Tình Yêu Trở Lại

Chương 3

Câu lạc bộ đồng quê Lovett nằm bên rìa một sân golf mười tám lỗ. Cây du mọc hai bên con đường lái xe từ cổng tới lối vào tòa nhà. Khách khứa phải đi qua một cây cầu để tới cửa trước. Một con suối chảy dưới chân cầu và chảy vào một cái ao đầy cá chép Nhật, thân mình màu đỏ và trắng của chúng uốn lượn nhàn nhã trong làn nước.

Lúc tám rưỡi, Daisy đỗ xe vào cạnh một chiếc Mercedes. Đây là lần đầu tiên cô đi chơi một mình kể từ khi Steven mất, và nó thật sự có cảm giác kỳ cục. Như thể cô đã bỏ quên một thứ gì đó ở nhà. Giống cảm giác hoang mang mà cô thường cảm thấy khi đứng xếp hàng ở sân bay trước mỗi chuyến du lịch, như thể cô đã bỏ quên vé máy bay trên bàn ăn dù cho cô biết rõ chúng đang nằm trong ví. Cô tự hỏi bao lâu nữa thì cảm giác hoang mang này mới mất đi? Khi nào cô mới quen với việc đi chơi một mình.

Và hẹn hò. Quên nó đi. Cô không nghĩ sẽ có ngày mình sẵn sàng cho điều đó.

Daisy bước vào một cửa kính đôi và thoáng thấy hình ảnh méo mó của mình trong tay vịn bằng đồng bóng loáng khi cô đi qua nhà hàng và vào một hành lang dài đi về hướng phòng tiệc. Cô mặc một cái váy dự tiệc ngắn không tay màu đỏ mượn của Lily. Daisy cao hơn cô em gái một mét năm bảy của mình tầm chục phân, ngực cũng lớn hơn một chút. Đỏ có thể không phải là màu sắc thích hợp nhất để mặc tới tiệc cưới, nhưng đó là bộ váy duy nhất mà Lily sở hữu không quá ngắn hay bó quá chặt trên ngực Daisy.

Khuy bọc lụa chạy dọc một hàng bên sườn từ chân váy tới nách cô, và cái ví đỏ nhỏ xinh có quai xích vàng dài của mẹ cô lủng lẳng trên vai cô.

Cô đặt gói quà mình mua lúc trước lên một cái bàn cạnh cửa và đi vào phòng tiệc. Các phù dâu phù rể cùng cô dâu chú rể xếp hàng đơn đứng trước tấm màn màu vàng và xanh cổ vịt, trong khi một anh thợ chụp ảnh chụp hình bằng một cái máy ảnh kỹ thuật số.

Khoảng hai trăm người nâng ly sâm panh chúc mừng cặp đôi hạnh phúc. Màu vàng và xanh cổ vịt trang hoàng mọi đồ vật, nến màu cháy lung linh trên những cái bàn tròn trải khăn trắng. Bên trái Daisy, các hàng nồi hâm nóng đựng các món trông như là gà nướng, thịt bò quay, rau và ớt. Đa số các vị khách đã ngồi xuống trong khi một vài người khác vẫn đi loanh quanh.

Người thợ ảnh không dùng đèn để ghi lại vẻ rực rỡ của căn phòng, một hành động mà Daisy nghĩ là quá kém. Nếu cô được thuê chụp hình, hẳn cô sẽ mang theo vài chiếc máy ảnh và kha khá ống kính trong hộp dụng cụ của mình. Trong phòng này, cô sẽ dùng phim 1600 màu cùng đèn tlash gắn vào máy ảnh và đèn chiếu sáng để làm nổi bật ánh đèn bao quanh nền. Dù vậy mỗi nhiếp ảnh gia làm việc có hơi khác nhau. Các bức ảnh của anh chàng này chắc là sẽ ổn thôi.

“… vì Jimmy và Shay Calhound,” có ai đó nâng ly chúc mừng. Daisy cầm một ly sâm panh và chuyển sự chú ý từ người thợ ảnh sang các phù dâu phù rể. Vừa dõi mắt nhìn khắp cả hàng, cô vừa nâng ly lên miệng, cẩn thận để không làm nhòe lớp son môi đỏ. Sau ly rượu, Daisy mỉm cười khi nhìn thấy người bạn thời cấp ba của mình. Sylvia vận một bộ cánh bằng sa màu xanh cổ vịt và vàng trông giống như các cô gái trong hậu cung Hồi giáo. Cô to như một tòa nhà. Không phải béo. Mà là mang thai. Trông cô mệt mỏi nhưng vẫn dễ thương như thường, và cũng vẫn thấp người như Daisy từng nhớ. Cô vẫn để kiểu đầu bồng bóng lộn với phần mái cắt ngang trán như hồi cấp ba.

Shay trông tuyệt đẹp với các lọn xoăn cỡ Texas bồng bềnh trên vai và khăn voan che mặt mềm mại bao quanh cô như một đám mây. Jimmy Calhoun trông đẹp trai hơn lúc Daisy còn sống ở đây. Hoặc có lẽ chỉ là anh ta trông gọn gàng hơn trong bộ vest tuxedo. Cô không chắc, nhưng mái tóc đỏ của anh ta sậm hơn một hai tông và toàn bộ mớ tàn nhang đã mờ đi.

“Xin lỗi quý cô,” một giọng nói mà cô nhận ra ngay tức khắc vang lên ngay sau lưng cô. Cô tránh khỏi ngưỡng cửa và liếc qua vai, nhìn lần lượt từ đường nét đẹp như tạc trên khuôn miệng rồi đến đôi mắt tuyệt đẹp của Jack Parrish.

Ánh mắt anh khóa chặt ánh mắt cô khi anh đi qua, và ống tay áo vest màu xám đậm của anh chạm nhẹ vào cánh tay trần của cô. Sự ngạc nhiên khiến anh dừng bước chân lại khoảng nửa nhịp và trong một phần nghìn giây đó, có thứ gì đó nóng rực và sống động lóe lên trong đáy mắt anh. Nó biến mất cũng nhanh như vậy, và Daisy không biết đó có phải ảo giác do hai chùm đèn trên đầu hoặc ánh nến bập bùng gây ra hay không. Anh bước qua, cô quan sát bờ vai rộng và đầu anh khi anh luồn lách qua đám đông đi về hướng cô dâu chú rể. Mái tóc sẫm màu của anh chạm đến cổ áo, nhìn có vẻ bù xù, như thể anh vừa bỏ mũ ra, vứt nó lên ghế xe ô-tô và tự chỉnh lại tóc. Trong bộ vest, anh trông như thể vừa bước ra khỏi một tờ tạp chí thời trang. Và như thường lệ, anh di chuyển với sải chân thoải mái, chậm rãi, cho thấy rõ là anh không vội vàng đi đến bất kỳ đâu hết.

Chút cảm giác run rẩy hoàn toàn không dính dấp tới vẻ ngoài của anh, mà hoàn toàn chỉ do anh là ai đối với cô và con trai cô, khuấy lên trong dạ dày Daisy.

“Daisy Lee Brooks!” Sylvia hét lên và Daisy dời mắt nhìn sang bạn mình. “Cậu qua đây ngay.” Giọng của Sylvia lúc nào cũng lớn hơn cả cơ thể cô. Chất giọng đó giúp cô thành một cổ động viên xuất sắc.

Daisy bật cười và đi lên trước. Cô đến đứng cạnh Jack, người đang nói chuyện với chú rể. Cô ôm bạn mình và vợ chồng bác Brewton. Sylvia giới thiệu cô với chồng mình, Chris, rồi nói, “Cậu nhớ Jimmy Calhoun chứ.”

“Chào Daisy.” Jimmy cười toe toét, cái răng bạc của anh giờ đã được thay bằng một cái răng sứ. “Trông cô tuyệt quá.”

“Cảm ơn anh.” Cô ngước lên nhìn Jack, người đang giả vờ là cô không tồn tại rất giỏi. Tầm mắt cô hạ xuống nhìn vai anh và cái áo sơ mi màu xanh giữa hai vạt áo vest. Anh không đeo cà vạt. Cô chuyển sự chú ý của mình sang chú rể. “Chính anh trông cũng tuyệt, Jimmy. Tôi không thể tin là anh đã cưới Shay Brewton bé bỏng. Tôi vẫn nhớ lúc Sylvia và tôi cố tập cho con bé đi xe đạp, con bé đâm thẳng vào một cái cây.”

Shay bật cười và Jimmy nói, “Tôi cá là cô đã nghĩ đến bây giờ chắc tôi phải vào tù rồi.”

Năm lớp bảy, Jimmy đã cùng các anh em nhà anh ùa lên chiếc Monte Carlo của cha họ và ép những quả mông trần vào cửa sổ xe cho cả trường cấp hai xem. Năm lớp mười, Jimmy đã gọi điện dọa đặt bom chỉ vì muốn rời trường sớm vài tiếng. Anh bị bắt vì dùng điện thoại trả tiền ngay bên ngoài phòng hiệu trưởng. “Ý nghĩ đó chưa bao giờ hiện ra trong đầu tôi.”

Sylvia bật cười vì cô biết rõ không phải vậy. Daisy cảm thấy bớt căng thẳng. Sự run rẩy trong dạ dày cô đã dịu xuống. Bây giờ không phải lúc, cũng không phải là nơi để kể cho Jack về Nathan. Cô không phải nghĩ đến việc đó. Cô có thể thư giãn. Vui đùa với bạn bè cũ. Đã lâu lắm rồi cô mới thấy vui vẻ đôi chút.

“Jack, cậu có nhớ cái lần cậu, Steven và tớ bị bắt giam vì đua xe trên đường cao tốc cũ không?” Jimmy hỏi.

“Nhớ chứ.” Anh kéo tay áo lên và nhìn đồng hồ.

“Tối đấy cô có ở đó không nhỉ, Daisy?”

“Không.” Lại một lần nữa cô ngước lên nhìn người đàn ông đứng cạnh mình. “Tôi không bao giờ thích những lúc Steven và Jack đua ô-tô. Tôi luôn sợ rằng sẽ có ai đó bị thương.”

“Tôi luôn kiểm soát được mọi việc.” Jack buông tay xuống bên người và các ngón tay anh chạm nhẹ trên váy cô. Anh hạ mắt xuống nhìn cô và trong ánh mắt ấy chẳng có chút biểu cảm khi anh nói, “Tôi lúc nào cũng chú ý đến an toàn.”

Không, ở cùng anh chẳng mấy khi an toàn hết.

“Tôi thật sự rất tiếc khi nghe chuyện về Steven,” Jimmy nói khi cô nhìn sang anh ta. “Cậu ấy là một người tốt.”

Daisy không bao giờ biết phải nói gì đáp lại điều đó, nên cô nâng ly lên môi.

“Shay đã kể với tôi là cậu ấy chết vì ung thư não.”

“Phải.” Nó có một cái tên, u nguyên bào thần kinh đệm. Rất khủng khiếp và luôn gây chết người.

“Tớ đã định liên lạc với mẹ cậu để hỏi xem cậu thế nào,” Sylvia bảo cô.

“Tớ vẫn ổn.” Điều đó là sự thật. Cô ổn. “Chúa ơi, khi nào thì đứa bé này chào đời?” cô hỏi Sylvia, cố ý thay đổi đề tài.

“Tháng sau.” Bạn cô xoa xoa cái bụng to kềnh. “Và tớ còn hơn cả sẵn sàng. Cậu có con không?”

“Có.” Cô nhận thức rất rõ về Jack, ống tay áo khoác của anh ở gần tay cô đến nỗi nếu cô di chuyển dù chỉ một phân thôi, thì cô cũng sẽ cảm nhận được lớp vải của nó trên làn da trần của mình. “Con trai, Nathan,” cô nói và cố tình không tiết lộ tuổi của cậu. “Nó đang ở Seattle cùng Junie, chị gái của Steven và chồng cô ấy, Oliver.” Cô ngước lên nhìn Jack và biểu cảm trống rỗng được cẩn thận trưng ra của anh đã biến mất. Đôi mắt xanh kia tràn đầy vẻ ngạc nhiên và làm một bên mày nhướn lên. “Anh còn nhớ chị Junie chứ?”

“Tất nhiên,” anh nói và quay đi.

“Tớ vẫn nhớ cô ấy,” Sylvia nói thêm. “Cô ấy lớn tuổi hơn chúng ta rất nhiều. Tớ nhớ là cha mẹ Steven cũng khá già.” Steven đúng là một ngạc nhiên thật sự với cha mẹ anh khi họ hơn bốn mươi tuổi. Cả hai bọn họ đã sáu ba tuổi khi anh tốt nghiệp cấp ba. Giờ mẹ anh mất rồi, và cha anh sống trong một cộng đồng người về hưu ở Arizona.

“Tối nay Shay và tôi sẽ bắt tay vào việc tạo ra em bé.” Jimmy cười. “Không muốn đợi đến lúc quá muộn màng mới có một đứa con.”

Jack thò tay vào trong áo và rút ra một điếu xì-gà từ túi áo sơ mi. “Chúc mừng,” anh nói và đưa nó cho Jimmy.

Jimmy rút điếu xì gà qua các ngón tay mình. “Thứ tớ thích nhất. Cảm ơn.”

“Em không có điếu nào à?” Shay phản đối với một nụ cười. “Anh không biết em hút xì gà mà,” Jack nói khi với tay nắm lấy tay cô. Anh cầm tay cô giữa các nếp váy và đưa nó lên miệng. “Chúc mừng, Shay. Jimmy là một người đàn ông cực kỳ may mắn.” Anh hôn lên đốt ngón tay và kéo dài giọng nói chẳng to hơn một lời thì thầm là bao, “Nếu cậu ta không cư xử tử tế với em, hãy cho anh biết nhé.”

Shay mỉm cười và dùng bàn tay còn lại vuốt các lọn tóc xoăn. “Anh sẽ vì em mà đánh người sao?”

“Vì em, anh có đánh hai người cũng được.” Anh thả tay cô rồi cáo lỗi bỏ đi.

Tầm mắt Daisy rơi xuống bờ vai rộng của anh khi anh đi tới quầy bar được dựng ở một góc phòng.

“Anh ấy lúc nào cũng có thể quyến rũ người khác đến mê muội,” Sylvia thở dài. “Kể cả năm lớp năm.”

Cô chuyển sự chú ý vào Sylvia khi những người xung quanh trò chuyện về bóng bầu dục. Trong khi mọi người tranh luận xem đội Cowboys cần tăng cường hàng công hay hàng thủ, Daisy cúi đầu lại sát Sylvia.

“Chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Jack năm lớp năm vậy?” Cô hỏi bạn mình.

Một nụ cười bâng khuâng xuất hiện trên môi Sylvia, và hai người họ quay lại nhìn Jack gọi bia ở quầy bar.

“Kể đi nào,” Daisy dỗ dành.

“Anh ấy đã dụ được tớ cho anh ấy xem mông tớ.”

Năm lớp năm sao? Cô, Jack và Steven đã chơi trò NASCAR năm lớp năm. Không phải chơi trò bác sĩ. “Bằng cách nào thế?”

“Anh ấy đã bảo tớ là anh ấy sẽ cho tớ xem mông anh ấy nếu tớ cho anh ấy xem mông tớ.”

“Thế thôi sao?”

“Tớ không có anh em trai và anh ấy không có chị em gái. Bọn tớ đã tò mò và xem xét mông nhau. Cũng chẳng có gì ghê gớm xảy ra. Anh ấy thật sự ngọt ngào về vụ đó.”

Cô chưa từng biết là trong khi anh đang làm cô phát ngán với các số liệu thống kê của Richard Petty thì đồng thời anh cũng chạy khắp nơi xem mông các cô bé khác. Cô tự hỏi còn gì mà mình không biết nữa.

“Đừng nói với tớ là cậu đã làm bạn với Jack Parrish suốt từng ấy năm mà chưa bao giờ cho anh ấy xem mông cậu đấy nhé.”

“Không phải năm lớp năm.”

“Cưng à, sớm muộn gì tất cả mọi người rồi sẽ cho Jack xem mông mình mà thôi.” Cô rê tay trên cái bụng lớn của mình. “Chỉ là vấn đề thời gian.”

Daisy năm ấy mười bảy tuổi và gần như đã phải van vỉ anh hãy nhìn mông mình. Nếu cô nhớ đúng, lời của anh là, “Dừng lại, Daisy. Tớ không lằng nhằng với gái trinh đâu.” Nhưng anh đã làm thế thật, và họ đã bắt đầu một mối quan hệ cuồng nhiệt mà họ đã giữ bí mật với tất cả mọi người. Kể cả với Steven. Đặc biệt là Steven. Mọi chuyện đã rất điên rồ, kích thích và mãnh liệt. Một chuyến tàu lượn siêu tốc của tình yêu, ghen tuông và tình dục. Và nó kết thúc rất tệ.

Những ký ức bị lãng quên từ lâu bất ngờ ùa đến với Daisy, như thể vừa đột nhiên được giải phóng. Một ở đây, một ở kia. Một mớ hỗn độn của ký ức và cảm xúc quay cuồng, như thể chúng đã bị vứt vào chung với nhau trong một cái hộp và bị dán chặt lại một cách vội vã. Suốt từng ấy năm chờ đợi một ai đó xé băng dính đi và mở toang hộp ra.

Cô nhớ lại đám cưới của mình. Cô cùng Steven ở trụ sở tòa án. Mẹ cô và bố mẹ anh đứng cùng họ. Steven siết chặt tay cô để giữ nó khỏi run rẩy. Cô đã yêu Steven Moroe nhiều năm trời trước khi cưới anh. Có lẽ không phải dạng tình yêu cháy bỏng hun đốt. Có lẽ cô không khát khao anh như thuốc phiện, nhưng dạng tình yêu đó chẳng bao giờ kéo dài. Nó tàn lụi. Thứ tình yêu mà cô dành cho Steven lúc nào cũng ấm áp và dễ chịu, hệt như khi lạnh lẽo và mệt mỏi đi về nhà rồi cuộn người trước một đốm lửa. Thứ tình yêu kéo dài và sẽ tồn tại mãi sau khi Steven ra đi.

Cô nhớ lại chặng đường đi xe cùng Steven tới kể cho Jack về đám cưới. Tình trạng mang bầu khiến cô buồn nôn. Những gì họ sắp làm khiến ngực cô thít chặt. Cô bắt đầu khóc trước cả khi họ đỗ vào đường nhà Jack. Một lần nữa, Steven đã nắm tay cô.

Cô và Steven đã cùng nhau vượt qua rất nhiều chuyện, và tất cả những gì mà hai người phải đối mặt đã mang họ xích lại gần nhau. Những năm đầu kết hôn, khi anh còn đi học, họ đã rất khó khăn về mặt tài chính. Rồi khi Nathan lên bốn, Steven kiếm được một việc làm tốt và họ định có thêm một đứa trẻ nữa trong tổ ấm của mình, nhưng sau đó lại phát hiện ra rằng Steven thiếu mật độ tinh trùng. Họ đã cố thử mọi cách để có thai nhưng vô hiệu. Sau năm năm, họ quyết định bỏ cuộc và hài lòng với cuộc sống của mình.

Căn phòng đột nhiên tối om và Daisy bị quá khứ làm cho choáng váng. Một ánh đèn pha chiếu xuống chính giữa sàn khiêu vũ, và cô cố gạt mọi ý nghĩ về quá khứ ra khỏi đầu mình. Jed and The Rippers cầm nhạc cụ lên và Jimmy cùng Shay nhảy điệu nhảy đầu tiên với tư cách là vợ chồng.

Khi Daisy quyết định về nhà và kể cho Jack về Nathan, cô đã không tính đến những hồi ức ấy. Cô thậm chí còn không biết chúng ở đó, bị khóa lại, đang chờ cô.

Daisy rời xa sàn nhảy và đặt ly rượu không lên một cái bàn. Cô hướng đến phòng vệ sinh trong quán bar cuối hành lang, và trong khi rửa tay, cô nhìn bóng mình trong gương. Cô không còn là một cô bé sợ hãi, đau khổ nữa. Cô kiên cường hơn nhiều cái thời cô mới lớn. Dù không ở đây để hồi tưởng lại ký ức, cô cũng không trốn tránh chúng. Cô ở đây để kể cho Jack về Nathan. Cô sẽ nói với anh rằng cô xin lỗi và hy vọng anh sẽ hiểu. Mặc dù cô khá chắc chắn anh sẽ không hiểu và sẽ làm mọi chuyện trở nên khó khăn, cô vẫn phải làm việc đúng đắn. Không trì hoãn nữa. Không trốn tránh nữa.

Cô tô lại màu son đỏ và thả cây son vào ví. Hãy cứ để Jack thực hiện những hành vi xấu xa nhất. Thậm chí có lẽ là cô đáng phải nhận một vài trong số đó, nhưng cô sẽ sống sót. Gần như những gì tồi tệ nhất cuộc sống có thể đem đến cô còn chịu được, và chẳng có gì mà Jack làm sẽ tệ được như thế.

Daisy dừng lại ở quầy bar mua một ly rượu vang rồi quay lại phòng tiệc.

Jack đứng trong hành lang dài, một vai tựa vào tường. Một tay anh cầm di động và tay kia đặt trong túi quần trước. Anh liếc lên và quan sát cô khi cô đi về phía anh.

“Thế là được,” anh nói vào điện thoại. “Tôi sẽ gặp tất cả mọi người sáng thứ Hai.”

Việc đầu tiên cô muốn là đi nhanh qua, nhưng thay vào đó, cô dừng lại trước mặt anh. “Này Jack.”

Anh ngắt máy và bỏ điện thoại vào túi. “Cô muốn gì, Daisy?”

“Không gì cả. Chỉ đang tỏ ra thân thiện mà thôi.”

“Tôi không muốn ‘thân thiện’ với cô.” Anh đứng thẳng người dậy và bỏ tay khỏi túi. “Tôi tưởng tối qua tôi đã nói rõ ý mình rồi chứ.”

“À phải.” Cô hớp một ngụm rượu rồi hỏi, “Billy thế nào?” Tất cả những gì cô còn nhớ về em trai của Jack là một đôi mắt màu xanh dương sáng lấp lánh và mái tóc màu vàng cát. Ngoài những thứ đó, cô không nhớ được nhiều lắm về cậu ta.

Anh nhìn xuống mái đầu cô và nói, “Billy vẫn tốt.”

Cô chờ anh nói thêm. Anh không nói gì. “Đã kết hôn? Có con?”

“Rồi.”

“Gina đâu?” Ánh mắt họ giao nhau, trong bộ vest đó, mắt anh trông như màu xám hơn là màu lục.

“Ở quán Slim Clem, tôi cho là thế.”

“Cô ấy không ở đây sao?”

“Tôi không thấy cô ấy.”

Cô nhấp một ngụm rượu nữa. Cô sẽ tỏ ra dịu dàng cho dù điều đó có giết cô đi nữa. Hay giết anh. “Anh không đưa cô ấy đi cùng à?”

“Sao tôi phải thế?”

“Cô ấy không phải bạn gái anh sao?”

“Điều quái gì khiến cô nghĩ thế?”

Cả hai bọn họ đều biết điều gì đã mang đến cho cô cái ý nghĩ ấy. “À, có lẽ vì tối qua cô ấy mặc áo sơ mi của anh và không mặc gì nữa.”

“Cô nhầm rồi. Cô ấy còn mặc một cái quần lọt khe bằng ren màu đen.” Một khóe miệng anh nhếch lên, cố tình khiêu khích cô - đồ khốn. “Và một nụ cười thỏa mãn. Cô nhớ nụ cười đó phải không, Daisy?”

Cô sẽ không mất bình tĩnh và trao cho anh thứ anh muốn đâu. “Đừng tâng bốc mình nữa, Jack Parrish. Anh không đáng nhớ đến thế đâu.”

“Gì chứ? Tôi đang nói về nụ cười của Gina tối qua mà.”

Khóe miệng kia của anh nhếch lên và nét cười xuất hiện hai bên khóe mắt. “Cô vừa nói về chuyện gì đó, mao lương?”

Cả hai người họ đều biết anh không nói về nụ cười của Gina. “Anh chẳng thay đổi gì so với thời cấp ba.” Cô liếc anh với vẻ khinh miệt rồi bỏ đi trước khi mất bình tĩnh và nói gì đó mà cô có thể sẽ hối hận. Như là anh nên lớn lên đi chẳng hạn.

Jack nhìn cô bỏ đi. Nụ cười trên môi anh tắt ngóm, ánh mắt anh lướt nhìn từ mái tóc vàng mượt mà trơn bóng cho đến lưng cái váy đỏ ngắn tới mông và đùi sau của cô. Cô là ai mà dám phán xét anh? Cô đã lăng nhăng khi ở cùng anh, nói cô sẽ yêu anh mãi mãi, rồi cưới bạn thân nhất của anh vào chính cái tuần anh chôn cất cha mẹ mình. Với anh, điều đó biến cô thành một con khốn đáng ghê tởm.

Cô khuất bóng trong phòng tiệc, và Jack chờ trong chốc lát rồi đi theo, ở tuổi ba mươi ba, Daisy thậm chí còn xinh đẹp hơn hồi mười tám. Anh đã thấy điều đó tối qua. Trong bếp của anh, và lúc này cũng thế. Rất nhiều thứ ở cô đã khác, vậy mà cũng vẫn như cũ. Tóc cô vẫn là màu vàng óng ả, nhưng nó không còn phình to, uốn cong và xịt keo cứng đơ nữa. Giờ nó mượt mà và quyến rũ kinh khủng. Cô đã cao thêm bốn năm phân, đến chiều cao mà anh đoán là vào khoảng một mét sáu lăm, nhưng cô đi như thể cô vẫn là nữ hoàng của hội chợ Hoa hồng Lovett. Đôi mắt to của cô vẫn có màu gỗ gụ đậm, nhưng chúng đã mất đi sự ngây thơ và đam mê mà anh từng một thời cảm thấy đầy lôi cuốn.

Anh đi dọc hành lang và bước vào phòng tiệc tối om. Marvin chặn anh lại để trò chuyện về chiếc ’67 Ford Fairlane mà anh ta vừa mua.

“Nó vẫn còn động cơ 427 nguyên bản,” anh ta nói trong khi Jed and The Rippers hát một bài hát của Tim McGraw về một cô gái mặc váy ngắn.

Như nam châm, mắt Jack tìm thấy Daisy. Cô đứng ở rìa sàn nhảy sáng rực bên kia phòng, trò chuyện với J.P.Clark và vợ anh ta, Loretta. Cái váy đỏ của Daisy ôm lấy mọi đường cong trên cơ thể cô, đồng thời cũng không quá bó. Rõ ràng là cô không béo lên. Không có mắt cá chân sưng và mông xệ. Quá là tệ, theo Jack nghĩ.

Nhiều năm rồi anh đã quên hẳn cô và Steven. Anh đã chôn vùi họ vào quá khứ và sống tiếp cuộc đời của mình. Còn giờ cô ở đây, lật tung tất cả lên.

Cal Turner đến gần cô và cô theo anh ta tới giữa sàn nhảy. Mọi người đều biết Cal là một gã hứng tình và sẽ mặc nhiên coi tất cả đống khuy bên sườn váy là một lời mời mọc để tay anh ta lang thang. Có lẽ đó là điều cô muốn. Có gì đó với Cal. Dù vậy, cũng chẳng quan trọng.

Không phải việc của Jack.

“Mái nhựa cần được thay,” Marvin nói rồi tiếp tục lải nhải về đồ nội thất bên trong.

Cal vòng tay ôm quanh eo Daisy và cô mỉm cười với anh ta. Ánh sáng từ bóng đèn pha lê lướt trên má cô và được giữ lại trên tóc. Đôi môi đỏ hé ra và cô bật cười. Daisy Lee Brooks, giấc mơ của mọi thằng nhóc hứng tình ở trường cấp ba Lovett, đã quay lại thị trấn, khiến người ta ngoái nhìn và dẫn dụ đàn ông bằng một nụ cười.

Có những thứ chẳng bao giờ thay đổi.

Chỉ có điều cô không còn là Daisy Lee Brooks nữa. Cô là Daisy Monroe và cô có con rồi. Con trai. Con của Steven. Anh không biết vì sao điều ấy lại làm mình ngạc nhiên. Đáng lẽ là không nên. Tất nhiên là họ đã có một đứa con. Khi anh nghĩ đến nó, điều đáng ngạc nhiên phải là họ chỉ có một đứa con.

Không mong đợi và cũng ngoài ý muốn, ký ức về phần bụng phẳng lì của cô lóe lên trong não anh. Miệng anh nếm lấy mùi vị làn da trần ngay trên hõm rốn cô khi anh ngước mắt nhìn lên khuôn mặt cô. Nhìn vào đam mê đờ đẫn nóng rực trong mắt cô khi anh lần xuống. Môi cô ướt và xước xát vì nụ hôn của anh.

“Xin lỗi,” anh lên tiếng đúng lúc Marvin đang hứng khởi kể đến bộ chế hòa khí đôi của chiếc Ford. Anh đi về hướng biển báo lối ra và rời khỏi phòng. Anh đi dọc hành lang rồi ra khỏi cửa trước của câu lạc bộ đồng quê. Khí trời ấm áp của đêm tháng Sáu mơn man trên mặt và cổ họng anh. Tiếng côn trùng râm ran trong không khí. Có một cái hồ ở bên phải Jack và đom đóm lập lòe như những ngọn nến Giáng sinh trên sân golf đằng xa. Ký ức về một thời bắt đom đóm cùng Steven và Daisy thoáng hiện lên trong đầu anh. Đó là từ trước khi thuốc trừ sâu làm giảm số lượng của chúng và bắt chúng bỏ vào lọ thủy tinh vẫn còn dễ. Anh, Steven và Daisy sẽ bôi đom đóm lên cánh tay, tạo ra những vệt huỳnh quang sáng đến mười phút.

Anh rút một điếu xì gà ra khỏi túi áo và đi tới một chiếc ghế nằm ngoài vùng đèn chiếu của câu lạc bộ. Anh ngồi xuống, rút tay cầm xì gà ra, sau đó nhét điếu thuốc vào khóe miệng và vỗ túi, tìm hộp diêm mà anh đã lấy ở hàng bán thuốc. Anh không hay hút thuốc lắm, nhưng thỉnh thoảng anh cũng thưởng thức hương vị của một điếu xì gà đắt tiền.

Mấy túi quần trống không và anh bỏ lại điếu thuốc vào túi áo. Một dãy cửa sổ của nhà hàng tạo ra ánh sáng nhàn nhạt trên mặt ao. Anh cào tay trên tóc, tựa đầu vào tường và nhìn vào bóng đêm. Cuộc sống của anh rất tốt. Anh có nhiều công việc hơn số anh có thể kham và làm ra nhiều tiền hơn số anh cần. Anh đã tiếp quản công ty xe Mỹ cổ Parrish, mở rộng nó và thu được nhiều lợi nhuận đến mức cha anh chưa từng mơ đến. Anh sở hữu ngôi nhà và công ty của mình. Anh lái một chiếc Mustang trị giá bảy mươi nghìn đô và có một chiếc xe tải Dodge Ram để kéo con thuyền dài sáu mét rưỡi của mình.

Anh đã thỏa mãn, vậy vì sao lúc này Daisy lại phải xuất hiện và lật tung lên mọi ký ức xa xưa mà tốt hơn hết là nên bị chôn vùi mãi mãi? Ký ức về anh và cô. Về anh và Steven. Về ba bọn họ.

Gần như ngay từ ngày đầu tiên ở trường tiểu học, anh và Steven đã hơi hơi yêu Daisy Brooks. Chuyện khởi đầu cũng rất trong sáng. Hai cậu nhóc nhìn sang bên sân chơi và thấy một cô bé tóc vàng có đôi mắt nâu to tròn. Một cô gái có thể chơi bóng chày, đu trên xà khỉ và chạy nhanh hơn cả hai bọn họ. Sự hấp dẫn lúc ấy thật thuần khiết và ngây thơ.

Năm lớp ba, khi Daisy lo lắng khi lớn mình sẽ cưới ai, cả ba bọn họ đã quyết định rằng cô nên cưới cả hai người họ. Tất cả bọn họ sẽ sống trong ngôi nhà trên cây mà bọn họ định xây, và Jack sẽ trở nên giàu có và nổi tiếng khi đua xe ở NASCAR. Steven sẽ hành nghề luật sư giống cha mình, còn Daisy sẽ là hoa hậu. Bọn họ chưa hề nghe nói đến tục đa thê, và cả anh lẫn Steven không hề nghĩ đến Daisy một cách nhục dục. Dù không phải là anh và Steven chưa nói đến tình dục. Họ chỉ không nghĩ đến nó trong mối quan hệ với Daisy.

Nhưng tất cả đã thay đổi vào mùa hè họ lên lớp tám. Daisy đã tới làm việc trong trang trại của cô cô ở El Pasco, và lúc quay lại, ngực cô bất ngờ trở nên hoàn hảo. Thời điểm ra đi, cô trông giống hệt cô gái mà họ luôn biết, gầy gò và ngực phẳng, nhưng cô đã thay đổi khi quay lại. Chân dài hơn. Ngực lớn hơn cả bàn tay anh. Hông đầy đặn hơn. Dường như đến cả tóc cô cũng mượt mà hơn.

Hồi ấy, cơ thể anh chẳng bao giờ cần lý do để bị kích thích. Đó đơn giản là việc xảy ra với mọi thằng nhóc ở tuổi dậy thì mà không vì lý do gì hết và cực kỳ đáng xấu hổ. Thỉnh thoảng việc đó cứ tự nhiên xảy ra khi anh chẳng làm gì thú vị hơn là giải toán hình hay cắt cỏ.

Nhưng mùa hè ấy, anh chỉ nhìn Daisy một cái, và cơ thể anh đã phản ứng lại với hai lý do thấy rõ ép vào áo phông của cô. Mọi suy nghĩ của anh trôi ngay xuống dưới, và anh đã cứng đến mức anh gần như ngất xỉu vì thiếu máu lên não. Cô đã ghé qua nhà anh để kể cho anh về trang trại của cô mình. Và trong khi cô ngồi cạnh anh trên hiên nhà, trò chuyện, cười đùa và kể anh nghe tất tần tật về những con ngựa mà cô đã cưỡi, anh cố gắng không nhìn chằm chằm ngực cô. Tuyệt đến chết tiệt!

Mùa hè đó, tuy không nói ra nhưng cả anh và Steven đều biết hai người họ đã bị cô thu hút theo một cách không còn trong sáng nữa. Nó nằm đó giữa hai bọn họ. Lần đầu tiên trong tình bạn của họ xuất hiện một rắc rối thực sự lớn. Một rắc rối mà sẽ không thể giải quyết bằng một lời xin lỗi hay một cốc rượu để giải hòa.

Sau đó họ đã nói chuyện về nó, về những gì họ cảm thấy với Daisy. Họ quyết định rằng cả hai đều không thể có cô. Để duy trì tình bạn, họ hứa sẽ dán chặt tay vào người. Daisy nằm ngoài phạm vi quy định. Jack đã phá vỡ lời hứa đó, nhưng kết cục Steven lại có cô.

Cửa trước của câu lạc bộ mở ra, và như thể ý nghĩ của anh đã triệu cô đến, Daisy bước ra ngoài. Cô khoác dây xích vàng của túi xách lên vai và liếc nhìn xung quanh như thể không nhớ là mình đã đỗ xe ở đâu. Mắt cô khóa vào mắt anh và cô nhìn thẳng vào anh từ xa. Ánh sáng từ mặt tiền câu lạc bộ rọi lên nửa khuôn mặt cô, nửa còn lại lờ mờ trong bóng tối.

“Shay sắp sửa ném bó hoa,” cô nói như thể anh đã hỏi. “Và tôi không muốn phải giả vờ bắt nó.”

“Cô không muốn là người cưới tiếp theo sao?”

Cô lắc đầu và tóc cô lắc nhẹ trên hai bờ vai.

Anh không hỏi vì sao. Anh không muốn quan tâm. Tầm mắt anh chuyển tới bầu ngực đầy đặn ép vào lớp vải đỏ của váy cô và đi dọc xuống các nút váy bên sườn.

“Sáng nay tôi đã nghĩ về ngày đầu tiên mình ở trường tiểu học Lovett,” cô nói và bước một bước về phía anh. “Anh có nhớ ngày ấy không?”

Anh đứng dậy và nhìn lên mặt cô. “Không.”

Đôi môi đỏ của cô cong lên hai bên. “Anh đã bảo là mái tóc của tôi thật ngu ngốc.” Và cô đã òa ra khóc.

“Mẹ tôi đã bắt tôi đeo cái thứ ngu ngốc đó.”

Anh nhìn xuống làn da mịn màng hoàn hảo, cái mũi thẳng và đôi môi đỏ đầy đặn trên mặt cô. Cô vẫn xinh đẹp như thường, có lẽ còn hơn, và anh đang làm rất giỏi việc không cảm thấy gì. Không giận dữ. Không khao khát. Không gì cả. “Cô đang làm gì ở đây?”

Cô bước lại gần một bước. Nếu vươn tay ra anh có thể chạm vào cô. Đôi mắt to của Daisy nhìn thẳng vào anh và cô nói, “Sáng nay Shay đã mời tôi tới buổi tiệc chiêu đãi của em ấy khi tôi thấy em ấy mua một chai Aqua Net ở cửa hàng Albertsons.”

Đó không phải ý anh. “Sao cô lại ở Lovett? Lật tung quá khứ lên ư?”

Cô hạ mắt xuống nhìn ngực anh nhưng không trả lời.

“Cô muốn gì, Daisy?”

“Tôi muốn là bạn.”

“Không thể.”

“Vì sao chứ, Jack?” Cô ngước lên nhìn kỹ mặt anh. “Chúng ta đã từng là bạn.”

Anh bật cười. “Vậy sao?”

Cô gật đầu. “Ừ.”

“Tôi cứ nghĩ chúng ta còn hơn thế nữa.”

“Tôi biết, nhưng ý tôi là bạn bè trước mọi chuyện đó.”

“Trước mọi lần làm tình ư?”

Anh không chắc, nhưng anh nghĩ cô đỏ mặt. “Phải.”

“Và trước khi cô ngủ với bạn thân nhất của tôi sao?”Anh khoanh tay trên ngực. Có lẽ anh vẫn cảm thấy gì đó. Có lẽ là có hơi tức giận hơn anh từng nghĩ, bởi vì anh nói, “Cô ở đây để bắt đầu lại mọi chuyện sao? Tiếp tục ngay lúc chúng ta bỏ đi sao?”

Cô nhìn ra chỗ khác. “Không.”

“Tôi biết mình không nên tâng bốc bản thân, nhưng cô có chắc là mình không muốn làm lại một lần ở ghế sau xe tôi không?” Cô lắc đầu, nhưng anh không dừng lại. “Vì những ngày xa xưa?”

Cô lại nhìn anh. “Đừng làm vậy, Jack.” Cô giơ tay lên giữa họ và ép ngón tay cô vào môi anh. “Đừng nói gì nữa.”

Sự động chạm ấy làm anh chới với. Anh thoáng ngửi thấy hương nước hoa, nhưng bên dưới nó, anh ngửi thấy hương thơm của cô. Daisy. Cô có thể che phủ nó bằng nước hoa và đi xa mười lăm năm, nhưng mùi hương đó không hề thay đổi. Thậm chí vào tuổi mười bảy, khi cô làm việc ở quán ăn The Wild Coyote, thậm chí bên dưới mùi gà rán và đồ nướng, cô vẫn luôn có hương thơm của một cơn gió hè ấm áp.

Vẫn để tay cô ép vào miệng mình, anh nhìn cô một lúc lâu. Thi thoảng, anh đã phải tìm kiếm thật kỹ mùi hương của cô dưới đống mùi dầu mỡ ấy, nhưng anh vẫn luôn tìm thấy. Thường là trong hõm cổ cô. Anh tóm lấy cổ tay cô và lùi lại một bước. “Cô muốn gì ở tôi?”

“Tôi đã bảo anh rồi. Tôi muốn là bạn bè.”

Phải còn gì đó nữa. “Chúng ta không bao giờ có thể là bạn bè.”

“Vì sao?”

Anh thả tay cô ra. “Cô đã cưới bạn thân của tôi.”

“Anh đã chia tay tôi.”

Không, anh đã bảo cô là anh cần thời gian suy nghĩ. “Vậy là để trả đũa tôi, cô đã cưới Steven.” Đó không phải một câu hỏi. Mà giống một lời trần thuật hơn.

Cô lắc đầu. “Anh không hiểu đâu. Chuyện không phải như thế.”

Nó chính xác là như thế. “Cô và tôi từng yêu nhau. Chúng ta đã làm chuyện ấy mọi ngày trong tuần. Rồi cô cưới bạn thân của tôi vào chính cái tuần tôi chôn cất cha mẹ mình. Tôi đã hiểu sai phần nào vậy?” Trong bóng tối, anh nhìn thấy lông mày cô chau lại.

“Thời điểm diễn ra mọi việc thật sự là tệ.”

Tiếng cười cay đắng lấp kín ngực anh. “Phải rồi.”

“Tôi xin lỗi, Jack.” Trông cô cũng hối hận.

Anh không quan tâm. “Đừng vậy. Mọi chuyện như thế hóa ra là tốt nhất.”

“Tôi đã quay lại vì tôi phải nói chuyện với anh.”

Tuyệt đối chẳng có lời nào cô nói mà anh lại muốn nghe hết. “Đừng nói gì cả, Daisy,” anh nói khi đi qua cô về hướng cây cầu phân cách lối vào với bãi đỗ xe.

“Đó là lý do vì sao tôi ở đây,” cô nói với theo anh.

“Vậy thì cô lãng phí thời gian rồi.”

“Đừng bắt tôi phải đuổi theo anh.”

Câu đó khiến anh khựng lại và ngoái ra sau nhìn cô. Tay cô đang chống lên hông, và mặc dù không nhìn rõ đường nét trên mặt cô, anh có thể cảm thấy cô đang nhìn anh, trừng mắt với anh. Cứ như thể đang nhìn vào Daisy ngày xưa vậy.

“Tôi đang cố tỏ ra tử tế đấy, nhưng anh thật sự không có lựa chọn nào đâu. Anh sẽ phải nghe tôi nói, và nếu anh tỏ ra xấu xa như anh từng tuyên bố, tôi sẽ trở thành cơn ác mộng đáng sợ nhất của anh.”

Chết tiệt, nhưng cô đúng là Daisy ngày xưa. Tính khí nóng nảy và thù địch hiếu chiến trong cơ thể một cô gái nhỏ mềm mại. Anh suýt mỉm cười. Suýt.

Khi quay gót bỏ đi, anh nói.

“Muộn quá rồi, mao lương. Cô đã trở thành ác mộng đáng sợ nhất của tôi từ cách đây nhiều năm rồi.”