Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 3

Sáng ngày hôm sau Thượng Vũ dậy rất sớm, cả đêm qua cô mất ngủ do cứ mơ lập đi lập lại một giấc mơ rất kì lạ.

Trong mơ cô thấy mình là một Thái tử phi xinh đẹp diễm lệ một mình đứng trong một cung điện nguy nga. Cung điện tuy to lớn nhưng vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức cô có thể cảm nhận được trong mơ. U buồn, lạnh lẽo, đáng sợ đến tột cùng....

Lắc lắc cái đầu khiến cho bản thân tỉnh táo trở lại, Thượng Vũ một lần nữa điểm phán những việc hôm nay cần phải làm.

Cô kiếp trước rụt rè yếu đuối mỏng manh như cánh hoa nhỏ bao nhiêu thì kiếp này lại năng động và tự tin bấy nhiêu. Không biết là do hoàn cảnh hay vì do đã chết đi một lần nên con người buộc phải tự mình mạnh mẽ..

Mặc một bộ váy ôm sát người, đôi giày cao gót kiêu hãnh, cô tự tin hơn bao giờ hết bước xuống đón xe. Kể từ ngày hôm nay cô chính thức sống tiếp cho kiếp này, sống không chỉ để trả thù mà còn để bù cho những đau đớn ngu dại của kiếp trước.

Đúng 8 giờ cô có mặt ở phòng nhân sự của tập đoàn Tiêu thị. Hôm nay những người đã đậu phỏng vấn ngày hôm trước cũng đến nhận việc.

Đi vào trong cô đã thấy gần 10 người đang ngồi đợi, nhìn thấy một vị trí trống trong cùng, cô bèn len lỏi đi đến đó ngồi xuống.

Vừa ổn định được chỗ ngồi thì ngoài cửa tiếng giày cao gót vang lộp bộp như vội vàng, cửa được mở ra một thân ảnh xinh đẹp tiến vào.

Ồ hóa ra là Bích Y! Nhưng hôm nay ai chủ trương cho cô ta cái thời trang sang trọng đến ngạc nhiên như vậy nhỉ?

Cô nhớ dù có là kiếp trước thì gu thời trang của cô ta vẫn rất kém cơ mà, người vốn xinh xắn nhưng ăn mặc vẫn thua cô một bậc. Mà thôi thôi, thua cô thì sao chứ, đến cuối cùng cô ta vẫn là người thắng đó thôi.

- Dạ em đến muộn, em xin lỗi!

Ối mẹ ơi, cách gây sự chú ý rất thông minh, hóa ra dù là kiếp nào thì độ giả tạo của cô ta vẫn là rất đỉnh.

Nhìn đi, trong phòng nào có ai đang thông báo cái gì đâu, biết rõ như thế nhưng cô ta vẫn cố tình nhận lỗi lại còn nói lớn tiếng. Au ui đây là phòng nhân sự chứ nào phải phòng CEO???

- Em vào chô ngồi đi, vẫn chưa có ai đâu.

Tiếng một chàng trai trông khá bảnh phá tan cục diện im bật.

Mọi người như có được chủ đề bắt đầu bàn tán.

- Ui cô gái kia đẹp quá!

Lại một giọng khác vang lên:

- Cô gái trong cùng kia mới là đẹp nhé.

Đâu đó giong khác lại lên tiếng:

- Năm nay người mới toàn mỹ nữ, trong phòng đã có đến 2,3 cô rồi.

Bích Y gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ lại pha thêm sự hưng phấn vì được khen, nếu như ngay bay giờ có đôi cánh chắc cô ta sẽ bay mất hút lên thiên đàng chứ chẳng đùa.

Thượng Vũ quay mặt đi nơi khác, tránh cho Bích Y nhìn thấy lại làm thân. Nhưng chạy trời không khỏi nắng, Bích Y đã nhìn thấy cô lại đang mon men đi lại gần.

Rất tốt, chàng trai đeo kính nobita kế bên đã đứng lên nhường chỗ cho Bích Y.

Còn thê nào nữa, cô buộc lòng phải quay sang nhìn thôi.

- Cảm ơn anh, anh tốt bụng thật!

Tiếng Bích Y triều mến cảm tạ người thanh niên kia. Lại quay sang cô, cô ta như thân quen lắm ôm lấy tay cô:

- Chị Thượng Vũ, chị đến luc nào vậy?

Thượng Vũ kéo kéo cánh tay ra xa một chút, nhưng càng kéo Bích Y càng ôm lại chặc hơn. Bất lực Thượng Vũ đành cười cười cho có:

- Ừ tôi cũng vừa đến thôi.

Bích Y líu lo, lại cố tình nói lớn tiếng:

- Chị Thượng Vũ giỏi thật đấy, vừa vào đã được làm việc ở tầng 42.

Vừa dứt lời, mọi người đang có mặt trong phòng đổ dồn ánh mắt vào cô. Có ngạc nhiên, có hâm mộ cũng có cả đố kị nhưng phần lớn là đố kị nhiều hơn.

Mặt dù đang nằm ở tâm của sự chú ý nhưng Thượng Vũ vẫn rất bình tĩnh, mặt cô không đổi sắc. Việc ấy làm cho Bích Y có chút thất vọng, vốn ả ta muốn làm cho cô vì sợ đàm tếu mà khó chịu, nhưng xem ra cô không đơn giản như ả nghĩ rồi.

Thượng Vũ nheo nheo mắt cười nhạt:

- Cũng bình thường mà, cấp trên họ chỉ định, tôi vốn cũng không có năng lực biết trước.

Lời nói nay như đánh thẳng vào sự thất vọng của Bích Y, căn bản là Thượng Vũ không hề tức giận, một chút cũng không có.

Mọi người đã thôi không còn bàn tán về cô, thật lòng cô cũng không muốn mình được mọi người chú ý nhưng nếu đã thế thì cung nên oai phong một chút để sau này dễ bề trả thù.

Bích Y ơi là Bích Y, chỉ mới có 2 ngày gặp lại mà cô đã dở món nghề gian xảo ra rồi. Haha nhưng Thượng Vũ cô đã không còn là Thượng Vũ khờ khạo của kiếp trước!

5 phút sau, một người đàn ông tầm 30 bước vào, đi sau anh ta là tên Trương Lân. Chỉ vừa thấy mặt hắn ta thôi là bao nhiêu bực tức của cô như trỗi dậy. Sự khó chiụ của cô không tiết chế được đến nổi Bích Y ngồi bên cạnh cũng có thể cảm nhận.

- Chị Vũ, chị sao vậy, không khỏe à?

Thượng Vũ thoáng giật mình, cô hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại cảm giác tức hận.

- À à không có gì, tôi thấy hơi mệt, chắc do sáng giờ chưa ăn gì.

Bích Y nhìn cô, ả ta cảm thấy có gì không ổn lắm, ánh mắt thù địch kia rõ ràng rất sâu đậm nhưng cuối cùng là vì ai?

Giọng nói mạnh mẽ phát ra, cắt ngang hết những dòng suy nghĩ:

- Xin chào các bạn, hơn 10 người ngồi đây hầu như đều là những nhân vật có tầm nhìn rất thông minh và sâu sắc. Hôm nay Tiêu thị chúng tôi rất hoan nghênh và chào đón các bạn gia nhập tập đoàn kinh tế lớn nhất thành phố..

Tiếng nói vừa dứt, tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên.

- Cảm ơn các bạn, sau đây chúng tôi xin phép đọc tên các bạn và đưa các tân nhân viên xuất sắc trong tương lai về phòng ban đã được....

Tiếng giày cộp cộp vang lên, mỗi tiếng vang đều rất có quy cũ, mọi người nín bật lắng nghe theo tiếng giày. Cửa phòng được mở ra, một cô gái xinh đẹp trên môi giữ nụ cười thân thiện tiến vào.

- Chị Angle....

Tiếng người đàn ông khi nãy vang lên, phải nói ông ta là trưởng phòng nhân sự nhưng hôm nay lại cung kính với một cô gái trẻ hơn mình đến chục tuổi. Quả là thế giới có lắm điều bất ngờ.

- Trưởng phòng Ngô không cần khách khí, tôi đến đây đưa người mới về phòng làm việc.

Người đàn ông tròn xoe mắt:

- Đưa người lên tầng chủ tịch???

Angle gật đầu:

- Vâng.

Mọi người lại xì xào bàn tán sôi nổi. Tất cả mọi người trong phòng này đều hiểu rất rõ quy tắc và những quy định ngầm của Tiêu thị. Không phải tự nhiên mà trưởng phòng nhân sự lại cung kính với cô gái tên Angle như vậy.

Vốn tầng 42 là phòng làm việc của Tiêu Hàn, kế bên là phòng nhỏ của Lạc, bên ngoài sẽ có hai cô thư ký trực và làm việc.

Tất cả nhân viên tầng dưới đều rất mong mỏi được làm quen và kết thân với nhân viên tầng 42. Cũng vô cùng đơn giản, họ muốn được gần hơn với CEO Tiêu thị.

Nhưng mà hầu như tầng 42 hoàn toàn cách biệt với các tầng dưới. Không biết vì họ có lý do gì đặc biệt hay là do sự khác biệt giữa các tầng là quá lớn!

- Xin hỏi ai là Chu Thượng Vũ ạ?

Thượng Vũ đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cô nhẹ nhàng lên tiếng:

- Là tôi.

Angle đánh giá cô một phen, trên môi mang ý cười nhạt:

- Đi theo tôi nhé, cô sẽ làm việc trên tầng 42.

Nói rồi Angel đi ra cửa, cô cũng không quên đợi Thượng Vũ ở cửa ra vào.

Chu Thượng Vũ cuối người chào trưởng phòng nhân sự để ra ngoài, khi đi ngang qua Trương Lân, không biết là vô tình hay như thế nào cô lại cảm giác được hắn ta đang nhìn cô cười, ý cười mang đầy tia cao hứng.

- Chị Angel đi thong thả nhé!

Tiếng trưởng phòng cung kính nói.

Bích Y nhìn chằm chằm Trương Lân, mọi cảm xúc của hắn cô đều thu hết vào mắt. Bất giác hai tay cô siết chặc, trong tròng mắt có nhiều tia là ganh ghét.

Tầng 42 tập đoàn Tiêu thị.

Thượng Vũ đi sau theo Angel, suốt dọc đường đi ngoài hỏi cô bao nhiêu tuổi ra thì Angel không hỏi thêm bất cứ gì khác.

Chắc cô ấy không nghĩ được lý do vì sao cô lại được chọn, ầy nghĩ làm gì cho mệt, đến chính cô còn không hiểu được lý do vì sao kia mà.

Hay cô giống bà nội quá cố của vị tổng tài đáng kinh kia??? À có lý có lý...

Đến trước cửa phòng CEO, Angel gõ cốc cốc mấy tiếng, bên trong một giọng nam trầm ấm vang lên:

- Vào đi.

Angel mở cửa, sau đó đi vào, riêng Thượng Vũ vẫn không biết làm thế nào nên vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Một lát sau Angel đi ra ngoài, cô ấy nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, mà cô cũng đang tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm lại cô ấy.

Angel mặc dù có chút khó hiểu nhưng thái độ vẫn rất chuyên nghiệp và thân thiện:

- Thượng Vũ, sau này cô sẽ làm việc ở phòng Tiêu tổng. Công việc cũng không phức tạp, chỉ cần nghe theo những gì Tiêu tổng dặn dò là được.

Thượng Vũ mở to mắt, cả người nghệch ra, cô như muốn phát điên thật sự.

Đây là cái quái quỷ gì đây, chỉ trong vòng 2 ngày ngắn ngủi, cô từ một cô gái bình thường biến thành chim phượng bay đến gần nam thần truyền kì của thành phố?

Angel nhìn cô mặt nghệch ra, cô ấy cũng không còn ánh mắt phức tạp khi nãy nữa. Nhẹ nhàng mỉm cười, nói với Thượng Vũ:

- Cô vào trong đi, Tiêu tổng đang muốn gặp cô.

Nói rồi Angel đi lại bàn làm việc của mình, nhìn cô ấy ngồi xuống không một ánh mắt tò mò làm cô khâm phục vô cùng.

Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết can đảm đi vào trong.

Thân ảnh cô vừa khuất sau cánh cửa, ở phía này một ánh mắt sắt lạnh đang quét về phía cô......

Thượng Vũ tiến vào trong phòng, cô đi nhẹ nhàng nhất có thể.

- Em đi kiểu gì chậm như rùa vậy? Tôi thả con rùa đi đua với em còn nhanh hơn.

Thượng Vũ thoáng giật mình, bước chân cũng vô thức nhanh hơn vài nhịp.

Đứng trước bàn làm việc, cô nhìn Tiêu Hàn đang chắp hai tay đặt trước bàn, anh nhìn cô, kiểu vui thích pha lẫn khó chịu khiến tâm tình cô như muốn bay ra ngoài vì hồi hộp.

- Dạ chào Tiêu tổng, tôi hôm nay đến nhận việc.

Tiêu Hàn không cười cũng không nói gì, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về cô.

Anh đợi cô bao nhiêu ngàn năm rồi, bây giờ gặp lại phải cho anh nhìn nhiều một chút chứ. Anh chỉ tiếc không thể tiến lại ôm lấy cô, thật sự tiếc lắm.

Cô quen anh, anh biết, thật sự anh cũng không muốn cô sẽ nhớ về anh, thật là không muốn....

- Em đến chỗ kia, sau này chiếc bàn nhỏ đó sẽ là nơi làm việc của em.

Thượng Vũ liếc mắt nhin nhìn vài cái, lại đưa tay chỉ ý hỏi: cô có thể đi đến đó xem không?

Tiêu Hàn không cười cũng không nói, anh ngã ra sau gật đầu.

Thượng Vũ nhìn thấy trên chiếc bàn tròn nhỏ có một chiếc máy tính xách tay màu xanh, lại đặt một vài chậu xương rồng nhỏ, trông đáng yêu và tươi mát vô cùng.

Cười cười hài lòng gật gật đầu vài cái, cô quên mất đây là phòng CEO lại không hề biết phía kia có một người vì cô vui vẻ mà cũng cười thật tươi!

Ngồi vào bàn làm việc Thượng Vũ nheo nheo mắt lại nhìn về phía Tiêu Hàn thấy anh đang rất tập trung làm việc.

Ngồi tầm 30 phút, vẫn không biết hôm nay rốt cuộc là mình nên làm cái gì, cô bắt đầu có một chút lúng túng.