Truyện cổ Tây Tạng

Họa Sĩ Touo – Lan - Ka

Ở tận miền Nam Trung Quốc, nơi sinh sống của một dân tộc được gọi là người Thái, có một họa sĩ tên Touo-lan-ka. Ông sống trong một căn nhà rách che bằng phên tre, bên một dòng sông trong vắt ở bìa làng. Đó không phải là người tầm thường, và ta khó tìm được người giống như ông. Ông thật sự bị hội họa ám ảnh, và ông vẽ trên bất cứ thứ gì ông bắt gặp; dầu đó là giấy, lụa hay gỗ. Ít khi ông ra khỏi nhà, chỉ thỉnh thoảng mới tới đình làng một lần. Nhưng ta chớ tưởng ông tới cúng thần. Tính ông không phải thế. Ông chỉ ngồi yên trong một góc, quan sát tất cả những người tới đó, và ghi nhớ nét mặt họ. Rồi ông về nhà đóng kín của, lấy bút ra, bắt đầu vẽ, vẽ mãi. Bên ngoài nắng cháy hay trăng sáng ông cũng không biết. Mỗi ngày ông vẽ bảy gương mặt, và sau một tuần có bốn mươi chín gương mặt treo trên vách nhìn ông. Đúng lúc ông vẽ xong gương mặt thử bốn mươi chín - và đó là một đêm mưa to gió lớn, sấm chớp đầy trời, cây cối ngã rạp -thì có người gọi cửa.

Ai vậy nhỉ? Họa sĩ càu nhàu. Quỷ quái nào dẫn xác tới trong cơn dông mà cả cú vọ cũng nằm im này?

Ta là Tử Thần - tiếng nói sau cửa tuyên bố. Ta lo cho linh hồn người chết ở trần gian, và hôm nay Thượng Đế cho ta tới tìm ngươi.

“Thiên lôi đánh nó cho xong!”. Touo-lan-ka nghĩ thầm, lòng hơi thắt lại. Tuy nhiên, ông cũng lấy lại can đảm và đi ra mở cửa. Trên ngưỡng cửa hiện ra một hình thù toàn đen đen như đêm tối.

Mời vào, nhưng ngươi phải chờ một lúc - Touo-lan-ka nói. Tôi còn phải vẽ cho xong vài thứ.

Và làm như chẳng có chuyện gì cả, ông quay lưng về phía Tử Thần, cầm bút và lại vẽ.

 Nhận thấy Touo-lan-ka chẳng chú ý gì tới mình và thản nhiên vẽ vời, Tử Thần nóng nảy giục:

- Nào, nào, nhanh lên, ngươi không thể bắt Thượng Đế đợi như thế được!

- Đừng giận - họa sĩ bình thản trả lời ít nhất tôi phải vẽ xong cô bé này. Tốt hơn hết ngươi nên về trước và nói với ông chủ là ông nên kiên nhẫn một chút.

Tử Thần tỏ mò muốn biết Touo-lan-ka vẽ gì nên tới gần để xem. Trái tim lạnh giá của Tử Thần thốt lên một cái. Trên bức tranh, một cô gái trẻ đẹp có vẻ đang mỉm cười. Chưa bao giờ ông ta thấy người đẹp như vậy. Ông ta rón rén ra khỏi căn nhà tranh và trở về trời.

- Người trở về một mình à ? Thượng Đế hỏi giọng nghiêm khắc.

- Xin Thượng Đế tha tội - Tử Thần xin lỗi - nhưng tôi không thể làm gì được; tôi phải để y vẽ xong một gương mặt.

Trong đời ta chưa từng thấy chuyện như vầy - Thượng Đế thét to vì không còn bình tĩnh nữa. Đi bắt y về cho ta nhanh lên! Đó là luật trời, và ta không cho một tên họa sĩ đáng ghét vi phạm đâu!

Vì thế Tử Thần lại phải trở xuống trần gian. Khi đi qua rừng tre, ông thấy ánh đèn leo lét chập chọn từ cửa sổ căn nhà tranh, ánh sáng duy nhất trong bóng tối dày đặc. Ông ta đột ngột mở cửa nhưng đứng sững lại. Trên bức tranh, gương mặt của cô gái thật trong sáng, thật dịu dàng, mỉm cười với ông ! Một gương mặt như vậy, ngay trên trời cũng khó tìm ra.

- Vội vã quá họa sĩ vẫn bận bịu với bức tranh, càu nhàu. Nhưng vì lần này Tử Thần không để ông xua đuổi nên Touo-lan-ka ngoan ngoãn thu xếp dụng cụ vẽ, vài bức phác họa, một cây nến thờ rồi đi theo Tử Thần.

Khi tới trước Thượng Đế, họa sĩ quỳ lạy vì đó là bổn phận của người trần tục. Tay trái ông cầm cây nến cháy, tay phải cầm dụng cụ vẽ.

Tốt lắm - Thượng Đế gật đầu độ lượng. Ta biết ngươi là họa sĩ danh tiếng ở cõi trần và ngươi không thể sống thiếu hội họa. Được, ngươi có thể tiếp tục ở cõi Trời !

Touo-lan-ka phủ phục cám ơn Thượng Đế. Tuy vậy, ông cũng để rơi vài giọt lệ. Cũng dễ hiểu ! Ông đã phải xa cách quê hương mà không cõi Trời nào có thể sánh được. Hơi buồn, ông thổi tắt nến, và Tử Thần đưa ông đi gặp Nam Tào.

Từ nay, chỗ của ngươi ở đây: bây giờ, cứ làm việc của ngươi đi !

Thế nên họa sĩ bên thần Nam Tào. Ông đặt bút, nghiên, lọ nước mài mực, thỏi mực Tàu xuống đất kế bên mình và bắt đầu vẽ Mỗi khi thần Nam Tào ban linh hồn cho một đứa bé sơ sinh, Touo-lan-ka tìm trong các bức tranh chân dung thích hợp nhất cho con người sắp sinh ra đó.

Tuy nhiên phải nói rằng Touo-lan-ka thường gian lận ! Ông không muốn rời xa những bức chân dung đẹp nhất của mình nên ông giữ chúng lại. Các bà mẹ Thái phí công cúng bái để ông cho con họ gương mặt đẹp nhất trần gian: những gương mặt đẹp nhất ông giữ lại cho mình, trên trời.