Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 3: Tự hứa thay đổi

Sau khi Lương Tuấn Hy cầm dược sương rời đi, Niên Khai Điềm thở một hơi thật dài rồi phân phó Thước nhi còn đang đứng ngẩng ngơ không hiểu chuyện ở một bên: “Thay ta mặc y phục, ta muốn đi thỉnh an mẫu thân.”

“Vâng.” Thước nhi rất nhanh khôi phục lại tinh thần lập tức chạy đến tủ quần áo vì tiểu thư lấy y phục. Trong lòng nàng vẫn là chứa đầy dấu chấm hỏi, tiểu thư sẽ đối tốt với tên hạt tử kia sao?

Một lát sau đôi chủ tớ đồng loạt ra khỏi viện tiến đến viện của Khúc thị.

Do Niên Khai Điềm là đại tiểu thư của tiêu cục nên y phục của nàng không như tiểu thư khuê các thông thường mà có phần thiên về dễ hoạt động một chút. Tay áo hẹp được cột lại bằng chỉ ở cổ tay, bên thắt lưng cũng không có dây vải rườm rà, càng sẽ không có túi hương hay ngọc bội gì cả, váy dài trên mắt cá một chút.

Nàng cũng không sử dụng hài thêu như nữ tử mà vận ngoa tử như nam nhân, chỉ là ngoa tử của nàng bạch sắc được thêu hoa rất đẹp khác với những đôi ngoa tử hắc sắc của nam nhân.

Tóc cũng không oản kiểu tiểu oa nữ chưa làm lễ cập kê mà lại tất cả cột cao thành một bó, hai bên tai có hai lọn tóc thả tự do. Gió thổi, vài sợi tóc bay lên mặt khiến cho gương mặt vốn thanh tú của nàng trở về xinh xắn động nhân. Cước bộ nhanh chóng dứt khoác lại hữu lực hoàn toàn không giống như người mới hôn mê tỉnh lại.

Thước nhi đi ở phía sau, tuy luôn theo sát cước bộ của tiểu thư nhưng trong đầu nàng lúc này thập phần trống rỗng. Bình thường tiểu thư vì lấy lòng Hứa sư huynh nên cố ý ăn vẫn như các tiểu thư khuê các, phu nhân cùng lão gia chuẩn bị những y phục này, tiểu thư đến nhìn cũng không nhìn, chứ đừng nói đến là như hiện nay mặc cả lên người.

Đến cùng là vì sao a, vì lý do gì vừa tỉnh lại sẽ có sự thay đổi lớn như vậy a?

Do mất tập trung nên khi Niên Khai Điềm dừng cước bộ mà Thước nhi vẫn bước. Rất nhanh liền cả người chạm vào lưng của Niên Khai Điềm khiến Thước nhi hoảng hồn lùi lại một bước cấp cấp nói: “Tiểu thư người không sao chứ, đều là do nô tỳ không tập trung mà ra.”

Niên Khai Điềm bị đụng nào có chút chao đảo, lại rất nhanh đứng thẳng người nhìn người trước mặt mình. Tròng mắt của nàng như nước trên mặt hồ vậy, tĩnh lặng không chút gợn sóng chỉ là an tĩnh quan sát mà thôi.

Nữ tử trước mặt nàng ăn vận như tiểu thư khuê các, một thân y phục quất sắc, tay áo rộng dài bay trong gió. Ngũ quan tú lệ, với nàng mà nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đây chính là đường tỷ của nàng Niên Thanh Nhạn, lớn hơn nàng hai tuổi là đại nữ nhi của nhị thúc nàng, cũng là nhị tiểu thư của Niên phủ. Nhị thúc nàng vốn là thương gia, nhưng trong một lần buôn bán thất bại nên chuyển đến Lan châu cùng phụ thân áp tiêu. Mọi người trong phủ gọi nàng là đại tiểu thư đã quen thế nên cũng không có thay đổi cách xưng hô mà gọi nàng ta là nhị tiểu thư.

Đời trước quan hệ của nàng cùng vị đường tỷ này chính là dừng lại ở mức nhìn mặt rồi bước qua. Hai người rất ít khi nói chuyện cùng nhau bởi nàng ta không thích nàng. Mà tính cách của nàng ta lại trầm lặng nên không ai đoán được cách nghĩ trong lòng của nàng ta.

Mà bản thân nàng cũng không thể hiểu được vì sao nàng ta lại không thích mình. Đời này trùng sinh, nàng đoán có lẽ vì tính cách của nàng quá bát nháo lại ương bướng nên nàng ta không thích chăng?

Điều này không quan trọng, quan trọng chính là nàng ta được tin nhị thúc nàng quan đời liền đóng cửa trong viện tịnh tu không màn thế sự. Chỉ là trước ngày nàng trúng độc liền nghe nói nàng ta ngã giếng mà chết. Còn nguyên nhân thực sự thế nào nàng cũng không biết, sợ là cũng chết không minh bạch như nàng đi. Một người hảo đoan đoan lại trầm lặng không gây thù kết oán làm sao đột nhiên sẽ chết a.

Mà nàng ta lại còn là người hành sự cẩn thận thế nên càng không có chuyện đi đứng không tốt ngã giếng chết. Vì thế nàng tuyệt đối không tin tưởng, chỉ là lúc đó nàng cũng không lưu tâm mấy chuyện này cho lắm, đời này đột nhiên lại có chút hiếu kỳ.

Bên kia Niên Nhạn Thanh cũng chính quan sát Niên Khai Điềm, trong mắt trái lại mất đi sự bình tĩnh vốn có, tròng mắt gợn sóng lăn tăn nổi lên. Chỉ qua một đêm nàng ta sẽ thay đổi thành như vậy sao? Chỉ là lúc nãy nhìn cước bộ cũng như thường ngày, nếu không có bộ y phục này nàng cũng sẽ không dám tin tưởng a.

Hai người nhìn nhau qua đi nửa buổi, ngay lúc Niên Nhạn Thanh khôi phục lại tinh thần chuẩn bị rời đi thì đã nghe Niên Khai Điềm mở miệng chủ động chào hỏi: “Đường tỷ hảo.”

Đè nén cổ kinh hách trong lòng xuống, Niên Nhạn Thanh cũng gật đầu nhỏ nhẹ hồi âm: “Đường muội hảo.” Từ lúc đến đây chưa bao giờ nàng cùng nàng ta nói câu nào, vì sao lại chủ động mở miệng nha. Chỉ có ba chữ nhưng lại khiến nàng hiếu kỳ vô pháp đè nén kinh hách.

Niên Khai Điềm nhoẻn miệng tinh nghịch cười: “Đường tỷ đang muốn đi đâu a? Muội đang muốn đến thỉnh an mẫu thân, nếu là tiện đường liền cùng đi.”

Nghĩ nghĩ, nàng cũng chính là muốn đến thỉnh an bá mẫu, thế nên không do dự liền đáp ứng: “Ân, vậy liền cùng đi.” Trong mắt nàng hiện lên một tia khinh thường nhợt nhạt. Miệng thì bảo thỉnh an mẫu thân, sợ là đến quấy rối đi.

Đoạn đối thoại của hai người chỉ có bấy nhiêu những cũng đã là rất nhiều rồi. Cả hai sóng vai mà đi, không ai nói với ai thêm câu nào nữa.

Thước nhi lại tiếp tục thụ thêm một kinh hỉ, tiểu thư đúng thực biến đổi sau một đêm nha. Cũng may tiểu thư không có đổi thành chán ghét nàng, chính như vậy là được rồi.

Khi đến viện Khúc thị chính đang muốn đến thăm nữ nhi đang còn hôn mê. Chỉ khi nghe Hoa nhũ mẫu vào báo Niên Khai Điềm cùng Niên Nhạn Thanh đến thỉnh an thì nàng vui mừng không ngớt chạy ra ngoài.

“Điềm Điềm đã tỉnh.”

“Mẫu thân...” Niên Khai Điềm nhìn thấy Khúc thị cả người xúc động lao vào ôm chặt lấy nàng ta, kiềm nén không nỗi mà bật khóc tu tu.

Khúc thị rất là không giải thích được, nhưng cũng vì lo lắng cho nữ nhi mà không ngừng ôm lấy nàng an ủi: “Điềm Điềm ngoan đừng khóc, phụ thân của ngươi đi áp tiêu nguy hiểm, võ công của ngươi lại không cao lo lắng an nguy của ngươi mới không cho ngươi đi a.”

Nhưng Niên Khai Điềm vẫn là dùng tiếng khóc kia để đáp lời. Đời trước chính vì sự ương bướng của nàng khiến cho mẫu thân phiền phức thật nhiều, đời này nàng không muốn tái diễn nữa. Nàng phải ngoan, phải giúp phụ mẫu thân suy nghĩ cho tiêu cục, cho Niên gia.

Hoa nhũ nương nhìn Thước nhi như muốn hỏi, sáng giờ đã xảy ra chuyện gì. Thước nhi chỉ là nhún vai tỏ vẻ bản thân cũng không biết.

Lát sau Niên Khai Điềm ngừng khóc, mới sụt sịt mũi nói: “Mẫu thân đã dùng qua tảo thiện?” Một câu nói thốt ra chính là không liên quan đến chủ đề Khúc thị nói, càng không liên quan đến chuyện khóc lóc làm nũng nãy giờ khiến mọi người như rơi vào vực sâu không đáy.

Khúc thị mỉm cười dịu dàng nói: “Vẫn chưa, đang muốn đến cùng ngươi dùng a. Nếu là vừa khớp ngươi cùng Nhạn nhi cũng tới liền cùng dùng thôi.” Nàng nghĩ do nữ nhi tuyệt thực nên tỉnh lại mới muốn ăn như vậy, thôi thì xem nhưng những chuyện khác đều chưa từng xảy ra đi.

Lúc này Niên Nhạn Thanh ở một bên mới bước đến khom người thỉnh an: “Bá mẫu an hảo.”

“Nha đầu này, mỗi sáng đều đúng giờ như vậy.” Khúc thị cười ngọt ngào, vươn tay nắm lấy tay của Niên Nhạn Thanh kéo đến bên cạnh mình: “Nào, cùng dùng tảo thiện thôi.”

“Bá mẫu, ta...” Niên Nhạn Thanh vốn là muốn từ chối. Mẫu nữ người ta dùng cơm nàng ở lại làm gì a.

Niên Khai Điềm cũng mở miệng giữ người: “Đều là người một nhà đường tỷ không cần khách sáo như vậy.” Nhị bá mẫu vì sinh Niên Tuệ Nhàn mà qua đời, thế nên Niên Nhạn Thanh đối với mẫu thân nàng như sinh mẫu vậy. Mà mẫu thân cũng vì vậy nên yêu thương tỷ muội nàng ta không khác gì nàng cả.

“Điềm Điềm nói đúng a, cũng đã lâu như vậy rồi người vẫn khách sáo như vậy.” Khúc thị mỗi tay kéo một người, lôi đến bên bàn tròn trong thính tử.

Niên Nhạn Thanh cũng hết cách, chỉ có thể ‘vâng’ một tiếng thuận thế ngồi theo thôi. Mẫu thân qua đời lúc nàng còn nhỏ, đến dung mạo của mẫu thân nàng cũng là không nhớ rõ nữa rồi. Thế nên đối với Khúc thị nàng vẫn luôn rất hiếu kính tựa như xem nàng ta là thân mẫu của mình vậy.

Hoa nhũ nương nghe được như vậy liền lập tức cung kính lui xuống trù phù phân phó người dọn tảo thiện.