Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 22: Sinh non

Việc Cao Quý Nhân mang thai đến nay cũng được gần 2 tháng, trong thời gian này bên Hàm Phúc cung của Hoa Phi là nơi mà Cao Quý Nhân ở ai ai cũng đều cảnh giác cao độ.

Nữ nhân mang thai trong 3 tháng đầu là quan trọng nhất, qua được 3 tháng thì mới gọi là thành công 1/3.Mà Hoa phi không biết là có tâm tư như thế nào lại đặc biệt cẩn thận với đứa bé trong bụng Cao Quý Nhân.

Có người nói nàng vì không có con nên muốn chăm sóc cho đứa nhỏ của Cao Ngọc Linh, vì dù gì phân vị của nàng ta quá thấp cơ bản không thể giữ bên người mà nuôi dưỡng. Lại có người nói rằng Hoa Phi được Hoàng thượng ân lệnh bảo vệ đứa bé của Cao Quý Nhân. Nhưng dù là lý do nào đi chăng nữa thì việc này cũng rất đáng ngờ.

Ninh Vũ Ngưng đang cùng Hàn đế đi dạo Ngự hoa viên thì vô tình gặp được Hiền phi, nàng ta không biết là vô tình hay cố ý mà lại trùng hợp đưa Đại công chúa ra đây xem cá Chép Hoa Tây vực vừa tiến cống.

- Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng / nữ nhi thỉnh an phụ hoàng.

Vũ Ngưng nhìn nhìn đứa bé, công chúa Tống Hoàng cũng được 5 tuổi, tướng mạo rất giống với Hiền Phi, đặc biệt là đôi mắt, rất đáng yêu rất xinh đẹp.

Khụy gối, nàng hành lễ:

- Thiếp thân thỉnh an Hiền Phi, Đại công chúa.

Hiền Phi cười cười, cho nàng đứng lên:

- Ninh muội muội không cần đa lễ, đều là người trong nhà cả.

Một giọng nói non nớt đáng yêu vang lên:

- Phụ hoàng, hôm nay mẫu phi đưa con đi xem cá, người xem cá trong hồ rất đẹp, rất đẹp a..

Hàn đế vương tay bế nữ nhi vào lòng, trên môi tự giác cong lên thêm một chút, xoa xoa má trắng trẻo của con, hắn hỏi:

- Tiểu Hoàng có thích không?

Đại công chúa gật gật đầu:

- Thích, thích lắm.

- Được, phụ hoàng cho người đem vào cung cho con một hồ đầy cá có được hay không?

Đại công chúa vỗ vỗ tay, hôn cái chụt lên má của hắn:

- Dạ được, dạ được. Phụ Hoàng lại là tốt nhất, là tốt nhất.

Hiền Phi một bên đi đến, vỗ vỗ lên người công chúa, một nhà ba người thật vô cùng hạnh phúc.

Bất giác Vũ Ngưng đưa tay đặt lên bụng, một cổ đau lòng dâng lên. Nếu như khi ấy đứa nhỏ của nàng cũng còn, thì có lẽ bây giờ cũng đã lớn bằng đại công chúa. Chỉ là đứa nhỏ của nàng vô phước....

Lại nhìn về phía Hiền phi trong mắt không thể che giấu được tia phẫn hận, mà một cảnh này toàn bộ đều thu vào mắt Hàn đế. Dù rất nhanh sau đó Vũ Ngưng nàng chớp mắt khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Hàn đế trong lòng khó hiểu, nếu nàng là Tiểu Vũ, nếu nàng nhớ ra được tất cả thì không lý do nào lại dùng ánh mắt ấy để nhìn muội muội ruột của mình được. Không phải trước kia nàng yêu quý nhất là vị muội muội này hay sao?

Tiểu Vũ, nàng giấu trẫm cái gì, nàng thật sự đang giấu trẫm cái gì???

Buông Đại công chúa giao lại cho vú nuôi, Hàn đế xoa xoa đầu công chúa, dịu dàng nói:

- Trời có chút âm u, con mau mau theo mẫu phi về cung, kẻo trời sẽ đổ mưa lớn.

Hiền phi ngó lên trời một vòng, quả là có chút âm u, nàng nhẹ nhàng nói:

- Hoàng thượng, hay là ngài cùng Tiểu Hoàng về cung thiếp thân, hôm nay thiếp thân vừa cho người hầm canh cá rất ngon...

Hàn đế liếc mắt về phía Hiền phi, lạnh nhạt trả lời:

- Trẫm còn có chút việc, ngươi đưa tiểu Hoàng về trước, mai sau khi bãi triều trẫm sẽ đến thăm.

Hiền phi có chút khó chịu nhưng lệnh vua khó cãi, nàng không còn cách nào khác.

- Vâng thiếp thân về trước.

Khi đi ngang qua Vũ Ngưng, Hiền Phi vô tình nhìn nhìn vào tai nàng, sau đó cười nhẹ nói:

- Ninh muội muội, sao bên tai muội chỉ còn một chiếc hoa tai vậy?

Vũ Ngưng giật mình, nàng đưa tay sờ lên tai trái, thì thật sự một bên đã rơi mất một chiếc hoa tai, mà hoa tai này lại là do chính Hiền phi tặng khi nàng vừa được phong Quý Nhân.

Cúi đầu, nàng nói:

- Thiếp thân xin nương nương bỏ qua, hoa tai này vốn là do người tặng, chẳng biết tại sao lại... lại rơi mất một chiếc.

Hiền phi nâng nàng lên, câu chữ nhẹ nhàng nhưng những muốn moi cả não của Vũ Ngưng ra:

- Ấy muội muội ta không có ý gì, chỉ là sợ ngươi không biết bản thân rơi mất một chiếc hoa tai. Nếu muội muội không chê, trong cung ta còn nhiều, một lát sẽ đem đến cho muội vài đôi nữa. Muội không cần cảm thấy có lỗi với ta..

Hiền Phi, khoe khoang là không tốt đâu!

- Đa tạ nương nương quan tâm, thiếp thân cảm thấy hổ thẹn.

Hiền phi không nói gì, nàng đi lướt qua Vũ Ngưng sau lại đưa mắt liếc nhìn Hàn đế một cái, cuối cùng cũng là rời đi.

Vũ Ngưng cúi đầu hành lễ, so ra trong cung nàng ta là lớn nhất, lại càng ngày càng ra dáng Hoàng hậu hiền lương thục đức a...

Hàn đế đưa tay nắm lấy tay nàng, vừa đi tiếp vừa hỏi:

- Nàng thấy Hiền phi nàng ấy như thế nào?

Vũ Ngưng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Hiền phi nương nương đoan trang hiền hậu, đối xử với thiếp thân rất tốt ạ.

Hàn đế nhìn sâu vào trong mắt nàng, trong ấy không chứa một chút tà niệm nào... Chẳng lẽ khi nãy là do hắn...nhìn nhầm.

Một tuần sau.

Vũ Ngưng đang chuẩn bị dùng ngọ thiện lại nghe tiểu Thuận Tử hớt hải từ ngoài chạy vào.

- Tiểu Thuận Tử ngươi làm gì mà hốt hoảng vậy?

Tiểu Thuận Tử thở gấp, hắn thông báo:

- Bẩm chủ tử, Cao Quý Nhân bên Hàm Phúc cung e là... là đã gặp chuyện không may.

Vũ Ngưng đứng bật dậy, hai tay nắm chặt chiếc khăn, đứa bé trong bụng Cao Quý Nhân cơ hồ là quá chướng mắt nhưng dù sao cũng chưa được 3 tháng. Trong cung này ai lại nhanh tay nóng ruột đến như vậy được cơ chứ?

- Ngọc Châu, Ngọc Đào đi theo ta đến Hàm Phúc cung.

Lúc Vũ Ngưng đi đến cũng vừa đúng di giá của hoàng thượng vừa dừng. Hàn đế nhìn nàng, ôn nhu hỏi:

- Trẫm cho người bảo nàng không cần tới, sao nàng lại tới đây?

Vũ Ngưng hành lễ, đáp:

- Chắc có lẽ thiếp thân đi trước người, nhưng dù sao Cao Quý Nhan bị như thế thiếp thân cũng nên đến an ủi muội ấy.

Hàn đế không nói gì, chỉ gật đầu dắt tay nàng đi vào trong.

- Hoàng thượng giá đáo.

Chúng phi tần có mặt trong điện lục đục hành lễ, Vũ Ngưng nhìn sơ qua một lượt thiệt không khỏi buồn cười. Đây là đi thăm người sảy thai hay là đi tranh sủng? Ai nấy đều một thân đẹp đẽ ngay cả vị Hiền phi kia cũng trang phục hết sức đẹp mắt.

Giọng Hàn đế trầm thấp:

- Đứng cả lên đi.

Tất cả nghe lệnh đứng lên, đến khi nhìn thấy Vũ Ngưng đứng sau hoàng đế, ai nấy đều dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn nàng.

Chậc chậc, nàng bị oan a, nàng nào có quyến rũ hoàng thượng a?

- Ninh tỷ tỷ thật khéo, trước không đến sau không đến lại đến cùng lúc với Hoàng thượng a.

Vũ Ngưng cảm giác rất khó chịu, vị Châu Thường Tại này giống như thần kinh...có vấn đề thì phải.

- Châu Thường Tại, việc đi của ta ngươi cũng thích can thiệp quá nhỉ? Lần trước dò la hành tung Hoàng thượng, lần này lại để ý đi đứng của ta. Ngươi đây thật là rảnh chuyện!

Thẳng thắn, tát vang dội không kiên nể ai...chỉ có thể là Ninh Vũ Ngưng!

Xung quanh mọi người không nghĩ được Ninh Quý Nhân lại thẳng thắn đến như vậy, bất giác có chút muốn xem phản ứng của Hoàng thượng...

Hiền Phi ngồi phía trên chưa kịp lên tiếng, đã bị Hàn đế cắt ngang:

- Chu Đại Bảo, lôi Châu Thường Tại ra ngoài phạt quỳ 2 canh giờ, cấm túc 1 tháng không được ra ngoài cho trẫm.

Chu Đại Bảo run người, nhanh nhẹn phân phó người lôi Châu Mộc Mộc ra ngoài. Mà trong này các phi tần cũng hết sức hoảng sợ. Hoàng thượng cứ như vậy mà phạt người, mà những lời nói của Châu tuyển thị kia cũng thật sự không quá nghiêm trọng đâu.

Lại nhìn qua Ninh Vũ Ngưng, nữ nhân này tạm thời không nên động vào.

Hàn đế tiến lên ngồi ở ghế cao nhất, lại thấy Vũ Ngưng đang đứng ở dưới kia, hắn dịu dàng nói:

- Tiểu Vũ, nàng qua đây, ngồi kế trẫm.

" Ầm ", trước mặt các cung phi nghe như có tiếng sét, ngay cả Hiền Phi gương mặt cũng có chút biến hóa. Xét về phân vị thì một cái Quý Nhân quá nhỏ so với Hiền Phi trong tứ phi. Hoàng thượng thật quá sủng ái Ninh Quý Nhân rồi..

Hiền Phi chỉ có thể nhẹm chuyện này xuống, mà bên kia Hoa Phi lại có ý cười nhàn nhạt trên môi..

- Hiền phi, Cao Quý Nhân là như thế nào?

Hiền Phi chưa kịp lên tiếng, đã nghe Hoa phi bẩm:

- Thưa Hoàng thượng, Cao muội muội không biết là vì sao lại đau bụng dữ dội. Sau đó... sau đó... long thai cũng mất đi..

Hàn đế siết tay thật chặt, hắn mặc dù không trông mong quá nhiều vào đứa nhỏ này nhưng dù sao đây cũng là huyết mạch của hắn. Lại có ai to gan dám xem thường huyết thống hoàng gia, thật là to gan mà!

Giận dữ, Hàn đế đập bàn:

- Không nguyên do một nữ nhân đang mang thai lại mất đi hài tử, đây là loại chuyện nhảm nhí gì?

Bên trong Cao Quý Nhân được cung nữ dìu ra, nàng mặc dù vừa mới sinh non thân thể quá yếu đuối nhưng vẫn một lòng muốn ra gặp Hoàng thượng.

Một thân y phục trắng, sắc huyết nhợt nhạt, đi muốn không vững, Cao Ngọc Linh vừa khóc đến hoa lê đái vũ mà đi đến chỗ Hoàng đế.

- Hồi Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thiếp thân, làm chủ cho hài tử của người. Thiếp thân cầu người...

Tiếng khóc thê lương vang lên, ai nấy nghe đến đều có chút đau lòng.

Hàn đế nhìn Cao Ngọc Linh, dù sao cũng là nữ nhân vừa sinh non, nên nhẹ nhàng một chút.

- Người đâu, dìu Cao Quý Nhân ngồi lên ghế, lấy cho nàng chăn ấm.

Ngọc Linh cảm thấy ấm áp muôn phần, lại tin chắc rằng Hoàng thượng thật sự yêu nàng ấy. Không yêu sao lại có thể quan tâm nàng ấy nhiều đến như vậy?

- Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thiếp thân, là có người muốn hại thiếp thân.

Hàn đế trầm giọng, hỏi:

- Cao Quý Nhân ngươi nói là ai?

Ánh mắt Cao Ngọc Linh dạo qua một vòng, sau đó sắt lạnh nhìn về hướng trên cao, nơi mà Vũ Ngưng đang ngồi. Nàng quát lớn:

- Chính là ả ta thưa Hoàng thượng, là Ninh Vũ Ngưng!

Nói rồi nàng ta muốn nhào lên phía trên, Hàn đế nhanh chóng che trước mặt Vũ Ngưng, khiến Cao Ngọc Linh đụng trúng người hắn mà té ngã.

Cao Ngọc Linh hoảng hốt sợ hãi, nàng run run:

- Thiếp thân, thiếp thân không cố ý đụng trúng người, không cố ý.

Hàn đế phất tay, quay sang nhìn Vũ Ngưng, thấy nàng không việc gì hắn mới đi về chỗ ngồi.

Mà một màn này trong mắt các phi tần đều thấy rõ, Hoàng thượng che chở cho Vũ Ngưng hết lòng!

- Ngươi nói ai hại ngươi?

Tiếng Hiền Phi dịu dàng vang lên phá tan bầu không khí sượng ngắt.

Mà lúc này Cao Ngọc Linh cũng đã định thần trở lại, nàng ta bình tĩnh hơn, lại dùng ánh mắt đao gươm nhìn Vũ Ngưng. Nàng gằn từng tiếng:

- Là cô ta, chính cô ta ganh tỵ với thiếp thân.

Cao Quý Nhân tay run run chỉ thẳng vào Vũ Ngưng, trong mắt không gì ngoài câm phẫn!