỵ của bang hội thì chẳng kể, việc gì cũng có thể đóng cửa dạy nhau được. Tôi nói như vậy mọi người có thấy đúng không? Nếu có gì không phải, không đồng ý với nhau xin cứ nói thẳng ra chứ đừng để ấm ức ở trong lòng mà làm ảnh hưởng đến đại cuộc sau này.

Vô-Trần Đạo-Nhân và Triệu-Bán-Sơn nói:

-Lời Tổng-Đà-Chủ vô cùng sáng suốt, chúng tôi rất khâm phục. Đã đồng tâm đồng chí thì mọi hiềm khích ngộ nhận nên bỏ qua tất cả để cùng chung sức mà lo việc lớn.

Tây-Xuyên Song-Hiệp nói:

-Là người một nhà, thương nhau không hết, cớ sao lại đi cố chấp làm gì. Chúng tôi chỉ mong sao Văn tứ tẩu hiểu được điều đó. Hơn nữa, đây là việc chung của Hồng Hoa Hội chứ không phải là chuyện riêng của tứ tẩu nên những câu nào có ảnh hưởng đến tình đoàn kết xin tứ tẩu đừng nói!

Dương-Thanh-Hiệp và Tưởng-Tứ-Căn cũng biểu lộ đôi lời bất mãn, chỉ có Thạch-Song-Anh là lầm lì không nói một lời gì. Nhưng rồi vì thương Lạc-Băng mọi người đều bỏ qua tất cả mặc dù nét mặt người nào cũng ít nhiều cũng còn chút buồn bực cho chuyện đã qua...

Đi thêm 10 dặm đường nữa đã quá giờ Tý, đến một khe lạch nhỏ có nước, Trần-Gia-Cách nói:

-Chúng ta đi cả ngày, người ngựa có lẽ đều mệt cả rồi. Chúng ta nên dừng lại nghỉ chân lót lòng đồng thời cho ngựa ăn cỏ và uống nước cái đã.

Dư-Ngư-Đồng đến sát gần bên Lạc-Băng. Hồi lâu chàng mới mở miệng khẽ gọi:

-Tứ tẩu!

-Sao?

Dư-Ngư-Đồng hơi chần chừ rồi nói với vẻ cương quyết:

-Em thề sẽ hy sinh cả tánh mạng để cứu Văn tứ ca ra khỏi tay bọn Trương-Siêu-Trọng. Xin chị vững lòng tin nơi em.

Lạc-Băng mỉm cười khẽ nói:

-Xin đa tạ tấm lòng quý hóa của Dư hiền đệ.

Dư-Ngư-Đồng không cầm nổi hai giòng nước mắt. Chàng quay mặt đi nơi khác rồi phóng lên lưng ngựa dùng đầu gối thúc vào hông con vật.

Trần-Gia-Cách nói:

-Văn tứ tẩu có thể tạm đổi ngựa cho Tâm-Nghiện để nó đi thám thính tình hình, dò xét tung tích của bọn Trương-Siêu-Trọng được không?

Nghe Trần-Gia-Cách nói, Tâm-Nghiện sung sướng vô cùng. Nó vốn rất thích con ngựa của Lạc-Băng, nay được dịp cỡi tưởng không còn gì vui hơn nữa. Nó tung tăng chạy đến bên Lạc-Băng nói:

-Văn tứ tẩu! Tổng-Đà-Chủ bảo chị cho em mượn ngựa chị đừng từ chối nhé! Được cỡi con ngựa của chị em tin tưởng thế nào cũng theo kịp bọn Trương-Siêu-Trọng.

Lạc-Băng cười đáp:

-Lời Tổng-Đà-Chủ dạy chị làm sao dám cãi? Huống hồ là em dùng vào việc đi dò xét tung tích kẻ thù!

Nhanh như cắt, Tâm-Nghiện đã nhảy lên lưng con thiên lý mã ngồi và chỉ thoáng một cái đã biến mất, cả người lẫn ngựa.

Lúc đó ai cũng đã dùng bữa, nghỉ mệt xong xuôi và cho ngựa ăn uống đầy đủ nên vội vã lên đường ngay. Lên đường chưa được bao lâu, mọi người nhìn thấy bóng Tâm-Nghiện trên lưng bạch mã đang phi trở lại như bay, không đầy mấy chốc đã đến trước mặt mọi người. Không bỏ phí môt giây nào, Tâm-Nghiện đến trước mặt Trần-Gia Cách thưa:

-Bọn Trương-Siêu-Trọng không còn cách xa chúng ta bao nhiêu dặm đâu. Nếu gấp rút mà rượt theo sẽ gặp ngay.

Nghe lời báo cáo của Tâm-Nghiện, ai nấy nét mặt đều tươi vui hẳn lên. Trần-Gia-Cách khuyến khích mọi người gi tăng tốc lực để đuổi theo. Tâm-Nghiện bèn đổi lại ngựa cho Lạc-Băng. Nàng hỏi Tâm-Nghiện:

-Em có thấy được chiếc tù xa áp giải Văn tứ ca không, hay là chỉ thấy đám Trương-Siêu-Trọng ở mé trước thôi?

Tâm-Nghiện gật đầu liên tục, đáp:

-Em thấy rõ ràng chiếc tù xa nên cho ngựa chạy lại gần sát một bên kể trông rõ mặt Văn tứ đương-gai. Nhưng bọn ưng khuyểnở trong xe tức tốc vũ động đao kiếm ra định sát hại em. Thêm vào bọn tiêu sư, tên nào tên nấy dữ dằn, mặt mày hung ác trông gớm ghiếc như chực ăn tươi nuốt sống em không bằng. Chúng mắng em là: "Đồ chó con đáng chết! Bộ mù cả hai mắt rồi hay sao mà dám cho ngựa chạy lại gần xe như vậy?". Nghĩ rằng chua phải lúc ăn thua đủ với chúng nên đành nhịn nhục quay ngựa trở lại mà về báo tin.

Lạc-Băng cười nói:

-Đừng chấp bọn khốn kiếp ấy làm gì! Rồi có lúc chúng phải hạ mình chịu tội với em. Lúc đó tha hồ cho em trả thù bằng thích!

Đám hào kiệt Hồng Hoa Hội trong lòng hân hoan, hăm hở phóng ngựa chạy như bay. Qua vài dặm đường thì thấy mé trước cát bụi tung lên mù mịt. Tin tưởng đó là đám Trương-Siêu-Trọng, Trần-Gia-Cách dặn kỹ lại công tác của từng người một lần chót rồi ra lệnh cho mọi người cố hết sức đuổi theo. Đi được một dặm thì thấy một đại đội quan binh gươm dáo chớm chủa đang bao quanh hộ tống một chiếc xe ở giữa. Tâm-Nghiện tay chỉ vào đám xa mã mà nói với Trần-Gia-Cách:

-Đây không phải là đám Trương-Siêu-Trọng. Phải đi thêm sáu, bảy dặm đường nữa thì mới gặp được chúng.

Trần-Gia-Cách nói:

-À! Thì ra đây là đại đội quan binh có bổn phận đài tải tài sản của một gia đình thân-vương, vọng-tộc nào mà Tây-Xuyên Song-Hiệp đa tường trình tại Nhạc-Vương-Miếu đây mà!

Tâm-Nghiện đáp:

-Chính vậy, thưa Tổng-Đà-Chủ! Chúng ta đi thêm sáu, bảy dặm nữa thì sẽ gặp bọn Trương-Siêu-Trọng phố hợp với đám tiêu sư của Trấn-Viễn tiêu cục, vừa đông đúc lại vừa mạnh mẽ!

Trong khi mọi người vượt qua đoàn xa mã để rượt cho kịp Trương-Siêu-Trọng, Trần-Gia-Cách láy mắt cho Tưởng-Tứ-Căn và Dư-Ngư-Đồng. Hai người hiểu ý liền dừng ngựa lại canh giữ hai bên lề đường.

Tưởng-Tứ-Căn và Dư-Ngư-Đồng ngồi trên yên ngựa hai tay vòng lại lễ phép nói với mấy viên phó tướng đại đội quan binh rằng:

-Quý vị đi đường xa mệt nhọc, nhưng với cảnh sắc thanh kỳ thanh lịch ở vùng này chắc chắc cũng làm quý vị cảm thấy thích thú và khoan khoái ở cõi lòng nên xem chừng cũng nhẹ đi được phần nào. Tôi đề nghị chúng ta hãy cùng nhau tạm nghỉ ở đây trong giây lát để cùng nhau đàm đạo cho vui, chẳng hay ý của quý vị thế nào?

Một tên Thanh-binh đột nhiên nhảy ra trước hét lớn lên, nạt nộ rằng:

-Bọn người muốn gì đây? Ta nói cho mà biết, đây là quan quân hộ tống gia quyến của Lý tướng quân tại nhiệm đó nghe!

Dư-Ngư-Đồng cười rộ lên nói:

-Gia quyến thật sao? Thế này thì lạ lắm đấy! Sao không thấy các vị cô nương thái thái mà chỉ thấy một bọn quỷ mặt trắng mặt đen như những tên cướp cạn vậy?

Thình lình, một tên Thanh-binh trong đám nhảy xổ ra quất ngay mặt Dư-Ngư-Đồng một roi, miệng hét lớn lên rằng:

-Ối chao! Cái thằng tiểu tử này mới to gan lớn mật làm sao! Bộ mi điên rồi hay sao mà dám nói năng tầm bậy tầm bạ như thế hả?

Dư-Ngư-Đồng tránh khỏi đường roi của tên Thanh-binh, miệng cười hì hì nói:

-Thành ngữ có câu: người quân tử dùng lời mà nói, không dùng tay mà quơ. Thế mà bằng hữu lại dùng roi mà nói chuyện với tôi thì còn là quân tử được chăng?

Viên tham tướng chỉ huy đám quan binh thấy hai bên gây sự làm xáo trộn không đâu vào đâu cả, mà hình như ý người kia là kiếm chuyện để cản đường quan binh lại, chưa hiểu vì lý do gì. Ông ta vội vã thốc ngựa lướt đền hỏi:

-Chuyện gì mà các người cãi vả om sòm như vậy?

Dư-Ngư-Đồng vòng tay lễ phép tươi cười hỏi lại viên tham tướng:

-Chẳng hay quan lớn tên họ lài chi, quê quán ở đâu? Xin cho tại hạ được biết qua gọi là làm quen với nhau ở chốn bụi trần.

Viên tham tướng nhìn Tưởng-Tứ-Căn và Dư-Ngư-Đồng bụng sinh nghi, chưa biết rõ dụng ý của hai người muốn gì. Ông ta không trả lời câu hỏi của Dư-Ngư-Đồng mà chú ý từng hành động của hai người để liệu trước mà đề phòng những bất trắc có thể xảy ra.

Dư-Ngư-Đồng rút ống sáo vàng ra vừa cười vừa nói:

-Luật từ xưa đến nay, hễ có người biết âm điệu thì phải có người biết thưởng thức thì mới gọi là tri âm. Kẻ hàn sĩ này biết được chút âm điệu, muốn theo học theo gương Bá-Nha mà tìm Tử-Kỳ nhưng trời đất mênh mông biết tìm được ai đây? Hôm nay tình cờ duyên bèo mây gặp gỡ, dọc đường tương kiến quan lớn, cứ nhìn vào diện mạo biết không phải là người phàm phu tục tử. Vậy xin mới quan lớn hãy tạm nghỉ chân để nghe tại hạ cống hiến một khúc tiêu, trước là để giúp vui, sau là để quen biết. Mong rằng quan lớn đừng từ chối nhé.

Viên tham-tướng này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tăng-Đồ-Nam người có trách nhiệm hộ tống gia quyến của Lý-Khả-Tú tướng quân. Vừa nhìn thấy ống sáo vàng, bất giác ông ta kinh hoàng. Lần trước ở lữ quán, chính mắt Tăng-Đồ-Nam đã được nhìn thấy bản lãnh của người cầm ống sáo vàng này mà tung hoành giữa đám công sai. Hôm nay không hiểu vì đâu người này lại có mặt nơi đây chặn đoàn xa mã của mình lại. Thấy lực lượng bên mình đông mà bên kia chỉ có hai người, Tăng-Đồ-Nam cũng bớt lo ngại, nhưng vẫn muốn tránh các cuộc đụng độ bèn nói lớn:

-Giữa chúng ta với nhau việc của ai thì nấy lo, không có thù hằn gì, giống như nước sông không chạm nước giếng vậy. Tốt hơn hết ngươi nên nhường đường cho chúng ta đi để khỏi ai phiền đến ai!

Dư-Ngư-Đồng nói:

-Tại hạ nào dám làm cản trở công việc gì của quan lớn đâu? Chẳng qua hôm nay gặp được cao hiền nên định dâng mấy khúc sáo cùng tri âm. Nghe xong thì mặc tình quan lớn muốn đi đâu thì đi, tôi chẳng dám vô lễ. Đó là mỹ ý của tôi. Việc hộ tống gia quyến đâu có gất như đi hành quân đâu mà quan lớn phải vội vàng như thế? Quan lớn nghe xong 10 khúc sáo, tôi sẽ tiễn quan lớn vài dặm, và nếu có gì không phải sẽ xin bồi tội sau.

Dứt lời, Dư-Ngư-Đồng đưa sáo lên miệng thổi luôn một hơi, tiếng trầm tiếng bổng, nghe du dương sảng khoái vô cùng.

Trước hành động của Dư-Ngư-Đồng, Tăng-Đồ-Nam liền hươi cây thương trên tay, dùng thế Ô-long xuất động trong đường Đại thương hoa nhắm ngay bụng Dư-Ngư-Đồng đâm tới một nhát vô cùng nguy hiểm.

Dư-Ngư-Đồng vẫn điềm nhiên, miệng vẫn tiếp tục thổi sáo. Chờ mũi thương còn cách bụng chừng một phân liền đưa tay nắm chặt lại rồi dùng ống sáo đánh vào cây thương một cái. Ngọn thương trên tay Tăng-Đồ-Nam đã gãy thành hai khúc. Tăng-Đồ-Nam kinh hãi đến toát cả mồ hôi. Ông ta bèn giựt một thanh đao trên tay một tùy tướng nhắm Dư-Ngư-Đồng chém tới. Vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, Dư-Ngư-Đồng đưa ống sáo vàng ra đỡ, trao đổi vài hiệp với Tăng-Đồ-Nam.

Không cố tình giết chết Tăng-Đồ-Nam nên Dư-Ngư-Đồng vừa đánh vừa giỡn. Chờ ông ta tới gần mình, Dư-Ngư-Đồng khẽ điểm nhẹ vào cánh tay khiến Tăng-Đồ-Nam bủn rủn cả chân tay mà đánh rơi cây đao xuống đất. Dư-Ngư-Đồng lại nói:

-Tôi đã nói chỉ thổi 10 khúc sáo cho quan lớn nghe thôi. Tại quan lớn sinh sự mà ra cả. Vậy xin mời quan lớn nghe rồi tôi tiễn ông lên đường với tất cả tấm lòng thành. Ý tôi đã quyết cống hiến cho quan lớn nghe thì chẳng bao giờ chịu bỏ dở đâu.

Tăng-Đồ-Nam giận dữ hét:

-Quân bây đâu! Mau ra bắt sống tên này cho ta! Đừng để cho nó tẩu thoát!

Nghe lệnh truyền của chủ tướng, đám Thanh-binh tuốt gươm dáo sáng ngời bao vây Dư-Ngư-Đồng lại, khí thế vô cùng mãnh liệt.

Tưởng-Tứ-Căn bỗng từ trên lưng ngựa phóng tới, tay múa ngọn thiết tương theo thế Loạn thảo kinh xà quạt tứ phía. Tiếng binh khí gẫy loảng xoảng rơi như mưa xuống đất, nhiều mảnh văng vào đám quân sĩ khiến nhiều tên bị thương, máu chảy xuống lai láng.

Thấy Tưởng-Tứ-Căn quá lợi hại, một mình hủy hoại hết binh khí của một số binh sĩ đông đúc của mình còn làm cho nhiều tên bị thương, Tăng-Đồ-Nam không biết phải đối phó ra sao đành đứng im như thúc thủ.

Bỗng nhiên ở trong một chiếc xe lớn gần Tưởng-Tứ-Căn có một người vén rèm nhìn ra. Rồi từ trong rèm ấy là một lằn sáng làm cho mắt của Tưởng-Tứ-Căn như hoa lên. Hoảng vía, Tưởng-Tứ-Căn nhận ra đó là một thanh bảo kiếm đang nhắm bụng chàng đâm tới. Nhờ lanh mắt, Tưởng-Tứ-Căn tránh kịp mũi kiếm lợi hại ấy rồi đưa ngọn thiết tương dùng một thế Đào bạt thùy dương gạt mũi kiếm ấy qua một bên. Hai binh khí chạm nhau như tóe lửa. Từ trong xe, một bóng người phóng ra lẹ như một mũi tên. Tưởng-Tứ-Căn liền dùng thiết tương tấn công, đập vào lưng đối phương. Nhưng người kia lanh lẹ vô cùng, chỉ khẽ tung lướt mình đã tránh được ngọn thiết tương một cách dễ dàng rồi dùng gươm chém vào gót chân Tưởng-Tứ-Căn hai nhát kiếm vô cùng lợi hại.

Tưởng-Tứ-Căn biết không thể nào né tránh kịp liền thu thiết tương về để chống đỡ với kiếm của đối phương. Hình như biết Tưởng-Tứ-Căn có sức mạnh nên đối phương thu lẹ kiếm về lùi ra sau hai bước đứng thủ thế.

Bây giờ Tưởng-Tứ-Căn mới có dịp định thần trông rõ mặt địch thủ của mình. Thì ra là một nữ lưu mặc áo đỏ, mặt mũi, hình dung xinh đẹp vô cùng.

Lúc bấy giờ, Dư-Ngư-Đồng vẫn ngồi yên vừa thổi sáo vừa để ý xem hai người tỉ đấu. Tăng-Đồ-Nam như bất lực, chẳng còn biết phải xử trí ra làm sao. Đám Thanh-binh không có lệnh của chủ tướng cũng đứng yên bất động.

Nhìn thấy Tưởng-Tứ-Căn vào thiếu-nữ áo đỏ đánh nhau một hồi lâu mà bất phân thắng bại, Dư-Ngư-Đồng say mê đến độ ngừng sáo lại không thổi nữa, mắt thì dán chặt vào hai người. Nhìn những chiêu thức của hồng-y nữ, Dư-Ngư-Đồng chợt kinh ngạc vô cùng vì trông thấy có vẻ quen quen.

Thiếu nữ áo đỏ sử kiếm rất nhẹ nhàng khoan thai dùng lối đánh lấy Nhu trị Cương, chống lại với cây thiết tương của Tưởng-Tứ-Căn rất hữu hiệu, đánh đến mấy trăm hiệp mà không hề bị lép vế nửa chiêu. Xem thêm mấy chiêu nữa, Dư-Ngư-Đồng không dằn được, buột miệng kêu lên:

-Nhu-Vân Kiếm-Thuật!

Không còn nhẫn nại được nữa, Dư-Ngư-Đồng nhảy ngay vào chính giữa tách hai người ra, miệng nói lớn:

-Cả hai xin dừng tay lại nghe tôi nói đã.

Cả Tưởng-Tứ-Căn lẫn thiếu-nữ áo đỏ đều lùi lại dang ra thủ thế. Tăng-Đồ-Nam tưởng Dư-Ngư-Đồng nhảy vào giúp sức người kia đánh thiếu nữa áo đỏ thì lại giựt một cây đao khác của một tên quân chuẩn bị nhảy vào trợ chiến cho thiếu nữ áo đỏ. Nhưng nàng thiếu nữ đưa tay ra dấu như bảo ông ta lui ra sau để nàng xử lý mọi chuyện.

Dư-Ngư-Đồng nhìn thiếu nữ áo đỏ hỏi:

-Xin cho hỏi quý tánh phương danh của cô nương. Đồng thời cũng xin cô nương cho biết rõ lệnh sư là ai vì tôi có điều muốn bày tỏ để đôi bên khỏi đi đến chuyện hiểu lầm đáng tiếc.

Thiếu-nữ áo đỏ miệng cười thật tười nhìn Dư-Ngư-Đồng như đóa hoa phù dung hàm tiếu đáp:

-Huynh muốn hỏi những điều chí lý nhưng tiếc thay lại là những điều tôi không muốn nói thì làm sao trả lời cho huynh được! Có lẽ là huynh thắc mắc không ít, nhưng sau này sẽ hiểu tại sao. Nhưng có lẽ đây là chuyện buồn cười vô cùng. Huynh không biết tôi là ai, nhưng tôi trái lại, biết huynh rất rõ ràng. Phải chăng huynh là Kim-Địch Tú-Tài Dư-Ngư-Đồng. NGƯ là cá, mà lại không sống trong nước. Nước trong, sóng gợn mà không cùng với sóng nước hòa mình thì sao gọi là cá? Còn ĐỒNG là hòa hợp với nhau, tương tự như câu Quân tử hòa nhi bất đồng (#4). Huynh là một trong số các đương-gia của Hồng Hoa Hội, vai vế đứng thứ 14. Các vị đương-gia trong Hồng Hoa Hội quê quán khác nhau, tánh ý khác nhau, tên tuổi tài nghệ khác nhau, như thế là bất đồng nhưng lại hòa hợp với nhau được làm một khối để gây thanh thế thì cũng đáng gọi là người quân tử vậy. Cá không hòa mình trong sóng nước nhưng sống được là nhờ biết hòa hợo theo cách xử thế của người quân tử. Xin hỏi, tôi nói vậy có gì sai không hả Kim-Địch Tú-Tài?

Thiếu-Nữ áo đỏ hình như biết Dư-Ngư-Đồn vui tính, thường hay dùng những câu văn hoa khúc chiết mà nói chuyện nên dùng phương pháp ấy để gãi đúng chỗ ngứa của chàng. Và điều đó chứng tỏ rằng không những nàng là một nữ hiệp với bản lãnh cao siêu mà còn là một nữ sĩ có tài cao đàm hùng biện nữa. Vì vậy Dư-Ngư-Đồng nghe thiếu nữ nói xong thì hình như thấm ý, vỗ tay cả cười, ra vẻ thích thú vô cùng.

Nhưng có một điều khiến cả Dư-Ngư-Đồng cùng Tưởng-Tứ-Căn đều ngạc nhiên là không hiểu vì sao thiếu nữ này lại biết rõ Dư-Ngư-Đồng như người đồng thuyền, đồng hội như vậy? Trước câu nói văn hoa dí dỏm, tỏ ý ngưỡng mộ Dư-Ngư-Đồng, mà qua hàm ý hình như còn cảm tình với Hồng Hoa Hội nữa. Cả Tưởng-Tứ-Căn lẫn Dư-Ngư-Đồng chỉ biết nhìn trân trân vào mặt của thiếu nữ áo đỏ mà không biết nói gì cả. Thấy hai người nhìn mình mãi, thiếu nữ áo đỏ bỗng mắc cở, đôi má hồng lên làm tăng thêm vẻ đẹp mỹ miều của nàng.

Tăng-Đồ-Nam thấy thiếu nữ áo đỏ kia chuyện trò với hai người mà ông cho là hai kẻ đại đạo không có gì tỏ vẻ là hận thù thì lấy làm kinh ngạc không ít. Chính hai kẻ này đã gây phiền phức cho ông và đám lâu la của ông không ít, đã biết rõ ràng là người của Hồng Hoa Hội, kẻ thù của triều đình Mãn-Thanh mà nàng còn dùng đủ lời khen ngợi và khen là quân tử nữa mới là lạ.

Trong lúc cả ba người Dư-Ngư-Đồng, Tưởng-Tứ-Căn và Tăng-Đồ-Nam còn đang hoang mang trước thiếu nữ áo đỏ, không biết đâu là hư thực thì bỗng đám Thanh-binh chợt nhao lên. Từ đàng sau, một đoàn kỵ mã gồm bẩy người xông tới nhanh như gió.

Người kỵ mã đi đầu là một lão nhân quắc thước, sắc mặt vừa nghiêm nghị, vừa hiền từ, râu tóc bạc phơ, đôi mắt như hào quang sáng ngời.

Không hẹn mà cả Dư-Ngư-Đồng và thiếu nữ áo đỏ cùng đến trước ngựa người ấy đón tiếp. Thiếu-nữ áo đỏ hình như vui mừng hơn cả khi trông thấy người ấy. Nàng vồn vã kêu lên:

-Ô kìa sư phụ! Con xin mừng sư phụ được vạn sự bình an!

Còn Dư-Ngư-Đồng thì cũng vui mừng hớn hở reo lên:

-Sư thúc! Sư thúc!

Rồi cả hai người đều cung kính, cùng vòng tay, cúi đầu, chào đón người ấy. Thì ra người ấy không phải ai xa lạ mà chính là Lục-Phỉ-Thanh. Còn thiếu nữ áo đỏ kia chính là Lý-Mộng-Ngọc, người đồ đệ cưng của ông ta.

Lục-Phỉ-Thanh khẽ nắm vạt áo đỏ của Lý-Mộng-Ngọc kéo lại sát bên mình với vẻ trìu mến, thân thiết như tình cha con nói:

-Lý-Mộng-Ngọc, con! Con và sư huynh Dư-Ngư-Đồng cùng với thập-tam đương-gia Tưởng-Tứ-Căn làm sao gặp nhau ở đây? Cả ba đã ra mắt nhau chưa?

Nghe sư phụ hỏi, Lý-Mộng-Ngọc nũng nịu đáp:

-Thưa sư phụ! Sư huynh Dư-Ngư-Đồng của con ép buộc cả đoàn xa mã hộ tống gia đình con phải nghe anh ấy thổi sáo, còn gây sự lộn xộn với Tăng tham-tướng và quân sĩ nữa. Cả cái ông thập-tam đương-gia này cũng thế, đã ra tay đánh gẫy binh khí của binh lính, đả thương nhiêu người còn định hành hung ăn hiếp con đấy! Nếu không nhờ vào bản lãnh của sư phụ truyền cho ắt phải chết dưới cây thiết tương của ông ta rồi. Con xin sư phụ chỉ dạy cho Dư sư huynh một phen để cho anh ấy chừa cái tật áp chế quyền tự do của kẻ khác một cách vô lý, đồng thời cho cái ông thập-tam đương-gia hung hăng này một bài học để về sau bỏ cái thói ỷ có sức mạnh hiếp người, không tha cả phụ nữ!

Việc Lục-Phỉ-Thanh giết bọn công-sai tại khácn sạn An-Viện thế nào Tăng-Đồ-Nam đã được biết qua, giờ thấy ông đột ngột xuất hiện khiến cho ông ta cảm thấy hết sức phân vân.

Nhìn thấy sáu kỵ mã đi chung đứng đàng sau, Tăng-Đồ-Nam lại càng nghi ngờ nhiều hơn nữa. Ông ta thầm đoán rằng họ đều là những giang hồ cao thủ, không biết đi theo Lục-Phỉ-Thanh để làm gì.

Mà Tăng-Đồ-Nam đoán thật không sai chút nào. Sáu người đó chính là Châu-Trọng-Anh, Châu-Ỷ, Từ-Thiện-Hoằng, Mạnh-Kiện-Hùng cùng với An-Kiện-Cường và Chương-Tấn...

Nhắc lại đêm hôm đó vào giờ Tý khi Lạc-Băng tự ý một mình bỏ đi. Sáng ra Châu-Ỷ thức dậy thấy thiếu nàng thì trong lòng buồn rười rượi nói với Từ-Thiện-Hoằng rằng:

-Nghe nói Hồng Hoa Hội luôn lấy tín nghĩa làm đầu. Thế mà Lạc sư tỷ một mình ra đi mà không chịu cản lại, cũng không chịu đánh thức mọi người dậy đi cùng thì còn tín nghĩa với ai nữa!

Từ-Thiện-Hoằng sau khi đọc rõ ký hiệu Lạc-Băng để lại thì cố dùng lời không khéo để giải thích cho Châu-Trọng-Anh và Châu-Ỷ cùng nghe để xóa tan mọi dị nghị. Châu-Trọng-Anh trái lại, không trách mà còn như tán đồng hành động của Lạc-Băng. Ông ta nói với Từ-Thiện-Hoằng:

-Có như thế mới gọi là tình nghĩa vợ chồng! Lão phu rất am hiểu và rất thông cảm, hiền điệt bất tất phải giải thích.

Quay qua Châu-Ỷ, Châu-Trọng-Anh nói:

-Con cứ nhìn gương của Lạc tỷ tỷ mà bắt chước chứ đừng nên trách làm gì. Nếu vợ chồng không được như vậy thì chưa phải là thương yêu nhau, chưa gọi được là tình nghĩa. Con còn nhỏ chưa biết gì đâu! Sau này khi con lớn lên có chồng thì mới hiểu rõ được hành động kia. Ta lúc nào cũng mến thương những người có tình thâm nghĩa trọng cả.

Từ-Thiện-Hoằng nói:

-Tiểu điệt biết rõ, ý nguyện của Văn tứ tẩu là làm sao được cùng Văn tứ ca sống chết bên nhau. Nhưng việc này của tứ tẩu quả là liều lĩnh, đã phạm vào tội vi phạm kỷ luật của bang hội và vi lệnh Tồng-Đà-Chủ, có thể đưa đến tử hình đó! Tiểu điệt lấy làm lo cho tứ tẩu vô cùng!

Châu-Trọng-Anh nghe nói gật đầu tán thành:

-Lời hiền điệt quả không sao chút nào. Chúng ta phải đi gấp cản Văn tứ phu nhân lại. Vả lại lão phu được lệnh của Tổng-Đà-Chủ chỉ huy, nay bốn người chỉ còn lại ba thì trách nhiệm đó không phải nhỏ. Nếu có điều gì xảy ra cho Văn tứ phu nhân thì chính lão phu phải gánh lấy tội chứ không thể đổ cho ai được. Chúng ta mau lên đường gấp thôi!

Ba người cố gắng đi thật nhan không nghỉ. Qua giờ Ngọ hôm ấy thì bắt gặp Lục-Phỉ-Thanh giữa đường. Hỏi thăm thử xem Lục-Phỉ-Thanh có thấy Lạc-Băng hay không thì Lục-Phỉ-Thanh đáp rằng không. Châu-Trọng-Anh bèn đem mọi chuyện kể hết cho Lục-Phỉ-Thanh nghe, rồi hai đội ráp chung thành một với sáu người cùng nhau đi tìm. Tìm mãi mà không thấy, mọi người đều thắc mắc nghĩ không ra nổi.

Không ai tin rằng Lạc-Băng có thể vượt được rừng núi, khe thác mà đi nhanh được như vậy. Nhưng cho dẫu tin thì cứ việc không tin, mà sự thật vẫn là sự thật! Sáu người chỉ còn biết đi tìm thôi chứ chẳng còn biết làm gì hơn!

Rất may cho họ là sau khi rời khỏi Nhạc-Vương-Miếu, Trần-Gia-Cách có để lại Chương-Tấn ở lại dọc đường để báo tin cho những đội chưa tới kịp. Vì vậy sau khi gặp Chương-Tấn hỏi thăm tin tức và biết được Lạc-Băng đang ở trong hàng ngũ của Trần-Gia-Cách, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được hết mọi ưu tư phiền não trong người. Sáu người liền hợp với Chương-Tấn cố gắng đuổi kịp Trần-Gia-Cách để trợ lực góp sức trong công việc giải cứu Văn-Thái-Lai. Nhưng không ngờ chưa bắt kịp Trần-Gia-Cách thì lại xảy ra việc Dư-Ngư-Đồng cản trở quan binh hộ tống gia quyến Lý-Khả-Tú tướng quân dưới sự chỉ huy của tham-tướng Tăng-Đồ-Nam...

Sau khi nghe Lý-Mộng-Ngọc tố cáo hành động của mình với Lục-Phỉ-Thanh, Dư-Ngư-Đồng bỗng thất sắc. Chàng nghĩ thầm:

-"Nguyên do cũng tại Tưởng-Tứ-Căn mà ra cả! Tổng-Đà-Chủ sai hai đứa chặn đám quan binh này đẻ cô lập, không cho họ tiếp tay với đám Trương-Siêu-Trọng thôi chứa có ra lệnh sát hại hay đả thương họ bao giờ đâu! Vả lại nếu bị sư thúc quở trách trước mặt sư muội thì còn mặt mũi nào mà ngó ai nữa! Chẳng thẹn với nàng lắm sao!"

Nghe Lý-Mộng-Ngọc kể lại mọi việc xảy ra, Châu-Ỷ nhìn vào mặt Từ-Thiện-Hoằng một cách hằn học, trong bụng nghĩ thầm:

-"Thì ra trong Hồng Hoa Hội vẫn có cái hạng người ngang ngược vô cớ gây sự, chém giết đả thương người, chứ nào có phải thuần túy là một tổ chức chuộng điều nhân nghĩa để thu phục nhân tâm như thiên hạ lầm tưởng đâu!"

Thấy đứa đồ đệ nhí nhảnh nũng nịu tố cáo mọi chuyện, Lục-phỉ-Thanh vừa buồn cười, vừa cảm thấy thương mến. Ông ta cố làm mặt nghiêm nói:

-Việc này rất hệ trọng, con chưa thấu triệt đó thôi. Sự tình ở phía trước nguy hiểm vô cùng! Nếu cứ tiến tới thì tai họa sẽ xảy ra cho gia quyến của con không biết sao mà lường nổi! Con trách Dư sư-huynh là áp bức không cho xúc tiến lộ trình mà gây ra đổ máu cho một số quân sĩ hộ tống gia đình con, nhưng con có biết là nếu để cho Tăng tham-tướng huy động đoàn xa mã tiến tới phía trước thì cả đoàn xa mã sẽ bị tàn sát không còn một mạng người không? Đáng lý con phải cám ơn Dư sư-huynh của con chứ! Cớ sao lại phiền trách như vậy? Bây giờ điều gấp rút là con hợp với Tăng tham-tướng bảo vệ gia quyến tạm đình chân nghỉ lại đây đã. Chờ mọi chuyện đàng trước êm xuôi hẵng tiếp tục lộ trình. Con nhớ đừng nói với thái thái và mẫu thân đàng trước có biến để hai người được an tâm. Nhưng con và Tăng tham-tướng cũng phải đề phòng bọn lục lâm thảo khấu đừng cho cướp tài sản của gia đình nhé! Thầy có việc phải đi trước, luôn tiện sẽ dọ thám tình hình. Khi nào xong việc sẽ trở lại tiếp tục hộ tống gia quyến của con lên đường và sẽ tường thuật tất cả mọi chuyện lại cho con nghe. Giờ nói ra không tiện. Con nhớ nghe lời thầy dặn, đừng để sơ thất.

Dặn dò Lý-Mộng-Ngọc xong, Lục-Phỉ-Thanh lại ra dấu gọi tham-tướng Tăng-Đồ-Nam lại nói nhỏ dặn dò. Tăng-Đồ-Nam nãy giờ vốn hoài nghi, nay được Lục-Phỉ-Thanh giải thích mọi việc nên mặt mày tươi tỉnh, gật đầu liên tục.

Còn Lý-Mộng-Ngọc thì sau khi nghe chuyện đàng trước có biến thì tính hiếu kỳ lại nổi dậy. Vì không tiện cãi lời sư phụ nên nàng cứ gật đầu chịu ở lại với Tăng-Đồ-Nam cùng bảo vệ thái thái cùng mẫu thân. Có thể nói là càng nghe chuyện nguy hiểm, nàng cành khoái chí và hứng thú, trước sau gì cũng tìm đến xem cho bằng được. Và có lẽ hiểu rõ tính đồ đệ cho nên Lục-Phỉ-Thanh phải dặn dò Tăng-Đồ-Nam tiểu tâm mà cẩn thận cho chắc chắn...

Chú thích:

(1-) Hành xa: còn có thể gọi là "hàng xa", tức: xe chở hàng.

(2-) Lưỡng đầu thụ địch: gặp kẻ thù cả hai phía.

(3-) Chương đà-tử: thằng gù họ Chương.

(4-) Nguyên văn của đức Khổng-Phu-Tử: "Quân tử hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hòa", ý nói người quân tử cho dù bất đồng ý kiến vẫn có thể hòa hợp được với nhau, còn kẻ tiểu nhân thì trái lại, dù có đồng ý với nhau cũng không thể nào hòa hợp được với nhau.