Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 19: Khế ước bán thân

Bên trong nam bắc khóa viện.

Nhị nãi nãi Điền thị đang ngồi dưới mái hiên hành lang thêu yếm nhỏ cho con trai, Thôi bà tử cúi người thì thầm bên tai nàng.

"... Cầu gỗ lớn... Mã Tiên Cô... Biểutiểuthư..."

Điền thị nghe, tay cầm châm dừng lại.

Mã Tiên Cô là thượng khách của tứ nãi nãi, cho tới bây giờ chưa từng nghe tới bà ta có giao tình với biểu cô nương. Vì sao biểu cô nương vụng trộm sai khiến tâm phúc nha đầu lặng lẽ chạy đi thật xa tìm Mã Tiên Cô? Nàng và Mã Tiên Cô có quan hệ gì, bình thường Mã Tiên Cô đến đây, gần như vậy cũng chưa từng đến dãy nhà sau tìm biểu cô nương nói chuyện. Ngoài mặt tránh hiềm nghi, sau lưng lại âm thầm lui tới...

Điền thị nở nụ cười, nói: "Thật biết điều, vốn còn muốn nói bắt con cá nhỏ để ăn, hiện thời xem ra con cá này không những không nhỏ, mà còn rất lớn."

Nàng phân phó Thôi bà tử, "Ngươi tiếp tục theo, chuyện như vậy ngươi ra tiền rồi báo ta, nắm chắc sự tình ta sẽ thưởng lớn cho ngươi." Điền thị nói, một bên xuất ra hà bao chuẩn bị sẵn ném cho Thôi bà tử, "Chỉ một chuyện này, tuyệt đối cẩn thận, đừng để ai phát hiện ngươi."

Thôi bà tử cầm lấy hà bao, cười mắt hí miệng toác, không ngừng lắc đầu, "Tuyệt sẽ không tuyệt sẽ không, hình dạng lão bà ta ai mà nhớ được, lại nói ta sẽ cẩn thận."

Chờ ra sân nhỏ, bà ta cúi đầu mở hà bao ra lấy bạc, cầm lên lấy răng một cái, cười càng tươi hơn. Ném bạc trở về hà bao, hừtiểukhúc đi phòng bếp tìm Sao nhi kiếm cái ăn, chuẩn bị trời tối đi nhĩ phòng ở cửa thuỳ hoa, nghe nói ngày gần đây bên kia chơi có chút lớn, bà ta cũng muốn đi nhìn một chút.

Đến giờ Tuất hai khắc, các chủ tử đều nghỉ trong viện, trong vườn người đi lại không nhiều lắm. Thôi bà tử nhìn trái phải một chút không có người, nhìn một chút cửa phòng ở một gian phòng đen kịt, bên trong một chút thanh âm cũng không có, Thôi bà tử thấp giọng: "Là ta."

Bà ta cũng là khách quen bên này, lập tức đã có người tới mở cửa.

Người mở cửa xưng Bà lé mắt, cũng quen với bà ta, hỏi bà ta: "Mấy ngày này không có tới, ngày hôm nay phát tài sao."

Thôi bà tử cười hì hì, "Phát cái gì tài, bất quá đụng phải cái vận, được đại phần thưởng." Nói xong xuất ra hà bao quơ quơ trước mặt người khác, nhìn bà lé mắt lộ ra thần sắc hâm mộ, tăng thêm vài phần đắc chí vừa lòng.

Bà ta đung đưa đi vào, chỉ thấy bên trong bắt đầu mở cửa đã lâu, khí thế đánh cuộc ngất trời.

Bà ta nhìn nhìn lên, bất giác phát hiện vài người lạ mắt, giữ chặt bà lé mắt hỏi: "Vì sao lại có gã sai vặt trà trộn vào."

"Ngươi quản hắn làm gì, người có tiền là được." Bà lé mắt nói, "Thấy tên mặc y phục xám xanh kia không, trước đó vài ngày thua không biết bao nhiêu, là Vương muội tử Thu Minh Cư thắng."

Thôi bà tử và Vương mụ mụ phân chia vai vế dựa theo đích thứ hai phòng, đương nhiên có gì đó không đúng lắm, nghe vậy hừ hừ mũi.

Bà lé mắt nhìn có chút hả hê, thấp giọng nói: "Ta coi đêm nay Vương muội tử sẽ ngã chổng vó, vừa mở cửa thắng hai ván, sau một đường thua, đem toàn bộ tiền thắng trước đó vài ngày bồi ra ngoài không nói. Càng thua càng không phục, nóng tính lên, ngươi xem, trên đầu, trên tay bà ta có gì cài được, mang được đều lấy hết ra đặt."

Vương mụ mụ bình thường hay ra vẻ cao ngạo của bà vú tứ nãi nãi, tại đây trước mặt bà tử giữ cửa, quét dọn, chăm sóc hoa cỏ động vật hô hô hát hát, thích mạnh miệng, mấy bà tử đều có chút không ưa bà ta, đều nghĩ thầm xem bà ta thua chổng vó thế nào.

Quả nhiên súc sắc đổ ra, một viên rơi xuống ba điểm, một viên còn đang xoay, Vương mụ mụ đầu đầy mồ hôi lạnh, hô to, "Lục lục lục lục! ! !"

Nhưng là súc sắc dừng lại, rõ ràng chỉ số một, con mắt Vương mụ mụ lúc ấy liền trợn trắng, hô hấp dồn dập, bộ dạng sắp ngất đi.

Gã sai vặt ha ha cười, "Đa tạ đa tạ." Nói xong đem đồ trang sức, đeo tay, hà bao trên bàn v.v.. Kéo qua.

Vương mụ mụ quát to một tiếng, "Không được nhúc nhích."

Gã sai vặt cười, "Đây là đánh cuộc thua không ghi nợ."

Mấy bà tử bên cạnh rối rít nói: "Tiểuhuynh đệ này trước đó vài ngày thua ngươi, đều thoải mái bồi tiền đánh bạc, tại sao đến phiên ngươi thua thì không nhận, chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi thắng không cho phép người khác thắng, ở đâu ra đạo lý này."

Vương mụ mụ thở gấp dồn dập, trừng mắt, nói: "Ai nói ta không nhận thua, ta muốn lại đánh cuộc."

Gã sai vặt cười khẽ, "Vương mụ mụ, vẫn là quên đi, ngài xem ngài tồn ít tiền không dễ dàng, phen cuối cùng này ngài đã mượn tiền của mấy vị bà bà..."

Vương mụ mụ biết mình không thể để cho gã sai vặt này đi như vậy, bà ta không dễ dàng tồn bảy tám chục lượng, vốn mua quan tài đều ở bên trong, còn thiếu mấy bà tử trong phòng mười mấy lượng, không thể thắng trở lại, bà ta sẽ xong đời. Bà ta lẩm bẩm tự nói, "Ta còn có đồ chống đỡ... Ta có..."

Bà ta có cái gì, bản thân bà ta chỉ có một chút đồ như vậy, có điều những thứ bên trong Thu Minh Cư bà ta tiếp nhận cũng không ít. Chỉ là đồ chơi bài trí bên ngoài thiếu một kiện tất cả mọi người sẽ thấy được, còn công trung trương mục không thuộc về sân nhỏ. Cái khác đáng giá hình như là đồ trang sức trong phòngtiểuthư... Phi phi, bà ta mới không cầm đồ trang sức đeo taytiểuthư để đánh cuộc.

Gã sai vặt mặc kệ bà ta, cười hì hì nói: "Hôm nay vận may hảo thắng đủ rồi, sau này ta thỉnh các vị bà bà đại thẩm vàtiểuhuynh đệ uống rượu, bây giờ ta xin đi về trước." Nói xong liền nhấc một túi ngân phiếu, tiền bạc, đồ trang sức đeo tay, hà bao, còn có đủ loại phiếu nợ đứng dậy.

Hắn đi ra ngoài không bao lâu, đang muốn đi ra từ hành lang đi vào cửa nhỏ ngoại viện, Vương mụ mụ đuổi theo níu lấy hắn, "Không được đi không được đi."

Gã sai vặt nói: "Vương mụ mụ, nhận thua đi, ta mấy ngày trước đây thua ngài thật không nghĩ ngài lại khó coi như vậy."

Vương mụ mụ thở hồng hộc, vội vàng nói: "Ngươi cho ta mượn tiền, ngươi đem tiền ta thua cho ta mượn, chúng ta tiếp tục đánh cuộc."

Gã sai vặt ha ha cười một tiếng, "Không có thế chân ngươi lại muốn đem tiền lấy về, đạo lý gì đây."

Vương mụ mụ gắt gao giữ chặt cổ tay của hắn, hỏi: "Ngươi muốn thế chân cái gì, ngươi nói."

Gã sai vặt nhún nhún vai, nói: "Ngài hầu hạ bên cạnh chủ tử, chủ tử có nhiều đồ đáng giá, ngươi cầm vật gì đó có giá trị, ta sẽ cho tiền ngươi tiếp tục đánh cuộc."

Vương mụ mụ lẩm bẩm, "Ta, ta không thể cầm đồ trang sức đeo tay củatiểuthư, nàng mỗi ngày đều sẽ xem..."

Thanh âm gã sai vặt trong bóng đêm nhẹ nhàng mù mịt, "Vậy thì cầm những thứ chủ tử căn bản không xem gì đó, tỷ như ấn triện quan trọng, phương thuốc gia truyền, hoặc là... Đầy tớ thân khế."

Vương mụ mụ uống rượu lại thua tiền nên đầu óc hồ đồ theo tính toán của gã sai vặt, "Tiểuthư không thích đọc sách, cũng mặc kệ quản gia, trong tay không có ấn triện gì đáng giá. Phương thức nấu ăn của hồi môn cũng có, nhưng không hiếm lạ, không đáng tiền. Thân khế... Thân khế ngược lại có một hộp..." Nhưng là bản năng của bà ta do dự kháng cự, ngừng miệng.

Gã sai vặt nhẹ giọng đầu độc, "Thân khế bất quá chỉ là thế chân, bản thân ta chính là hạ nhân, còn có thể cầm khế ước bán thân đem bán trao tay với các ngươi? Dù là mất rồi, quan phủ có ghi chép, các chủ tử bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung thân khế..."

Đúng vậy, một hạ nhân cầm một đống khế ước bán thân của đầy tớ khác căn bản không có dùng. Đi quan phủ gạch bỏ nô tịch cần chủ nhân viết giấy ủy thác, mẹ mìn buôn người muốn bán người cũng phải có khế ước bán thân giao phó của các chủ tử, đồng thời viết trương khế thư cùng mẹ mìn làm chứng. Một hạ nhân tự trộm khế ước bán thân của bản thân, dù thiêu đốt phá hủy, người đó vẫn là đầy tớ, giấy trắng mực đen trong quan phủ có ghi chép rõ ràng.

Vương mụ mụ nỉ non, "Đúng vậy, ngươi cũng không dùng làm gì."

Gã sai vặt đầu độc xong rồi, lại làm ra vẻ không kiên nhẫn, nói: "Ta đây, cầm chút đồ chơi này bất quá để làm chứng cớ, miễn cho ngài nợ tiền không trả, ngài do do dự dự không dám tính, đừng làm chậm trễ thời gian của ta." Nói xong lại muốn đi.

Vương mụ mụ vội vàng nói: "Ta chịu, ta chịu, ngươi chờ ta một chút, ta lập tức trở về."