Thủy tinh trong suốt.

Tập 2. - Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông CHƯƠNG 1

Tuyết bắt đầu rơi từ trước ngày lễ Giáng sinh. Tuyết rơi ngày càng dày. Chiều đó, khi Minh Hiểu Khê cùng Mục Lưu Băng về đến nhà bác Đông, tuyết đã phủ trắng xóa.

Minh Hiểu Khê xoa tay liên tục lên má. Lạnh chết đi được. Nhưng khi cô vừa bước vào nhà, một luồng không khí ấm áp lập tức ôm chầm lấy cô.

Ôi ấm thật! Thích quá! – Minh Hiểu Khê sung sướng.

“Chị Hiểu Khê, anh Lưu Băng, mọi người đến rồi!”. Đông Hạo Tuyết nhìn thấy họ đầu tiên, hớn hở reo lên: “Ôi, chị Hiểu Khê và anh Lưu Băng mặc đồ tình nhân kìa. Đẹp đôi quá đi mất!”.

Hiểu Khê nhìn lại mình và Lưu Băng. Thật vô tình, cả hai đều mặc áo màu kem. Cô véo yêu má Hạo Tuyết: “Mắt tinh quá đi thôi”.

“Hi hi…”, Hạo Tuyết cười đắc ý, “Ôi, tay chị sao lạnh thế, mau vào sưởi ấm đi!”. Rồi Hạo Tuyết lôi tuột Hiểu Khê vào phòng khách.

Phòng khách được bác Đông trang trí tuyệt đẹp, đầy không khí Noel. Một cây thông sừng sững đặt giữa phòng, trên đó treo cơ man nào là sao, thiên thần, bóng đèn lấp lánh, đẹp lộng lẫy… Lò sưởi đặt ở góc phòng, ấm sực. Mọi người quây quần quanh lò sưởi. Khi Hạo Tuyết dắt tay Hiểu Khê vào, cô đã nhìn thấy ngay Phong Giản Triệt, trông anh rất giản dị với chiếc quần phăng màu vàng và chiếc áo len có mũ.

Mắt Giản Triệt mơ màng, anh hỏi: “Hiểu Khê, em đã đến?”.

Hiểu Khê cười: “Anh Giản Triệt, lâu rồi không gặp”.

Giản Triệt cũng cười: “Vậy có nhớ anh không?”

“Tất nhiên rồi”, Hiểu Khê hùng hồn gật đầu.

Tiếng cười giòn giã của Hạo Tuyết cắt ngang: “Chị phải cám ơn em đấy. Em đã bắt cóc được anh Giản Triệt đến”.

Giản Triệt cốc yêu lên đầu Hạo Tuyết: “Em không gọi, anh cũng cứ đến”.

Đột nhiên Hiểu Khê nhìn thấy Đông Hạo Nam. Anh ấy cũng nhìn thấy cô, nhưng thật lạ, trong mắt của Hạo Nam có vẻ lúng túng rõ rệt. Hiểu Khê cất tiếng chào trước, Hạo Nam đành luống cuống chào lại một tiếng.

Đúng lúc đó, một giọng ai quen quen cất lên sau lưng: “Minh Hiểu Khê phải không?”. Hiểu Khê quay lại. Thì ra là Dương Thiên Phụng.

Hạo Tuyết nhanh nhảu giới thiệu: “Chị Hiểu Khê, đây là chị Dương Thiên Phụng, sẽ ở chung nhà với em. Sau này mọi người có cơ hội gặp nhau luôn đấy. Chị Thiên Phụng ơi, chị nhất định sẽ quý Hiểu Khê đấy. Chị ấy tốt lắm!”

Hiểu Khê ngắt lời: “Bọn chị biết nhau mà!”.

Hạo Tuyết mất hứng, lúng búng hỏi: “Thật à? Nhưng sao hai người biết nhau vậy?”.

“Tụi chị đều làm việc tại tập đoàn Đông Thị mà…”.

Hạo Tuyết bất bình nhìn Hạo Nam, trách móc: “Sao anh Hạo Nam không kể tí gì về việc chị Hiểu Khê làm việc ở công ty?”.

Hạo Nam không thèm giải thích, chỉ lạnh nhạt đáp: “Trật tự đi!”

Trong khi đó, Hiểu Khê vẫn đang thắc mắc: “Thiên Phụng sẽ ở lại đây sao? À hiểu rồi, xem ra mọi người kiên quyết ép duyên Thiên Phụng với anh Hạo Nam. Chả trách anh Hạo Nam hôm nay ngượng ngượng sao ấy”.

Hạo Tuyết bị anh trai mắng vì tội lanh chanh nhưng vẫn không chịu thôi: “Không phải đâu, do bác Dương đi công tác nước ngoài khá lâu, không yên tâm nếu chị Thiên Phụng ở nhà một mình, nên đưa đến đây”.

“Vậy chúc mừng em. Em đã có bạn chơi cùng”, Hiểu Khê nói.

Hạo Tuyết sung sướng vỗ tay, reo lên: “Đúng thế!”

Đúng lúc đó, bác Đông bước vào: “Hiểu Khê! Lưu Băng! Các cháu đến rồi à? Hiểu Khê, sao cháu không cởi áo khoác ra cho thoải mái? Phải học tập cách hưởng thụ của Lưu Băng kìa”.

Mọi người nhìn về phía Lưu Băng bên lò sưởi. Anh ta đang trò chuyện sôi nổi với Giản Triệt nhưng tay vẫn không chịu rời tách trà nóng.

Bác Đông lẩm nhẩm đếm: “Hiểu Khê, Lưu Băng, Giản Triệt, Thiên Phụng, Hạo Nam, Hạo Tuyết… Tất cả có sáu người thôi sao? Vẫn còn thiếu một người…”.

Hạo Tuyết ngạc nhiên: “Mẹ còn mời thêm ai nữa? Sao con không biết?”

“Còn Đồng nữa”, bác Đông giải thích, “Mẹ đã mời thêm nó”.

Hạo Tuyết bực tức kêu ầm lên: “Sao mẹ có thể mời chị ta? Thật mất cả vui”.

Bác Đông nhìn con gái, vẻ không vui, song vẫn kiên nhẫn giải thích: “Đồng không có người thân nào, lại lớn lên cùng các con từ nhỏ. Kêu Đồng đến đây chung vui Noel có gì sai? Con đừng ích kỷ thế!”.

Hạo Tuyết vẫn vùng vằng, định tranh cãi thêm thì bị Hiểu Khê bịt miệng, kéo sang một bên. Cô thầm thì: “Chị dặn em bao nhiêu lần rồi. Em phải tốt với Đồng, không nên có thái độ phản ứng như vậy. Nếu không, anh Giản Triệt sẽ không quý em đâu”.

Cửa phòng khách lại mở, một cô gái đi vào. Đó chính là Đồng. Cô lười biếng liếc nhìn xung quanh phòng, rồi dừng ánh mắt lại trên người Giản Triệt. Anh ta cũng biết Đồng tới nhưng chỉ im lặng nhìn cô.

Căn phòng chợt bặt tiếng, mọi người đang lúng túng không biết phải xử trí ra sao thì Hiểu Khê nói nhỏ vào tai Hạo Tuyết: “Đây là cơ hội để em thể hiện lòng nhiệt tình đấy. Mau ra chào chị Đồng đi”.

Hạo Tuyết còn đang phân vân thì bị Hiểu Khê đẩy ra phía trước.

Hạo Tuyết bất đắc dĩ phải tiến tới chỗ Đồng, hỏi: “Chị đến rồi ạ? Chị lạnh lắm không? Mau cởi áo khoác đi, em treo giúp cho”.

Vẫn ấn tượng vì Hạo Tuyết chưa bao giờ thích mình, Đồng thấy ngạc nhiên khôn xiết: “Không sao em. Chị tự làm được. Cám ơn em”.

Nhưng Hạo Tuyết nào có chịu buông tha, vẫn đứng ì đó để đỡ lấy cái áo khoác của Đồng, miệng liên hồi nói: “Không sao, không sao, chị cứ để em, để em!”

Dường như vẫn chưa yên tâm về việc thể hiện lòng nhiệt tình của mình, Hạo Tuyết ra sức kéo tay Đồng tới bên lò sưởi, dẹp mọi người sang một bên để Đồng có chỗ trống ngồi xuống. Tới lúc này, gương mặt Giản Triệt mới vui vẻ và cười nói với Hạo Tuyết: “Bé con, ngoan gớm. Em đã lớn rồi đấy!”

Được Giản Triệt chú ý, Hạo Tuyết vui ra mặt, nhưng vẫn chỉ nói: “Có gì đâu, anh Giản Triệt toàn khen em”.

“Anh chỉ nói đúng mà!”

Hạo Tuyết hớn hở nhìn Hiểu Khê, nháy mắt như muốn nói: “Bà chị yêu quý của em, cám ơn chị rất nhiều!”

*

Bác Đông chuẩn bị bữa tiệc thật long trọng, gồm: bánh pho mát, gà nướng truyền thống, cá và đủ loại điểm tâm hấp dẫn… Hiểu Khê thích lắm, ra sức ăn, chỉ tiếc là cái bụng cũng có giới hạn.

Cô ngồi dựa vào ghế, xoa tay lên cái bụng căng tròn của mình, sung sướng nói: “Bác Đông ơi, ngon tuyệt, nhưng cháu không thể ăn thêm miếng nào nữa. No quá!”.

Bác Đông đang hân hoan trước tài nghệ nấu nướng của mình nên ra sức ép và để thêm một miếng bánh vào đĩa của Hiểu Khê: “Ăn thêm tí tẹo thôi cháu”.

“Cháu chịu thôi, thật sự không thể nhét thêm nổi”, Hiểu Khê lắc đầu quầy quậy, “Cháu đã tăng lên mấy cân rồi đấy!”.

Hạo Tuyết thương tình can mẹ: “Mẹ đừng ép chị ấy nữa!”.

Hiểu Khê chưa kịp mừng vì có người ra tay cứu giúp thì Hạo Tuyết đã nhanh nhảu nói tiếp: “… Chị Hiểu Khê đang sống chung với anh Lưu Băng. Nếu mẹ cứ nhồi nhét chị ấy ăn nhiều quá, chị ấy tăng thêm mấy cân nữa, xấu đi, anh Lưu Băng không thích chị ấy nữa thì sao? Như vậy muốn giúp nhau chẳng khác nào hại nhau à?”

“Đông Hạo Tuyết!”, Hiểu Khê bất bình kêu lên và ra điệu bộ đe dọa Hạo Tuyết.

“Em chỉ nói thật mà. Cứu con với…!”, Hạo Tuyết vờ vịt, ra vẻ mình vô tội.

Bác Đông bật cười: “Hiểu Khê đừng lo. Ăn xong thì khiêu vũ. Có vận động sẽ không mập đâu”.

--------------

Bác Đông tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ để những ngôi sao đang nhấp nháy trên cây thông cho buổi khiêu vũ được lãng mạn và bí ẩn. Tiếng nhạc thật dịu dàng.

Điệu nhảy đầu tiên, Hiểu Khê nhảy cùng Lưu Băng.

Cô nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh, cảm nhận được hơi thở mỏng manh của anh phía trên đầu cô, hạnh phúc tới trào nước mắt.

Thấy Hiểu Khê là lạ, Lưu Băng hỏi ngay: “Em sao thế?”

“Không sao, chỉ vì em thấy hạnh phúc quá!”, cô dịu dàng nhìn anh và nói. Lưu Băng cảm động, siết Hiểu Khê thêm chặt hơn.

Chợt Hiểu Khê vẫn thấy hơi bất an: “Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau chứ? Em sẽ mãi hạnh phúc phải không anh?”

Lưu Băng âu yếm trấn an: “Đừng lo, mọi chuyện phải thế thôi”.

“Thật không?”, má cô ửng đỏ, sung sướng không nói thêm được câu nào.

“Thật!”, Lưu Băng áp đôi môi lên trán cô, mềm mại và êm ái. Hiểu Khê thấy người mình đang run lên.

Hiểu Khê nhảy cùng Hạo Nam trong điệu thứ hai. Do vẫn lâng lâng cảm xúc với Lưu Băng, trông cô thật mơ màng.

Hạo Nam ngắm cô thật kỹ, dịu dàng hỏi: “Em thích Lưu Băng thật sao?”.

Hiểu Khê bối rối, nói tránh đi: “Đây là chuyện riêng của em, anh buồn cười thật”.

Hạo Nam thấy lòng như nhói đau, bực bội véo cô một cái khá đau. Hiểu Khê điên tiết nhưng gắng giữ bình tĩnh, chỉ đạp mạnh vào chân anh khiến Hạo Nam đau đớn, cau hết mặt nhưng vẫn cắn răng nhảy với cô cho đến hết bài.

Người thứ ba nhảy với Hiểu Khê là Giản Triệt. Ở bên cạnh anh, lúc nào Hiểu Khê cũng cảm thấy rất dễ chịu và cười suốt. Giản Triệt tò mò: “Em có chuyện gì vui thế?”.

Hiểu Khê vẫn hớn hở: “Lâu lắm rồi em mới được gặp anh nên vui thôi. Thật không ngờ lại được khiêu vũ cùng anh. Nhớ anh ghê!”

Giản Triệt giả bộ càu nhàu: “Em xạo vừa thôi. Nói nhớ anh nhưng có đến tìm anh đâu?”.

Hiểu Khê vội vã thanh minh: “Anh phải tin em chứ!”.

Giản Triệt vui vẻ xuê xoa: “Đồ ngốc, anh tin”.

Hiểu Khê vui vẻ lại, khen nịnh thêm một câu: “Anh thật là người tốt nhất trên đời này”.

Giản Triệt hóm hỉnh nheo mắt chọc: “Hơn Lưu Băng nhà em không?”

Không chút ngần ngừ, Hiểu Khê gật đầu: “Tốt hơn. Anh như một vị thánh không chút khiếm khuyết. Nhưng em rất thích anh Lưu Băng”.

“Ngốc quá đi thôi…”, Giản Triệt cười nói.

Hai người vừa nhảy xong, Hạo Tuyết đã chạy ra nói: “Chị Hiểu Khê, em muốn gặp chị một tí”, rồi kéo tuột cô tới một góc phòng.

“Chị đã đọc truyện Búp bê phá phách chưa?”, Hạo Tuyết hỏi.

“Truyện tranh phải không?”, Hiểu Khê nhăn trán, cố gắng lục lọi trong trí nhớ.

“Đúng rồi”, Hạo Tuyết reo lên, “Chị có biết tại sao Cầm Tử và Nhập Giang yêu nhau không?”

Hiểu Khê chịu, không nhớ nổi để trả lời. Hạo Tuyết đắc thắng vì thấy không phải cái gì Hiểu Khê cũng biết: “Vì Nhập Giang vô tình hôn Cầm Tử nên hai người mới yêu nhau”.

“Chị chịu, không nhớ nổi”, Hiểu Khê nói nhưng thực sự không hiểu Hạo Tuyết muốn ám chỉ gì.

“Thế chị đã đọc truyện Anh chàng tinh ranh chưa?”, Hạo Tuyết lại thử thách trí nhớ của Hiểu Khê lần nữa.

“Hình như chị đọc rồi thì phải”.

“Chị có nhớ Đạo Minh Tự đã yêu Sam Thái thế nào không?”

“Ơ… chị chịu đấy!”, Hiểu Khê thú thật.

“Đạo Minh Tự đã hôn Sam Thái vào đúng mười hai giờ trưa”.

“Thì sao? Có chuyện gì?...”, Hiểu Khê vẫn không hiểu.

“Chán chị ghê, chị ngốc quá, vẫn không hiểu được ý em”, Hạo Tuyết ngán ngẩm rõ rệt.

Hiểu Khê cố gắng động não, chợt cô lóe lên một ý tưởng và không khỏi buột miệng: “Trời, em định làm gì với anh Giản Triệt phải không?”

Hạo Tuyết vội bịt miệng Hiểu Khê: “Suỵt, bí mật, chị nói to thế, mọi người nghe thấy mất thì sao?”

Hiểu Khê làm mặt nghiêm trang, thì thầm: “Tuyết, em còn trẻ quá, sao đã nghĩ tới chuyện yêu đương thế?”.

Hạo Tuyết bướng bỉnh nói: “Em đã lớn rồi, mười lăm tuổi rồi đấy”.

Nói xong, cô bé ưỡn ngực ra, dáng rất kiêu hãnh. Hiểu Khê lúng túng tìm từ ngữ: “Nhưng… nhưng… cách đó… không ổn”.

Hạo Tuyết nắm chặt lấy tay Hiểu Khê, giọng tha thiết: “Em tính hết rồi, nhưng chị phải giúp em”.

Hiểu Khê luống cuống: “Chị á? Chị biết giúp gì?”

“Thôi mà, chị hứa giúp em đi”, Hạo Tuyết năn nỉ và bắt đầu trình bày kế hoạch của mình, “Em sẽ bày trò hôn nhau trong bóng tối. Lát nữa, em sẽ tắt ngay ánh đèn trên cây thông. Mọi người sẽ bị bất ngờ và không trở tay kịp. Tất nhiên trước đó, em phải kiểm tra kỹ xem anh Triệt đứng ở vị trí nào. Rồi em sẽ tới chỗ đó, hôn anh ấy thật nồng nàn”.

“Em đã tính toán hết rồi thì cứ làm đi, cần gì phải nhờ chị giúp?”, Hiểu Khê vẫn chưa hiểu rõ vai trò của mình.

“Không. Em rất sợ chị Đồng làm hỏng chuyện của em. Chị ấy luôn im lặng đứng quan sát hết cả, nên em cần chị giúp”, Hạo Tuyết ghé sát tai Hiểu Khê thì thầm, “Chị hãy đứng cạnh anh Giản Triệt, chiếm lấy vị trí gần anh ấy nhất, không được để ai đó chiếm chỗ. Khi nào em gọi chị một tiếng, chị lui ra, nhường lại cho em đứng vào đó. Nếu anh Triệt chống cự, chị cứ đẩy anh ấy vào em”. Trong lúc Hiểu Khê còn đang tròn mắt kinh ngạc thì Hạo Tuyết vẫn nói tiếp: “Chị nhận lời giúp nhé, việc rất dễ mà!”

“Chị hiểu chưa? Đơn giản lắm phải không?”, Hạo Tuyết nháy mắt hỏi cô. Hiểu Khê làu bàu mấy tiếng, định bỏ đi. Rõ là một kế hoạch điên khùng. Nhưng Hạo Tuyết đâu có dễ dàng buông tha cô, cứ giữ chặt tay Hiểu Khê mà xin xỏ: “Hạnh phúc cả đời em giờ trong tay chị đấy! Giúp em với, chị gật đầu đi nào”. Cô bé còn kể lể thêm để tăng sức thuyết phục: “Em luôn nghe lời chị, chưa bao giờ làm trái ý chị. Chị cứ nghĩ lại đi. Hãy nể tình cảm của hai chị em chúng ta mà giúp em với!”, giọng Hạo Tuyết hơi nghẹn ngào.

Hừm hừm, Hiểu Khê thấy thật khó xử, quả thực chưa có ai nhờ cô một chuyện khó như thế này bao giờ. Hạo Tuyết vẫn năn nỉ: “Anh Giản Triệt là người mà chị luôn yêu quý, em cũng là người mà chị yêu quý như em gái. Nếu bọn em yêu nhau, luôn ở bên nhau, chị sẽ vui chứ?”

*

Trời đất ạ, thật không biết phải giải quyết ra sao đây, Hiểu Khê lúng túng đứng dậm chân, nhìn sang hướng khác.

“Em xin chị đấy, em chỉ có cách duy nhất đó thôi. Chị thấy chị Đồng luôn canh me anh Triệt không? Nếu em không thực hiện ngay kế hoạch này, chị Đồng sẽ cướp anh ấy mất”.

Hiểu Khê băn khoăn không biết kế hoạch táo bạo này của Hạo Tuyết có thành công không nhỉ, và liệu Đồng có chấm dứt được tình cảm với Giản Triệt? Suy nghĩ mãi, cô nói: “Thôi, chị sẽ cố gắng, nhưng không biết ra sao”.

Thật tình lẽ ra không nên hứa hẹn giúp ai. Nếu đã nhận lời rồi, nhiều khi phải ân hận suốt đời. Nếu ngay từ đầu Hiểu Khê biết được kế hoạch của Hạo Tuyết với Giản Triệt như vậy, cô thà rằng không tới dự bữa tiệc Noel hôm nay cho xong.

Mọi việc diễn ra theo đúng kịch bản của Hạo Tuyết. Ngay sau khi cô tuyên bố trò chơi hôn nhau trong bóng tối, đèn đóm trên cây thông được tắt phụt, cả phòng khách tối om. Hiểu Khê không dám rời Giản Triệt theo đúng lời hứa với Hạo Tuyết. Vừa đứng canh chừng anh, cô vừa thầm mong Hạo Tuyết mau xuất hiện để nhường vị trí. Nhưng không rõ tại sao, mọi việc lại trở nên lộn xộn, trái hẳn với kế hoạch bởi Hiểu Khê nghe thấy Hạo Tuyết la oai oái. Về phía Hạo Tuyết, tự nhiên trượt phải cái gì đó trơn tuột khiến cô nhúi đầu về phía trước, va phải một ai đó. Không biết có phải anh Giản Triệt không nhỉ? Hạo Tuyết cố gắng quờ tìm đôi môi của Triệt. Nhưng… sao kỳ lạ thế nhỉ… có cảm giác dưới cô có… những hai người.

Hiểu Khê đang cố gắng căng mắt ra tìm Hạo Tuyết thì bị ai đó đâm sầm vào người rất mạnh. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị ngã nhào ra đất, rồi thoắt một cái…lại thấy mình nằm trong lòng một ai đó, hình như là con trai. Hiểu Khê cố gắng vùng vẫy, nhưng người trên lưng cô cứ nặng như cùm. Sợ là Hạo Tuyết ngã đè lên mình, Hiểu Khê không dám đẩy mạnh. Cô càng giãy giụa, càng rơi vào vòng tay của chàng trai kia. Cô cũng cảm thấy đôi tay của anh ta không những không đẩy cô ra, mà lại càng kéo cô lại gần và xiết chặt vào lòng. Hay là anh ta sợ mình bị ngã lăn ra, bị đau hoặc bị ai đó dẫm vào nhỉ? Hiểu Khê hoang mang nghĩ, không kịp nhận ra môi cô đã chạm phải đôi môi ướt át của chàng trai. Mọi chuyện trở nên rối như mớ bòng bong…

Ngay sau khi đèn vụt tắt, Giản Triệt thấy mình bị xô mạnh tới mức anh lăn quay ra đất. Ai đó ngã nhào lên người anh, nhưng mùi thơm rất quen thuộc, ắt hẳn là bạn thân. Không hiểu sao người này nặng thế, con gái gì mà nặng như con trai, hay là tới hai người nhỉ? Giản Triệt thầm nghĩ và thấy rõ người bên trên anh ra sức vùng vẫy. Nhưng tối đen như mực, không khéo bị ai đó dẫm vào thì chết. Giản Triệt ra sức giang rộng cánh tay, ôm chặt người nằm trên anh vào lòng để bảo vệ. Trong lúc cọ xát, môi anh tự dưng chạm phải một đôi môi ngọt ngào nào đó… Tất cả trở nên rối tinh.

------------------

Bỗng nhiên căn phòng bừng sáng. Hiểu Khê he hé mắt. Trước mặt cô là đôi mắt rất quen thuộc. Chưa bao giờ cô lại thấy nó gần gũi đến thế. Chợt cô phát hiện ra môi mình đang dính chặt vào đôi môi của người đó. Trời ơi, đó chính là Giản Triệt.

Mọi người trong phòng đang sững sờ nhìn họ, hầu như ai nấy đều nín thở trước khung cảnh kì dị này. Hạo Tuyết, Hiểu Khê và Giản Triệt bị ngã chồng lên nhau như một chiếc bánh hamburger. Hạo Tuyết ở trên cùng, đang ra sức giãy giụa, Hiểu Khê kẹp ở giữa như miếng xúc xích. Còn Giản Triệt đang dính chặt vào môi của Hiểu Khê và ôm chặt lấy cô. Anh nằm ở dưới cùng.

Hạo Nam phá tan sự im lặng của căn phòng, bước lên, kéo Hạo Tuyết dậy và mắng mỏ em gái: “Mày thật quá đáng, toàn nghĩ ra những trò tai quái!”. Lúc này mọi người đã hiểu rõ sự tình. Thì ra Hạo Tuyết bị trượt chân, ngã dúi vào Hiểu Khê, khiến cô đâm sầm vào Giản Triệt. Hạo Tuyết thấy mình thật oan ức, ai mà muốn ngã cơ chứ, hỏng hết kế hoạch tốt đẹp đã mất công dàn dựng.

Hiểu Khê vẫn đang mơ màng như nằm mơ. Hình như cô vẫn đang hôn Giản Triệt. Người nằm đè lên cô đã không ở đó nữa, nhưng sao cô vẫn chưa muốn đứng dậy? Hạo Tuyết cũng thấy bất bình khi thấy Hiểu Khê và Giản Triệt chưa chịu buông nhau. Cô lén quay lại nhìn Lưu Băng và thót cả tim khi thấy gương mặt Lưu Băng tối sầm.

Lưu Băng tiến về phía trước, kéo bật Hiểu Khê dậy và lấy tay áo của mình lau sạch môi cho cô. Anh ra sức lau rất mạnh như để xóa sạch nụ hôn nồng nàn của Giản Triệt vừa rồi. Xấu hổ và tủi hận, Hiểu Khê trào nước mắt.

Giản Triệt vùng đứng dậy, thấy Hiểu Khê đang khóc lóc với đôi môi đỏ bầm, liền tức giận quát to: “Mục Lưu Băng!”.

Lưu Băng quát lại: “Im ngay” và vẫn ra sức lau môi cho Hiểu Khê.

Thấy các bạn xô xát, Hạo Nam buộc phải lên tiếng: “Thôi đi nào, đừng như trẻ con nữa”.

Nhưng Lưu Băng vẫn phớt lờ lời can ngăn của bạn, ra sức chùi môi của Hiểu Khê tới mức bật máu.

Hạo Tuyết sợ quá, bật khóc: “Xin lỗi anh, tất cả là do em hết. Không phải tại chị ấy đâu. Em vô tình nên…”.

Bác Đông cũng phải lên tiếng: “Lưu Băng, dừng lại đi cháu. Hiểu Khê bị đau rồi kìa!”.

Lưu Băng khẽ áp môi mình lên đôi môi rớm máu của Hiểu Khê như đóng một con dấu chứng tỏ. Anh nói to cho mọi người nghe thấy: “Hiểu Khê, em nên nhớ, em là của anh, chỉ của một mình anh thôi!”

--------------

Bữa tiệc Giáng sinh đang vui vẻ bỗng nguội lạnh. Mọi người ngao ngán nhìn nhau. Lưu Băng lôi tuột Hiểu Khê ra về, sải từng bước dài dưới làn mưa tuyết, khước từ cả ý tốt của bác Đông là cho lái xe đưa về. Hiểu Khê buồn rầu đi sau Lưu Băng. Cô thấy môi mình đau rát, ngực như bị vật gì nhọn hoắt đâm xuyên thấu. Con đường trước mặt cô cứ mờ dần bởi làn nước mắt không ngừng rơi, song cô vẫn bậm môi đi tiếp. Bỗng “Ối!”, Hiểu Khê bị trượt chân, ngã lăn trên mặt tuyết.

Lưu Băng dừng lại, chìa tay, chậm rãi đi về phía bạn gái, chìa tay ra tín hiệu cho Hiểu Khê bám vào. Nhưng cô làm mặt giận, phớt lờ anh. Cô chống hai tay xuống tuyết, ra sức gượng đứng lên, nhưng do người quá xúc động, lại thêm khí trời quá lạnh, loay hoay thế nào mà cô lại ngã xuống lần nữa. Lưu Băng sốt ruột, túm chặt lấy tay cô, giục: “Đứng lên nào!”.

Hiểu Khê ra sức vùng vẫy vì tự ái: “Bỏ ra, bỏ em ra!”.

Lưu Băng điên tiết quát to: “Minh Hiểu Khê, em thật quá đáng!”

Hiểu Khê vẫn đang ngồi trên tuyết, ngửa mặt lên nhìn Lưu Băng, giận dữ nói: “Sao? Em không đi đấy. Anh định làm gì em?”.

Lưu Băng tức giận, đứng phỗng ra đó, chưa biết phải xử lý cô bạn gái ra sao thì lửa giận của Hiểu Khê lại bừng bừng. Cô liên tiếp tuôn ra những lời uất ức: “Lưu Băng, em ghét anh, sao anh lại đối xử với em như vậy? Em ghét anh, em không muốn nhìn mặt anh nữa!”.

Lưu Băng tức tới nỗi giọng khản đặc: “Anh đã làm gì sai? Em hãy xem lại chính em đi!”

Hiểu Khê hét to: “Anh không sai gì ư? Anh đã phá tan bữa tiệc Noel mà bác Đông mất bao công sức tổ chức. Anh làm mọi người mất vui. Anh làm hỏng cả mối quan hệ tốt đẹp giữa em với anh Triệt. Em còn mặt mũi nào gặp anh ấy nữa? Em ghét anh!”.

Vừa nghe tới Giản Triệt, Lưu Băng lại điên tiết: “Em chỉ lo tới cậu ta. Đừng đổ hết mọi chuyện lên anh”.

Đúng vậy, không phải tất cả tại anh ấy, Hiểu Khê thầm nghĩ. Nhưng cô vẫn thấy ấm ức: “Đúng là không phải tại anh gây ra. Em… cũng góp phần làm mọi chuyện lộn xộn, nhưng… tất cả đều là sự cố ngoài ý muốn”, cô vẫn ngồi trên tuyết mà nói, “Lẽ ra anh không nên hành động như vậy, không nên làm mọi thứ xấu đi”. Nói xong, Hiểu Khê vùng đứng dậy, đứng trước mặt Lưu Băng, buồn bã nói: “Em rất xấu hổ, anh cư xử như trẻ con, còn em như con búp bê của anh. Em như một món đồ chơi của riêng anh, không ai được quyền đụng tới. Nhưng anh đã nhầm, nhầm to. Mặc dù em thích anh thật, rất thích nữa là khác, nhưng em vẫn là em. Em không thuộc quyền sở hữu của anh. Và anh không có quyền đối xử thô bạo với em như một đồ vật như vậy”.

Lưu Băng biết mình đã sai, đành nói khẽ: “Vậy em trách anh sao?”.

Hiểu Khê gật đầu cả quyết, “Đúng thế, rất trách anh. Mặc dù em sai từ đầu nhưng sau đó, anh không những không chữa cháy mà còn đổ thêm dầu vào lửa”.

Lưu Băng lặng thinh, cúi đầu suy nghĩ.

Hiểu Khê thở dài, tự an ủi: “Thôi, cho qua đi. Giờ em thấy dễ chịu hơn rồi. Thú thật, nếu em bắt gặp anh hôn một cô gái khác, em cũng sẽ nổi cơn tam bành. Nhưng em biết cách kiềm chế mình, tìm hiểu nguyên nhân trước, chứ không cư xử thô lỗ và bạo lực như anh”.

Lưu Băng lúng búng: “Thôi, thôi, em nói nhiều quá!”, rồi ôm lấy Hiểu Khê, “Nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn thích em”.

Hiểu Khê vẫn hơi bực, nhưng chịu ngoan ngoãn để Lưu Băng ôm, im lặng chờ anh nói tiếp. Đúng như cô dự đoán, Lưu Băng hứa: “Anh sẽ đi tìm Giản Triệt để xin lỗi. Nhưng chỉ xin lỗi mình cậu ta thôi. Còn em thì phải phạt vì tội hậu đậu, gây ra mọi chuyện không hay như vậy”.

Hiểu Khê ôm Lưu Băng, thủ thỉ: “Sau này, em sẽ chú ý hơn, không để chuyện thế này xảy ra nữa. Anh cũng phải bình tĩnh nhé, trong mọi trường hợp đều không được quá khích như vậy”.

Hai người ôm nhau, vừa đi vừa thủ thỉ dưới màn tuyết.

Bỗng Hiểu Khê chợt nhớ ra chuyện gì. Cô lấy từ trong túi áo một món quà bọc nơ xinh xắn, chìa ra trước mặt Lưu Băng, ngượng ngùng nói: “Tặng anh này!”.

Lưu Băng tò mò, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ sung sướng: “Gì thế này?”.

“Quà Noel của em!”, má Hiểu Khê bừng đỏ mặc dù thời tiết rất lạnh. Hiểu Khê hấp tấp cởi dây nơ, lấy từ trong hộp ra một sợi dây chuyền lấp lánh, ở giữa đính một viên pha lê trong vắt. Hiểu Khê hớn hở hỏi: “Đẹp không? Có giống mắt anh không?”.

Lưu Băng ngơ ngác: “Mắt anh ư? Sao lại giống mắt anh?”.

“À, vì nó trong vắt, đẹp như mắt anh mà”, Hiểu Khê giải thích.

Lưu Băng cười rạng rỡ, có vẻ hài lòng lắm nhưng lại trả lại sợi dây chuyền vào tay của Hiểu Khê. “Sao thế? Anh không thích sao?”, Hiểu Khê bối rối.

Lưu Băng lắc đầu, vừa cười mủm mỉm vừa tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống, chìa ra trước mặt cô.

Hiểu Khê lắc đầu, nói: “Không, không, đây là sợi dây chuyền kỷ niệm của mẹ anh. Em không thể nhận được”.

Lưu Băng cương quyết đeo nó lên cổ Hiểu Khê rồi lùi lại, ngắm nghía: “Đẹp, em không được tháo ra nhé!”.

Hiểu Khê sung sướng gật đầu rồi đeo chiếc dây chuyền pha lê vào cổ Lưu Băng, dặn dò: “Thế anh phải đeo nó hằng ngày nhé, tất nhiên anh có thể tháo nó ra khi không còn yêu em nữa”.

Lưu Băng dí ngón tay vào mũi Hiểu Khê, trách yêu: “Đồ ngốc chuyên gây trò kia, lúc nào cũng lo sợ lung tung”.

Cả hai cùng cười phá lên, tiếng cười trong như pha lê. “May sao, đêm Giáng sinh trôi qua cũng thật bình yên”, Hiểu Khê nghĩ thầm.

Hết chương 1