Tiền Chuộc Trái Tim

Chương 6

Gã hiệp sĩ không thể chịu đựng nổi này có vẻ rất lấy làm hớn hở, và điều đó làm cho nàng tức điên. Chẳng phải là nàng hy vọng sẽ làm con mồi của mình sợ chết khiếp, nhưng là một nữ thợ săn thành thạo và được vũ trang đầy đủ, nàng thực sự đã mong sẽ nhận được sự kính trọng nào đó.

Nhưng cái ông Hugh này liên tục thể hiện rằng ông ta chẳng hề coi nàng là mối đe dọa thực sự. Nàng chẳng cảm thấy mình là người kiểm soát cho dù chính nàng đang giữ con dao găm. Uy thế của nàng đã bị mất, đầu tiên là khi cái gã hộ vệ đầu đất đó húc nàng bất tỉnh, và rồi khi nàng buộc phải cởi trói cho Hugh để ông ta có thể xem vết thương cho nàng.

Và nàng thừa nhận nàng đã sai lầm khủng khiếp vì không tước vũ khí của tên hộ vệ khi có cơ hội. Nhưng khi đó nàng đã cảm thấy thương hắn, gào thét giữa không trung, hai tay chới với. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn ta có đủ đầu óc để giấu một con dao trong ủng chứ đừng nói là tự giải thoát cho mình. Đó là một cú rơi từ hơn hai thước xuống. Nhưng hắn đã thoát ra được và nàng phải trả giá cho sự thiếu nhìn xa trông rộng của mình.

Lén lút ấn tay vào chỗ sườn bị thương và cảm thấy nó đang tê đi khá tốt, Finnula chắc mình phải cảm tạ thánh Elias vì đã mang lại cho nàng một tù binh khéo léo nhẹ nhàng đến vậy. Cái ông Hugh này, bất chấp thân hình to lớn và một bộ râu rậm rạp đáng báo động, đã làm nàng ngạc nhiên với sự nhẹ nhàng của ông ta. Điều đó cho thấy một phần khác trong bản chất thực của ông ta, cái phần không bị bọc trong sự giễu cợt đầy khó chịu.

Thế nhưng nàng vẫn sẵn sàng đổi tất cả sự nhảy cảm đó của ông ta để lấy một con tin lịch sự hơn và ít si tình hơn.

Không chỉ việc ông ta hoàn toàn chả thấy sợ sệt gì khiến cho Finnula cảm thấy bực mình. Có điều gì đó về cách nhìn như đang đánh giá trong đôi mắt của tay hiệp sĩ này, rồi cái nhếch mép giễu cợt, bị che khuất một nửa sau bộ râu rậm rạp của ông ta, khiến cho nàng bồn chồn, ngượng nghịu. Finnula không phải là một cô gái nhút nhát và nàng không hiểu cái ông Hugh này đã làm gì khiến cho nàng cảm thấy như vậy. Và nàng bực mình với hắn ta về việc đó.

Rất, rất bực.

Nhưng bất chấp sự thực rằng kế hoạch của nàng không diễn ra đúng như dự tính, Finnula cảm thấy hài lòng vì nàng đã bắt được một tù nhân để mang về nhà cho Mellana. Đúng là hắn ta quá hay mỉa mai và quá tự phụ so với thị hiếu của Finnula, nhưng hắn ta sẽ mang lại một món tiền chuộc lớn, đủ để bù đắp cho khoản hồi môn của chị nàng, và đó mới là điều quan trọng. Nàng không buộc phải giết hắn ta. Nàng chỉ phải đưa hắn ta về cho Mellana. Không sứt mẻ. Tất nhiên, phần khó khăn nhất là phải kiềm chế bản thân không tát cho hắn ta một cái. Hắn ta đáng bị như vậy lắm, cái đồ hư hỏng đó. Làm sao nàng có thể chịu đựng cái kiểu cư xử như vậy trong suốt hai ngày đêm liền?

Họ cứ đi như vậy trong gần hai giờ đồng hồ, chủ yếu là trong im lặng, ngoại trừ lúc Hugo hỏi dò về gia đình và đời sống riêng tư của nàng, mà Finnula đã từ chối trả lời trong sự thích thú của chàng ta. Khi vầng mặt trời từ từ lặn xuống ám chỉ rằng đã đến lúc tìm chỗ nghỉ đêm, Finnula thúc ngựa của Hugo tiến vào một đồng cỏ đã chuyển sang màu tía trong lúc chạng vạng, về phía một kho cỏ khô.

“Chỗ ngủ đêm của chúng ta đây sao?” Hugo hỏi với sự hy vọng không lẫn đi đâu được trong giọng của chàng.

Finnula thở dài mệt mỏi. “Đúng đấy” nàng đáp, cố gắng làm cho giọng nói của mình có màu sắc của sự đe dọa. “Tôi quen với ông chủ của cánh đồng này và ông ấy cho phép tôi ở qua đêm bất cứ khi nào tôi muốn...”

“Tử tế quá nhỉ,” Hugo ôn tồn nói. Finnula mím chặt môi.

“Đổi lại, tôi giúp đuổi sói ra khỏi khu đất của ông ấy,” Finnula thực sự không thích cái kiểu bóng gió của anh ta. Ở phía sau, nàng nghe thấy tù nhân của mình tặc lưỡi.

“Thì tôi đã nói là ông ta thật tử tế mà...”

“Tôi nghe thấy ông nói gì rồi,” Finnula bật lại. “Xuống ngựa đi”.

Hugo nhìn quanh đồng cỏ vốn đã bắt đầu trở nên lạnh giá khi mặt trời lặn xuống sau rặng cây ở cuối chân trời.

“Cái gì, ở đây à?” Chàng hỏi.

“Phải, ở đây.” Finnula đợi cho tới khi chàng đã xuống hẳn mặt đất rồi mới trượt xuống bên cạnh chàng.

Một lần nữa, dáng hình cao vọt của chàng lại làm nàng mất vui. Nàng đi về phía Violet, lắc lắc đầu tự hỏi chẳng nhẽ thực sự từng có thời những người khổng lồ sống trên mặt đất này.

Finnula tới bên yên ngựa của mình, rút ra một sợi dây dài và quay về phía chàng kỵ sĩ khổng lồ. “Xin ông hãy ngồi ở bên đống cỏ khô để tôi có thể trói ông lại.”

Hugo nhìn nàng với vẻ hoàn toàn không hiểu gì cả, “Cô đang nói gì vậy?”

“Tôi còn phải đốt lửa và tìm thức ăn cho chúng ta, và tôi không thể vừa làm tất cả những việc đó vừa trông chừng ông...”

Sự thấu hiểu bừng lên trên khuôn mặt Hugo, chàng ngửa đầu ra cười. “Vậy cô định buộc tôi vào đống cỏ? Ôi, an toàn quá nhỉ.”

Finnula lườm chàng. “Chuyện đó chẳng có gì buồn cười cả. Có gì đảm bảo rằng ông sẽ không trốn đi trong khi tôi đi săn chứ?”

“Nếu cô không biết, thì tôi cũng sẽ chẳng cho cô biết đâu,” Hugo vừa cười vừa tuyên bố. Finnula gườm gườm nhìn chàng. “Này, đừng có nhìn tôi như thế, thưa quý cô nhẫn tâm. Tôi thề với cô tôi sẽ ở nguyên đây. Cô đang giữ viên ngọc lục bảo của tôi, cô nhớ chứ?”

Finnula sờ tay vào viên đá quý vẫn đeo trên cổ nàng. Tất nhiên ông ta sẽ chẳng dám bỏ trốn khi mà nàng vẫn đang giữ một thứ quý giá như thế này. Tuy nhiên ông ta vẫn có thể lẻn tới từ phía đằng sau nàng và cướp lại nó bằng vũ lực. Nhưng nàng chắc rằng nếu định làm điều đó thì ông ta đã làm từ lâu rồi. Chúa biết ông ta đã có thể dễ dàng trốn đi khi gã hộ vệ húc nàng bất tỉnh. Dù nàng không muốn phải thừa nhận, nhưng rõ ràng ông Hugh Fitzwilliam này có chút ít danh dự. Ông ta là loại người làm gì là làm đến cùng, cho dù chỉ là để có thú vui được cười nàng thêm chút nữa.

“Tôi sẽ đốt lửa,” Hugo đề nghị, “trong khi cô đi tìm thức ăn. Tôi thực sự rất mong muốn được chiêm ngưỡng kỹ năng săn bắn siêu việt mà tôi đã được nghe nói tới rất nhiều”.

Finnula nhìn xuống sợi dây trong tay nàng. Nàng thật mong muốn được trói hắn ta lại, nhét giẻ vào mồm nữa, và có một vài giờ hạnh phúc không phải cảm thấy sự hiện diện của hắn ta làm sao. Sự hiện diện của gã thật khó chịu. Nhưng chẳng có cách nào khác. Nàng chỉ phải chịu đựng ông ta thêm bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa. Bốn mươi tám tiếng chẳng là gì cả. Nếu may mắn, nàng có thể tiêu mười sáu tiếng trong số đó vào việc ngủ.

Nếu như nàng có thể ngủ khi có sự hiện diện của một người đàn ông như thế này.

Nhún vai, Finnula quay trở lại chỗ Violet và cất sợi dây đi, thay vào đó lấy ra cung và ống tên của nàng. Nàng cố gắng phớt lờ sự thực rằng nàng có thể cảm thấy ánh mắt của người tù bám chặt lấy nàng trong suốt thời gian nàng quay lưng lại với ông ta. Điều gì đã thu hút ánh mắt của ông ta về phía nàng liên tục như vậy? Không thể nào có chuyện ông ta thích nàng sau khi nàng đã cư xử với ông ta rất khó chịu trong suốt cả buổi chiều.

Nhưng ông ta cũng chẳng có đủ tế nhị để nhìn đi chỗ khác khi nàng bắt được ánh nhìn của anh ta và nhìn lại đầy vẻ thách thức.

“Hy vọng là ông thích ăn thịt thỏ,” nàng nói cáu kỉnh. “Bữa tối nay chỉ có món đó thôi”.

Hugo cúi chào như thể nàng nói sẽ chuẩn bị món thịt lợn hầm ăn kèm sốt nấm. Finnula tức muốn bốc khói và đi tới bụi cây gần đó, lầm bầm một mình. Tại sao mà cái gã đàn ông khó chịu này lại cứ chọc tức nàng như vậy? Thường thì nàng rất biết kiềm chế.

Thường thì nàng chẳng hề thấy phiền khi người ta cười nàng. Isabella Laroche cười mỉa nàng suốt nhưng điều đó chưa bao giờ khiến nàng khó chịu. Nhưng điều gì đó trong việc trở thành đối tượng giải trí cho cái gã này khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Việc bám theo một con thỏ rừng đặc biệt láu cá trong ánh chiều nhập nhoạng đã làm Finnula bình tĩnh lại đôi chút. Nàng bỏ qua vài con thỏ cái vì lo rằng sẽ khiến cho con của chúng trở thành mồ côi và đuổi theo một con đực. Nàng tận hưởng chút thời gian được tránh xa gã tù nhân đáng ghét đó, để cho con mồi trốn thoát vài lần trước khi quyết định chấm dứt cuộc đuổi bắt bằng bắn một mũi tên gọn gàng xuyên qua đầu của con thỏ. Nó chẳng bao giờ biết rằng thứ gì đã tấn công nó.

Sau khi làm thịt con thỏ, nàng quay trở lại, nửa mong muốn rằng cái ông Hugh đó đã trốn đi, mang theo cái điệu cười mỉa và những lời lẽ bóng gió của hắn ta. Ấy thế nhưng ông ta đã nhóm lửa và thậm chí trên đó còn có một cái nồi với thứ gì đó đang sôi lục bục vui vẻ, tỏa ra mùi hẹ tây không lẫn vào đâu được.

Mặt trời đã lặn, và ngoại trừ ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa mà chàng ta nhóm lên, toàn bộ đồng cỏ đã chìm trong bóng tối. Ánh lửa làm nổi bật lên những đường nét khuôn mặt vốn bị bộ râu của chàng che khuất, và Finnula nhận ra rằng, tù nhân của nàng thực ra trông cũng tạm được. Và vô lý thay, cả điều này cũng khiến nàng bực mình.

“Tôi thấy là ông đã lục lọi đồ đạc của tôi khi tôi đi vắng,” nàng lạnh lùng nói.

Hugo nhún vai, nêm thêm chút gia vị vào món súp bằng chỗ gia vị Finnula cất ở cái túi bên yên ngựa. “Tôi luôn nói người ta cần phải hiểu rõ kẻ thù của mình”. Chàng mỉm cười, chẳng có tí gì lo lắng về sự cáu kỉnh của nàng. “Cô có kho đồ nấu nướng khá thật đấy. Tôi đã cho một ít hẹ tây và củ cải vào đây. Cô không phiền chứ? Chỉ cần cho thêm thịt thỏ vào và để nồi sôi âm ỉ qua đêm, sáng mai chúng ta sẽ có một món cháo đặc rất ngon”.

Finnula cố gắng giấu đi sự ngạc nhiên. Chẳng lẽ trên đời lại có một người đàn ông biết nấu nướng?

Robert còn chẳng phân biệt được củ cải đỏ với củ cải vàng. Sự tò mò vượt quá cả sự khó chịu, Finnual hỏi với vẻ sửng sốt, “Ông học nấu ăn ở đâu vậy?” Hugo thở dài, khuấy món súp bằng một cái que chàng tước ở trên cây. “Ăn thức ăn Ai Cập không phải lúc nào cũng an toàn. Tôi từng thấy nhiều người gục xuống vì ăn thức ăn ôi thiu hơn là vì gươm đao. Chúng tôi phải học cách tự nấu ăn cho mình”. Chàng tặc lưỡi vì ký ức đó, rồi liếc nhìn con thỏ rừng mà nàng đã mang về.

“Món chính đây rồi.” Chàng đứng dậy, tiến tới xem xét kỹ con thỏ rồi nhìn nàng với vẻ tán thưởng.

“Cú bắn gọn ghẽ đấy,” chàng nói với vẻ ngưỡng mộ lồ lộ. “Cô làm thế với cây cung ngắn này à?”

Finnula bất giác cảm thấy mãn nguyện kỳ lạ trước sự tán thưởng này. “Vâng,” nàng nói. “Tôi chỉ cần có thế này. Một cây cung dài thì cồng kềnh quá.”

Hugo thành thạo uốn cây cung. “Cung tốt lắm. Cô tự làm lấy à?”

“Vâng”. Thật kinh ngạc, Finnula cảm thấy má mình đang đỏ lên. Sự tán thưởng của chàng khiến nàng thỏa mãn vượt xa mức cần thiết. Nhưng mà tại sao nàng phải quan tâm xem ông ta nghĩ gì về nàng cơ chứ? Ông ta chỉ là một hiệp sĩ, mà cũng chẳng phải là kiểu nghĩa hiệp gì lắm. Ông ta chẳng là gì đối với nàng.

Tất nhiên, được ngưỡng mộ vì bề ngoài cha sinh mẹ đẻ thì khác xa với những lời tán thưởng về kỹ năng của ta. Finnula tự hào về khả năng săn bắn của mình hơn rất nhiều so với những lời khen về vẻ đẹp của nàng. Nói nhanh để che đi sự ngượng nghịu, Finnula chỉ vào vết khía mà nàng đã khắc vào các mũi tên của mình, mà nàng cho rằng sẽ tăng đường lượn của mũi tên.

“Cho dù nó có làm cú bắn của cô đi xa hơn, nhưng nó cũng khiến cho các mũi tên của cô đặc biệt dễ bị nhận dạng.”

Finnula nhún vai, chưa hiểu ngay ý nghĩa điều chàng muốn nói. “Vâng, nhưng nó có tác dụng...” “Và quận trưởng de Brissac chưa biết cách nhận ra mũi tên của cô sao”?

Đột nhiên cảm thấy khó chịu với sự chuyển hướng của cuộc nói chuyện, Finnula lấy lại mũi tên và hướng sự chú ý của nàng vào bữa tối. “Tôi sẽ ướp anh bạn này bằng thảo mộc,” nàng nói, cố tình chuyển chủ đề. “Nếu may mắn, cậu ta sẽ sẵn sàng trong khoảng nửa giờ...”

Hugo tặc lưỡi. “Tôi hiểu rồi. Rắc rối của cô với ông quận trưởng không phải là việc của tôi?”

“Tôi không có rắc rối gì với ông quận trưởng,” nàng nói vẻ lạnh nhạt. Rồi liếc nhanh về phía người hiệp sĩ, nàng lẩm bẩm, “Dù sao thì ông ta cũng chẳng chứng minh được gì đâu.”

Hugo ngồi xuống cạnh nàng trên nền đát cứng. Chàng ngồi đủ xa để đùi của họ không chạm vào nhau, nhưng đủ gần để cho khả năng điều đó xảy ra là rất lớn. Finnula thận trọng coi chừng chàng nhưng điều duy nhất chàng làm là nghiêng người về phía trước và khuấy món súp lên.

“Tôi hiểu rồi,” người tù nói, “Nhưng ông ta chỉ cần tìm được một mũi tên là...”

“Tôi không để tên của mình rơi vung vãi đâu,”

Finnula nói như thể đó là một điều hiển nhiên. “Nhưng cũng phải có lúc cô bắn trượt chứ...”

Finnula khịt mũi “Tôi không bắn trượt”.

“Không thể lúc nào cũng bắn trúng tâm được...”

“Có đấy,” nàng bật lại. “Ông nghĩ rằng vì là phụ nữ nên tôi không đủ khả năng để làm một thợ săn chăng? Cho ông biết, tôi là thiện xạ giỏi nhất ở Shropshire này. Tôi còn có một mũi tên đầu bịt vàng thắng được ở hội chợ Dorchester để chứng minh rằng...”

“Tôi chỉ đang nói là ai cũng phải có lúc sơ suất...”

“Tôi không bao giờ bắn trượt”. Finnula nhìn chàng phẫn uất, quên cả việc quay xiên thịt. “Tôi chẳng bao giờ nhằm vào sườn của con hươu nào lảng vảng trên đất của bá tước cả. Tôi giết chúng bằng một mũi tên, tránh để chúng phải đau đớn”.

“Và cái ông bá tước này, người mà cô đang săn trộm thú của ông ta...”

Quá muộn, Finnula nhận ra sai lầm của nàng. Đến bao giờ nàng mới học được cách ngậm miệng cơ chứ? Quả thực là tay hiệp sĩ này có thể moi tin từ nàng dễ dàng như một kẻ buôn chuyện bậc thầy.

“Tôi đâu có nói là tôi săn trộm,” Finnula lầm bầm, “Không à?” Âm sắc cười cợt rung lên trong giọng nói của Hugo. “Tôi tưởng cô đã nói rằng đó là nguyên nhân rắc rối của cô với quận trưởng de Brissac”. Finnula cau có xoay xiên thịt. Khi mùi hương của món súp và thịt bốc lên trong không khí, nàng bỗng nhận ra mình đang đói cồn cào. Nàng đã chẳng ăn một miếng nào kể từ khi ở quán trọ tại Leesbury.

“Đó không phải là săn trộm,” nàng miễn cưỡng giải thích. “Những con thú mà tôi giết chưa bao giờ thực sự ra khỏi đất đai của bá tước...”

“Ý cô là sao?” Cái nhìn của chàng về phía nàng sắc bén đến khó chịu. Trong ánh lửa, cặp mắt đổi màu của chàng đã chuyền từ vàng sang hổ phách. “Vậy thì cô làm gì với nó?”

Sự chăm chú trong cái nhìn của chàng thật không thể chịu nổi. Finnula cụp mắt xuống và tự nhiên nàng nhận ra cổ họng mình khô khốc.

“Thú săn của bá tước ấy”. Hugo nhắc lại, “Cô đã làm gì với chúng nếu không đưa chúng ra khỏi đát của ong ta?”

Cái gã thích chọc tức này. Finnula nhăn mặt. Chẳng thể nào lảng tránh vấn đề với hắn ta được, cho dù nàng có cố gắng đến thế nào. Nàng sẽ phải kể cho hắn ta nghe. Nàng chỉ có nước tự trách mình vì đã khơi gợi sự nghi ngờ của gã.

“Ông bá tước quá cố, ngài Geottrey đã qua đời hơn một năm trước, vì vậy điền sản này do quản gia của ngài trông coi...”

“Ngài Geottrey đó không có người thừa kế nào sao?” Hugo chẳng dám ngước nhìn nàng. Cái nhìn của chàng bám chặt vào xiên thịt đang quay.

“Có đấy.” Finnula khịt mũi khó chịu. “Chỉ là chẳng ai biết ông ta ở đâu. Bị bắt khi đang chạy rông ở Đất Thánh, cũng giống như ông đấy...”

“Chạy rông!” Hugo lặp lại trong tiếng thở.

“Đúng vậy đấy, đâu có cách gọi nào khác chính xác hơn, phải không?” Nàng liếc nhanh về phía chàng. “Biết đâu ông lại biết ông ta đây? Ý tôi là con trai của ngài Geottrey, bá tước của Stephensgate...”

Hugo chỉ vào xiên thịt. “Cô nên xoay nó đi, sắp cháy rồi”. Sau khi Finnula xoay xiên thịt, chàng nói, “Vậy là vì không ai biết con trai ngài Geottrey ở đâu, điền sản này không có người cai quản đã một năm rồi?” “Gần như thế. Và tay quản gia là một người em họ của ngài Geoffrey, tên ông ta là Riginald Laroche, ông ta và cô con gái rượu sống trong thái ấp...” Finnula còn định chêm thêm mấy câu bình phẩm nữa nhưng lại thôi khi nàng nhớ ra rằng tù nhân của mình không phải là người lạ ở Shropshire, và biết đâu có thể quen biết với Reginald Laroche.

Nhưng có vẻ như chàng ta chẳng hề biết gì về tay quản gia này, bởi vì chàng hỏi đầy tò mò, “Tôi thấy là cách thức làm việc gã Laroche này không vừa ý tiểu thư?”

Finnula xoay xiên thịt, so vai với vẻ không thoải mái. Nàng biết mình không nên than phiền về những kẻ bề trên, nhưng sao đó, dù nàng chỉ là con gái của ông chủ cối xay, nàng vẫn nghĩ rằng mình có thể quản lý điền sản của ngài Hugo tốt hơn con gà mái Reginald Laroche đó.

Và bất chấp bên sườn bị bầm tím của mình, Finnula đang cảm thấy khá dễ chịu với cảnh đêm yên lặng bao quanh họ như một tấm chăn, với những ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời, và cả bữa tối thơm ngào ngạt này nữa. Người đồng hành của nàng cũng chẳng làm phiền nàng thêm nữa. Có vẻ ông ta đã có thái độ cư xử bớt thô thiển và chưa hề cười nàng trong hơn nửa giờ đồng hồ. Có thể nàng sẽ thực sự cảm thấy thích đi cùng ông ta trước khi chuyến đi này kết thúc...

“Vậy còn cái gã Laroche đó,” Hugo nhắc nàng.

“Phải rồi.” Finnula thở dài. Nàng nghĩ chắc cũng chẳng hại gì nếu nàng nói xấu họ hàng của ngài bá tước với người đàn ông này. Mặc dù có một chút ít khả năng là cô nàng Isabella, người có một khả năng phi thường trong việc đánh hơi ra những anh chàng độc thân giàu tiềm năng từ xa hàng dặm, có thể sẽ tìm cách tiếp cận vị hiệp sĩ này, nhưng khó mà có khả năng ông Hugh đây sẽ gặp gỡ người cha của cô ta.

“Reginald Laroche cảm thấy rằng các khoản đóng góp mọi người phải nộp cho thái ấp Stephensgate phải nhiều gấp đôi so với khi Ngài Geoffrey còn sống,” Finnula giải thích. “Vậy nên thay vì làm việc ba ngày trên các cánh đồng của Đức ông và bốn ngày cho chính mình, những người nông dân buộc phải làm sáu ngày cho Laroche và chỉ còn một ngày để nuôi thân. Nhưng điều đó chưa là gì so với mức thuế mà Laroche đã ban ra. Tôi nghĩ thế này là chín rồi, ông thấy sao?”

Hugo đang nhìn nàng chăm chú, cặp mắt nâu của chàng lại chuyền sang màu vàng trong ánh lửa. Finnula phải vẫy vẫy xiên thịt trên ngọn lửa để thu hút sự chú ý của nàng.

“Ông thấy thế này được chưa?”

Chàng chuyển cái nhìn từ khuôn mặt nàng sang con thỏ đã được quay chín. “Được rồi đấy,” chàng nói và cầm lấy xiên thịt từ tay Finnual, thổi vào xiên thịt đang bốc khói. “Khoản thuế đó,” chàng hỏi giữa các lần thổi, “Ông ta đã tăng thuế phải không?”

“Tăng lên một phần ba. Chuyện đó cộng với thêm ba ngày lao động đã gây nên sự bực tức trong giới nông nô”. Nàng cầm lấy xiên thịt mà Hugo đưa cho rồi cắt một miếng. “Ngon đấy.”

“Các nông nô đó không than phiền với ai sao?” Hugo hỏi.

“Có chứ, với quận trưởng de Brissac. Ông ấy là một người tốt,” nàng thừa nhận, “cho dù ông ấy có muốn tống tôi vào tù, nhưng ông ấy không thể làm gì cả. Reginald Laroche đã thao túng ngài Geogffrey kể từ trước khi ông ấy qua đời. Hắn ta sẽ được thừa kế tất cả nếu như ngài Hugo không bao giờ trở về, và khi đó chỉ biết mong chờ Chúa phù hộ cho chúng tôi”.

“Vậy ý cô là gã Laroche đó làm cho người dân của Stephensgate chết đói dần?”

“Ít ra thì là các nông nô,” Finnula sửa lại. “Anh trai tôi, và những người dân tự do trong làng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Còn những nông dân làm việc cho Đức ông thì phải chịu đựng nhiều nhất...”

Hugo bắt đầu nhìn nàng chăm chú đến nỗi Finnula lại cảm thấy khó chịu. Có điều gì đó rất quen thuộc trong ánh mắt chàng nhưng Finnula không thể nói rõ được. Finnula hiếm khi tới Caterbury nhưng có thể nàng đã gặp người bà con nào đó của chàng ở đó. Hoặc có thể ông chú của chàng đã tới Stephensgate để nếm thử món bia của Mellana. Nó thực sự khá nổi tiếng và vào ngày Chủ nhật Mở-Thùng của mỗi tháng Mười, ngày duy nhất có thể bán bia mà không cần giấy phép, cối xay đông chật đàn ông từ rất xa tới đây chỉ để nếm món bia của Mellana.

“Vậy là cô giết thú săn của bá tước và đem nó tới cho nông nô của ông ta, để họ không bị chết đói?” Mắt Finnula mở to và tí nữa thì bị nghẹn vì miếng thịt thỏ nàng vừa nuốt. “Cái gì, ông nói gì cơ?”

“Đừng có giả bộ ngây thơ với tôi, thưa quý cô. Vì thế mà cô nói rằng những con thú săn đó không rời khỏi đất của bá tước. Tất cả đều nằm trong dạ dày của các nông dân làm việc trên đất của...”

Finnula không biết chắc chắn nhưng có vẻ như ông Hugh này đang bực tức về điều gì đó. Finnula nói với vẻ ngoan ngoãn, “Nếu tôi không làm thế, họ sẽ chết đói trong mùa đông này. Trời rất lạnh...”

“Khốn kiếp!”

Sự bùng nổ của Hugo khiến cho Finnula giật mình, suýt nữa thì đánh rơi miếng thịt thỏ vào trong đống lửa. Nàng choáng váng nhìn người tù của mình quăng miếng thịt xuống đất và đứng bật dậy. Chàng sải bước vào trong đồng cỏ tối tăm và chỉ trở lại vài giây sau đó, tay chàng siết chặt lại thành nắm đấm. Nàng không thể hiểu nổi vì sao một người lạ không sống ở Stephensgate lại có thể bực mình đến vậy vì sự khốn khổ của nông nô ở đây. Vậy nên nàng cho rằng cơn giận của chàng là vì nàng, vì sự vi phạm trắng trợn luật cấm săn trộm của nàng. Hình phạt cho tội săn trộm rất khắc nghiệt, những ai bị bắt khi đang săn bắn bất hợp pháp thú săn của một lãnh chúa có thể bị chặt một tay hay một chân vì tội đó, và chuyện một kẻ săn trộm phải trả giá bằng tính mạng của chính mình cũng không phải là chuyện lạ.

Finnula ngay lập tức cảm thấy hối tiếc vì đã nói chuyện săn bắn với người lạ này. Biết đâu hắn ta có thể là một đặc vụ của Đức vua được phái tới đây để điều tra sự biến mất bí ẩn của thú săn trong khu rừng Fitzstephen. Vì sao nhà vua lại quan tâm tới khu rừng Fitzstephen thì nàng không hình dung nổi, nhưng rõ ràng đó là lời giải thích duy nhất cho cách cư xử kỳ lạ của ông Hugh này. Đó là nếu Hugh thực sự là tên của ông ta.

Finnula không biết phải làm gì tiếp theo. Giả như Isabella rơi vào tình cảnh này thì cô ta sẽ bắt đầu khóc, dùng nước mắt làm vũ khí để chống lại cơn giận của người đàn ông to lớn này, và nếu có thể thì Finnula đã giả bộ ân hận. Nhưng nàng không cảm thấy hối lỗi về những gì nàng đã làm và nàng sẽ bị nguyền rủa nếu lại giả bộ như vậy. Vậy nên nàng chỉ trút phần còn lại của bữa tối vào cái nồi đang treo trên ngọn lửa, bởi vì sự ngon miệng đã đột ngột rời bỏ nàng. Rồi nàng yên lặng chờ đợi gã đàn ông to lớn đó trút cơn giận của anh ta lên nàng.

Nhưng khi cơn bão buộc tội đó không xảy ra, Finnula sốt ruột đứng dậy liếc Hugo một cái rồi nhanh chóng cụp mắt xuống. Chàng đang đứng cách đó vài thước, tay khoanh trước ngực và với ánh mắt khó hiểu trói chặt lấy nàng.

Khi cuối cùng Hugo đã cất lời, giọng của chàng không có sự giận dữ mà chỉ có vẻ mệt mỏi mà theo Finnula thì cũng không có gì là lạ với một người đàn ông ở vào độ tuổi của chàng. Dù gì thì chàng ta cũng đã phải trả qua một ngày dài mệt mỏi.

“Sao cô lại làm điều đó?” chàng hỏi.

Finnula ngạc nhiên vì câu hỏi đó. Thường thì Robert mắng mỏ nàng vì chuyện săn trộm nhưng anh chưa từng một lần hỏi xem tại sao nàng lại làm việc đó. Và việc người lạ này hỏi nàng như vậy thì quả là khác thường.

Nàng ngước nhìn lên để thăm dò vẻ mặt của chàng nhưng tất cả đường nét của chàng chìm trong bóng tối bởi vì chàng đang đứng quá xa đống lửa.

“Tôi đã nói rồi mà. Nếu không có ai đó hành động gì cả, họ sẽ không trụ được qua mùa đông này. Họ không có đủ thức ăn với mức thuế cao mà Laroche định ra...”

“Nhưng tại sao lại là cô?”

Finnula cau mày, chuyển ánh mắt về phía đống lửa. Nàng không thể cho chàng biết sự thực. Nhưng nàng có thể kể cho chàng nghe một phần trong điều đó.

“Chúa cho tôi một tài năng.” nàng nhún vai. “Sẽ là có tội nếu tôi không sử dụng nó. Mẹ tôi thường bảo như vậy”. Khi không thấy chàng nói gì, nàng nghĩ câu trả lời đó không thỏa mãn chàng, nhưng đó là tất cả những gì nàng có thể chia sẻ.

“Cô đã mạo hiểm mạng sống của mình,” Hugo chậm rãi nói, “vì các nông nô.”

Quên mất rằng mình đã quyết định giữ yên lặng, Finnula sửa lại lời chàng. “Có thể với ông thì họ là nông nô. Còn với tôi họ là những người bạn, những người tôi đã quen từ khi còn bé, họ gần như là gia đình. Nếu ông chủ của họ không quan tâm tới họ, thì tôi sẽ làm. Đây là việc làm đúng đắn mà”.

Chàng không đáp lời, và vì chàng vẫn đang đứng trong bóng tối, nàng còn chẳng chắc chàng đang

nhìn về phía mình.

“Nhưng ông không thể chứng minh được gì đâu”, nàng nói tiếp với vẻ khinh suất. “Ngay cả Quận trưởng de Brissac cũng không thể tìm ra bằng chứng gì chống lại tôi. Cứ việc hỏi các nông nô của ngài Geottrey đi. Họ sẽ chẳng hé răng đâu. Vậy nên ông hãy trở về gặp Đức vua Edward và tâu với ngài rằng nếu có kẻ săn trộm ở rừng Fitzstephen thì ngài cũng không thể buộc tội được vì thiếu bằng chứng”.

Nàng run rẩy trong suốt thời gian nói bài diễn thuyết vừa rồi, nhưng không phải vì sợ hãi. Chúa ơi, chẳng trách hắn ta lại thân thiện thế khi bị bắt làm con tin. Hắn ta đã mong moi được từ nàng một lời thú tội, và hắn đã thành công ở một mức độ nào đó. Nhưng hắn ta vẫn chẳng có bằng chứng nào.

“Nhân danh Chúa, cô đang nói về cái quái gì vậy?” Hugo hỏi và bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng. Finnula nhận thấy giờ đây ánh mắt của chàng đã chuyển sang màu xanh lục. Thật là bực mình khi mà mắt của ông ta cứ liên tục chuyền màu như vậy. Finnula trừng mắt nhìn chàng ta, mong có thể dọa được chàng với cặp mắt màu xám hoa diên vĩ đáng buồn là không thể thay đổi màu của nàng. “Tôi biết ông là ai”.

Hugo trông có vẻ sững sờ. Trong vài giây chàng chỉ nhìn nàng chằm chằm, miệng chàng mấp máy rất kỳ lạ trước khi chàng lặp lại lời nàng bằng một giọng điệu có vẻ chân thật quá mức, “Tôi là ai ấy à? Cô đang nói gì vậy?”

“Đừng giỡn với tôi nữa,” Finnula gầm gừ. Dường như chàng ta có vẻ thấy vui thú hơn là cảnh giác trước sự giận dữ của nàng, nhưng điều đó không ngăn được nàng thuyết giảng bài diễn văn mà chàng ta xứng đáng phải nhận. “Tôi nghĩ thật hổ thẹn khi ông lại lợi dụng tôi theo cách như vậy. Dù gì tôi cũng chỉ là một thiếu nữ vô tội. Ông phải thấy hổ thẹn vì hành vi của chính mình”.

Hugo phá lên cười. “Thiếu nữ thì có thề, thưa cô Finnula Crais, nhưng tôi rất nghi ngờ về cái khoản vô tội đó. Cứ xét theo cái cách thức cô đã dùng để làm tôi phân tâm tại suối Thánh Elias...”

Ký ức đó làm nàng đỏ bừng mặt, nhưng Finnula quyết không để sự xấu hổ đó làm phân tâm. “ Chuyện đó không liên quan. Nhưng khi nào anh trai tôi phát hiện ra, anh ấy sẽ thưa lên nhà vua về cách cư xử bất lịch sự của ông đối với tôi...”.

“Cách cư xử bất lịch sự của tôi đối với cô?” cặp lông mày màu vàng kim của Hugo xếch lên trong sự không tin nổi. “Chẳng phải chính tôi là kẻ bị trói, mà như cô đã rất tế nhị chỉ ra, là giống như một con lợn? Chẳng phải sự sống của tôi đã bị đe dọa bằng mũi dao?”

“Sao ông có thể tỏ ra phẫn nộ như vậy khi chính ông là kẻ lén lút và dối trá”, nàng rít lên, “Những gã đàn ông như ông chẳng hơn gì lũ giun đang bò dưới chân tôi ngay lúc này đây...”

Hugo nhìn xuống, trông chờ sẽ thấy mặt đất bị đào bới bởi những kẻ bò lổm ngổm ban đêm đó. “Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư”, chàng bắt đầu rất cẩn thận, “nếu tôi đã làm điều gì xúc phạm tới cô...”

“Xúc phạm tôi à!” Finnula cười chẳng có vẻ gì là hài hước. “Việc bắt giữ tôi sẽ là một sự xúc phạm, đúng vậy đây. Một sự xúc phạm tới mọi điều thiêng liêng trong mảnh đất này...”

“Bắt cô ư?” Ồng Hugh có vẻ kinh ngạc, và Finnula chắc chắn đó là sự giả đò mặc dù nó thuyết phục đến nỗi nàng gần như tin lời chàng. “Sao tôi lại bắt cô cơ chứ?”

“Ôi!” nàng thốt lên, “Và ông vẫn giả ngu giả ngốc cơ đấy!” Nàng chĩa ngón tay về phía chàng với vẻ nóng nảy. “Chẳng phải ông là một đặc vụ của đức vua được cử tới đây để xử lý tôi sao?”

Trước sự ngạc nhiên của nàng, tay tù nhân phá lên cười ha hả. Phản ứng này bất ngờ đến nỗi trong một khoảnh khắc, Finnula chẳng thể làm gì ngoài việc há hốc miệng ra nhìn chàng. Chàng tiếp tục cười đến vài phút liền, ầm ĩ đến nỗi Finnula, dù đánh giá cao một trò đùa hay nhưng lại không thích là đối tượng của trò cười đó, trở nên mất kiên nhẫn.

“Chuyện này không buồn cười đâu,” nàng nhấn mạnh.

Nhưng Hugo không thể ngừng cười. Trong cơn giận giữ, Finnula phăm phăm đi tới trước mặt chàng, tay chống nạnh, mắt nàng rực lên hệt như ngọn lửa đang cháy.

“Được rồi,” nàng gầm gừ. “Cứ cười thoải mái đi. Để rồi xem ông sẽ buồn cười như thế này khi anh trai tôi tóm được ông. Nắm đấm của anh ấy to như bao bột, và anh ấy sẽ không nhẹ tay đâu nếu ông trói tôi lại dẫn về cối xay”.

Nỗ lực này chỉ khiến cho gã hiệp sĩ đó cười dữ dội hơn nữa. Finnula dậm chân với vẻ nóng nảy. “Tôi có các anh rể nữa, bốn người đây, và Bruce làm nghề mổ thịt. Tay anh ấy còn to hơn thân cây...”

Trước khi nàng nhận ra điều gì đang xảy ra, thì một cánh tay của ông Hugh, mặc dù không to hơn thân cây, nhưng cũng là cánh tay dài nhất và cơ bắp nhất nàng từng thấy, đã vươn ra và kéo nàng vào trong lòng. Finnula không thể kiềm chế được, thốt lên một tiếng vì ngạc nhiên.

Nhưng trước khi nàng có thời gian để phản đối cách cư xử thô lỗ của anh ta... thì sự phản đối của nàng đã bị dập tắt bởi một đôi môi rất quyết đoán. Trước kia Finnula đã từng hôn, đó là sự thực, nhưng rất ít người đã thử làm điều đó vẫn còn sống để mà hối tiếc về việc này, bởi vì nàng sử dụng nắm đấm cũng mau lẹ như dùng cung vậy. Thế nhưng có điều gì đó về đôi môi đang ép chặt vào môi nàng khiến cho nàng không cảm thấy một chút mảy may oán giận. Điều mà nàng đang cảm thấy khó có thể mô tả được, nó thật mới lạ với nàng. Nhưng nàng biết chắc rằng cảm giác này ngọt ngào đến mức nàng khó lòng thuyết phục bản thân cắn lại gã hiệp sĩ trơ tráo này.

Tù nhân của nàng là người hôn rất thành thạo. Cái hôn của chàng giống như thể đang hỏi một câu hỏi mà chỉ có mỗi mình nàng, Finnula, mới có câu trả lời. Chẳng có gì phải nghi ngờ về kiểu cách của anh ta; anh ta đã ra đòn đầu tiên và nhận thấy rằng sự phòng ngự của Finnula đã sụp đổ. Vậy là anh ta tấn công không thương tiếc. Đối với Finnula, nụ hôn này giống như một cú đánh choáng váng, như một điều thật khác thường và nàng không thể kiểm soát tình huống này như ý nàng mong muốn. Mặc dù nàng đã cố gắng chống lại cuộc tấn công choáng váng và đột ngột này, nhưng nàng không thể thoát khỏi đôi môi như thôi miên của chàng giống như chàng chẳng thề thoát ra khỏi sợi dây trói của nàng. Nàng như tê dại đi trong vòng tay chàng, như thể nàng sắp sửa tan chảy ra, ngoại trừ đôi tay, như thể làm theo ý muốn riêng của chúng, vòng quanh cổ chàng, luồn vào mớ tóc mềm mại bên dưới chiếc mũ áo choàng của chàng.

Nhưng nàng bỗng nhận ra mình phải ngăn chàng lại, bởi vì nàng không phải là Isabella Laroche, người có thể thoải mái đùa giỡn với những gã đàn ông mà cô ta không yêu hay không định kết hôn. Nàng là Finnula Crais, người có một danh tiếng cần phải giữ gìn. Tất nhiên danh tiếng đó không hẳn là không có tỳ vết nhưng đó là tất cả những gì nàng có. Hơn nữa, nàng sẽ không để mình lâm vào tình trạng giống như Mellana, người mà vì chị ấy nàng đã gặp phải bao nhiêu rắc rối như thế này...

Dứt ra khỏi cặp môi của chàng, Finnula ngước lên nhìn chàng với đôi mắt buộc tội và giật mình bởi những gì nàng nhìn thấy. Không phải là nụ cười mỉa mai hay ánh mắt giễu cợt vốn trở nên quen thuộc với nàng, mà là một cái miệng đầy khao khát và cặp mắt xanh chất chứa... điều gì nhỉ? Finnula không thể nói rõ về thứ nàng nhìn thấy trong đôi mắt đó, nhưng nó cũng vừa đáng sợ vừa làm cho nàng phấn khích. Nàng phải chặn sự điên rồ này lại trước khi mọi việc đi quá xa. “Ông mất trí rồi à? Thả tôi ra ngay lập tức.” Hugo ngẩng đầu lên, vẻ mặt chàng đờ đẫn như một người vừa mới ngủ dậy, nhưng đôi tay chàng vẫn không có ý định buông nàng ra.

“Tôi không nghĩ là tôi mất trí đâu, mà là tôi đã đánh mất trái tim rồi, thưa tiểu thư Crais”, chàng nói.

“Ông nghĩ tôi là con ngốc chắc?” nàng hỏi. “Rằng tôi sẽ mềm lòng vì những lời lẽ bay bướm của ông và cầu xin ông hãy yêu tôi đi?” Nàng cười chẳng có tí hài hước nào cả. “Không có chuyện đó đâu.”

“Đây sẽ là một đêm dài đấy”. Hugo thở dài. “Dài và lạnh lẽo. Sẽ ấm áp hơn nếu chúng ta có thể ở bên nhau...”

Finnula đẩy mạnh chàng hiệp sĩ. Hugo bị bất ngờ bèn buông nàng ra.

“Đừng có ép tôi phải làm hại tới ông,” Finnula hét lên, “Tôi đã hứa sẽ trả ông về cho gã hộ vệ của ông lành lặn nếu ông trả đủ tiền chuộc, và sẽ thật mất mặt nếu tôi giao hàng bị hư hại...”

Hugo chỉ đứng nhìn nàng, tất cả sự khao khát đã biến khỏi khuôn mặt chàng, và ánh mắt chàng lại giễu cợt trở lại.

“Hãy nhắc tôi nhớ đừng bao giờ dây dưa với một trinh nữ cả.”

Finnula rít lên. “Ông phải tự trách mình ấy. Tôi chưa bao giờ làm gì tỏ ý mời gọi ông cả.”

“Phải rồi. Thế còn chuyện ở suối nước nóng thì sao?”

“Đó là một cái bẫy.”

“Phải rồi. Mồi nhử cho một con vật dốt nát. Và tôi đã mắc lừa, phải không? Tôi phải thừa nhận rằng tôi hơi ngạc nhiên vì cô, người có vẻ tôn trọng sự thành thực tới vậy, lại sử dụng cái mẹo lừa kiểu đàn bà như thế...”

Finnula giậm chân trên lớp cỏ mềm. “Tôi đã bảo ông rồi. Chị của tôi...”

“Phải rồi”. Anh chàng đảo tròn mắt. “Chị cô cần tiền. Và có chuyện gì mà cô ta cần tiền đến vậy? Phải chăng cô ta đã làm việc gì đến mức không thể trì hoãn được nữa?”

Khi Finnula chết điếng vì chàng ta có thể dễ dàng đoán ra điều nàng đang cố gắng giấu, Hugo cười buồn bã.

“Ra là vậy! Nàng Mellana xinh đẹp có khuôn mặt của một thiên thần và đức hạnh của một con điếm...” Finnula giận giữ lao về phía chàng, “Ông hãy rút lại lời nói đó ngay! Sao ông dám?”

“Và điều đó cũng lý giải lời lẽ khó chịu của cô về cái gã hát rong bất hạnh đó. Anh ta là ông bố phải không? Chẳng trách Mellana xinh đẹp lại cần tiền đến vậy. Sư huynh Robert có biết chuyện này không? Tôi chắc là không...”

Finnula giận giữ đến nỗi nàng khó khăn lắm mới kiềm chế được mình không lao vào bóp nghẹt cái cổ đáng ghét đó.

“Mellana không phải là đồ lẳng lơ,” Finnula đành phải thỏa mãn bản thân bằng cách rít lên. “Thằng khốn hát rong đó đã lừa chị ấy!”

“Vậy à? Lừa lấy mất sự trong trắng của cô ấy? Giá mà tôi quen biết với một tay hát rong, để tôi có thể học lấy mánh khóe khiến cho các cô nương phẩm hạnh tự nguyện ban phát tình yêu của họ. Tôi có biết một cô gái mà tôi có thể dùng cái mánh khóe đó...”

Finnula nghĩ tới việc xuyên con dao của nàng qua người hắn ta, nhưng điều đó có vẻ hơi cực đoan. Giết người, ngay cả trong trường hợp này, sẽ khiến nàng bị treo cổ.

Nhưng nàng không thể chịu đựng việc đồng hành với gã đàn ông này thêm hai mươi tư giờ được nữa. Hắn ta là kẻ phóng đãng hèn hạ và sẽ chẳng có gì khiến nàng vui sướng hơn là khỏi phải nhìn thấy cái mặt lông lá của hắn thêm lần nào nữa...

“Đây,” nàng hét lên, moi từ trong áo ra sợi dây có buộc viên ngọc lục bảo của Hugo rồi ném nó vào đám cỏ dưới chân chàng. “Hãy lấy lại cái thứ khốn kiếp đó. Tôi phóng thích cho ông! Ông không còn là tù nhân của tôi nữa. Lấy ngựa rồi biến đi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ông nữa!”

Giận dữ tới mức gần như phát khóc, Finnula quay đi, có phần thỏa mãn khi nhìn thấy sự suy sụp trên khuôn mặt chàng. Nàng bước tới chỗ Violet và lục tìm áo choàng trong chiếc túi đeo bên yên cương.

Rồi nàng nghe thấy chàng gọi tên nàng, bằng một chất giọng nàng chưa từng nghe thấy chàng dùng bao giờ, nhưng nàng không quay trở lại. Thay vào đó nàng hét lên, to đến mức khiến cho Violet cụp tai xuống, “Tôi đã bảo ông rồi, ông được tự do! Biến đi! Bản mặt ông khiến tôi phát ớn!”

Choàng chiếc áo khoác lên người, nàng tuyên bố với cái yên ngựa của mình, “Tôi muốn ông đi ngay đi và để tôi yên.”

“Tôi không thể làm thế,” ông Hugh nói.

Rõ ràng là chàng đang đứng ngay đằng sau nàng. Nàng có thể cảm nhận hơi thở của chàng sau gáy, và hơi ấm tỏa ra từ người chàng khiến nàng cảm thấy ấm áp.

“Ông nói không thể là có ý gì?” Hít một hơi thở sâu, Finnula quay lại đối mặt với chàng, và hơi giật mình khi thấy chàng đang đứng còn gần hơn là nàng nghĩ. Finnula cắn môi. Nàng là con ngốc, một con ngốc mù quáng mới đồng ý làm việc này. Khi nào về nhà, nàng sẽ cho Mellana ngốc nghếch biết tay dù chị ấy có thai hay không cũng mặc.

“Tôi không thể để cô một mình ở nơi đồng không mông quạnh thế này,” Hugo từ tốn nói. “Cô không biết rằng những kẻ trấn lột và cướp đường đầy rẫy vùng đồng quê sao? Chúng tìm kiếm những cô gái khờ khạo như cô để giăng bẫy đấy.”

Finnula nói vẻ khinh khỉnh. “Như là Timmy và Dick ấy à? Cứ để bọn chúng thử xem. Tôi sẽ thích có một cơ hội khác để đùa giỡn với hai gã đó...”

“Còn tệ hơn hai gã đó. Hãy tin tôi đi Finnula, cho đến giờ cô đã quá may mắn...”

“May mắn ư?” nàng hỏi với vẻ hoài nghi. “Phải đi chung với những kẻ như ông thì còn lâu mới gọi là may mắn!”

Hugo nói tiếp như thể chưa hề bị nàng cắt ngang.

“Lương tâm tôi sẽ bị dằn vặt nếu tôi nghĩ rằng nguy hiểm có thể xảy ra với cô. Dù gì tôi cũng là một hiệp sĩ mà.” Rồi chàng cười nhăn nhở nói thêm, “Trách nhiệm của tôi là phải bảo vệ những phụ nữ trong trắng và tôi cho rằng cô cũng được liệt vào loại đó, bất kể tài thiện xạ của cô.”

Finnula cụp mắt xuống, hy vọng ánh lửa sẽ không để lộ khuôn mặt đang đỏ lên của nàng. Tại sao một lời khen vớ vẩn nhất từ hắn ta cũng khiến cho nàng đỏ mặt như một cô nàng vắt sữa bò?

“Tôi xin lỗi đã gọi chị của cô là gái điếm,” Hugo nghiêm túc nói bằng chất giọng trầm của chàng. “Xin hãy tha lỗi cho tôi. Và vì tôi sẽ đi cùng hướng với cô, dù có là tù nhân hay không, thì có lý do gì mà chúng ta không đi cùng nhau? Tôi hứa sẽ không chạm tay vào cô. Cô phải tha lỗi cho phút giây sai lầm của tôi đây.”

Rồi không nói thêm lời nào, chàng đeo viên ngọc lục bảo trở lại trên cổ nàng. Finnula nhìn xuống viên đá khi nó lấp lánh trong ánh lửa.

Nàng biết phải làm sao bây giờ? Làm sao để tống khứ được ông ta đây? Ông ta giống như một thằng nhóc mà nàng đã biết từ lâu lắm rồi, kẻ cứ đi theo nàng suốt ngày cho đến khi nàng không có sự lựa chọn nào khác buộc phải ấn mặt cậu ta xuống bùn cho tới khi cậu ta hứa sẽ để nàng được yên.

Nhưng nàng sẽ chẳng bao giờ thắng được ông Hugh Fitzwilliam này, ít ra là về mặt đấu sức. Nàng đã cố gắng tỏ ra cục cằn, nàng đã đe dọa dùng đến bạo lực. Nhưng tất cả đều vô tác dụng. Hắn ta là loại người gì thế này?

“Hẹn gặp lại cô vào bữa sáng mai,” Hugo cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Chàng bỏ nàng đứng đó và đi tới cái nồi đang bắc trên ngọn lửa. “Cô đi ngủ đi.” Finnula chỉ có thể đứng nhìn chàng với vẻ sửng sốt cực độ. Nàng đã thả hắn ta đi, vậy mà hắn lại không đi! Hắn là cái kiểu người gì vậy? ít ra là một kẻ cứng đầu. Nàng sẽ phải vất vả nghĩ ra một cách để tống khứ hắn ta đi. Biết đâu nếu nàng dậy sớm, nàng có thể chuồn đi trước khi hắn ta thức giấc. Phải rồi, đó là một kế hoạch tuyệt vời! Nàng có thể đã đi xa hàng dặm trước khi hắn ta kịp trở mình!

Nhưng như vậy thì nàng đã không hoàn thành nhiệm vụ với Mellana. Nếu nàng đã có thể thoát khỏi gã hiệp sĩ dai như đỉa này vậy thì, nhân danh thánh Elias, nàng sẽ phải bắt ai làm con tin tiếp theo đây? Dù nàng không muốn phải thừa nhận, nhưng nàng cần tay hiệp sĩ này. Nàng liếc nhìn, hắn ta có vẻ như không hề nhận thấy sự ác cảm của nàng và đang cho thêm muối vào món súp. Chúa ơi, sao hắn ta có thể khiến nàng khó chịu đến vậy! Đồ đàn ông cứng đầu!

Nhưng điều mà Finnula không nhận ra là tù nhân của nàng chẳng hề cứng đầu hơn tẹo nào so với người đã bắt giữ chàng ta. Thay vì để ý tới lời khuyên của chàng ta và chuẩn bị đi ngủ, nàng lặng lẽ đi vòng ra sau đống rơm và trèo vào trong đó, chân nàng lún tới đầu gối trong đống rơm mềm. Từ trên cao này, nàng có thể quan sát chàng ta, và nàng làm điều đó trong một lúc liền, tự hỏi hắn ta là kiểu hiệp sĩ gì mà vừa có thể có cách cư xử thật nhẹ nhàng như thế nhưng lại có bề ngoài bù xù như vậy. Chắc chắn hắn ta cũng không quá tệ nếu cạo bộ râu đó đi. Có phải hắn ta đang lẩn trốn điều gì, hay ai đó, mà phải ngụy trang bằng bộ râu như vậy?

Sau một lúc đăm chiêu như vậy, Finnula nghĩ sẽ thoải mái hơn nếu nằm xuống, vậy là nàng nằm nghiêng về phía bên sườn không bị đau, cỏ bên dưới người nàng mềm mại và thơm ngọt. Nàng thầm nghĩ khi đang quan sát ông Hugh đó khuấy nồi súp, có lẽ ông ta đang chạy trốn khỏi một phi vụ tình ái bất hạnh nào đó. Biết đâu viên ngọc lục bảo mà vị con gái của Sultan tặng cho ông ta là một biểu tượng của tình yêu. Rất có thể cha của nàng ta không cho phép bọn họ lấy nhau bởi vì sự khác biệt về niềm tin tôn giáo. Nàng tự hỏi liệu ông Hugh này có phải đã tìm cách chạy trốn cùng với nàng công chúa, và rồi vị Sultan đã tìm ra bọn họ và đưa họ trở lại cung điện để xử tử. Chắc hẳn may mắn lắm ông Hugh này mới thoát chết được. Chẳng trách ông ta lại phản đối việc bị trói tay đến vậy. Có thể điều đó gợi lại những ký ức đau đớn trong hầm ngục của Sultan...

Tay mân mê viên đá quý, Finnula trở mình nằm ngửa để ngắm nhìn những ngôi sao. Chúng tỏa sáng láp lánh hệt như viên ngọc lục bảo, nhưng ánh sáng của chúng lạnh giá, còn bất cứ khi nào nàng nhìn vào viên đá quý đeo trên cổ, nàng thấy ánh lửa ở tâm của nó, không phải là không giống với ánh lửa nàng đã thấy trong mắt của người tù khi nàng ngước nhìn chàng, sau khi họ hôn nhau. Liệu ánh mắt của ông Hugh có thiêu đốt như vậy khi ông ta hôn những phụ nữ khác, hay ánh lửa đó chỉ dành cho nàng, chỉ riêng nàng?

Quay đầu sang bên, nàng ngắm nhìn tù nhân của mình qua những sợi cỏ. Ông ta vẫn đang mải mê với món súp, không hề hướng đôi mắt xanh đó về phía nàng. Ánh lửa bao trùm lên khuôn mặt chàng khiến nàng nhớ lại cảm giác mãnh liệt khi họ hôn nhau. Nhìn chàng chẳng ai nghĩ chàng có thể khiến cho một người phụ nữ có thể choáng váng vì sự khát khao đến thế. Chắc chắn nàng chẳng bao giờ nghĩ điều đó có thể xảy ra. Nếu không nàng đã chọn một con mồi hoàn toàn khác.

Finnula hoàn toàn chẳng tự tin rằng nàng sẽ có thể từ chối chàng lần thứ hai. Không, nàng sẽ phải tìm cách ngăn chặn chuyện này.

Đó là một ý nghĩ đầy động viên và nàng vui vẻ tập trung vào nó cho tới khi, bất chấp sự nỗ lực làm ngược lại của nàng, giấc ngủ xâm chiếm nàng. Thế nhưng hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy trước khi chìm vào giấc ngủ là tù nhân của nàng đang quỳ chân bên đống lửa. Nàng còn chẳng thể rũ bỏ những hình ảnh chàng dường như đã khắc sâu vào đằng sau mi mắt của nàng. Thật là mất mặt!