Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 15: Ý muốn bảo vệ

Từ Thu Minh Cư đi ra, Nguyệt Thược khập khiễng đi tới, nhịn không được khóc.

Trùngsinhbiết rõ sự tình phát triển, không có nghĩa là lại một lần nữa trải qua loại hành hạ này sẽ không thống khổ. Quỳ đau cùng nhục nhã dù là trải qua một trăm lần, vẫn là làm cho người khó thừa nhận.

Nhưng đúng là loại thống khổ này mới để cho nàng lại một lần nữa kiên định kế hoạch của mình.

Cửa Hàn Tùng Hiên, Vĩnh Thọ trông thấy Nguyệt Thược không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chạy đến trước Nguyệt Thược quan sát nàng, nói: "Nguyệt tỷ tỷ, Tứ gia trở lại, ta vốn là muốn nói chuyện của ngươi cho Tứ gia, Vĩnh Tuyên nói vẫn nên chờ ngươi trở lại tự mình nói cho Tứ gia."

Nguyệt Thược liếc qua Vĩnh Tuyên đang nuôi chim dưới mái hiên, Vĩnh Tuyên hướng nàng cười một cái, Nguyệt Thược trong lòng biết rõ Vĩnh Tuyên không muốn Vĩnh Thọ vì nàng đắc tội chủ tử nội viện, mới ngăn cản Vĩnh Thọ. Nàng cũng không trách hắn, miễn cưỡng cười cười với Vĩnh Thọ, nói: "Vĩnh Tuyên làm đúng, ngươi nhớ kỹ, lúc nào cũng đừng tùy tiện ở trước mặt chủ tử nói chuyện."

"Ừ, ta nghe tỷ tỷ." Vĩnh Thọ gật gật đầu, ngẩng đầu chú ý tới cằm của nàng có máu ứ đọng, bị hù dọa, nói: "Tỷ tỷ mặt ngươi làm sao vậy?"

Nguyệt Thược đưa tay đi sờ, một trận đau, "Không có việc gì, một chút thương thôi."

Nàng đi vào Hàn Tùng Hiên, chỉ thấy phía tây gian trong thư phòng, Bùi Hành đi ra ngoài đã trở lại, đã tháo xuống quan đái phiền phức, dùng một cây ngọc trâm màu mỡ dê vấn tóc, buổi sáng ra cửa mặc áo dài tơ lụa xanh ngọc cũng thay ra, trên người chỉ mặc một bộ nguyệt bào lỏng lẻo, bởi vì hắn thân hình cao lớn khỏe mạnh, y phục ở nhà càng mặc hết sức khoan thai. Lúc này đang khí định thần nhàn cầm lấy một bức họa thưởng thức, thần sắc an nhàn.

Buổi sáng ra cửa còn không thoải mái, trở lại vui vẻ như vậy, hẳn là gặp được chuyện gì tốt. Nguyệt Thược kinh ngạc nhìn Bùi Hành vài lần, đột nhiên quyết định buông tha cho kế hoạch khóc lóc kể lể, cần gì chứ, nàng còn có biện pháp khác đối phó chuyện này, không nhất định phải phá hư tâm tình tốt Bùi Hành khó có được.

Nghĩ xong, giơ lên tay áo lau lau mắt, lặng lẽ hướng trên lầu mà đi, chuẩn bị dùng một chút nước trong phòng rửa mặt, kết quả vừa vắt khô khăn, cửa bên kia đã bị đẩy ra.

Bùi Hành trên mặt còn mang theo thần sắc nhu hòa, cười hỏi, "Làm sao từ bên ngoài trở lại mà không vấn an gia?"

Hắn ngoài dự đoán xuất hiện dọa Nguyệt Thược nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn hắn.

Bùi Hành vẻ mặt từ từ thay đổi, vui mừng từ từ rút đi, trong mắt vui vẻ biến mất, thay vào đó là ngưng mi trầm lãnh, hắn từng bước bước đi qua.

Nguyệt Thược có chút luống cuống, nàng đã quyết định không muốn nói cho Bùi Hành, nghiêng đầu đi che giấu.

Bàn tay Bùi Hành kiên định hữu lực, ngón cái cùng ngón trỏ thoáng dùng lực đem mặt Nguyệt Thược quay qua, hắn khom người cúi đầu, con mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm hai vết thương nhỏ bị móng tay làm bị thương.

"Ai đả thương ngươi?" Thanh âm hắn thật thấp, đè nén một loại tâm tình khó tả.

Nguyệt Thược giương mắt nhìn hắn, Bùi gia nam tử đều là trung đẳng vóc dáng, duy chỉ Bùi Hành đặc biệt cao lớn. Hắn là người đọc sách, nhưng lại không chỉ thích đọc sách, cưỡi ngựa đi săn đá cầu du ngoạn mỗi thứ một chút, Bùi Hành chơi so với con nhà giàu còn tinh thông hơn, luyện thành một thân da thịt cứng rắn. Như vậy hắn mặc dù mặc áo dài, đóng khăn vuông của người đọc sách, thì nhìn giống như người nhã nhặn, chỉ có Nguyệt Thược người bên gối mới biết được lực lượng ẩn chứa trong thân thể của hắn sau khi bỏ đi y phục.

Nguyệt Thược cắn răng, rõ ràng không muốn nói, nhưng là bị hắn hỏi như thế, cảm thấy còn ủy khuất hơn so với lúc mới ra khỏi Thu Minh Cư, chỉ cảm thấy trong cổ họng phát căng, con mắt nóng lên.

Ở trong mắt Bùi Hành, trong đôi mắt to của thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, nước mắt từng hạt một rơi xuống, rõ ràng là bị ủy khuất lại hết lần này tới lần khác quật cường không chịu nói với hắn.

Trong lòng hắn cảm thấy chua xót.

Hắn biết rõ tính tình Nguyệt Thược là điềm tĩnh mềm mại cỡ nào, bị người khi dễ về nhà còn muốn che giấu.

Bùi Hành đem Nguyệt Thược ôm vào lòng, cúi đầu dụ dỗ nàng, "Đừng khóc... Ngươi không muốn nói cũng không sao, đừng khóc."

Nguyệt Thược cuốn rúc vào trong ngực rộng lớn của nam nhân, cái loại ấm áp cùng chua xót đó, không chỉ không chế trụ nổi nước mắt của nàng, kích thích nàng như mở ra ống thoát nước, ức chế không được nức nức nở nở òa khóc.

Nàng ôm chặt lấy eo thon hữu lực rắn chắc của Bùi Hành, nhẹ giọng gọi hắn, "Tứ gia..."

"Ta ở đây, đừng sợ." Bùi Hành sờ cái đầu nhỏ trong ngực.

Nàng gọi một tiếng lại một tiếng, Bùi Hành kiên nhẫn đáp lại nàng.

Chờ Nguyệt Thược khóc mệt, Bùi Hành ôm nàng lên giường, tay đụng phải đầu gối Nguyệt Thược, Nguyệt Thược kêu đau một tiếng, lại gấp rút kềm chế, còn làm bộ không có chuyện gì đuổi Bùi Hành rời đi, giọng nói còn khàn khàn, "Ta... Ta không sao."

Bùi Hành không cho nàng động, đè nàng ở trên giường thoát được cả người trơn bóng, chỉ còn một cái yếm nhỏ che thân, chỉ thấy hai chân thiếu nữ trắng noãn cân xứng ngượng ngùng rụt lại, mỗi khớp xương trên chân đều có máu ứ đọng to bằng đầu nắm tay.

Bùi Hành xem cơ hồ ức chế không được tức giận, môi mím thật chặt.

Nguyệt Thược thừa dịp Bùi Hành buông lỏng tay mạnh mẽ, vội vàng đem chăn mền che người lại, lúc này tâm tình đã không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả. Phẫn hận, thương tâm, ủy khuất, sau đó đột nhiên có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt đằng đằng đỏ lên.

Giữa ban ngày, chỉ xem chân là được, sao lại có thể cởi hết người ta ra như vậy...

Bùi Hành hít sâu, hít sâu, thật lâu mới khống chế tâm tình, lộ ra mỉm cười trấn an Nguyệt Thược, "Hôm nay không cần ngươi hầu hạ, ngươi ở trên lầu nghỉ ngơi thật tốt." Lưu lại những lời này liền nặng nề bước xuống lầu.

Hắn gọi Vĩnh Thọ và Vĩnh Tuyên vào phía tây gian hỏi thăm, biết rõ Nguyệt Thược là bị Lý Diệu Quỳnh truyền vào nội viện, lần đầu tiên sau khi kết hôn phẫn nộ với Lý Diệu Quỳnh tuôn ra, là loại hận trước kia nàng ta không chịu thua kém, hận nàng ta ngu muội. Loại hận này, mang theo cảm giác chán ghét lạnh như băng.

Phất phất tay, Bùi Hành để cho hai hạ nhân ra ngoài. Một mình hắn trong thư phòng trầm mặc ngồi hai nén hương.

Hắn gọi Minh Kỳ tiến vào hỏi: "Ngươi biết thân khế mấy hạ nhân của hồi môn nãi nãi nhà chúng ta để ở đâu không?"

Minh Kỳ ngẩn ra, suy nghĩ một chút trả lời: "Như lão thái thái hay mấy phu nhân, thân khế của bọn hạ nhân đều là để cùng một chỗ ở Bùi gia, sẽ có mộttiểukhố phòng thu. Nhưng của hồi môn của mấy nãi nãi vẫn là tự mình thu, áng chừng đợi ngày sau mấytiểutử xứng hôn, thân khế kia mới có thể lấy ra."

Bùi Hành gật gật đầu, đứng dậy đi đến cửa sổ, xem đèn lồng mới đốt ngoài song cửa sổ, ánh mắt tĩnh mịch, lẳng lặng đứng thật lâu.

Minh Kỳ thắt tay không nhúc nhích, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Bùi Hành nghĩ đến Lý Diệu Quỳnh hôm qua bắt người điên cuồng, hắn một đại nam nhân da dày thịt thô, trên người cũng bị cào ra vài tia máu, lại nghĩ tới Nguyệt Thược mộttiểunha đầu điềm tĩnh nhu thuận như vậy, hiện thời thành cái đinh trong mắt Lý Diệu Quỳnh, bị hạn chế bởi thân phận chủ tớ thừa nhận hành hạ, thậm chí sợ không dám cáo trạng với hắn.

Hắn không hối hận ngày đó muốn nha đầu kia, ngược lại hết sức cao hứng tiện tay bắt một nha đầu, thế nhưng bắt đúng rồi. Đã bao lâu không có buông lỏng bình tĩnh như vậy, mỗi một ngày đối mặt với Lý Diệu Quỳnh bá đạo cay nghiệt, Phù Dung lõi đời, sành sõi, hắn cho là mình đã không còn cảm giác đối với nữ nhân hậu viện, chỉ còn lại phát tiết mỗi ngày.

Nhưng làtiểunha đầu này, làm cho hắn lại lần nữa muốn có cảm giác đau sủng nữ nhân của mình, cảm giác muốn trêu chọctiểucô nương cười làm cho tâm tình tốt hơn, đùa giỡn đối phương xem đối phương đỏ mặt như niềm vui thú thản nhiên.

Hôm nay thấy nàng khóc, tâm phát căng đau nhức, làm cho hắn bỗng nhiên dâng lên ý muốn bảo vệ mãnh liệt. Cảm giác này rõ ràng nói cho hắn biết, đây là nữ nhân của hắn, hắn không muốn để cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng.

Kể cả Lý Diệu Quỳnh.

Sau cùng Bùi Hành từ cửa sổ xoay người lại, ánh mắt của hắn thâm thúy mà sắc bén, nhìn Minh Kỳ, từng chữ từng chữ mệnh lệnh:

"Đem mọi chuyện của ngươi đều để xuống, ta cho ngươi đi làm một chuyện..."

Ba đầy tớ ở Hàn Tùng Hiên như Minh Kỳ là tối được trọng dụng, Bùi Hành để cho hắn đi xử lý loại “chuyện” nhỏ không tư cách này, Minh Kỳ kinh ngạc mở to hai mắt.

Bùi Hành nhàn nhạt hỏi: "Minh Hồng so với ngươi am hiểu hơn xử lý chuyện như vậy, ta không gọi hắn mà gọi ngươi, ngươi cũng đã biết vì cái gì?"

Minh Kỳ hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy không khỏi lại là chấn động.

Minh Hồng người này mưu ma chước quỷ nhiều, một chút chuyện bàng môn tà đạo hắn ta đều am hiểu, nhưng là tính cách của hắn ta cũng không đủ cẩn thận, uống rượu cái gì cũng dám nói, có một số việc khó bảo toàn miệng hắn ta không lộ ra. Nhưng là hắn bất đồng, hắn làm việc tỉ mỉ có mạch lạc có thể thủ khẩu như bình, mỗi lần Tứ gia giao nhiệm vụ xuống, hắn không cầu mau, nhưng cuối cùng nhất định sẽ hoàn thành.

Tứ gia... Thế nhưng đối với một nha đầu lại để tâm như thế.