Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 12: Không gian

Đồ ăn nóng hổi mang theo hương vị hợp miệng, hoàn toàn chữa lành Trang Thiển, cậu ăn hơi nhiều, đành phải yên lặng ngồi ở sô pha tiêu thực.

Sô pha bằng da màu trắng vừa ngồi liền lún xuống, trong lồng ngực, ôm lấy chiếc gối bằng nhung thập phần mềm mại, Trang Thiển cảm thấy không có gì so với điều này tốt đẹp hơn. Cậu mở TV lên, trên đó đang chiếu một bộ phim, nữ diễn viên hình như vừa bị tổn thương rất sâu, thống khổ rơi lệ. Trang Thiển khóa miệng run rẩy một chút, thay đổi kênh, kết quả là thấy một nam tử trung niên đang bi phẫn tê liệt rống: “Tại sao ngươi lại phản bội ta!!??”. Trang Thiển lại yên lặng đổi kênh, lại nhìn đến một vị nam khách quý đang tức giận đến nhảy dựng lên….

Trang Thiển hơi thả lỏng thân thể, trên mặt mang theo nụ cười, hưng trí bừng bừng đổi từng kênh từng kênh, mỗi kênh đều nhìn một chút nội dung đang trình chiếu, ngay cả quảng cáo cũng không bỏ qua. Trong TV mang theo một mảnh hơi thở an bình, cuộc sống thanh nhàn của mọi người vô cùng phong phú náo nhiệt, hoàn toàn không có áp lực mạt thế sắp đến.

Thẳng đến khi Trang Thiển bật đến một chương trình tin tức buổi chiều của một đài truyền hình, người dẫn chương trình nở một nụ cười nghề nghiệp, nói chuyện nhịp nhàng, thập phần tiêu chuẩn, nhưng nội dung hắn nói cũng không thể khiến người ta vui vẻ: “XX phố vừa phát sinh sự kiện một người đàn ông ở trên phố cắn người, khiến nạn nhân bị thương nặng, năm người có vết thương nhẹ hơn, người bị thương đã được đưa đến bệnh viện. Qua điều tra sự việc, người đàn ông này có lịch sử hút thuốc phiện, cảnh sát hoài nghi hắn đã nghiện quá nặng, trước mắt tình huống vẫn đang trong quá trình điều tra…..”

Phía màn hình bên trái TV, một hình ảnh mơ hồ hiện lên, một gã đàn ông đang đè chặt người phụ nữ trên mặt đất, dường như điên cuồng không ngừng gặm cắn. Bởi vì là đối lưng, chỉ thấy quần áo, không nhìn được tới mặt, nhưng Trang Thiển vẫn thấy cái tay của hắn đang quơ loạn, là màu xanh trắng quỷ dị.

Tươi cười trên mặt Trang Thiển dần dần thu lại, cậu yên lặng tựa vào sô pha, người dẫn chương trình TV đã bắt đầu nói đến sự cố trên một đoạn đường giao thông, theo hình ảnh chuyển đổi trên TV, ánh sáng rõ ràng hắt lên gương mặt cậu….. Một lát sau, Trang Thiển mới vươn tay ra, yên lặng vuốt ve ngón trỏ đeo Mặc Huyền, nhẫn màu đen trên ngón tay ấp áp, chất liệu nhẫn nhụi.

Nếu những gì sư phụ nói là thật, như vậy địa cầu đã bắt đầu có nguyên khí cùng ma khí. Cậu còn nhớ rõ ngày tận thế đến là ban ngày, trên bầu trời lại xuất hiện vết nứt màu đen thật lớn, tiếp theo bầu trời đột nhiên tối đen, sau đó có rất nhiều người liền hôn mê. Nếu đó là cái khe không gia như đã nói, hiện tại không gian chắc đã rất yếu nhược cho nên một phần năng lượng nhỏ đã tràn ra ngoài……

Trang Thiển suy nghĩ, quyết định trước đem chuyện này quẳng ra sau đầu, nên đến sẽ đến, trước tiên phải chuẩn bị trong thời gian nhanh nhất.

Sờ sờ bụng, tựa hồ đã tiêu thực tốt rồi, Trang Thiển chuẩn bị đi tắm một cái. Tận thế sắp đến, cập khi hành nhạc.( tranh thủ tận hưởng lạc thú trước mắt)

“Ân……” Lúc đứng dưới làn nước làm cho Trang Thiển cảm thấy từng lỗ chân lông của mình đều đang giãn ra, thoải mái phát ra tiếng, tinh dầu dừa kết hợp với hơi nước, làm làn da trắng nõn của cậu cũng có chút đỏ lên. Trang Thiển nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên lặng khó có được, qua một hồi lâu, nước dần biến ấm, cậu mới đưa tay phải ra, nhìn ngân quang đang lưu chuyển trên nhẫn, đưa một ít tinh thần lực vào.

Nhẫn không có phản ứng, chính là quang hoa càng thêm lộ rõ ra ngoài, Trang Thiển nghĩ nghĩ, tăng thêm một chút tinh thần lực, nhẫn giống như một cái động đen không đáy lẳng lặng hấp thu mỗi tia năng lượng, hoa văn màu bạc phát ra vầng sáng mà mắt thường có thể nhìn thấy, hơn nữa càng ngày càng sáng. Ngay tại thời điểm Trang Thiển cảm thấy tinh thần lực của mình đang cạn kiệt, dường như một cánh cửa nặng nề đang được mở ra, cậu trước mắt tối sầm, tiếp theo nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới.

Nhập vào mắt là một mặt cỏ xanh biếc, một dòng suối chảy ngang qua, bắt nguồn từ đỉnh ngọn núi cao, thượng nguồn là một thác nước, ở chân núi hình thành một cái hồ nước thật sâu, nước tràn ra từ hồ tạo thành một dòng suối nhỏ, chảy xuôi thành dòng trên mặt cỏ. Mặt cỏ phi thường lớn, cơ hồ có thể gọi là bát ngát, Trang Thiển khống chế tinh thần lực, nhìn đến cuối dòng suối, là một cái hồ thật lớn, màu nước hồ xanh ngắt vô cùng tĩnh lặng, nhìn không thấy đáy. Chỗ nước cạn ở hồ bên kia như được phủ một tấm lụa mỏng màu trắng, tiếp theo là một mảnh ruộng dốc, liên tiếp đó là những mảnh đất rộng.

Trừ bỏ nhìn được như vậy, ngoài ra những chỗ khác đều là sương trắng dày đặc, có lẽ trước khi cậu phi thăng thì phỏng chừng sẽ không tản bớt đi.

Chính là đồ vật sư phụ lưu lại gì đó để ở đâu?

Trang Thiển nghĩ như vậy, đột nhiên cảnh vật biến đổi, không biết vì cái gì, trong đầu cậu hiện ra một cái tin tức – Mặc Huyền điện. Cậu quan sát một chút, phát hiện mình đang ở một gian phòng phong cách cổ đại. Hình như là thư phòng, cái bàn khắc hoa cùng ghế dựa, tản ra hương thơm dịu không biết tên, bên cạnh đặt bàn trà cùng tủ đứng, bên trên để đồ sứ tinh mỹ cùng trang sức. Một chỗ khác trong phòng, mấy cái giá sách gỗ thật lớn, trên đó tạm thời để vài bộ sách cùng mấy khối ngọc, đều được tinh tế đánh dấu khắc tên.

Trang Thiển khống chế tinh thần lực của mình tìm hiểu căn phòng, bên ngoài là hành lang thật dài, điêu lan họa đống (ý nói hoa văn khắc trên xà ngang và cột trụ), thập phần tinh mỹ, cậu theo hành lang dài đến mấy gian phòng, bài tả (tương tự bài viết, đề tự, thơ gì đó) trên cửa ngọc là chữ trước giờ cậu chưa thấy qua, nhưng cậu hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ đó. Những phòng đều là phòng ngủ, trong đó gian hoa lệ nhất là cho chính chủ, Trang Thiển không có tiến vào phòng, mà đi trên hành lang dài, nhập vào mắt là một khu vườn nho nhỏ, bên trong rấy nhiều chủng thực vật kỳ diệu, thiết kế cấm chế, cậu tạm thời không thể chạm vào.

Điêu khắc cổ kính, nguyên liệu tinh mỹ, hoa cỏ thần bí, Trang Thiển xem mà ngây người cả ra. Đây là bên trong của nhẫn, cũng là nơi được lưu truyền lại, đại thiếu (con nhà giàu) so với thượng tử (hoàng tử) ở kinh thành, những đồ trang sức này phải tinh mỹ đến trăm ngàn lần…..

Trang Thiển thu hồi tinh thần lực, phát hiện bồn nước tắm đã có chút lạnh.

Cậu đứng thẳng lên, phủ thêm một cái khăn tắm, liền cứ như vậy thong dong đi ra khỏi phòng tắm. Tuy cậu không tra xét rõ ràng, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cậu rung động, mặc dù đại đa số đồ vật này nọ hiện tại cậu không thể đụng vào, có lẽ sẽ ngàn năm sau, vạn năm sau, cậu mới có thể mở ra hết, nghĩ như vậy, Trang Thiển không khỏi trong lòng nôn nóng, khát vọng nồng đậm đối với thực lực……

Chuẩn bị bản thân thật tốt, thay áo ngủ mền mại, Trang Thiển không hề buồn ngủ, nên quyết định xử lý sự tình cho ổn thỏa, sau đó hảo hảo thăm dò nhẫn.

Lấy ra di động, cậu gọi đến điện thoại Đường Duẫn Triết.

Một trận tiếng nhạc đệm thú vị vang lên, điện thoại truyền đến thanh âm Đường Duẫn Triết nhanh nhảu và vui vẻ : “Uy? Trang lão đại? Có chuyện gì mà tìm tôi thế?”

“Ân?” Trang Thiển nhíu nhíu mày, khẩu khí nói chuyện của Đường Duẫn Triết không chút ngụy trang, tựa hồ hoàn toàn không có bộ dáng đã trải qua mạt thế, cậu trầm mặc trong chốc lát, mở miệng, “Không có gì, tôi cúp đây.”

“Đô đô……” Đường Duẫn Triết trừng mắt nhìn cái điện thoại đã cúp, im lặng không nói gì, vì cái gì Trang lão đại không có chuyện chi lại gọi chọc phá mình a a a a? Thế giới sắp tận thế à? Không thể không nói, cậu nhóc hài hước đã đoán đúng chân tướng.

Cúp điện thoại, Trang Thiển vuốt ve màn hình di động một lúc, không phải nói đóng gói à? Chẳng lẽ là bởi vì….. trình tự quá nhanh, cho nên cần …… hoãn lại? Quên đi, vài ngày nữa liên hệ lại.

Trang Thiển bắt đầu nhấn số gọi vào một số điện thoại khác, thư ký Hàn Lập của Trang Triệt, thập phần vạn năng, người này có thể tín nhiệm.

“Uy, tôi muốn có tư liệu vài người, đặc biệt là phải biết phương thức liên lạc hữu hiệu nhất.”

“….Ân, cách liên lạc được càng nhanh càng tốt, mặt khác cần chậm rãi….”

“……Liên hệ?..... Mấy người này tạm thời không biết, tôi sẽ giải thích với anh trai sau, anh chỉ cần điều tra tư liệu thì được rồi….”

“Ân, phải, đến lúc đó thì hãy nhắn tin cho tôi biết….”

“Perfect!” Trang Thiển cúp điện thoại, vừa lòng dùng những ngón tay thon dài xoay điện thoại một vòng, rồi ném sang một bên. Đem tinh thần lực lại đi vào Mặc Huyền, nghĩ “đi vào”.

Quả nhiên từ lần đầu tiên, về sau mở nhẫn cũng không cần nhiều tinh thần lực cho lắm.

Đảo mắt cậu đã đặt chân lên nền cỏ mềm mại, mặt đất bằng phẳng tươi xốp khiến cậu phục hồi lại tinh thần. Trang Thiển trừng mắt nhìn, cảnh tượng đột nhiên biến đổi làm cho cậu có chút không quen, đặt biệt là bên ngoài nhẫn vẫn là ban đêm, phòng cậu còn đang mở đèn tường màu vàng nhạt, đảo mắt liền bước ra chỗ ánh sáng mặt trời sáng, vùng ngoại ô xanh tươi ướt át.

Từ từ, ánh sáng mặt trời ư?

Trang Thiển nâng đầu lên, đỉnh đầu là một mảnh xanh lam, không có mây, không có mặt trời, cả không gian vô cùng lớn.

Trực giác nói cho cậu biết mảnh đất này ở mạt thế rất quan trọng, nhưng đây chắc hẳn cũng không phải trung tâm của nhẫn, Trang Thiển nội tâm nghĩ “Mặc Huyền điện”, chỉ chớp mắt, cậu đã đứng trong căn phòng cổ kính.

Không biết nền làm bằng chất liệu gì, thoạt nhìn như ngọc, toàn một màu xanh, khi dẫm chân lên lạnh lẽo vô cùng. Trang Thiển nhíu lại đầu mày, trong lòng nghĩ muốn xem bên ngoài nhẫn, sau đó trước mắt liền mơ hồ, cảnh tượng trong phòng của mình xuất hiện. Cậu càng thêm đem tinh thần lực tìm hiểu nhẫn, cảnh tượng trong phòng càng trở nên rõ ràng hơn.

Trang Thiển đem tinh thần lực ngưng tụ thành một cỗ lực lượng, đụng đến dép lê của mình, nghĩ “tiến vào”. Lập tức, trên mặt đất liền xuất hiện một đôi dép lê màu trắng.

Thu.

Sau đó, cảnh tượng trong phòng biến mất, Trang Thiển chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người không khống chế được lảo đảo về phía sau, vội vàng đưa tay ra, sau hai ba lần quơ quàng bắt lấy, mới bám được cái bàn khắc hoa, miễn được vận mệnh ngã sấp xuống đất. Thật vất vả ổn định thân thể, cậu cảm thấy huyệt thái dương đau đớn, tựa hồ có gì đó ở trong đầu không ngừng nhảy lên, Trang Thiển vô lực nhu nhu hai bên trán mình, trước mạt thế bản thân cậu vẫn quá mức yếu kém, vô luận là tinh thần lực hay thân thể.

Qua một hồi lâu, Trang Thiển mới khôi phục bình thường, nhưng trong đầu vẫn cứ trống rỗng, có vẻ cũng không còn nhiều tinh thần lực lắm. Lúc này, cảm xúc lạnh lẽo dưới chân càng thêm rõ ràng, cậu nhanh chóng mang giầy vào, giầy vải mềm mại ngăn cản khí lạnh, cậu bắt đầu cẩn thận thăm dò căn phòng này.