Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 22

Quan Dược duỗi tay ra định nhặt chiếc túi kia lên, Ngôn Tiêu cũng đồng thời trông thấy, cô nhanh tay hơn một bước, thò tay vào lấy thứ trong túi ra.

Đó là một miếng gạch màu xanh xám đậm, rộng vài centimet vuông, dày khoảng năm sáu centimet, trên bề mặt là một bức chân dung người.

Bút pháp màu xám trắng, bị mài mòn nghiêm trọng, có lẽ là do bị chôn vùi quá lâu, màu sắc đã bạc đi gần hết. Nét vẽ phiêu dật lưu loát, phong cách vẽ tranh rất giống các bức họa trong hang đá Mạc Cao Đôn Hoàng*, độ nhận dạng rất cao.

*Hang đá Mạc Cao (xem ảnh đính kèm): là một hệ thống 492 ngôi đền cách trung tâm thành phố Đôn Hoàng, tỉnh Cam Túc, Trung Quốc 25 km về phía Đông Nam, còn được gọi là Thiên Phật Động. Đây là một ngôi nhà đá có quy mô lớn nhất, có giá trị nghệ thuật cao nhất Trung Quốc còn tồn tại cho đến ngày nay. Các tác phẩm nghệ thuật chủ yếu trong ngôi nhà đá này là các tượng điêu khắc và các bức bích họa.

"Không trùng hợp vậy chứ?" Ngôn Tiêu lạnh nhạt hỏi, nhìn sang Quan Dược.

Quan Dược nhìn lại cô, hai người đều đang nghĩ giống nhau.

Đội khảo cổ học bọn họ gặp trước khi rời đi cũng bị mất một bức họa nung Tây Vực.

Ngôn Tiêu đặt bức họa vào trong tay Quan Dược, sau đó lại lục túi của Tống Phương. Bên trong trống rỗng, ngoại trừ miếng gạch thì chỉ có một mảnh giấy dán trên đó.

Quan Dược nói: "Trông có vẻ như ông ta muốn làm bản phục chế (bản sao)."

"Từ một chuyên gia giám định trở thành một tên cướp, giờ còn muốn làm đồ giả, tôi thực sự khinh thường ông ta." Ngôn Tiêu rút điện thoại ra: "Càng tốt, tôi phải cho lão lên trang nhất tin tức toàn quốc."

Ngón tay cô vừa nhấn vào số 1, Quan Dược liền giơ tay ngăn cản: "Đừng báo cảnh sát." *110 là số điện thoại khẩn cấp của Trung Quốc, giống kiểu 911 ở Mỹ. Ngôn Tiêu ngẩng đầu: "Vì sao?"

Quan Dược nhìn Tống Phương, sau đó chuyển sang nhìn cô: "Đừng làm lớn chuyện."

Ngôn Tiêu buồn cười: "Thế nào là làm lớn chuyện, ông ta tự tìm đường chết, tại sao tôi lại không thể đưa chuyện này ra ánh sáng?"

"Làm thế là được rồi." Quan Dược nhặt cái túi lên, lấy miếng gạch nung nhét vào trong, sau đó kéo Ngôn Tiêu đi: "Quay trở lại trả đồ cho đội khảo cổ, chúng ta còn phải về đội nữa, không có nhiều thời gian để lãng phí đâu."

Cô bị anh kéo đến gần chiếc xe, cười lạnh: "Vừa rồi là anh nói muốn giúp tôi, bây giờ quay ngoắt đổi ý?"

Quan Dược đặt chiếc túi lên xe, nhìn cô: "Tôi đã giúp cô. Lên xe."

Ngôn Tiêu không cử động.

Quan Dược lặp lại: "Lên xe."

Ngôn Tiêu không những không làm theo mà còn bật di động lên, nhấn gọi 110.

Quan Dược giật lấy điện thoại, hai tay kẹp dưới nách nhấc cô lên, ôm cô đặt lên xe. Một tay anh giữ chặt vai cô, tay kia kéo một chân qua vắt qua xe.

Khi Ngôn Tiêu kịp phản ứng thì bản thân đã ở tư thế ngồi trên xe.

Quan Dược nhấc chân qua, ngồi trên ghế lái, đạp cần nổ máy.

Xe đột nhiêu lao đi khiến Ngôn Tiêu không còn cách nào khác phải ôm chặt thắt lưng anh, hông anh rắn chắc căng đầy, cô dùng lực bám thật chặt: "Họ Quan, đừng có liên tục chọc tức tôi."

Quan Dược nói: "Là do cô dễ bị chọc thôi."

Ngôn Tiêu nghiến răng nhìn lên, thấy gương mặt anh trong kính chiếu hậu, biểu hiện lạnh lùng, đôi mắt sâu thâm trầm.

Xe chạy tốc độ rất nhanh, cả đường gập ghềnh. Quan Dược cố gắng tránh đi lại đường cũ, phòng trường hợp gặp chiếc xe tải.

Đi tắt qua một con đường gần với quốc lộ, không bao lâu sau xe dừng lại.

Có hai chiếc xe tải nhỏ đang đỗ bên lề đường, bên cạnh là một nhóm người đang ngồi ăn.

Quan Dược xuống xe, cầm theo chiếc túi, giọng nói giễu cợt của Ngôn Tiêu vang lên phía sau:

"Thật khéo, xem ra không cần phải quay lại trấn kia rồi."

Trong đám người kia, có cô gái lúc trước nói chuyện với bọn họ và cậu đồng nghiệp đến thông báo mất di vật. Đông người như vậy thì chắc là đội khảo cổ.

m thanh chiếc xe máy chạy trên đường khá lớn, khiến đám đông ngồi đó bi thu hút. Cô gái kia đứng bật dậy: "Ôi, hai người từ đâu đến vậy?"

Cô gái hướng về phía Ngôn Tiêu nói chuyện, nhưng mắt lại đang nhìn Quan Dược.

Ngôn Tiêu không trả lời.

Quan Dược nói thẳng: "Giáo sư của mọi người có ở đây không? Tôi có thể gặp chứ?"

"Anh muốn gặp giáo sư Hoa?" Cô gái quay đầu tìm một lát: "Ở bên đó, anh chờ một chút, tôi gọi giúp anh." Nói xong cô ta chạy ra phía sau một chiếc xe.

Sau một lát, giáo sư Hoa đi tới, là một người đàn ông tóc hoa râm, quần áo chính tề theo kiểu Tôn Trung Sơn, dáng người thẳng tắp, trông rất minh mẫn, sải bước chân rất nhanh.

"Ai muốn gặp tôi?"

Cô gái chỉ về phía Quan Dược và Ngôn Tiêu: "Bọn họ, tối qua ngủ cùng phòng chúng em."

"Ồ," giáo sư Hoa nhìn sang: "Hai người tìm tôi có chuyện gì?"

Quan Dược nói: "Buổi sáng nghe nói trong đội bị mất một món đồ, có thể cho tôi hỏi món đồ đó có hình dáng thế nào?"

Giáo sư Hoa nhíu mày: "Cậu hỏi việc này làm gì?"

Quan Dược nhấc chiếc túi trong tay lên: "Chúng tôi vô tình thấy một vật tương tự, không biết liệu có phải là món đồ bị trộm mất của đội không."

Giáo sư Hoa vừa nghe thấy lời này liền không che giấu: "Là một bức chân dung gạch nung, hình vuông, cạnh dài mười bốn centimet, màu xanh xám, bề mặt vẽ một người một ngựa, suy đoán ban đầu là bức vẽ sứ giả đi Tây Vực Trương Khiên."

*Trương Khiên là nhà ngoại giao, nhà thám hiểm kiệt xuất đời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, có đóng góp to lớn trong việc mở ra con đường Tơ Lụa, kết nối giao thông nhà Hán với các nước Tây Vực.

Quan Dược quay lại nhìn Ngôn Tiêu.

Ngôn Tiêu nhìn lại anh: "Nhìn tôi làm gì?"

Quan Dược: "Cô thấy thế nào?"

Ngoài cô ra, còn ai có khả năng xác nhận được lời nói của giáo sư Hoa. Ngôn Tiêu giọng ôn hòa nói: "Không sai. Chính là bức chân dung đó." Quan Dược đưa chiếc túi cho giáo sư Hoa.

Giáo sư Hoa vội vàng giật lấy, vừa kéo vừa nhìn, thiếu chút nữa là nước mắt như mưa: "Thật tốt, thật tốt. Tôi quả thật lo lắng nó cứ như vậy mà mất trong tay tôi, vậy thì tôi trở thành tội nhân rồi."

Cô gái kia an ủi ông: "Không đâu, không phải nó đã trở về rồi sao?"

Những người khác trong đội cũng chạy qua, vây lại xem. Vì bị mất di vật nên không khí trong đội có phần nặng nề, nay tìm được rồi lại trở nên náo nhiệt.

giáo sư Hoa nhìn Quan Dược: "Món đồ này thế nào lại rơi vào tay hai người thế?"

Quan Dược không nói rõ: "Ngẫu nhiên gặp được một người, phát hiện vật này trên người ông ta."

Giáo sư Hoa lập tức tiếp lời: "Là Tống Phương phải không?"

Ngôn Tiêu hơi ngạc nhiên: "Ông cũng quen Tống Phương?"

"Trước đây không quen, trên đường đi lần này thì biết nhau. Hai người cũng quen ông ta?" Lời này mang ý tứ thăm dò.

Lần này đến lượt Ngôn Tiêu nhìn Quan Dược, nếu nói mình và Tống Phương là đồng nghiệp, không chừng sẽ bị đánh đồng là đồng bọn.

Quan Dược dừng lại một chút rồi nói: "Biết nhưng không quen. Trước đây tôi làm ở tổ chức bảo tồn di vật từng gặp qua, mọi người yên tâm."

Ngôn Tiêu cảm thấy lạ, nói thẳng bản thân làm khảo cổ không phải sẽ xóa bỏ nghi ngờ của bọn họ sao?

"Thì ra là vậy." Giáo sư Hoa có vẻ yên tâm hơn.

Dù sao thì ông cũng là người cao tuổi, đứng một lúc đã thấy mệt mỏi, ông ôm bức tranh nung vào người, ngồi xuống gần cửa xe, tiếp tục nói: "Tôi và Tống Phương cũng là tình cờ gặp nhau. Ban đầu nghĩ anh ta là người am hiểu về di vật, tán ngẫu một lúc mới biết anh ta làm giám định. Sau đó anh ta bất ngờ rủ tôi nhập hội, hóa ra anh ta không chỉ dừng lại ở giám định."

Ngôn Tiêu hỏi: "Hắn ta rủ ông nhập hội gì?"

"Hắn bảo tôi giao di vật của đội cho họ, bọn họ sẽ làm bản sao. Sau đó sẽ nhờ một vài chuyên gia giám định trong nước ra mặt, biến giả thành thật, bán với giá cao. Đồ thật sẽ buôn lậu ra nước ngoài. Kiếm tiền được cả hai nơi, còn tôi sẽ được họ chia lợi nhuận."

Ngôn Tiêu hiểu ra: "Ông đã từ chối?"

"Đương nhiên, đó chính là biển thủ, tôi không đồng ý với ông ta. Vốn cho rằng ông ta là người đứng đầu, sau mới biết ông ta cũng có chỗ khó xử, cô đoán thử xem?"

Ngôn Tiêu phát hiện người đàn ông trước mắt rất có khiếu kể chuyện, rất phối hợp mà hỏi: "Thế nào ạ?"

"Ông ta cũng bị ép mà thôi." Giáo sư Hoa thở dài: "Ông ta nói tổ chức này rất lớn, người đứng đầu có khả năng một tay che trời, thuộc hạ đều là kẻ giả mạo, có buôn lậu, thậm chí là cả đào trộm mộ cũng có. Ban đầu ông ta chỉ làm giám định, sau bị ép buộc nhập hội, hiện giờ đã lún quá sâu không thể rút ra. Tên trộm đồ tối quá chắc cũng là dân chuyên nghiệp, quả thực khó đề phòng được."

Ngôn Tiêu tin tưởng những lời này. Mặc dù trước đây cô và Tống Phương không tiếp xúc nhiều, nhưng cô biết rõ ông ta là một người sợ phiền phức. Ngay cả trước mặt cô ông ta cũng không dám nói gì gay gắt, vậy mà lần này lại có gan đâm sau lưng cô.

Tuy nhiên cô lại không đồng tình với cách làm của người trước mặt: "Vậy sao ông không báo cảnh sát?"

Giáo sư Hoa đột nhiên không nói.

Mọi người đã vô thức vây quanh thành một vòng tròn, hiện giờ thấy giáo sư trầm mặc, mười mấy ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía ông.

Sau một lúc lâu giáo sư mới tiếp tục nói: "Tôi có một đàn anh, luôn chăm chỉ nghiên cứu khảo cổ học. Khoảng đầu thập niên 80, anh ấy gặp qua một sự việc giống y hệt. Cũng có người kéo anh ấy nhập hội, anh ấy đã từ chối, rồi báo cảnh sát. Kết quả cảnh sát chưa kịp bắt người thì anh ấy đã mất hết danh tiếng, về sau khó khăn mọi bề, đi đâu cũng bị gây khó dễ. Đã nhiều năm trôi qua, không biết anh ấy còn

ở đó hay không. Nếu năm đó không xảy ra chuyện, hiện giờ anh ấy chắc đã là một nhân vật được kính trọng trong giới khảo cổ rồi."

Dừng một chút, ông nói thêm: "Không phải tôi tham luyến cái danh hiệu giáo sư này, dù sao thì

cũng chỉ còn vài năm nữa là tôi nghỉ hưu rồi. Chỉ là cảm thấy cái tổ chức đó chỗ nào cũng nhúng tay vào, tôi lại đang dẫn dắt nhiều sinh viên như vậy, phải có trách nhiệm với bọn họ. Nếu như có ai xảy ra chuyện, khi về phải ăn nói với gia đình họ ra sao? Muốn báo cảnh sát thì cũng không thể báo ở đây."

Không rõ là do giọng ông quá nghiêm trọng hay là vì vẫn tiếc nuối cho người đàn anh kia của ông, mà trên mặt mọi người đều rất nghiêm túc.

Quan Dược bỗng nhiên hỏi: "Vị đàn anh kia của bác có phải họ Lục không?"

giáo sư Hoa sững sờ: "Làm sao cậu biết?"

"Tôi từng nghe qua chuyện này."

"À." giáo sư Hoa nhìn anh. Từng ghe kể qua cũng không có gì lạ, chuyện này khi đó rất ầm ĩ. Chỉ là anh còn trẻ như vậy nhưng lại biết rõ nên có chút bất ngờ.

Ngồi trò truyện quá lâu, lúc khởi hành lên đường đã là hai giờ chiều.

Vì rất cảm kích hai người, giáo sư Hoa chủ động mời bọn họ đi cùng: "Xe của hai người cũng nát quá rồi, đi đường như vậy không an toàn. Hay là đi cùng xe chúng tôi."

Cô gái kia ở bên cạnh cũng nói thêm vào.

Quan Dược suy nghĩ một lát, hiện giờ cũng đã muộn, nêu đi cùng xe có thể đến điểm hẹn với bọn Thạch Trung Chu sớm hơn, vì vậy anh gật đầu đồng ý.

Ngôn Tiêu lên xe, đi xuống hàng ghế cuối ngồi. Chỗ đó vốn là của một cậu thanh niên, cậu ta thấy Quan Dược đi về hướng mình thì đứng lên, trước khi đi còn nói: "Không cản trở hai người."

Đi chung một chiếc xe máy, mặc quần áo kiểu đồ đôi, mọi người trong đội đều cảm thấy hai người họ là một cặp.

Dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau nên Quan Dược không buồn giải thích.

Anh ngồi xuống, nhìn sang bên cạnh. Trong tay Ngôn Tiêu đang cầm một bao thuốc, không rõ là rút ra từ lúc nào, ánh mắt cô đang nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Mới đầu Quan Dược còn nghĩ rằng cô đang bực mình chuyện của Tống Phương, nhưng khi nhìn kỹ vẻ mặt cô mới phát hiện không phải do chuyện đó.

Mặt cô thất thần, hai mắt khẽ nheo lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, như cảm nhận được ánh mắt anh, cô đột nhiên quay sang.

"Anh nhìn gì?"

Quan Dược trực tiếp hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"

"Đang suy nghĩ đến lời giáo sư Hoa nói." Ngôn Tiêu tựa ra đằng sau, trên mặt nở một nụ cười, thấp giọng nói: "Anh đoán xem người đứng đầu tổ chức kia là ai?"

Quan Dược nhìn chằm chằm cô: "Cô cảm thấy là ai?" Ngôn Tiêu giơ một ngón tay lên ngoắc ngoắc.

Quan Dược nhìn một lượt qua những người ngồi phía trước, cử động chân một cái, dịch người đến gần cô.

Đôi chân rắn chắc của anh dựa sát vào chân cô, bả vai anh hạ thấp xuống, gò má ghé gần vào. Ngôn Tiêu hạ tay xuống, ghét sát vào tai anh. Cô cố ý dừng một lúc, đợi đến khi anh không nhịn

được quay đầu sang, cô mới mở miệng: "Là người tôi đã đắc tội."

Giọng cô rất nhẹ, Quan Dược thấy khóe miệng cô nhếch lên, giống như cười, càng giống như khinh thường: "Ngũ Gia, đứng đầu Quốc Bảo Bang, đến cảnh sát cũng không biết lão ta là ai. Nhất định là lão ta."

Những gì giáo sư Hoa miêu tả đều phù hợp với Ngũ gia, thuộc hạ của ông ta đều làm ăn trong bóng tối tối, những thủ đoạn không hợp pháp có đủ cả, cũng chỉ có ông ta mới có khả năng ép Tống Phương làm như vậy.

Quan Dược ngẩng đầu ngồi thẳng, vẻ mặt không đổi.

Ngôn Tiêu nhướng mày: "Anh không ngạc nhiên chút nào à?"

Anh hỏi ngược lại: "Sao phải ngạc nhiên?"

"..." Ngôn Tiêu nhìn ra ngoài cửa số, xoay xoay bao thuốc trong tay, lúc quay mặt lại cô nói: "Đôi khi anh khiến tôi cảm thấy, cái gì anh cũng biết."

Quan Dược cúi đầu, nhìn xuống chân, không nói một lời.