Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 8: Trích tinh

Thế giới hiện nay, tu hành lấy Quốc Giáo huyền môn chính tông làm chủ, ngọn nguồn chủ yếu nhất của chân nguyên chính là từ tinh thần đầy trời —— Quang Minh giáo chú trọng nhất đúng là hai chữ quang minh, mà thứ chiếu sáng bầu trời đêm chính là tinh quang —— phá Tọa Chiếu nhập Thông U, sau đó Tụ Tinh, dựa vào năng lượng hàng vạn hàng nghìn tinh thần phủ xuống nhân gian, cải tạo thân thể thần phách của người phàm, đây cũng là mục đích cuối cùng của tu hành. Bởi vậy có thể thấy được địa vị của chữ “Tinh” trong tu hành giới, các quốc gia các tông môn đều có Quan Tinh đài, danh thắng đại xuyên có vô số Vọng Tinh lâu, lại rất hiếm thấy những cái tên như đoạt tinh lãm tinh, bởi vì những cái tên này có vẻ bất kính đối với tinh thần.


Nhưng tòa học viện thứ hai trên danh sách của Trần Trường Sinh, rõ ràng tên gọi là Trích Tinh học viện.


Trích tinh —— tòa học viện này lấy một cái tên khí phách tràn đầy như thế, nhưng Quốc Giáo không có bất cứ ý kiến gi, chuyện này vốn đã rất khí phách.


Khắp thiên hạ chỉ có tòa học viện này dám dùng, hơn nữa có đủ tư cách sử dụng cái tên này.


Bởi vì ... tòa học viện này trực thuộc Đại Chu quân đội, vô số năm qua bồi dưỡng được ra vô số thanh niên tài giỏi dũng cảm, tướng lãnh xuất thân từ nơi này nhiều như quần tinh. Nhiều năm trước trận đại chiến kinh thế cùng Ma tộc, loài người ban đầu rơi vào tuyệt cảnh, Trích Tinh học viện từ viện trưởng đến học sinh bình thường, đều xông ra chiến trường, tre già măng mọc, tám chín phần mười chết trận sa trường, sau đại chiến cả tòa học viện lớn như thế lại cô tịch tiêu điều tựa như nấm mộ, chỉ bằng chuyện này, Trích Tinh học viện đạt được tôn trọng không người nào có thể sánh bằng ở trong thế giới loài người, cũng có khí thế khó lòng tưởng tượng.


Một tòa học viện như thế, đừng nói Trích Tinh, cho dù muốn dùng Phần Tinh để làm tên, lại có ai dám nói lên ý kiến?


Tất cả mọi người trên thế gian đều hiểu đoạn lịch sử máu tanh tàn khốc mà vinh quang này của Trích Tinh học viện, Trần Trường Sinh cũng không ngoại lệ, sư phụ hắn đem Trích Tinh học viện liệt vào vị trí thứ hai, nhưng trên thực tế ở trong tâm niệm của hắn, Trích Tinh học viện phải xếp hạng đầu, cho nên đỗ được Thiên Đạo viện mặc dù làm cho hắn có chút buồn bực, nhưng hắn cũng không để ý quá nhiều.


Hắn tin tưởng Trích Tinh học viện chắc chắn sẽ không làm việc bất công như Thiên Đạo viện, hoặc là ít nhất sẽ không quá đáng như thế.


Suy nghĩ như thế, hắn đi tới Trích Tinh học viện khí tức tràn đầy túc sát, bắt đầu chuẩn bị cuộc thi thứ hai của mình.


Trích Tinh học viện quả nhiên không giống Thiên Đạo viện, ngoài cửa viện mặc dù cũng có một đám người đông nghịt, nhưng không biết bởi vì cửa viện binh lính võ trang đầy đủ tinh nhuệ ánh mắt tựa như chim ưng, hay là học viện viện môn có tấm bia đá tràn ngập tên họ tướng lãnh hi sinh cho tổ quốc làm người ta cảm thấy trầm trọng, không khí hoàn toàn an tĩnh, không có bất kỳ tạp thanh nào.


Điền xong phiếu ghi danh, nhận lấy hiệu bài, dưới sự hướng dẫn của mấy tên quan quân, hơn sáu trăm thiếu niên chờ khảo thí bước vào viện môn.


Tương tự khảo hạch của Thiên Đạo viện, Trích Tinh học viện cũng chuẩn bị một cuộc thi trước đó, mục đích cũng là đào thải những thiếu niên không Tẩy Tủy thành công, đê cuộc thi thu nhận học sinh chính thức giảm bớt áp lực, chỉ là Trích Tinh học viện dù sao có tính chất quân đội, phương pháp so với Thiên Đạo viện càng thêm đơn giản, cũng càng thêm trực tiếp—— nơi này không có cảm ứng thạch, chỉ có một khối đá hình tròn.


Khối đá hình tròn này rất lớn, rất giống như một chiếc thớt —— trên thực tế, nó chính là một khối đá mài ở phòng bếp của Trích Tinh học viện tạm thời đưa tới nơi này, nặng ba trăm cân. Thí sinh có thể nâng chiếc thớt này, đi lên ba mươi ba bậc cầu thang, coi như là thông qua cửa khảo hạch đầu tiên, có tư cách tham gia cuộc thi thu nhận học sinh chính thức.


Ba trăm cân sức nặng, trừ những người Tẩy Tủy thành công, gân cốt rèn luyện vững chắc, người bình thường rất khó nâng lên, huống chi còn phải đi một đoạn cầu thang dài như thế. Có rất nhiều thiếu niên chưa Tẩy Tủy thành công nhìn cái thớt này, trên mặt nhất thời biến sắc, rất nhiều người ủ rũ rút lui, ngay cả có chút thiếu niên dù đã Tẩy Tủy thành công, nhưng cảnh giới còn chưa vững chắc, đoán được chính mình năm nay còn không thể nào làm được, lắc đầu liên tục, không cam lòng rồi lại không thể làm gì khác đành phải từ bỏ. Dĩ nhiên, cũng có chút thiếu niên bình thường dũng cảm dựa vào lực lượng của bản thân để thử tiến hành khiêu chiến, nhưng không có một người nào có thể thành công .


Không thể Tẩy Tủy đã có thể nâng lên khối đá này, ở trong các cuộc khảo thí thu nhận học sinh của Trích Tinh học viện thật ra cũng không quá hiếm thấy, tỷ như Bạch Hổ thần tướng hiện tại trấn thủ Già Lam quan, năm đó mới vào học viện còn chưa Tẩy Tủy, nhưng dựa vào thần lực trời sanh, hẳn là vô cùng dễ dàng nâng lên tảng đá đi tới bên hồ...


Nhưng cuối cùng đây cũng không phải là chuyện thường thấy.


Giáo quan cảm thấy có chút tiếc nuối, nhìn một chút tiết trời, quyết định đẩy nhanh tiến độ, để cho thí sinh tự mình báo danh tài nghệ, sau đó để cho các thí sinh Tẩy Tủy thành công tham dự thi trước, sau đó mới để cho các thiếu niên bình thường tiến hành thử.


Thật đáng tiếc, cho đến khi mặt trời vượt quá đỉnh đầu, vẫn không có một thiếu niên bình thường nào sáng tạo ra kỳ tích.


Trong lúc mọi người cảm thấy buồn chán, những người vây xem đang muốn rời đi, một vị thiếu niên vóc người khôi ngô cầm lấy hiệu bài đi vào trong tràng, vô cùng dễ dàng nâng lên tảng đá, ""đặng"" ""đặng"" ""đặng"" ""đặng"", vượt qua ba mươi bậc thềm đá, hơi thở không gấp mặt cũng không đỏ, thậm chí còn đem tảng đá này đặt trở về chỗ cũ!


Chung quanh xôn xao bàn tán.


Thiếu niên kia giơ tay chào mọi người, sau đó đi ngược trở lên thềm đá, hướng về phía sâu trong học viện đi là, thú vị chính là dáng vẻ của hắn thật thà đàng hoàng, cho dù cố ý biểu hiện kiêu ngạo đắc ý như thế nào, ở trong mắt những người đứng xem, cũng chỉ là khả ái, không có bất kỳ đùa cợt, chỉ có một mảnh tiếng cười đầy thiện ý.


Đợi sau khi thiếu niên khôi ngô này đi khỏi, rất nhiều người cũng bắt đầu suy đoán lai lịch của hắn, cho đến có người bỗng nhiên nhắc tới, thiếu niên này lúc trước trên mắt cá chân mơ hồ có thể thấy được hoa văn màu xanh, mọi người mới ngạc nhiên không nói, bởi vì... việc này đại biểu thiếu niên có khả năng có huyết thống của yêu tộc, thậm chí có thể đến từ yêu vực phương tây!


Mấy trăm năm qua, Nhân tộc Yêu tộc bởi vì từng đồng lòng chống lại Ma tộc, quan hệ mặc dù khó nói là hòa hợp, nhưng cũng có thể coi là bình an vô sự, có chút quý tộc yêu tộc có thể hóa hình, thậm chí còn sống trong thế giới loài người, Đại Chu kinh đô khẳng định cũng có —— chỉ là dù sao người và yêu khác biệt, vô luận quan phương vẫn là dân gian trong thế giới loài người, đối với chuyện này cũng không nhắc tới quá nhiều, chỉ cần yêu tộc không gây loạn là được.


Tên thiếu niên khôi ngô bị mọi người hoài nghi là yêu tộc kia, thành công nâng lên tảng đá, tựa như đẩy ra một cánh cửa, ngay sau đó, không ngờ có hai thiếu niên thợ săn đến từ Đại Lão lĩnh, cũng chỉ dựa vào lực lượng của bản thân nâng lên tảng đá đi lên thềm đá, mặc dù có vẻ rất cực khổ, nhưng cũng nhận được một trận reo hò cổ vũ.


Tên quan quân ở trên thềm đá cầm lấy bút đen thống kê kết quả khẽ gật đầu, xem ra rất hài lòng với thành tích năm nay.


Thời gian lưu chuyển, rốt cục đến lượt của Trần Trường Sinh. Đám người đứng xem nhìn tên thiếu niên mặt mày non nớt, thiện ý trợ uy mấy tiếng, sau đó không quá chú ý, bởi vì ... thiếu niên này rõ ràng tuổi còn nhỏ, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, đừng nói khôi ngô như vị thiếu niên Yêu tộc kia, tinh tráng xa xa không bằng hai thiếu niên thợ săn, nhìn thế nào cũng không thể nâng nổi tảng đá kia.


Ở Thiên Đạo viện, Trần Trường Sinh dựa vào sự hiểu biết với viện quy vượt qua cửa ải kiểm tra thực lực, lúc này ở Trích Tinh học viện, hắn hoặc là có thể nghĩ ra phương pháp khác, nhưng không biết có phải là bị không khí túc sát của học viện cùng với nhiệt huyết sục sôi làm ảnh hưởng hay không, hay là bản thân hắn chỉ là muốn thử một lần, hắn không làm bất cứ chuyện gì.


Hắn đi tới trước tảng đá chậm rãi ngồi xổm, hai tay vững vàng nắm lấy hai bên tảng đá, bình tĩnh hít thở thật sâu năm lần, đem toàn bộ khí lực toàn thân quán chú đến thắt lưng và hai cánh tay, quát nhẹ một tiếng, sau đó phát lực!


Trước thềm đá bỗng nhiên an tĩnh, mọi người đang tán gẫu ngạc nhiên quên nói tiếp, mở to miệng nhìn về phía này.


Tảng đá chậm rãi được nâng lên, cuối cùng bị Trần Trường Sinh nâng lên ngang ngực, không nhiều không ít, vượt qua tiêu chuẩn khảo hạch đúng một tấc!


Mặt của hắn có chút hồng, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, trong ánh mắt không hề chứng kiến bất kỳ cảm xúc bối rối hay khẩn trương nào.


Oanh! Chung quanh vang lên tiếng ủng hộ nhiệt liệt, mọi người càng không ngừng trợ uy cho thiếu niên này, tiếng hô đầy tiết tấu, muốn giúp hắn cất bước vững vàng hơn.


Trần Trường Sinh tiến lên một bước, tuy chỉ một bước, nhưng đầu gối của hắn đã hơi run rẩy.


Đem tảng đá này nâng lên là một chuyện, mang tảng đá trầm trọng như thế đi lên thềm đá, lại là một chuyện khác.


Hơi thở của hắn trở nên loạn , mặt càng ngày càng hồng.


Hắn không phát ra bất kỳ thanh âm gì, từ gương mặt hơi nhô ra có thể thấy được hắn đang ra sức cắn răng.


Hắn từng bước từng bước đi lên trên thềm đá.


...


...


Trần Trường Sinh quả thật chưa Tẩy Tủy thành công, cường độ gân cốt da thịt của hắn theo đạo lý chỉ có cường độ của thiếu niên bình thường, thậm chí, bởi vì thuở nhỏ hắn mắc bệnh, theo lý còn yếu hơn thiếu niên bình thường mới đúng, nhưng cũng bởi vì có bệnh, còn là bệnh rất khó chữa, cho nên ba người trong ngôi miếu cũ ở ngoài Tây Ninh trấn, bao gồm chính hắn vẫn luôn để ý đến thân thể của hắn.


Mới vừa hiểu chuyện, hắn bắt đầu bị buộc phải học thuộc tam thiên đạo tang trong miếu, đồng thời vị đạo sĩ sư phụ có chút thần thần đạo đạo đào móc vô số thảo dược pha chế thành thuốc để cho hắn ngâm mình, Dư Nhân sư huynh thì cầm lấy roi mây cùng gậy gỗ không ngừng giúp hắn gia tăng sức chịu đựng của thân thể, hơn mười năm , hắn quen thuộc nhất chính là ba người ở trong miếu, mùi vị quen thuộc hắn quen thuộc nhất, chính là mùi của sách, mùi của thuốc và mùi của gậy gộc.


Trải qua thời gian dài trị liệu và chịu đựng, bệnh của hắn không được chữa khỏi, hắn không có cách nào biến thành thiên phú thần lực tựa như thiếu niên Yêu tộc kia, nhưng hắn đáng lẽ vô cùng suy yếu, bây giờ thân thể phương diện đã không kém người bình thường, thậm chí còn muốn khá hơn một chút, mặc dù đây chỉ là bề ngoài khỏe mạnh cùng cường đại, nhưng điều này đã làm cho hắn rất vui.


Một thiếu niên thuở nhỏ mắc bệnh, sau mười tuổi bị bao phủ trong ám ảnh đen tối, có thể so với những người khác càng để ý tới vấn đề thân thể, sẽ không để ý tới những điều nhỏ nhặt, cho nên, hôm nay ở Trích Tinh học viện, hắn trầm mặc đi tới trước tảng đá, chỉ muốn dựa vào lực lượng của mình để thông qua khảo hạch.


Hắn muốn nâng lên khối đá nặng nề này, chứng minh một ít chuyện cho mình thấy, đồng thời biểu đạt lòng biết ơn đối với sư phụ cùng sư huynh.


...


...


Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước.


Trần Trường Sinh hô hấp càng ngày càng trầm trọng , sắc mặt càng lúc càng khó coi, tóc đen buộc chặt sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, nhưng ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh tin tưởng như vậy.


Hai bên thềm đá những thanh âm trợ uy, những tiếng ủng hộ đã trong vô thức dừng lại, mọi người nhìn vị thiếu niên đang cúi đầu, khó nhọc run rẩy bước lên phía trước, rất lo lắng, vừa rất bội phục, nhiều lần chứng kiến thiếu niên kia sắp ngã xuống, nhưng không biết lấy đâu ra lực lượng, hắn lại có thể kiên trì chịu đựng!


Giáo quan ở trên thềm đá nhìn Trần Trường Sinh, trong mắt toát lên sự khen ngợi.


...


...


Bảy bước, tám bước, chín bước.


Cước bộ của Trần Trường Sinh càng ngày càng chậm.


Tâm tình tán thưởng trong mắt giáo quan càng ngày càng đậm. Hắn thật sự bất ngờ vì sự biểu hiện của thiếu niên này —— thân là quân nhân, hắn để ý chính là nghị lực cùng dũng khí mà Trần Trường Sinh biểu hiện—— hắn đã quyết định, cho dù Trần Trường Sinh không thể đem tảng đá nâng lên trên thềm đá, cũng sẽ để cho hắn thông qua sơ thí. Về phần này có thể ảnh hưởng đến danh dự của học viện cùng Đại Chu quân đội hay không...


Huấn luyện viên nhìn mọi người khẩn trương, tâm tình hơi yên tĩnh, thầm nghĩ có nên không, xem ra tuyệt đại đa số mọi người đều nghĩ như mình.


Hài tử thật tình cố gắng, đáng giá có được phần thưởng đặc biệt.


...


...


Nghĩ tới những chuyện này, giáo quan có chút thất thần, không có để ý trên thềm đá, cho thời khắc sau đó hắn tỉnh lại, bỗng nhiên chú ý tới vẻ mặt của mọi người bỗng nhiên phát sanh biến hóa.


Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh đã có một người.


Đó là một thiếu niên cả người ướt đẫm, mỏi mệt chí cực.


Giáo quan nghĩ thầm chính mình không cần phải khó xử nữa rồi, mỉm cười đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.


Trần Trường Sinh đi tới trên thềm đá.


Khối đá nặng nề đang ở dưới chân của hắn.


Hắn đã thành công.​