Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 17: Ngự trù? nàng đã hết hy vọng!

Lúc Lưu Nguyệt đến nhà ăn, Hoa Khấp Tuyết đang ngồi ung dung uống trà, thấy nàng đến, nhẹ gật đầu với nàng, ý bảo nàng ngồi kế bên mình.

“Không cần, không cần, ta là hạ nhân, không thể cùng chủ tử ngồi chung một chỗ.” Lưu Nguyệt xua tay, đi đến đứng cạnh Hoa Khấp Tuyết.

“Ngồi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, nàng cũng không cảm thấy mình và người khác có gì khác nhau.

Lưu Nguyệt thấy nàng tức giận, vội vàng ngồi xuống, “Tiểu thư xin đường tức giận, ta liền ngồi xuống!”

“Ngươi không phải hạ nhân.” Hoa Khấp Tuyết uống ngụm trà, thản nhiên nhìn nàng.

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, làm cho Lưu Nguyệt hốc mắt đỏ lên, trong lòng liền bị nàng bắt làm tù binh, chưa có từng có người chủ tử nào đối xử nàng như vậy, tiểu thư tuy lạnh lùng như băng, nhưng đối với nàng, là thật tâm! Nàng đời này sống là người của nàng, chết làm quỷ cũng của nàng!

Hoa Khấp Tuyết không biết, một câu nói của nàng liền làm cho một người nguyện trung thành, nàng cũng không biết, hôm nay chỉ vì một hành động nhỏ của nàng, lại lam cho con đường phía sau của mình, càng ngày càng thuận lợi.

Mộ Lương đã thay quần áo tiến vào, liền thấy Lưu Nguyệt khóc sướt mướt, bộ dáng cảm động muốn chết, tức giận liếc nàng một cái, sau đó mỉm cười đi đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết.

“A Noãn, Uống trà à?”

Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, chỉ cần nhìn qua mọi người đều biết nàng uống trà.

Mộ Lương thấy nàng không phản ứng, cũng không tức giận, theo thói quen ngồi bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Cơm trưa sẽ nhanh làm xong, A Noãn đói bụng rồi phải không,”


“ n.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ giọng đáp, nhìn Lưu Nguyệt một cái.

Lưu Nguyệt thông minh hiểu ý nhanh chóng trót cho Mộ Lương một ly trà, cung kính đưa đến trước mặt hắn, “Vương gia, mời uống trà.”

Mộ Lương nhíu mày, phản ứng rất nhanh, điểm này cũng được.

“A Noãn….” Mộ Lương nhéo nhéo tay Hoa Khấp Tuyết, trà này do nàng phân phó tiểu nha đầu kia rót, đều này làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ.

“Uống trà đi, chàng chắc đã khát rồi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn.

“Tốt! Tốt!” Mộ Lương cười liền uống một ngụm trà, ánh mắt không rời Hoa Khấp Tuyết, không nghĩ tới sẽ bị sặc, liền không ngừng ho khan.

Hoa Khấp Tuyết hoàn toàn hết chỗ nói, nhiều người, nuốt nước miếng cũng bị sặc, buông khăn trong tay ra, nhẹ nhàng vỗ lung cho hắn, thấy hắn ho lợi hại, hơi hơi nhíu mày, “Về sau cẩn thận một chút.”

“Ngoài ý muốn.” Mộ Lương bị sặc nước, thấy thật mất mặt, mặc dù được giai nhân quan tâm, nhưng cũng rất xấu hổ, giơ tay lên miệng ho hai cái, che dấu đi xấu hổ.

Lưu Nguyệt ở bên nhìn, không nhịn được che miệng cười khẽ, nàng có ngốc cũng nhìn ra Vương gia cùng tiểu thư quan hệ ra sao, nàng nghe nói Thánh vương gia là tôn quý nhất, tao nhã nhất, lại không nghĩ tới hắn ở trước mặt tiểu thư không khác gì nam tử bình thường, đây chỉ sợ là thực sự động tâm.

Mắt nhìn tiểu thư, thầm chúc phúc cho nàng, bất qua bộ dáng của Vương gia rất “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”, nàng sẽ thay tiểu thư nhìn kỹ, nếu nữ nhân nào có tâm tư đúng đắn, Lưu Nguyệt nàng là người đầu tiên đứng ra đánh nàng!

Hoa Khấp Tuyết dĩ nhiên không biết suy nghĩ bá đạo của Lưu Nguyệt, giúp Mộ Lương thuận khí, xong liền nhàn nhạt nhìn hắn, rồi rút tay về.


“Vương gia, Tuyết cô nương, bữa ăn trưa đã chuẩn bị xong.”

Cảnh Duệ phe phẩy quạt đi vào, không khách khí tìm chỗ ngồi xuống, hắn tuy là thuộc hạ của Vương gia, nhưng Vương gia không có quan niệm về đẳng cấp, nên hắn rất tự do tự tại.

“ n.” Mộ Lương gật đầu, dịu dàng nhìn Hoa Khấp Tuyết, “A Noãn, ngồi bên cạnh ta.”

Hoa Khấp Tuyết gật đầu, liền ngồi xuống kế bên Mộ Lương, vẫy tay với Lưu Nguyệt, “Lưu Nguyệt, lại đây.”

Lưu Nguyệt mỉm cười nghe lời đi lại, ngồi xuống vốn định ngồi bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, nhưng bị ánh mắt Mộ Lương làm nàng lạnh cả lưng, vì thế ngoan ngoãn ngồi cách ra hai ghế.

Cảnh Duệ ngạc nhiên nhìn Lưu Nguyệt, tiểu cô nương này như thế nào, nhanh như vậy đã thu phục được Tuyết cô nương rồi?

Lưu Nguyệt cảm nhận ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Duệ nhìn mình, không chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại, nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua cô nương à!

Cảnh Duệ nhíu mày, cô nương này, mới đây đã có bản lĩnh, lá gan cũng to ra, trong mắt hiện lên tia hứng thú, ngay chính hắn cũng không phát hiện ra.

Hoa Khấp Tuyết chú ý đến động tịnh của Lưu Nguyệt bên kia, nhìn hai người đấu với nhau, mắt chợt sáng, Cảnh Duệ sẽ không khi dễ Lưu Nguyệt, liền yên tâm.

“A Noãn, người nàng chú ý nên là ta!” Mộ Lương nhỏ giọng nói, trên mặt đầy ghen tức.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ thật muốn bóp chết hắn! Trong người hắn không phải là máu, là bình dấm chua!


Đầu bếp đã làm tốt bữa trưa, bọn hạ nhân từng người bưng lên, đồ ăn tinh xảo ngon miệng, làm cho người ta thật động lòng.

Cảnh Duê luôn là người không kén chọn, ở vương phù cùng trong cung bôn ba nửa ngày, cũng đã đói bụng đến dán lưng vào ngực, liền cầm đũa lên ăn, cũng không hề khách khí.

“Tiểu thư, dùng bữa.” Lưu Nguyệt dùng đũa gắp thức ăn vào chén Hoa Khấp Tuyết, nhưng khoản cách của hai người qua xa, nên hậm hực thu tay về, nhưng cũng không quên nhắc nàng dùng bữa.

Hoa Khấp Tuyết gật đầu, ý bảo chính nàng ta nên ăn đi, đừng để ý đến nàng.

Mộ Lương lạnh lưng liếc Lưu Nguyệt, gắp một miếng tôm, lấy tay lột ra, sau khi lột xong đưa trước miệng Hoa Khấp Tuyết, dịu dàng cười, “A Noãn, há miệng.”

Hoa Khấp Tuyết gật đầu, chậm rãi mở miệng.

Mộ Lương híp mắt cười đưa miếng tôm vào miệng nàng, đút xong liền lột con tôm tiếp theo.

Người làm bốn phía thấy vậy, con ngươi đều muốn rớt xuống, tình huống này là như thế nào! Vương gia tôn quý của bọn họ lại phục vụ người khác, còn là nữ nhân nhìn rất bình thường!

Cảnh Duệ thấy vậy, liền sững sờ, cơm trong miệng cũng rớt ra ngoài, Vương gia mặc dù không để ý đến địa vị, nhưng nhiều năm như vậy chuyện gì cũng có người khác phục vụ cho, huống chi là phục vụ người khác!

“ Thật ghê tởm!” Lưu Nguyệt thấy Vương gia đối xử tốt với tiểu thư như vậy, trong lòng rất vui vẻ, quay qua liền thấy cơm trong Cảnh Duệ rớt ra ngoài, ghét bỏ nhíu mày.

“Câm miệng!” Cảnh Duệ lấy lại tinh thần, lau cơm dính trên miệng, có chút xấu hổ, oán hận trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Lưu Nguyệt lè lưỡi, tiếp tục ăn.


“Thế nào?” Mộ Lương cũng không chú ý đến tình huống xung quanh mình, chuyên tâm vào việc lột tôm, ngước mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết, thấy nàng nhíu mày, liền dừng động tác.

“Khó ăn.” Hoa Khấp Tuyết nuốt thức ăn trong miệng xuống, nàng thật sự đối với “Ngự trù” này cho hai chữ là hết hy vọng.

“Khó ăn?” Mộ Lương nhíu mày, liền cầm miếng tôm đang cầm đưa vào miệng mình, thường thương, không nhịn được bĩu môi, đúng là không thể so sánh được với tay nghề của A Noãn.

“Khẩu vị của tiểu tử Mộ Lê kia thật sự không tin tưởng được.”

Hoàng đế Mộ quốc bọn họ nổi tiếng kén ăn, ngự trù đầu bếp chuyên của hắn tự nhiên sẽ không kém cỏi, mùi vị tôm này, cũng không tệ lắm mà?

Kỳ quái nhìn qua Hoa Khấp Tuyết, Cảnh Duệ yếu ớt nghĩ, miệng của cô nương này, không thể so với Hoàng đế còn kén chọn thôi…..

“Khụ, khụ, Vương gia, Hoàng Thượng rất là kén chọn trong ăn uống.” Cảnh Duệ không nhịn được nói giúp Mộ Lê, cũng chính là hoàng đế đương triều giải thích một chút.

“Hừ! Hắn ăn thì có lợi ích gì, không nhìn thấy A Noãn không thích sao?” Mộ Lương lạnh nhạt nói, lau miệng cho Hoa Khấp Tuyết, “A Noãn, đói bụng không, nếu đói thì ăn khô bò đỡ chút đi, ta tìm đầu bếp khác cho nàng.”

“Không cần.” Hoa Khấp Tuyết nhẹ giọng cự tuyệt, “Ta tự mình nấu.” thanh âm rất nhẹ, chỉ đủ hai người họ nghe được.

“Như vậy không phải sẽ mệt sao?” Mộ Lương có chút không đồng ý, bảo bối nhà hắn đã đến đây, làm sao hắn có thể để cho nàng mệt mỏi chứ?

“Không có gì.” Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt, “Ta chỉ nấu cho hai người ăn.”

Mộ Lương vừa nghe thấy, liền đấu tranh lý trí, cuối cùng cười thật tươi, trên mặt toả sáng, A Noãn muốn xuống bếp nấu ăn a…. hắn sẽ được ăn thức ăn ngon!

Cảnh Duệ không biết họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy Vương gia trên mặt cười ngây ngô, nhịn không được chà chà tay, Vương gia, ngài có biết không hiện tại ngài cười như vậy…. thật đáng khinh!